Truy Quang

Chương 32: Lồng ngực thiếu niên ấm áp

Tuế Kiến

17/07/2023

Bốn ngày nghỉ ngắn ngủi thoáng qua, chạng vạng, Chu Hề Từ và Đào Khương trực tiếp từ quán trà sữa đi đến lớp học, mang cho bọn Hùng Lực mỗi người một ly trà sữa.

Cô ngồi ở vị trí của Khâu Trác Ngọc, "Đại Hùng, mấy ngày nay cậu có thấy Tiểu Phàm không?"

Nhà Hùng Lực ở trong ngõ nhỏ, chỉ cách tiểu khu nhà Giản Phàm một con hẻm, trước kia vào ngày nghỉ Giản Phàm đều cùng ba mẹ đến cửa hàng ăn sáng nhà cậu ấy mua bánh bao.

"Không, tớ gửi tin nhắn cho cậu ấy cũng không thấy trả lời." Hùng Lực khui trà sữa trên bàn ra, vừa uống ngụm đầu tiên, cả khuôn mặt đều nhăn lại: "Cái gì đây?"

"Trà chanh nước dừa á." Chu Hề Từ nhìn biểu tình kia của cậu ấy mà không nhịn được cười, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Giản Phàm, lại nhíu mày: "Cậu nói rốt cuộc Tiểu Phàm làm sao vậy, tớ gửi tin nhắn cậu ấy không trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe máy."

"Có thể là trong nhà có việc." Hùng Lực nói: "Nói không chừng cùng ba mẹ đi chơi đến ngọn núi nào đó, tín hiệu không được tốt."

"Nhưng cậu ấy cũng không nói qua sẽ ra ngoài chơi trong kì nghỉ Quốc Khánh mà."

Hùng Lực an ủi: "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, đợi lát nữa vào lớp không phải là có thể nhìn thấy cậu ấy sao."

"Thôi đành vậy."

Chu Hề Từ xách cặp sách trở về chỗ ngồi, lúc mò lấy đề thi ra thì đụng trúng một hộp sắt ở phía dưới, ngón tay khựng lại.

Cô nhìn Trần Lâm Qua đang ngủ bù bên cạnh, móc hộp sắt ra, rồi muốn thừa dịp anh không chú ý mà trộm nhét vào trong ngăn bàn của anh.

Trần Lâm Qua có lẽ thật sự có mắt nhìn xuyên thấu, tay cô vừa mới buông ra, thì đột nhiên cổ tay bị anh nắm chặt, hộp sắt rơi xuống đất một cái "bang".

"Làm gì?" Người còn nằm sấp trên bàn, sức lực trên tay lại không nhẹ, thanh âm mang theo chút nhập nhèm khi vừa tỉnh ngủ, hơi trầm thấp.

"Cái đó, em..." Chu Hề Từ cũng quên phải rút cánh tay về, do dự rồi mới nói: "Trang Vi nhờ em mang cho anh chút đồ."

Trang Vi theo đuổi người ta là kiểu nước ấm nấu ếch, không tuyên bố rộng rãi, cũng không làm cho người ta cảm thấy bị mạo phạm, lúc chạng vạng trước khi về lại trường, cô ấy nương vào hai ngày nay ở chung với Chu Hề Từ ở quán trà sữa, nhờ cô mang cho Trần Lâm Qua một hộp bánh quy nhỏ, là do cô ấy tự tay làm.

Vì để cảm ơn, cô ấy còn cứng rắn nhét cho Chu Hề Từ một hộp nhỏ, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Chu Hề Từ tìm không ra cơ hội từ chối, chỉ có thể căng da đầu mà đồng ý.

Lúc này Trần Lâm Qua mới mở mắt ra, hàng mi đen nhánh như che đi một tầng sương mù, hơn nửa ngày mới tập trung tinh thần lại: "Trang Vi? Bảo em? Mang đồ cho anh?"

"Ừm."

"Em bắt đầu làm chuyển phát nhanh từ khi nào vậy?" Trần Lâm Qua ngồi dậy, dựa lưng vào ghế, tay còn nắm lấy cổ tay cô đặt lên đùi mình: "Cậu ấy bảo em mang thì em liền mang?"

"Cái kia, cậu ấy cũng cho em một phần..." Chu Hề Từ muốn đưa tay lên gãi mặt, lại phát giác cánh tay còn bị anh nắm ở trong tay, nhịn không được mà giật giật rút ra.

Nơi cổ tay bị anh nắm chặt còn phủ lên một tầng hơi ấm mỏng, cô giống như bị nhiệt độ này đốt cháy, tay cứ cứng đờ giữa không trung chờ nhiệt độ hạ xuống.

Trần Lâm Qua khom lưng nhặt lên hộp sắt trên mặt đất cùng với miếng giấy nhớ ban đầu được dính ở trên đó, cùng đặt chúng lên trên bàn Chu Hề Từ: "Ai lấy thì người ấy giải quyết."

Chu Hề Từ lẩm bẩm một câu: "Nhưng người ta là cho anh."

"Anh không nhận, em đem vứt hay là trả về thì tùy em." Trần Lâm Qua dựa vào lưng ghế nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm: "Ai nhận ân tình thì người đó trả."

Chu Hề Từ không biết vì sao, không những không bị giọng điệu lạnh lùng của anh làm khó chịu, mà ngược lại còn có chút thở phào nhẹ nhõm.

Cô cất đồ vào trong cặp, để cùng với phần Trang Vi đưa cho cô, lại tiến lại gần hòi: "Vậy hết giờ em trả lại à?"

"Nếu không thì sao? Hay em đợi đến lúc tốt nghiệp mới trả lại?" Trần Lâm Qua quay đầu nhìn cô một cái.

Ánh mắt kia phảng phất như muốn giết người, Chu Hề Từ bĩu môi không dám đụng chạm anh nữa, nằm sấp trên bàn chép bài tập, chép đến mê mẩn, cô cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Tiểu Phàm, cậu làm bài tập Sinh học chưa?"

Đào Khương quay đầu lại: "Giản Phàm còn chưa có tới."

Lúc này Chu Hề Từ mới ngẩng đầu lên, chỗ ngồi Giản Phàm trống không, trân châu trong ly trà sữa trên bàn đều đã chìm nghỉm xuống đáy, chất thành một đống.

Cô nhìn vào đồng hồ trên tường, "Sắp đến giờ vào lớp rồi, sao cậu ấy còn chưa tới? Khâu Trác Ngọc, hai ngày này cậu có liên lạc với Tiểu Phàm không?"

"Hả, Giản Tiểu Phàm à? Không có liên lạc." Khâu Trác Ngọc từ một bên thò qua tới: "Làm sao vậy?"

"Không sao, chỉ là vẫn luôn không liên lạc được với cậu ấy, có chút lo lắng." Chu Hề Từ móc di động ra lại gửi tin nhắn cho Giản Phàm, mãi cho đến tiết tự học đầu tiên cũng không nhận được tin trả lời.

Lúc Chu Hề Từ xuống lầu trả đồ, thuận đường chạy tới văn phòng Lâm Tùng Viện tìm hiểu tin tức, mới biết Giản Phàm xin nghỉ 3 ngày.

"Em ấy nói thấy không thoải mái, cô cho rằng các em biết rồi chứ." Lâm Tùng Viện nhìn Chu Hề Từ: "Sao thế, chị em các em xảy ra mâu thuẫn à?"

Chu Hề Từ cào cào mặt, "Không rõ ạ."

Lâm Tùng Viện liếc nhìn tay cô: "Em cầm cặp sách làm gì vậy? Định trốn học sao?"

"Không không không." Chu Hề Từ vội vàng phủ nhận: "Em tặng đồ cho người ta, chị Lâm, em đi trước đây."

"Đi đi."

Ban xã hội nằm ở tầng 1 và tầng 2, tầng 2 là những lớp trọng điểm, Chu Hề Từ đứng ngoài cửa tìm người giúp gọi Trang Vi, nhìn thấy cô ấy từ trong phòng học đi ra.

Tối nay cô ấy mặc một chiếc váy dệt kim liền thân màu lam nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo dáng dài, dáng người uyển chuyển, lúc đi qua đều để lại quanh quẩn trong không khí mùi hoa nhài nhàn nhạt.

Chu Hề Từ đột nhiên cúi đầu nhìn mình, mặc một bộ đồng phục rập khuôn, ống quần còn không an phận cuộn lên một đoạn.

Cẩn thận ngửi ngửi, dù không có mùi gì lạ, nhưng cũng chả có mùi thơm.

Cô không nhịn được mà thở dài, chờ Trang Vu đi tới trước mặt, chút tự ti dấu trong lòng lại càng thêm mãnh liệt: "Bạn học Trang..."

"Làm sao vậy?" Trang Vi nhìn cô xách cặp sách, mơ hồ đoán ra cái gì đó: "Có phải cậu ấy không nhận bánh quy của tớ không?"

Chu Hề Từ xấu hổ gật gật đầu, móc hai hộp bánh quy ra trả lại: "Xin lỗi nhé, tớ cũng không giúp được gì."

"Không có việc gì, tớ đã đoán được cậu ấy sẽ không nhận, cậu cũng không cần trả lại cho tớ, giữ lại ăn đi, bản thân tớ cảm thấy còn ăn khá ngon đó."

Chu Hề Từ nói không lại cô ấy, đành phải nhét lại vào cặp, không nhịn được hỏi một câu: "Nếu cậu đã biết anh ấy sẽ không nhận, vì sao vẫn muốn tặng thế?"

"Chuyện còn chưa biết kết quả cuối cùng, vì sao trước khi có kết quả mình lại không thử cố gắng thêm một chút chứ?" Trang Vi nói: "Tớ đang đánh cược lỡ như, lỡ như ngày nào đó cậu ấy sẽ nhận thì sao, cũng không thể vì cậu ấy không cần mà tớ không làm cái gì cả."

Chu Hề Từ nghe được mà sửng sốt, nhìn thấy nụ cười trên mặt Trang Vi không chứa tí xíu mất mát nào, trong lòng cô giống như bị ai chọc cho một cái, toát ra một trận chua xót.

Phải.

Lỡ như thế thì sao.

Lỡ như ngày nào đó Trần Lâm Qua nguyện ý nhận thì sao, đến lúc đó, có phải cô phải gọi Trang Vi là chị dâu hay không?

Chu Hề Từ xách cặp sách đi ra ngoài rồi lại xách cặp sách trở về, Trần Lâm Qua nhìn bộ dáng như mất hồn của cô, dừng bút hỏi một câu: "Trả bánh quy chưa?"

"Trả rồi." Chu Hề Từ ngồi trở lại, lấy hai hộp sắt ra đặt lên trên bàn: "Cậu ấy lại đưa lại cho em."

Trần Lâm Qua còn muốn nói cái gì nữa, nhưng nhìn bộ dáng không cao hứng của cô, nhớ tới chỗ ngồi trống phía trước, chậm rãi hỏi: "Em đi tìm cô Lâm hỏi chuyện Giản Phàm à?"

"Ừm, chị Lâm nói Tiểu Phàm xin nghỉ." Chu Hề Từ mở một hộp bánh quy ra, chóp chép nhai, quả thật còn rất ngon.

Cô đưa tới trước mặt Trần Lâm Qua: "Ăn không?"

"..." Trần Lâm Qua cảm thấy cô thật sự có chút thiếu mắt quan sát, quay đầu đi: "Không ăn."

"Không ăn thì thôi." Chu Hề Từ vừa ăn vừa đưa tay lấy bài thi từ trên bàn Trần Lâm Qua qua chép lại, "Cũng không biết rốt cuộc Tiểu Phàm bị làm sao, haiz."



Mùi bánh quy bay ra khỏi hộp sắt.

Trần Lâm Qua buông bút xuống, giật lấy cái hộp từ trong tay cô, Chu Hề Từ đang muốn nói không phải anh không ăn sao, thì lại thấy anh giơ tay đóng nắp lại.

Anh kéo cặp từ trong ngăn bàn ra: "Đừng ăn nữa, đưa em đi tìm Giản Phàm."

"Hả? Bây giờ á?" Chu Hề Từ nói: "Lát nữa còn có một tiết tự học, anh muốn dẫn em trốn học à?"

"Em trốn học còn ít sao?" Động tác Trần Lâm Qua nhanh chóng thu thập đồ đạc, nhíu mày với cô: "Có đi không?"

Chu Hề Từ cắn răng một cái: "Đi."

Cô bỏ toàn bộ bài thi chưa làm xong vào trong cặp sách, thừa dịp giáo viên còn chưa tới, cùng Trần Lâm Qua nghênh ngang rời khỏi phòng học.

Hai người đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Trần Lâm Qua túm lấy Chu Hề Từ đang muốn đi tới cổng lớn: "Em đi đâu đấy, bây giờ là giờ lên lớp, người gác cổng sẽ không cho chúng ta ra ngoài."

"Vậy chúng ta ra ngoài bằng cách nào?"

Trần Lâm Qua nhìn cô như nhìn đứa ngốc: "Trước kia em trốn học như thế nào?"

Chu Hề Từ nghiêm túc nói: "Trước kia em không trốn học!"

"Phải không?" Anh một vai đeo cặp sách, khoanh tay dựa vào tường, vẻ mặt ông đây không tin.

"Được rồi." Chu Hề Từ bại trận: "Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng trong giờ thể dục em mới trèo tường ra ngoài ăn cơm, nhưng em không trốn tiết tự học buổi tối."

Trần Lâm Qua giả vờ vỗ tay khen ngợi: "Thật tuyệt vời!"

"Anh phiền chết đi được!" Chu Hề Từ kéo cặp sách ném vào trong ngực anh, lại bị anh túm lấy dây đeo, cả người trực tiếp ngã thẳng về phía anh.

Lồng ngực thiếu niên ấm áp, mọi động tĩnh hô hấp phập phồng của anh đều ở dưới lòng bàn tay Chu Hề Từ, cô dựa vào trong lồng ngực anh, cọ má vào lớp vải mềm mại bên dưới, đứng đó ôm cánh tay anh mà ngây người.

Trong gió đêm, con mèo vọt ra từ trong góc tường "meo" một tiếng, hai người như đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng kéo dài khoảng cách ra, cặp sách trực tiếp rơi trên mặt đất.

Chu Hề Từ vuốt cái trán, liếc mắt nhìn Trần Lâm Qua, vừa rồi lúc ngã qua, trán đập vào cằm anh.

Anh rên lên một tiếng rất ngắn, giống như là bị đụng đau.

"Cằm của anh không sao chứ?" Chu Hề Từ đi qua, đang muốn mượn ánh trăng nhìn một chút, anh đột nhiên quay đầu đi về phía trước.

Cô chỉ lo cúi đầu nhặt cặp sách lên, lại không nhìn thấy vành tai anh chợt ửng đỏ, chờ đến khi cô đuổi theo, sắc mặt anh đã trở lại bình thường.

Trần Lâm Qua liếc mắt nhìn lên trán cô, ở chính giữa đỏ lên một mảng, "Trán có đau không?"

"Hả?" Chu Hề Từ theo bản năng sờ sờ: "Không có cảm giác gì, có phải bị đỏ rồi không?"

"Ừm."

Chu Hề Từ đột nhiên tiến đến trước mặt anh: "Đều là nơi xương cốt cứng nhất, sao anh không bị đỏ?"

Trần Lâm Qua không có phòng bị, suýt chút nữa lại đụng vào trán cô, anh có hơi mất tự nhiên mà nghiêng đầu: "Chắc là tan mất rồi."

"Ồ." Chu Hề Từ lại sờ sờ trán, xách cặp đi bên cạnh anh.

Đến góc tường có thể trèo, Chu Hề Từ không để Trần Lâm Qua giúp đỡ, động tác thuần thục trèo qua, chỉ là khi tiếp đất lại gây nên tiếng động hơi lớn, bịch bịch.

Trần Lâm Qua không rảnh lo nhiều như vậy, giẫm lên gạch nhanh chóng trèo lên đầu tường, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, em không cẩn thận giẫm lệch, nên gạch bị đổ." Chu Hề Từ vung cặp sách qua vai: "Anh chờ một chút, em đem gạch xếp lại."

"Không cần." Tay anh chống tường, nhảy xuống, nhìn qua bức tường cao hai mét như vậy có lẽ cũng chỉ cao hơn anh một chút.

Chu Hề Từ vỗ tay: "Trần Lâm Qua, hiện giờ anh cao bao nhiêu vậy?"

"1m89?" Trần Lâm Qua cũng không quá chắc chắn: "Đã lâu rồi không đo lại."

"Không phải lớp 12 có kiểm tra sức khỏe sao?"

"Cái đó không chuẩn." Lúc ấy kiểm tra sức khỏe, nam sinh bị ghi cao hơn 1, 2 cm so với chiều cao thật, Trần Lâm Qua đo được 1m91, tương đương với đội viên đội bóng rổ của trường.

Vì hai người trốn học, không tiện đạp xe nên đi đến ven đường bắt xe buýt, Chu Hề Từ ở trên đường gửi tin nhắn cho Khâu Trác Ngọc.

- Chu Tiểu Từ: Nếu chị Lâm hỏi, cậu nói Trần Lâm Qua thấy không thoải mái, tớ đưa anh ấy về nhà nha.

- Khâu Đại Ngọc: Hả? Cậu đang ở đâu? Cậu dẫn Trần Lâm Qua trốn học? Cậu không muốn sống nữa sao, cậu không sợ chị Lâm xé xác cậu ra à?"

- Chu Tiểu Từ: Tớ có thể nói là anh ấy dẫn tớ trốn học không?

- Khâu Đại Ngọc:??? Cậu thấy tớ sẽ tin sao?

Cậu ta gửi đến một meme Ultraman kinh sợ rớt cằm.

Chu Hề Từ bật cười, không nói nhảm với cậu ta nữa: Tớ đến nhà Tiểu Phàm tìm cậu ấy, chị Lâm nói cậu ấy không thoải mái nên xin nghỉ, tớ có chút lo lắng.

- Khâu Đại Ngọc: OK, có tình huống gì thì kịp thời nói với chúng tớ, đừng giấu giếm như lần trước.

- Chu Tiểu Từ: Biết rồi.

Nhà Giản Phàm cách trường học cũng chỉ có sáu trạm xe, lúc xuống xe Chu Hề Từ nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ, tiết tự học thứ hai vừa mới kết thúc.

Cô cất điện thoại di động vào, quay đầu hỏi: "Cô Lâm có tìm anh không?"

"Không, cô ấy tìm anh làm gì?"

"Anh... Không phải chúng ta trốn học sao?" Chu Hề Từ nói tiếp: "Tiết cuối cùng của tối nay là tiết tự học của cô ấy đấy."

"Anh xin phép với cô ấy rồi." Trần Lâm Qua cười: "Em thật sự cho rằng anh dẫn em đi trốn học sao?"

"Ồ, anh nói gì với cô ấy vậy?"

"Anh nói em đau bụng, anh đưa em về nhà?"

"Hả?" Chu Hề Từ ngây ngẩn cả người: "Em vừa mới nói với Khâu Trác Ngọc là anh không thoải mái, em đưa anh về nhà."

Trần Lâm Qua cũng sững sờ.

Chu Hề Từ ở phương diện này phản ứng nhanh, mau chóng gửi tin nhắn cho Khâu Trác Ngọc sửa lại khẩu cung, Khâu Trác Ngọc qua hơn nửa ngày mới trả lời.

- Khâu Đại Ngọc:...

- Khâu Đại Ngọc: Cậu không nói sớm, chị Lâm vừa hỏi tớ rồi.

- Khâu Đại Ngọc: Khó trách tớ thấy vẻ mặt cô ấy không đúng lắm, hai người trốn học sao không khớp khẩu cung với nhau một chút.

Chu Hề Từ nghĩ thầm, tớ đây chẳng phải là cũng không hề ngờ tới, vậy mà anh ấy lại không phải thật sự trốn học.

Cô đang buồn rầu nghĩ ngày mai quay lại trường học phải làm sao bây giờ, thì Trần Lâm Qua đột nhiên nắm lấy tay cô chạy đi, họ chạy vào trong trước khi cánh cửa tòa nhà đóng lại.

Dì đi vào trước bị hành động này làm cho giật nảy mình, thấy hai người đều mặc đồng phục học sinh, mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào thang máy hỏi: "Không vào sao?"

Trần Lâm Qua tháo cặp sách Chu Hề Từ xuống: "Em đi đi, anh ở dưới lầu chờ em."



Chu Hề Từ "Vâng" một tiếng, đi vào thang máy dưới ánh mắt tò mò của dì ấy, cũng may nhà Giản Phàm ở tầng lầu không cao lắm, cô bước ra khỏi thang máy trước bà.

Sau khi bấm chuông, cô dán vào cánh cửa để nghe ngóng tiếng đi lại bên trong, rồi đứng thẳng người lại trước cửa.

"Sao cậu lại ở đây?" Trên trán Giản Phàm dán miếng dán hạ sốt, mặt đỏ bừng, nhìn thấy Chu Hề Từ thì rất kinh ngạc.

"Tớ nghe chị Lâm nói cậu xin nghỉ vì thấy không khỏe, hơn nữa hai ngày nay lại không liên lạc được với cậu, nên có chút lo lắng cho cậu." Chu Hề Từ đứng ở cửa nói chuyện với cô ấy: "Ba mẹ cậu không có ở nhà sao?"

"Không có." Giản Phàm cũng không mở lời bảo cô vào trong.

Chu Hề Từ mím môi: "Vậy cậu... bị bệnh như thế, sao không nói với chúng tớ?"

"Không có gì để nói." Giản Phàm ho khan một tiếng, rũ mắt nói: "Không phải chuyện gì cậu cũng không nói với tớ hay sao?"

Chu Hề Từ dường như đã hiểu ra: "Cậu là đang nói đến chuyện của Triệu Huy à?"

Giản Phàm không nói lời nào, thật ra cô ấy cũng không muốn mình nhỏ mọn như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong ba người, cô ấy luôn luôn là người biết tất cả mọi chuyện cuối cùng, cô ấy liền cảm thấy giống như bản thân mình bị bài xích bên ngoài.

Cô ấy không biết hai người bọn họ hẹn nhau đi làm thêm, cũng là người cuối cùng trong ba người biết việc Triệu Huy gây chuyện, và cho dù là đến bước cuối cùng, Chu Hề Từ vẫn lựa chọn gửi tin nhắn cho Đào Khương trước.

Ngay cả ba mẹ, dường như cũng đang giấu giếm cô ấy một điều đó.

Bốn ngày nghỉ Quốc Khánh, Giản Phàm cho rằng về đến nhà chào đón mình sẽ là cuộc sống tốt đẹp như thường lệ, nhưng vừa về nhà đã nghe ba nói sẽ phải đi công tác, mẹ cũng không biết vì sao đã sớm tới nhà bà ngoại rồi.

Đêm trước khi ba Giản đi công tác, Giản Phàm nửa đêm tỉnh dậy vì khát nước, nghe thấy ông ở trong phòng sách gọi điện cho người khác, nội dung cuộc đối thoại làm cho Giản Phàm giống như bị sét đánh ngang tai.

Cô ấy không thể tin được người trung hậu, thành thật như ba cô ấy, cũng sẽ xuất hiện chuyện ngoại tình, khó trách mẹ lại bỏ về chỗ bà ngoại.

Trong lòng Giản Phàm chứa đầy tâm sự, quên tắt điều hòa, để điều hòa mở ngủ một đêm, ngày hôm sau dậy bị hoa mắt chóng mặt, ra ngoài đi đến nhà Chu Hề Từ muốn tìm gặp cô.

Chờ đến nơi rồi mới lấy lại phản ứng, hôm nay cô ở tiệm trà sữa làm thêm cùng Đào Khương.

Sinh bệnh làm người ta trở nên yếu ớt và mẫn cảm, ngày đó Giản Phàm vừa bước xuống lầu vừa khóc, cô ấy cảm thấy chính mình là người đáng thương nhất trên thế giới.

Hiện tại nhìn thấy Chu Hề Từ tới tìm mình, kỳ thực trong lòng cô ấy cảm thấy rất vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn sĩ diện, không thể buông xuống mặt mũi nên đành lúng túng đuổi cô đi, sau lại ghé vào ban công nhìn bóng dáng cô rời khỏi.

- -

Trần Lâm Qua nhìn thấy Chu Hề Từ từ trên lầu đi xuống, tắt điện thoại di động, đi qua nghênh đón: "Làm sao vậy? Giản Phàm không có ở nhà sao?"

"Có ở nhà." Chu Hề Từ giống như sương mù, "Trở về trường thôi."

"Bây giờ trở về?" Trần Lâm Qua nhìn bộ dáng ủ rũ của cô, đưa tay xoa xoa đầu cô: "Cãi nhau à?"

"Chỉ là..." Chu Hề Từ cũng không biết nói như thế nào, cãi nhau sao? Bọn cô không hề, chỉ là xác thật có đôi khi có thể cô chưa suy xét thấu đáo về một số việc.

Cô buông tiếng thở dài: "Trần Lâm Qua?"

"Ừm?"

"Anh sẽ... sẽ bởi vì một vài lời nói dối mang thiện ý, hoặc là vì sự giấu diếm bất đắc dĩ mà giận em sao?"

Trần Lâm Qua theo bản năng muốn nói để xem tình huống như thế nào đã, nhưng nhìn bộ dạng nếu anh nói ra một đáp án nào khác ngoại trừ hai từ "sẽ không", thì giây tiếp theo cô có thể bật khóc ngay, anh chỉ đành trái với lương tâm mà nói: "Sẽ không."

"Đừng có lừa em." Chu Hề Từ suy nghĩ rất rõ ràng: "Cách đây không lâu anh mới vì em giấu anh chuyện Triệu Huy mà tức giận với em đấy thôi."

"..." Trần Lâm Qua đưa tay gõ đầu cô một cái: "Đồ không có lương tâm."

Chu Hề Từ che trán nhảy ra xa, "Em đây không phải chỉ đang ăn ngay nói thật thôi sao."

Trần Lâm Qua hừ một tiếng: "Nếu là mấy cái như chuyện Triệu Huy, anh nhất định sẽ tức giận."

"Vậy chuyện gì thì anh sẽ không tức giận?"

"Anh không biết." Trần Lâm Qua nhìn cô: "Nếu không em thử xem sao?"

Chu Hề Từ phồng má lên, thở hắt ra, "Quên đi, em không dám thử, lỡ đâu chọc cho anh tức giận thật, còn bắt em dỗ dành nữa."

Một câu của cô đem Trần Lâm Qua bị nói như người vô cớ gây rối, chẳng qua anh thấy tâm tình cô cuối cùng cũng tốt lên một chút, nên không so đo: "Đi thôi."

Trở lại trường học tất nhiên không thể tránh khỏi một trận phạt.

Lâm Tùng Viện đối xử bình đẳng, xách hai người ra phía sau đứng nửa tiết tự học, sau khi hết giờ, cô ấy cầm sách giáo khoa đi tới trước mặt hau người, nhìn Trần Lâm Qua nói: "Em nói xem em học giỏi như vậy, sao trốn học mà lại không thống nhất khẩu cung cho tốt, chỉ số thông minh cũng bị Chu Hề Từ dẫn đi luôn rồi à?"

Nghe đến đây, Chu Hề Từ nhịn không được nhìn Lâm Tùng Viện một cái, trong lòng thầm nghĩ, chị Lâm mắng người thì cứ mắng đi, sao còn giẫm qua bên này chứ.

Lâm Tùng Viện đảo mắt: "Thế nào, tôi nói không đúng sao?"

Chu Hề Từ mím môi lắc đầu: "Không có không có, chị Lâm mắng đúng lắm."

"Ngày mai tiếp tục đứng." Lâm Tùng Viện bỏ lại một câu, đạp giày cao gót rời đi.

Phòng học lúc này mới giống như nước gần sôi, chậm rãi sôi trào, nhao nhao đứng dậy thu dọn đồ đạc ai về nhà nấy, Khâu Trác Ngọc ngồi ngược chiều ghế, hỏi: "Gặp Giản Tiểu Phàm không? Tình hình sao rồi, cậu ấy bị bệnh hả?"

"Ừm, bị sốt rồi." Chu Hề Từ nói: "Trưa mai tớ sẽ qua tìm cậu ấy một chuyến nữa."

Lông cừu đến từ lưng cừu(1), có một số lời luôn phải nói cho rõ ràng, nguyên nhân của chuyện này là sự giấu giếm của cô, vậy thì cô đến hạ mình xuống nước trước.

"Vậy được." Khâu Trác Ngọc cầm cặp sách đứng lên: "Chúng ta cùng nhau đi."

Chu Hề Từ kéo khóa cặp lại: "Cũng được đấy."

Đợi đến ngày hôm sau, Chu Hề Từ nói sao cũng không cho Trần Lâm Qua đi theo, "Không được, không được, lỡ đâu chị Lâm lại phát hiện em mang theo anh trốn giờ nghỉ trưa, em thật sự liền thành tội nhân."

"Em không cho anh đi, anh sẽ tố cáo các em với cô giáo Lâm." Trần Lâm Qua nhướng mày nhìn cô: "Hoặc là đi cùng nhau, hoặc là đều không được đi."

Chu Hề Từ không nghĩ tới Trần Lâm Qua còn có một chiêu rút củi dưới đáy nồi như vậy, chỉ vào anh nói "anh, anh" nửa ngày, cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh nào.

Khâu Trác Ngọc đi tới hòa giải: "Bỏ đi, đi cùng nhau đi thì đi cùng nhau, vốn dĩ chúng ta chính là một thể mà."

Chu Hề Từ bị hai từ "một thể" này chọc vào trong lòng, "Được rồi, vậy thì anh đừng gửi tin gì cho chị Lâm nữa đó."

Trần Lâm Qua gật đầu: "Được."

Không biết là oan gia ngõ hẹp hay là duyên phận không nhỏ, năm người đi tới lầu hai, vừa vặn đụng phải Trang Vi bước ra từ phòng học.

Tay cô ấy cầm cái ly, đang cố sức vặn, giương mắt nhìn thấy bọn họ, cười đi tới: "Trần Lâm Qua, có thể giúp một việc được không?"

Trần Lâm Qua nhìn Chu Hề Từ, cô nhỏ giọng ngâm nga bài hát, không được tự nhiên dời tầm mắt đi.

Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa tay nhận lấy cái ly, lời cảm ơn được chuẩn bị tốt đã lên đến bên miệng Trang Vi, lại thấy anh vặn hai cái không vặn ra, đưa tay nhét cái ly qua cho Chu Hề Từ: "Anh vặn không được."

Chu Hề Từ: "?"

Trang Vi: "??"

Mấy người đang hóng chuyện: "???"

(1) 羊毛出在羊身上: lông cừu đến từ lưng cừu. Cụm từ này thường được sử dụng để truyền đạt ý nghĩa rằng không có gì là miễn phí, không nên mong đợi có được một thứ gì đó mà không phải bỏ ra công sức, vốn liếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Truy Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook