Chương 6: Mây mù tan, thế gian đều biết ta yêu huynh 3
Hiểu Hiểu
05/05/2022
Vầng trăng đỏ vành vạnh treo trên bầu trời.
Lẳng lơ, đẫm máu, đầy tà ác.
Cánh cổng của Tứ Quý sơn trang được phản chiếu dưới ánh trăng, dần có chút hương vị không thuộc về trần gian. Màn sương nhớp nháp, ẩm ướt tràn vào khe cửa, mò mẫm trườn về phía trước trên mặt đất như những xúc tu. Nơi nào nó đi qua, những chiếc đèn lồng và ngọn nến sáng rực kỳ lạ như thể bị tắm máu.
“Mười lăm tháng bảy, quỷ môn mở ra, chủ nhân chúng quỷ, nhanh chóng quay lại …”
Một giọng nữ như có như không truyền vào bên trong sơn trang, mạnh mẽ gián đoạn Chu Tử Thư đang vận công, buộc y nôn ra một ngụm máu, sắc mặt y gần như trắng bệt.
Thần cốt trong người Ôn Khách Hành mất đi linh lực cùng máu thần chống đỡ, chỉ có thể run rẩy vài lần rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Nói ra cũng thật lạ, giọng nữ không rõ ràng kia khi lọt vào tai Ôn Khách Hành lại có uy lực như sấm, từng lời từng chữ đều lộ ra sự mê hoặc và hung ác.
Làn khói Túy Sinh Mộng Tử len lỏi ra khỏi căn phòng, mùi hương trong phòng nhạt dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày, hôm nay là ngày cuối cùng …
Ngay lúc Chu Tử Thư đang chuẩn bị tiếp tục truyền linh lực, một bóng đen xẹt qua cửa rồi nghe thấy một tiếng ‘rầm’, có thứ gì đó nặng nề ném lên khung cửa, do trọng lực mà rơi xuống đất, ngay lập tức mùi máu tanh nồng nặc xộc lên lấn át cả mùi thơm lạnh lẽo độc nhất vô nhị của sơn thần.
Chu Tử Thư đẩy cửa bước ra, những gì đập vào mắt chính là núi thây biển máu. Từ Tứ Quý sơn trang kéo dài tới chân núi, ngọn lửa cuồng nộ bùng cháy ở thị trấn phía xa, bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng hét sợ hãi tuyệt vọng của con người.
Đây rõ ràng là một sự khiêu khích, một cái bẫy khiến y rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
— Y biết.
Nhưng y đã từng thề với Đại đạo sẽ đời đời phù hộ con dân núi Trường Bạch, y không thể không quản chuyện người phàm.
Ngọn nến bị dập tắt, bóng của Chu Tử Thư lóe lên hai lần dưới ánh lửa vàng, rồi đột nhiên biến mất khỏi phòng ngủ.
———————-
Ôn Khách Hành biết mình đang nằm mơ.
Vì hắn nhớ lại mọi thứ trong giấc mơ của mình.
Hắn nhìn thấy A Nhứ với dáng vẻ nghiêm túc, có lúc vui vẻ, khi lại cười đùa còn nhiều lần … càn rỡ.
“A Nhứ, chi bằng cùng ta lên nóc nhà ngắm trăng uống rượu?”
Hắn phá, y cười, ở những nơi thiếu sáng, nơi Đại đạo không thể nhìn thấy, hai người không cùng lập trường cùng nhau nói về thứ tình yêu mơ hồ.
“A Nhứ, huynh có sợ quỷ không?”
Hắn cẩn thận nâng một trái tim chân thành đã chìm trong tro tàn, biết rõ còn hỏi, huynh sợ ta không?
“A Nhứ, ta là kẻ ác sao?”
Dường như đã có một khoảng thời gian, chỉ cần quay đầu và gọi tên, hắn lập tức có thể nhận được câu trả lời từ người đó.
Người đó gọi hắn là lão Ôn.
Người đó nói hắn là một người tốt.
Người đó …
“Leng keng.”
Hình dáng gầy gò nhưng không yếu ớt trong ký ức bỗng chốc mất đi sắc màu, chỉ còn lại một màu trắng xám.
“Leng keng.”
Sau khi tiếng chuông thứ hai vang lên, ngay cả màu trắng xám ấy cũng biến mất, không còn nhìn thấy hình dáng ấy nữa.
“A Nhứ? A Nhứ!”
“A Nhứ! A …”
“Leng keng.”
Một giọng nữ lạnh như băng đập vào tai hắn với những tiếng chuông xuyên thấu màn đêm “Quỷ chủ đại nhân, lẽ nào ngài đã quên cha mẹ ngài đã chết trong tay người đời thế nào rồi sao?”
“Ngài muốn quên mối huyết hải thâm thù này sao?”
Ôn Khách Hành nằm trên ghế sạp đau đớn nhíu mày, ngón tay trắng nõn cuộn tròn trên ngực, kẽ ngón tay chảy ra một màu đỏ ửng, rơi xuống chăn bông mỏng màu xám, có chút chói mắt.
“Không thể quên …”
Một đứa trẻ cả người bê bết máu nói với hắn.
“Không thể quên …”
“Ta sẽ biến thành ác quỷ hung tàn nhất, đòi mạng tất cả các người.”
Thần cốt hoàn mỹ trắng như tuyết của Sơn Thần lập tức bị máu đỏ vùi lấp, oán khí từ trần gian liên tục ập đến, chà đạp giẫm nát những ký ức thuộc về lão Ôn thành từng mảnh.
Hắn nhìn thấy máu, một số đỏ tươi, một số tím đen, một số pha tạp còn cả … trộn lẫn với những thớ thịt, bộ não đã khô một nửa.
Hắn nghe thấy tiếng gầm đến từ Cửu U địa phủ, nghe thấy ai đó dùng roi tàn nhẫn đánh hắn “Nơi của mười vạn âm hồn, không phải ngươi chết thì là ta sống.”
Hắn nhớ hắn từng máu lạnh vô tình ném một cái đầu trước mặt đám yêu ma, trầm giọng tuyên bố “Kể từ hôm nay, chỉ có ta là độc tôn.”
“Ta muốn bọn yêu ma quỷ quái không thuộc về thế gian này, đều cút hết về mười tám tầng địa ngục của chúng.”
— Trong người ta chảy không phải là máu, mà là nỗi hận.
Chỉ có ý nghĩ trả thù mới chống đỡ cho ta trèo lên từ chốn âm ti địa ngục, trở thành chủ nhân của chúng quỷ, thành vua vạn cổ.
Hắn đã giết không biết bao nhiêu người, dù là đội quân tinh nhuệ hay thường dân áo vải, nam nữ già trẻ lớn bé chết dưới tay hắn không một ngàn thì cũng tám trăm. Những vong linh đó gào thét, điên cuồng, nguyền rủa, thóa mạ bên tai hắn cả ngày lẫn đêm.
Có lẽ, hắn đã trở thành con quỷ hung ác nhất thế gian.
Chính vì thế mới chết dưới một kiếm xuyên tim của Sơn Thần.
Rơi xuống vực sâu muôn trượng.
Ôn Khách Hành đột nhiên mở mắt, trong mắt chỉ còn lại sự tàn ác.
Ta phải giết hắn.
Hắn nghĩ.
———————-
Chu Tử Thư đuổi theo bóng đen xuống chân núi, đập vào mắt y là khung cảnh tiêu điều, máu thịt hỗn tạp, có thể gọi là địa ngục trần gian.
Nghiệt duyên …
Tiếng thở dài vọng tới từ phương trời xa.
Chu Tử Thư thở ra một hơi, vươn tay rút Bạch Y kiếm từ thắt lưng, nhanh chóng vung tay chém ra một đường kiếm sắc bén.
Bóng đen buộc phải dừng lại trên một mảnh gạch vụn, quay cái đầu ma quái không có khuôn mặt kinh khủng của mình, cười ghê rợn nói “Sơn Thần, khi ngươi rút kiếm xuất sơn san bằng Quỷ cốc, ngươi có lường trước được hậu quả ngày hôm nay không? Ngày Quỷ chủ trở về, cũng là ngày ngươi sẽ chết …”
Chưa kịp nói xong, Chu Tử Thư đã nhảy lên, khí quấn quanh lưỡi kiếm chớp mắt đã xé tan bóng đen kia thành từng mảnh.
Trong lúc linh lực còn đang chao đảo, y nghe thấy phía sau có hơi thở.
Có người!
Bạch Y kiếm còn chưa thu hồi, xoay kiếm linh hoạt công kích người đi tới.
Mãi cho đến khi âm thanh vũ khí va chạm, y mới có thể nhìn rõ …
Là Ôn Khách Hành.
Một Ôn Khách Hành vận hồng y, cả người đầy sát khí.
Nhiều ngày dùng máu vận công nuôi dưỡng thần cốt, linh lực của Chu Tử Thư sớm đã cạn kiệt, đan điền trống rỗng, khó có thể chống lại Quỷ chủ mạnh mẽ vừa thức tỉnh này.
Chu Tử Thư bị chấn động lui về sau vài bước.
“ — Sơn Thần đại nhân, hóa ra ngươi ở đây.”
Lẳng lơ, đẫm máu, đầy tà ác.
Cánh cổng của Tứ Quý sơn trang được phản chiếu dưới ánh trăng, dần có chút hương vị không thuộc về trần gian. Màn sương nhớp nháp, ẩm ướt tràn vào khe cửa, mò mẫm trườn về phía trước trên mặt đất như những xúc tu. Nơi nào nó đi qua, những chiếc đèn lồng và ngọn nến sáng rực kỳ lạ như thể bị tắm máu.
“Mười lăm tháng bảy, quỷ môn mở ra, chủ nhân chúng quỷ, nhanh chóng quay lại …”
Một giọng nữ như có như không truyền vào bên trong sơn trang, mạnh mẽ gián đoạn Chu Tử Thư đang vận công, buộc y nôn ra một ngụm máu, sắc mặt y gần như trắng bệt.
Thần cốt trong người Ôn Khách Hành mất đi linh lực cùng máu thần chống đỡ, chỉ có thể run rẩy vài lần rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Nói ra cũng thật lạ, giọng nữ không rõ ràng kia khi lọt vào tai Ôn Khách Hành lại có uy lực như sấm, từng lời từng chữ đều lộ ra sự mê hoặc và hung ác.
Làn khói Túy Sinh Mộng Tử len lỏi ra khỏi căn phòng, mùi hương trong phòng nhạt dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày, hôm nay là ngày cuối cùng …
Ngay lúc Chu Tử Thư đang chuẩn bị tiếp tục truyền linh lực, một bóng đen xẹt qua cửa rồi nghe thấy một tiếng ‘rầm’, có thứ gì đó nặng nề ném lên khung cửa, do trọng lực mà rơi xuống đất, ngay lập tức mùi máu tanh nồng nặc xộc lên lấn át cả mùi thơm lạnh lẽo độc nhất vô nhị của sơn thần.
Chu Tử Thư đẩy cửa bước ra, những gì đập vào mắt chính là núi thây biển máu. Từ Tứ Quý sơn trang kéo dài tới chân núi, ngọn lửa cuồng nộ bùng cháy ở thị trấn phía xa, bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng hét sợ hãi tuyệt vọng của con người.
Đây rõ ràng là một sự khiêu khích, một cái bẫy khiến y rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
— Y biết.
Nhưng y đã từng thề với Đại đạo sẽ đời đời phù hộ con dân núi Trường Bạch, y không thể không quản chuyện người phàm.
Ngọn nến bị dập tắt, bóng của Chu Tử Thư lóe lên hai lần dưới ánh lửa vàng, rồi đột nhiên biến mất khỏi phòng ngủ.
———————-
Ôn Khách Hành biết mình đang nằm mơ.
Vì hắn nhớ lại mọi thứ trong giấc mơ của mình.
Hắn nhìn thấy A Nhứ với dáng vẻ nghiêm túc, có lúc vui vẻ, khi lại cười đùa còn nhiều lần … càn rỡ.
“A Nhứ, chi bằng cùng ta lên nóc nhà ngắm trăng uống rượu?”
Hắn phá, y cười, ở những nơi thiếu sáng, nơi Đại đạo không thể nhìn thấy, hai người không cùng lập trường cùng nhau nói về thứ tình yêu mơ hồ.
“A Nhứ, huynh có sợ quỷ không?”
Hắn cẩn thận nâng một trái tim chân thành đã chìm trong tro tàn, biết rõ còn hỏi, huynh sợ ta không?
“A Nhứ, ta là kẻ ác sao?”
Dường như đã có một khoảng thời gian, chỉ cần quay đầu và gọi tên, hắn lập tức có thể nhận được câu trả lời từ người đó.
Người đó gọi hắn là lão Ôn.
Người đó nói hắn là một người tốt.
Người đó …
“Leng keng.”
Hình dáng gầy gò nhưng không yếu ớt trong ký ức bỗng chốc mất đi sắc màu, chỉ còn lại một màu trắng xám.
“Leng keng.”
Sau khi tiếng chuông thứ hai vang lên, ngay cả màu trắng xám ấy cũng biến mất, không còn nhìn thấy hình dáng ấy nữa.
“A Nhứ? A Nhứ!”
“A Nhứ! A …”
“Leng keng.”
Một giọng nữ lạnh như băng đập vào tai hắn với những tiếng chuông xuyên thấu màn đêm “Quỷ chủ đại nhân, lẽ nào ngài đã quên cha mẹ ngài đã chết trong tay người đời thế nào rồi sao?”
“Ngài muốn quên mối huyết hải thâm thù này sao?”
Ôn Khách Hành nằm trên ghế sạp đau đớn nhíu mày, ngón tay trắng nõn cuộn tròn trên ngực, kẽ ngón tay chảy ra một màu đỏ ửng, rơi xuống chăn bông mỏng màu xám, có chút chói mắt.
“Không thể quên …”
Một đứa trẻ cả người bê bết máu nói với hắn.
“Không thể quên …”
“Ta sẽ biến thành ác quỷ hung tàn nhất, đòi mạng tất cả các người.”
Thần cốt hoàn mỹ trắng như tuyết của Sơn Thần lập tức bị máu đỏ vùi lấp, oán khí từ trần gian liên tục ập đến, chà đạp giẫm nát những ký ức thuộc về lão Ôn thành từng mảnh.
Hắn nhìn thấy máu, một số đỏ tươi, một số tím đen, một số pha tạp còn cả … trộn lẫn với những thớ thịt, bộ não đã khô một nửa.
Hắn nghe thấy tiếng gầm đến từ Cửu U địa phủ, nghe thấy ai đó dùng roi tàn nhẫn đánh hắn “Nơi của mười vạn âm hồn, không phải ngươi chết thì là ta sống.”
Hắn nhớ hắn từng máu lạnh vô tình ném một cái đầu trước mặt đám yêu ma, trầm giọng tuyên bố “Kể từ hôm nay, chỉ có ta là độc tôn.”
“Ta muốn bọn yêu ma quỷ quái không thuộc về thế gian này, đều cút hết về mười tám tầng địa ngục của chúng.”
— Trong người ta chảy không phải là máu, mà là nỗi hận.
Chỉ có ý nghĩ trả thù mới chống đỡ cho ta trèo lên từ chốn âm ti địa ngục, trở thành chủ nhân của chúng quỷ, thành vua vạn cổ.
Hắn đã giết không biết bao nhiêu người, dù là đội quân tinh nhuệ hay thường dân áo vải, nam nữ già trẻ lớn bé chết dưới tay hắn không một ngàn thì cũng tám trăm. Những vong linh đó gào thét, điên cuồng, nguyền rủa, thóa mạ bên tai hắn cả ngày lẫn đêm.
Có lẽ, hắn đã trở thành con quỷ hung ác nhất thế gian.
Chính vì thế mới chết dưới một kiếm xuyên tim của Sơn Thần.
Rơi xuống vực sâu muôn trượng.
Ôn Khách Hành đột nhiên mở mắt, trong mắt chỉ còn lại sự tàn ác.
Ta phải giết hắn.
Hắn nghĩ.
———————-
Chu Tử Thư đuổi theo bóng đen xuống chân núi, đập vào mắt y là khung cảnh tiêu điều, máu thịt hỗn tạp, có thể gọi là địa ngục trần gian.
Nghiệt duyên …
Tiếng thở dài vọng tới từ phương trời xa.
Chu Tử Thư thở ra một hơi, vươn tay rút Bạch Y kiếm từ thắt lưng, nhanh chóng vung tay chém ra một đường kiếm sắc bén.
Bóng đen buộc phải dừng lại trên một mảnh gạch vụn, quay cái đầu ma quái không có khuôn mặt kinh khủng của mình, cười ghê rợn nói “Sơn Thần, khi ngươi rút kiếm xuất sơn san bằng Quỷ cốc, ngươi có lường trước được hậu quả ngày hôm nay không? Ngày Quỷ chủ trở về, cũng là ngày ngươi sẽ chết …”
Chưa kịp nói xong, Chu Tử Thư đã nhảy lên, khí quấn quanh lưỡi kiếm chớp mắt đã xé tan bóng đen kia thành từng mảnh.
Trong lúc linh lực còn đang chao đảo, y nghe thấy phía sau có hơi thở.
Có người!
Bạch Y kiếm còn chưa thu hồi, xoay kiếm linh hoạt công kích người đi tới.
Mãi cho đến khi âm thanh vũ khí va chạm, y mới có thể nhìn rõ …
Là Ôn Khách Hành.
Một Ôn Khách Hành vận hồng y, cả người đầy sát khí.
Nhiều ngày dùng máu vận công nuôi dưỡng thần cốt, linh lực của Chu Tử Thư sớm đã cạn kiệt, đan điền trống rỗng, khó có thể chống lại Quỷ chủ mạnh mẽ vừa thức tỉnh này.
Chu Tử Thư bị chấn động lui về sau vài bước.
“ — Sơn Thần đại nhân, hóa ra ngươi ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.