Truỵ Lạc (Rơi Xuống)

Chương 21: Hi vọng cậu dám yêu dám hận, vạn sự suôn sẻ

Điềm Thố Ngư

18/01/2023

Lục Tây Kiêu nhướng mày, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười lặp lại: "Cậu dẫn tôi đi chơi?"

Chu Vãn thoáng dừng, hơi co rúm lại: "Ừm... Nếu cậu không muốn thì..."

"Đi thôi." Lục Tây Kiêu nói.

Lúc Chu Vãn còn nhỏ, vì Chu Quân luôn dẫn dắt lớp tốt nghiệp nên công việc rất bận, thường xuyên tan làm khuya, muốn đưa Chu Vãn đi chơi nhưng lại không có chỗ nào để đi.

Cho nên nơi bọn họ thường xuyên đến khi đó là một công viên trò chơi nằm ở ngoại ô thành phố.

Vì được xây dựng mang tính chất công ích nên chỉ cần thẻ công dân, không cần vé vào cửa, nơi này cũng sẽ không đóng cửa, nên lúc nào cũng có thể vào chơi.

Từ sau khi Chu Quân qua đời, đã rất lâu rồi Chu Vãn chưa đến đó.

Chờ đến khi tới bên ngoài công viên trò chơi, Chu Vãn mới phát hiện công viên trò chơi đã được sửa sang lại một lần, vào giờ này chỉ còn lác đác vài người.

"Cậu muốn chơi cái gì?" Chu Vãn hỏi.

"Gì cũng được."

"Chúng ta ngồi vòng đu quay đi." Chu Vãn chỉ chỉ vòng đu quay ở cách đó không xa: "Lúc lên tới đỉnh còn có thể nhìn thấy hồ Bình Xuyên với cảnh đêm rất đẹp."

Khi còn nhỏ, cô hay ngồi.

Bọn họ đến vòng đu quay đúng lúc có người xuống, Chu Vãn khom lưng vào khoang hành khách, Lục Tây Kiêu cũng đi vào, hơi loạng choạng, rồi sau đó lại ổn định ngồi xuống.

Vòng đu quay chậm rãi đi lên, cảnh đêm của thành phố cũng từ từ hiện ra trước mắt.

Chu Vãn thường cảm thấy ngồi vòng đu quay sẽ sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc.

Giống như có thể tạm thời thoát khỏi thế giới nhỏ bé bình phàm, đứng ở chỗ cao quan sát cả thành phố, tạo ra một sự khác biệt nhỏ.

"Lục Tây Kiêu." Cô ghé vào cửa sổ: "Cậu nhìn xem, cái kia chính là hồ Bình Xuyên, buổi tối sáng lấp lánh."

Lục Tây Kiêu không nói chuyện.

Chu Vãn quay đầu nhìn anh.

Chỉ thấy anh ngồi ở phía đối diện, chân mày nhíu lại, tỏ vẻ không quá thoải mái, khép hờ hai mắt.

"Làm sao vậy?" Chu Vãn hỏi: "Cậu không thoải mái sao?"

Anh vẫn nhắm mắt, vững vàng ừ một tiếng.

Chu Vãn tưởng anh bị cảm do uống rượu nên dùng mu bàn tay đặt lên trán của anh, lại phát hiện cả người anh rất lạnh, ngay cả môi cũng tái đi.

Chu Vãn ngẩn người, chần chờ hỏi: "Cậu sợ độ cao à?"

Anh khàn giọng trả lời.

"Sao trước khi lên cậu lại không nói trước?"

Lục Tây Kiêu nhìn cô với sắc mặt không tốt, nhắm mắt lại lần nữa.

Lần đầu tiên Chu Vãn nhìn thấy anh sợ hãi thứ gì đó nên cảm thấy ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt này của anh lại cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng sợ độ cao lại còn muốn cậy mạnh.

Cô mím môi, vốn muốn nhịn lại nhưng lại không nhịn được, khúc khích cười thành tiếng.

Lục Tây Kiêu trợn mắt, giơ tay bóp mặt cô: "Cười cái gì?"

Chu Vãn lập tức ngậm miệng lại, anh lại dùng lực bóp mạnh, Chu Vãn bất đắc dĩ kề sát mặt lại, lúng túng nói: "Đau."

Lục Tây Kiêu không buông tay: "Xin lỗi."

Cô bực bội không lạnh không nhạt nói: "Xin lỗi."

Lúc này anh mới buông ra.

Chu Vãn thừa dịp anh khép hờ mắt, lại hơi mím môi, đè ý cười xuống rồi mới mở miệng: "Cậu cố gắng chịu một chút, sắp xuống dưới rồi."

Lúc ra khỏi khoang hành khách, mặt Lục Tây Kiêu vẫn còn trắng bệch, một tay đặt ở trên vai Chu Vãn, có hơi khó chịu.

Chu Vãn đành phải vòng tay qua đỡ lấy eo của anh: "Cậu không sao chứ?"

Lục Tây Kiêu không thoải mái chửi thề một câu.

Đến một cái ghế dài bên cạnh ngồi xuống, Chu Vãn đi vào một siêu thị nhỏ mua chai nước khoáng, vặn ra cho anh.

Anh uống một ngụm, cuối cùng cũng thoát khỏi sự buồn nôn kia.

Chu Vãn nhìn sắc mặt của anh, hỏi: "Chứng sợ độ cao của cậu rất nghiêm trọng sao?"

"Tàm tạm."

"..."

À.

Bởi vì sợ độ cao, nên có rất nhiều trò khác không thể chơi, sau khi nghỉ ngơi xong thì Chu Vãn dẫn Lục Tây Kiêu đi chơi xe điện đụng.

Xe điện đụng là một trò chơi được các bạn nhỏ yêu thích, cũng là trò chơi được ưa chuộng nhất trong công viên trò chơi này, giờ này vẫn còn người đang chơi.

Hai người ngồi xe đụng, Lục Tây Kiêu lái xe, Chu Vãn ngồi bên cạnh, thắt chặt đai an toàn.

Có một bạn nhỏ tầm tám chín tuổi nhìn thấy anh trai và chị gái cũng tới chơi, nên rất hưng phấn lái xe đến, dùng giọng điệu non nớt khiêu khích: "Em muốn quyết đấu với hai người."

Người mẹ ngồi ở bên cạnh cười rộ lên: "Con mới mấy tuổi đã đòi quyết đấu với anh chị rồi."

Chu Vãn cong mắt, cũng cười theo.

Cậu bé thấy mình bị người khác khinh thường nên không vui, mà Lục Tây Kiêu lại hất cằm: "Tới đây."

Cậu bé lập tức hưng phấn.

Lục Tây Kiêu là một người đã quen với việc chạy trên đường đua, nên trò xe đụng này nào làm khó được anh, mà đối thủ vẫn còn là một cậu bé thì càng không cần phải nói.

Vừa mới bắt đầu, bạn nhỏ còn dùng hết sức lực để thi đấu với anh, sau đó lại hoàn toàn bị chèn ép, xe bị ép ở trong góc không thể di chuyển, không hề có chút kinh nghiệm nào.

Một giây, hai giây, ba giây.

Trong công viên trò chơi vang lên một âm thanh gào khóc rất to.

Lục Tây Kiêu: "???"

Chu Vãn: "..."

"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn vỗ vỗ cánh tay của anh: "Cậu dừng lại trước đã."

Lục Tây Kiêu lái xe dừng sang một bên.

Chu Vãn lập tức xuống xe đi đến bên cạnh cậu nhóc, cô ngồi xổm xuống, dịu dàng dỗ dành: "Xin lỗi nha bạn nhỏ, không phải anh trai cố ý đâu."

Mẹ của cậu bé vội nói: "Không sao, không sao."

Cậu bé không thể thắng nên cảm thấy lòng tự trọng đã bị tổn thương cực kỳ lớn, trả đũa đơn giản bằng cách nói anh trai vô lại.

Lục Tây Kiêu "Chậc" một tiếng.

Anh không đi qua đó, chân dài tủi thân để bên trong xe, ngồi nhìn Chu Vãn.

Cô gái ngồi xổm xuống cũng chỉ nho nhỏ, sườn mặt dịu dàng lại xinh đẹp, đôi mắt rất sáng, gió thổi làm tóc cô bị rối, dính ở hai bên thái dương.

Lục Tây Kiêu nhìn, yết hầu trượt lên trượt xuống, rồi sau đó dời tầm mắt đi, đứng dậy.

Chu Vãn sờ sờ túi, đúng lúc hôm nay cầm được hai viên kẹo trái cây ở khu trò chơi.

Cô lấy một viên ra đưa cho cậu bé: "Là anh trai không đúng, tha thứ anh trai có được không?"

Cậu bé cầm kẹo, lúc này mới thút tha thút thít ngừng khóc.

Người mẹ lại nói xin lỗi với Chu Vãn thêm lần nữa, rồi bế cậu bé rời đi.

Chu Vãn đứng dậy, Lục Tây Kiêu đã rời khỏi xe đụng, đang đứng ở trong góc khuất cách đó không xa, cô bước qua đó: "Bạn nhỏ cũng bị cậu dọa khóc rồi."

Lục Tây Kiêu lạnh nhạt nói: "Là tự nó muốn quyết đấu với tôi."

Chu Vãn muốn cười: "Thằng bé mới có mấy tuổi."

Lục Tây Kiêu khịt mũi: "Cậu đúng là rất biết dỗ người khác."

Anh có nỗi ưu tư, Chu Vãn không nói lời nào.

Lục Tây Kiêu lại động tay động chân, véo mặt cô, bắt bẻ chữ vừa rồi cô nói: "Ồ, là tôi không đúng?"

"..."

Chu Vãn có chút bất đắc dĩ, dỗ một người rồi bây giờ lại phải dỗ thêm người nữa.

"Thằng bé khóc đó, vậy nên chiều theo nó một chút."

"Xì."

"... Cậu không vui hả?"



Anh không nói lời nào.

Chu Vãn dừng một chút, đưa viên kẹo còn dư lại trong túi đưa cho anh: "Ăn không?"

Anh nhướng mày: "Xem tôi là ăn mày hả?"

"..."

Chu Vãn vừa muốn bỏ kẹo lại vào túi, thì anh lại đột nhiên duỗi tay giật lấy rồi bỏ viên kẹo trái cây kia thẳng vào trong miệng.

Vị cam lan ra khắp miệng.

Chu Vãn nhìn đồng hồ, đã qua 12 giờ.

Hôm nay dậy sớm nên cô cảm thấy hơi mệt, mí mắt cứ xụp xuống, nhịn không được ngáp một cái.

Lục Tây Kiêu cắn kẹo: "Về nhà?"

"Ừ."

Anh bắt xe taxi, hai người đều ngồi ở ghế sau.

Điện thoại Lục Tây Kiêu vang lên không ít tin nhắn, anh nhìn lướt qua, đều là mấy tin chúc sinh nhật, vừa định xóa đi, tay lại nhấn vào voice chat, giọng nói xuyên thấu của Tưởng Phàm vang lên, quỷ khóc sói gào nói chúc anh 18 tuổi vui vẻ.

Chu Vãn sửng sốt, nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay là sinh nhật cậu hả?"

"Ừ." Anh thờ ơ trả lời một tiếng.

"Sinh nhật vui vẻ, Lục Tây Kiêu." Chu Vãn lập tức nghiêm túc nói.

Lục Tây Kiêu mấp máy khóe miệng, cười một tiếng.

"Lúc trước tôi không biết nên không có chuẩn bị quà cho cậu."

Thật ra Lục Tây Kiêu hoàn toàn không để bụng mấy cái đó.

Anh thật sự cảm thấy sinh nhật không có gì đáng để chúc mừng. Truyện Đô Thị

Huống chi, anh là một người không thiếu quà tặng, có rất nhiều cô gái bỏ quà vào ngăn kéo của anh, ngay cả mặt mày tên tuổi của những thứ đó anh còn không biết, cuối cùng mấy món quà đó không biết được ném ở xó nào.

Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát, rồi nói: "Vậy cho cậu chút thời gian chuẩn bị, tối mai tôi tới lấy quà."

Chu Vãn khựng lại, rồi sau đó cười nhạt: "Được."

Xe taxi dừng ở trước cửa nhà Chu Vãn.

Sau khi rời xa khu náo nhiệt, tiểu khu sau nửa đêm càng yên tĩnh không một bóng người, ngay cả âm thanh giày đạp lên lá cũng trở nên chói tai.

Chu Vãn tránh những chiếc lá rơi.

"Tôi tới rồi."

"Ừ."

"Sinh nhật vui vẻ." Chu Vãn lại nói thêm lần nữa, cô xoay người, ngửa đầu nhìn vào đôi mắt của Lục Tây Kiêu: "Hôm nay cậu cảm thấy vui không?"

Lục Tây Kiêu nâng mi: "Cũng vui."

"Vậy là tốt rồi."

"Sao?" Anh thầm cười khẽ: "Muốn làm cho tôi vui vẻ hả?"

Chu Vãn gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừ."

Lục Tây Kiêu sửng sốt.

Trên mặt cô gái trước mắt là ý cười nhàn nhạt, gương mặt lại như bị hòa tan, hai chiếc má lúm đồng tiền đựng đầy mật ong, mái tóc qua vai mềm mại dán lên cần cổ trắng nõn, ngoan ngoãn lại đẹp đẽ, yếu ớt lại cứng cỏi.

Cô chớp mắt nhìn anh, lông mi nhấp nháy.

Trái tim bẩn thỉu của Lục Tây Kiêu như bị hàng lông mi dày và dài đó gãi nhẹ.

Giọng nói anh trở nên khàn khàn: "Về đi."

Chu Vãn vẫy tay với anh: "Tạm biệt, Lục Tây Kiêu."

Anh đút tay vào túi, không lấy ra, chỉ nâng nâng cằm ra hiệu, nhìn theo cô bước vào mái hiên.

Lục Tây Kiêu đứng tại chỗ vài phút, mới cất bước rời đi.

———

Sáng sớm hôm sau, sau khi Chu Vãn rời giường thì làm xong bài tập cuối tuần trước, ăn cơm trưa ở nhà xong mới ra ngoài.

Cô suy nghĩ cả đêm xem phải mua quà gì cho Lục Tây Kiêu, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Đắt quá thì không đủ tiền, mà hình anh lại chẳng thiếu cái gì.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài dạo một vòng, nhìn xem có món quà nào thích hợp không.

Cuối cùng, cô dừng ở một cửa hàng trang sức.

Trên kệ kính trưng bày đủ loại kiểu dáng khung ảnh, trong đó một khung ảnh kim loại rỗng được chạm khắc theo lối cổ điển, rất hợp với ngôi nhà kiểu Tây mà Lục Tây Kiêu đang ở.

Chu Vãn nhớ tới lần nhìn thấy ảnh chụp của mẹ anh cùng khung ảnh làm từ gỗ, có lẽ là do mùa hè mưa nhiều nên có hơi ẩm, hơi phai thành màu trắng.

Thật ra cái này rất thích hợp.

Chu Vãn chọn quà xong, thì cầm đi trả tiền.

"135 tệ." Nhân viên cửa hàng nói.

"Đắt như vậy sao?"

"Em gái nhỏ à, em nhìn cái tay nghề là đã biết nó rườm rà tinh xảo cỡ nào, thời buổi bây giờ cái đắt chính là đồ thủ công."

Chu Vãn không nhiều lời, lại chọn thêm một cái túi nhỏ nhắn màu xám, rồi bỏ khung ảnh vào.

Lục Tây Kiêu nói đêm nay tới lấy quà, vậy hẳn là sẽ đến quán game.

Chu Vãn không nhắn tin nói cho anh biết mình đã mua quà rồi, vì cô cảm thấy làm như vậy quá cố ý.

Chạng vạng, sau khi ăn cơm chiều xong, Chu Vãn đã xách theo túi quà tặng đi đến quán game.

Cuối tuần tương đối nhiều người, bận rộn một lúc lâu mới có thời gian rảnh rỗi.

Cô ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, đã một nam sinh bỗng nhiên đi tới: "Hello."

Chu Vãn ngẩng đầu: "Có chuyện gì sao?"

Nam sinh gãi tóc, cười rộ lên rất giống ánh mặt trời: "Chị gái nhỏ à, chị có bạn trai chưa?"

"A." Chu Vãn thoáng ngạc nhiên.

"Em có thể xin số của chị không?" Nam sinh nói tiếp, rồi lấy điện thoại ra: "Em tên..."

Không đợi cậu ta nói xong, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng: "Chu Vãn."

Cả khuôn mặt Lục Tây Kiêu đều bình tĩnh, ngũ quan góc cạnh càng trở nên sắc bén, ngón tay thon dài giật điện thoại rồi quăng lại cho cậu ta.

Nam sinh sửng sốt: "... Anh là bạn trai của chị ấy sao?"

Lục Tây Kiêu nghiêng đầu, dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn cậu ta.

Nam sinh chỉ cảm thấy giống bị mũi băng nhọn khoét một cái, cậu ta là một người dễ nói chuyện, nên lập tức nói câu "Xin lỗi" rồi xoay người rời đi.

Lục Tây Kiêu híp mắt, một tay nâng mặt Chu Vãn lên, nhìn cô trong chốc lát, khoé miệng mấp máy ý vị không rõ, khịt mũi: "Cậu còn rất nổi tiếng đấy."

"..."

Khi anh khó chịu, tính ép bức trở nên cực kỳ mạnh, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên loãng đi, làm người ta hít thở không thông.

"Tôi chưa đưa số cho cậu ta." Chu Vãn không nóng không lạnh giải thích.

Cô có thể cảm giác được Lục Tây Kiêu có sự tò mò và hứng thú với cô, mà từ sự hứng thú này lại sinh ra một chút yêu thích và dục vọng chiếm hữu.

Có lẽ cũng không nhiều, chẳng qua từ trước đến nay anh tùy ý, lười ngụy trang, trực tiếp thể hiện sự khó chịu ra mặt, như phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, làm người ta hiểu lầm mình thâm tình.

Giọng của Lục Tây Kiêu nhàn nhạt: "Quà của tôi đâu?"

Chu Vãn lấy túi quà tặng ở dưới bàn lên, đưa cho anh.

Lục Tây Kiêu mở ra, lấy khung ảnh bên trong ra, nhướng mày: "Chỉ có khung ảnh?"

Chu Vãn nhấp môi: "Mấy cái khác đắt quá, tôi..."

Cô chưa nói xong đã bị Lục Tây Kiêu ngắt lời: "Ý tôi là ảnh chụp đâu?"

Chu Vãn dừng một chút.

Vốn dĩ cô mua cái khung ảnh này chính là cảm thấy có thể đổi với cái khung ảnh bị ẩm kia của mẹ anh, nhưng cô biết nhắc đến mẹ ở trước mặt anh là một điều cấm kỵ, nên cô không dám mở miệng.

Lục Tây Kiêu nhìn cô một lúc, rồi lấy điện thoại ra, trực tiếp chụp cho cô một tấm.



Ánh sáng trong khu trò chơi lập lòe, đèn flash tự động mở lên, chụp được khoảnh khắc thiếu nữ đang ngạc nhiên, hai mắt trợn to, tròn xoe, giống như một quả nho đen tròn.

Lục Tây Kiêu nhìn ảnh chụp một lúc rồi cười khẽ.

"Vậy thì tấm này đi."

"..."

Lúc này, Tưởng Phàm lại gọi điện thoại đến, rủ anh ra ngoài chơi.

Chỗ này ồn ào, nên Lục Tây Kiêu mở loa.

Lục Tây Kiêu nhàn nhạt nói: "Không đi."

"Mày thật sự ăn sinh nhật một mình sao, ra đi chứ, bọn tao có một đám người đây."

"Ăn sinh nhật cùng một đám đàn ông tụi mày, tao có bệnh à?"

Lúc này, máy chơi game bên cạnh đột nhiên nhảy ra thứ gì đó bất ngờ, vang lên tiếng chúc mừng, Tưởng Phàm nghe được thì sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, kéo dài giọng: "Ààaa."

Tưởng Phàm dùng giọng điệu suồng sã ái muội nói: "Đúng là không thích hợp, trưởng thành rồi, thì nên làm chút chuyện của người trưởng thành."

Ngón tay đang lấy bút của Chu Vãn dừng lại một giây, lông mi run rẩy.

Lục Tây Kiêu liếc nhìn vẻ mặt của cô, thấy rõ màu đỏ từ cổ lên đến mặt.

Anh công môi, ném xuống một câu "Cút đi", rồi cúp điện thoại.

Anh không mượn câu vừa rồi để tiếp tục trêu chọc Chu Vãn, cầm thẻ trò chơi, đi qua một bên chơi game.

Chu Vãn nhẹ nhàng thở ra, vùi đầu tiếp tục làm đề.

Mấy tiếng sau, Lục Tây Kiêu vẫn còn chơi game ở đằng kia.

Mà Chu Vãn đã làm xong hai đề.

Mãi đến 11 giờ, Lục Tây Kiêu lại cầm một xấp phiếu điểm dày cộm đưa cho Chu Vãn ghi vào, anh không hay tới quán game, nhưng mỗi lần đến đều có thể lấy không ít phiếu điểm, đến bây giờ đã có gần 10 vạn điểm rồi.

Chu Vãn nhìn xem 10 vạn có thể đổi được quà gì, nhiều nhất là nồi cơm điện, máy ép nước loại một, mấy thứ này Lục Tây Kiêu chắc chắn không dùng tới, nên cô cũng không nhắc đến, nên những số điểm này cứ thể mà dồn lại.

Hôm nay trời lại trở lạnh.

Không khí của mùa đông vốn không tốt lắm, trên bầu trời không có mấy ngôi sao.

Mới hít một hơi đã lạnh đến run người.

Chu Vãn mang găng tay do Lục Tây Kiêu lấy ở siêu thị của bạn vào, chà xát hai tay, ngửa đầu nhìn bầu trời.

"Không biết năm nay tuyết có rơi hay không nữa?" Chu Vãn nói.

Đã hai ba năm rồi thành phố Bình Xuyên không có tuyết rơi.

Nếu có rơi thì cũng kèm theo mưa, vừa rơi xuống đất đã tan.

Trong trí nhớ của Chu Vãn trời rơi đầy tuyết, đã là lúc nhỏ rồi, bố xây người tuyết với cô.

"Không đâu." Lục Tây Kiêu nói: "Mùa đông ấm."

Lá rụng trên mặt đất bị cuốn đi, hai bên đường là cây hoa anh đào, bây giờ mùa này lá cây đều rụng hết, chỉ còn lại thân cây trơ trọi.

Chu Vãn nhẹ thở dài.

Lục Tây Kiêu nghiêng đầu: "Cậu thích tuyết rơi à?"

"Ừ." Chu Vãn gật đầu: "Cậu không thích sao?"

"Quá ồn."

Anh miêu tả rất kỳ quái, nhưng Chu Vãn cũng hiểu được.

Ngày tuyết rơi quả thật rất ồn, mỗi lần thành phố Bình Xuyên có tuyết rơi, mọi người đều hoan hô ồn ào, người đi đường cũng nhiều hơn ngày thường, ngay cả vòng bạn bè cũng trở nên nhộn nhịp.

Chu Vãn cười cười: "Tôi cảm thấy rất sạch sẽ."

Thế giới toàn là tuyết trắng, rất sạch sẽ.

Giống như những thứ dơ bẩn, tối tăm, khóc gào, thống khổ đó đều không hề tồn tại.

Ngay cả chính bản thân cô, cũng giống như có thể trở lại làm Chu Vãn của thời thơ ấu kia, vui vẻ thỏa mãn vì được chơi ném tuyết và đắp người tuyết.

"Vậy cuối năm đi xem tuyết." Lục Tây Kiêu nhàn nhạt nói.

"Không phải cậu nói năm nay sẽ không có tuyết rơi sao?"

Lục Tây Kiêu nhìn cô một cái, đuôi mắt hơi nhếch lên, giọng nói mang theo ý cười và một chút càn rỡ của thiếu niên: "Tôi nói có thể làm cho cậu nhìn thấy, thì đương nhiên là có thể nhìn thấy."

Chu Vãn sửng sốt.

Cô hơi ngây ngốc nhìn Lục Tây Kiêu trong chốc lát, rồi mới thu hồi tầm mắt.

Cô nghĩ, cuối năm.

Tết năm nay rơi vào đầu tháng 2, còn hơn ba tháng nữa.

Nếu cuối năm Lục Tây Kiêu còn dẫn cô đi ngắm tuyết rơi, vậy thì mối quan hệ không rõ ràng này của bọn họ ít nhất còn có thể duy trì được ba tháng nữa.

Nói như vậy, lời cô uy hiếp Quách Tương Lăng đưa 15 vạn trong ba tháng lúc trước cũng có thể thực hiện.

Hẳn là sẽ có tiền làm phẫu thuật cho bà nội.

Chu Vãn nghĩ như vậy, giây tiếp theo, lại cực kì ghét bỏ chính ý nghĩ của mình.

Lục Tây Kiêu hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Thấy cô ngẩn người, Lục Tây Kiêu giật nhẹ mái tóc đuôi ngựa phía sau cô: "Hỏi cậu đó."

"Cái gì?"

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"16."

"Sinh nhật thì sao?"

"Ngày 25 tháng 3."

Lục Tây Kiêu nhướng mày: "Cậu đi học sớm à?"

"Ừ, bố tôi là thầy giáo, lúc tiểu học ông ấy sắp xếp giúp tôi đi học sớm hơn một chút."

Đây là lần đầu tiên Lục Tây Kiêu nghe thấy cô nhắc tới bố mẹ của mình.

Tiếp tục đi về phía trước.

Lục Tây Kiêu châm điếu thuốc, phát hiện cô không vui, giống như có tâm sự, rõ ràng vừa rồi ở quán game không có như vậy.

Anh búng búng tàn thuốc, không chút để ý hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"

Chu Vãn khựng lại, ngửa đầu nhìn vào mắt anh.

Đáy mắt của anh bình tĩnh, nhưng lại hiểu rõ, như là hoàn toàn nhìn thấu cô, hiểu rõ cảm xúc của cô.

Có đôi khi, Lục Tây Kiêu quả thật là một người rất tinh tế, mặc dù anh rất ít nói, nhưng rất nhiều cảm xúc thay đổi anh đều hiểu.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Giống như trên thế giới này có một phiên bản khác của mình.

Nói cách khác thì giống như tri kỷ.

Nhưng Chu Vãn càng không thể cho anh biết mình đang nghĩ gì.

Cô lắc lắc đầu: "Không có gì."

Lục Tây Kiêu không miễn cưỡng, cũng không hỏi lại.

Đưa cô đến trước cửa nhà, Chu Vãn xoay người, nhìn vào đôi mắt của anh rồi nghiêm túc nói: "Lục Tây Kiêu, chúc cậu sinh nhật 18 tuổi vui vẻ."

Giọng nói của cô chân thành lại nghiêm túc, giống như là phơi bày tất cả tấm lòng ra.

Giữa hai đầu chân mày của Lục Tây Kiêu hơi nhảy, yết hầu chuyển động.

"Hy vọng cậu có thể mãi mãi tự do tự tại, tùy tâm sở dục, làm chuyện cậu muốn làm, trở thành người mà cậu muốn." Giọng nói Chu Vãn nhẹ nhàng lại kiên định.

Gió nhẹ nhàng thổi qua.

Thổi đi câu nói cuối cùng kia.

"Vĩnh viễn dám yêu dám hận, vạn sự suôn sẻ."

Chúc cậu có thể tìm được người con gái mà cậu yêu thật lòng.

Cũng chúc cậu có thể vô tư hận tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Truỵ Lạc (Rơi Xuống)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook