Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi!!!
Chương 19: Trả Đũa (3)
Gà Chiên Mắm
08/07/2015
3h30
-Hà...hà....!!!! Nó thở hồng hộc, lê từng bước mệt nhọc theo sau hắn. Có trời mới biết bây giờ nó muốn giết hắn như thế nào.
May mà mình có nội công thâm hậu chứ không thì đã bại dưới tay thằng cha này lâu rồi!! Dù mệt nhọc nó vẫn đắc ý nghĩ thầm. (t/g: =_="). Trên người nó giờ đây đang tròng cái áo len màu đỏ bên trong, bên ngoài khoác cái áo mùa đông màu vàng dày khui, choàng cái khăn choàng cổ màu hồng, đội mũ len màu xanh, đeo đôi găng màu tím, nó cũng thật khâm phục chính nó, nãy giờ nó mặc thế này đi được mấy tiếng rồi, đến nỗi lưng nó khòm xuống, lè lưỡi ra thở.
-Em gái, dũng cảm lắm!!! Một anh thanh niên đi ngang qua giơ ngón tay cái về phía nó khen ngợi.
Dũng cảm cái đầu anh!!! Nó mệt nhọc liếc qua, trong lòng mắng thầm, nó có mong thế này đâu chứ, hắn đúng là chơi ác mà. Trong cái ngày mà nhiệt độ gần 37 độ thế này thì đây đúng là cực hình TT_TT. Thấy mọi người xung quanh nhìn mình như sinh vật lạ, nó chắc chắn đã chính thức trở thành tâm điểm nổi bật giữa phố.
-Tôi...tôi không... đi nỗi nữa đâu, ngồi nghỉ....xíu đi, hộc hộc...!! Không chịu nỗi nữa, nó ngồi bệch xuống gần một gốc cây ăn vạ, hắn là cái loại gì thế, đi bộ mấy tiếng rồi mà không một chút mệt.
-Gần tới nơi cần đến rồi. Tiếng hắn vang lên trên đầu nó, sau đó cất bước bỏ đi.
Nó dùng hết sức đứng lên rồi chạy theo, vừa chạy vừa thở hồng hộc. Nơi cần đến?? Nó thắc mắc.
Rốt cuộc cũng đến "nơi cần đến", Lăng Hạo Thiên dừng lại, đợi nó đang chạy như rùa bò lên.
-Đến rồi.
-Hộc...hộc....hộc, rốt cuộc là anh muốn đ..... !! Nó vừa nói vừa ngẩn đầu lên, chưa kịp nói hết câu đã ngã xuống đất.
Bởi vì trước mặt nó là cái bảng với 4 chữ thật to "PHÒNG TẮM XÔNG HƠI". ( ° △ °|||) Lập tức nó ôm chân hắn, mếu máo cầu xin
-Huhu, đại ca à, tôi biết sai rồi, thật sự là tôi biết sai rồi mà!!!!! Nó gào lên, vào đây không phải là muốn luộc nó hay sao???? Thằng cha này đúng là ác ma, đúng là ác ma mà. TT_TT
-Thôi nào, cô có làm gì sai đâu chứ? Yên tâm đi cô sẽ không tốn một đồng nào hết. Nói xong lại nở nụ cười "thiên sứ" với cái mặt đầy nước (mồ hôi) của nó.
-Tôi sai rồi mà, tôi không nên chơi anh như thế, là lỗi của tôi!! Nó mếu máo nhận lỗi, trong đầu nghĩ thầm, bây giờ có muốn chạy cũng không còn sức mà chạy, thì ra ngay từ đầu hắn đã tính hết rồi. AAAA!! nó gào thét trong đầu, sao nó xui thế này cơ chứ!!! Đây là lần đầu tiên trong đời nó bị chơi một vố đau thế này.
-Hừ, xem như cô biết điều!!! Nhìn cái mặt nó bây giờ, Lăng Hạo Thiên nín cười, giả vờ tỏ ra lạnh lùng nói.
Nó buông lỏng 2 tay, đuối sức ngồi xuống. Thoát rồi, thoát rồi!!! Mồ môi chảy ròng ròng thay cho nước mắt, nó bi thương nghĩ, từ nay có cho vàng nó cũng không dám dính dáng gì tới thằng cha này nữa.
-Đứng đây đợi tôi!!
Lăng Hạo Thiên buông một câu rồi bỏ đi, nó nhìn theo, thấy hắn đang đi về phía cửa hàng có bán tai giữ ấm. nó giật thót, đến khi hắn rẽ qua một đường khác nó mới thở phào. Hắn đi đâu thế nhỉ?
À thì ra là đi lấy xe, thấy hắn dắt chiếc môtô nó mới hiểu, vậy mà làm nó lo lắng không biết hắn còn chiêu gì chỉnh nó nữa không.
-Về thôi, tôi đói rồi!!
Nghe hắn nói nó mới để ý, bụng nó sôi lên, mấy cái bánh bao ăn hồi trưa chắc đã tiêu lâu rồi, đi bộ mấy tiếng như thế không đói mới lạ. Nhìn chiếc môtô, nó nghĩ thầm "Coi như hắn còn có lương tâm" (t/g: cái này là nghĩ LHT chở về nè). Nó đi đến, định trèo lên xe thì
-Cô làm gì thế, tôi có nói chở cô về à?? Hắn nhướng mày.
-Chẳng...chẳng phải anh nói đi về sao?? À.... anh đi về nhà anh, tôi đi về nhà tôi. Nó vỡ lẽ, thì ra là thế, vậy mà còn tưởng....haizzz!!
-Về đi, về càng sớm càng tốt, về đi kẻo người nhà anh mong đó!!! Vừa nói vừa phủi phủi tay xua hắn, cái đồ hung thần này, bây giờ nó chỉ mong hắn đi cho khuất mắt.
-Nhưng mà giờ làm sao đây? Tôi đột nhiên có hứng sang nhà Phong chơi!! Nghĩ đến người đàn bà kia đang ở nhà hắn, hắn bỗng căm ghét nơi đó, đồng thời thấy cái mặt nó như muốn đuổi hắn đi càng sớm càng tốt, hắn ác ý nói ra.
Nhà Phong??? Em trai à?? Đó chẳng phải là nhà mình sao??? Σ( ° △ °|||)Không được!!!
-Không được, tôi không cho anh tới nhà tôi!!!!
-Tôi không nói tới nhà cô, tôi tới nhà của Phong!!! Hắn nhấn mạnh.
Có gì khác nhau sao???
-Đi thôi!! Nói xong rồ ga.
-Vậy ít nhất cũng phải chở tôi đi nhờ chứ, dù gì cũng cùng đường mà!! Bây giờ nó đi không nổi nữa, hạ giọng cầu xin.
-Vậy sao? Thấy cô cũng tội... Hắn cười cười.
Nó gật gật đầu, lòng hơi vui mừng
-Mà thôi cũng kệ!!! Câu nói làm nó tức sắp hộc máu.
-Đi thôi!! Yên tâm, tôi không để cô đi một mình buồn đâu, tôi sẽ chạy xe thật chậm chờ cô!!! Hắn nghĩ thầm, mục đích là để nó khỏi cởi mấy cái "trang bị" hắn chuẩn bị cho nó. (t/g: Ác tới phần cuối mà =_=)
Vậy là nó đi bộ, hắn chạy xe ngay sát bên, trên mặt còn cười cười chọc tức nó. Nó nghiến răng, nhìn về phía trước, huhu nhà nó cũng phải cách đây gần 2 cây số, có ai tới cứu nó không????? TTATT.
-Hà...hà....!!!! Nó thở hồng hộc, lê từng bước mệt nhọc theo sau hắn. Có trời mới biết bây giờ nó muốn giết hắn như thế nào.
May mà mình có nội công thâm hậu chứ không thì đã bại dưới tay thằng cha này lâu rồi!! Dù mệt nhọc nó vẫn đắc ý nghĩ thầm. (t/g: =_="). Trên người nó giờ đây đang tròng cái áo len màu đỏ bên trong, bên ngoài khoác cái áo mùa đông màu vàng dày khui, choàng cái khăn choàng cổ màu hồng, đội mũ len màu xanh, đeo đôi găng màu tím, nó cũng thật khâm phục chính nó, nãy giờ nó mặc thế này đi được mấy tiếng rồi, đến nỗi lưng nó khòm xuống, lè lưỡi ra thở.
-Em gái, dũng cảm lắm!!! Một anh thanh niên đi ngang qua giơ ngón tay cái về phía nó khen ngợi.
Dũng cảm cái đầu anh!!! Nó mệt nhọc liếc qua, trong lòng mắng thầm, nó có mong thế này đâu chứ, hắn đúng là chơi ác mà. Trong cái ngày mà nhiệt độ gần 37 độ thế này thì đây đúng là cực hình TT_TT. Thấy mọi người xung quanh nhìn mình như sinh vật lạ, nó chắc chắn đã chính thức trở thành tâm điểm nổi bật giữa phố.
-Tôi...tôi không... đi nỗi nữa đâu, ngồi nghỉ....xíu đi, hộc hộc...!! Không chịu nỗi nữa, nó ngồi bệch xuống gần một gốc cây ăn vạ, hắn là cái loại gì thế, đi bộ mấy tiếng rồi mà không một chút mệt.
-Gần tới nơi cần đến rồi. Tiếng hắn vang lên trên đầu nó, sau đó cất bước bỏ đi.
Nó dùng hết sức đứng lên rồi chạy theo, vừa chạy vừa thở hồng hộc. Nơi cần đến?? Nó thắc mắc.
Rốt cuộc cũng đến "nơi cần đến", Lăng Hạo Thiên dừng lại, đợi nó đang chạy như rùa bò lên.
-Đến rồi.
-Hộc...hộc....hộc, rốt cuộc là anh muốn đ..... !! Nó vừa nói vừa ngẩn đầu lên, chưa kịp nói hết câu đã ngã xuống đất.
Bởi vì trước mặt nó là cái bảng với 4 chữ thật to "PHÒNG TẮM XÔNG HƠI". ( ° △ °|||) Lập tức nó ôm chân hắn, mếu máo cầu xin
-Huhu, đại ca à, tôi biết sai rồi, thật sự là tôi biết sai rồi mà!!!!! Nó gào lên, vào đây không phải là muốn luộc nó hay sao???? Thằng cha này đúng là ác ma, đúng là ác ma mà. TT_TT
-Thôi nào, cô có làm gì sai đâu chứ? Yên tâm đi cô sẽ không tốn một đồng nào hết. Nói xong lại nở nụ cười "thiên sứ" với cái mặt đầy nước (mồ hôi) của nó.
-Tôi sai rồi mà, tôi không nên chơi anh như thế, là lỗi của tôi!! Nó mếu máo nhận lỗi, trong đầu nghĩ thầm, bây giờ có muốn chạy cũng không còn sức mà chạy, thì ra ngay từ đầu hắn đã tính hết rồi. AAAA!! nó gào thét trong đầu, sao nó xui thế này cơ chứ!!! Đây là lần đầu tiên trong đời nó bị chơi một vố đau thế này.
-Hừ, xem như cô biết điều!!! Nhìn cái mặt nó bây giờ, Lăng Hạo Thiên nín cười, giả vờ tỏ ra lạnh lùng nói.
Nó buông lỏng 2 tay, đuối sức ngồi xuống. Thoát rồi, thoát rồi!!! Mồ môi chảy ròng ròng thay cho nước mắt, nó bi thương nghĩ, từ nay có cho vàng nó cũng không dám dính dáng gì tới thằng cha này nữa.
-Đứng đây đợi tôi!!
Lăng Hạo Thiên buông một câu rồi bỏ đi, nó nhìn theo, thấy hắn đang đi về phía cửa hàng có bán tai giữ ấm. nó giật thót, đến khi hắn rẽ qua một đường khác nó mới thở phào. Hắn đi đâu thế nhỉ?
À thì ra là đi lấy xe, thấy hắn dắt chiếc môtô nó mới hiểu, vậy mà làm nó lo lắng không biết hắn còn chiêu gì chỉnh nó nữa không.
-Về thôi, tôi đói rồi!!
Nghe hắn nói nó mới để ý, bụng nó sôi lên, mấy cái bánh bao ăn hồi trưa chắc đã tiêu lâu rồi, đi bộ mấy tiếng như thế không đói mới lạ. Nhìn chiếc môtô, nó nghĩ thầm "Coi như hắn còn có lương tâm" (t/g: cái này là nghĩ LHT chở về nè). Nó đi đến, định trèo lên xe thì
-Cô làm gì thế, tôi có nói chở cô về à?? Hắn nhướng mày.
-Chẳng...chẳng phải anh nói đi về sao?? À.... anh đi về nhà anh, tôi đi về nhà tôi. Nó vỡ lẽ, thì ra là thế, vậy mà còn tưởng....haizzz!!
-Về đi, về càng sớm càng tốt, về đi kẻo người nhà anh mong đó!!! Vừa nói vừa phủi phủi tay xua hắn, cái đồ hung thần này, bây giờ nó chỉ mong hắn đi cho khuất mắt.
-Nhưng mà giờ làm sao đây? Tôi đột nhiên có hứng sang nhà Phong chơi!! Nghĩ đến người đàn bà kia đang ở nhà hắn, hắn bỗng căm ghét nơi đó, đồng thời thấy cái mặt nó như muốn đuổi hắn đi càng sớm càng tốt, hắn ác ý nói ra.
Nhà Phong??? Em trai à?? Đó chẳng phải là nhà mình sao??? Σ( ° △ °|||)Không được!!!
-Không được, tôi không cho anh tới nhà tôi!!!!
-Tôi không nói tới nhà cô, tôi tới nhà của Phong!!! Hắn nhấn mạnh.
Có gì khác nhau sao???
-Đi thôi!! Nói xong rồ ga.
-Vậy ít nhất cũng phải chở tôi đi nhờ chứ, dù gì cũng cùng đường mà!! Bây giờ nó đi không nổi nữa, hạ giọng cầu xin.
-Vậy sao? Thấy cô cũng tội... Hắn cười cười.
Nó gật gật đầu, lòng hơi vui mừng
-Mà thôi cũng kệ!!! Câu nói làm nó tức sắp hộc máu.
-Đi thôi!! Yên tâm, tôi không để cô đi một mình buồn đâu, tôi sẽ chạy xe thật chậm chờ cô!!! Hắn nghĩ thầm, mục đích là để nó khỏi cởi mấy cái "trang bị" hắn chuẩn bị cho nó. (t/g: Ác tới phần cuối mà =_=)
Vậy là nó đi bộ, hắn chạy xe ngay sát bên, trên mặt còn cười cười chọc tức nó. Nó nghiến răng, nhìn về phía trước, huhu nhà nó cũng phải cách đây gần 2 cây số, có ai tới cứu nó không????? TTATT.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.