Chương 34: Sau bức bình phong
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Thái tử đã khỏe hơn, tuy vẫn còn hơi yếu vì mất nước, nhưng việc kia đã được cầm lại. Cô đồng ý ở lại quan sát thêm mấy ngày. Lý Long Mộc còn có việc phải xử lý, từ sáng sớm đã trở về vương phủ.
Thái tử phi cũng đúng như lời cô dặn, điều đặn tự mình đến đưa cơm chăm sóc Lý Chính, cho dù hắn có muốn hay không, cũng không có ý định rời đi.
"Thần thiếp chỉ làm đúng bổn phận của mình, nếu điện hạ không muốn gặp thiếp, vậy thì đợi người khoẻ lại thiếp tự khắc đi."
Lý Chính sững người giây lác, trong trí nhớ của hắn thái tử phi chưa từng dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế đối với hắn, cũng không có chuyện đồng ý cách xa hắn.
Nàng tuy không phải lúc nào cũng bám dính lấy hắn, nhưng mọi thứ trong Đông Cung này nàng đều vì hắn mà sắp xếp, hắn đột nhiên không biết nói gì.
Cô vừa đi vào liền nhìn thấy hai người họ, cũng không có ý định đi ra. Cô hành lễ với bọn họ rồi lại cái bô cạnh đó xem một chút.
"Điện hạ, hai ngày nữa là người có thể bình thường rồi, nhớ là uống nước Phan Thạch Lựu thay cho trà. Uống càng nhiều càng tốt, ta đã chỉ cho thái tử phi cách nấu rồi, cái người đang dùng là do nương nương canh năm đã tự mình đi nấu đấy."
Lý Chính có hơi bất ngờ, từ lúc mang vào nàng ấy cũng không nói, sao hắn cứ cảm giác hôm nay nàng ấy rất lạ. Hắn muốn hỏi nhưng lại thôi. Lưu công công từ bên ngoài vội và đi vào.
"Bẩm điện hạ, nương nương, bệ hạ đang trên đường vào đây ạ."
Phụ hoàng, hắn biết phụ hoàng lo lắng cho hắn nhưng không nghĩ người lại đến đây lúc này. Tuy Thạch nói bệnh của hắn không có lây qua đường không khí, nếu biết cách vệ sinh cẩn thận nhưng mà đó là phụ hoàng. Bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì, đưa mắt nhìn Thạch.
"Như Ý nàng dẫn Thạch ra sau bình phong đi, đừng lên tiếng."
Nàng không hiểu vì sao Lý Chính lại muốn nàng đưa y lánh đi, nhưng nàng vẫn làm theo.
Cô cũng đứng lên theo Như Ý vào bên trong, bình phong được kéo lại, ngăn cản với bên ngoài. Lý Đế đi vào thấy nhi tử mặt mày hồng hào có sức sống, tảng đá trong lòng mới bỏ xuống.
Mấy ngày nay ông đã ăn ngủ không yên, chỉ sợ hắn thật sự xảy ra chuyện. Nếu hắn có chuyện bất trắc, trong số các nhi tử của ông, cũng chỉ còn có Bồ Long mới đảm đương nỗi vị trí này, nhưng chân nó... Lý Đế thở dài mỗi khi nghĩ đến đứa con trai thứ hai của mình.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."
Lý Chính có chút căng thẳng nhưng rất nhanh che đi, theo đúng lễ mà thỉnh an.
"Mau trở về giường đi, còn đang bệnh không cần hành lễ."
"Tạ phụ hoàng."
Cô đứng bên trong, lần đầu tiên cô nghe được giọng của Lý Đế. Âm thanh trầm nhưng lại có lực đạo vang vọng, tựa như tiếng chuông. Cô thật muốn nhìn cho rõ, là người có khuôn mặt như thế nào, lại có thể nhẫn tâm đến vậy. Cô bất giác nhích người, liền bị một bàn tay kéo lại. Như Ý nhẹ lắc đầu, bọn họ đã không trốn thì thôi, nếu đã trốn mà còn để bị phát hiện, chính là tội khi quân.
"Trẫm nghe nói có vị cao nhân đã đến đưa phương thuốc cho con, người này còn ở đây không? Trẫm muốn ban thưởng cho hắn."
Lý Chính nghe qua rất nhanh liền đoán được, có lẽ tam đệ sợ Thạch bị triệu vào cung, nên mới nói người trị cho hắn là cao nhân.
"Thật tiếc nhi thần cũng muốn gặp, nhưng mà người này chỉ để lại phương thuốc liền rời đi, con cũng không cách nào thưa phụ hoàng."
Lý Đế trầm ngâm, đã là thần y đương nhiên khó cầu, ông cũng chỉ đành có chút tiếc nuối. Ông còn đang định nói thêm gì đó, nhưng lại đưa mắt về hướng bình phong. Thính lực của kẻ học võ luôn tốt hơn người thường, ông biết bên trong có người, là kẻ nào lại dám nấp ở đó, Lý Chính cũng chột dạ nhìn theo.
Cho dù cách một bức bình phong, nhưng cả cô và Như Ý đều cảm nhận được một tầng khí lạnh. Đây chính là khí tức của bậc đế vương trong truyền thuyết hay sao, tâm cô không khỏi run lên.
Như Ý hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tư thế tốt nhất, đưa mắt ra hiệu cho cô, rồi bước ra ngoài. Cô biết Lý Đế đã biết có người ở trong này, nếu Như Ý không ra chỉ e cả hai cùng chết.
"Như Ý tham kiến phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội. Vừa rồi con không cẩn thận làm bẩn y phục, lại nghe người đến, sợ mình bất kính nên mới đứng ở bên trong."
Lý Đế nhìn một lượt từ trên xuống, thấy tay áo thái tử phi đúng là có chút bẩn mới phất tay.
"Nếu đã vậy trở về đi."
"Tạ phụ hoàng."
Như Ý đi thật nhanh ra ngoài, đến cửa còn ngoái đầu nhìn lại, coi như thoát được một kiếp nạn, nàng thầm thở phào.
Lý Đế cũng không lưu lại quá lâu, chỉ hỏi vài câu cũng rời đi. Cô còn đang sợ không biết ông ấy ngồi đến khi nào, cuối cùng cũng có thể thở phào đi ra. Ngồi xuống rót một ly trà uống cạn, đúng là doạ người mà.
Thái tử phi cũng đúng như lời cô dặn, điều đặn tự mình đến đưa cơm chăm sóc Lý Chính, cho dù hắn có muốn hay không, cũng không có ý định rời đi.
"Thần thiếp chỉ làm đúng bổn phận của mình, nếu điện hạ không muốn gặp thiếp, vậy thì đợi người khoẻ lại thiếp tự khắc đi."
Lý Chính sững người giây lác, trong trí nhớ của hắn thái tử phi chưa từng dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế đối với hắn, cũng không có chuyện đồng ý cách xa hắn.
Nàng tuy không phải lúc nào cũng bám dính lấy hắn, nhưng mọi thứ trong Đông Cung này nàng đều vì hắn mà sắp xếp, hắn đột nhiên không biết nói gì.
Cô vừa đi vào liền nhìn thấy hai người họ, cũng không có ý định đi ra. Cô hành lễ với bọn họ rồi lại cái bô cạnh đó xem một chút.
"Điện hạ, hai ngày nữa là người có thể bình thường rồi, nhớ là uống nước Phan Thạch Lựu thay cho trà. Uống càng nhiều càng tốt, ta đã chỉ cho thái tử phi cách nấu rồi, cái người đang dùng là do nương nương canh năm đã tự mình đi nấu đấy."
Lý Chính có hơi bất ngờ, từ lúc mang vào nàng ấy cũng không nói, sao hắn cứ cảm giác hôm nay nàng ấy rất lạ. Hắn muốn hỏi nhưng lại thôi. Lưu công công từ bên ngoài vội và đi vào.
"Bẩm điện hạ, nương nương, bệ hạ đang trên đường vào đây ạ."
Phụ hoàng, hắn biết phụ hoàng lo lắng cho hắn nhưng không nghĩ người lại đến đây lúc này. Tuy Thạch nói bệnh của hắn không có lây qua đường không khí, nếu biết cách vệ sinh cẩn thận nhưng mà đó là phụ hoàng. Bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì, đưa mắt nhìn Thạch.
"Như Ý nàng dẫn Thạch ra sau bình phong đi, đừng lên tiếng."
Nàng không hiểu vì sao Lý Chính lại muốn nàng đưa y lánh đi, nhưng nàng vẫn làm theo.
Cô cũng đứng lên theo Như Ý vào bên trong, bình phong được kéo lại, ngăn cản với bên ngoài. Lý Đế đi vào thấy nhi tử mặt mày hồng hào có sức sống, tảng đá trong lòng mới bỏ xuống.
Mấy ngày nay ông đã ăn ngủ không yên, chỉ sợ hắn thật sự xảy ra chuyện. Nếu hắn có chuyện bất trắc, trong số các nhi tử của ông, cũng chỉ còn có Bồ Long mới đảm đương nỗi vị trí này, nhưng chân nó... Lý Đế thở dài mỗi khi nghĩ đến đứa con trai thứ hai của mình.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."
Lý Chính có chút căng thẳng nhưng rất nhanh che đi, theo đúng lễ mà thỉnh an.
"Mau trở về giường đi, còn đang bệnh không cần hành lễ."
"Tạ phụ hoàng."
Cô đứng bên trong, lần đầu tiên cô nghe được giọng của Lý Đế. Âm thanh trầm nhưng lại có lực đạo vang vọng, tựa như tiếng chuông. Cô thật muốn nhìn cho rõ, là người có khuôn mặt như thế nào, lại có thể nhẫn tâm đến vậy. Cô bất giác nhích người, liền bị một bàn tay kéo lại. Như Ý nhẹ lắc đầu, bọn họ đã không trốn thì thôi, nếu đã trốn mà còn để bị phát hiện, chính là tội khi quân.
"Trẫm nghe nói có vị cao nhân đã đến đưa phương thuốc cho con, người này còn ở đây không? Trẫm muốn ban thưởng cho hắn."
Lý Chính nghe qua rất nhanh liền đoán được, có lẽ tam đệ sợ Thạch bị triệu vào cung, nên mới nói người trị cho hắn là cao nhân.
"Thật tiếc nhi thần cũng muốn gặp, nhưng mà người này chỉ để lại phương thuốc liền rời đi, con cũng không cách nào thưa phụ hoàng."
Lý Đế trầm ngâm, đã là thần y đương nhiên khó cầu, ông cũng chỉ đành có chút tiếc nuối. Ông còn đang định nói thêm gì đó, nhưng lại đưa mắt về hướng bình phong. Thính lực của kẻ học võ luôn tốt hơn người thường, ông biết bên trong có người, là kẻ nào lại dám nấp ở đó, Lý Chính cũng chột dạ nhìn theo.
Cho dù cách một bức bình phong, nhưng cả cô và Như Ý đều cảm nhận được một tầng khí lạnh. Đây chính là khí tức của bậc đế vương trong truyền thuyết hay sao, tâm cô không khỏi run lên.
Như Ý hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tư thế tốt nhất, đưa mắt ra hiệu cho cô, rồi bước ra ngoài. Cô biết Lý Đế đã biết có người ở trong này, nếu Như Ý không ra chỉ e cả hai cùng chết.
"Như Ý tham kiến phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội. Vừa rồi con không cẩn thận làm bẩn y phục, lại nghe người đến, sợ mình bất kính nên mới đứng ở bên trong."
Lý Đế nhìn một lượt từ trên xuống, thấy tay áo thái tử phi đúng là có chút bẩn mới phất tay.
"Nếu đã vậy trở về đi."
"Tạ phụ hoàng."
Như Ý đi thật nhanh ra ngoài, đến cửa còn ngoái đầu nhìn lại, coi như thoát được một kiếp nạn, nàng thầm thở phào.
Lý Đế cũng không lưu lại quá lâu, chỉ hỏi vài câu cũng rời đi. Cô còn đang sợ không biết ông ấy ngồi đến khi nào, cuối cùng cũng có thể thở phào đi ra. Ngồi xuống rót một ly trà uống cạn, đúng là doạ người mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.