Chương 8: Thứ nữ?
Luna Huang
22/11/2018
Tác giả: Luna Huang
Mệt mỏi bao lâu cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Đến kinh thành, xe ngựa dừng trước Mã phủ.
Trước đại môn, toàn nữ nhân ra đón. Mã Phi Yến ngạc nhiên đến nỗi mất cả hồn. Không lẽ phụ thân cũng tam thê thứ thiếp sao? Thật muốn ngất, mấy nữ nhân này đều lớn hơn nàng. Nàng từ đích nữ biếm xuống thành thứ nữ sao?
Hèn gì Tề thị là không muốn trở về. Nguyên lai Tề thị là di nương. Bọn họ đón tiếp mẫu tử nàng không được nồng hậu cho lắm. Bọn họ nhúng người qua qua cũng chẳng thèm mở miệng nói câu nào, toàn là những ánh mắt khinh bỉ bay thẳng lên người nàng thôi. Thử so y phục cũng biết rồi ai hơn ai rồi, chưa kể đến nàng ở một thôn nhỏ những sáu năm.
Đúng là nam nhân không thể tin tưởng được. Thế mà sáu năm nay nàng luôn vênh váo tự đắc phụ thân nàng là nam nhân chung thủy nhất thiên hạ nữa cơ. Giờ thì mọi sự tự tin đều vỡ òa như bong bóng xà phòng rồi.
Mã Tuấn Vĩnh sớm đã phải vào kinh diện thánh rồi nên chỉ có hai mẫu nữ nàng hồi phủ trước thôi. Đối mặt với đám nữ nhân này nàng phải làm thế nào đây. Cung đấu, trạch đấu cũng xem không ít nhưng chỉ là giải trí thôi, chưa bao giờ nàng dám nghĩ đến chuyện bản thân sẽ phải bước chân vào hoàn cảnh thế này cả.
Lúc mới xuyên đến đây khó khăn lắm nàng mới chấp nhận được mình là một tiểu oa nhi răng cỏ mọc không đủ lâu lâu còn có răng rụng nữa chứ thật đau lòng biết chừng nào! Mỗi lần nhìn vào gương chỉ muốn ngất thôi.
Sau này răng mọc đầy đủ hơn nàng mới hoạt bát trở lại như trước. không ngờ sau sáu năm đến kinh thành lại đối mặt với những loại truyện như thế này. Làm ơn có ai đó cho nàng một chút dũng khí để sống tiếp đi.
Thấy Mã Phi Yến hóa đá Tề thị liền nắm tay nàng tiến vào đại môn. Hai mẫu tử bước trên con đường lót đá phẳng to dài. Hai bên trong những cây anh đào, hoa nở trắng bên dưới gốc cây lại trong những bụi cây xanh chỉ cao đến thắt lưng của Tề thị.
Gió thổi hoa rơi làm tạo nên cảnh như khí trời mùa đông tuyết rơi vậy. Bên dưới lát đá phẳng được phủ đầy cánh anh đào trắng. Bước chân của hai mẫu tử tạo gió cuốn những cánh hoa bay lên tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ tuyệt đẹp.
Phải nói Mã gia đúng là giàu có, vì sao Mã Tuấn Vĩnh lại phải chịu cực khổ làm thị lang lại phải đi xa như vậy thi hành công vụ? Sao bọn họ lại không gửi bạc đến để hắn không cần sống kham khổ như vậy nữa? Đến cùng cái Mã gia này là có bao nhiêu thứ phiền phức sẽ đến với nàng đây.
Đi hết cái hoa viên to thì đến được tiền thính. Tiền thính cũng khá to và có rất nhiều ghế gỗ được chạm trỗ hoa văn bắt mắt. Bên trong tiền thính, hai người ngồi ở ghế chủ vị hiền từ mỉm cười. Hai người đều cầm một cây trượng to bằng đồng được chạm trỗ tinh tế.
Tề thị quỳ xuống dập đầu trên thảm đỏ viền được thêu hoa văn nổi màu lục: "Nhi tức thỉnh an lão thái gia, lão thái phu nhân."
Mã Phi Yến vẫn đứng ngây ngô đang tuyệt vọng nhìn hai bên ghế đầy ấp người ngồi thì bị Tề thị kéo quỳ xuồng: "Mau thỉnh an tổ phụ, tổ mẫu đi."
"Ngoan ngoan, mau đứng lên đi." Lão thái thái hiền từ cười.
Lúc trước Mã Tuấn Vĩnh nói được hoàng thượng phái đi xa ngỏ ý muốn đưa Tề thị theo cùng. Nàng đã kịch liệt phản đối nhưng giờ nghĩ lại cũng cảm thấy may mắn. Bởi không ngờ đi một lần tận sáu năm. Nếu không có Tề thị bên cạnh chăm sóc thì phải thế nào đây.
Lão thái gia mặt nghiêm trọng hỏi: "Đó là Phi Yến sao?" Hắn nhớ lúc nàng cùng Mã Tuấn Vĩnh và Tề thị rời đi sức khỏe vô cùng yếu đuối, chỉ luôn nằm trên tay Tề thị khóc lóc mãi không thôi. Hiện giờ tuy vẫn là ốm yếu, nước da có hơi ngâm nhưng cũng không đến nỗi như trước bệnh tật liên miên.
"Vâng" Tề thị hiếu thuận nhẹ nhàng đáp. Nàng ta đứng dậy phủi bụi trên váy rồi nở một nụ cười hướng đám nữ nhân trong tiền thính cười một lượt.
"Mau đến đây cho ta xem nào? Ở đó chắc là kham khổ lắm nên mới ôm như vậy?" Lão thái thái vẫy vẫy tay bảo Mã Phi Yến đến đó.
Tế thị đỡ nàng đứng dậy rồi đưa nàng bước qua. Mã Phi Yến thấy lão thái thái nhiệt tình đón chào cũng tung tăng chạy đến: "Phi Yến thỉnh an nãi nãi, gia gia" Chất giọng của một nữ hài mười hai luôn ngọt như đường khiến hai lão nhân gia rất hài lòng.
Hai người đó tặng nàng hai bao đỏ rồi chỉ tay vào nữ nhân đang mỉm cười mà mắt không hề cười kia bảo nàng: "Phi Yến mau thỉnh an đại bá mẫu đi."
Mã Phi Yến tinh thần sáng khoái bước nhanh đến miệng nở nụ cười: "Phi Yến thỉnh an đại bá mẫu." Nàng ta không chào đón nàng, nàng cũng không cần hướng nàng ta quỳ gối.
Hóa ra là không phải Tề thị là di nương, nàng cũng không phải thứ nữ mà là một gia đình mấy hệ sống cùng không tách ra. Sống như vậy không phải là rất phức tạp sao? Nguyên một đám ngựa sống cũng nhau như vậy rất loạn a.
Đúng rồi, Tề thị hung dữ thế này thì cho Mã Tuấn Vĩnh mười cái đầu cũng không dám rước thêm thị thiếp nào về phủ nữa. Là do nàng đa tâm nghĩ nhiều mà thôi.
Trình thị mỉm cười: "Ngoan, Phi Yến chịu khổ rồi." Ngón tay thon dài, móng tay nhọn hoắc cằm một bao đỏ đưa cho nàng.
Ma ma bên cạnh lão thái thái lại nói: "Bên kia là tiểu bá mẫu." Ý là kế thất của bá phụ nàng. Do ở cùng một đống nên không thể gọi là nhị phu nhân tránh trùng với Tề thị.
"Phi Yến thỉnh an tiểu bá mẫu." Mã Phi Yến bước đến bên nữ nhân ngồi sát Trình thị là Lý thị. Lý thị dịu dàng nhét vào tay nàng một bao đỏ và một hạt sen.
"Phi Yến ngoan, có thời gian tiểu bá mẫu đưa ngươi ra ngoài dạo chơi."
Mã Phi Yến ngoan ngoãn gật đầu rồi bước về bên Tề thị. Tề thị an vị ở ghế kế bên Lý thị, tay nhận lấy tách trà từ nha hoàn rồi khẽ nhấp thấm giọng. Lý thị cùng Trình thị liên tục kéo Tề thị cùng nói chuyện như thể hảo tỷ muội đã lâu không gặp. Tề thị lại giống như không muốn cùng các nàng thân cận nên chỉ ậm ừ qua loa.
Lão thái gia liền nghiêm mặt nói với Mã Phi Yến: "Bên kia là các tỷ tỷ và tỷ phu của ngươi. Sau này phải biết đối xử tốt với nhau."
Đám người bên kia đồng thanh "Vâng" một tiếng. Ánh mắt của bọn họ nhìn nàng y như Cung Vô Khuyết lúc đầu vậy, chỉ toàn sự khinh bỉ. Mặc kệ nàng chả cần.
Mã Phi Yến nhìn về phía đối diện có hai nam nhân và ba nữ nhân đang ngồi ngăn ngắn. Ma ma đứng bên lão thái thái đến bên cạnh nàng giới thiệu. Nữ nhân cùng nam nhân ngồi ở vị trí gần với lão thái thái nhất là Mã Phi Lan cùng trượng phu Tống Trung Kiên. Bọn họ vừa thành thân được vài tháng.
Mã Phi Yến chậm rãi bước đến khẽ cúi đầu: "Phi Yến gặp qua đường nhị tỷ tỷ, nhị tỷ phu."
Mã Phi Lan nhếch môi khẽ hừ rồi đưa cho nàng một bao đỏ: "Đường muội muội đã lâu không gặp."
Mã Phi Lan là đích nữ của Mã gia chi thứ nhất, nữ nhi do Trình thị sở sinh. Tống Trung Kiên là trưởng nam lại là một trong tứ đại công tử của kinh thành hiện đang giữ chức hình bộ thượng thư. Người ta mới nhỏ tuổi như vậy đã làm thượng thư rồi còn phụ thân nàng cũng chỉ làm thị lang nhỏ nhoi thôi.
Tuy Mã Phi Yến là đích nữ nhưng lại là chi thứ hai, Mã Tuấn Vĩnh chỉ là một thị lang làm sao bằng được trượng phu của Mã Phi Lan chứ, nàng ta đường nhiên là không để vào mắt rồi.
Tống Trung Kiên mỉm cười gật đầu lấy lệ. Hắn cùng nàng cũng chẳng thân thuộc việc gì phải nữ nhi của một thị lang kết quan hệ chứ.
Mã Phi Yến nặn ra một nụ cười nhưng không trả lời câu nói kia chỉ là nói vài chữ "đa tạ đường nhị tỷ tỷ" thôi. Đây là lần đầu gặp nàng ta làm gì có chuyện lâu rồi không gặp chứ. Nói ra chắc là khiến người khác cười đến rụng cả hàm răng.
Kế bên chính là Mã Phi Cầm cùng trượng phu Thẩm Thiếu Hoa. Mã Phi Cầm là đích thứ nữ thuộc dòng chính do Trình thị sở sinh. Thẩm Thiếu Hoa là trưởng tử hiện đang là lễ bộ thượng thư. Bọn họ vừa thành thân được ba ngày hôm nay là ngày lại mặt.
Mã Phi Yến cũng nhẹ nhàng cúi đầu chào: "Phi Yến gặp qua đường tam tỷ tỷ, tam tỷ phu."
Đáy mắt của Mã Phi Cầm lóe lên vài tia khinh thường nhưng nhanh chóng tiêu biến mỉm cười đưa bao đỏ cho nàng: "Đường muội muội không cần khách sáo như vậy."
Thẩm Thiếu Hoa là lễ bộ thượng thư nên cũng rất hiểu lễ nghĩa hướng nàng cười: "Đường muội muội về trễ mất vài ngày nếu không hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ còn vui hơn nữa." Trong mắt hắn nàng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu oa nhi, không cần so đo làm gì.
"Đa tạ đường tam tỷ tỷ, tam tỷ phu. Phi Yến chúc hai người bách niên giai lão." Mã Phi Yến đưa hai tay nhận lấy.
Thẩm Thiếu Hoa "ừ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng là Mã Phi Vũ do Lý thị sở sinh tuy là quý nữ nhưng lại không thuộc dòng chính. Mã Phi Yến bước đến nhẹ nhàng cúi đầu: "Phi Yến gặp qua đường tứ tỷ."
Mã Phi Vũ nắm lấy tay nàng vui vẻ nói: "Nhị tỷ tỷ cùng tam tỷ tỷ cũng đã gả ra ngoài rồi. Sau này chúng ta sẽ là hảo tỷ muội."
Mã Phi Yến "ân" một tiếng đáp ứng. Nàng cũng không có hứng thú cùng đám nữ nhân cổ đại đàm đạo chuyện nữ công gia chánh hay là nói về một nam nhân nào đó đâu. Nàng an vị trên cái ghế gỗ bên cạnh Mã Phi Vũ.
Sau đó năm người bọn họ đứng dậy lần lượt hướng Tề thị kính trà. Đáng lẽ bọn họ phải kính trà cho Tề thị trước khi nàng hướng bọn họ chào hỏi, do Mã Tuấn Vĩnh chức quan không cao bổng lộc không nhiều lại không được tách chi nên chuyện này bị đảo lại.
Lão thái gia cũng lão thái thái cũng chẳng thèm đả động đến. Hèn gì Tề thị chẳng muốn về đây. Hiện ngay đến nàng cũng chẳng muốn ở đây. Rõ ràng là không xem chi thứ hai ra gì mà. Thế thì còn kính trà làm gì cho mệt, để người khác xem sao? Thật biết diễn tuồng.
Mệt mỏi bao lâu cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Đến kinh thành, xe ngựa dừng trước Mã phủ.
Trước đại môn, toàn nữ nhân ra đón. Mã Phi Yến ngạc nhiên đến nỗi mất cả hồn. Không lẽ phụ thân cũng tam thê thứ thiếp sao? Thật muốn ngất, mấy nữ nhân này đều lớn hơn nàng. Nàng từ đích nữ biếm xuống thành thứ nữ sao?
Hèn gì Tề thị là không muốn trở về. Nguyên lai Tề thị là di nương. Bọn họ đón tiếp mẫu tử nàng không được nồng hậu cho lắm. Bọn họ nhúng người qua qua cũng chẳng thèm mở miệng nói câu nào, toàn là những ánh mắt khinh bỉ bay thẳng lên người nàng thôi. Thử so y phục cũng biết rồi ai hơn ai rồi, chưa kể đến nàng ở một thôn nhỏ những sáu năm.
Đúng là nam nhân không thể tin tưởng được. Thế mà sáu năm nay nàng luôn vênh váo tự đắc phụ thân nàng là nam nhân chung thủy nhất thiên hạ nữa cơ. Giờ thì mọi sự tự tin đều vỡ òa như bong bóng xà phòng rồi.
Mã Tuấn Vĩnh sớm đã phải vào kinh diện thánh rồi nên chỉ có hai mẫu nữ nàng hồi phủ trước thôi. Đối mặt với đám nữ nhân này nàng phải làm thế nào đây. Cung đấu, trạch đấu cũng xem không ít nhưng chỉ là giải trí thôi, chưa bao giờ nàng dám nghĩ đến chuyện bản thân sẽ phải bước chân vào hoàn cảnh thế này cả.
Lúc mới xuyên đến đây khó khăn lắm nàng mới chấp nhận được mình là một tiểu oa nhi răng cỏ mọc không đủ lâu lâu còn có răng rụng nữa chứ thật đau lòng biết chừng nào! Mỗi lần nhìn vào gương chỉ muốn ngất thôi.
Sau này răng mọc đầy đủ hơn nàng mới hoạt bát trở lại như trước. không ngờ sau sáu năm đến kinh thành lại đối mặt với những loại truyện như thế này. Làm ơn có ai đó cho nàng một chút dũng khí để sống tiếp đi.
Thấy Mã Phi Yến hóa đá Tề thị liền nắm tay nàng tiến vào đại môn. Hai mẫu tử bước trên con đường lót đá phẳng to dài. Hai bên trong những cây anh đào, hoa nở trắng bên dưới gốc cây lại trong những bụi cây xanh chỉ cao đến thắt lưng của Tề thị.
Gió thổi hoa rơi làm tạo nên cảnh như khí trời mùa đông tuyết rơi vậy. Bên dưới lát đá phẳng được phủ đầy cánh anh đào trắng. Bước chân của hai mẫu tử tạo gió cuốn những cánh hoa bay lên tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ tuyệt đẹp.
Phải nói Mã gia đúng là giàu có, vì sao Mã Tuấn Vĩnh lại phải chịu cực khổ làm thị lang lại phải đi xa như vậy thi hành công vụ? Sao bọn họ lại không gửi bạc đến để hắn không cần sống kham khổ như vậy nữa? Đến cùng cái Mã gia này là có bao nhiêu thứ phiền phức sẽ đến với nàng đây.
Đi hết cái hoa viên to thì đến được tiền thính. Tiền thính cũng khá to và có rất nhiều ghế gỗ được chạm trỗ hoa văn bắt mắt. Bên trong tiền thính, hai người ngồi ở ghế chủ vị hiền từ mỉm cười. Hai người đều cầm một cây trượng to bằng đồng được chạm trỗ tinh tế.
Tề thị quỳ xuống dập đầu trên thảm đỏ viền được thêu hoa văn nổi màu lục: "Nhi tức thỉnh an lão thái gia, lão thái phu nhân."
Mã Phi Yến vẫn đứng ngây ngô đang tuyệt vọng nhìn hai bên ghế đầy ấp người ngồi thì bị Tề thị kéo quỳ xuồng: "Mau thỉnh an tổ phụ, tổ mẫu đi."
"Ngoan ngoan, mau đứng lên đi." Lão thái thái hiền từ cười.
Lúc trước Mã Tuấn Vĩnh nói được hoàng thượng phái đi xa ngỏ ý muốn đưa Tề thị theo cùng. Nàng đã kịch liệt phản đối nhưng giờ nghĩ lại cũng cảm thấy may mắn. Bởi không ngờ đi một lần tận sáu năm. Nếu không có Tề thị bên cạnh chăm sóc thì phải thế nào đây.
Lão thái gia mặt nghiêm trọng hỏi: "Đó là Phi Yến sao?" Hắn nhớ lúc nàng cùng Mã Tuấn Vĩnh và Tề thị rời đi sức khỏe vô cùng yếu đuối, chỉ luôn nằm trên tay Tề thị khóc lóc mãi không thôi. Hiện giờ tuy vẫn là ốm yếu, nước da có hơi ngâm nhưng cũng không đến nỗi như trước bệnh tật liên miên.
"Vâng" Tề thị hiếu thuận nhẹ nhàng đáp. Nàng ta đứng dậy phủi bụi trên váy rồi nở một nụ cười hướng đám nữ nhân trong tiền thính cười một lượt.
"Mau đến đây cho ta xem nào? Ở đó chắc là kham khổ lắm nên mới ôm như vậy?" Lão thái thái vẫy vẫy tay bảo Mã Phi Yến đến đó.
Tế thị đỡ nàng đứng dậy rồi đưa nàng bước qua. Mã Phi Yến thấy lão thái thái nhiệt tình đón chào cũng tung tăng chạy đến: "Phi Yến thỉnh an nãi nãi, gia gia" Chất giọng của một nữ hài mười hai luôn ngọt như đường khiến hai lão nhân gia rất hài lòng.
Hai người đó tặng nàng hai bao đỏ rồi chỉ tay vào nữ nhân đang mỉm cười mà mắt không hề cười kia bảo nàng: "Phi Yến mau thỉnh an đại bá mẫu đi."
Mã Phi Yến tinh thần sáng khoái bước nhanh đến miệng nở nụ cười: "Phi Yến thỉnh an đại bá mẫu." Nàng ta không chào đón nàng, nàng cũng không cần hướng nàng ta quỳ gối.
Hóa ra là không phải Tề thị là di nương, nàng cũng không phải thứ nữ mà là một gia đình mấy hệ sống cùng không tách ra. Sống như vậy không phải là rất phức tạp sao? Nguyên một đám ngựa sống cũng nhau như vậy rất loạn a.
Đúng rồi, Tề thị hung dữ thế này thì cho Mã Tuấn Vĩnh mười cái đầu cũng không dám rước thêm thị thiếp nào về phủ nữa. Là do nàng đa tâm nghĩ nhiều mà thôi.
Trình thị mỉm cười: "Ngoan, Phi Yến chịu khổ rồi." Ngón tay thon dài, móng tay nhọn hoắc cằm một bao đỏ đưa cho nàng.
Ma ma bên cạnh lão thái thái lại nói: "Bên kia là tiểu bá mẫu." Ý là kế thất của bá phụ nàng. Do ở cùng một đống nên không thể gọi là nhị phu nhân tránh trùng với Tề thị.
"Phi Yến thỉnh an tiểu bá mẫu." Mã Phi Yến bước đến bên nữ nhân ngồi sát Trình thị là Lý thị. Lý thị dịu dàng nhét vào tay nàng một bao đỏ và một hạt sen.
"Phi Yến ngoan, có thời gian tiểu bá mẫu đưa ngươi ra ngoài dạo chơi."
Mã Phi Yến ngoan ngoãn gật đầu rồi bước về bên Tề thị. Tề thị an vị ở ghế kế bên Lý thị, tay nhận lấy tách trà từ nha hoàn rồi khẽ nhấp thấm giọng. Lý thị cùng Trình thị liên tục kéo Tề thị cùng nói chuyện như thể hảo tỷ muội đã lâu không gặp. Tề thị lại giống như không muốn cùng các nàng thân cận nên chỉ ậm ừ qua loa.
Lão thái gia liền nghiêm mặt nói với Mã Phi Yến: "Bên kia là các tỷ tỷ và tỷ phu của ngươi. Sau này phải biết đối xử tốt với nhau."
Đám người bên kia đồng thanh "Vâng" một tiếng. Ánh mắt của bọn họ nhìn nàng y như Cung Vô Khuyết lúc đầu vậy, chỉ toàn sự khinh bỉ. Mặc kệ nàng chả cần.
Mã Phi Yến nhìn về phía đối diện có hai nam nhân và ba nữ nhân đang ngồi ngăn ngắn. Ma ma đứng bên lão thái thái đến bên cạnh nàng giới thiệu. Nữ nhân cùng nam nhân ngồi ở vị trí gần với lão thái thái nhất là Mã Phi Lan cùng trượng phu Tống Trung Kiên. Bọn họ vừa thành thân được vài tháng.
Mã Phi Yến chậm rãi bước đến khẽ cúi đầu: "Phi Yến gặp qua đường nhị tỷ tỷ, nhị tỷ phu."
Mã Phi Lan nhếch môi khẽ hừ rồi đưa cho nàng một bao đỏ: "Đường muội muội đã lâu không gặp."
Mã Phi Lan là đích nữ của Mã gia chi thứ nhất, nữ nhi do Trình thị sở sinh. Tống Trung Kiên là trưởng nam lại là một trong tứ đại công tử của kinh thành hiện đang giữ chức hình bộ thượng thư. Người ta mới nhỏ tuổi như vậy đã làm thượng thư rồi còn phụ thân nàng cũng chỉ làm thị lang nhỏ nhoi thôi.
Tuy Mã Phi Yến là đích nữ nhưng lại là chi thứ hai, Mã Tuấn Vĩnh chỉ là một thị lang làm sao bằng được trượng phu của Mã Phi Lan chứ, nàng ta đường nhiên là không để vào mắt rồi.
Tống Trung Kiên mỉm cười gật đầu lấy lệ. Hắn cùng nàng cũng chẳng thân thuộc việc gì phải nữ nhi của một thị lang kết quan hệ chứ.
Mã Phi Yến nặn ra một nụ cười nhưng không trả lời câu nói kia chỉ là nói vài chữ "đa tạ đường nhị tỷ tỷ" thôi. Đây là lần đầu gặp nàng ta làm gì có chuyện lâu rồi không gặp chứ. Nói ra chắc là khiến người khác cười đến rụng cả hàm răng.
Kế bên chính là Mã Phi Cầm cùng trượng phu Thẩm Thiếu Hoa. Mã Phi Cầm là đích thứ nữ thuộc dòng chính do Trình thị sở sinh. Thẩm Thiếu Hoa là trưởng tử hiện đang là lễ bộ thượng thư. Bọn họ vừa thành thân được ba ngày hôm nay là ngày lại mặt.
Mã Phi Yến cũng nhẹ nhàng cúi đầu chào: "Phi Yến gặp qua đường tam tỷ tỷ, tam tỷ phu."
Đáy mắt của Mã Phi Cầm lóe lên vài tia khinh thường nhưng nhanh chóng tiêu biến mỉm cười đưa bao đỏ cho nàng: "Đường muội muội không cần khách sáo như vậy."
Thẩm Thiếu Hoa là lễ bộ thượng thư nên cũng rất hiểu lễ nghĩa hướng nàng cười: "Đường muội muội về trễ mất vài ngày nếu không hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ còn vui hơn nữa." Trong mắt hắn nàng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu oa nhi, không cần so đo làm gì.
"Đa tạ đường tam tỷ tỷ, tam tỷ phu. Phi Yến chúc hai người bách niên giai lão." Mã Phi Yến đưa hai tay nhận lấy.
Thẩm Thiếu Hoa "ừ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng là Mã Phi Vũ do Lý thị sở sinh tuy là quý nữ nhưng lại không thuộc dòng chính. Mã Phi Yến bước đến nhẹ nhàng cúi đầu: "Phi Yến gặp qua đường tứ tỷ."
Mã Phi Vũ nắm lấy tay nàng vui vẻ nói: "Nhị tỷ tỷ cùng tam tỷ tỷ cũng đã gả ra ngoài rồi. Sau này chúng ta sẽ là hảo tỷ muội."
Mã Phi Yến "ân" một tiếng đáp ứng. Nàng cũng không có hứng thú cùng đám nữ nhân cổ đại đàm đạo chuyện nữ công gia chánh hay là nói về một nam nhân nào đó đâu. Nàng an vị trên cái ghế gỗ bên cạnh Mã Phi Vũ.
Sau đó năm người bọn họ đứng dậy lần lượt hướng Tề thị kính trà. Đáng lẽ bọn họ phải kính trà cho Tề thị trước khi nàng hướng bọn họ chào hỏi, do Mã Tuấn Vĩnh chức quan không cao bổng lộc không nhiều lại không được tách chi nên chuyện này bị đảo lại.
Lão thái gia cũng lão thái thái cũng chẳng thèm đả động đến. Hèn gì Tề thị chẳng muốn về đây. Hiện ngay đến nàng cũng chẳng muốn ở đây. Rõ ràng là không xem chi thứ hai ra gì mà. Thế thì còn kính trà làm gì cho mệt, để người khác xem sao? Thật biết diễn tuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.