Chương 10: Nắm tay
Nhan Tiểu Ngôn
07/03/2015
Tiểu Bạch như thể sợ ai đó không nghe thấy, giọng đặc biệt to: “Gọi mấy em gái xinh đẹp cho Trạch gia của chúng tôi giải sầu.”
Nhan Hoan ném cho Tiêu Trạch một ánh mắt thận trọng, thò tay cầm quả táo trong đĩa hoa quả trên bàn, đưa lên miệng cắn.
Chỉ một lát sau, quản lý quán bar Bân Tử dắt mấy cô gái trẻ đẹp, ăn mặc hở hang đi vào.
“Trạch thiếu.” Hai cô gái can đảm nhất chủ động đi tới ôm cánh tay Tiêu Trạch, hai khối tròn trước ngực cố ý dán sát vào cọ cọ.
Ánh mắt Tiêu Trạch sắc bén, lườm Bạch Diệc Phong, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa, rút cánh tay ra khỏi vòng ôm giữa ngực và tay của hai cô gái, nói: “Các em, cần giải sầu hạ hỏa chính là Bạch gia thân yêu của các em. Nghe cho kỹ đây, hôm nay, ai có thể cởi một thứ bất kỳ trên người cậu ta, người đó sẽ nhận được một ngàn tệ.”
“Mỗi thứ một ngàn sao?” Một cô gái mở to mắt kinh ngạc hỏi.
“Mỗi thứ một ngàn, mỗi thứ đồ lót một vạn.” Tiêu Trạch trở mặt, hơi nhướng mày nhìn Tiểu Bạch, niềm vui khi trả được thù khiến cho tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Các cô gái hét chói tai, xông về phía Bạch Diệc Phong, đối mặt với các cô gái giống như một đám sói đói, Tiểu Bạch không để ý đến hình tượng, né trái tránh phải, thoáng chốc căn phòng trở nên hỗn loạn.
Tiêu Trạch rút một nửa điếu thuốc lá ra khỏi hộp, đưa tới trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên khép máy tính, cầm điếu thuốc, Tiêu Trạch bật lửa, đưa đốm lửa xanh lên gần miệng, híp mắt, châm thuốc rồi từ từ hít từng hơi thật sâu.
Dưới ngọn đèn mờ, khuôn mặt được đốm lửa xanh chiếu sáng trở nên đẹp lạ thường.
Nhan Hoan thu hồi ánh mắt, nhìn qua đám người điên đang lao về hướng này, vội vàng đứng dậy lách vào một vị trí an toàn đằng sau quầy bar.
“Em lấy được một cái.” Chiếc áo gi-lê màu đen bị một cô gái cầm trong tay vung vẩy. Tiêu Trạch ngậm thuốc lá, móc ví tiền, lấy ra một xấp tiền mặt, cô gái chạy tới lĩnh tiền, chỉ một lát sau lại có tiếng hô, “Áo sơ-mi ở trong tay em.”
Một ngàn đồng lại được lĩnh đi.
Không thích cầm quá nhiều tiền mặt, Tiêu Trạch rút tấm thẻ đưa cho Bân Tử đang lo đứng cười ngây ngô ở cửa, dặn dò vài câu, Bân Tử nhận thẻ, quay người ra ngoài rút tiền.
Lúc này, Tiểu Bạch đã bị lột sạch áo, như một con ruồi không đầu chạy tán loạn trong phòng, trốn tránh các cô gái mắt đã biến thành kí hiệu $, anh ta nhảy lên bàn bi-a, một cô túm ống quần anh ta, hai người giằng co mãi không xong.
Tiểu Bạch lớn tiếng kêu gào, “Ông chú Tiêu Trạch kia, dám chơi Bạch gia ông đây thế à, này, buông ra, giày, giày của tôi!”
“Bạch Diệc Phong, cậu cũng biết mà, nhà tôi ba đời con một, không có ông chú.” Tiêu Trạch nghiêm trang nói, Hạ Thiệu Nhiên hơi nhếch miệng.
Một chồng tiền mặt được Bân Tử mang đến, các cô gái cầm chiến lợi phẩm tới đổi tiền.
Nhan Hoan nhìn cô gái kia cầm tiền cuộn lại, kẹp cẩn thận vào trong áo lót, hai mắt tỏa sáng đầy thỏa mãn.
Người bình thường vất vả cả tháng mới kiếm được tiền, còn đám công tử nhà giàu ngậm thìa chưa chặt, sinh ra chẳng bao giờ biết đến mùi vị của khó khăn thì tiêu xài hoang phí.
Thế giới này thật không công bằng.
Nhan Hoan cúi đầu, chậm rãi gặm táo.
Nhìn cô hai khuỷu tay chống lên quầy bar cầm táo ăn, khóe miệng Tiêu Trạch cong lên, dáng vẻ cô khi ăn táo làm anh nghĩ tới động vật nhỏ đáng yêu nào đó.
Bên kia Tiểu Bạch đang bị kéo thắt lưng, bị các cô gái tra tấn thở không ra hơi, hai tay anh ta túm chặt cạp quần, hét: “Ai lột được một món đồ trên người Tiêu Trạch ông đây cho người đó hai ngàn, lột được đồ lót sẽ cho hai vạn.”
Các cô gái khựng lại, rồi sau đó như đánh tiết gà, lao ầm ầm về phía Tiêu Trạch.
Tình thế lập tức đảo ngược.
“Này, đừng tới đây.” Tiêu Trạch thoắt một cái nhảy dựng lên ghế, chân dài giẫm lên quầy bar rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Các cô gái chia làm hai đầu chặn đường, Tiêu Trạch nhanh nhẹn lách ra được rồi chạy về phía cửa. Quả táo trên tay Nhan Hoan bị mấy cô gái va vào rơi xuống đất.
Gió nước đổi chiều, Tiểu Bạch vỗ đùi đứng trên bàn bi-a cười lớn, chỉ vào Bân Tử nói: “Đại Bân Tử bắt lấy hắn, tôi tăng lương cho cậu.”
Bân Tử nghe thấy được tăng lương bỗng tỉnh táo hẳn, giang tay muốn ngăn cản Tiêu Trạch đang chạy tới, lại bị Tiêu Trạch ung dung xoay người né được, đạp cửa xông ra.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, ngược lại hành lang trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng bước chân rầm rập lộc cộc càng lúc càng xa.
Tiểu Bạch từ trên bàn nhảy xuống, nhặt áo sơ-mi khoác qua loa vào người, đi tới cạnh cửa.
Chợt có tiếng giày da gõ trên sàn gỗ lộp cộp càng ngày càng lớn, đến khi rất gần phòng bao, mấy người trong phòng chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, cánh cửa đang khép bị một lực rất mạnh đạp tung, Tiêu Trạch đẩy ngã Tiểu Bạch vừa mới đi xong một chiếc tất, chạy vội tới trước mặt Nhan Hoan, thở hổn hển, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô chăm chú.
Nhan Hoan cũng nhìn anh, không hiểu chuyện gì, hoàn toàn bị hai con mắt vừa đen vừa sáng kia mê hoặc.
Tiêu Trạch dứt khoát kéo tay cô quay người chạy ra ngoài.
Trong tích tắc anh nắm tay cô, đầu óc Nhan Hoan trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể bước theo anh lao về phía trước.
Nhìn sắc mặt anh rất nghiêm nghị, trái tim Nhan Hoan đột nhiên đập điên cuồng.
Lộp cộp rầm rầm, tiếng bước chân kinh động toàn bộ tầng hai, cửa từng gian phòng bao bị mở ra, nhiều người hiếu kỳ thò đầu ra xem náo nhiệt.
Tiêu Trạch dắt Nhan Hoan mãnh mẽ lao xuống tầng dưới, ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ rơi loảng xoảng, tiếp đó một đám người đuổi theo xô vào cô, nhất thời toàn cảnh vô cùng hỗn loạn.
Bạch Diệc Phong là người tương đối thích náo nhiệt, kiểu cục diện náo nhiệt như thế này thường xuyên diễn ra ở T98, các vị khách ở tầng một đang bưng ly rượu, thấy nhưng không thể trách.
Bạch Diệc Phong đứng trên cầu thang tầng hai hô lên với đám bảo vệ cao to: “Khẩn trương, ngăn cậu ta lại cho tôi.”
Đám đàn ông chiều cao gần một mét chín sững sờ, sau khi hoàn hồn mới phóng về phía Tiêu Trạch đang chạy ra cửa.
Tiêu Trạch bị một người túm rất mạnh, nhưng vẫn nắm chặt tay Nhan Hoan không buông. Một đám phụ nữ điên rồ không muốn sống kéo áo sơ-mi của Tiêu Trạch, nhìn danh tiết của anh sắp khó giữ được, Nhan Hoan dùng không giờ lẻ một giây đưa ra quyết định, cô phải kéo anh đi.
Sau khi quyết đoán đâm vào phá tung hào rào bảo vệ, cô đẩy một cô gái khác ra, kéo anh bỏ chạy, bảo vệ muốn ngăn lại thì bị Đại Bân Tử đập vào bụng, “Đùa thôi, đồ ngốc.”
Mấy cô gái đang hào hứng chỉ còn biết trơ mắt nhìn miếng thịt mỡ sắp đến miệng lại bị một cô gái khác cướp mất.
Nhan Hoan đẩy đám người, nắm chặt tay Tiêu Trạch chạy ra khỏi T98.
Đèn neon rực rỡ mu màu, dòng người qua lại thoi đưa, xe vụt qua nhanh như tên bắn trên đường phố, trong mắt Tiêu Trạch chỉ còn thấy một bóng dáng mảnh mai, mái tóc dài, cùng với bên sườn mặt nghiêng nghiêng đẹp đẽ. Đường phố ồn ào như vậy mà anh vẫn nghe được tiếng trái tim mình đập mãnh liệt, ánh mắt rơi xuống nơi bàn tay hai người đang nắm rất chặt.
Cô đang nắm lấy trái tim anh mà chạy.
Hai người chạy thẳng đến đường cái đối diện mới dừng lại, trong ngõ nhỏ lờ mờ tối, Nhan Hoan dựa vào bức tường loang lổ đầy màu sắc thở hổn hển, chạy như điên vậy mà lại có được cảm giác như đang đua xe vùn vụt, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô không phải kiểu con gái vô cùng xinh đẹp, nhưng cười rộ lên lại đặc biệt có hương vị.
Tiêu Trạch cũng tựa vào tường, hô hấp rối loạn nhìn cô không chớp mắt.
Phát hiện ra ánh mắt nóng bỏng của anh, Nhan Hoan quay đầu, bấy giờ mới giật mình, cô vẫn còn đang nắm tay anh.
Cô vội vàng buông tay như bị ai đâm, siết chặt nắm đấm, quay lưng về phía anh, mất tự nhiên nói: “Muốn đi đâu, tôi đi lấy xe.”
Tiêu Trạch cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trải, ngước mắt lên chỉ thấy bóng lưng cô thẳng tắp, nói: “Đi cùng tôi một lát.”
“Tôi chỉ làm tài xế lái xe cho anh.”
“Vậy thì bốn bánh xe đổi thành hai chân.”
Tiêu Trạch chỉnh trang lại áo sơ-mi bị kéo nhăn nhúm, đi ra khỏi ngõ nhỏ, Nhan Hoan bất đắc dĩ, đuổi theo.
Thành phố về đêm, đèn neon sáng chói, bóng người chập chờn, gió đêm tạt vào mặt. Hai người ra khỏi ngõ, rẽ vào đường cái. Hai tay Tiêu Trạch đút túi quần, nhàn nhã đi dạo bên lề đường dành riêng cho người đi bộ đang vô cùng sôi động, áo sơ-mi đen họa tiết tối màu bị các cô gái dã man kia giật đứt hai cúc, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực căng đầy rắn chắc, dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc được anh thể hiện vô cùng tinh tế.
Các quán ăn bên lề đường tỏa ra mùi hương thơm phức, Nhan Hoan mới chỉ uống chút rượu và gặm một quả táo, da ngực đã dính vào da lưng, bước đi chậm chạp.
“Cô thuộc loài ốc sên đấy à?” Tiêu Trạch đứng lại, chờ cô gái chậm rì rì.
Nhan Hoan lườm anh, bước nhanh hơn đi vượt lên trước, trong lòng âm thầm phản bác: Là anh đi quá nhanh có được không, vốn cơm tối đã không được ăn, còn phải cùng anh tiêu hao thể lực.
Đến khi cô phát tiết xong mới phát hiện Tiêu Trạch đã không còn ở sau lưng.
Nhan Hoan rảo bước quay lại đồng thời không ngừng nhìn vào các quán ăn hai bên đường, phát hiện ra anh trong một quán mì thịt bò sáng sủa sạch sẽ.
Nhan Hoan đẩy cửa đi vào, bước nhanh tới bên cạnh anh, đôi mắt đẹp mở trừng trừng, lên án anh không nói năng gì mà đã đi lung tung.
“Tiên sinh muốn dùng gì ạ?” Cô bé cầm thực đơn dừng lại bên cạnh Tiêu Trạch, vừa hỏi vừa không ngừng chớp chớp đôi mi chải đầy mascara, Nhan Hoan nhìn đến chóng cả mặt.
“Hai bát mì thịt bò.”
Nhan Hoan thấy xung quanh rất ồn ào, nói: “Anh xác định muốn ăn ở chỗ này sao?”
Tiêu Trạch nói: “Cô không thể không ăn gì mà.”
Nhan Hoan ném cho Tiêu Trạch một ánh mắt thận trọng, thò tay cầm quả táo trong đĩa hoa quả trên bàn, đưa lên miệng cắn.
Chỉ một lát sau, quản lý quán bar Bân Tử dắt mấy cô gái trẻ đẹp, ăn mặc hở hang đi vào.
“Trạch thiếu.” Hai cô gái can đảm nhất chủ động đi tới ôm cánh tay Tiêu Trạch, hai khối tròn trước ngực cố ý dán sát vào cọ cọ.
Ánh mắt Tiêu Trạch sắc bén, lườm Bạch Diệc Phong, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa, rút cánh tay ra khỏi vòng ôm giữa ngực và tay của hai cô gái, nói: “Các em, cần giải sầu hạ hỏa chính là Bạch gia thân yêu của các em. Nghe cho kỹ đây, hôm nay, ai có thể cởi một thứ bất kỳ trên người cậu ta, người đó sẽ nhận được một ngàn tệ.”
“Mỗi thứ một ngàn sao?” Một cô gái mở to mắt kinh ngạc hỏi.
“Mỗi thứ một ngàn, mỗi thứ đồ lót một vạn.” Tiêu Trạch trở mặt, hơi nhướng mày nhìn Tiểu Bạch, niềm vui khi trả được thù khiến cho tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Các cô gái hét chói tai, xông về phía Bạch Diệc Phong, đối mặt với các cô gái giống như một đám sói đói, Tiểu Bạch không để ý đến hình tượng, né trái tránh phải, thoáng chốc căn phòng trở nên hỗn loạn.
Tiêu Trạch rút một nửa điếu thuốc lá ra khỏi hộp, đưa tới trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên khép máy tính, cầm điếu thuốc, Tiêu Trạch bật lửa, đưa đốm lửa xanh lên gần miệng, híp mắt, châm thuốc rồi từ từ hít từng hơi thật sâu.
Dưới ngọn đèn mờ, khuôn mặt được đốm lửa xanh chiếu sáng trở nên đẹp lạ thường.
Nhan Hoan thu hồi ánh mắt, nhìn qua đám người điên đang lao về hướng này, vội vàng đứng dậy lách vào một vị trí an toàn đằng sau quầy bar.
“Em lấy được một cái.” Chiếc áo gi-lê màu đen bị một cô gái cầm trong tay vung vẩy. Tiêu Trạch ngậm thuốc lá, móc ví tiền, lấy ra một xấp tiền mặt, cô gái chạy tới lĩnh tiền, chỉ một lát sau lại có tiếng hô, “Áo sơ-mi ở trong tay em.”
Một ngàn đồng lại được lĩnh đi.
Không thích cầm quá nhiều tiền mặt, Tiêu Trạch rút tấm thẻ đưa cho Bân Tử đang lo đứng cười ngây ngô ở cửa, dặn dò vài câu, Bân Tử nhận thẻ, quay người ra ngoài rút tiền.
Lúc này, Tiểu Bạch đã bị lột sạch áo, như một con ruồi không đầu chạy tán loạn trong phòng, trốn tránh các cô gái mắt đã biến thành kí hiệu $, anh ta nhảy lên bàn bi-a, một cô túm ống quần anh ta, hai người giằng co mãi không xong.
Tiểu Bạch lớn tiếng kêu gào, “Ông chú Tiêu Trạch kia, dám chơi Bạch gia ông đây thế à, này, buông ra, giày, giày của tôi!”
“Bạch Diệc Phong, cậu cũng biết mà, nhà tôi ba đời con một, không có ông chú.” Tiêu Trạch nghiêm trang nói, Hạ Thiệu Nhiên hơi nhếch miệng.
Một chồng tiền mặt được Bân Tử mang đến, các cô gái cầm chiến lợi phẩm tới đổi tiền.
Nhan Hoan nhìn cô gái kia cầm tiền cuộn lại, kẹp cẩn thận vào trong áo lót, hai mắt tỏa sáng đầy thỏa mãn.
Người bình thường vất vả cả tháng mới kiếm được tiền, còn đám công tử nhà giàu ngậm thìa chưa chặt, sinh ra chẳng bao giờ biết đến mùi vị của khó khăn thì tiêu xài hoang phí.
Thế giới này thật không công bằng.
Nhan Hoan cúi đầu, chậm rãi gặm táo.
Nhìn cô hai khuỷu tay chống lên quầy bar cầm táo ăn, khóe miệng Tiêu Trạch cong lên, dáng vẻ cô khi ăn táo làm anh nghĩ tới động vật nhỏ đáng yêu nào đó.
Bên kia Tiểu Bạch đang bị kéo thắt lưng, bị các cô gái tra tấn thở không ra hơi, hai tay anh ta túm chặt cạp quần, hét: “Ai lột được một món đồ trên người Tiêu Trạch ông đây cho người đó hai ngàn, lột được đồ lót sẽ cho hai vạn.”
Các cô gái khựng lại, rồi sau đó như đánh tiết gà, lao ầm ầm về phía Tiêu Trạch.
Tình thế lập tức đảo ngược.
“Này, đừng tới đây.” Tiêu Trạch thoắt một cái nhảy dựng lên ghế, chân dài giẫm lên quầy bar rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Các cô gái chia làm hai đầu chặn đường, Tiêu Trạch nhanh nhẹn lách ra được rồi chạy về phía cửa. Quả táo trên tay Nhan Hoan bị mấy cô gái va vào rơi xuống đất.
Gió nước đổi chiều, Tiểu Bạch vỗ đùi đứng trên bàn bi-a cười lớn, chỉ vào Bân Tử nói: “Đại Bân Tử bắt lấy hắn, tôi tăng lương cho cậu.”
Bân Tử nghe thấy được tăng lương bỗng tỉnh táo hẳn, giang tay muốn ngăn cản Tiêu Trạch đang chạy tới, lại bị Tiêu Trạch ung dung xoay người né được, đạp cửa xông ra.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, ngược lại hành lang trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng bước chân rầm rập lộc cộc càng lúc càng xa.
Tiểu Bạch từ trên bàn nhảy xuống, nhặt áo sơ-mi khoác qua loa vào người, đi tới cạnh cửa.
Chợt có tiếng giày da gõ trên sàn gỗ lộp cộp càng ngày càng lớn, đến khi rất gần phòng bao, mấy người trong phòng chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, cánh cửa đang khép bị một lực rất mạnh đạp tung, Tiêu Trạch đẩy ngã Tiểu Bạch vừa mới đi xong một chiếc tất, chạy vội tới trước mặt Nhan Hoan, thở hổn hển, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô chăm chú.
Nhan Hoan cũng nhìn anh, không hiểu chuyện gì, hoàn toàn bị hai con mắt vừa đen vừa sáng kia mê hoặc.
Tiêu Trạch dứt khoát kéo tay cô quay người chạy ra ngoài.
Trong tích tắc anh nắm tay cô, đầu óc Nhan Hoan trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể bước theo anh lao về phía trước.
Nhìn sắc mặt anh rất nghiêm nghị, trái tim Nhan Hoan đột nhiên đập điên cuồng.
Lộp cộp rầm rầm, tiếng bước chân kinh động toàn bộ tầng hai, cửa từng gian phòng bao bị mở ra, nhiều người hiếu kỳ thò đầu ra xem náo nhiệt.
Tiêu Trạch dắt Nhan Hoan mãnh mẽ lao xuống tầng dưới, ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ rơi loảng xoảng, tiếp đó một đám người đuổi theo xô vào cô, nhất thời toàn cảnh vô cùng hỗn loạn.
Bạch Diệc Phong là người tương đối thích náo nhiệt, kiểu cục diện náo nhiệt như thế này thường xuyên diễn ra ở T98, các vị khách ở tầng một đang bưng ly rượu, thấy nhưng không thể trách.
Bạch Diệc Phong đứng trên cầu thang tầng hai hô lên với đám bảo vệ cao to: “Khẩn trương, ngăn cậu ta lại cho tôi.”
Đám đàn ông chiều cao gần một mét chín sững sờ, sau khi hoàn hồn mới phóng về phía Tiêu Trạch đang chạy ra cửa.
Tiêu Trạch bị một người túm rất mạnh, nhưng vẫn nắm chặt tay Nhan Hoan không buông. Một đám phụ nữ điên rồ không muốn sống kéo áo sơ-mi của Tiêu Trạch, nhìn danh tiết của anh sắp khó giữ được, Nhan Hoan dùng không giờ lẻ một giây đưa ra quyết định, cô phải kéo anh đi.
Sau khi quyết đoán đâm vào phá tung hào rào bảo vệ, cô đẩy một cô gái khác ra, kéo anh bỏ chạy, bảo vệ muốn ngăn lại thì bị Đại Bân Tử đập vào bụng, “Đùa thôi, đồ ngốc.”
Mấy cô gái đang hào hứng chỉ còn biết trơ mắt nhìn miếng thịt mỡ sắp đến miệng lại bị một cô gái khác cướp mất.
Nhan Hoan đẩy đám người, nắm chặt tay Tiêu Trạch chạy ra khỏi T98.
Đèn neon rực rỡ mu màu, dòng người qua lại thoi đưa, xe vụt qua nhanh như tên bắn trên đường phố, trong mắt Tiêu Trạch chỉ còn thấy một bóng dáng mảnh mai, mái tóc dài, cùng với bên sườn mặt nghiêng nghiêng đẹp đẽ. Đường phố ồn ào như vậy mà anh vẫn nghe được tiếng trái tim mình đập mãnh liệt, ánh mắt rơi xuống nơi bàn tay hai người đang nắm rất chặt.
Cô đang nắm lấy trái tim anh mà chạy.
Hai người chạy thẳng đến đường cái đối diện mới dừng lại, trong ngõ nhỏ lờ mờ tối, Nhan Hoan dựa vào bức tường loang lổ đầy màu sắc thở hổn hển, chạy như điên vậy mà lại có được cảm giác như đang đua xe vùn vụt, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô không phải kiểu con gái vô cùng xinh đẹp, nhưng cười rộ lên lại đặc biệt có hương vị.
Tiêu Trạch cũng tựa vào tường, hô hấp rối loạn nhìn cô không chớp mắt.
Phát hiện ra ánh mắt nóng bỏng của anh, Nhan Hoan quay đầu, bấy giờ mới giật mình, cô vẫn còn đang nắm tay anh.
Cô vội vàng buông tay như bị ai đâm, siết chặt nắm đấm, quay lưng về phía anh, mất tự nhiên nói: “Muốn đi đâu, tôi đi lấy xe.”
Tiêu Trạch cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trải, ngước mắt lên chỉ thấy bóng lưng cô thẳng tắp, nói: “Đi cùng tôi một lát.”
“Tôi chỉ làm tài xế lái xe cho anh.”
“Vậy thì bốn bánh xe đổi thành hai chân.”
Tiêu Trạch chỉnh trang lại áo sơ-mi bị kéo nhăn nhúm, đi ra khỏi ngõ nhỏ, Nhan Hoan bất đắc dĩ, đuổi theo.
Thành phố về đêm, đèn neon sáng chói, bóng người chập chờn, gió đêm tạt vào mặt. Hai người ra khỏi ngõ, rẽ vào đường cái. Hai tay Tiêu Trạch đút túi quần, nhàn nhã đi dạo bên lề đường dành riêng cho người đi bộ đang vô cùng sôi động, áo sơ-mi đen họa tiết tối màu bị các cô gái dã man kia giật đứt hai cúc, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực căng đầy rắn chắc, dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc được anh thể hiện vô cùng tinh tế.
Các quán ăn bên lề đường tỏa ra mùi hương thơm phức, Nhan Hoan mới chỉ uống chút rượu và gặm một quả táo, da ngực đã dính vào da lưng, bước đi chậm chạp.
“Cô thuộc loài ốc sên đấy à?” Tiêu Trạch đứng lại, chờ cô gái chậm rì rì.
Nhan Hoan lườm anh, bước nhanh hơn đi vượt lên trước, trong lòng âm thầm phản bác: Là anh đi quá nhanh có được không, vốn cơm tối đã không được ăn, còn phải cùng anh tiêu hao thể lực.
Đến khi cô phát tiết xong mới phát hiện Tiêu Trạch đã không còn ở sau lưng.
Nhan Hoan rảo bước quay lại đồng thời không ngừng nhìn vào các quán ăn hai bên đường, phát hiện ra anh trong một quán mì thịt bò sáng sủa sạch sẽ.
Nhan Hoan đẩy cửa đi vào, bước nhanh tới bên cạnh anh, đôi mắt đẹp mở trừng trừng, lên án anh không nói năng gì mà đã đi lung tung.
“Tiên sinh muốn dùng gì ạ?” Cô bé cầm thực đơn dừng lại bên cạnh Tiêu Trạch, vừa hỏi vừa không ngừng chớp chớp đôi mi chải đầy mascara, Nhan Hoan nhìn đến chóng cả mặt.
“Hai bát mì thịt bò.”
Nhan Hoan thấy xung quanh rất ồn ào, nói: “Anh xác định muốn ăn ở chỗ này sao?”
Tiêu Trạch nói: “Cô không thể không ăn gì mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.