Chương 63
Nhan Tiểu Ngôn
07/03/2015
Thế lực mới trỗi dậy của Lãnh Ngự Thần cũng không ngăn được sự điên
cuồng của những kẻ mê xe. Sau khi biết được Reventon phiên bản hạn chế
sẽ được mang ra đấu giá, những người yêu thích chơi xe cả trong và ngoài nước ùn ùn đổ về thành phố C, hội trường đấu giá chật kín người ngồi.
Người mua có thực lực nhất là một mỹ nữ tóc vàng dáng người mảnh khảnh,
vừa mở miệng đã nâng giá lên tới tám trăm ngàn, thế nhưng đồng thời với
tiếng trầm trồ kinh ngạc của đám đông, thình lình có người hét giá một
trăm triệu.
Một trăm triệu! Trời đất ơi!
Ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về phía phát ra tiếng nói.
Vị trí trung tâm của hàng ghế đầu tiên, có thể nói là một người đàn ông vô cùng nổi bật, tướng mạo anh tuấn, đôi mày lưỡi mác khí khái kết hợp với tócai cắt xéo, hai con ngươi sáng như sao đấy ý nhị, mũi cao môi mỏng, ngũ quan hài hòa, là một người đàn ông cực kỳ thu hút sự chú ý. Còn bộ Âu phục màu xanh thẫm vừa vặn được may thủ công khéo léo cùng với đôi giày da mũi nhọn màu bạc càng khiến anh ta thêm tỏa sáng, ngay cả người chủ trì buổi đấu giá cũng không kìm lòng được say mê ngắm nhìn đôi giày da màu bạc thời thượng.
Người đẹp tóc vàng không chịu yếu thế tiếp tục ra giá, Dạ Cảnh Triệt giơ ngón trỏ ra hiệu cho trợ lý tiếp tục nâng giá. Hai người đấu đá hăng say, hội trường không ngừng vang lên những tiếng hô lạnh lùng.
Nhan Hoan ngồi bên cạnh Tiêu Trạch, vẻ mặt buồn rầu, cô ngàn vạn lần không nỡ bán đi Reventon. Ác ý khiêu khích khi lần đầu gặp mặt, đi đua xe, truy đuổi… Hình ảnh những ngày qua từng chút từng chút một như đèn kéo quân hiện về trước mắt, vành mắt Nhan Hoan đã đỏ hoe.
“Cộp!” Cây búa nhỏ gõ xuống mặt bàn.
“Hai trăm triệu! Thành giao!”
Một giọt nước mắt tràn xuống khóe mi, một tay Tiêu Trạch ôm đầu cô ấn vào ngực mình, mắt anh cũng hơi hồng hồng, nói: “Anh thề, một ngày nào đó anh sẽ mua lại nó. Cho dù là hai trăm triệu hay hai tỷ, anh cũng sẽ chuộc nó về đưa đến trước mặt em.”
Nhan Hoan rúc vào lồng ngực anh, cắn chặt môi để bản thân không khóc nhìn rất mất mặt.
Báu vật giá trên trời đã bị Dạ Cảnh Triệt mua được, người đẹp tóc vàng thất vọng ra về. Giày cao gót nện cồm cộp xuống mặt sàn, người đẹp tóc vàng quay trở lại khách sạn, sau khi vào phòng, cô gỡ bộ tóc giả màu vàng xuống, nói với người đàn ông đang ngồi trên sô-pha đọc báo: “Boss, hàng không giành được.”
“Ồ!” Người đàn ông phía sau tờ báo nhàn nhạt lên tiếng: “Có biết là ai mua được không?”
“Đã điều tra ra, là người của Dạ gia ở thành phố T, em trai Dạ Sâm, Dạ Cảnh Triệt.”
…
Tiêu Trạch đặt nhà hàng và một phòng bao ở T98, mời mấy nhân vật quan trọng cùng ăn uống thư giãn. Đám người có chức quyền ngày xưa xưng anh em thân thiết bây giờ bắt đầu giở giọng kẻ cả, dùng đủ loại lý do từ chối giúp đỡ Giang Hân. Lời nói của Lãnh Ngự Thần đối với bọn họ chính là thánh chỉ.
Uống không ít rượu, nói cũng không ít lời mà không xong được việc, Tiêu Trạch sầu não giật giật cà vạt đi ra khỏi phòng bao, oan gia ngõ hẹp tình cờ chạm phải Lãnh Ngự Thần tới đây bàn chuyện làm ăn.
“Mặt đỏ thế kia, chắc là vừa mới thư giãn thoải mái lắm nhỉ!” Lãnh Ngự Thần chế nhạo.
“Nhờ phúc của anh, cũng không tệ, rất thoải mái, nếu như anh không tiếp tục giở trò!” Tiêu Trạch dựa vào vách tường, nửa cười nửa không: “Lãnh Ngự Thần, anh muốn làm một người đàn ông chân chính thì cứ quang minh chính đại nhắm vào một mình tôi là được rồi, đừng ngấm ngầm giở trò sau lưng, làm những chuyện khiến người ta khinh thường.”
Lãnh Ngự Thần nổi giận, cười lạnh nói: “Cậu đang khiêu chiến với tôi sao? Biến thành kẻ khố rách áo ôm như vậy, cậu thấy mình còn có cái vốn liếng đó à?”
Tiêu Trạch nghiêng đầu nhếch môi cười, quay đầu lại, nét mặt đầy vui vẻ: “Không phải tôi cảm thấy mình có, mà là anh cho rằng tôi có, anh sợ chẳng mấy chốc tôi sẽ vùng dậy đoạt lại Tần Vũ, hung hăng giẫm đạp anh dưới chân, cho nên mới phải hao tổn tâm trí nghĩ cách đối phó những người bên cạnh tôi, khiến họ nghĩ rằng tôi là ‘sao chổi’, muốn tránh tôi càng xa càng tốt, không phải sao?”
Vẻ mặt Lãnh Ngự Thần cứng ngắc, gằn từng câu từng chữ: “Cậu lầm rồi, tôi ngứa mắt cậu không phải vì sợ cậu vùng dậy, mà là vì Nhan Hoan, tên đàn ông như cậu không xứng đáng có được cô ấy, không xứng, biết không?”
Tiêu Trạch đắc ý cười rộ lên: “Thua một người đàn ông chẳng có điểm nào bằng mình, chắc anh đố kị muốn chết nhỉ?”
Lãnh Ngự Thần bị chọc tức, mày nhíu chặt lại: “Nói không sai, cho nên tôi muốn đánh cho kẻ nhu nhược như cậu hiện nguyên hình, để cô ấy thấy được cậu vô dụng đến mức nào.”
“Nhu nhược?” Tiêu Trạch trợn mắt, anh cực kỳ khó chịu với từ ngữ này, nắm đấm kêu lên răng rắc, “Lãnh Ngự Thần, có biết lúc này tôi vô cùng vô cùng muốn đánh anh không?”
“Có gan thì tới đi, tôi sẽ không tránh, càng không đánh trả, nhưng luật sư của tôi sẽ kiện cho cậu khuynh gia bại sản.”
“Ha ha!” Tiêu Trạch bật cười giễu cợt, “Tôi sợ quá! Nếu là đàn ông thì chín giờ sáng Chủ nhật, gặp tại kiếm đạo quán.”
“Được.” Lãnh Ngự Thần liếc ánh mắt tàn độc, chấp nhận lời thách đấu.
Những ngày qua đã phải chịu bao đè nén, lần này Tiêu Trạch chuẩn bị rửa sạch mối hận tại kiếm đạo quán!
Chủ nhật, Nhan Hoan lái GTR chở anh tới kiếm đạo quán, khoác chiếc áo ngắn gọn nhẹ, Tiêu Trạch trở nên rất có sức sống. Nghe được hôm nay có trận quyết đấu, mấy người đám Bạch Diệc Phong và Giản Ninh cũng theo đến từ sớm, ngay cả Lý An Thần đã lâu không lộ diện cũng có mặt. Chỉ là không biết anh ta đứng về bên nào.
Tiêu Trạch thản nhiên lướt qua Lý An Thần, nắm tay Nhan Hoan đi vào phòng thay đồ.
Đây là lần đầu tiên Nhan Hoan giúp Tiêu Trạch mặc trang phục kiếm đạo, quấn chiếc dây lưng thật dài quanh eo anh rồi thắt phần thừa lại, nhét gọn vào hai bên. Nhìn dáng vẻ rất nghiêm túc của cô, Tiêu Trạch nói: “Nhìn em giống như vợ tiễn đưa chồng ra chiến trường vậy.”
“Cái gì mà giống, em chính là như vậy.” Nhan Hoan nói.
Tiêu Trạch cầm dụng cụ bảo hộ, Nhan Hoan giúp anh cầm kiếm trúc, hai người nắm tay nhau thật chặt. Lãnh Ngự Thần đã chờ giữa sàn đấu từ lâu, nhìn thấy hình ảnh thân mật của hai người, đáy mắt anh ta bùng lên một ngọn lửa.
Tiêu Trạch đeo dụng cụ bảo hộ rồi nhận kiếm trúc trong tay Nhan Hoan, đi ra giữa sàn đấu.
“Ông xã!”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi, khuôn mặt dưới chiếc mũ bảo hộ hơi chấn động, Tiêu Trạch mờ mịt quay đầu, trong tầm mắt anh là cô gái vừa thốt lên câu nói đó, giờ đây đang không khỏi thẹn thùng, đôi mắt to sáng long lanh, dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này của cô rất ít khi để lộ trước mặt người ngoài khiến anh xao xuyến.
“Ông xã, cố gắng lên!”
Như được tắm trong gió xuân, Tiêu Trạch ném cho cô một nụ hôn gió cách chiếc mũ bảo hộ: Em yêu, đừng quá lo lắng.
Hình ảnh ân ái yêu thương khiến Lãnh Ngự Thần sắp tức điên.
Hai bên vào sàn thi đấu, sau khi cúi chào nhau, Lãnh Ngự Thần ra đòn tấn công đầu tiên, tiếng hò hét hùng dũng khiến người xem phấn khởi, ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt tập trung vào hai người.
Giản Ninh run lẩy bẩy, khắp người nổi da gà, cô huých vai Nhan Hoan, vô cùng khoa trương bắt chước bộ dạng của cô bạn lúc nãy, khẽ khàng hô: “Ông xã, cố lên! Xì! Đúng là phát ngấy, Tiêu Trạch cho cậu ăn xuân dược đấy à, nhiệt tình thế!”
Nhan Hoan chăm chú dõi theo người vừa bắt đầu trận đấu đã ở vào thế yếu, nhướng mày đắc ý nói: “Cậu biết cái gì! Đây gọi là chiến thuật.”
Trong thi đấu song phương kiêng kỵ nhất là tâm trạng bất ổn định, bước đi rối loạn, không bình tĩnh sẽ mất lý trí khiến đối thủ có thời cơ lợi dụng. Mục đích của Nhan Hoan chỉ là muốn chọc giận Lãnh Ngự Thần.
Mà Lãnh Ngự Thần cũng thật sự bị chọc tức, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh đáng sợ, anh ta vẫn luôn chiếm thế thượng phong, đôi chân trần liên tiếp tấn công, kiếm trúc va chạm phát ra những tiếng vang dứt khoát. Tiêu Trạch chặn đường kiếm trước mặt, quay đầu lại thấy một bàn chân suýt nữa đã chệch ra khỏi vạch trắng.
Hai cặp mắt lạnh thấu xương gằm ghè nhau cách hai lớp mũ bảo hộ, bầu không khí căng thẳng âm ỷ vờn quanh. “Ha!” Tiêu Trạch đưa chân nhảy lên một bước đánh về phía Lãnh Ngự Thần, Lãnh Ngự Thần vung kiếm chặn lại, kiếm trúc trong tay khua lên lia ngang phần bụng Tiêu Trạch, tạo thành tư thế mạnh mẽ uy quyền. Anh ta nói: “Cậu rất thích giấu nghề, làm như vậy là vi phạm nghiêm trọng tinh thần của kiếm đạo, hôm nay không phải tỉ thí, mà là quyết đấu, ai đánh được người kia trước thì đó là người chiến thắng.”
“Ý anh là tôi thiếu sự rõ ràng và chân thật sao?” Tiêu Trạch thủ thế, kiếm trúc giơ cao quá đỉnh đầu, “Sẽ để anh được mở mang tầm mắt về sự bại hoại của tôi.”
Nhảy lên bắt đầu tấn công, dốc toàn lực nặng nề dồn xuống thân kiếm trúc đang ở thế chống đỡ của Lãnh Ngự Thần, quyết đấu về kỹ thuật nháy mắt chuyển thành quyết đấu về sức mạnh, ánh mắt Tiêu Trạch dữ dằn, kiếm trúc cực lực áp chế Lãnh Ngự Thần, không muốn mất mặt trước Nhan Hoan, Lãnh Ngự Thần cắn răng phản kích, hai người cùng bật lên rồi tách nhau ra.
Lãnh Ngự Thần lại nắm quyền chủ động, hùng hổ tấn công, lúc này Tiêu Trạch có thừa khoảng trống để phòng thủ, tương phản rất lớn so với trước đó. Tình huống ngoài dự liệu này khiến lòng Lãnh Ngự Thần càng nóng như lửa đốt, đáy mắt cũng sáng rực lửa đỏ, mỗi chiêu tung ra đều đanh thép dữ dội hơn rất nhiều, gắng sức xông lên đẩy ngã Tiêu Trạch xuống sàn, chứng kiến cảnh này, tim Nhan Hoan như bị bóp nghẹt. Lãnh Ngự Thần liếc nhìn cô, ra tay với Tiêu Trạch càng nặng hơn, lại là một hồi tiếng kiếm trúc va chạm.
Cho đến lúc này, Lãnh Ngự Thần có chút đắc ý, thở hổn hển nói: “Chỉ có từng ấy bản lĩnh thôi sao? Hả?”
Lần thứ hai ngã xuống mặt sàn, Tiêu Trạch một tay chống người đứng dậy, quyết tâm muốn giành chiến thắng khiến cho toàn thân anh như trở nên cao lớn hơn rất nhiều, khí thế đáng sợ không ngừng tăng lên, từng bước một dồn ép về phía Lãnh Ngự Thần, “Tiêu Trạch trước năm ba mươi tuổi không hề nghiêm túc, sự nghiệp, đua xe hay kiếm đạo cũng vậy, đều là do muốn phung phí quãng đời thanh xuân. Bây giờ thì khác, có hàng vạn lý do bắt tôi không thể không trở nên nghiêm túc, Lãnh Ngự Thần, tôi muốn đánh bại anh bằng chính khả năng của mình, bảo vệ người phụ nữ tôi yêu, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi. Lãnh Ngự Thần, quyết đấu bây giờ mới chính thức bắt đấu… Yaa!ݍ
Lãnh Ngự Thần bị khí thế mãnh liệt làm cho khiếp sợ, không kịp giơ kiếm phòng thủ, đầu liền bị trúng một chiêu rất nặng. “Bốp” một tiếng, cho dù có mũ bảo hộ đầu đi chăng nữa vẫn vô cùng đau đớn. Lực mạnh dồn xuống khiến bước chân lảo đảo, bụng lại bất ngờ bị giáng một đòn tàn nhẫn.
“Bây giờ đã cảm nhận được toàn lực của tôi chưa?” Tiêu Trạch thủ thế chờ đợi anh ta.
Lãnh Ngự Thần lắc lắc đầu cắn răng đứng thẳng người, lưng thẳng tắp như cây tùng cây bách. “Đây mới chính là trận quyết đấu mà tôi mong đợi.”
“Hây!”
“Ha!”
Hai người đàn ông la hét xông vào chém giết nhau, tiếng kiếm trúc lại vang lên đôm đốp, nếu nói lúc đầu là Lãnh Ngự Thần độc diễn, mới vừa rồi là màn phản kích đặc sắc của Tiêu Trạch, vậy thì bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, chính là trận quyết đấu đỉnh cao giữa hai người.
Tiếng kiếm trúc đụng chạm, tiếng chân ma sát với mặt sàn cùng với tiếng hò hét hùng hồn vang khắp kiếm đạo quán, ai nấy đều bị trận đấu kinh hoàng này làm cho căng như dây đàn. Nhất là Nhan Hoan, hai bàn tay cô đã siết chặt, mắt nhìn chằm chằm vào người ở giữa sàn đấu.
Hai người đàn ông dốc toàn lực, không hề giữ lại mà tấn công đối phương, Tiêu Trạch dùng thân thể đỡ một đường kiếm vung tới, sau đó trở tay đâm vào ngực Lãnh Ngự Thần, đôi bên đồng thời có lợi song lại lập tức bất lợi, hai kẻ mắt đỏ ngầu hét lên một tiếng rồi lao vào chém giết đến cùng. Đúng như Lãnh Ngự Thần đã nói trước đó, đây không phải tỉ thí, mà là quyết đấu, ai đánh được người kia trước thì đó là người chiến thắng. Thể lực dần dần suy yếu, mồ hôi ẩm ướt thấm ra dụng cụ bảo hộ, nhưng niềm tin và ý muốn đánh bại đối phương thì không hề suy giảm, chịu bao nhát chém của Lãnh Ngự Thần, Tiêu Trạch gắng gượng dựa vào ý chí và lòng tin hét lên một tiếng, toàn bộ sức lực dồn vào thanh kiếm trúc, mãnh liệt vung về phía Lãnh Ngự Thần.
Đối mặt với đường kiếm không cách nào tránh né, Lãnh Ngự Thần chỉ có thể chịu trận, trơ mắt nhìn thanh kiếm trúc giáng xuống người mình. “Aa…”, một tiếng kêu đau đớn bật ra, kiếm trúc trong tay rơi xuống, Lãnh Ngự Thần ngã vật ra sàn. Ngực đau xót như bị lửa thiêu đốt, lục phủ ngũ tạng dường như vỡ vụn, nghe được, cảm giác được chỉ còn tiếng hô hấp và tiếng tim đập thình thịch, mí mắt nặng trĩu, ý thức rời rạc, nhát kiếm này không hề nhẹ, anh ta lắc lắc đầu muốn đứng lên nhưng lồng ngực đau đớn không chịu nổi, chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Anh ta, thua rồi.
Bên kia sàn đấu, Tiêu Trạch đã tiêu hao một lượng lớn thể lực, buông kiếm trúc chống đỡ thân thể, há miệng thở hồng hộc. Anh cởi mũ bảo hộ, lau mồ hôi trên mặt, thở dốc nói: “Lãnh Ngự Thần, thừa nhận đi, anh cũng có chỗ không bằng tôi.”
Rũ sạch lo lắng, Tiêu Trạch mang niềm vui của người chiến thắng đi từng bước về phía Nhan Hoan, Nhan Hoan mặt mày rạng rỡ vươn hai tay ôm cổ anh, hai chân quặp vào eo anh, cả người nhảy vào trong lòng, cô ngước mặt, tì mũi mình lên chóp mũi cao thẳng đang chảy mồ hôi ròng ròng của anh, nói: “Anh thật oai phong!”
Tiêu Trạch bị cô bất ngờ nhảy lên, đứng không vững, bước chân lảo đảo, vội đưa tay giữ người cô, mệt mỏi không muốn nói chuyện, chỉ cứ thế cười.
Lãnh Ngự Thần ngã trên sàn mãi không dậy nổi, ngực phập phồng dữ dội, tiếng tim đập thình thịch cùng với âm thanh vui sướng của kẻ chiến thắng khiến đầu như muốn nổ tung, Triển Dương nâng anh ta dậy: “Lãnh tổng, không sao chứ!”
Cặp mắt tối tăm nhìn cô đang ở trong lòng người đàn ông của mình, cười vui vẻ rời đi, đáng buồn là cô không hề liếc nhìn anh ta lấy một lần.
Kẻ bại trận, vừa hổ thẹn lại vừa thảm thương!
*
Lúc Tiêu Trạch ngồi vào GTR, tóc vẫn còn ướt đẫm, hương thơm của dầu gội đầu nhẹ nhàng khoan khoái tràn đầy khoang xe. “Chưa sấy khô đã chạy ra ngoài, anh không sợ bị cảm à!” Nhan Hoan vừa càu nhàu vừa khởi động xe.
“Sợ em chờ lâu sốt ruột.” Tiêu Trạch nịnh nọt hôn lên mặt cô. “Đi đâu đây?”
“Đến nơi anh sẽ biết.” Nhan Hoan thần thần bí bí nắm tay lái, xe đi theo hướng ngược đường về nhà.
Cuối cùng, xe dừng lại trước cửa khách sạn Đế Hào, Nhan Hoan xuống xe đi vòng sang bên kia mở cửa, “Xin mời, Tiêu tiên sinh!”
Tiêu Trạch xuống xe, Nhan Hoan dắt tay anh đi vào trong, ném chìa khóa cho cậu em trông xe.
“Này, không phải em định đưa anh đi thuê phòng đấy chứ?” Bị dắt đi, Tiêu Trạch nhìn chằm chằm vào gáy cô, hỏi.
Nhan Hoan dừng lại, quay đầu, hất cằm kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, em muốn đưa anh đi thuê phòng.”
Tiêu Trạch cười cười, kích động hớn hở bế bổng cô lên ôm vào trong ngực, sải bước về phía thang máy, hưng phấn hỏi: “Tầng mấy?”
“Tầng cao nhất.”
Thanh âm trầm thấp để lộ sự cấp bách và hưng phấn khiến Nhan Hoan vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của mình. Cửa thang máy mở, một cô gái trẻ xinh đẹp từ trong đi ra, ánh mắt sau cặp kính râm màu trà khiến Nhan Hoan hơi giật mình, nhưng lập tức thu hồi sự sửng sốt.
Nhan Hoan giãy giãy muốn thoát ra khỏi lòng anh, Tiêu Trạch không chịu, cánh tay càng ghì chặt. Anh bế cô tiến vào thang máy, cửa đang khép lại, khuôn mặt tuấn tú đã vùi vào ngực cô, hít hà hương táo đầy cám dỗ.
Nhan Hoan chọc chọc ngón tay nhỏ bé vào đầu anh, “Này, có camera giám sát đấy.”
Tiêu Trạch không thèm để ý, “Ai nhìn kẻ đó là lưu manh.”
Nhan Hoan đẩy đầu anh ra, ngăn cảnh hành vi không biết xấu hổ, cô giống như một nữ hoàng cao ngạo, tuyên bố, “Hôm nay, tất cả phải nghe theo lời em.”
“Tuân mệnh, nữ hoàng bệ hạ của anh.”
Phòng khách sạn đã được bố trí tỉ mỉ, cánh hoa hồng rải từ cửa ra vào tới tận giường, Nhan Hoan đẩy Tiêu Trạch ngã lên giường, cô dạng hai chân ngồi lên đùi anh, một ngón tay nhỏ nhắn ấn trán anh xuống, cởi chiếc áo khoác da bó sát ném lên đầu anh, nói: “Ở đây đợi em.” Dứt lời cô xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách vọng ra, sau khi đánh thắng Lãnh Ngự Thần, tâm tình vẫn chưa hồi phục lại càng thêm kích động, Tiêu Trạch bị chiếc áo da trùm vào đầu, ngửi thấy mùi da thuộc xen lẫn hương táo nhàn nhạt, tâm tư chẳng để nơi đây mà vẫn còn trôi theo trận quyết đấu vừa chấm dứt ban nãy, anh âm thầm thề, không chỉ trong kiếm đạo, cả trong sự nghiệp anh cũng phải đánh bại Lãnh Ngự Thần.
Tiếng nước chảy dừng lại.
“Hey!”
Một giọng nữ mềm mỏng đầy quyến rũ vang lên, Tiêu Trạch kéo chiếc áo da đang che trên mặt, nghiêng đầu nhìn người đang tựa ở cửa nhà tắm, con ngươi lập tức có sự biến đổi.
Nhan Hoan từ phòng tắm đi ra, trên người vẫn còn đọng nước, thân thể uyển chuyển chỉ mặc một chiếc áo bằng voan mỏng màu đen vừa vặn che đi bắp đùi, cùng với một chiếc quần lót cực kỳ thiếu vải, voan mỏng gặp nước dính sát vào làn da không che được cảnh xuân.
Đỉnh nhọn nhô lên rõ ràng trên quả đồi tròn trịa khiến cổ họng người ta khô rát, một giọt nước từ mái tóc ướt sũng chảy xuống dưới cằm, xuống cổ, lướt qua khe sâu rồi hội tụ với một người bạn óng ánh khác tạo thành một giọt lớn chảy qua vùng bụng bằng phẳng thấm ướt một ít vải đen mỏng manh, cảnh tượng này quá khêu gợi, Tiêu Trạch khát khô cổ họng chỉ muốn vươn lưỡi liếm sạch giọt nước long lanh kia.
“Tiên sinh, có cần phục vụ đặc biệt không?” Đôi chân trần của Nhan Hoan đi về phía anh, để lại những dấu vết rõ ràng trên sàn nhà.
Tiêu Trạch chống nửa người dậy, nhướng mày hỏi: “Cô có dịch vụ gì đặc biệt?”
Nhan Hoan cười vô cùng dịu dàng đáng yêu, tiếng cười đó như len vào tận xương cốt khiến anh ngứa ngáy.
Haiz! Hóa ra người phụ nữ của anh không chỉ khi nằm dưới thân anh mới yêu kiều đến thế.
Nhan Hoan chầm chậm bò lên giường, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương lưu luyến dừng tại bộ phận quan trọng nào đó phía dưới bụng, như cố ý vô tình vuốt nhè nhẹ, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra lại khép vào, “Đặc biệt, chính là sự sung sướng mà anh chưa bao giờ hưởng thụ!”
Bàn tay kia bỗng nhiên dùng lực, Tiêu Trạch hít một hơi khí lạnh đồng thời bắt lấy tay cô. “Chuyện này chỉ có vợ tôi mới được làm.”
Nhan Hoan ôm cổ anh kéo về phía mình, đôi mắt sáng lướt từ gương mặt cho đến chiếc cằm cương nghị. Anh không nói, cũng quan sát cô, sau khi tắm rửa khuôn mặt cô càng ửng hồng, cặp mắt ướt át, môi cũng đặc biệt đỏ.
“Em không phải là vợ anh sao?”
“Có chút không giống?”
“Chỗ nào?”
“Thái độ. Rất chủ động, rất nhiệt tình.”
“Không phải đàn ông đều thích kiểu phụ nữ bên ngoài hiền thục, trên giường phóng đãng sao!”
“Từ đó không thích hợp với em.”
“Vậy từ nào mới thích hợp với em?”
“Cao thủ đua xe.”
“Ha ha, thực ra em cũng có thể trở thành cao thủ làm tình, vì anh!”
Cặp mắt long lanh mê hoặc nhìn anh không chớp, bàn tay nhỏ nhắn lại không ngoan ngoãn cởi bỏ dây lưng, tiếp đó vô cùng kiên nhẫn kéo áo sơ mi, thò vào trong, nắm lấy của anh đã sớm trở nên nóng rực. Rõ ràng cảm giác được sự biến đổi trong tay mình, cô hôn anh, ngăn chặn tiếng thở dài chưa kịp thoát ra khỏi miệng, bàn tay nhỏ rời khỏi vật nóng rẫy, chậm rãi cởi từng khuy áo anh, khi bàn tay to của anh phủ lên nơi mềm mại trước ngực, cô lại rời khỏi môi anh, nói: “Hôm nay, hãy để em làm chủ tất cả!”
Anh nhếch môi, khẽ nheo mắt lại, khàn giọng nói: “Được!”
“Muốn uống một ly không?” Nhan Hoan bò xuống giường, quay lưng về phía anh, lúc này Tiêu Trạch mới nhìn rõ thứ cô đang mặc chính là một chiếc T-back, ngọn lửa đen tối xộc thẳng lên não, làm gì còn muốn uống rượu nữa, cặp mắt đỏ ngầu rõ ràng muốn ăn thịt người.
Nhan Hoan đặt vào tay anh một chiếc ly, mở chai rượu, chất lỏng trong suốt đổ vào trong ly, hương rượu nguyên chất lan tỏa, là mùi Tequila, kết hợp với hương táo trong veo nhàn nhạt lập tức biến thành hương vị khiến máu trong người sôi sục. Tiêu Trạch liếm liếm môi, một lát chanh lập tức được nhét vào miệng anh, vị chua xót tràn ngập khoang miệng, những tinh thể muối nhỏ vụn như bột phấn rắc lên thân thể tráng kiện của anh, tâm lý chờ mong động tác tiếp theo của cô đã được đẩy đến cực điểm.
Cách uống này anh đã từng thử, cũng chỉ mới một lần, không cảm thấy hứng thú lắm với làn da của chính mình. [1]
[1] Cách uống Tequila: thường được gọi là Tequila “shot”: người ta thường uống hết một lần từ một cốc nhỏ (shot) kèm thêm ít muối và một lát chanh. Cách uống này được gọi là Tequila cruda, đôi khi lại có cái tên khác như “training wheels”, “lick-sip-suck” hoặc “lick-shoot-suck” đặt tên theo thứ tự cách uống. Người uống làm ướt mu bàn tay chỗ gần ngón tay cái và rắc một ít muối và theo thứ tự liếm hết muối, uống một ngụm Tequila rồi nhanh chóng cắn một lát chanh.
Ngón tay mềm mại dính bột phấn miết nhẹ lên cổ anh, cặp mắt to long lanh vô cùng quyến rũ, đầu lưỡi vừa mềm vừa trơn ướt liếm láp nơi yết hầu rồi chầm chậm dịch xuống, hơi thở nóng rực khiến da anh như bỏng rát, sau đó cướp đi lát chanh trong miệng anh, mút lấy, nhả ra, cô đỡ ly rượu trong tay anh rót một nửa vào miệng mình, tiếp đó dùng miệng chuyển sang cho anh, lúc uống một ngụm cuối cùng, cô cúi người xuống, cái miệng nhỏ nhắn ngậm đầy rượu nhắm ngay chỗ đó, siết chặt nắm tay chuẩn bị ngậm lấy thì bỗng bị túm tóc kéo lên.
Tiêu Trạch đè lên người cô, con ngươi như tóe lửa đang cố gắng kìm nén dục vọng, nhẫn nhịn cơn đau, anh nói: “Hôm nay tại sao lại chủ động như vậy?”
“Muốn phục vụ anh thật tốt.” Một miệng đầy rượu bị Nhan Hoan nuốt xuống, nói tiếp, “Hôm nay anh thể hiện vô cùng dũng mãnh, cho nên em quyết định phục vụ anh một lần thật chu đáo.”
“Nếu hôm nay anh thua thì sao?”
“Thời gian qua anh đã rất vất vả, cho dù anh không nói nhưng em biết, em vẫn luôn muốn làm gì đó giúp anh, nhưng ngoại trừ sửa xe thì em cũng chỉ biết lẳng lặng ở bên anh, không làm được gì cả, đôi lúc em cảm thấy mình thật ngu ngốc, chẳng bằng một nửa Amy.
Khách sạn đã đặt từ tối hôm qua, anh thắng em sẽ phục vụ anh, để anh càng vui vẻ, anh thua em càng muốn phục vụ anh, giúp anh xua đi những phiền muộn đau buồn và mặc cảm trong lòng, bởi vì em biết anh rất vui mỗi khi yêu em, những gì em có thể cho anh chỉ có vậy, thân thể em, linh hồn em, trái tim em. Em muốn anh hạnh phúc, cả tinh thần và thân thể đều như vậy, chỉ cần sung sướng là tốt rồi.
Nhưng Tiêu Trạch, từ lúc biết được anh thách đấu với Lãnh Ngự Thần, em không hề nghĩ tới chuyện anh sẽ thất bại. Hãy để em chăm sóc anh thật tốt!”
“Em sẽ không thích loại cảm giác này.”
“Anh thích là được.”
“Đừng vì anh mà miễn cưỡng bản thân.”
“Bởi vì là anh nên em mới không cảm thấy miễn cưỡng.” Bàn tay nhỏ bé lại một lần nữa nắm lấy vật nóng hổi, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua phần đỉnh, cô ngước mắt nhìn anh, vừa khe khẽ liếm láp, vừa nói: “Em thích tất cả của anh. Đối với anh và em, không thể biết được ngày mai sẽ có phong ba bão táp gì xảy đến, khi còn có thể vui vẻ thì cứ vui vẻ đi. Tiêu Trạch, vì anh em sẵn lòng mặc váy áo khêu gợi, trang điểm xinh đẹp, biến thành một diện mạo khác thật phong tình, dịu dàng như nước hay ngang tàng phóng túng.
Chỉ cần, anh thích…”
“Nhan Hoan, anh cũng thích, thích tất cả của em…”
Một trăm triệu! Trời đất ơi!
Ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về phía phát ra tiếng nói.
Vị trí trung tâm của hàng ghế đầu tiên, có thể nói là một người đàn ông vô cùng nổi bật, tướng mạo anh tuấn, đôi mày lưỡi mác khí khái kết hợp với tócai cắt xéo, hai con ngươi sáng như sao đấy ý nhị, mũi cao môi mỏng, ngũ quan hài hòa, là một người đàn ông cực kỳ thu hút sự chú ý. Còn bộ Âu phục màu xanh thẫm vừa vặn được may thủ công khéo léo cùng với đôi giày da mũi nhọn màu bạc càng khiến anh ta thêm tỏa sáng, ngay cả người chủ trì buổi đấu giá cũng không kìm lòng được say mê ngắm nhìn đôi giày da màu bạc thời thượng.
Người đẹp tóc vàng không chịu yếu thế tiếp tục ra giá, Dạ Cảnh Triệt giơ ngón trỏ ra hiệu cho trợ lý tiếp tục nâng giá. Hai người đấu đá hăng say, hội trường không ngừng vang lên những tiếng hô lạnh lùng.
Nhan Hoan ngồi bên cạnh Tiêu Trạch, vẻ mặt buồn rầu, cô ngàn vạn lần không nỡ bán đi Reventon. Ác ý khiêu khích khi lần đầu gặp mặt, đi đua xe, truy đuổi… Hình ảnh những ngày qua từng chút từng chút một như đèn kéo quân hiện về trước mắt, vành mắt Nhan Hoan đã đỏ hoe.
“Cộp!” Cây búa nhỏ gõ xuống mặt bàn.
“Hai trăm triệu! Thành giao!”
Một giọt nước mắt tràn xuống khóe mi, một tay Tiêu Trạch ôm đầu cô ấn vào ngực mình, mắt anh cũng hơi hồng hồng, nói: “Anh thề, một ngày nào đó anh sẽ mua lại nó. Cho dù là hai trăm triệu hay hai tỷ, anh cũng sẽ chuộc nó về đưa đến trước mặt em.”
Nhan Hoan rúc vào lồng ngực anh, cắn chặt môi để bản thân không khóc nhìn rất mất mặt.
Báu vật giá trên trời đã bị Dạ Cảnh Triệt mua được, người đẹp tóc vàng thất vọng ra về. Giày cao gót nện cồm cộp xuống mặt sàn, người đẹp tóc vàng quay trở lại khách sạn, sau khi vào phòng, cô gỡ bộ tóc giả màu vàng xuống, nói với người đàn ông đang ngồi trên sô-pha đọc báo: “Boss, hàng không giành được.”
“Ồ!” Người đàn ông phía sau tờ báo nhàn nhạt lên tiếng: “Có biết là ai mua được không?”
“Đã điều tra ra, là người của Dạ gia ở thành phố T, em trai Dạ Sâm, Dạ Cảnh Triệt.”
…
Tiêu Trạch đặt nhà hàng và một phòng bao ở T98, mời mấy nhân vật quan trọng cùng ăn uống thư giãn. Đám người có chức quyền ngày xưa xưng anh em thân thiết bây giờ bắt đầu giở giọng kẻ cả, dùng đủ loại lý do từ chối giúp đỡ Giang Hân. Lời nói của Lãnh Ngự Thần đối với bọn họ chính là thánh chỉ.
Uống không ít rượu, nói cũng không ít lời mà không xong được việc, Tiêu Trạch sầu não giật giật cà vạt đi ra khỏi phòng bao, oan gia ngõ hẹp tình cờ chạm phải Lãnh Ngự Thần tới đây bàn chuyện làm ăn.
“Mặt đỏ thế kia, chắc là vừa mới thư giãn thoải mái lắm nhỉ!” Lãnh Ngự Thần chế nhạo.
“Nhờ phúc của anh, cũng không tệ, rất thoải mái, nếu như anh không tiếp tục giở trò!” Tiêu Trạch dựa vào vách tường, nửa cười nửa không: “Lãnh Ngự Thần, anh muốn làm một người đàn ông chân chính thì cứ quang minh chính đại nhắm vào một mình tôi là được rồi, đừng ngấm ngầm giở trò sau lưng, làm những chuyện khiến người ta khinh thường.”
Lãnh Ngự Thần nổi giận, cười lạnh nói: “Cậu đang khiêu chiến với tôi sao? Biến thành kẻ khố rách áo ôm như vậy, cậu thấy mình còn có cái vốn liếng đó à?”
Tiêu Trạch nghiêng đầu nhếch môi cười, quay đầu lại, nét mặt đầy vui vẻ: “Không phải tôi cảm thấy mình có, mà là anh cho rằng tôi có, anh sợ chẳng mấy chốc tôi sẽ vùng dậy đoạt lại Tần Vũ, hung hăng giẫm đạp anh dưới chân, cho nên mới phải hao tổn tâm trí nghĩ cách đối phó những người bên cạnh tôi, khiến họ nghĩ rằng tôi là ‘sao chổi’, muốn tránh tôi càng xa càng tốt, không phải sao?”
Vẻ mặt Lãnh Ngự Thần cứng ngắc, gằn từng câu từng chữ: “Cậu lầm rồi, tôi ngứa mắt cậu không phải vì sợ cậu vùng dậy, mà là vì Nhan Hoan, tên đàn ông như cậu không xứng đáng có được cô ấy, không xứng, biết không?”
Tiêu Trạch đắc ý cười rộ lên: “Thua một người đàn ông chẳng có điểm nào bằng mình, chắc anh đố kị muốn chết nhỉ?”
Lãnh Ngự Thần bị chọc tức, mày nhíu chặt lại: “Nói không sai, cho nên tôi muốn đánh cho kẻ nhu nhược như cậu hiện nguyên hình, để cô ấy thấy được cậu vô dụng đến mức nào.”
“Nhu nhược?” Tiêu Trạch trợn mắt, anh cực kỳ khó chịu với từ ngữ này, nắm đấm kêu lên răng rắc, “Lãnh Ngự Thần, có biết lúc này tôi vô cùng vô cùng muốn đánh anh không?”
“Có gan thì tới đi, tôi sẽ không tránh, càng không đánh trả, nhưng luật sư của tôi sẽ kiện cho cậu khuynh gia bại sản.”
“Ha ha!” Tiêu Trạch bật cười giễu cợt, “Tôi sợ quá! Nếu là đàn ông thì chín giờ sáng Chủ nhật, gặp tại kiếm đạo quán.”
“Được.” Lãnh Ngự Thần liếc ánh mắt tàn độc, chấp nhận lời thách đấu.
Những ngày qua đã phải chịu bao đè nén, lần này Tiêu Trạch chuẩn bị rửa sạch mối hận tại kiếm đạo quán!
Chủ nhật, Nhan Hoan lái GTR chở anh tới kiếm đạo quán, khoác chiếc áo ngắn gọn nhẹ, Tiêu Trạch trở nên rất có sức sống. Nghe được hôm nay có trận quyết đấu, mấy người đám Bạch Diệc Phong và Giản Ninh cũng theo đến từ sớm, ngay cả Lý An Thần đã lâu không lộ diện cũng có mặt. Chỉ là không biết anh ta đứng về bên nào.
Tiêu Trạch thản nhiên lướt qua Lý An Thần, nắm tay Nhan Hoan đi vào phòng thay đồ.
Đây là lần đầu tiên Nhan Hoan giúp Tiêu Trạch mặc trang phục kiếm đạo, quấn chiếc dây lưng thật dài quanh eo anh rồi thắt phần thừa lại, nhét gọn vào hai bên. Nhìn dáng vẻ rất nghiêm túc của cô, Tiêu Trạch nói: “Nhìn em giống như vợ tiễn đưa chồng ra chiến trường vậy.”
“Cái gì mà giống, em chính là như vậy.” Nhan Hoan nói.
Tiêu Trạch cầm dụng cụ bảo hộ, Nhan Hoan giúp anh cầm kiếm trúc, hai người nắm tay nhau thật chặt. Lãnh Ngự Thần đã chờ giữa sàn đấu từ lâu, nhìn thấy hình ảnh thân mật của hai người, đáy mắt anh ta bùng lên một ngọn lửa.
Tiêu Trạch đeo dụng cụ bảo hộ rồi nhận kiếm trúc trong tay Nhan Hoan, đi ra giữa sàn đấu.
“Ông xã!”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi, khuôn mặt dưới chiếc mũ bảo hộ hơi chấn động, Tiêu Trạch mờ mịt quay đầu, trong tầm mắt anh là cô gái vừa thốt lên câu nói đó, giờ đây đang không khỏi thẹn thùng, đôi mắt to sáng long lanh, dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này của cô rất ít khi để lộ trước mặt người ngoài khiến anh xao xuyến.
“Ông xã, cố gắng lên!”
Như được tắm trong gió xuân, Tiêu Trạch ném cho cô một nụ hôn gió cách chiếc mũ bảo hộ: Em yêu, đừng quá lo lắng.
Hình ảnh ân ái yêu thương khiến Lãnh Ngự Thần sắp tức điên.
Hai bên vào sàn thi đấu, sau khi cúi chào nhau, Lãnh Ngự Thần ra đòn tấn công đầu tiên, tiếng hò hét hùng dũng khiến người xem phấn khởi, ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt tập trung vào hai người.
Giản Ninh run lẩy bẩy, khắp người nổi da gà, cô huých vai Nhan Hoan, vô cùng khoa trương bắt chước bộ dạng của cô bạn lúc nãy, khẽ khàng hô: “Ông xã, cố lên! Xì! Đúng là phát ngấy, Tiêu Trạch cho cậu ăn xuân dược đấy à, nhiệt tình thế!”
Nhan Hoan chăm chú dõi theo người vừa bắt đầu trận đấu đã ở vào thế yếu, nhướng mày đắc ý nói: “Cậu biết cái gì! Đây gọi là chiến thuật.”
Trong thi đấu song phương kiêng kỵ nhất là tâm trạng bất ổn định, bước đi rối loạn, không bình tĩnh sẽ mất lý trí khiến đối thủ có thời cơ lợi dụng. Mục đích của Nhan Hoan chỉ là muốn chọc giận Lãnh Ngự Thần.
Mà Lãnh Ngự Thần cũng thật sự bị chọc tức, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh đáng sợ, anh ta vẫn luôn chiếm thế thượng phong, đôi chân trần liên tiếp tấn công, kiếm trúc va chạm phát ra những tiếng vang dứt khoát. Tiêu Trạch chặn đường kiếm trước mặt, quay đầu lại thấy một bàn chân suýt nữa đã chệch ra khỏi vạch trắng.
Hai cặp mắt lạnh thấu xương gằm ghè nhau cách hai lớp mũ bảo hộ, bầu không khí căng thẳng âm ỷ vờn quanh. “Ha!” Tiêu Trạch đưa chân nhảy lên một bước đánh về phía Lãnh Ngự Thần, Lãnh Ngự Thần vung kiếm chặn lại, kiếm trúc trong tay khua lên lia ngang phần bụng Tiêu Trạch, tạo thành tư thế mạnh mẽ uy quyền. Anh ta nói: “Cậu rất thích giấu nghề, làm như vậy là vi phạm nghiêm trọng tinh thần của kiếm đạo, hôm nay không phải tỉ thí, mà là quyết đấu, ai đánh được người kia trước thì đó là người chiến thắng.”
“Ý anh là tôi thiếu sự rõ ràng và chân thật sao?” Tiêu Trạch thủ thế, kiếm trúc giơ cao quá đỉnh đầu, “Sẽ để anh được mở mang tầm mắt về sự bại hoại của tôi.”
Nhảy lên bắt đầu tấn công, dốc toàn lực nặng nề dồn xuống thân kiếm trúc đang ở thế chống đỡ của Lãnh Ngự Thần, quyết đấu về kỹ thuật nháy mắt chuyển thành quyết đấu về sức mạnh, ánh mắt Tiêu Trạch dữ dằn, kiếm trúc cực lực áp chế Lãnh Ngự Thần, không muốn mất mặt trước Nhan Hoan, Lãnh Ngự Thần cắn răng phản kích, hai người cùng bật lên rồi tách nhau ra.
Lãnh Ngự Thần lại nắm quyền chủ động, hùng hổ tấn công, lúc này Tiêu Trạch có thừa khoảng trống để phòng thủ, tương phản rất lớn so với trước đó. Tình huống ngoài dự liệu này khiến lòng Lãnh Ngự Thần càng nóng như lửa đốt, đáy mắt cũng sáng rực lửa đỏ, mỗi chiêu tung ra đều đanh thép dữ dội hơn rất nhiều, gắng sức xông lên đẩy ngã Tiêu Trạch xuống sàn, chứng kiến cảnh này, tim Nhan Hoan như bị bóp nghẹt. Lãnh Ngự Thần liếc nhìn cô, ra tay với Tiêu Trạch càng nặng hơn, lại là một hồi tiếng kiếm trúc va chạm.
Cho đến lúc này, Lãnh Ngự Thần có chút đắc ý, thở hổn hển nói: “Chỉ có từng ấy bản lĩnh thôi sao? Hả?”
Lần thứ hai ngã xuống mặt sàn, Tiêu Trạch một tay chống người đứng dậy, quyết tâm muốn giành chiến thắng khiến cho toàn thân anh như trở nên cao lớn hơn rất nhiều, khí thế đáng sợ không ngừng tăng lên, từng bước một dồn ép về phía Lãnh Ngự Thần, “Tiêu Trạch trước năm ba mươi tuổi không hề nghiêm túc, sự nghiệp, đua xe hay kiếm đạo cũng vậy, đều là do muốn phung phí quãng đời thanh xuân. Bây giờ thì khác, có hàng vạn lý do bắt tôi không thể không trở nên nghiêm túc, Lãnh Ngự Thần, tôi muốn đánh bại anh bằng chính khả năng của mình, bảo vệ người phụ nữ tôi yêu, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi. Lãnh Ngự Thần, quyết đấu bây giờ mới chính thức bắt đấu… Yaa!ݍ
Lãnh Ngự Thần bị khí thế mãnh liệt làm cho khiếp sợ, không kịp giơ kiếm phòng thủ, đầu liền bị trúng một chiêu rất nặng. “Bốp” một tiếng, cho dù có mũ bảo hộ đầu đi chăng nữa vẫn vô cùng đau đớn. Lực mạnh dồn xuống khiến bước chân lảo đảo, bụng lại bất ngờ bị giáng một đòn tàn nhẫn.
“Bây giờ đã cảm nhận được toàn lực của tôi chưa?” Tiêu Trạch thủ thế chờ đợi anh ta.
Lãnh Ngự Thần lắc lắc đầu cắn răng đứng thẳng người, lưng thẳng tắp như cây tùng cây bách. “Đây mới chính là trận quyết đấu mà tôi mong đợi.”
“Hây!”
“Ha!”
Hai người đàn ông la hét xông vào chém giết nhau, tiếng kiếm trúc lại vang lên đôm đốp, nếu nói lúc đầu là Lãnh Ngự Thần độc diễn, mới vừa rồi là màn phản kích đặc sắc của Tiêu Trạch, vậy thì bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, chính là trận quyết đấu đỉnh cao giữa hai người.
Tiếng kiếm trúc đụng chạm, tiếng chân ma sát với mặt sàn cùng với tiếng hò hét hùng hồn vang khắp kiếm đạo quán, ai nấy đều bị trận đấu kinh hoàng này làm cho căng như dây đàn. Nhất là Nhan Hoan, hai bàn tay cô đã siết chặt, mắt nhìn chằm chằm vào người ở giữa sàn đấu.
Hai người đàn ông dốc toàn lực, không hề giữ lại mà tấn công đối phương, Tiêu Trạch dùng thân thể đỡ một đường kiếm vung tới, sau đó trở tay đâm vào ngực Lãnh Ngự Thần, đôi bên đồng thời có lợi song lại lập tức bất lợi, hai kẻ mắt đỏ ngầu hét lên một tiếng rồi lao vào chém giết đến cùng. Đúng như Lãnh Ngự Thần đã nói trước đó, đây không phải tỉ thí, mà là quyết đấu, ai đánh được người kia trước thì đó là người chiến thắng. Thể lực dần dần suy yếu, mồ hôi ẩm ướt thấm ra dụng cụ bảo hộ, nhưng niềm tin và ý muốn đánh bại đối phương thì không hề suy giảm, chịu bao nhát chém của Lãnh Ngự Thần, Tiêu Trạch gắng gượng dựa vào ý chí và lòng tin hét lên một tiếng, toàn bộ sức lực dồn vào thanh kiếm trúc, mãnh liệt vung về phía Lãnh Ngự Thần.
Đối mặt với đường kiếm không cách nào tránh né, Lãnh Ngự Thần chỉ có thể chịu trận, trơ mắt nhìn thanh kiếm trúc giáng xuống người mình. “Aa…”, một tiếng kêu đau đớn bật ra, kiếm trúc trong tay rơi xuống, Lãnh Ngự Thần ngã vật ra sàn. Ngực đau xót như bị lửa thiêu đốt, lục phủ ngũ tạng dường như vỡ vụn, nghe được, cảm giác được chỉ còn tiếng hô hấp và tiếng tim đập thình thịch, mí mắt nặng trĩu, ý thức rời rạc, nhát kiếm này không hề nhẹ, anh ta lắc lắc đầu muốn đứng lên nhưng lồng ngực đau đớn không chịu nổi, chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Anh ta, thua rồi.
Bên kia sàn đấu, Tiêu Trạch đã tiêu hao một lượng lớn thể lực, buông kiếm trúc chống đỡ thân thể, há miệng thở hồng hộc. Anh cởi mũ bảo hộ, lau mồ hôi trên mặt, thở dốc nói: “Lãnh Ngự Thần, thừa nhận đi, anh cũng có chỗ không bằng tôi.”
Rũ sạch lo lắng, Tiêu Trạch mang niềm vui của người chiến thắng đi từng bước về phía Nhan Hoan, Nhan Hoan mặt mày rạng rỡ vươn hai tay ôm cổ anh, hai chân quặp vào eo anh, cả người nhảy vào trong lòng, cô ngước mặt, tì mũi mình lên chóp mũi cao thẳng đang chảy mồ hôi ròng ròng của anh, nói: “Anh thật oai phong!”
Tiêu Trạch bị cô bất ngờ nhảy lên, đứng không vững, bước chân lảo đảo, vội đưa tay giữ người cô, mệt mỏi không muốn nói chuyện, chỉ cứ thế cười.
Lãnh Ngự Thần ngã trên sàn mãi không dậy nổi, ngực phập phồng dữ dội, tiếng tim đập thình thịch cùng với âm thanh vui sướng của kẻ chiến thắng khiến đầu như muốn nổ tung, Triển Dương nâng anh ta dậy: “Lãnh tổng, không sao chứ!”
Cặp mắt tối tăm nhìn cô đang ở trong lòng người đàn ông của mình, cười vui vẻ rời đi, đáng buồn là cô không hề liếc nhìn anh ta lấy một lần.
Kẻ bại trận, vừa hổ thẹn lại vừa thảm thương!
*
Lúc Tiêu Trạch ngồi vào GTR, tóc vẫn còn ướt đẫm, hương thơm của dầu gội đầu nhẹ nhàng khoan khoái tràn đầy khoang xe. “Chưa sấy khô đã chạy ra ngoài, anh không sợ bị cảm à!” Nhan Hoan vừa càu nhàu vừa khởi động xe.
“Sợ em chờ lâu sốt ruột.” Tiêu Trạch nịnh nọt hôn lên mặt cô. “Đi đâu đây?”
“Đến nơi anh sẽ biết.” Nhan Hoan thần thần bí bí nắm tay lái, xe đi theo hướng ngược đường về nhà.
Cuối cùng, xe dừng lại trước cửa khách sạn Đế Hào, Nhan Hoan xuống xe đi vòng sang bên kia mở cửa, “Xin mời, Tiêu tiên sinh!”
Tiêu Trạch xuống xe, Nhan Hoan dắt tay anh đi vào trong, ném chìa khóa cho cậu em trông xe.
“Này, không phải em định đưa anh đi thuê phòng đấy chứ?” Bị dắt đi, Tiêu Trạch nhìn chằm chằm vào gáy cô, hỏi.
Nhan Hoan dừng lại, quay đầu, hất cằm kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, em muốn đưa anh đi thuê phòng.”
Tiêu Trạch cười cười, kích động hớn hở bế bổng cô lên ôm vào trong ngực, sải bước về phía thang máy, hưng phấn hỏi: “Tầng mấy?”
“Tầng cao nhất.”
Thanh âm trầm thấp để lộ sự cấp bách và hưng phấn khiến Nhan Hoan vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của mình. Cửa thang máy mở, một cô gái trẻ xinh đẹp từ trong đi ra, ánh mắt sau cặp kính râm màu trà khiến Nhan Hoan hơi giật mình, nhưng lập tức thu hồi sự sửng sốt.
Nhan Hoan giãy giãy muốn thoát ra khỏi lòng anh, Tiêu Trạch không chịu, cánh tay càng ghì chặt. Anh bế cô tiến vào thang máy, cửa đang khép lại, khuôn mặt tuấn tú đã vùi vào ngực cô, hít hà hương táo đầy cám dỗ.
Nhan Hoan chọc chọc ngón tay nhỏ bé vào đầu anh, “Này, có camera giám sát đấy.”
Tiêu Trạch không thèm để ý, “Ai nhìn kẻ đó là lưu manh.”
Nhan Hoan đẩy đầu anh ra, ngăn cảnh hành vi không biết xấu hổ, cô giống như một nữ hoàng cao ngạo, tuyên bố, “Hôm nay, tất cả phải nghe theo lời em.”
“Tuân mệnh, nữ hoàng bệ hạ của anh.”
Phòng khách sạn đã được bố trí tỉ mỉ, cánh hoa hồng rải từ cửa ra vào tới tận giường, Nhan Hoan đẩy Tiêu Trạch ngã lên giường, cô dạng hai chân ngồi lên đùi anh, một ngón tay nhỏ nhắn ấn trán anh xuống, cởi chiếc áo khoác da bó sát ném lên đầu anh, nói: “Ở đây đợi em.” Dứt lời cô xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách vọng ra, sau khi đánh thắng Lãnh Ngự Thần, tâm tình vẫn chưa hồi phục lại càng thêm kích động, Tiêu Trạch bị chiếc áo da trùm vào đầu, ngửi thấy mùi da thuộc xen lẫn hương táo nhàn nhạt, tâm tư chẳng để nơi đây mà vẫn còn trôi theo trận quyết đấu vừa chấm dứt ban nãy, anh âm thầm thề, không chỉ trong kiếm đạo, cả trong sự nghiệp anh cũng phải đánh bại Lãnh Ngự Thần.
Tiếng nước chảy dừng lại.
“Hey!”
Một giọng nữ mềm mỏng đầy quyến rũ vang lên, Tiêu Trạch kéo chiếc áo da đang che trên mặt, nghiêng đầu nhìn người đang tựa ở cửa nhà tắm, con ngươi lập tức có sự biến đổi.
Nhan Hoan từ phòng tắm đi ra, trên người vẫn còn đọng nước, thân thể uyển chuyển chỉ mặc một chiếc áo bằng voan mỏng màu đen vừa vặn che đi bắp đùi, cùng với một chiếc quần lót cực kỳ thiếu vải, voan mỏng gặp nước dính sát vào làn da không che được cảnh xuân.
Đỉnh nhọn nhô lên rõ ràng trên quả đồi tròn trịa khiến cổ họng người ta khô rát, một giọt nước từ mái tóc ướt sũng chảy xuống dưới cằm, xuống cổ, lướt qua khe sâu rồi hội tụ với một người bạn óng ánh khác tạo thành một giọt lớn chảy qua vùng bụng bằng phẳng thấm ướt một ít vải đen mỏng manh, cảnh tượng này quá khêu gợi, Tiêu Trạch khát khô cổ họng chỉ muốn vươn lưỡi liếm sạch giọt nước long lanh kia.
“Tiên sinh, có cần phục vụ đặc biệt không?” Đôi chân trần của Nhan Hoan đi về phía anh, để lại những dấu vết rõ ràng trên sàn nhà.
Tiêu Trạch chống nửa người dậy, nhướng mày hỏi: “Cô có dịch vụ gì đặc biệt?”
Nhan Hoan cười vô cùng dịu dàng đáng yêu, tiếng cười đó như len vào tận xương cốt khiến anh ngứa ngáy.
Haiz! Hóa ra người phụ nữ của anh không chỉ khi nằm dưới thân anh mới yêu kiều đến thế.
Nhan Hoan chầm chậm bò lên giường, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương lưu luyến dừng tại bộ phận quan trọng nào đó phía dưới bụng, như cố ý vô tình vuốt nhè nhẹ, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra lại khép vào, “Đặc biệt, chính là sự sung sướng mà anh chưa bao giờ hưởng thụ!”
Bàn tay kia bỗng nhiên dùng lực, Tiêu Trạch hít một hơi khí lạnh đồng thời bắt lấy tay cô. “Chuyện này chỉ có vợ tôi mới được làm.”
Nhan Hoan ôm cổ anh kéo về phía mình, đôi mắt sáng lướt từ gương mặt cho đến chiếc cằm cương nghị. Anh không nói, cũng quan sát cô, sau khi tắm rửa khuôn mặt cô càng ửng hồng, cặp mắt ướt át, môi cũng đặc biệt đỏ.
“Em không phải là vợ anh sao?”
“Có chút không giống?”
“Chỗ nào?”
“Thái độ. Rất chủ động, rất nhiệt tình.”
“Không phải đàn ông đều thích kiểu phụ nữ bên ngoài hiền thục, trên giường phóng đãng sao!”
“Từ đó không thích hợp với em.”
“Vậy từ nào mới thích hợp với em?”
“Cao thủ đua xe.”
“Ha ha, thực ra em cũng có thể trở thành cao thủ làm tình, vì anh!”
Cặp mắt long lanh mê hoặc nhìn anh không chớp, bàn tay nhỏ nhắn lại không ngoan ngoãn cởi bỏ dây lưng, tiếp đó vô cùng kiên nhẫn kéo áo sơ mi, thò vào trong, nắm lấy của anh đã sớm trở nên nóng rực. Rõ ràng cảm giác được sự biến đổi trong tay mình, cô hôn anh, ngăn chặn tiếng thở dài chưa kịp thoát ra khỏi miệng, bàn tay nhỏ rời khỏi vật nóng rẫy, chậm rãi cởi từng khuy áo anh, khi bàn tay to của anh phủ lên nơi mềm mại trước ngực, cô lại rời khỏi môi anh, nói: “Hôm nay, hãy để em làm chủ tất cả!”
Anh nhếch môi, khẽ nheo mắt lại, khàn giọng nói: “Được!”
“Muốn uống một ly không?” Nhan Hoan bò xuống giường, quay lưng về phía anh, lúc này Tiêu Trạch mới nhìn rõ thứ cô đang mặc chính là một chiếc T-back, ngọn lửa đen tối xộc thẳng lên não, làm gì còn muốn uống rượu nữa, cặp mắt đỏ ngầu rõ ràng muốn ăn thịt người.
Nhan Hoan đặt vào tay anh một chiếc ly, mở chai rượu, chất lỏng trong suốt đổ vào trong ly, hương rượu nguyên chất lan tỏa, là mùi Tequila, kết hợp với hương táo trong veo nhàn nhạt lập tức biến thành hương vị khiến máu trong người sôi sục. Tiêu Trạch liếm liếm môi, một lát chanh lập tức được nhét vào miệng anh, vị chua xót tràn ngập khoang miệng, những tinh thể muối nhỏ vụn như bột phấn rắc lên thân thể tráng kiện của anh, tâm lý chờ mong động tác tiếp theo của cô đã được đẩy đến cực điểm.
Cách uống này anh đã từng thử, cũng chỉ mới một lần, không cảm thấy hứng thú lắm với làn da của chính mình. [1]
[1] Cách uống Tequila: thường được gọi là Tequila “shot”: người ta thường uống hết một lần từ một cốc nhỏ (shot) kèm thêm ít muối và một lát chanh. Cách uống này được gọi là Tequila cruda, đôi khi lại có cái tên khác như “training wheels”, “lick-sip-suck” hoặc “lick-shoot-suck” đặt tên theo thứ tự cách uống. Người uống làm ướt mu bàn tay chỗ gần ngón tay cái và rắc một ít muối và theo thứ tự liếm hết muối, uống một ngụm Tequila rồi nhanh chóng cắn một lát chanh.
Ngón tay mềm mại dính bột phấn miết nhẹ lên cổ anh, cặp mắt to long lanh vô cùng quyến rũ, đầu lưỡi vừa mềm vừa trơn ướt liếm láp nơi yết hầu rồi chầm chậm dịch xuống, hơi thở nóng rực khiến da anh như bỏng rát, sau đó cướp đi lát chanh trong miệng anh, mút lấy, nhả ra, cô đỡ ly rượu trong tay anh rót một nửa vào miệng mình, tiếp đó dùng miệng chuyển sang cho anh, lúc uống một ngụm cuối cùng, cô cúi người xuống, cái miệng nhỏ nhắn ngậm đầy rượu nhắm ngay chỗ đó, siết chặt nắm tay chuẩn bị ngậm lấy thì bỗng bị túm tóc kéo lên.
Tiêu Trạch đè lên người cô, con ngươi như tóe lửa đang cố gắng kìm nén dục vọng, nhẫn nhịn cơn đau, anh nói: “Hôm nay tại sao lại chủ động như vậy?”
“Muốn phục vụ anh thật tốt.” Một miệng đầy rượu bị Nhan Hoan nuốt xuống, nói tiếp, “Hôm nay anh thể hiện vô cùng dũng mãnh, cho nên em quyết định phục vụ anh một lần thật chu đáo.”
“Nếu hôm nay anh thua thì sao?”
“Thời gian qua anh đã rất vất vả, cho dù anh không nói nhưng em biết, em vẫn luôn muốn làm gì đó giúp anh, nhưng ngoại trừ sửa xe thì em cũng chỉ biết lẳng lặng ở bên anh, không làm được gì cả, đôi lúc em cảm thấy mình thật ngu ngốc, chẳng bằng một nửa Amy.
Khách sạn đã đặt từ tối hôm qua, anh thắng em sẽ phục vụ anh, để anh càng vui vẻ, anh thua em càng muốn phục vụ anh, giúp anh xua đi những phiền muộn đau buồn và mặc cảm trong lòng, bởi vì em biết anh rất vui mỗi khi yêu em, những gì em có thể cho anh chỉ có vậy, thân thể em, linh hồn em, trái tim em. Em muốn anh hạnh phúc, cả tinh thần và thân thể đều như vậy, chỉ cần sung sướng là tốt rồi.
Nhưng Tiêu Trạch, từ lúc biết được anh thách đấu với Lãnh Ngự Thần, em không hề nghĩ tới chuyện anh sẽ thất bại. Hãy để em chăm sóc anh thật tốt!”
“Em sẽ không thích loại cảm giác này.”
“Anh thích là được.”
“Đừng vì anh mà miễn cưỡng bản thân.”
“Bởi vì là anh nên em mới không cảm thấy miễn cưỡng.” Bàn tay nhỏ bé lại một lần nữa nắm lấy vật nóng hổi, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua phần đỉnh, cô ngước mắt nhìn anh, vừa khe khẽ liếm láp, vừa nói: “Em thích tất cả của anh. Đối với anh và em, không thể biết được ngày mai sẽ có phong ba bão táp gì xảy đến, khi còn có thể vui vẻ thì cứ vui vẻ đi. Tiêu Trạch, vì anh em sẵn lòng mặc váy áo khêu gợi, trang điểm xinh đẹp, biến thành một diện mạo khác thật phong tình, dịu dàng như nước hay ngang tàng phóng túng.
Chỉ cần, anh thích…”
“Nhan Hoan, anh cũng thích, thích tất cả của em…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.