Chương 27: Phòng khám ngoài giờ
CửuNhi
20/03/2023
Hoàng Ưng nhấn bàn đạp ga chiếc xe lao thẳng về phía trước, trước mặt anh ta lúc này có nhóm người cảnh sát. Nhưng Hoàng Ưng cũng chẳng kiêng nể gì, tiếp tục nổ ga lao thẳng về phía trước. Nhóm cảnh sát thấy chiếc xe lao tới với tốc độ vô cùng nhanh, liền tránh sang một trước khi bị đâm vào. Một người cảnh sát gần đó, đã kịp ghi nhớ biển số xe vô cùng đặc biệt 20A- 099.990. Anh ta cứ nghĩ biển số xe này chỉ có trong lời đồn, thật không ngờ có ngày được trông thấy. Xem ra người sở hữu chiếc xe này, thân thế và gia cảnh không hề nhỏ.
Chạy được một lát, lúc này Hoàng Ưng lên tiếng “Trương lão đại giờ chúng ta đi đâu?”
“Tới bệnh viện.” Trương Thiên Hàn nói.
“Lão đại chúng ta tới đó làm gì? Không lẽ lão đại bị thương, nhưng không phải chúng ta đã có bác sĩ Trịnh rồi sao?” Hoàng Ưng thắc mắc nói không ngừng nghỉ.
Trương Thiên Hàn nhíu mày, khó chịu nói “Không phải việc của ngươi, đừng hỏi nhiều.”
Không cần hỏi Hoàng Ưng cũng biết là vì người phụ nữ kia, thật không ngờ có ngày lão đại quan tâm tới một người phụ nữ như vậy. Nhưng với thái độ khó chịu của Trương Thiên Hàn bây giờ, tốt nhất không nên hỏi nhiều nếu không muốn bị mất mạng.
Một lát sau cùng đã tới bệnh viện. Trương Thiên Hàn bế Trần Bảo Ngọc xuống xe, nhưng thay gì anh ta bế cô trực tiếp vào phòng bệnh. Đành này chỉ để cô nằm ngoài ghế đá bệnh viện, rồi sau đó quay trở lại vào trong xe. Hoàng Ưng ngồi trong xe mà không hiểu tại sao, không vào trực tiếp bệnh viện mà lại để ngoài ghế đá làm gì.
Ngồi trong xe được một lúc, có một người y tá đi ngang qua thấy Trần Bảo Ngọc nằm ngoài ghế đá, trực tiếp kêu xe cứu thương đưa cô vào trong. Lúc này Trương Thiên Hàn mới an tâm rời đi.
Trần Bảo Ngọc được đưa một gian phòng bệnh ngoài hành lang, dành cho người vô gia cư, hoặc không có điều kiện kinh tế, thân nhân. Lúc tỉnh lại cô đã thấy mình nằm trên giường bệnh, có rất nhiều người đi qua đi lại. Trên tay thì đang được truyền dịch, cô tính tháo ống dẫn truyền ra thì lúc này có một người y tá trông khá đứng tuổi đi tới.
“Cô gái, không được tháo ống truyền ra.”
Trần Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn người y tá, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chưa kể còn không biết tại sao mình lại ở trong bệnh viện, liền tiếng hỏi “Tại sao tôi lại ở đâu?”
“Cô không nhớ gì sao? Có người thấy cô ngất xỉu ngoài ghế đá bệnh viện, nên đã kêu xe cứu thương đem vào đây.” Người y tá nói.
Ngất xỉu ngoài ghế đá bệnh viện, sao cô không nhớ gì hết vậy? Cô từ từ nhớ lại, đúng rồi vụ nổ ở tòa nhà. Rồi sau đó cô cùng Trương Thiên Hàn nhảy xuống, nhưng vì vết ở đầu nên cô đã ngất xỉu, rồi sau đó tỉnh lại thấy mình nằm ở bệnh viện. Không lẽ Trương Thiên Hàn, đã đưa cô tới bệnh viện, anh ta tốt đến vậy sao?
Thấy Trần Bảo Ngọc không trả lời, người y tá nói tiếp "Không nhớ cũng không sao, nhưng phải nằm yên ở đây truyền xong chai nước biển rồi mới được đi. Người trẻ các cô cậu, thật không biết chăm sóc bản thân. Để bản thân tới tình trạng suy nhược cơ thể, chưa kể tôi còn thấy cô có tình trang xuất huyết não. Lúc cô được đưa tới đây, tôi đã thấy ở phần mũi có xuất huyết.”
Nghe người y tá nói Trần Bảo Ngọc mới chợt nhớ ra, đúng là gần đây cô rất hay chảy máu cam. Nhức đầu dữ dội, tay không lực cầm nắm, còn thường xuyên ngất xỉu.
“Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân của mình.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Truyền dịch xong thì nhớ ra quầy số một, thanh toán tiền viện phí.” Người y tá nói tiếp.
[…]
Mặc khác lúc này ở phòng pháp chứng, Huỳnh Cẩm Tiên đang so sánh hai mẫu đạn khác nhau được lấy ở hiện trường vụ án. Một mẫu được lấy ở người đàn ông ngoại quốc đã chết, còn một mẫu được lấy ở vách tường tòa cao ốc, nơi xảy ra vụ nổ. Tuy hai mẫu đạn hoàn toàn khác nhau, hai khẩu súng cũng không giống nhau. Nhưng linh tính của Huỳnh Cẩm Tiên cảm thấy hai vụ này, là chung một người.
Thì lúc này từ ngoài cửa đi vào, có một người đàn ông xuất hiện “Cô là Huỳnh Cẩm Tiên bên phòng pháp chứng đúng không?”
“Phải là tôi, xin hỏi anh là ai?” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
“Tôi là thanh tra cao cấp Nguyễn Tuấn Anh, tới đây để lấy vật chứng đối chiếu.” Người đàn ông nói.
“Thì ra là thanh tra, nhưng theo tôi được biết những vụ án thế này thường sẽ do Lệ Đằng phụ trách.” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
“Lệ Đằng hiện tại đã bị đình chỉ công tác, nên tôi sẽ phụ trách vụ này.” Nguyễn Tuấn Anh nói.
“Tôi quên mất là Lệ Đằng đang bị đình chỉ công tác.” Sắc mặt Huỳnh Cẩm Tiên bắt đầu thay đổi, khi nhắc tới vật chứng “Mẫu đạn được tìm thấy ở người đàn ông ngoại quốc có kích thước 62x25 mm, được bắn ra từ một loạt súng ngắn. Ngoài ra tôi cũng tìm thấy được đầu đạn ở vách ngăn tường tòa cao ốc, nơi xảy ra vụ nổ. Có kích thước 7,62x54 mm, đầu đạn thon dài rất có thể được bán ra từ một loại súng ngắm. Hiện tại tôi vẫn chưa xác định được bắn từ loại súng nào.”
“Chúng tôi sẽ dựa theo để điều tra án, cảm ơn cô đã hợp tác.” Nguyễn Tuấn Anh nói.
“Mà người nghị sĩ đó sao rồi?” Huỳnh Cẩm Tiên lên tiếng hỏi.
“Do cấp cứu kịp thời, nên đã qua tình trạng nguy hiểm rồi. Đang trong phòng hồi sức, vẫn chưa tỉnh lại.” Nguyễn Tuấn Anh nói.
“Vậy cũng tốt, nếu người này mà chết tình hình sẽ càng phức tạp hơn.” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
Đã tới giờ tan sở Huỳnh Cẩm Tiên thu dọn đồ đạc tới phòng thay đồ, cởi bỏ trang phục trong phòng lab ra. Lúc này vô tình nghe được một câu chuyện của hai sinh viên thực tập, có liên quan tới Trần Bảo Ngọc. Cô núp sang bên góc nghe lén “Cậu nghe gì chưa, trong sở cảnh sát chúng ta có một nữ mật vụ có mối quan hệ bất chính với trùm hắc đạo.”
“Là ai vậy?” Người nam bên cạnh lên tiếng hỏi.
“Thì chính là cô gái hay ra vào sở cảnh sát, nghe đâu tùy chỉ mới là sinh viên khoa báo chí. Nhưng đã được giao nhiệm vụ mật vụ cho cảnh sát, cụ thể chính là đội trưởng chống buôn lậu Lệ Đằng.” Người nam mặc áo khoác trắng nói.
“Có phải là cô gái có mái tóc đen dài, người nhỏ nhỏ hay đi chung với cảnh sát Lệ Đằng.” Người nam bên kia lên tiếng.
“Chính là cô gái đó, nghe đâu vụ nổ ở tòa nhà cao ốc là có sự sắp xếp của thế ngầm bên ngoài. Nhưng mấu chốt ở chỗ, là sau vụ nổ người ta thấy cô gái được một người đàn ông bí ẩn bế đi. Nghe đâu người này là trùm hắc đạo Châu Á.” Người nam mặc áo khoác trắng vừa nói xong, Huỳnh Cẩm Tiên đã lên tiếng ngắt ngang “Tôi kêu hai cậu đi làm bảng phân tích hợp chất, đã làm xong chưa? Mà có thời gian ở đây buôn chuyện.”
Bị bắt bài hai người nam giật mình, cúi đầu nhận lỗi “Dạ, bọn em đi làm ngay.”
Hai người nam nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, trở lại vào phòng lab tiếp tục làm bảng phân tích của mình. Huỳnh Cẩm Tiên suy nghĩ từ khi nào Trần Bảo Ngọc đã có mối quan hệ với hắc đạo vậy, đúng là không thể coi thường cô em gái xã hội này. Có cơ hội nhất định sẽ hỏi cho biết, nhưng giờ cô có chuyện khác cần phải làm.
Huỳnh Cẩm Tiên xuống bãi đậu xe của sở cảnh sát, cô leo con xe hơi màu trắng của mình. Chạy trực tiếp tới phòng khám ngoài giờ.
Lúc Huỳnh Cẩm Tiên vừa tới đã đông nhẹt bệnh nhân, nên phải bốc số chờ. Số mà cô bóc được 389, mà bây giờ đã hơn năm giờ chiều. Có khả năng phải chờ tới chiều tối, nhưng cô vẫn chấp nhận chờ. Vì đây là cơ hội tốt để tiếp cận người bác sĩ Trịnh Phương Tuấn lạnh lùng kia.
Lần lượt các con số được đọc ra 150, 210. Trời lúc này trời cũng đã tối, không còn ánh nắng của buổi ban chiều. Vì chờ quá lâu Huỳnh Cẩm Tiên như thiếp đi trên ghế chờ, thì lúc này có người đọc to số 389 thì cô mới tỉnh giấc. Nhanh chóng chạy vào bên trong phòng khám.
Trịnh Phương Tuấn cầm bệnh án Huỳnh Cẩm Tiên trong tay, rồi nói “Chức năng gan, thận, máu đều ở mức bình thường không có gì đáng lo. Lần này tới đây, cô muốn khám gì?”
“Tôi muốn khám tim.” Huỳnh Cẩm Tiên nũng nịu nói.
“Muốn khám tim, thì mời cô qua khoa tim mạch. Chỗ tôi là khoa ngoại tổng quát.” Trịnh Phương Tuấn lạnh lùng đáp.
“Nhưng bệnh của tôi không cần thuốc, chỉ cần tìm đúng người.” Huỳnh Cẩm Tiên tiếp tục nói.
Trịnh Phương Tuấn hiểu được dụng ý trong câu nói của Huỳnh Cẩm Tiên, nhưng sắc mặt anh ta vẫn lạnh như tiền “Chỗ của tôi là phòng khám chuyên chữa trị bằng các loại thuốc, còn với truyền hợp tâm bệnh như cô Huỳnh Cẩm Tiên đây. Tôi vô phương cứu chữa, nếu không còn gì nữa xin phép mời cô ra ngoài, tránh làm phiền những bệnh nhân khác.”
Huỳnh Cẩm Tiên tức nghẹn họng, không nói thành lời. Đó giờ chưa có ai dám từ chối cô, chỉ có cô mới được phép từ chối.
Lúc này Huỳnh Cẩm Tiên lên tiếng “Trịnh Phương Tuấn anh dám từ chối tôi sao? Nhất định sẽ có ngày, anh phải quỳ gối cầu xin tôi.”
“Xin mời cô ra ngoài cho.” Vẫn chất giọng lạnh lùng đáp.
Huỳnh Cẩm Tiên tức giận đi ra bên ngoài, lập tức có một người bệnh nhân khác đi vào. Trịnh Phương Tuấn vẫn tiếp tục công việc, niềm nở với người bệnh nhân của mình. Lúc này Huỳnh Cẩm Tiên đã rời khỏi phòng khám trở về nhà, cô thề nhất định phải lập ra một kế hoạch trả thù anh ta.
[…]
Trần Bảo Ngọc sau khi thanh toán tiền viện phí xong, cô chính thức thành một con đổ nghèo khỉ. Nghèo xơ, nghèo xác, bị đình chỉ công tác không có lương hỗ trợ. Còn phải thanh toán tiền viện phí phát sinh, đúng là khổ kể không nói nên lời.
Đang chán chườm không biết phải làm sao, thì lúc này có một số lạ gọi đến. Không biết tại sao trong một tuần gần đây, lại có nhiều số lạ gọi đến. Là lừa đảo sao? Bây giờ trong người cô không còn một đồng, thì lừa được gì chứ? Thôi thì cứ bắt máy rồi tính sao.
“Xin hỏi là ai vậy?” Trần Bảo Ngọc hỏi người bên kia đầu dây.
“Tôi là cục trưởng cảnh sát an ninh Nguyễn Thái Triều đây.” Âm thanh bên đầu bên kia truyền thời.
Trần Bảo Ngọc nghe mà giật cả mình, tại sao cục trưởng an ninh lại có số của cô. Chưa kể còn gọi cô vào lúc đêm khuya thế này.
“Không biết cục trưởng gọi tôi có chuyện gì?” Trần Bảo Ngọc nói.
“Tôi có chuyện này muốn trao đổi trực tiếp với cô, không biết sáng ngày mai cô có thể tới sở cảnh sát được không?” Nguyễn Thái Triều nói.
“Sáng ngày mai tôi cũng không có chuyện gì, có thể tới được.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Vậy hẹn gặp cô vào sáng ngày mai.” Nói xong Nguyễn Thái Triều cúp máy.
Trần Bảo Ngọc không biết có chuyện gì, mà cục trưởng an ninh lại muốn gặp riêng cô để trao đổi, chất không phải là có chuyện gì nghiêm trọng đó chứ. Thôi thì cứ để sáng mai sẽ biết, chứ giờ đoán mò cũng không giải quyết được gì.
Chạy được một lát, lúc này Hoàng Ưng lên tiếng “Trương lão đại giờ chúng ta đi đâu?”
“Tới bệnh viện.” Trương Thiên Hàn nói.
“Lão đại chúng ta tới đó làm gì? Không lẽ lão đại bị thương, nhưng không phải chúng ta đã có bác sĩ Trịnh rồi sao?” Hoàng Ưng thắc mắc nói không ngừng nghỉ.
Trương Thiên Hàn nhíu mày, khó chịu nói “Không phải việc của ngươi, đừng hỏi nhiều.”
Không cần hỏi Hoàng Ưng cũng biết là vì người phụ nữ kia, thật không ngờ có ngày lão đại quan tâm tới một người phụ nữ như vậy. Nhưng với thái độ khó chịu của Trương Thiên Hàn bây giờ, tốt nhất không nên hỏi nhiều nếu không muốn bị mất mạng.
Một lát sau cùng đã tới bệnh viện. Trương Thiên Hàn bế Trần Bảo Ngọc xuống xe, nhưng thay gì anh ta bế cô trực tiếp vào phòng bệnh. Đành này chỉ để cô nằm ngoài ghế đá bệnh viện, rồi sau đó quay trở lại vào trong xe. Hoàng Ưng ngồi trong xe mà không hiểu tại sao, không vào trực tiếp bệnh viện mà lại để ngoài ghế đá làm gì.
Ngồi trong xe được một lúc, có một người y tá đi ngang qua thấy Trần Bảo Ngọc nằm ngoài ghế đá, trực tiếp kêu xe cứu thương đưa cô vào trong. Lúc này Trương Thiên Hàn mới an tâm rời đi.
Trần Bảo Ngọc được đưa một gian phòng bệnh ngoài hành lang, dành cho người vô gia cư, hoặc không có điều kiện kinh tế, thân nhân. Lúc tỉnh lại cô đã thấy mình nằm trên giường bệnh, có rất nhiều người đi qua đi lại. Trên tay thì đang được truyền dịch, cô tính tháo ống dẫn truyền ra thì lúc này có một người y tá trông khá đứng tuổi đi tới.
“Cô gái, không được tháo ống truyền ra.”
Trần Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn người y tá, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chưa kể còn không biết tại sao mình lại ở trong bệnh viện, liền tiếng hỏi “Tại sao tôi lại ở đâu?”
“Cô không nhớ gì sao? Có người thấy cô ngất xỉu ngoài ghế đá bệnh viện, nên đã kêu xe cứu thương đem vào đây.” Người y tá nói.
Ngất xỉu ngoài ghế đá bệnh viện, sao cô không nhớ gì hết vậy? Cô từ từ nhớ lại, đúng rồi vụ nổ ở tòa nhà. Rồi sau đó cô cùng Trương Thiên Hàn nhảy xuống, nhưng vì vết ở đầu nên cô đã ngất xỉu, rồi sau đó tỉnh lại thấy mình nằm ở bệnh viện. Không lẽ Trương Thiên Hàn, đã đưa cô tới bệnh viện, anh ta tốt đến vậy sao?
Thấy Trần Bảo Ngọc không trả lời, người y tá nói tiếp "Không nhớ cũng không sao, nhưng phải nằm yên ở đây truyền xong chai nước biển rồi mới được đi. Người trẻ các cô cậu, thật không biết chăm sóc bản thân. Để bản thân tới tình trạng suy nhược cơ thể, chưa kể tôi còn thấy cô có tình trang xuất huyết não. Lúc cô được đưa tới đây, tôi đã thấy ở phần mũi có xuất huyết.”
Nghe người y tá nói Trần Bảo Ngọc mới chợt nhớ ra, đúng là gần đây cô rất hay chảy máu cam. Nhức đầu dữ dội, tay không lực cầm nắm, còn thường xuyên ngất xỉu.
“Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân của mình.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Truyền dịch xong thì nhớ ra quầy số một, thanh toán tiền viện phí.” Người y tá nói tiếp.
[…]
Mặc khác lúc này ở phòng pháp chứng, Huỳnh Cẩm Tiên đang so sánh hai mẫu đạn khác nhau được lấy ở hiện trường vụ án. Một mẫu được lấy ở người đàn ông ngoại quốc đã chết, còn một mẫu được lấy ở vách tường tòa cao ốc, nơi xảy ra vụ nổ. Tuy hai mẫu đạn hoàn toàn khác nhau, hai khẩu súng cũng không giống nhau. Nhưng linh tính của Huỳnh Cẩm Tiên cảm thấy hai vụ này, là chung một người.
Thì lúc này từ ngoài cửa đi vào, có một người đàn ông xuất hiện “Cô là Huỳnh Cẩm Tiên bên phòng pháp chứng đúng không?”
“Phải là tôi, xin hỏi anh là ai?” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
“Tôi là thanh tra cao cấp Nguyễn Tuấn Anh, tới đây để lấy vật chứng đối chiếu.” Người đàn ông nói.
“Thì ra là thanh tra, nhưng theo tôi được biết những vụ án thế này thường sẽ do Lệ Đằng phụ trách.” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
“Lệ Đằng hiện tại đã bị đình chỉ công tác, nên tôi sẽ phụ trách vụ này.” Nguyễn Tuấn Anh nói.
“Tôi quên mất là Lệ Đằng đang bị đình chỉ công tác.” Sắc mặt Huỳnh Cẩm Tiên bắt đầu thay đổi, khi nhắc tới vật chứng “Mẫu đạn được tìm thấy ở người đàn ông ngoại quốc có kích thước 62x25 mm, được bắn ra từ một loạt súng ngắn. Ngoài ra tôi cũng tìm thấy được đầu đạn ở vách ngăn tường tòa cao ốc, nơi xảy ra vụ nổ. Có kích thước 7,62x54 mm, đầu đạn thon dài rất có thể được bán ra từ một loại súng ngắm. Hiện tại tôi vẫn chưa xác định được bắn từ loại súng nào.”
“Chúng tôi sẽ dựa theo để điều tra án, cảm ơn cô đã hợp tác.” Nguyễn Tuấn Anh nói.
“Mà người nghị sĩ đó sao rồi?” Huỳnh Cẩm Tiên lên tiếng hỏi.
“Do cấp cứu kịp thời, nên đã qua tình trạng nguy hiểm rồi. Đang trong phòng hồi sức, vẫn chưa tỉnh lại.” Nguyễn Tuấn Anh nói.
“Vậy cũng tốt, nếu người này mà chết tình hình sẽ càng phức tạp hơn.” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
Đã tới giờ tan sở Huỳnh Cẩm Tiên thu dọn đồ đạc tới phòng thay đồ, cởi bỏ trang phục trong phòng lab ra. Lúc này vô tình nghe được một câu chuyện của hai sinh viên thực tập, có liên quan tới Trần Bảo Ngọc. Cô núp sang bên góc nghe lén “Cậu nghe gì chưa, trong sở cảnh sát chúng ta có một nữ mật vụ có mối quan hệ bất chính với trùm hắc đạo.”
“Là ai vậy?” Người nam bên cạnh lên tiếng hỏi.
“Thì chính là cô gái hay ra vào sở cảnh sát, nghe đâu tùy chỉ mới là sinh viên khoa báo chí. Nhưng đã được giao nhiệm vụ mật vụ cho cảnh sát, cụ thể chính là đội trưởng chống buôn lậu Lệ Đằng.” Người nam mặc áo khoác trắng nói.
“Có phải là cô gái có mái tóc đen dài, người nhỏ nhỏ hay đi chung với cảnh sát Lệ Đằng.” Người nam bên kia lên tiếng.
“Chính là cô gái đó, nghe đâu vụ nổ ở tòa nhà cao ốc là có sự sắp xếp của thế ngầm bên ngoài. Nhưng mấu chốt ở chỗ, là sau vụ nổ người ta thấy cô gái được một người đàn ông bí ẩn bế đi. Nghe đâu người này là trùm hắc đạo Châu Á.” Người nam mặc áo khoác trắng vừa nói xong, Huỳnh Cẩm Tiên đã lên tiếng ngắt ngang “Tôi kêu hai cậu đi làm bảng phân tích hợp chất, đã làm xong chưa? Mà có thời gian ở đây buôn chuyện.”
Bị bắt bài hai người nam giật mình, cúi đầu nhận lỗi “Dạ, bọn em đi làm ngay.”
Hai người nam nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, trở lại vào phòng lab tiếp tục làm bảng phân tích của mình. Huỳnh Cẩm Tiên suy nghĩ từ khi nào Trần Bảo Ngọc đã có mối quan hệ với hắc đạo vậy, đúng là không thể coi thường cô em gái xã hội này. Có cơ hội nhất định sẽ hỏi cho biết, nhưng giờ cô có chuyện khác cần phải làm.
Huỳnh Cẩm Tiên xuống bãi đậu xe của sở cảnh sát, cô leo con xe hơi màu trắng của mình. Chạy trực tiếp tới phòng khám ngoài giờ.
Lúc Huỳnh Cẩm Tiên vừa tới đã đông nhẹt bệnh nhân, nên phải bốc số chờ. Số mà cô bóc được 389, mà bây giờ đã hơn năm giờ chiều. Có khả năng phải chờ tới chiều tối, nhưng cô vẫn chấp nhận chờ. Vì đây là cơ hội tốt để tiếp cận người bác sĩ Trịnh Phương Tuấn lạnh lùng kia.
Lần lượt các con số được đọc ra 150, 210. Trời lúc này trời cũng đã tối, không còn ánh nắng của buổi ban chiều. Vì chờ quá lâu Huỳnh Cẩm Tiên như thiếp đi trên ghế chờ, thì lúc này có người đọc to số 389 thì cô mới tỉnh giấc. Nhanh chóng chạy vào bên trong phòng khám.
Trịnh Phương Tuấn cầm bệnh án Huỳnh Cẩm Tiên trong tay, rồi nói “Chức năng gan, thận, máu đều ở mức bình thường không có gì đáng lo. Lần này tới đây, cô muốn khám gì?”
“Tôi muốn khám tim.” Huỳnh Cẩm Tiên nũng nịu nói.
“Muốn khám tim, thì mời cô qua khoa tim mạch. Chỗ tôi là khoa ngoại tổng quát.” Trịnh Phương Tuấn lạnh lùng đáp.
“Nhưng bệnh của tôi không cần thuốc, chỉ cần tìm đúng người.” Huỳnh Cẩm Tiên tiếp tục nói.
Trịnh Phương Tuấn hiểu được dụng ý trong câu nói của Huỳnh Cẩm Tiên, nhưng sắc mặt anh ta vẫn lạnh như tiền “Chỗ của tôi là phòng khám chuyên chữa trị bằng các loại thuốc, còn với truyền hợp tâm bệnh như cô Huỳnh Cẩm Tiên đây. Tôi vô phương cứu chữa, nếu không còn gì nữa xin phép mời cô ra ngoài, tránh làm phiền những bệnh nhân khác.”
Huỳnh Cẩm Tiên tức nghẹn họng, không nói thành lời. Đó giờ chưa có ai dám từ chối cô, chỉ có cô mới được phép từ chối.
Lúc này Huỳnh Cẩm Tiên lên tiếng “Trịnh Phương Tuấn anh dám từ chối tôi sao? Nhất định sẽ có ngày, anh phải quỳ gối cầu xin tôi.”
“Xin mời cô ra ngoài cho.” Vẫn chất giọng lạnh lùng đáp.
Huỳnh Cẩm Tiên tức giận đi ra bên ngoài, lập tức có một người bệnh nhân khác đi vào. Trịnh Phương Tuấn vẫn tiếp tục công việc, niềm nở với người bệnh nhân của mình. Lúc này Huỳnh Cẩm Tiên đã rời khỏi phòng khám trở về nhà, cô thề nhất định phải lập ra một kế hoạch trả thù anh ta.
[…]
Trần Bảo Ngọc sau khi thanh toán tiền viện phí xong, cô chính thức thành một con đổ nghèo khỉ. Nghèo xơ, nghèo xác, bị đình chỉ công tác không có lương hỗ trợ. Còn phải thanh toán tiền viện phí phát sinh, đúng là khổ kể không nói nên lời.
Đang chán chườm không biết phải làm sao, thì lúc này có một số lạ gọi đến. Không biết tại sao trong một tuần gần đây, lại có nhiều số lạ gọi đến. Là lừa đảo sao? Bây giờ trong người cô không còn một đồng, thì lừa được gì chứ? Thôi thì cứ bắt máy rồi tính sao.
“Xin hỏi là ai vậy?” Trần Bảo Ngọc hỏi người bên kia đầu dây.
“Tôi là cục trưởng cảnh sát an ninh Nguyễn Thái Triều đây.” Âm thanh bên đầu bên kia truyền thời.
Trần Bảo Ngọc nghe mà giật cả mình, tại sao cục trưởng an ninh lại có số của cô. Chưa kể còn gọi cô vào lúc đêm khuya thế này.
“Không biết cục trưởng gọi tôi có chuyện gì?” Trần Bảo Ngọc nói.
“Tôi có chuyện này muốn trao đổi trực tiếp với cô, không biết sáng ngày mai cô có thể tới sở cảnh sát được không?” Nguyễn Thái Triều nói.
“Sáng ngày mai tôi cũng không có chuyện gì, có thể tới được.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Vậy hẹn gặp cô vào sáng ngày mai.” Nói xong Nguyễn Thái Triều cúp máy.
Trần Bảo Ngọc không biết có chuyện gì, mà cục trưởng an ninh lại muốn gặp riêng cô để trao đổi, chất không phải là có chuyện gì nghiêm trọng đó chứ. Thôi thì cứ để sáng mai sẽ biết, chứ giờ đoán mò cũng không giải quyết được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.