Chương 5: Thiện xạ
CửuNhi
20/03/2023
Ngồi chưa được bao lâu, thì lúc này có một người đàn ông tới bắt chuyện “Cô là Huỳnh Cẩm Tiên đúng không?”
“Phải là tôi, anh là người tới xem mắt à. Vậy anh ngồi xuống đi.” Trần Bảo Ngọc đáp.
“Xin chào, tôi là Hoàng hiện tại đảm nhận vị trí tổng giám đốc của công ty trang sức ANJ.” Vừa nói anh ta lấy điện thoại ra chỉnh chỉnh gì đó rồi đặt lên bàn, hướng màn hình về phía Trần Bảo Ngọc. Màn hình dần dần hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ lớn tuổi, trông khá lạnh lùng và quyền lực. Cô bất giác lên tiếng “Ai đây?”
“Đây là mẹ anh, chúng ta cứ nói chuyện như bình thường đi.” Anh ta nói.
Đi xem mắt mà còn dẫn theo mẹ sao, Trần Bảo Ngọc cho chút tức giận "Anh có thể tắt máy được không, chúng ta cần có không gian riêng tư."
"Mẹ tôi muốn xem mắt con dâu, nếu thích tôi mới có thể tiếp tục được." Anh ta đáp.
Còn đợi mẹ thích mới dám tiếp tục, đây là thể loại đàn ông gì vậy? Trần Bảo Ngọc chợt nhớ tới lời Cẩm Tiên từng nói, có một số loại đàn ông không nên dây vào. Sở khanh, vũ phụ, trọng sĩ diện, đặc biệt là mama boy. Người đàn ông trước mặt cô đây chính là một mama boy chính hiệu, không hiểu chức vụ hiện tại của anh ta bây giờ là do năng lực. Hay là do mẹ anh ta đút lót nữa.
Trần Bảo Ngọc rủa thầm trong lòng, nhưng cô vẫn tiếp tục trò chuyện. Nhất định cô sẽ dọa cho hắn sợ chết khiếp. Chưa kịp có ý định, thì lúc này từ đành xa vọng tới tiếng nổ súng.
Đùng! Đùng! Đùng. Ba phát súng nổ ra liên thanh, làm cả nhà hàng náo loạn. Người thì chạy ra cửa sau tìm cách thoát thân, người núp xuống gầm bàn. Riêng Trần Bảo khá là bình tĩnh, vì cô đã quá với những tình huống thế này. Cô quay sang người đàn ông kia, thì đã thấy hắn núp xuống gầm bàn tỏ vẻ sợ sệt. Thật chẳng có khí thái gì của đàn ông cả.
Đùng! Phát súng khác lại nổ ra.
Lần này Trần Bảo Ngọc tiến về phía nổ súng, cô thấy bọn cướp có bốn người. Che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ hai con mắt, tay lâm lé khẩu súng ngắn trong tay. Bọn chúng không ngừng quát tháo chĩa súng vào nhân viên "Mau đem hết tiền ra đây, còn không ta bắn từng người." Nhân viên hoảng sợ nhanh chóng lấy tiền trong ngăn kéo đưa cho hắn.
Trần Bảo Ngọc lúc này nấp sang một góc bàn, bình tĩnh quan sát bọn cướp. Nếu cô cướp súng khống chế bọn cướp ở cự ly gần, không phải là điều quá khó. Nhưng cô chỉ có hai tay, hai chân dù nhanh cách mấy cũng chỉ hạ được hai tên. Bọn chúng lại có bốn tên, phải chi lúc này có thêm một người. Ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, lúc này vọng lên tiếng cầu xin của một người phụ nữ lớn tuổi.
"Tôi xin các cậu đấy, mau chở ông lão nhà tôi vào bệnh viện đi. Ông ấy bị bệnh tim, sắp không chịu nổi rồi."
Một trong số tên cướp lạnh lùng đáp "Cho bà tới bệnh viện, rồi bà báo cảnh sát à. Bà từng tưởng bọn tôi ngu chắc."
"Tôi không dám đâu, tôi cầu xin các cậu. Nếu không ổng sẽ chết mất." Người phụ nữ lớn tuổi tiếp tục cầu xin tên cướp trong vô vọng.
"Thế thì cho ông già đó chết luôn đi, hay bà già cũng muốn chết chung với ông." Vừa nói tên cướp cầm khẩu súng, chĩa thẳng vào người phụ nữ lớn tuổi, có ý định bóp cò.
Nhanh như cắt Trần Bảo Ngọc chạy về phía tên cướp, cô nắm lấy cổ tay. Ngăn không cho hắn bóp cò. Tên cướp cũng nhanh chóng phản ứng lại, hất tay cô ra.
“Con nhỏ này ở đâu ra vậy, muốn chết hả.” Vừa nói hắn cầm khẩu súng bóp cò, viên đạn bay với vận tốc ánh sáng, sượt qua cánh tay bên phải của Trần Bảo Ngọc để lại một vệt máu lăn dài xuống cánh tay. Có chút đau đớn cũng không phải vấn đề to tát gì, nhưng mọi người xung quanh bắt đầu sợ hãi, hoảng loạn. Trẻ con thì khóc ầm lên, làm bầu khí trở nên hỗn tạp hơn. Cô nắm chặt vết thương bên cánh bên phải, nhưng có không tác dụng máu vẫn tiếp tục chảy. Trong lúc lay hoay không biết sử lý thế nào, thì lúc này giọng nói của một người đàn ông vọng tới “Cô cứ nhíu chặt như vậy, không tốt cho vết thương đâu.”
Người đàn ông lấy trong túi mình ra một chiếc khăn mùi xoa hình vuông, đưa lên vết thương của Trần Bảo Ngọc rồi siết chặt nó lại.
“Tạm thời cứ cầm máu như vậy đi, khi nào tới được bệnh viện tôi xử lý vết thương cho cô.” Giọng trầm trầm vang lên.
Trần Bảo Ngọc quay sát người đàn ông, trông có vẻ cũng là người có học thức. Mái tóc được cắt gọn gàng chia bảy ba, với phần mái rủ xuống che một bên chân mày. Anh ta đeo một cặp kính hình vuông không gọng, che nửa khuôn mặt. Tuy nhiên cô có thể thấy được đôi mắt có phần lạnh lùng, và đanh thép sau cặp kính đó.
“Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thôi không thích đâu.” Người đàn ông lạnh lùng nói.
“Anh ta đang nói gì vậy? Bộ tôi muốn nhìn lắm sao.” Trần Bảo Ngọc nói thầm trong lòng. Cô cũng không quên gặng hỏi người đàn ông kia “Mà anh lại ai vậy?”
Người đàn ông chưa kịp trả lời, thì một trong bốn tên lên tiếng ngắt ngang “Diễn đủ chưa? Thôi các trò anh hùng cứu mỹ nhân đi. Máu thì cũng cầm xong rồi, im lặng ngồi một chỗ đi. Còn không ta bắn bỏ.”
Tên cướp còn lại lên tiếng “Chúng ta lấy xong tiền rồi, đi thôi.”
“Ta đổi ý rồi, giờ ta muốn chơi một trò chơi với các người. Nếu thắng ta sẽ thả các ngươi đi, còn thua ta sẽ giết hết người ở đây.” Một trong số chúng lên tiếng.
“Mày bị điên hả, không phải giao kèo lấy tiền rồi bỏ trốn sao.” Một tên cướp khác lên tiếng.
“Đúng là như vậy, nhưng giờ ta đổi ý rồi. Tất cả là do con nhỏ này, ta thấy máu của nó làm ta rất phấn kích. Ánh mắt của hắn hướng về Trần Bảo Ngọc thể hiện sự thèm khát, pha chút biến thái. “Nếu có trách thì trách con nhỏ này, mà các ngươi phải chết tại đây.”
Trần Bảo Ngọc hướng ánh mắt về hắn “Ngươi muốn chơi trò gì?”
“Đấu súng.” Hắn cười khanh khách, ôm khẩu súng nâng niu trong tay.
Ba tên còn lại thì thầm “Máu điên của Kiệt lên tới não nữa rồi, không cản hắn lại là có chuyện đấy.”
“Hắn mà điên lên thì ai mà cản được chứ.” Một tên sợ sệt nói.
Ba tên còn lại nghe theo sự sắp xếp của tên Kiệt, không biết kiếm đâu ra mảnh vụn với thức ăn thừa từ trái cây.
“Bọn ta lục tung nhà bếp lên rồi, chỉ kiếm được nhiều đây thôi. Muốn làm gì thì làm.” Một tên cướp nói.
“Vậy cũng đủ rồi.” Tên Kiệt nhìn vào đống trái cây thừa, tỏ vẻ hài lòng. Hắn liếc nhìn tên bên cạnh “Ngươi mau đưa súng, cho con nhỏ đó đi.”
Trần Bảo Ngọc nhận khẩu súng từ tên cướp, đây là khẩu Makarov hay còn được gọi là K52 ở Việt Nam, và Trung Quốc có đường kính 9mm xuất xứ tại Đức. Được sử dụng rộng rãi từ thời Liên xô cũ tới ngày nay. Sở dĩ cô biết rõ như vậy, do đi theo Lệ Đằng học được không ích. Bọn cướp này sử dụng khẩu Makarov chắc chắn có liên quan tới tư bản Nga.
“Đứng đó làm gì? Còn không ra đây.” Tên Kiệt thúc dục Trần Bảo Ngọc.
Trần Bảo Ngọc đứng vào vị trí mà tên Kiệt yêu cầu, trước mặt cô lúc này là một người phụ nữ trẻ chỉ ngoài hai mươi. Trên đầu cô ta, có trái táo bị cắt làm đôi vô cùng nhỏ. Tên Kiệt yêu cầu cô phải bắn trúng trái táo, mà không làm người phụ nữ bị thương, hay đứt một cọng nào. Nếu thành công, người phụ nữ kia được sống. Còn thất bại người phụ nữ kia phả chết. Hắn quả nhiên biến thái mà, nhưng mà cô cũng chẳng sợ. Tài thiện xạ của cô, đâu phải hữu danh vô thật. Chỉ là chưa có cơ hội thể hiện mà thôi.
Trần Bảo Ngọc giơ khẩu Makarov về mục tiêu hướng trên đầu cô gái, ngón trỏ lòng vào cò trên thân khẩu súng. Cô bóp mạnh viên đạn bay xuyên qua mảnh táo cắt dở, dính chặt trên thành tường. Cô quay đầu về phía tên Kiệt tỏ vẻ đắc ý.
“Coi như cô may mắn.” Tên Kiệt nở nụ cười nhếch môi.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????
“Phải là tôi, anh là người tới xem mắt à. Vậy anh ngồi xuống đi.” Trần Bảo Ngọc đáp.
“Xin chào, tôi là Hoàng hiện tại đảm nhận vị trí tổng giám đốc của công ty trang sức ANJ.” Vừa nói anh ta lấy điện thoại ra chỉnh chỉnh gì đó rồi đặt lên bàn, hướng màn hình về phía Trần Bảo Ngọc. Màn hình dần dần hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ lớn tuổi, trông khá lạnh lùng và quyền lực. Cô bất giác lên tiếng “Ai đây?”
“Đây là mẹ anh, chúng ta cứ nói chuyện như bình thường đi.” Anh ta nói.
Đi xem mắt mà còn dẫn theo mẹ sao, Trần Bảo Ngọc cho chút tức giận "Anh có thể tắt máy được không, chúng ta cần có không gian riêng tư."
"Mẹ tôi muốn xem mắt con dâu, nếu thích tôi mới có thể tiếp tục được." Anh ta đáp.
Còn đợi mẹ thích mới dám tiếp tục, đây là thể loại đàn ông gì vậy? Trần Bảo Ngọc chợt nhớ tới lời Cẩm Tiên từng nói, có một số loại đàn ông không nên dây vào. Sở khanh, vũ phụ, trọng sĩ diện, đặc biệt là mama boy. Người đàn ông trước mặt cô đây chính là một mama boy chính hiệu, không hiểu chức vụ hiện tại của anh ta bây giờ là do năng lực. Hay là do mẹ anh ta đút lót nữa.
Trần Bảo Ngọc rủa thầm trong lòng, nhưng cô vẫn tiếp tục trò chuyện. Nhất định cô sẽ dọa cho hắn sợ chết khiếp. Chưa kịp có ý định, thì lúc này từ đành xa vọng tới tiếng nổ súng.
Đùng! Đùng! Đùng. Ba phát súng nổ ra liên thanh, làm cả nhà hàng náo loạn. Người thì chạy ra cửa sau tìm cách thoát thân, người núp xuống gầm bàn. Riêng Trần Bảo khá là bình tĩnh, vì cô đã quá với những tình huống thế này. Cô quay sang người đàn ông kia, thì đã thấy hắn núp xuống gầm bàn tỏ vẻ sợ sệt. Thật chẳng có khí thái gì của đàn ông cả.
Đùng! Phát súng khác lại nổ ra.
Lần này Trần Bảo Ngọc tiến về phía nổ súng, cô thấy bọn cướp có bốn người. Che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ hai con mắt, tay lâm lé khẩu súng ngắn trong tay. Bọn chúng không ngừng quát tháo chĩa súng vào nhân viên "Mau đem hết tiền ra đây, còn không ta bắn từng người." Nhân viên hoảng sợ nhanh chóng lấy tiền trong ngăn kéo đưa cho hắn.
Trần Bảo Ngọc lúc này nấp sang một góc bàn, bình tĩnh quan sát bọn cướp. Nếu cô cướp súng khống chế bọn cướp ở cự ly gần, không phải là điều quá khó. Nhưng cô chỉ có hai tay, hai chân dù nhanh cách mấy cũng chỉ hạ được hai tên. Bọn chúng lại có bốn tên, phải chi lúc này có thêm một người. Ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, lúc này vọng lên tiếng cầu xin của một người phụ nữ lớn tuổi.
"Tôi xin các cậu đấy, mau chở ông lão nhà tôi vào bệnh viện đi. Ông ấy bị bệnh tim, sắp không chịu nổi rồi."
Một trong số tên cướp lạnh lùng đáp "Cho bà tới bệnh viện, rồi bà báo cảnh sát à. Bà từng tưởng bọn tôi ngu chắc."
"Tôi không dám đâu, tôi cầu xin các cậu. Nếu không ổng sẽ chết mất." Người phụ nữ lớn tuổi tiếp tục cầu xin tên cướp trong vô vọng.
"Thế thì cho ông già đó chết luôn đi, hay bà già cũng muốn chết chung với ông." Vừa nói tên cướp cầm khẩu súng, chĩa thẳng vào người phụ nữ lớn tuổi, có ý định bóp cò.
Nhanh như cắt Trần Bảo Ngọc chạy về phía tên cướp, cô nắm lấy cổ tay. Ngăn không cho hắn bóp cò. Tên cướp cũng nhanh chóng phản ứng lại, hất tay cô ra.
“Con nhỏ này ở đâu ra vậy, muốn chết hả.” Vừa nói hắn cầm khẩu súng bóp cò, viên đạn bay với vận tốc ánh sáng, sượt qua cánh tay bên phải của Trần Bảo Ngọc để lại một vệt máu lăn dài xuống cánh tay. Có chút đau đớn cũng không phải vấn đề to tát gì, nhưng mọi người xung quanh bắt đầu sợ hãi, hoảng loạn. Trẻ con thì khóc ầm lên, làm bầu khí trở nên hỗn tạp hơn. Cô nắm chặt vết thương bên cánh bên phải, nhưng có không tác dụng máu vẫn tiếp tục chảy. Trong lúc lay hoay không biết sử lý thế nào, thì lúc này giọng nói của một người đàn ông vọng tới “Cô cứ nhíu chặt như vậy, không tốt cho vết thương đâu.”
Người đàn ông lấy trong túi mình ra một chiếc khăn mùi xoa hình vuông, đưa lên vết thương của Trần Bảo Ngọc rồi siết chặt nó lại.
“Tạm thời cứ cầm máu như vậy đi, khi nào tới được bệnh viện tôi xử lý vết thương cho cô.” Giọng trầm trầm vang lên.
Trần Bảo Ngọc quay sát người đàn ông, trông có vẻ cũng là người có học thức. Mái tóc được cắt gọn gàng chia bảy ba, với phần mái rủ xuống che một bên chân mày. Anh ta đeo một cặp kính hình vuông không gọng, che nửa khuôn mặt. Tuy nhiên cô có thể thấy được đôi mắt có phần lạnh lùng, và đanh thép sau cặp kính đó.
“Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thôi không thích đâu.” Người đàn ông lạnh lùng nói.
“Anh ta đang nói gì vậy? Bộ tôi muốn nhìn lắm sao.” Trần Bảo Ngọc nói thầm trong lòng. Cô cũng không quên gặng hỏi người đàn ông kia “Mà anh lại ai vậy?”
Người đàn ông chưa kịp trả lời, thì một trong bốn tên lên tiếng ngắt ngang “Diễn đủ chưa? Thôi các trò anh hùng cứu mỹ nhân đi. Máu thì cũng cầm xong rồi, im lặng ngồi một chỗ đi. Còn không ta bắn bỏ.”
Tên cướp còn lại lên tiếng “Chúng ta lấy xong tiền rồi, đi thôi.”
“Ta đổi ý rồi, giờ ta muốn chơi một trò chơi với các người. Nếu thắng ta sẽ thả các ngươi đi, còn thua ta sẽ giết hết người ở đây.” Một trong số chúng lên tiếng.
“Mày bị điên hả, không phải giao kèo lấy tiền rồi bỏ trốn sao.” Một tên cướp khác lên tiếng.
“Đúng là như vậy, nhưng giờ ta đổi ý rồi. Tất cả là do con nhỏ này, ta thấy máu của nó làm ta rất phấn kích. Ánh mắt của hắn hướng về Trần Bảo Ngọc thể hiện sự thèm khát, pha chút biến thái. “Nếu có trách thì trách con nhỏ này, mà các ngươi phải chết tại đây.”
Trần Bảo Ngọc hướng ánh mắt về hắn “Ngươi muốn chơi trò gì?”
“Đấu súng.” Hắn cười khanh khách, ôm khẩu súng nâng niu trong tay.
Ba tên còn lại thì thầm “Máu điên của Kiệt lên tới não nữa rồi, không cản hắn lại là có chuyện đấy.”
“Hắn mà điên lên thì ai mà cản được chứ.” Một tên sợ sệt nói.
Ba tên còn lại nghe theo sự sắp xếp của tên Kiệt, không biết kiếm đâu ra mảnh vụn với thức ăn thừa từ trái cây.
“Bọn ta lục tung nhà bếp lên rồi, chỉ kiếm được nhiều đây thôi. Muốn làm gì thì làm.” Một tên cướp nói.
“Vậy cũng đủ rồi.” Tên Kiệt nhìn vào đống trái cây thừa, tỏ vẻ hài lòng. Hắn liếc nhìn tên bên cạnh “Ngươi mau đưa súng, cho con nhỏ đó đi.”
Trần Bảo Ngọc nhận khẩu súng từ tên cướp, đây là khẩu Makarov hay còn được gọi là K52 ở Việt Nam, và Trung Quốc có đường kính 9mm xuất xứ tại Đức. Được sử dụng rộng rãi từ thời Liên xô cũ tới ngày nay. Sở dĩ cô biết rõ như vậy, do đi theo Lệ Đằng học được không ích. Bọn cướp này sử dụng khẩu Makarov chắc chắn có liên quan tới tư bản Nga.
“Đứng đó làm gì? Còn không ra đây.” Tên Kiệt thúc dục Trần Bảo Ngọc.
Trần Bảo Ngọc đứng vào vị trí mà tên Kiệt yêu cầu, trước mặt cô lúc này là một người phụ nữ trẻ chỉ ngoài hai mươi. Trên đầu cô ta, có trái táo bị cắt làm đôi vô cùng nhỏ. Tên Kiệt yêu cầu cô phải bắn trúng trái táo, mà không làm người phụ nữ bị thương, hay đứt một cọng nào. Nếu thành công, người phụ nữ kia được sống. Còn thất bại người phụ nữ kia phả chết. Hắn quả nhiên biến thái mà, nhưng mà cô cũng chẳng sợ. Tài thiện xạ của cô, đâu phải hữu danh vô thật. Chỉ là chưa có cơ hội thể hiện mà thôi.
Trần Bảo Ngọc giơ khẩu Makarov về mục tiêu hướng trên đầu cô gái, ngón trỏ lòng vào cò trên thân khẩu súng. Cô bóp mạnh viên đạn bay xuyên qua mảnh táo cắt dở, dính chặt trên thành tường. Cô quay đầu về phía tên Kiệt tỏ vẻ đắc ý.
“Coi như cô may mắn.” Tên Kiệt nở nụ cười nhếch môi.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.