Chương 37: Như gần như xa
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Lý Long Mộc nhìn Thạch đang cố ý lấy lòng hắn, hắn biết nhất định Thạch có chuyện gì đó. Nhưng nếu Thạch đã không muốn nói cho hắn biết, vậy thì hắn nguyện ý đợi, đợi đến lúc y đủ tin tưởng mà nói cùng hắn.
"Được, vậy đợi đến lúc ta dẫn ngươi về Trường Yên."
"Đã hứa rồi đó, không được nuốt lời."
"Được."
Màn đêm yên tĩnh, hắn ngồi trước thư áng viết một phong thư, đã lâu rồi hắn chưa trở về Trường Yên. Hắn không biết vì sao mỗi khi nghe hai từ đó, hắn đều cảm thấy nặng lòng. Có lẽ cũng bởi vì mẫu hậu ngày đó chọn tông miếu tiền triều mà không phải hắn.
Cho dù mẫu thân nhẫn tâm đưa hắn về Đế Đô khi hắn còn đang quấn tã, nhưng đối với bà ấy hắn chưa từng hận hay hờn dỗi. Năm nay hắn muốn mang theo người về Trường Yên, để Thạch có thể thoải mái đến đó, hắn đương nhiên phải dọn sẵn đường cho y.
Thư đã viết xong, hắn đưa cho Thập Tứ chuyển đến Trấn Quốc Phủ, Bồ Long hẳn sẽ thay hắn chuyển lời cùng mẫu hậu.
Cô ngồi trong trên giường không tài nào ngủ được, Lý Long Mộc đã hứa dẫn cô đến gặp Thanh Loan công chúa. Tuy là không biết khi nào mới đi, nhưng mà khi gặp rồi cô sẽ phải mở lời thế nào đây.
Cô đã nhìn thấy một Thanh Loan mình đầy thương tích trong đêm ở trường điện năm đó. Cô đã khóc khi đọc những dòng chữ kia, cô thấu được nỗi đau của bà ấy. Nếu bây giờ cô lại khơi dậy nó, có phải quá tàn nhẫn hay không.
Người đáng ra phải ở Đế Đô, đứng trên vạn người để nhận được sự chúc tụng của trăm vạn bách tính, trở thành mẫu nghi thiên hạ uy quyền. Ấy vậy mà lại chọn ở lại nơi cố đô hiu quạnh, sớm đã bị người đời lãng quên kia.
Vậy còn Lý Nhật Trung thì sao? Ông ấy có lãng quên bà như đã lãng quên nơi đó hay không.
**Đông Cung tĩnh mịch, Lý Chính ngồi bên thư áng, bàn tay thon dài đốt bỏ đi mật hàm hắn vừa nhận được. Không gì cả, không thân thế, không người biết đến. "Thạch" tất cả những gì hắn cho điều tra về y, chỉ vỏn vẹn là con số không.
Y như thế nào mà xuất hiện trước mặt tam đệ hắn, vì sao lại ở trong khu quân doanh vào nửa đêm, tất cả đều không có câu trả lời.
Cho đến bây giờ, tuy y không hề làm ra bất cứ điều gì bất lợi cho tam đệ cùng Thiên Lý Quốc, nhưng mà vẫn nên đề phòng vạn nhất.
Lý Chính gọi Lâm Doãn đến.
"Cho người giám sát mọi nhất cử nhất động của Lý Thạch, làm cẩn thận không được để Long Mộc biết."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Lâm Doãn nhận lệnh rời đi nhưng mà hắn không hiểu, điện hạ vì sao lại cho người theo dõi Thạch. Chẳng phải y vừa cứu ngài ấy một mạng hay sao. Nhưng lệnh của điện hạ hắn không dám hỏi, chỉ có thể phân phó người làm theo.
Túc Mai Viện.
Nữ tử ngồi trước gương dung nhan xinh đẹp diễm lệ nay đã bỏ đi lớp phấn son thường ngày, lại trở nên thanh thuần và tươi mát, đúng như một thiếu nữ đang độ xuân thì. Trước kia nàng mỗi ngày đều ăn mặc thật lộng lẫy, trang điểm thật tinh tế, chỉ để đổi lấy ánh mắt của một người.
Bây giờ rút bỏ xuống, lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. "Nữ tử không cần phải vì người khác mà xinh đẹp, nếu xinh đẹp thì cũng phải là vì chính bản mình." Đó là câu mà Lý Thạch nói với nàng trước khi rời đi.
Như Ý chợt thấy buồn cười, hắn cư nhiên lại hiểu tâm lý của nữ nhi như thế. Về sau nữ tử nào có thể trở thành phu nhân của hắn, nhất định sẽ hạnh phúc cả đời.
Thị Huệ cảm thấy nương nương vài ngày nay rất khác lạ, từ cách ăn vận, trang điểm đến thái độ đối với thái tử gia. Thị Huệ theo hầu nương nương từ khi còn ở Quốc Công Phủ, bây giờ giống như thấy được nương nương lúc chưa xuất giá, thanh thuần đẹp đẽ, như lại có chút thê lương.
"Thị Huệ."
Như Ý khẽ gọi làm Thị Huệ giật mình, rất nhanh cúi đầu đi lại cạnh nàng.
"Nương nương cho gọi nô tỳ."
Nàng nhìn Thị Huệ cũng đoán được tâm tư đứa nhỏ này. Thị Huệ năm nay mới mười ba, cũng được xem như có chút tư sắc. Cho nên mẫu thân mới chọn làm nha hoàn hồi môn, theo nàng vào Đông Cung.
Nàng biết mẫu thân cũng là tính toán cho Phủ Quốc Công, nếu như nàng không thể sinh được con cho thái tử, vậy thì để nha hoàn hồi môn sinh. Đây được xem là quy tắc ngầm của các gia đình quyền quý ở Thiên Lý Quốc này. Nhưng mà mẫu thân nàng không nghĩ xem Đông Cung là nơi thế nào, mà thái tử lại là ai, sao có thể để mắt đến Thị Huệ. Cho đến bây giờ nàng vẫn đồng ý giữ Thị Huệ bên cạnh, bởi vì nàng nhìn ra đứa trẻ này không có tâm tư đó.
"Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta sẽ đến Trấn Quốc Tự cầu phúc, lần này có thể sẽ đi lâu."
"Sao tự dưng người lại muốn đi Trấn Quốc Tự ạ?"
Thị Huệ không hiểu lắm, nơi đó xa như thế, lại sắp vào đông, sao nương nương lại muốn đi chứ?
"Điện hạ có thể bình an khoẻ mạnh vượt qua kiếp nạn, bản cung cũng nên đến đó bái lễ tạ ơn, đi đi chuẩn bị sáng sớm mai lên đường."
"Dạ."
Thị Huệ lui ra, nàng cầm chiếc lược ngà nhẹ nhàng chải tóc. Lần này nàng đi xa như vậy, vừa là thật lòng tạ ơn thần phật, cũng là làm theo lời Lý Thạch nói, như gần như xa. Nếu nàng trở về Lý Chính đối với nàng vẫn tĩnh lặng như trước, vậy xem như nàng chấp thuận mà buông xuống.
"Được, vậy đợi đến lúc ta dẫn ngươi về Trường Yên."
"Đã hứa rồi đó, không được nuốt lời."
"Được."
Màn đêm yên tĩnh, hắn ngồi trước thư áng viết một phong thư, đã lâu rồi hắn chưa trở về Trường Yên. Hắn không biết vì sao mỗi khi nghe hai từ đó, hắn đều cảm thấy nặng lòng. Có lẽ cũng bởi vì mẫu hậu ngày đó chọn tông miếu tiền triều mà không phải hắn.
Cho dù mẫu thân nhẫn tâm đưa hắn về Đế Đô khi hắn còn đang quấn tã, nhưng đối với bà ấy hắn chưa từng hận hay hờn dỗi. Năm nay hắn muốn mang theo người về Trường Yên, để Thạch có thể thoải mái đến đó, hắn đương nhiên phải dọn sẵn đường cho y.
Thư đã viết xong, hắn đưa cho Thập Tứ chuyển đến Trấn Quốc Phủ, Bồ Long hẳn sẽ thay hắn chuyển lời cùng mẫu hậu.
Cô ngồi trong trên giường không tài nào ngủ được, Lý Long Mộc đã hứa dẫn cô đến gặp Thanh Loan công chúa. Tuy là không biết khi nào mới đi, nhưng mà khi gặp rồi cô sẽ phải mở lời thế nào đây.
Cô đã nhìn thấy một Thanh Loan mình đầy thương tích trong đêm ở trường điện năm đó. Cô đã khóc khi đọc những dòng chữ kia, cô thấu được nỗi đau của bà ấy. Nếu bây giờ cô lại khơi dậy nó, có phải quá tàn nhẫn hay không.
Người đáng ra phải ở Đế Đô, đứng trên vạn người để nhận được sự chúc tụng của trăm vạn bách tính, trở thành mẫu nghi thiên hạ uy quyền. Ấy vậy mà lại chọn ở lại nơi cố đô hiu quạnh, sớm đã bị người đời lãng quên kia.
Vậy còn Lý Nhật Trung thì sao? Ông ấy có lãng quên bà như đã lãng quên nơi đó hay không.
**Đông Cung tĩnh mịch, Lý Chính ngồi bên thư áng, bàn tay thon dài đốt bỏ đi mật hàm hắn vừa nhận được. Không gì cả, không thân thế, không người biết đến. "Thạch" tất cả những gì hắn cho điều tra về y, chỉ vỏn vẹn là con số không.
Y như thế nào mà xuất hiện trước mặt tam đệ hắn, vì sao lại ở trong khu quân doanh vào nửa đêm, tất cả đều không có câu trả lời.
Cho đến bây giờ, tuy y không hề làm ra bất cứ điều gì bất lợi cho tam đệ cùng Thiên Lý Quốc, nhưng mà vẫn nên đề phòng vạn nhất.
Lý Chính gọi Lâm Doãn đến.
"Cho người giám sát mọi nhất cử nhất động của Lý Thạch, làm cẩn thận không được để Long Mộc biết."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Lâm Doãn nhận lệnh rời đi nhưng mà hắn không hiểu, điện hạ vì sao lại cho người theo dõi Thạch. Chẳng phải y vừa cứu ngài ấy một mạng hay sao. Nhưng lệnh của điện hạ hắn không dám hỏi, chỉ có thể phân phó người làm theo.
Túc Mai Viện.
Nữ tử ngồi trước gương dung nhan xinh đẹp diễm lệ nay đã bỏ đi lớp phấn son thường ngày, lại trở nên thanh thuần và tươi mát, đúng như một thiếu nữ đang độ xuân thì. Trước kia nàng mỗi ngày đều ăn mặc thật lộng lẫy, trang điểm thật tinh tế, chỉ để đổi lấy ánh mắt của một người.
Bây giờ rút bỏ xuống, lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. "Nữ tử không cần phải vì người khác mà xinh đẹp, nếu xinh đẹp thì cũng phải là vì chính bản mình." Đó là câu mà Lý Thạch nói với nàng trước khi rời đi.
Như Ý chợt thấy buồn cười, hắn cư nhiên lại hiểu tâm lý của nữ nhi như thế. Về sau nữ tử nào có thể trở thành phu nhân của hắn, nhất định sẽ hạnh phúc cả đời.
Thị Huệ cảm thấy nương nương vài ngày nay rất khác lạ, từ cách ăn vận, trang điểm đến thái độ đối với thái tử gia. Thị Huệ theo hầu nương nương từ khi còn ở Quốc Công Phủ, bây giờ giống như thấy được nương nương lúc chưa xuất giá, thanh thuần đẹp đẽ, như lại có chút thê lương.
"Thị Huệ."
Như Ý khẽ gọi làm Thị Huệ giật mình, rất nhanh cúi đầu đi lại cạnh nàng.
"Nương nương cho gọi nô tỳ."
Nàng nhìn Thị Huệ cũng đoán được tâm tư đứa nhỏ này. Thị Huệ năm nay mới mười ba, cũng được xem như có chút tư sắc. Cho nên mẫu thân mới chọn làm nha hoàn hồi môn, theo nàng vào Đông Cung.
Nàng biết mẫu thân cũng là tính toán cho Phủ Quốc Công, nếu như nàng không thể sinh được con cho thái tử, vậy thì để nha hoàn hồi môn sinh. Đây được xem là quy tắc ngầm của các gia đình quyền quý ở Thiên Lý Quốc này. Nhưng mà mẫu thân nàng không nghĩ xem Đông Cung là nơi thế nào, mà thái tử lại là ai, sao có thể để mắt đến Thị Huệ. Cho đến bây giờ nàng vẫn đồng ý giữ Thị Huệ bên cạnh, bởi vì nàng nhìn ra đứa trẻ này không có tâm tư đó.
"Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta sẽ đến Trấn Quốc Tự cầu phúc, lần này có thể sẽ đi lâu."
"Sao tự dưng người lại muốn đi Trấn Quốc Tự ạ?"
Thị Huệ không hiểu lắm, nơi đó xa như thế, lại sắp vào đông, sao nương nương lại muốn đi chứ?
"Điện hạ có thể bình an khoẻ mạnh vượt qua kiếp nạn, bản cung cũng nên đến đó bái lễ tạ ơn, đi đi chuẩn bị sáng sớm mai lên đường."
"Dạ."
Thị Huệ lui ra, nàng cầm chiếc lược ngà nhẹ nhàng chải tóc. Lần này nàng đi xa như vậy, vừa là thật lòng tạ ơn thần phật, cũng là làm theo lời Lý Thạch nói, như gần như xa. Nếu nàng trở về Lý Chính đối với nàng vẫn tĩnh lặng như trước, vậy xem như nàng chấp thuận mà buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.