Chương 2: Mật thám
CửuNhi
20/03/2023
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức reo inh oi. Một bàn tay thon dài vội với lấy tắt chiếc đồng báo thức, giọng còn ngái ngủ Trần Bảo Ngọc cầm lấy chiếc điện thoại, chỉ điểm bảy giờ sáng. Cô mò dậy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, ăn tạm vài lát bánh mì sandwich rồi nhanh chóng tới trường cho kịp giờ.
Hôm nay là tiết toán cao cấp của giáo sư Hà, là người cực kỳ khó tính, chỉ cần nghỉ hai tiết của thầy sẽ bị cấm thi. Nhưng Trần Bảo Ngọc đã lỡ nghỉ mất một tiết của thầy rồi, nên phải cẩn thận hơn trong giờ học. Hai mắt của cô như muốn níu lại vì thiếu ngủ, nhưng vẫn phải cố mở căng hai mắt ra để nghe bài giảng. Lúc này có một giọng nói vang lên.
"Em Trần Bảo Ngọc mau lên bảng giả bài tập này tôi." Giọng của giáo sư Hà khàn khàn.
"Thầy chỉ em sao?" Trần Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Trong lớp này còn ai khác tên Trần Bảo Ngọc sao?" Vẫn chất giọng khàn khàn như khẳng định lại.
Biết thầy chỉ mặt điểm danh, Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đứng dậy tiến tới bục giảng, cầm viên phấn trong tay. Cô bắt đầu đọc đề bài yêu cầu, hãy tìm số thực trong hàm (- xy). Những bài toán thế này đối cô không hề khó, chỉ cần vận dụng quy tắc đạo hàm là sẽ ra ngay thôi. Trong vài giây đồng hồ, cô đã hoàn thành và cho ra đáp án chính xác nhất. Cả lớp thì trầm trò, nhưng chỉ riêng giáo sư Hà lại tỏ vẻ không hài lòng.
"Đúng là trò rất thông minh nhưng trong giờ của tôi ngáp ngắn, ngáp dài là không tôn trọng tôi. Nếu có lần sau thì đừng có bước vào tiết học của tôi nữa.” Giáo sư Hà khàn khàn nói.
Bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống, sau lời nói của giáo sư Hà. Không một ai dám nói tiếng nào, tiết học vẫn tiếp tục diễn ra. Sau khi kết thúc thay gì ra ngoài, mọi người vây xung quanh Trần Bảo Ngọc.
“Ngọc Ngọc cậu đúng là bao gan thật đó, dám chọc giận giáo sư Hà.” Một sinh viên nữ tóc ngắn lên tiếng.
“Tớ cũng đâu muốn như vậy đâu?” Trần Bảo Ngọc thả dài. “Mà sao gần đây tớ không thấy Bảo Anh đi học vậy?”
“Nhắc mới nhớ, đúng là gần đây tới không thấy Bảo Anh đi học. Lớp trưởng có tới nhà trọ tìm nhưng cũng không thấy.” Một sinh viên nam lên tiếng.
“Đúng rồi, tớ nhớ có lần Bảo Anh nói là tới gặp cô Thủy để làm mật báo gì đó. Tính từ lúc đó tới giờ cũng hơn một tuần rồi.” Một sinh viên nam khác lên tiếng.
Cô Thủy không phải dạy lớp tuyên truyền, thông tin báo chí sao? Sao Bảo Anh lại tới gặp cô Thủy. Nghe được tin tức này, Trần Bảo Ngọc nhanh chóng lên phòng giáo vụ để gặp cô Thủy hỏi chuyện.
“Đúng là cô có nhờ Bảo Anh điều tra lấy tin một vụ án, nhưng đã hơn một tuần cô không liên lạc với Bảo Anh rồi.” Cô Thủy giải thích.
“Vậy cô có thể nói con biết vụ án đó gì được không?” Trần Bảo Ngọc hỏi chuyện.
Cô Thủy lẩn tránh không muốn trả lời câu hỏi, nhưng Trần Bảo Ngọc không từ bỏ tiếp tục gặng hỏi dồn cô Thủy vào chân tường.
“Có phải cô nhờ Bảo Anh điều tra vụ “hàng trắng” ở quán bar Blackmoon đúng không?” Trần Bảo Ngọc đanh thép nói.
“Sao em biết.” Cô Thủy ngạc nhiên.
Vậy đúng rồi như Trần Bảo Ngọc nghĩ,vụ án này có quá nhiều người nhúng tay vào, hết cảnh sát nhầm, rồi phóng viên. Bảo Anh mất tích một tuần qua chắc chắn có liên quan, tới chỗ Lâm Duẫn. Sao cô không nghĩ ra sớm hơn nhỉ, từ hôm qua tới giờ Isaac vẫn chưa liên lạc gì với cô, không biết có hẹn được Lâm Duẫn ra mặt không, sốt ruột chết đi được. Cô chống cằm suy nghĩ, phải tìm cách cứu Bảo Anh. Ngoài Lệ Đằng ra, thì Bảo Anh là chị em thân thiết nhất với cô trong cô nhi viện. Cả hai đều có mong ước làm cảnh sát nhưng sức khỏe lại không cho phép.
Lúc này Trần Bảo Ngọc cầm điện thoại trong tay, cô tính gọi cho Isaac. Chưa kịp gọi thì điện thoại lại rung lên, người gọi cho cô lúc này lại là Isaac.
“Người đẹp, anh giữa đúng lời hứa rồi nhé. Ngày mai lúc tám giờ tối, tại địa điểm quán bar Blackmoon.”
“Em biết rồi.” Trần Bảo Ngọc cười.
Nói xong Trần Bảo Ngọc cúp máy, về phía cô Thủy cũng không tiện giải thích nhiều. Cô nhanh báo tin này cho Lệ Đằng, để phía cảnh sát có thể vào cuộc.
Đúng tám giờ hôm đó, tại quán bar Blackmoon. Như giao kèo Trần Bảo Ngọc đã tới, cô vẫn tiếp tục dùng thân phận giả là Tiểu Kiều để tiếp cận con mồi. Vừa tới nơi cô đã thấy Isaac ngồi đó, như đang chờ cô.
"Lâm Duẫn ở đâu, em có thể gặp được chưa?" Trần Bảo Ngọc hỏi chuyện.
"Em tới đúng giờ lắm, đại ca đang ngồi ở bên trong đó." Isaac vừa dứt lời, liền dẫn Trần Bảo Ngọc vào bên trong. Anh ta dẫn cô tới một căn phòng, khi vừa bước vào cánh cửa liền được khóa trái, vạn vật như được cách âm từ bên trong. Một người đàn ông đang ngồi tựa trên ghế sofa, tay cầm điếu xì gà trong tay hít một hơi dài rồi thở ra.
"Ta nghe Isaac nói cô đang cần tiền, nên muốn tham gia chuyển hàng." Chất giọng khàn đặc, lâu lâu ho vài tiếng của người nghiện thuốc lá lâu năm.
Người này là Lâm Duẫn sao? Tuy ánh sáng không đủ nhưng Trần Bảo Ngọc vẫn có nhìn thấy được dung mạo của hắn. Người này có mái tóc nâu đồng, bên khung xương chân mày trái có một vết sẹo dài kéo dài tới khóe mắt, lộ vài vết chân chim. Ước chừng người ngoài bốn mươi, ở mu bàn tay trái có hình xăm không rõ hình thù. Xem ra có chút địa vị trong giới hắc đạo.
"Đúng là tôi đang cần tiền, không biết khi nào tôi có làm đây." Trần Bảo Ngọc nói.
"Không cần nóng vội, hiện tại vẫn chưa có đơn hàng, khi nào có tôi sẽ liên hệ." Lâm Duẫn ho vài tiếng rồi nói.
Cuộc trò chuyện được ghi âm toàn bộ, truyền tới bộ đàm được trụy trang bằng chiếc kẹp tóc màu trắng có họa tiết trái tim. Lúc này Lệ Đằng lên tiếng thông qua bộ đàm “Tên này khá cẩn thận đấy, Bảo Ngọc em tiếp tục nói chuyện tạo lòng tin với hắn.”
“Vậy không biết khi nào mới có đơn hàng?” Trần Bảo Ngọc tiếp tục nói.
Lúc này Isaac nói nhỏ vào tai Lâm Duẫn: “Đại ca, không phải ngày mai chúng ta có đơn hàng ở bến tàu sao? Chúng ta vẫn chưa kiếm được người, đây không phải là cơ hội tốt sao?”
“Im miệng!” Lâm Duẫn hét lớn liếc nhìn Isaac.
“Quá ra vị đại ca đây không dám giao cho tôi, là vì không tin tưởng hay là…. ngài sợ tôi cướp mồi hàng ngon của ngài.” Trần Bảo Ngọc giọng mỉa mai nói.
“Khẩu khí tốt lắm cô bé, ngày mai lúc mười giờ tối tại bến tàu Tân Cảng. Sẽ có người đến giao hàng với số lượng hai kg, nhận hàng xong thì đem về đây.” Lâm Duẫn cười to.
“Được, tôi nhận lời.” Trần Bảo Ngọc liếc nhìn Isaac.
Giọng của Lệ Đằng từ bộ đàm lại vọng lên: “Tốt, em cứ giữ thái độ như vậy với Lâm Duẫn, em xin phép về đi. Phần còn lại anh và tổ trọng án sẽ lo.”
“Nếu không còn gì nữa tôi xin phép về trước.” Trần Bảo Ngọc quay người rời đi, thì lúc này Isaac lại níu tay cô lại. “Sao về sớm thế, không tính trả ơn anh sao?”
“Thế anh muốn trả ơn sao đây?” Trần Bảo Ngọc nhếp môi.
Lúc này Isaac cầm ly rượu vang trên tay, đưa về phía của Trần Bảo Ngọc “Em uống hết ly rượu này là coi như là trả ơn anh.”
Thoạt nhìn ly rượu vang này cũng giống như bao ly khác, nhưng Trần Bảo Ngọc thừa biết chắc chắn hắn không đơn giản chỉ là mời rượu. Ách hẳn trong ly rượu có gì đó. Cô ra sức từ chối “Xin lỗi, hôm nay em hơi mệt chắc không uống được rồi. Nhưng Isaac nào để yên, ra sức dồn cô vào chân tường. Xem ra hôm nay không uống ly rượu này, thì không có cách nào rời khỏi đây. Nhắm mắt làm liều đành cô uống cạn ly rượu, mặc cho Lệ Đằng ra sức ngăn cản bên tai qua thiết bị bộ đàm.
Đầu óc của Trần Bảo Ngọc bắt đầu có hiện tượng xây xẩm, choáng váng không đứng vững được.
“Xin lỗi, tôi cần nhà vệ sinh một chút.” Giọng cô có chút mệt mỏi, khó thở.
Nghe giọng nói yếu ớt của cô vọng lại trên bộ đàm, Lệ Đằng biết Bảo Ngọc đã xảy ra chuyện. Anh liền tức tốc chạy tới quán bar.
Về phần của Trần Bảo Ngọc lúc này, cố gắng lết thân mình ra nhà vệ sinh trước khi mất dần ý thức. Khi cô vừa chạm tới cửa thì Isaac lại kéo tay cô lại "Tính đi đâu vậy em gái?"
"Anh mau buông tay tôi ra." Trần Bảo Ngọc yếu ớt kháng cực.
Vì quá chướng mắt nên Lâm Duẫn lên tiếng “Isaac ngươi tính làm gì? Muốn chơi gái trước mặt ta sao?”
“Thuộc hạ nào dám.” Isaac khép nép trả lời.
“Muốn chơi gái thì kiếm chỗ khác mà chơi, chưa kể con nhỏ này ngày mai còn phải nhận hàng. Tốt nhất ngươi nên tránh xa nó ra.” Lâm Duẫn phì phèo đuối thuốc trong tay, ánh mắt sắc lạnh.
Nhân lúc hai người đang tranh cãi, Trần Bảo Ngọc vội chạy ra bên ngoài tiến tới nhà vệ sinh nữ khóa trái cửa. Cố giữa bản thân mình không được ngủ, miệng thì thở hổn hển qua bộ đàm.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????
Hôm nay là tiết toán cao cấp của giáo sư Hà, là người cực kỳ khó tính, chỉ cần nghỉ hai tiết của thầy sẽ bị cấm thi. Nhưng Trần Bảo Ngọc đã lỡ nghỉ mất một tiết của thầy rồi, nên phải cẩn thận hơn trong giờ học. Hai mắt của cô như muốn níu lại vì thiếu ngủ, nhưng vẫn phải cố mở căng hai mắt ra để nghe bài giảng. Lúc này có một giọng nói vang lên.
"Em Trần Bảo Ngọc mau lên bảng giả bài tập này tôi." Giọng của giáo sư Hà khàn khàn.
"Thầy chỉ em sao?" Trần Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Trong lớp này còn ai khác tên Trần Bảo Ngọc sao?" Vẫn chất giọng khàn khàn như khẳng định lại.
Biết thầy chỉ mặt điểm danh, Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đứng dậy tiến tới bục giảng, cầm viên phấn trong tay. Cô bắt đầu đọc đề bài yêu cầu, hãy tìm số thực trong hàm (- xy). Những bài toán thế này đối cô không hề khó, chỉ cần vận dụng quy tắc đạo hàm là sẽ ra ngay thôi. Trong vài giây đồng hồ, cô đã hoàn thành và cho ra đáp án chính xác nhất. Cả lớp thì trầm trò, nhưng chỉ riêng giáo sư Hà lại tỏ vẻ không hài lòng.
"Đúng là trò rất thông minh nhưng trong giờ của tôi ngáp ngắn, ngáp dài là không tôn trọng tôi. Nếu có lần sau thì đừng có bước vào tiết học của tôi nữa.” Giáo sư Hà khàn khàn nói.
Bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống, sau lời nói của giáo sư Hà. Không một ai dám nói tiếng nào, tiết học vẫn tiếp tục diễn ra. Sau khi kết thúc thay gì ra ngoài, mọi người vây xung quanh Trần Bảo Ngọc.
“Ngọc Ngọc cậu đúng là bao gan thật đó, dám chọc giận giáo sư Hà.” Một sinh viên nữ tóc ngắn lên tiếng.
“Tớ cũng đâu muốn như vậy đâu?” Trần Bảo Ngọc thả dài. “Mà sao gần đây tớ không thấy Bảo Anh đi học vậy?”
“Nhắc mới nhớ, đúng là gần đây tới không thấy Bảo Anh đi học. Lớp trưởng có tới nhà trọ tìm nhưng cũng không thấy.” Một sinh viên nam lên tiếng.
“Đúng rồi, tớ nhớ có lần Bảo Anh nói là tới gặp cô Thủy để làm mật báo gì đó. Tính từ lúc đó tới giờ cũng hơn một tuần rồi.” Một sinh viên nam khác lên tiếng.
Cô Thủy không phải dạy lớp tuyên truyền, thông tin báo chí sao? Sao Bảo Anh lại tới gặp cô Thủy. Nghe được tin tức này, Trần Bảo Ngọc nhanh chóng lên phòng giáo vụ để gặp cô Thủy hỏi chuyện.
“Đúng là cô có nhờ Bảo Anh điều tra lấy tin một vụ án, nhưng đã hơn một tuần cô không liên lạc với Bảo Anh rồi.” Cô Thủy giải thích.
“Vậy cô có thể nói con biết vụ án đó gì được không?” Trần Bảo Ngọc hỏi chuyện.
Cô Thủy lẩn tránh không muốn trả lời câu hỏi, nhưng Trần Bảo Ngọc không từ bỏ tiếp tục gặng hỏi dồn cô Thủy vào chân tường.
“Có phải cô nhờ Bảo Anh điều tra vụ “hàng trắng” ở quán bar Blackmoon đúng không?” Trần Bảo Ngọc đanh thép nói.
“Sao em biết.” Cô Thủy ngạc nhiên.
Vậy đúng rồi như Trần Bảo Ngọc nghĩ,vụ án này có quá nhiều người nhúng tay vào, hết cảnh sát nhầm, rồi phóng viên. Bảo Anh mất tích một tuần qua chắc chắn có liên quan, tới chỗ Lâm Duẫn. Sao cô không nghĩ ra sớm hơn nhỉ, từ hôm qua tới giờ Isaac vẫn chưa liên lạc gì với cô, không biết có hẹn được Lâm Duẫn ra mặt không, sốt ruột chết đi được. Cô chống cằm suy nghĩ, phải tìm cách cứu Bảo Anh. Ngoài Lệ Đằng ra, thì Bảo Anh là chị em thân thiết nhất với cô trong cô nhi viện. Cả hai đều có mong ước làm cảnh sát nhưng sức khỏe lại không cho phép.
Lúc này Trần Bảo Ngọc cầm điện thoại trong tay, cô tính gọi cho Isaac. Chưa kịp gọi thì điện thoại lại rung lên, người gọi cho cô lúc này lại là Isaac.
“Người đẹp, anh giữa đúng lời hứa rồi nhé. Ngày mai lúc tám giờ tối, tại địa điểm quán bar Blackmoon.”
“Em biết rồi.” Trần Bảo Ngọc cười.
Nói xong Trần Bảo Ngọc cúp máy, về phía cô Thủy cũng không tiện giải thích nhiều. Cô nhanh báo tin này cho Lệ Đằng, để phía cảnh sát có thể vào cuộc.
Đúng tám giờ hôm đó, tại quán bar Blackmoon. Như giao kèo Trần Bảo Ngọc đã tới, cô vẫn tiếp tục dùng thân phận giả là Tiểu Kiều để tiếp cận con mồi. Vừa tới nơi cô đã thấy Isaac ngồi đó, như đang chờ cô.
"Lâm Duẫn ở đâu, em có thể gặp được chưa?" Trần Bảo Ngọc hỏi chuyện.
"Em tới đúng giờ lắm, đại ca đang ngồi ở bên trong đó." Isaac vừa dứt lời, liền dẫn Trần Bảo Ngọc vào bên trong. Anh ta dẫn cô tới một căn phòng, khi vừa bước vào cánh cửa liền được khóa trái, vạn vật như được cách âm từ bên trong. Một người đàn ông đang ngồi tựa trên ghế sofa, tay cầm điếu xì gà trong tay hít một hơi dài rồi thở ra.
"Ta nghe Isaac nói cô đang cần tiền, nên muốn tham gia chuyển hàng." Chất giọng khàn đặc, lâu lâu ho vài tiếng của người nghiện thuốc lá lâu năm.
Người này là Lâm Duẫn sao? Tuy ánh sáng không đủ nhưng Trần Bảo Ngọc vẫn có nhìn thấy được dung mạo của hắn. Người này có mái tóc nâu đồng, bên khung xương chân mày trái có một vết sẹo dài kéo dài tới khóe mắt, lộ vài vết chân chim. Ước chừng người ngoài bốn mươi, ở mu bàn tay trái có hình xăm không rõ hình thù. Xem ra có chút địa vị trong giới hắc đạo.
"Đúng là tôi đang cần tiền, không biết khi nào tôi có làm đây." Trần Bảo Ngọc nói.
"Không cần nóng vội, hiện tại vẫn chưa có đơn hàng, khi nào có tôi sẽ liên hệ." Lâm Duẫn ho vài tiếng rồi nói.
Cuộc trò chuyện được ghi âm toàn bộ, truyền tới bộ đàm được trụy trang bằng chiếc kẹp tóc màu trắng có họa tiết trái tim. Lúc này Lệ Đằng lên tiếng thông qua bộ đàm “Tên này khá cẩn thận đấy, Bảo Ngọc em tiếp tục nói chuyện tạo lòng tin với hắn.”
“Vậy không biết khi nào mới có đơn hàng?” Trần Bảo Ngọc tiếp tục nói.
Lúc này Isaac nói nhỏ vào tai Lâm Duẫn: “Đại ca, không phải ngày mai chúng ta có đơn hàng ở bến tàu sao? Chúng ta vẫn chưa kiếm được người, đây không phải là cơ hội tốt sao?”
“Im miệng!” Lâm Duẫn hét lớn liếc nhìn Isaac.
“Quá ra vị đại ca đây không dám giao cho tôi, là vì không tin tưởng hay là…. ngài sợ tôi cướp mồi hàng ngon của ngài.” Trần Bảo Ngọc giọng mỉa mai nói.
“Khẩu khí tốt lắm cô bé, ngày mai lúc mười giờ tối tại bến tàu Tân Cảng. Sẽ có người đến giao hàng với số lượng hai kg, nhận hàng xong thì đem về đây.” Lâm Duẫn cười to.
“Được, tôi nhận lời.” Trần Bảo Ngọc liếc nhìn Isaac.
Giọng của Lệ Đằng từ bộ đàm lại vọng lên: “Tốt, em cứ giữ thái độ như vậy với Lâm Duẫn, em xin phép về đi. Phần còn lại anh và tổ trọng án sẽ lo.”
“Nếu không còn gì nữa tôi xin phép về trước.” Trần Bảo Ngọc quay người rời đi, thì lúc này Isaac lại níu tay cô lại. “Sao về sớm thế, không tính trả ơn anh sao?”
“Thế anh muốn trả ơn sao đây?” Trần Bảo Ngọc nhếp môi.
Lúc này Isaac cầm ly rượu vang trên tay, đưa về phía của Trần Bảo Ngọc “Em uống hết ly rượu này là coi như là trả ơn anh.”
Thoạt nhìn ly rượu vang này cũng giống như bao ly khác, nhưng Trần Bảo Ngọc thừa biết chắc chắn hắn không đơn giản chỉ là mời rượu. Ách hẳn trong ly rượu có gì đó. Cô ra sức từ chối “Xin lỗi, hôm nay em hơi mệt chắc không uống được rồi. Nhưng Isaac nào để yên, ra sức dồn cô vào chân tường. Xem ra hôm nay không uống ly rượu này, thì không có cách nào rời khỏi đây. Nhắm mắt làm liều đành cô uống cạn ly rượu, mặc cho Lệ Đằng ra sức ngăn cản bên tai qua thiết bị bộ đàm.
Đầu óc của Trần Bảo Ngọc bắt đầu có hiện tượng xây xẩm, choáng váng không đứng vững được.
“Xin lỗi, tôi cần nhà vệ sinh một chút.” Giọng cô có chút mệt mỏi, khó thở.
Nghe giọng nói yếu ớt của cô vọng lại trên bộ đàm, Lệ Đằng biết Bảo Ngọc đã xảy ra chuyện. Anh liền tức tốc chạy tới quán bar.
Về phần của Trần Bảo Ngọc lúc này, cố gắng lết thân mình ra nhà vệ sinh trước khi mất dần ý thức. Khi cô vừa chạm tới cửa thì Isaac lại kéo tay cô lại "Tính đi đâu vậy em gái?"
"Anh mau buông tay tôi ra." Trần Bảo Ngọc yếu ớt kháng cực.
Vì quá chướng mắt nên Lâm Duẫn lên tiếng “Isaac ngươi tính làm gì? Muốn chơi gái trước mặt ta sao?”
“Thuộc hạ nào dám.” Isaac khép nép trả lời.
“Muốn chơi gái thì kiếm chỗ khác mà chơi, chưa kể con nhỏ này ngày mai còn phải nhận hàng. Tốt nhất ngươi nên tránh xa nó ra.” Lâm Duẫn phì phèo đuối thuốc trong tay, ánh mắt sắc lạnh.
Nhân lúc hai người đang tranh cãi, Trần Bảo Ngọc vội chạy ra bên ngoài tiến tới nhà vệ sinh nữ khóa trái cửa. Cố giữa bản thân mình không được ngủ, miệng thì thở hổn hển qua bộ đàm.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.