Chương 11: Châu phi (2)
CửuNhi
20/03/2023
Sáng hôm sau, đồng hồ trên điện thoại reo đánh thức Trần Bảo Ngọc, nhưng mọi người vẫn đang ngủ say. Cô đi nhón chân không phát ra tiếng động, đi tới bức tường leo qua hàng rào sắt. Tiếp đất an toàn, rồi nhanh chóng chạy tới sân bay.
Lúc này Trần Bảo Ngọc đã thấy đã thấy Lâm Duẫn, và Tào nhưng không thấy Isaac đâu. Cô lên tiếng hỏi "Isaac đâu rồi."
"Chuyến đi này không cần Isaac, để hắn ở nhà trông chừng quán bar." Lâm Duẫn lên tiếng.
Trần Bảo Ngọc nhớ tới lời dặn của Lệ Đằng, phải hỏi ra được tỉnh thành nào của Châu Phi.
“Lần này chúng ta đi tới địa phận nào của Châu Phi vậy?”
“Cô hỏi chuyện đó làm gì?” Lâm Duẫn nói.
“Tôi nghe nói Châu Phi là một nơi rộng lớn, đất đá sa mạc xói mòn. Cái nắng cắt da, cắt thịt, chưa kể nghe đâu còn là nơi kém hiểu biết không văn minh.” Trần Bảo Ngọc dẫn dắt câu chuyện.
“Lần này giao dịch tại Nairobi, là thành phố lớn hiện đại ở Châu Phi. Không phải là nơi khỉ ho, cò gáy như cô nói.” Tào giải thích.
“Thì cũng phải nói tôi mới biết được chứ.” Trần Bảo Ngọc thở dài. Cô xoa cái bụng của mình rồi nói “Tôi đói bụng quá, cho tôi ra ngoài ăn sáng được không?”
“Chịu đói một bữa đi.” Lâm Duẫn quát.
“Nhưng tôi đói lắm, không ăn no tôi không làm việc được đâu.” Trần Bảo Ngọc than vãn. Thấy vậy Tào lên tiếng “Cứ cho cô ta đi đi, dù sao vẫn còn hơn hai mươi phút nữa mới bay.”
“Vậy hai mươi phút nữa, cô phải có mặt ở đây.” Lâm Duẫn vừa nói xong, Trần Bảo Ngọc đã phóng như bay. Lý do cô đòi đi ăn sáng, thật ra là muốn báo tin cho Lệ Đằng biết. Cô lấy điện thoại ra nhắn địa chỉ báo cho anh biết, nhận được tin nhắn lập tức báo cho cảnh sát bên phía Châu Phi chuẩn bị. Anh cũng không quên dặn cô, lúc nào cũng phải mở thiết bị bộ đàm để xác định vị trí.
Bỗng lúc này Trần Bảo Ngọc cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, ánh mặt hệt như thú săn mồi. Nhưng quay lưng lại thì không thấy ai cả.
“Kỳ lạ, không lẽ mình nhìn nhầm.” Trần Bảo Ngọc thấy kỳ lạ, nhưng cũng không thể giải thích được. Nhìn lại đồng hồ cũng trôi qua mười phút, cô nhanh đi mua phần ăn sáng rồi chạy tới chỗ Lâm Duẫn, và Tào.
Người theo dõi Trần Bảo Ngọc lúc này đang trốn ở một góc tường, đang cố liên lạc với ai đó qua thiết bị tai nghe “Trương Lão đại, cô gái này hình như đang cố liên hệ cho ai đó."
“Cứ tiếp tục theo dõi.” Từ bên kia thiết bị vọng tới âm thanh ồn ồn.
“Trương lão đại, ngài để cảnh sát nhúng tay vào chuyện này sao?” Anh ta nói.
“Cứ để cảnh sát nhúng tay vào chuyện này, coi như trừng trị Lâm Duẫn. Ta cũng muốn xem thử, mười lăm năm qua cô gái này đã tiến bộ thế nào.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng cất giọng.
Về phần Trần Bảo Ngọc đã chạy tới sân bay kịp lúc, cô cầm phần ăn sáng ngồi lên khoang máy bay. Tuy đang ăn ngấu nghiền, nhưng cô không quên nhiệm vụ. Dựa theo ghế ngồi, và nội thất có thể đây là hạng thương gia, xung quanh cô cũng toàn khách du lịch nước ngoài. Nhưng cô thắc mắc số lượng lô hàng lớn như vậy rốt cuộc đã đem đi đâu, cô quay sang hỏi người bên cạnh mình là Tào “Lô hàng lớn như vậy ngài đem đi đâu rồi?"
“Đã có phi cơ vận chuyển riêng, chắc giờ này cũng đã tới nơi rồi.” Tào nói. “Chín tiếng nữa mới tới Nairobi, cô nên ngủ một chút đi.”
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi biết rồi.” Tuy là nói như vậy như Trần Bảo Ngọc làm gì có tâm trạng mà ngủ, nhưng mười hai tiếng đồng hồ trong máy bay thật sự rất chán. Cô liền đứng dậy ra khoang phía sau, lúc này cô lại cảm nhận được một ánh mắt như thú săn mồi, giống hệt lúc ở sân chờ bay. Ánh mặt càng lúc, càng gần hơn. Cô tiến về phía hướng ánh mắt ở cuối khoang máy bay, thuộc về một người đàn ông. Ánh mắt sắc lẹm tự như loài cáo, cùng gặp chân mày rồng. Cứ ngỡ kiểu mắt thế này chỉ có trong phim ảnh.
Nổ khí trong ánh mắt cả hai càng lúc, càng mạnh hơn. Như thể xem ai là người có sức mạnh tâm trung hơn, thì lúc không biết từ đâu ra Tào đi tới vỗ vai Trần Bảo Ngọc một cái “Bốp”.
“Cô đi đâu vậy, làm ta tìm nải giờ. Qua đây nhanh lên.” Tào kéo tay Trần Bảo Ngọc đi một mạch, mặc kệ người đàn ông kia.
“Đúng là một cô gái thú vị, thảo nào lão đại lại để ý tới vậy.” Người đàn ông lắc đầu, nghĩ thầm trong lòng.
Chuyện là Tào muốn nói chuyện với một thương gia người Mỹ trong khoang máy bay, nhưng hắn lại không biết tiếng anh. Nên nhờ Trần Bảo Ngọc tới thông dịch cho hắn. Nhưng cũng nhờ vậy, cô có cớ trêu chọc hắn “Làm thương giang bao lâu, chẳng lẽ ngài không biết chút ngoại ngữ nào.". Ủ????g hộ chí????h chủ ⅴào ????gay -- t???? umt????uy????????﹒ⅴ???? --
“Ta là người Trung Quốc tôn trọng bản sắc dân tộc, tuyệt đối không du nhập thứ ngôn ngữ ngoại bang.” Tào lên tiếng.
“Thế sao tiếng việt của ngài, lại tốt quá vậy?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng mỉa mai.
“Là do ta sống ở đây từ nhỏ nhưng quê hương thứ hai, nên biết đôi ba câu.” Tào giải thích.
“Nói trắng ra là lười nhác.” Trần Bảo Ngọc nghĩ thầm trong lòng, lúc này cô nói tiếp “Thế sao không thuê một thông dịch viên, kéo tôi theo làm gì?”
“Có thuê, nhưng một đi không trở về.” Tào thở dài nói.
“Là có ý gì?” Trần Bảo Ngọc nói.
“Là bỏ mạng ngoài chiến trường.” Tào nhất mạnh hai chữ “Bỏ mạng”, Trần Bảo Ngọc ngầm hiểu được ngụ ý trong câu nói. Không bỏ mạng ngoài chiến trường, thì cũng bị diệt khẩu. Xem ra phải cẩn thận giữa các mạng.
Chín tiếng cũng đã trôi qua, Trần Bảo Ngọc ngồi mệt lả trong khoang máy bay. Chưa bao giờ cô ngồi lâu đến vậy, lúc khởi hành là năm giờ sáng giờ cũng đã gần bốn giờ chiều. Mới hạ cánh an toàn tại sân bay Nairobi, hai người đàn ông nhanh chóng kéo cô tới một khách sạn.
“Nghỉ sớm đi, tối nay mười giờ hành động.” Tào vừa bước ra ngoài, Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng lẻ ra ngoài gọi điện báo tin, nhưng cánh cửa đã bị khóa trái. Xem ra Tào đang có chút nghi ngờ về thân phận của cô, nhưng đang ở nước ngoài cũng không thể gọi di động hay nhắn tin được, phải làm sao đây.
Lúc này Trần Bảo Ngọc thấy có điện thoại bàn trên ghế gỗ, cô vội nhấc máy kết nối với lễ tân.
“Hi, is it the front desk? I want to call Vietnam.” (Dịch: Xin chào, có phải là bộ phận lễ tân không? Tôi muốn gọi về Việt Nam.")
"Please read the phone number, we will connect you." (Dịch: "Xin quý khách đọc số điện thoại, chúng tôi sẽ kết nối giúp quý khách.") Giọng của một cô gái, nói tiếng anh khá lưu loát.
Lát sau cũng kết nối được, có người bên kia bắt máy “Phòng cảnh sát điều tra xin nghe.”
“Mười giờ tối ngày hôm nay tại Nairobi, sẽ diễn giao dịch lô hàng vũ khí, hãy báo tin này cho cảnh sát Lệ Đằng.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Cô là ai vậy?” Viên cảnh sát hỏi lại, nhưng Trần Bảo Ngọc không có nhiều thời gian để giải thích, nên đã cúp máy.
Lúc này Lệ Đằng ở gần đó thấy lạ, lên tiếng hỏi “Có chuyện gì sao?”
“Vừa có một cô gái gọi tới, nói là “Mười giờ tối ngày hôm nay tại Nairobi, sẽ diễn giao dịch lô hàng vũ khí, hãy nói tin này cho cảnh sát Lệ Đằng biết.” Viên cảnh sát nói.
“Là Bảo Ngọc, Lương cậu mau nối máy giúp tôi bên cảnh sát Châu Phi.” Lệ Đằng khẩn trương nói.
Sau cuộc gọi Trần Bảo Ngọc án binh bất động không làm gì cả, chờ tới mười giờ tối.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????
Lúc này Trần Bảo Ngọc đã thấy đã thấy Lâm Duẫn, và Tào nhưng không thấy Isaac đâu. Cô lên tiếng hỏi "Isaac đâu rồi."
"Chuyến đi này không cần Isaac, để hắn ở nhà trông chừng quán bar." Lâm Duẫn lên tiếng.
Trần Bảo Ngọc nhớ tới lời dặn của Lệ Đằng, phải hỏi ra được tỉnh thành nào của Châu Phi.
“Lần này chúng ta đi tới địa phận nào của Châu Phi vậy?”
“Cô hỏi chuyện đó làm gì?” Lâm Duẫn nói.
“Tôi nghe nói Châu Phi là một nơi rộng lớn, đất đá sa mạc xói mòn. Cái nắng cắt da, cắt thịt, chưa kể nghe đâu còn là nơi kém hiểu biết không văn minh.” Trần Bảo Ngọc dẫn dắt câu chuyện.
“Lần này giao dịch tại Nairobi, là thành phố lớn hiện đại ở Châu Phi. Không phải là nơi khỉ ho, cò gáy như cô nói.” Tào giải thích.
“Thì cũng phải nói tôi mới biết được chứ.” Trần Bảo Ngọc thở dài. Cô xoa cái bụng của mình rồi nói “Tôi đói bụng quá, cho tôi ra ngoài ăn sáng được không?”
“Chịu đói một bữa đi.” Lâm Duẫn quát.
“Nhưng tôi đói lắm, không ăn no tôi không làm việc được đâu.” Trần Bảo Ngọc than vãn. Thấy vậy Tào lên tiếng “Cứ cho cô ta đi đi, dù sao vẫn còn hơn hai mươi phút nữa mới bay.”
“Vậy hai mươi phút nữa, cô phải có mặt ở đây.” Lâm Duẫn vừa nói xong, Trần Bảo Ngọc đã phóng như bay. Lý do cô đòi đi ăn sáng, thật ra là muốn báo tin cho Lệ Đằng biết. Cô lấy điện thoại ra nhắn địa chỉ báo cho anh biết, nhận được tin nhắn lập tức báo cho cảnh sát bên phía Châu Phi chuẩn bị. Anh cũng không quên dặn cô, lúc nào cũng phải mở thiết bị bộ đàm để xác định vị trí.
Bỗng lúc này Trần Bảo Ngọc cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, ánh mặt hệt như thú săn mồi. Nhưng quay lưng lại thì không thấy ai cả.
“Kỳ lạ, không lẽ mình nhìn nhầm.” Trần Bảo Ngọc thấy kỳ lạ, nhưng cũng không thể giải thích được. Nhìn lại đồng hồ cũng trôi qua mười phút, cô nhanh đi mua phần ăn sáng rồi chạy tới chỗ Lâm Duẫn, và Tào.
Người theo dõi Trần Bảo Ngọc lúc này đang trốn ở một góc tường, đang cố liên lạc với ai đó qua thiết bị tai nghe “Trương Lão đại, cô gái này hình như đang cố liên hệ cho ai đó."
“Cứ tiếp tục theo dõi.” Từ bên kia thiết bị vọng tới âm thanh ồn ồn.
“Trương lão đại, ngài để cảnh sát nhúng tay vào chuyện này sao?” Anh ta nói.
“Cứ để cảnh sát nhúng tay vào chuyện này, coi như trừng trị Lâm Duẫn. Ta cũng muốn xem thử, mười lăm năm qua cô gái này đã tiến bộ thế nào.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng cất giọng.
Về phần Trần Bảo Ngọc đã chạy tới sân bay kịp lúc, cô cầm phần ăn sáng ngồi lên khoang máy bay. Tuy đang ăn ngấu nghiền, nhưng cô không quên nhiệm vụ. Dựa theo ghế ngồi, và nội thất có thể đây là hạng thương gia, xung quanh cô cũng toàn khách du lịch nước ngoài. Nhưng cô thắc mắc số lượng lô hàng lớn như vậy rốt cuộc đã đem đi đâu, cô quay sang hỏi người bên cạnh mình là Tào “Lô hàng lớn như vậy ngài đem đi đâu rồi?"
“Đã có phi cơ vận chuyển riêng, chắc giờ này cũng đã tới nơi rồi.” Tào nói. “Chín tiếng nữa mới tới Nairobi, cô nên ngủ một chút đi.”
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi biết rồi.” Tuy là nói như vậy như Trần Bảo Ngọc làm gì có tâm trạng mà ngủ, nhưng mười hai tiếng đồng hồ trong máy bay thật sự rất chán. Cô liền đứng dậy ra khoang phía sau, lúc này cô lại cảm nhận được một ánh mắt như thú săn mồi, giống hệt lúc ở sân chờ bay. Ánh mặt càng lúc, càng gần hơn. Cô tiến về phía hướng ánh mắt ở cuối khoang máy bay, thuộc về một người đàn ông. Ánh mắt sắc lẹm tự như loài cáo, cùng gặp chân mày rồng. Cứ ngỡ kiểu mắt thế này chỉ có trong phim ảnh.
Nổ khí trong ánh mắt cả hai càng lúc, càng mạnh hơn. Như thể xem ai là người có sức mạnh tâm trung hơn, thì lúc không biết từ đâu ra Tào đi tới vỗ vai Trần Bảo Ngọc một cái “Bốp”.
“Cô đi đâu vậy, làm ta tìm nải giờ. Qua đây nhanh lên.” Tào kéo tay Trần Bảo Ngọc đi một mạch, mặc kệ người đàn ông kia.
“Đúng là một cô gái thú vị, thảo nào lão đại lại để ý tới vậy.” Người đàn ông lắc đầu, nghĩ thầm trong lòng.
Chuyện là Tào muốn nói chuyện với một thương gia người Mỹ trong khoang máy bay, nhưng hắn lại không biết tiếng anh. Nên nhờ Trần Bảo Ngọc tới thông dịch cho hắn. Nhưng cũng nhờ vậy, cô có cớ trêu chọc hắn “Làm thương giang bao lâu, chẳng lẽ ngài không biết chút ngoại ngữ nào.". Ủ????g hộ chí????h chủ ⅴào ????gay -- t???? umt????uy????????﹒ⅴ???? --
“Ta là người Trung Quốc tôn trọng bản sắc dân tộc, tuyệt đối không du nhập thứ ngôn ngữ ngoại bang.” Tào lên tiếng.
“Thế sao tiếng việt của ngài, lại tốt quá vậy?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng mỉa mai.
“Là do ta sống ở đây từ nhỏ nhưng quê hương thứ hai, nên biết đôi ba câu.” Tào giải thích.
“Nói trắng ra là lười nhác.” Trần Bảo Ngọc nghĩ thầm trong lòng, lúc này cô nói tiếp “Thế sao không thuê một thông dịch viên, kéo tôi theo làm gì?”
“Có thuê, nhưng một đi không trở về.” Tào thở dài nói.
“Là có ý gì?” Trần Bảo Ngọc nói.
“Là bỏ mạng ngoài chiến trường.” Tào nhất mạnh hai chữ “Bỏ mạng”, Trần Bảo Ngọc ngầm hiểu được ngụ ý trong câu nói. Không bỏ mạng ngoài chiến trường, thì cũng bị diệt khẩu. Xem ra phải cẩn thận giữa các mạng.
Chín tiếng cũng đã trôi qua, Trần Bảo Ngọc ngồi mệt lả trong khoang máy bay. Chưa bao giờ cô ngồi lâu đến vậy, lúc khởi hành là năm giờ sáng giờ cũng đã gần bốn giờ chiều. Mới hạ cánh an toàn tại sân bay Nairobi, hai người đàn ông nhanh chóng kéo cô tới một khách sạn.
“Nghỉ sớm đi, tối nay mười giờ hành động.” Tào vừa bước ra ngoài, Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng lẻ ra ngoài gọi điện báo tin, nhưng cánh cửa đã bị khóa trái. Xem ra Tào đang có chút nghi ngờ về thân phận của cô, nhưng đang ở nước ngoài cũng không thể gọi di động hay nhắn tin được, phải làm sao đây.
Lúc này Trần Bảo Ngọc thấy có điện thoại bàn trên ghế gỗ, cô vội nhấc máy kết nối với lễ tân.
“Hi, is it the front desk? I want to call Vietnam.” (Dịch: Xin chào, có phải là bộ phận lễ tân không? Tôi muốn gọi về Việt Nam.")
"Please read the phone number, we will connect you." (Dịch: "Xin quý khách đọc số điện thoại, chúng tôi sẽ kết nối giúp quý khách.") Giọng của một cô gái, nói tiếng anh khá lưu loát.
Lát sau cũng kết nối được, có người bên kia bắt máy “Phòng cảnh sát điều tra xin nghe.”
“Mười giờ tối ngày hôm nay tại Nairobi, sẽ diễn giao dịch lô hàng vũ khí, hãy báo tin này cho cảnh sát Lệ Đằng.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Cô là ai vậy?” Viên cảnh sát hỏi lại, nhưng Trần Bảo Ngọc không có nhiều thời gian để giải thích, nên đã cúp máy.
Lúc này Lệ Đằng ở gần đó thấy lạ, lên tiếng hỏi “Có chuyện gì sao?”
“Vừa có một cô gái gọi tới, nói là “Mười giờ tối ngày hôm nay tại Nairobi, sẽ diễn giao dịch lô hàng vũ khí, hãy nói tin này cho cảnh sát Lệ Đằng biết.” Viên cảnh sát nói.
“Là Bảo Ngọc, Lương cậu mau nối máy giúp tôi bên cảnh sát Châu Phi.” Lệ Đằng khẩn trương nói.
Sau cuộc gọi Trần Bảo Ngọc án binh bất động không làm gì cả, chờ tới mười giờ tối.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.