Chương 71: Cùng chơi đùa
Luna Huang
22/11/2018
Tác giả: Luna Huang
Dùng cơm trưa cùng bọn họ xong nghỉ ngơi đến chiều. Buổi chiều ở Giang Nam Mỹ Cảnh vô cùng mát, gió thổi tán liễu bay bay, lồng đèn đỏ bên kia hồ lay động.
Mã Phi Yến liền đề nghị họ chơi đá cầu cùng mình. Đám thiết thất vốn muốn cùng nàng thân cận nên cắn răng nghiến lợi đáp ứng. Thế là Tuyết Ly tìm một quả cầu mây đến, bốn mươi hai người cộng thêm nha hoàn thiếp thân chạy vòng vòng đuổi theo trái cầu mây đến mệt lả người.
Cung Vô Khuyết từ trong cung trở về nghe quản gia bảo Mã Phi Yến đang cùng đám thiếp thất chơi vui vẻ ở Giang Nam Mỹ Cảnh liền đi đến đó. Đi từ xa đã nghe được tiếng la hét vui vẻ rồi. Cảnh tượng trước mắt hắn thật là không biết nên dùng từ nào miêu tả nữa.
Đám nữ nhân tóc tai rũ rượi, trâm cài rơi đầy đất, miệng thở hồng hộc. Bọn họ vốn ít vận động nay còn phải chạy thế này nữa đúng là cực hình mà. Nha hoàn của bọn họ liên tục chạy theo chủ tử, nhặt trâm, lau mồ hôi, tiếp nước. Có người chạy không nỗi phải dừng lại để thở, chỉnh sửa y phục, nếu bị Mã Phi Yến điểm tên lại tiếp tục chạy.
Thấy được Cung Vô khuyết đến bọn họ như thấy thần thánh tái sinh vậy, vội vãi nhúng người thi lễ: "Nô tỳ gặp qua gia." Đầu bọn họ cúi thấp như là sợ bị hắn thấy được bộ dạng chật vật của họ sẽ chán ghét vậy.
"Ừm." Cung Vô Khuyết lạnh nhạt phất tay một cái bước đến bên Mã Phi Yến: "Sao là chơi thành bộ dạng này?"
Mã Phi Yến bĩu môi đem mấy cây kẹp giữ búi tóc của mình toàn bộ tháo xuống hết đưa cho Tuyết Ly bên cạnh: "Vui là được rồi, quan tâm đến những thứ khác làm gì."
Đám thiếp thất chậm rãi đứng dậy rồi quay về phía nha hoàn của mình để các nàng sửa lại tóc tai, chỉnh lý y phục.
"Các nàng trở về nghỉ ngơi đi." Hắn nhàn nhạt ra lệnh, lưng hướng về đám thiếp thất.
Đám thiếp thất nghe được tha bỏng liền nhúng người hành lễ rồi lui về viện của mình. Mã Phi Yến cười tươi vui vẻ hẹn bọn họ mai lại chơi tiếp. Bọn họ nghe được có người sợ đến đứng không vững. Tối này sợ là cả người đau nhức rồi. Ai cũng ném cho nữ nhân mang đồng bài số bốn mươi mốt ánh mắt thương cảm vì tối nay Cung Vô khuyết nhất định đến chỗ nàng ta.
Đợi bọn họ đi khuất Cung Vô khuyết kéo Mã Phi Yến trở về Vọng Nguyệt uyển, miệng không ngừng căn dặn: "Lần sau không được chơi trò đó nữa, không hợp với tuổi của nàng chút nào."
Mã Phi Yến bực bội liền hất tay hắn ra: "Ta nói, thúc thúc ngươi có phải là già quá hồ đồ không? Mấy trò chơi này là vừa với tuổi của ta cũng vừa với tuổi của các nàng, chỉ không vừa với tuổi của thúc thúc thôi." Hắn chỉ có hai mươi bốn thôi có cần phải khó tính như vậy không? Cho dù là Mã Tuấn Vĩnh cũng sẽ không như vậy đâu.
Cung Vô Khuyết bị nàng chọc đến đen cả mặt, tay nắm chặt thành quyền kiềm chế cơn giận. Nàng lại dám gọi hắn là thúc thúc. Ánh mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm cái môi nhỏ đang mấp máy của Mã Phi Yến.
Đại não lại báo động, Mã Phi Yến lùi về sau vài bước dùng tay bảo hộ miệng của mình, nói: "Thúc thúc, ngươi phải biết thừa nhận sự thật, ngươi là ánh sáng ban chiều sắp tắt rồi. Ta lại khác a, thanh xuân của ta như ánh mặt trời buổi trưa, chỉ cần một tia sáng nhỏ cũng chiếu chết ngươi nữa. Bản thân lớn tuổi thì không nên áp đặt người trẻ tuổi như ta."
Thấy Cung Vô khuyết tiến về phía mình, Mã Phi Yến nhấc váy chạy thật nhanh tránh bị hắn bắt lại cưỡng hôn lần nữa. Tuyết Ly chạy theo Mã Phi Yến vừa thầm cười trong bụng. Thiếu gia nhà nàng thế nào lại thành ánh sáng sắp tắt rồi.
Cung Vô Khuyết tức giận không tiếp tục đuổi theo nàng nữa. Hắn có lòng tốt nhắc nhở nàng trưởng thành rồi không nên chơi những trò của tiểu hài tử nữa thế mà nàng lại chê hắn lớn tuổi. Thế là cầu mây bị cấm trong Cung phủ.
Tuyết Ly liên tục lải nhải về hành tung của Cung Vô Khuyết với nàng. Lại còn trách nàng chọc tức hắn làm hắn đến nơi khác dùng bữa nữa. Mã Phi Yến nghe đến phát chán: "Ngươi nói cho ta nghe mấy thứ này làm gì? Không có chuyện thú vị nào nữa sao?"
Tuyết Ly ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng chu môi: "Thiếu phu nhân phải biết trượng phu của mình đi nơi nào chứ, nữ tử ai cũng quan tâm đều này cả a. Các di nương ở đây ai cũng có nha hoàn thông báo cả." Nàng cũng chỉ làm cho giống với người ta thôi.
Mã Phi Yến lập tức phản vấn: "Thế trượng phu của ngươi đi nơi nào?"
Tuyết Ly tuy đã mười chín nhưng tính tình vẫn rất thân thiện nên nàng cùng nàng ta không có phân biệt chủ tớ. Cả Bạch Chỉ, Ngân Chỉ cũng như vậy, hai người bọn họ im lặng hơn Tuyết Ly một chút nhưng cũng là thân thiện. Mặc kệ họ là nội gián, bọn họ đối tốt với nàng thì nàng tốt lại thôi.
Tuyết Ly che miệng cười tủm tỉm rồi chỉ chỉ tay lên nóc nhà: "Ngoài nơi đó ra thì hắn có nơi nào để đi nữa a." Mặt của nàng cũng hồng lên không ít.
"Vậy hôm nào ta bảo hắn đi nơi khác để ngươi từ từ tra được không?" Mã Phi Yến cười xấu xa trêu Tuyết Ly.
Tuyết Ly còn chưa kịp phản pháo thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa cùng tiếng của ma ma: "Lão nô gặp qua thiếu phu nhân, không biết thiếu phu nhân đã ngủ chưa?"
Mã Phi Yến đưa mắt bảo Tuyết Ly ra ngoài xem. Tuyết Ly bước ra mở của to nhỏ gì đó liền chạy vào thông báo Chu thị đến. Nàng gật đầu cho mời.
Chu thị vui vẻ tiến vào, Mã Phi Yến đứng dậy lễ phép gọi: "Đại nương, mời ngồi." Nàng làm động tác mời hướng về phía nhuyễn tháp.
Chu thị ngồi xuống, Tuyết Ly vội vàng dâng trà. Mã Phi Yến ngồi cách Chu thị một cái bàn nhỏ trên nhuyễn tháp: "Không biết tối như vậy đại nương đến đây tìm Phi Yến có chuyện gì?" Nàng thật đoán không ra a.
Chu thị vờ ngượng ngùng vài lần, đến khi Mã Phi Yến chịu không nỗi liền phun ra câu "đại nương có gì cứ nói thẳng, không cần ngại" rồi Chu thị mới thông báo. Hóa ra hai ngày nữa cháu ngoại của nàng ta Chu Lệ Mẫn sẽ tiến vào Cung phủ làm thiếp thất thứ bốn mươi hai của Cung Vô Khuyết.
Mã Phi Yến bình thản nói: "Đại nương hỏi qua quốc công gia là được rồi, không cần phải hỏi Phi Yến đâu." Thái độ của nàng là thập phần không quan tâm nhưng trong lòng không hiểu sao lại buồn bực không thôi.
Chu thị hài lòng gật gật đầu: "Chuyện này ta đã có nói với Khuyết nhi rồi, hắn đã đáp ứng, lão gia cũng không nói gì nên muốn đến hỏi ngươi một chút." Tuy là làm thiếp thất nhưng nàng biết cùng tốt hơn ngôi vị chính thất bù nhìn của Mã Phi Yến gấp ngàn lần. Lại nói Mã Phi Yến cứ bù nhìn như vậy cũng tốt, như vậy Chu Lệ Mẫn mới có thể leo lên vị trí chính thất.
"Chuyện an bài chỗ ở cho muội muội là do Thế An công tử phụ trách, đại nương có thể đến tìm hắn." Mã Phi Yến vội vã đẩy hết trách nhiệm cho người khác.
Chu thị mỉm cười đáp ứng rồi viện cớ rời đi. Kỳ thực trong lòng cũng có chút không vui. Lúc Cung Vô Khuyết vừa đồng ý nàng lập tức đến đây thông báo với Mã Phi Yến là cố ý muốn xem sắc mặt của nàng ta. Không nghĩ tới chính là thái độ hờ hững như vậy. Không trách được Cung Vô Khuyết vừa thú nàng ta vào cửa liền nạp thêm hai thiếp thất.
Mã Phi Yến đem buồn bực trong lòng hắt mạnh ra một lần. Tuyết Ly thấy được liền che miệng cười nói: "Thiếu phu nhân thực sự không quan tâm sao?" Nàng đặc biệt kéo dài ngữ điệu.
"Đó là chuyện của thúc thúc, ta quan tâm làm gì?" Xua xua tay nàng nằm dài trên nhuyễn tháp cắn hạt dưa.
Tuyết Ly sau khi đóng cửa mang ghế tròn đặt bên nhuyễn tháp ngồi xuống: "Nô tỳ lại không thấy như vậy a, thiếu phu nhân không nên dối lòng a."
Mã Phi Yến bĩu môi mang vỏ hạt dưa trong tay ném Tuyết Ly: "Ai bảo với ngươi ta dối lòng?" Nàng mới không có đối với tên háo sắc đó động tâm.
"Vậy lúc nãy vì sao thiếu phu nhân người thở dài?" Tuyết Ly bắt ngay vấn đế chính, miệng còn treo nụ cười hồ ly nhìn nàng vô cùng nguy hiểm.
Mã Phi Yến lập tức ngồi bật dậy ném cho nàng ra câu: "Ta là tiếc nuối thêm một nữ tử rơi vào hang hổ của thúc thúc thôi, toàn là chôn vùi thanh xuân, chẳng có gì tốt. So với hoàng cung còn đáng sợ hơn. Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, nhớ gọi đại phu đến xem cho Ngân Chỉ một chút" Đột nhiên nàng cũng bị lôi kéo vào cái hang hổ này như vậy, cũng may là chưa thất thân thôi.
Dứt lời nàng bước vào ngọa thất trèo lên giường ngủ một giấc. Nghĩ nhiều làm gì, mai lại gặp được mọi người rồi nàng vui còn không kịp nữa là. Tuyệt đối không để con khỉ chết tiệt kia làm ảnh hưởng.
Tuyết Ly cao giọng đáp ứng một tiếng rồi giúp nàng thổi tắt nến bước ra ngoài cùng không quên kép chặt cửa.
Dùng cơm trưa cùng bọn họ xong nghỉ ngơi đến chiều. Buổi chiều ở Giang Nam Mỹ Cảnh vô cùng mát, gió thổi tán liễu bay bay, lồng đèn đỏ bên kia hồ lay động.
Mã Phi Yến liền đề nghị họ chơi đá cầu cùng mình. Đám thiết thất vốn muốn cùng nàng thân cận nên cắn răng nghiến lợi đáp ứng. Thế là Tuyết Ly tìm một quả cầu mây đến, bốn mươi hai người cộng thêm nha hoàn thiếp thân chạy vòng vòng đuổi theo trái cầu mây đến mệt lả người.
Cung Vô Khuyết từ trong cung trở về nghe quản gia bảo Mã Phi Yến đang cùng đám thiếp thất chơi vui vẻ ở Giang Nam Mỹ Cảnh liền đi đến đó. Đi từ xa đã nghe được tiếng la hét vui vẻ rồi. Cảnh tượng trước mắt hắn thật là không biết nên dùng từ nào miêu tả nữa.
Đám nữ nhân tóc tai rũ rượi, trâm cài rơi đầy đất, miệng thở hồng hộc. Bọn họ vốn ít vận động nay còn phải chạy thế này nữa đúng là cực hình mà. Nha hoàn của bọn họ liên tục chạy theo chủ tử, nhặt trâm, lau mồ hôi, tiếp nước. Có người chạy không nỗi phải dừng lại để thở, chỉnh sửa y phục, nếu bị Mã Phi Yến điểm tên lại tiếp tục chạy.
Thấy được Cung Vô khuyết đến bọn họ như thấy thần thánh tái sinh vậy, vội vãi nhúng người thi lễ: "Nô tỳ gặp qua gia." Đầu bọn họ cúi thấp như là sợ bị hắn thấy được bộ dạng chật vật của họ sẽ chán ghét vậy.
"Ừm." Cung Vô Khuyết lạnh nhạt phất tay một cái bước đến bên Mã Phi Yến: "Sao là chơi thành bộ dạng này?"
Mã Phi Yến bĩu môi đem mấy cây kẹp giữ búi tóc của mình toàn bộ tháo xuống hết đưa cho Tuyết Ly bên cạnh: "Vui là được rồi, quan tâm đến những thứ khác làm gì."
Đám thiếp thất chậm rãi đứng dậy rồi quay về phía nha hoàn của mình để các nàng sửa lại tóc tai, chỉnh lý y phục.
"Các nàng trở về nghỉ ngơi đi." Hắn nhàn nhạt ra lệnh, lưng hướng về đám thiếp thất.
Đám thiếp thất nghe được tha bỏng liền nhúng người hành lễ rồi lui về viện của mình. Mã Phi Yến cười tươi vui vẻ hẹn bọn họ mai lại chơi tiếp. Bọn họ nghe được có người sợ đến đứng không vững. Tối này sợ là cả người đau nhức rồi. Ai cũng ném cho nữ nhân mang đồng bài số bốn mươi mốt ánh mắt thương cảm vì tối nay Cung Vô khuyết nhất định đến chỗ nàng ta.
Đợi bọn họ đi khuất Cung Vô khuyết kéo Mã Phi Yến trở về Vọng Nguyệt uyển, miệng không ngừng căn dặn: "Lần sau không được chơi trò đó nữa, không hợp với tuổi của nàng chút nào."
Mã Phi Yến bực bội liền hất tay hắn ra: "Ta nói, thúc thúc ngươi có phải là già quá hồ đồ không? Mấy trò chơi này là vừa với tuổi của ta cũng vừa với tuổi của các nàng, chỉ không vừa với tuổi của thúc thúc thôi." Hắn chỉ có hai mươi bốn thôi có cần phải khó tính như vậy không? Cho dù là Mã Tuấn Vĩnh cũng sẽ không như vậy đâu.
Cung Vô Khuyết bị nàng chọc đến đen cả mặt, tay nắm chặt thành quyền kiềm chế cơn giận. Nàng lại dám gọi hắn là thúc thúc. Ánh mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm cái môi nhỏ đang mấp máy của Mã Phi Yến.
Đại não lại báo động, Mã Phi Yến lùi về sau vài bước dùng tay bảo hộ miệng của mình, nói: "Thúc thúc, ngươi phải biết thừa nhận sự thật, ngươi là ánh sáng ban chiều sắp tắt rồi. Ta lại khác a, thanh xuân của ta như ánh mặt trời buổi trưa, chỉ cần một tia sáng nhỏ cũng chiếu chết ngươi nữa. Bản thân lớn tuổi thì không nên áp đặt người trẻ tuổi như ta."
Thấy Cung Vô khuyết tiến về phía mình, Mã Phi Yến nhấc váy chạy thật nhanh tránh bị hắn bắt lại cưỡng hôn lần nữa. Tuyết Ly chạy theo Mã Phi Yến vừa thầm cười trong bụng. Thiếu gia nhà nàng thế nào lại thành ánh sáng sắp tắt rồi.
Cung Vô Khuyết tức giận không tiếp tục đuổi theo nàng nữa. Hắn có lòng tốt nhắc nhở nàng trưởng thành rồi không nên chơi những trò của tiểu hài tử nữa thế mà nàng lại chê hắn lớn tuổi. Thế là cầu mây bị cấm trong Cung phủ.
Tuyết Ly liên tục lải nhải về hành tung của Cung Vô Khuyết với nàng. Lại còn trách nàng chọc tức hắn làm hắn đến nơi khác dùng bữa nữa. Mã Phi Yến nghe đến phát chán: "Ngươi nói cho ta nghe mấy thứ này làm gì? Không có chuyện thú vị nào nữa sao?"
Tuyết Ly ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng chu môi: "Thiếu phu nhân phải biết trượng phu của mình đi nơi nào chứ, nữ tử ai cũng quan tâm đều này cả a. Các di nương ở đây ai cũng có nha hoàn thông báo cả." Nàng cũng chỉ làm cho giống với người ta thôi.
Mã Phi Yến lập tức phản vấn: "Thế trượng phu của ngươi đi nơi nào?"
Tuyết Ly tuy đã mười chín nhưng tính tình vẫn rất thân thiện nên nàng cùng nàng ta không có phân biệt chủ tớ. Cả Bạch Chỉ, Ngân Chỉ cũng như vậy, hai người bọn họ im lặng hơn Tuyết Ly một chút nhưng cũng là thân thiện. Mặc kệ họ là nội gián, bọn họ đối tốt với nàng thì nàng tốt lại thôi.
Tuyết Ly che miệng cười tủm tỉm rồi chỉ chỉ tay lên nóc nhà: "Ngoài nơi đó ra thì hắn có nơi nào để đi nữa a." Mặt của nàng cũng hồng lên không ít.
"Vậy hôm nào ta bảo hắn đi nơi khác để ngươi từ từ tra được không?" Mã Phi Yến cười xấu xa trêu Tuyết Ly.
Tuyết Ly còn chưa kịp phản pháo thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa cùng tiếng của ma ma: "Lão nô gặp qua thiếu phu nhân, không biết thiếu phu nhân đã ngủ chưa?"
Mã Phi Yến đưa mắt bảo Tuyết Ly ra ngoài xem. Tuyết Ly bước ra mở của to nhỏ gì đó liền chạy vào thông báo Chu thị đến. Nàng gật đầu cho mời.
Chu thị vui vẻ tiến vào, Mã Phi Yến đứng dậy lễ phép gọi: "Đại nương, mời ngồi." Nàng làm động tác mời hướng về phía nhuyễn tháp.
Chu thị ngồi xuống, Tuyết Ly vội vàng dâng trà. Mã Phi Yến ngồi cách Chu thị một cái bàn nhỏ trên nhuyễn tháp: "Không biết tối như vậy đại nương đến đây tìm Phi Yến có chuyện gì?" Nàng thật đoán không ra a.
Chu thị vờ ngượng ngùng vài lần, đến khi Mã Phi Yến chịu không nỗi liền phun ra câu "đại nương có gì cứ nói thẳng, không cần ngại" rồi Chu thị mới thông báo. Hóa ra hai ngày nữa cháu ngoại của nàng ta Chu Lệ Mẫn sẽ tiến vào Cung phủ làm thiếp thất thứ bốn mươi hai của Cung Vô Khuyết.
Mã Phi Yến bình thản nói: "Đại nương hỏi qua quốc công gia là được rồi, không cần phải hỏi Phi Yến đâu." Thái độ của nàng là thập phần không quan tâm nhưng trong lòng không hiểu sao lại buồn bực không thôi.
Chu thị hài lòng gật gật đầu: "Chuyện này ta đã có nói với Khuyết nhi rồi, hắn đã đáp ứng, lão gia cũng không nói gì nên muốn đến hỏi ngươi một chút." Tuy là làm thiếp thất nhưng nàng biết cùng tốt hơn ngôi vị chính thất bù nhìn của Mã Phi Yến gấp ngàn lần. Lại nói Mã Phi Yến cứ bù nhìn như vậy cũng tốt, như vậy Chu Lệ Mẫn mới có thể leo lên vị trí chính thất.
"Chuyện an bài chỗ ở cho muội muội là do Thế An công tử phụ trách, đại nương có thể đến tìm hắn." Mã Phi Yến vội vã đẩy hết trách nhiệm cho người khác.
Chu thị mỉm cười đáp ứng rồi viện cớ rời đi. Kỳ thực trong lòng cũng có chút không vui. Lúc Cung Vô Khuyết vừa đồng ý nàng lập tức đến đây thông báo với Mã Phi Yến là cố ý muốn xem sắc mặt của nàng ta. Không nghĩ tới chính là thái độ hờ hững như vậy. Không trách được Cung Vô Khuyết vừa thú nàng ta vào cửa liền nạp thêm hai thiếp thất.
Mã Phi Yến đem buồn bực trong lòng hắt mạnh ra một lần. Tuyết Ly thấy được liền che miệng cười nói: "Thiếu phu nhân thực sự không quan tâm sao?" Nàng đặc biệt kéo dài ngữ điệu.
"Đó là chuyện của thúc thúc, ta quan tâm làm gì?" Xua xua tay nàng nằm dài trên nhuyễn tháp cắn hạt dưa.
Tuyết Ly sau khi đóng cửa mang ghế tròn đặt bên nhuyễn tháp ngồi xuống: "Nô tỳ lại không thấy như vậy a, thiếu phu nhân không nên dối lòng a."
Mã Phi Yến bĩu môi mang vỏ hạt dưa trong tay ném Tuyết Ly: "Ai bảo với ngươi ta dối lòng?" Nàng mới không có đối với tên háo sắc đó động tâm.
"Vậy lúc nãy vì sao thiếu phu nhân người thở dài?" Tuyết Ly bắt ngay vấn đế chính, miệng còn treo nụ cười hồ ly nhìn nàng vô cùng nguy hiểm.
Mã Phi Yến lập tức ngồi bật dậy ném cho nàng ra câu: "Ta là tiếc nuối thêm một nữ tử rơi vào hang hổ của thúc thúc thôi, toàn là chôn vùi thanh xuân, chẳng có gì tốt. So với hoàng cung còn đáng sợ hơn. Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, nhớ gọi đại phu đến xem cho Ngân Chỉ một chút" Đột nhiên nàng cũng bị lôi kéo vào cái hang hổ này như vậy, cũng may là chưa thất thân thôi.
Dứt lời nàng bước vào ngọa thất trèo lên giường ngủ một giấc. Nghĩ nhiều làm gì, mai lại gặp được mọi người rồi nàng vui còn không kịp nữa là. Tuyệt đối không để con khỉ chết tiệt kia làm ảnh hưởng.
Tuyết Ly cao giọng đáp ứng một tiếng rồi giúp nàng thổi tắt nến bước ra ngoài cùng không quên kép chặt cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.