Chương 10: Câu chuyện nhỏ: Nỗi muộn phiền của anh
Đinh Mặc
14/05/2015
Hàn Trầm ghét đụng chạm thân thể với phụ nữ, không hoàn toàn vì nguyên nhân anh đã có vị hôn thê, hay là mắc bệnh “sạch sẽ” trong vấn đề tình cảm, mà là vì… từ nhỏ đến lớn, anh đều ghét điều đó.
Hồi nhỏ, do có ngoại hình sáng sủa, gia thế tốt, chơi bóng giỏi, học hành cũng rất cừ nên lúc nào cũng có nhiều con gái vây quanh anh. Từ lúc học mẫu giáo, tiểu học, cấp hai… thỉnh thoảng lại có vụ các bạn gái chỉ vì anh mà ghen tuông, cãi nhau, ẩu đả, thậm chí hãm hại lẫn nhau. Lúc anh lên lớp luôn có nữ sinh tranh vị trí bạn cùng bàn với anh; anh tham gia các cuộc du ngoạn vào mùa xuân, các bạn đều muốn cầm tay anh. Ngay cả khi anh trốn ở một góc sân hút thuốc cũng sẽ có mấy nữ sinh lén lút đứng ở chân cầu thang cảm thán: Đẹp trai quá! Kết quả, họ hại anh bị thầy giáo vụ bắt được.
Do đó, từ nhỏ Hàn Trầm đã có một nhận thức, con gái vô cùng phiền phức.
Thế là kể từ thời tiểu học, anh đã trở thành cậu bé cô độc ngạo mạn. Những câu anh hay nói với các bạn gái là: “Đừng chạm vào người tôi!”, “Tránh ra!” và “Tôi không thích bạn, tạm biệt!”.
Vì vậy lúc bấy giờ, Hàn Thập tam lang còn có một biệt hiệu, gọi là “Hàn trai tân”. Nhưng nghe qua, biệt hiệu này giống cách xưng hô dành cho lãnh đạo một cơ quan nào đó. Một lần, nghe có người gọi anh như vậy, bố anh cảm thấy thú vị: “Con tự phong quan cho mình đấy là? Bố nghe bọn nó gọi con là… Trưởng phòng Hàn(*)”.
(*) “Trai tân” âm Hán Việt là “xử nam”. Chữ “xử” còn một âm đọc khác là “xứ”, một cấp bậc trong cơ quan hành chính. Vốn là “Hàn xử” nhưng bố Hàn Trầm lại tưởng là “Hàn xứ”.
Dẫu sao cũng còn là thiếu niên non nớt, Hàn Trầm đỏ mặt: “Chủ yếu là họ quá phiền phức”.
Vậy mà sau này, Hàn Trầm lại thích cô gái phiền phức nhất. Đúng là cô gái đó rất phiền phức, vừa khắt khe lại vừa đỏm dáng, rõ ràng bình thường hay hất hàm sai khiến anh nhưng lúc buồn bã lại nhạy cảm như con mèo nhỏ, khiến anh phải ra sức dỗ dành. Nhưng Hàn Trầm yêu chiều cô một cách cam tâm tình nguyện.
Chứng kiến anh yêu đương kiểu đó, đám bạn thân sắp phát điên, đều khuyên nhủ: “Mẹ kiếp, anh Hàn chiều phụ nữ như vậy không được đâu, tương lai không cẩn thận lại bị cô ta đè đầu cưỡi cổ ấy chứ”. Hàn Trầm thản nhiên đáp: “Câm miệng! Tôi thích như vậy đấy!”.
Mãi tới sau này, anh mới hiểu ra một điều, quả thật… ngàn vàng khó mua được sự cam tâm tình nguyện của anh. Ông trời bắt anh lúc nhỏ chịu đủ sự giày vò và quấy nhiễu của con gái, chính là muốn anh tích luỹ toàn bộ nỗi thương xót, dịu dàng, tốt đẹp dành cho một người phụ nữ.
Hàn Trầm cảm thấy như vậy cũng tốt.
Sau khi yêu cô, thỉnh thoảng ngồi một mình, Hàn Trầm hay để lộ nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Trong lòng anh có chút xót xa, cũng hơi xúc động. Anh nghĩ: Cuối cùng mình cũng có cơ hội thoát khỏi biệt hiệu “Hàn trai tân” rồi.
Hồi nhỏ, do có ngoại hình sáng sủa, gia thế tốt, chơi bóng giỏi, học hành cũng rất cừ nên lúc nào cũng có nhiều con gái vây quanh anh. Từ lúc học mẫu giáo, tiểu học, cấp hai… thỉnh thoảng lại có vụ các bạn gái chỉ vì anh mà ghen tuông, cãi nhau, ẩu đả, thậm chí hãm hại lẫn nhau. Lúc anh lên lớp luôn có nữ sinh tranh vị trí bạn cùng bàn với anh; anh tham gia các cuộc du ngoạn vào mùa xuân, các bạn đều muốn cầm tay anh. Ngay cả khi anh trốn ở một góc sân hút thuốc cũng sẽ có mấy nữ sinh lén lút đứng ở chân cầu thang cảm thán: Đẹp trai quá! Kết quả, họ hại anh bị thầy giáo vụ bắt được.
Do đó, từ nhỏ Hàn Trầm đã có một nhận thức, con gái vô cùng phiền phức.
Thế là kể từ thời tiểu học, anh đã trở thành cậu bé cô độc ngạo mạn. Những câu anh hay nói với các bạn gái là: “Đừng chạm vào người tôi!”, “Tránh ra!” và “Tôi không thích bạn, tạm biệt!”.
Vì vậy lúc bấy giờ, Hàn Thập tam lang còn có một biệt hiệu, gọi là “Hàn trai tân”. Nhưng nghe qua, biệt hiệu này giống cách xưng hô dành cho lãnh đạo một cơ quan nào đó. Một lần, nghe có người gọi anh như vậy, bố anh cảm thấy thú vị: “Con tự phong quan cho mình đấy là? Bố nghe bọn nó gọi con là… Trưởng phòng Hàn(*)”.
(*) “Trai tân” âm Hán Việt là “xử nam”. Chữ “xử” còn một âm đọc khác là “xứ”, một cấp bậc trong cơ quan hành chính. Vốn là “Hàn xử” nhưng bố Hàn Trầm lại tưởng là “Hàn xứ”.
Dẫu sao cũng còn là thiếu niên non nớt, Hàn Trầm đỏ mặt: “Chủ yếu là họ quá phiền phức”.
Vậy mà sau này, Hàn Trầm lại thích cô gái phiền phức nhất. Đúng là cô gái đó rất phiền phức, vừa khắt khe lại vừa đỏm dáng, rõ ràng bình thường hay hất hàm sai khiến anh nhưng lúc buồn bã lại nhạy cảm như con mèo nhỏ, khiến anh phải ra sức dỗ dành. Nhưng Hàn Trầm yêu chiều cô một cách cam tâm tình nguyện.
Chứng kiến anh yêu đương kiểu đó, đám bạn thân sắp phát điên, đều khuyên nhủ: “Mẹ kiếp, anh Hàn chiều phụ nữ như vậy không được đâu, tương lai không cẩn thận lại bị cô ta đè đầu cưỡi cổ ấy chứ”. Hàn Trầm thản nhiên đáp: “Câm miệng! Tôi thích như vậy đấy!”.
Mãi tới sau này, anh mới hiểu ra một điều, quả thật… ngàn vàng khó mua được sự cam tâm tình nguyện của anh. Ông trời bắt anh lúc nhỏ chịu đủ sự giày vò và quấy nhiễu của con gái, chính là muốn anh tích luỹ toàn bộ nỗi thương xót, dịu dàng, tốt đẹp dành cho một người phụ nữ.
Hàn Trầm cảm thấy như vậy cũng tốt.
Sau khi yêu cô, thỉnh thoảng ngồi một mình, Hàn Trầm hay để lộ nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Trong lòng anh có chút xót xa, cũng hơi xúc động. Anh nghĩ: Cuối cùng mình cũng có cơ hội thoát khỏi biệt hiệu “Hàn trai tân” rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.