Chương 107: Triều Dương
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
**Vũ Vương Phủ.
Bên trong Phù Dung Viện một mớ hỗn độn, Mã Tư Dung điên cuồng đập phá, giống như thể nàng ta đang phát điên, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Không thể nào, không thể nào."
Nàng ta không hiểu, không hiểu vì sao lại như thế này, rõ ràng Lý Long Mộc đã bị nàng ta hạ dược, rõ ràng nàng ta nắm hắn trong bàn tay, vì sao, vì sao hắn có thể quay ra cắn nàng một phát đau đớn như thế.
Quân Đại Lý lại bắt tay vói Mã Tư Hàn, hoàng huynh thua trận phải tự vẫn trên chiến trường, mất hết rồi nàng mất hoàng huynh mất cả Đại Lý. Không được nàng muốn tìm Lý Long Mộc nàng nhất định giết hắn.
Mã Tư Dung siết chặt đoản đao trong tay muốn đến Thanh Trúc Viện,chỉ là chân vừa ra khỏi cửa đã bị người chặn lại.
"A Mạn."
Mã Tư Dung nhìn tất cả những hộ vệ nàng mang theo điều chĩa gươm về phía nàng, bất giác nàng nhìn nữ tử kêu ngạo trước mặt.
"Thì ra là ngươi, đồ phản chủ."
Mã Tư Dung biết mình không phải đối thủ của bọn họ, bàn tay siết chặt thành quyền đưa ánh mắt đầy sát khí bắn thẳng vêc phía A Mạn.
A Mạn cười, phản chủ.
"Mã Tư Dung, Triều Dương ta từ trước đến nay chỉ có kẻ thù không có chủ."
Triều Dương, cuối cùng Mã Tư Dung cũng từ trong hồi ức gợi nhớ về cái tên này, Triều Dương con gái của Triều tướng quân. Ngày bé nàng vẫn luôn ganh tỵ với nàng ta, Triều Dương trời sinh thông minh, đáng yêu.
Mỗi lần nàng ta vào cung phụ hoàng đều đem nàng ra so sánh, nàng ghét cái danh tài nữ mà phụ hoàng ban cho nàng ta. Dựa vào cái gì mà nàng vốn là công chúa cành vàng lá ngọc phải luôn xếp phía sau nàng ta. Cho đến khi hoàng huynh lên ngôi, trong một đêm diệt sạch họ Triều, nàng dù có phần kinh hãi, nhưng nghĩ đến về sau không còn là cái bóng của Triều Dương nữa liền vô cùng vui vẻ.
"Triều Dương ẩn cũng thật lâu, ẩn đến không lộ một hơi thở."
Triều Dương cười nụ cười như hoa như hoạ, nàng đã đợi thời khắc này suốt mười năm dài đằng đẳng. Triều Dương vút về phía Mã Tư Dung một thước lụa trắng.
"Hoặc ngươi tự mình làm, hoặc ta giúp ngươi, ngươi chọn đi."
Mã Tư Dung không nói một lời cầm lấy thước lụa đi thẳng vào trong viện. Nàng cho dù thế nào cũng là công chúa tôn quý nhất Đại Lý, nàng có thể chết nhưng không thể chết trong sỉ nhục.
Lụa trắng tung lên, một nút gút này Mã Tư Dung rơi lệ, nếu không phải nàng hiến kế, nếu không phải nàng mang dã tâm chiếm lấy Lý Long Mộc, vậy có phải hay không Đại Lý vẫn còn.
Một bước sai ngàn năm ân hận, Mã Tư Dung đẩy nhẹ chiếc ghế, kết thúc rồi, thứ còn lại chỉ là hình ảnh của Triều Dương trong con ngươi trắng dã của nàng.
Triều Dương đứng ở bên ngoài, không một cái chớp mắt rời đi.
☆☆Hắn đứng đó trong màn đêm lạnh lẽo, giáp bạc hiên ngang, nhưng lần này không phải đánh giặc ngoại bang, bên trong tường thành kia, trận chiến này là hắn đấu với chính anh em của mình.
Hắn cầm trên tay phong thư của nàng, nàng nói ông ta là thật lòng với mẫu thân hắn, vậy cho nên mới lưu lại hắn. Nàng nói với hắn rằng Lý Nhật Trung cũng giống như hắn, họ Triệu cũng tắm máu họ Chu, cho nên một vòng lẩn quẩn ân oán đó kéo dài hơn bốn mươi năm, đời trước gây ra hù hận, đời sau gánh.
Nàng không muốn thấy hắn đi vào vết xe đổ của Lý Nhật Trung. Cả một đời ông ta điều xem mẹ hắn là chấp niệm, cho nên mọi việc mới giống như bây giờ. Ân oán được mất, nàng không muốn hắn đánh đổi.
Hắn nhớ, nhớ lúc nhỏ có lần hắn ngã bệnh Lý Nhật Trung đã luôn ở bên cạnh hắn mỗi đêm không rời. Ông ta chưa từng một lần ôm hắn vào lòng, luôn nghiêm khắc muốn hắn cưỡi ngựa bắn cung, luôn nói hắn phải gìn giữ giang sơn Thiên Lý Quốc vì hắn là một phần của giang sơn này.
Từ khi hắn hiểu chuyện Lý Chính luôn là người bảo vệ hắn những lúc hắn làm sai, cho dù biết hắn cùng Bồ Long thân thiết, mà Bồ Long lại là đối thủ của y, nhưng y chưa từng một lần ghét bỏ hay hoài nghi hắn.
Mũi tên đầu tiên mà hắn bắn cũng là Lý Chính dạy hắn. Hắn siết chặt phong thư, những thứ nàng nói hắn điều hiểu, nhưng thù cha mẹ, máu dòng tộc hắn sao có thể buông.
"Vương gia bên dưới đang đợi lệnh của ngài."
Một binh sĩ đến bên cạnh cúi đầu với hắn, đây là binh hắn đã âm thầm chiêu mộ, tuy không thể anh dũng như Cấm Tinh Quân nhưng cũng là đội quân thiện chiến. Hắn không thể đợi quân của Trần Chân trở về, bằng mọi giá phải hoàn thành mọi việc trước khi Lý Chính đăng cơ.
"Trình Lực ngươi mang quân vào trong tử cấm thành, còn Mạc Kiên dẫn quân theo ta đến cửa Phúc Quảng, Lý Chính muốn vào cung nhất định sẽ đi qua, chỉ được bắt, không được giết."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Trong màn đêm tối đen như mực, bên trong Thiên An điện yên tĩnh, ngoài hoàng thành ba vạn quân của Lý Long Mộc âm thầm mai phục khắp mọi ngóc ngách của Tử Cấm Thành.
Rạng sáng Lê Phong cùng Cấm Tử Quân cà Cấm Lan Quân hộ tống Thái Tử vào cung, mỗi ngày vào cung thái tử điều đi bằng của Phúc Quảng.
"Đừng đi đường cũ, chúng ta đi bằng của Tường Phù."
Bên trong Phù Dung Viện một mớ hỗn độn, Mã Tư Dung điên cuồng đập phá, giống như thể nàng ta đang phát điên, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Không thể nào, không thể nào."
Nàng ta không hiểu, không hiểu vì sao lại như thế này, rõ ràng Lý Long Mộc đã bị nàng ta hạ dược, rõ ràng nàng ta nắm hắn trong bàn tay, vì sao, vì sao hắn có thể quay ra cắn nàng một phát đau đớn như thế.
Quân Đại Lý lại bắt tay vói Mã Tư Hàn, hoàng huynh thua trận phải tự vẫn trên chiến trường, mất hết rồi nàng mất hoàng huynh mất cả Đại Lý. Không được nàng muốn tìm Lý Long Mộc nàng nhất định giết hắn.
Mã Tư Dung siết chặt đoản đao trong tay muốn đến Thanh Trúc Viện,chỉ là chân vừa ra khỏi cửa đã bị người chặn lại.
"A Mạn."
Mã Tư Dung nhìn tất cả những hộ vệ nàng mang theo điều chĩa gươm về phía nàng, bất giác nàng nhìn nữ tử kêu ngạo trước mặt.
"Thì ra là ngươi, đồ phản chủ."
Mã Tư Dung biết mình không phải đối thủ của bọn họ, bàn tay siết chặt thành quyền đưa ánh mắt đầy sát khí bắn thẳng vêc phía A Mạn.
A Mạn cười, phản chủ.
"Mã Tư Dung, Triều Dương ta từ trước đến nay chỉ có kẻ thù không có chủ."
Triều Dương, cuối cùng Mã Tư Dung cũng từ trong hồi ức gợi nhớ về cái tên này, Triều Dương con gái của Triều tướng quân. Ngày bé nàng vẫn luôn ganh tỵ với nàng ta, Triều Dương trời sinh thông minh, đáng yêu.
Mỗi lần nàng ta vào cung phụ hoàng đều đem nàng ra so sánh, nàng ghét cái danh tài nữ mà phụ hoàng ban cho nàng ta. Dựa vào cái gì mà nàng vốn là công chúa cành vàng lá ngọc phải luôn xếp phía sau nàng ta. Cho đến khi hoàng huynh lên ngôi, trong một đêm diệt sạch họ Triều, nàng dù có phần kinh hãi, nhưng nghĩ đến về sau không còn là cái bóng của Triều Dương nữa liền vô cùng vui vẻ.
"Triều Dương ẩn cũng thật lâu, ẩn đến không lộ một hơi thở."
Triều Dương cười nụ cười như hoa như hoạ, nàng đã đợi thời khắc này suốt mười năm dài đằng đẳng. Triều Dương vút về phía Mã Tư Dung một thước lụa trắng.
"Hoặc ngươi tự mình làm, hoặc ta giúp ngươi, ngươi chọn đi."
Mã Tư Dung không nói một lời cầm lấy thước lụa đi thẳng vào trong viện. Nàng cho dù thế nào cũng là công chúa tôn quý nhất Đại Lý, nàng có thể chết nhưng không thể chết trong sỉ nhục.
Lụa trắng tung lên, một nút gút này Mã Tư Dung rơi lệ, nếu không phải nàng hiến kế, nếu không phải nàng mang dã tâm chiếm lấy Lý Long Mộc, vậy có phải hay không Đại Lý vẫn còn.
Một bước sai ngàn năm ân hận, Mã Tư Dung đẩy nhẹ chiếc ghế, kết thúc rồi, thứ còn lại chỉ là hình ảnh của Triều Dương trong con ngươi trắng dã của nàng.
Triều Dương đứng ở bên ngoài, không một cái chớp mắt rời đi.
☆☆Hắn đứng đó trong màn đêm lạnh lẽo, giáp bạc hiên ngang, nhưng lần này không phải đánh giặc ngoại bang, bên trong tường thành kia, trận chiến này là hắn đấu với chính anh em của mình.
Hắn cầm trên tay phong thư của nàng, nàng nói ông ta là thật lòng với mẫu thân hắn, vậy cho nên mới lưu lại hắn. Nàng nói với hắn rằng Lý Nhật Trung cũng giống như hắn, họ Triệu cũng tắm máu họ Chu, cho nên một vòng lẩn quẩn ân oán đó kéo dài hơn bốn mươi năm, đời trước gây ra hù hận, đời sau gánh.
Nàng không muốn thấy hắn đi vào vết xe đổ của Lý Nhật Trung. Cả một đời ông ta điều xem mẹ hắn là chấp niệm, cho nên mọi việc mới giống như bây giờ. Ân oán được mất, nàng không muốn hắn đánh đổi.
Hắn nhớ, nhớ lúc nhỏ có lần hắn ngã bệnh Lý Nhật Trung đã luôn ở bên cạnh hắn mỗi đêm không rời. Ông ta chưa từng một lần ôm hắn vào lòng, luôn nghiêm khắc muốn hắn cưỡi ngựa bắn cung, luôn nói hắn phải gìn giữ giang sơn Thiên Lý Quốc vì hắn là một phần của giang sơn này.
Từ khi hắn hiểu chuyện Lý Chính luôn là người bảo vệ hắn những lúc hắn làm sai, cho dù biết hắn cùng Bồ Long thân thiết, mà Bồ Long lại là đối thủ của y, nhưng y chưa từng một lần ghét bỏ hay hoài nghi hắn.
Mũi tên đầu tiên mà hắn bắn cũng là Lý Chính dạy hắn. Hắn siết chặt phong thư, những thứ nàng nói hắn điều hiểu, nhưng thù cha mẹ, máu dòng tộc hắn sao có thể buông.
"Vương gia bên dưới đang đợi lệnh của ngài."
Một binh sĩ đến bên cạnh cúi đầu với hắn, đây là binh hắn đã âm thầm chiêu mộ, tuy không thể anh dũng như Cấm Tinh Quân nhưng cũng là đội quân thiện chiến. Hắn không thể đợi quân của Trần Chân trở về, bằng mọi giá phải hoàn thành mọi việc trước khi Lý Chính đăng cơ.
"Trình Lực ngươi mang quân vào trong tử cấm thành, còn Mạc Kiên dẫn quân theo ta đến cửa Phúc Quảng, Lý Chính muốn vào cung nhất định sẽ đi qua, chỉ được bắt, không được giết."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Trong màn đêm tối đen như mực, bên trong Thiên An điện yên tĩnh, ngoài hoàng thành ba vạn quân của Lý Long Mộc âm thầm mai phục khắp mọi ngóc ngách của Tử Cấm Thành.
Rạng sáng Lê Phong cùng Cấm Tử Quân cà Cấm Lan Quân hộ tống Thái Tử vào cung, mỗi ngày vào cung thái tử điều đi bằng của Phúc Quảng.
"Đừng đi đường cũ, chúng ta đi bằng của Tường Phù."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.