Truy Thê Đừng Nhắc Tới Thể Diện
Chương 5
Yukimi
06/11/2024
Trước giờ đều nghe hắn vừa cười vừa nói ta hãy gả cho hắn, bộ dáng nham nhở không đáng tin chút nài, ta cũng không đặt lời này trong lòng. Trước giờ cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới hắn.
Vốn dĩ ta không muốn thành thân, mặc dù phụ mẫu ta đều rất thương yêu nhau, nhưng ta không muốn bị trói buộc. Hơn nữa ta cũng không thích ai, không rung động trước nam nhân nào. Nếu như tìm được người khiến ta rung động, đôi bên lưỡng tình tương duyệt, thì ta cũng sẽ vui vui vẻ vẻ xuất giá.
Đêm ta tổ chức lễ cập kê, mẫu thân cũng từng hỏi qua, ta vừa ý vị lang quân nào, có người trong lòng hay không, ta thẹn thùng đáp không có. Trong đầu quả thực không có ai làm ta rung động, lại nói ta từ nhỏ tới lớn đều có cái đuôi là Vương Nguyên, bên cạnh không có ai khác, cũng rất ít tiếp xúc với nam nhân.
Mẫu thân lại ý vị thâm trường hỏi ta đối với Vương Nguyên như thế nào. Ta thản nhiên cười, hắn quá ngốc ta không thèm để ý.
Thấy ta nghĩ tới xuất thần, Vương Nguyên liền muốn nắm lấy tay ta, ta phản ứng lại ngay lập tức hất móng heo của hắn đi.
"Sao vậy, không tin ta à?"
"Từ nhỏ đến lớn ngươi luôn cợt nhả nói muốn cưới ta, nay bảo ta tin ngươi? Có qu.ỷ mới tin ngươi!" - Ta trừng mắt.
"Gì? Sao lại nghĩ oan cho người tốt như vậy? Ta là sợ dọa muội chạy mất thôi, từ nhỏ tới lớn, ngoài muội ra trước giờ ta cũng đâu có nói những lời này với người khác, muội còn nhẫn tâm nói không xuất giá, ta đau lòng tới nỗi chỉ ăn được một bát cơm thôi đó muội biết không hả?"
Câu chuyện lập tức bị đổi hướng, bầu không khí cũng không còn ngượng ngùng như vừa rồi.
Ta đập hắn một cái, "Là con heo nào tối qua chạy sang đây khoe ăn ba bát cơm, no quá cần ta tản bộ tiêu thực cùng?"
Hắn đảo mắt nói: "Ăn một bát cơm lâu ngày quá nên đói, tối qua mới ăn ba bát để kiếm cớ chạy sang đây rủ muội đi bộ tiêu thực đó, ta làm gì cũng đều vì nghĩ tới muội."
Hay cho Vương Nguyên hắn, đúng là lời nào cũng có thể nói, đảo một vòng, nói dối cũng không cần chớp mắt một cái.
Ta lười cùng hắn nói nhảm, liền muốn tiễn khách. "Bổn đại tiểu thư tâm trạng đang không tốt, ngày khác lại cùng ngươi nói nhảm, giờ thì về đi, không tiễn."
"Nói không lại liền trực tiếp đuổi người, sao cái tính xấu này muội vẫn không sửa được vậy". Hắn bám chặt vào bàn bộ dạng liều chế.ttt cắn chặt không buông.
Ta liền giơ chân muốn đá hắn. "Cút..."
"Cút cũng được nhưng lời ta nói đều là thật lòng, muội nghiêm túc suy nghĩ đi, không có lựa chọn tốt hơn ta đâu." Hắn vừa tránh vừa nói.
Ta không buồn đáp, liền ném một chén trà qua. Hắn nhanh tay đỡ lấy "Coi như muội đồng ý, chén trà này là tín vật định tình, ngày khác ta lại mang lễ vật qua, chỉ cần muội đồng ý, liền tam thư lục sính rước muội vào phủ, tuyệt đối không làm muội mất mặt."
Ta: "???..." Tín vật định tình có thể tặng như thế à? Nói cũng không biết ngượng miệng, thật đúng là phong cách Vương lão nhị.
Từ nhỏ tới giờ, số đồ ta ném cho hắn còn ít sao, nếu như vậy cũng tính, e là cả cái khố phòng của hắn đều là tín vật định tình rồi.
Ta trừng mắt muốn rút giày ném qua, hắn liền nhanh chân nhanh tay trèo qua cửa sổ, nhưng vẫn không quên bồi thêm một câu: "Còn nữa, chỉ cần muội gật đầu, bạc của ta đều sẽ là của muội."
Cái tên đầu heo nay quả thực hiểu rõ ta. Biết rõ ta yêu bạc, liền lấy bạc ra dụ dỗ. Nhưng Đường Nghiên ta thiếu gì cũng có thể, chỉ tuyệt đối không thiếu bạc.
Ta yêu bạc, nhưng là yêu bạc tự mình kiếm được. Tất nhiên, nếu là có kẻ tự mình dâng tận cửa ta cũng không chê. Ahihi
Vốn dĩ ta không muốn thành thân, mặc dù phụ mẫu ta đều rất thương yêu nhau, nhưng ta không muốn bị trói buộc. Hơn nữa ta cũng không thích ai, không rung động trước nam nhân nào. Nếu như tìm được người khiến ta rung động, đôi bên lưỡng tình tương duyệt, thì ta cũng sẽ vui vui vẻ vẻ xuất giá.
Đêm ta tổ chức lễ cập kê, mẫu thân cũng từng hỏi qua, ta vừa ý vị lang quân nào, có người trong lòng hay không, ta thẹn thùng đáp không có. Trong đầu quả thực không có ai làm ta rung động, lại nói ta từ nhỏ tới lớn đều có cái đuôi là Vương Nguyên, bên cạnh không có ai khác, cũng rất ít tiếp xúc với nam nhân.
Mẫu thân lại ý vị thâm trường hỏi ta đối với Vương Nguyên như thế nào. Ta thản nhiên cười, hắn quá ngốc ta không thèm để ý.
Thấy ta nghĩ tới xuất thần, Vương Nguyên liền muốn nắm lấy tay ta, ta phản ứng lại ngay lập tức hất móng heo của hắn đi.
"Sao vậy, không tin ta à?"
"Từ nhỏ đến lớn ngươi luôn cợt nhả nói muốn cưới ta, nay bảo ta tin ngươi? Có qu.ỷ mới tin ngươi!" - Ta trừng mắt.
"Gì? Sao lại nghĩ oan cho người tốt như vậy? Ta là sợ dọa muội chạy mất thôi, từ nhỏ tới lớn, ngoài muội ra trước giờ ta cũng đâu có nói những lời này với người khác, muội còn nhẫn tâm nói không xuất giá, ta đau lòng tới nỗi chỉ ăn được một bát cơm thôi đó muội biết không hả?"
Câu chuyện lập tức bị đổi hướng, bầu không khí cũng không còn ngượng ngùng như vừa rồi.
Ta đập hắn một cái, "Là con heo nào tối qua chạy sang đây khoe ăn ba bát cơm, no quá cần ta tản bộ tiêu thực cùng?"
Hắn đảo mắt nói: "Ăn một bát cơm lâu ngày quá nên đói, tối qua mới ăn ba bát để kiếm cớ chạy sang đây rủ muội đi bộ tiêu thực đó, ta làm gì cũng đều vì nghĩ tới muội."
Hay cho Vương Nguyên hắn, đúng là lời nào cũng có thể nói, đảo một vòng, nói dối cũng không cần chớp mắt một cái.
Ta lười cùng hắn nói nhảm, liền muốn tiễn khách. "Bổn đại tiểu thư tâm trạng đang không tốt, ngày khác lại cùng ngươi nói nhảm, giờ thì về đi, không tiễn."
"Nói không lại liền trực tiếp đuổi người, sao cái tính xấu này muội vẫn không sửa được vậy". Hắn bám chặt vào bàn bộ dạng liều chế.ttt cắn chặt không buông.
Ta liền giơ chân muốn đá hắn. "Cút..."
"Cút cũng được nhưng lời ta nói đều là thật lòng, muội nghiêm túc suy nghĩ đi, không có lựa chọn tốt hơn ta đâu." Hắn vừa tránh vừa nói.
Ta không buồn đáp, liền ném một chén trà qua. Hắn nhanh tay đỡ lấy "Coi như muội đồng ý, chén trà này là tín vật định tình, ngày khác ta lại mang lễ vật qua, chỉ cần muội đồng ý, liền tam thư lục sính rước muội vào phủ, tuyệt đối không làm muội mất mặt."
Ta: "???..." Tín vật định tình có thể tặng như thế à? Nói cũng không biết ngượng miệng, thật đúng là phong cách Vương lão nhị.
Từ nhỏ tới giờ, số đồ ta ném cho hắn còn ít sao, nếu như vậy cũng tính, e là cả cái khố phòng của hắn đều là tín vật định tình rồi.
Ta trừng mắt muốn rút giày ném qua, hắn liền nhanh chân nhanh tay trèo qua cửa sổ, nhưng vẫn không quên bồi thêm một câu: "Còn nữa, chỉ cần muội gật đầu, bạc của ta đều sẽ là của muội."
Cái tên đầu heo nay quả thực hiểu rõ ta. Biết rõ ta yêu bạc, liền lấy bạc ra dụ dỗ. Nhưng Đường Nghiên ta thiếu gì cũng có thể, chỉ tuyệt đối không thiếu bạc.
Ta yêu bạc, nhưng là yêu bạc tự mình kiếm được. Tất nhiên, nếu là có kẻ tự mình dâng tận cửa ta cũng không chê. Ahihi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.