Chương 27: Hình dáng mơ hồ của em
Đinh Mặc
14/05/2015
Vừa đi khỏi phòng bệnh của Bạch Cẩm Hi mấy bước, Hàn Trầm liền gặp Tân Giai. Tân Giai từ phòng bệnh của anh tìm đến đây. Vì trông nom anh suốt một ngày một đêm nên sắc mặt của cô tiều tụy. Nhìn thấy anh, cô vô thức đan hai tay vào nhau: “Hàn Trầm, sao anh lại xuống giường?”.
Hàn Trầm liếc cô một cái, tiếp tục bám bờ tường bước đi. Tân Giai lập tức tiến đến, định đỡ cánh tay anh nhưng bị anh né tránh.
“Tránh ra!”
Dõi theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông, viền mắt Tân Giai đỏ hoe, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong đó ẩn hiện nét bi thương.
Hàn Trầm đột ngột dừng lại, quay đầu về phía cô. Tân Giai giật mình.
Mặc dù Hàn Trầm luôn tỏ ra xa cách, nhưng anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
“Gân đây em không siêng tìm tôi như lúc trước. Tại sao thế?”
Tân Giai đờ ra: “… Gì cơ?”.
“Do em sợ gặp phải người nào đó ở chỗ tôi, đúng không?” Anh nhìn cô chằm chằm.
Một nỗi tuyệt vọng ùa vào lòng Tân Giai. Cô vô thức cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy nhưng không thốt ra lời.
Phản ứng này của Tân Giai đã quá đủ đối với Hàn Trầm. Anh cười cười, quay người bước đi.
Về phòng bệnh, Hàn Trầm nằm xuống giường một cách khó nhọc. Dõi mắt lên trần nhà, trong đầu anh lại hiện ra gương mặt đỏ ửng, ánh mắt vừa ấm ức vừa tức giận của Bạch Cẩm Hi ban nãy. Điều này khiến lồng ngực anh đè nén khó chịu. Trầm ngâm một lúc, anh lấy điện thoại, gọi cho Mặt Lạnh.
“Hãy photo một bản tư liệu chỉ tiết về Bạch Cẩm Hi rồi mang đến đây cho tôi.”
Mặt Lạnh có hiệu suất làm việc rất cao. Một tiếng sau, anh ta đã mang đến cho Hàn Trầm mà không thắc mắc một câu.
Hàn Trầm tựa vào đầu giường xem tài liệu. Anh dùng bút bi đỏ khoanh một số nội dung:
Nơi sinh ra: Huyện Hồng Sơn. Địa chỉ từng sinh sống: Số 17 ngõ Phụ Dương huyện Hồng Sơn.
Trình độ văn hóa: Lớp Hai, khoa Điều tra hình sự; khóa 56 trường cảnh sát Sa Hồ.
Địa chỉ thường trú trước đó: Số 26 làng mới Nhã An, đại lộ Nam Thiên, thành phố Giang. Tháng 7 năm 2010 xảy ra vụ hỏa hoạn, nhà bị cháy rụi, hai người tử vong là Bạch Diệu Tông và Triệu Lan Xuân (Bố mẹ Bạch Cẩm Hi).
Xem xong tư liệu, Hàn Trầm bấm chuông ở đầu giường. Cô y tá nhanh chóng đi vào, mỉm cười hỏi: “Anh cần gì ạ?”.
“Bao giờ tôi mới có thể xuất viện?” Hàn Trầm hỏi.
Cô y tá ngập ngừng: “Anh… ít nhất một tuần nữa. Về nhà anh vẫn phải chú ý, không được để thân thể quá mệt mỏi”.
Hàn Trầm gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô”.
Trưa ngày hôm sau, Bạch Cẩm Hi nằm trên giường, vô cùng buồn chán. Châu Tiểu Triện ngồi bên cạnh, đút cơm cho cô.
Mới bón vài miếng, cậu ta không nhịn nổi, bắt đầu tán gẫu: “Hôm qua Mặt Lạnh nhận được điện thoại của lão đại, không biết bảo anh ta tìm tư liệu gì mà có vẻ rất thần bí. Anh ta photo một đống, thấy em đi đến liền thu hết lại, không cho em xem”.
Cẩm Hi “xì” một tiếng: “Cậu quan tâm đến người ta làm gì?”.
Châu Tiểu Triện không hiểu tại sao Cẩm Hi tự dưng thay đổi thái độ với Hàn Trầm, hỏi cô cũng không nói, cậu ta đành kết thúc đề tài này, chuyển sang vấn đề khác: “Hôm nay, bác sĩ Từ không đến đây à?”.
“Chẳng thấy anh ấy đâu cả.”
“Hôm qua, anh ấy nói sẽ đến thăm chị còn gì?”
“Tôi làm sao mà biết được.”
Hai người im lặng, Châu Tiểu Triện thở một hơi dài. Tâm trạng của Cẩm Hi vốn đã buồn bực, nghe cậu ta thở dài, cô càng cáu kỉnh: “Hừ, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đấy. Hôm qua, tại sao cậu lại để một mình Hàn Trầm ở lại đây? Cậu chẳng có nghĩa khí gì cả…”.
Cô còn chưa dứt lời, Châu Tiểu Triện đột nhiên đưa mắt về phía cửa ra vào, cậu ta nhanh chóng đứng lên, không quên nháy mắt ra hiệu cho cô.
Lúc này, Cẩm Hi mới phát hiện, Hàn Trầm đang đứng ở cửa phòng. Sau một đêm, khí sắc của anh đã khá hơn rất nhiều, gương mặt không còn nhợt nhạt, người cũng có thể đứng thẳng. Dù mặc bộ đồ bệnh nhân nhưng trông anh vẫn cao lớn và nổi bật.
Hàn Trầm hiển nhiên nghe thấy câu nói vừa rồi, anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô chăm chú. Tim Cẩm Hi rung lên một nhịp, cô lập tức ngoảnh đầu về phía cửa sổ.
Châu Tiểu Triện giả vờ vô tư, cười nói với Hàn Trầm: “Lão đại, anh đến thăm Tiểu Bạch đấy à?”.
Hàn Trầm gật đầu, đi tới chiếc ghế cạnh giường ngồi xuống, dõi mắt vào gáy Cẩm Hi.
“Tiểu Triện!” Anh lên tiếng.
“Vâng.”
“Để tôi ở đây một mình.”
Nghe câu này, Cẩm Hi lập tức quay đầu. Cô thật sự không hiểu, tại sao Hàn Trầm lại ngang ngược như vậy? Trước kia, anh đâu có khốn kiếp đến mức này? Nhìn gương mặt điển trai của anh, nỗi tức giận trong lòng Cẩm Hi lại bùng cháy dữ dội.
Cô trừng mắt với Châu Tiểu Triện: “Cậu dám đi?”.
Hàn Trầm cũng ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu ta.
Châu Tiểu Triện nói nhỏ: “Em không thể không đi…”. Vừa dứt lời, cậu ta liền cầm áo khoác, ba chân bốn cẳng chuồn mất. Căn phòng trở nên yên tĩnh, Cẩm Hi lại quay mặt đi chỗ khác.
Hàn Trầm cũng không phải cố tình trêu ghẹo Cẩm Hi. Cứ nghĩ đến cô, trong lòng anh lại bứt rứt không yên. Trực giác mãnh liệt báo cho anh biết, cô chính là người con gái trong mơ kia. Người phụ nữ giày vò tâm trạng của anh thời gian gần đây, thật ra cũng chính là cô gái đã giày vò anh hơn một nghìn ngày đêm. Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng ngay lập tức, hỏi xem liệu cô có nhớ đến anh, dù chỉ một chút? Liệu cô có nhớ đến tình yêu của hai người?
Nhung lý trí cũng nhắc nhở, anh phải kiên nhẫn chờ đợi, trước khi điều tra rõ ràng.
Giơ tay là có thể chạm tới, nhưng cầu mà không được. Anh phải cố gắng kiềm chế tình cảm trong lòng, còn cô lại không hề hay biết. Ngắm cô một lúc, ánh mắt Hàn Trầm dừng ở hộp cơm trên bàn. Anh đứng dậy, cầm hộp cơm rồi dùng chiếc thìa nhỏ mở ra xem. Cô mới ăn có một ít.
Tuy ngoảnh đi chỗ khác nhưng Cẩm Hi vẫn chú ý lắng nghe động tĩnh của anh. Sau đó, mặt đệm lại lún xuống, anh ngồi cạnh cô.
Cẩm Hi liền trừng mắt với anh: “Anh muốn làm gì hả?”.
Hàn Trầm lắc lắc chiếc thìa: “Tôi đút cho em ăn”. Ngữ khí của anh vô cùng dịu dàng.
Cẩm Hi vẫn tỏ ra kiên quyết: “Tôi không ăn”.
“Được.” Hàn Trầm nói: “Em không ăn thì tôi ăn”.
Cẩm Hi giật mình, lập tức quay đầu, thấy anh thản nhiên dùng chiếc thìa của cô, xúc cơm đưa lên miệng. Sau đó, anh liếc cô một cái, lại ăn một miếng.
Cẩm Hi hết nói nổi: “… Tùy anh!”.
Hàn Trầm ăn tương đối chậm. Cẩm Hi buồn bực nhưng không biết làm thể nào, trong khi anh vẫn từ tốn ăn cơm, dáng vẻ vô cùng ung dung.
“Dây chuyền của tôi đâu rồi?” Cô thốt ra câu đã muốn hỏi từ hôm qua, đồng thời giơ tay về phía anh: “Mau trả lại cho tôi”.
Hàn Trầm bỏ chiếc thìa xuống hộp cơm, thò tay vào cổ áo lôi sợi dây ra ngoài cho cô thấy, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.
Cẩm Hi: “Ai cho anh đeo lên cổ? Mau trả cho tôi!”.
Hàn Trầm chẳng thèm để ý đến yêu cầu của cô, mở miệng hỏi: “Đây là dây gì?”.
Cẩm Hi không muốn tiết lộ nguồn gốc của sợi dây, hàm hồ đáp: “Anh không nhận ra sao? Là một mẩu thiên thạch. Anh mau trả lại cho tôi!”.
Hàn Trầm cúi đầu, cầm mặt dây chuyền lên xem, chỉ thấy một cục đen sì, to hơn hạt lạc, trông cũng khá giống viên đá. Anh tháo sợi dây, lắc lắc: “Mau ăn hết cơm rồi tôi trả lại cho em”.
“Thật sao?”
“Ừ.” Nói xong, anh liền cầm chiếc thìa, xúc cơm đưa lên miệng cô. Cẩm Hi né tránh ánh mắt của anh, há miệng ăn. Cô vừa nuốt hết, thìa thứ hai lại được đưa tới.
Cẩm Hi yên lặng ăn cơm, trong khi ánh mắt của anh từ đầu đến cuối không hề rời khỏi gương mặt cô. Cô nhanh chóng giải quyết xong. Hàn Trầm bỏ hộp cơm xuống bàn, đưa tờ giấy ăn cho cô. Cẩm Hi lau miệng, vo viên tờ giấy rồi ném vào người anh. Hàn Trầm bình thản cúi xuống nhặt bỏ vào thùng rác.
“Dây chuyền đâu?” Cô nói.
Hàn Trầm không trả lời, cũng chẳng đưa sợi dây cho Cẩm Hi, mà ngồi xuống mép giường, chống hai tay xuống cạnh hai bên người cô.
Cẩm Hi cắn môi nhìn anh.
“Tôi sẽ rời khỏi đây vài ngày, ngày mai lên đường, đi điều tra chút việc.” Anh đột nhiên mở miệng.
Cẩm Hi vô thức muốn hỏi anh điều tra việc gì nhưng cố nhịn.
“Hãy chăm sóc bản thân tử tế.” Anh nói nhỏ.
Cẩm Hi lặng thinh. Hàn Trầm nhất thời không lên tiếng. Ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng, ngọn gió dìu dịu thổi qua ô cửa, gương mặt tuấn tú như tượng điêu khắc của anh cách cô rất gần. Bầu không khí xung quanh như tăng thêm mấy độ, vô cùng mờ ám.
Anh muốn hôn cô. Đôi mắt hun hút, khóe miệng hơi nhếch lên và vòm ngực phập phồng của anh dường như đang mách bảo cô điều này.
Mặc dù mặt nặng mày nhẹ với anh nhưng vào thời khắc này, trái tim cô vẫn đập liên hồi, trong lòng dội lên cảm giác vừa ngọt ngào vừa đắng chát.
Cẩm Hi thề, nếu anh hôn cô, cô sẽ cho anh một bạt tai.
Tuy nhiên, Hàn Trầm vẫn bất động, chỉ có ánh mắt thâm trầm di chuyển xuống dưới, dừng lại ở bờ môi Cẩm Hi.
Trầm mặc trọng giây lát, anh đứng dậy: “Em mau nghỉ ngơi đi!”.
Cẩm Hi vẫn thất thần. Rõ ràng anh chẳng làm gì, vậy mà từ mặt xuống cổ cô đều nóng ran. Rõ ràng anh không chạm vào cô, vậy mà cô có cảm giác bị anh hôn rất lâu. Cô có thể thấy rõ khao khát và sự kiềm chế trong đáy mắt anh.
Người đàn ông này thật là…
Cô túm lấy cái gối, ném thẳng vào người Hàn Trầm: “Mau trả dây chuyền cho tôi, anh vừa hứa với tôi rồi cơ mà!”.
Hàn Trầm bắt lấy chiếc gối, ném xuống cuối giường: “Tôi lừa em đấy!”. Nói xong, anh quay người đi ra cửa.
Cẩm Hi: “Hàn Trầm, anh là đồ khốn!”.
Hàn Trầm trêu ghẹo Cẩm Hi rồi bỏ đi một cách dứt khoát, để lại một mình cô trong căn phòng trống trải. Bộ não không thể khống chế, lại nghĩ đến nhất cử nhất động vừa rồi, từng lời nói, từng ánh mắt của anh.
Vị ngọt ngào và đắng chát giống như sợi dây leo quấn quýt trong trái tim cô.
Hàn Trầm, anh có biết không? Em không thể hỏi ra miệng, anh sẽ chọn vị hôn thê hay là em? Em không muốn bị lựa chọn. Em tuyệt đối không hỏi anh, em càng không muốn ép anh trao cho em lời hứa. Nhưng Hàn Trầm à, tại sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt thâm tình như vậy? Giống như người anh yêu thương trọn đời là em vậy…
Sáng sớm hôm sau, Mặt Lạnh lái chiếc Land Rover của Hàn Trầm đến bệnh viện. Hàn Trầm đã thay sang bộ áo jacket đen và quần ống rộng vì chân trái vẫn bị băng bó. Anh nhận chìa khóa từ tay Mặt Lạnh, ngồi vào vị trí tài xế.
Mặt Lạnh ném một cái túi xách xuống ghế lái phụ, bên trong đựng vài bộ quần áo, bản đồ, tư liệu liên quan đến Bạch Cẩm Hi, chai nước khoáng và thuốc Hàn Trầm dùng trong mấy ngày tới, trong đó có một lọ thuốc giảm đau dự phòng.
“Anh đi mấy ngày?” Mặt Lạnh hỏi.
Hàn Trầm nổ máy: “Khoảng ba, bốn ngày. Giúp tôi chăm sóc Bạch Cẩm Hi”.
Mặt Lạnh gật đầu, không hỏi thêm điều gì. Hàn Trầm nhanh chóng lái ô tô rời khỏi bệnh viện, còn Mặt Lạnh bắt taxi về Cục Công an.
Cách đó mấy chục mét, bên dưới tòa nhà điều trị. Tân Giai đứng ở góc hành lang, dõi theo xe của Hàn Trầm. Một lúc sau, cô ngẩng đầu về phía ô cửa sổ phòng bệnh của Bạch Cẩm Hi, sắc mặt càng trở nên u ám.
Thị trấn nhỏ ở miền Nam vào tháng Mười đã có không khí đìu hiu của mùa thu. Đường phố dọc bên bờ sông là những ngôi nhà cũ mới đan xen, xe cộ và người đi lại thưa thớt.
Hàn Trầm dừng xe bên đường, tìm đến số nhà 17 ngõ Tự Dương, huyện Hồng Sơn, nơi Bạch Cẩm Hi sống lúc nhỏ.
Đây là một ngôi nhà ba tầng mới xây, tầng một là một tiệm tạp hóa nhỏ. Hàn Trầm đi đến mua bao thuốc lá, nhân tiện hỏi thăm bà chủ quán: “Tôi muốn hỏi một chút, tôi có một người bạn tên Bạch Cẩm Hi, trước kia từng sống ở địa chỉ này, chị có biết không?”.
Bà chủ là người phụ nữ chất phác tầm bốn mươi tuổi, lắc đầu: “Không, tôi chưa nghe nói bao giờ”.
“Chị dọn đến đây từ khi nào vậy?”
Bà chủ cười cười: “Khoảng ba, bốn năm nay. Bạn cậu ở từ năm nào thế?”.
“Hồi nhỏ, cô ấy sống ở đây, sau này dọn đi nơi khác, tính ra cũng mười mấy năm rồi.” Hàn Trầm đáp.
Bà chủ “ồ” một tiếng: “Mấy năm trước, mảnh đất này được một ngườimua lại rồi xây một loạt nhà để bán. Những hộ cũ không biết chuyển đi đâu”.
“Vâng.” Im lặng vài giây, Hàn Trầm lại hỏi: “Vậy chị có biết người mua mảnh đất này là ai không?”.
Bà chủ hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này, nhưng trông anh có vẻ đứng đắn, bà cũng nói ra những điều mình biết: “Tôi không rõ lắm. Tuy nhiên, nghe nói mảnh đất đã qua tay nhiều người mới đến người chủ cuối cùng”.
Rời khỏi tiệm tạp hóa, Hàn Trầm đứng bên lề đường quan sát xung quanh. Ánh mắt anh dừng lại ở một quán ăn nhỏ trông có vẻ lâu đời ở đầu một ngã rẽ. Vẫn chưa đến buổi trưa, quán ăn không một người khách, chỉ có bà già tóc bạc ngồi nhặt rau ở cửa.
Hàn Trầm đi đến bên bà lão, cúi xuống hỏi thăm: “Bà ơi, cháu muốn hỏi bà về một người được không ạ?”.
Bà lão nhướng mày nhìn anh: “Cậu thanh niên muốn hỏi ai thế?”.
“Bà có biết Bạch Cẩm Hi không ạ? Cháu là bạn của cô ấy.”
Bà lão ngẫm nghĩ một lúc: “Có phải là Tiểu Hi ngày trước sống ở ngõ đằng kia không? Nhà con bé đó chuyển đi lâu lắm rồi, sao cậu lại tìm đến nơi này?”.
Hàn Trầm cười cười: “Cháu và Cẩm Hi mất liên lạc mấy năm rồi. Cháu nhớ cô ấy bảo, từng sống ở đây nên hôm nay nhân tiện đi qua, vào hỏi thăm xem có tìm được tin tức của cô ấy không?”.
Bà lão cười, kéo chiếc ghế cho anh: “Cậu ngồi đi. Nhà con bé chuyển đi cũng phải mười năm rồi còn gì. Nhưng tôi nhớ mấy năm trước, Tiểu Hi quay về đây một lần, còn nói chuyện với tôi một lúc lâu”.
Hàn Trầm ngồi xuống: “Bà có nhớ cô ấy quay về năm nào không ạ?”.
Bà lão thở dài: “Cuối năm 2010, chính là năm nhà con bé xảy ra chuyện ấy. Con bé cũng thật đáng thương, bố mẹ đều không còn, chuyện trước kia thì quên tiệt”. Bà nở nụ cười hiền từ: “Nó lên thành phố học mấy năm mà thay đổi nhiều quá. Đúng là sống ở thành phố lớn có khác, xinh đẹp hơn trước nhiều”.
Hàn Trầm im lặng một lát, lại hỏi: “Bà có ảnh cô ây lúc nhỏ không ạ?”.
Bà lão lắc đầu: “Tôi làm gì có.” Bà cười nói: “Cậu thanh niên, cậu muốn theo đuổi Tiểu Hi đúng không? Tìm đến tận nơi này, cậu đúng là có lòng thật đấy”.
Hàn Trầm cười cười: “Cô ấy còn họ hàng thân thích không ạ?”.
“Bên nội con bé chẳng có ai. Về đằng ngoại, nghe nói mẹ nó còn một người chị gái nhưng không ở tỉnh K, hình như mấy năm trước cũng đã qua đời rồi. Tiểu Hi là đứa trẻ đáng thương, bây giờ chỉ còn lại một thân một mình.”
Có khách đi vào quán, bà lão liền đứng dậy chào mời. Hàn Trầm cũng gọi một bát phở mà bà giới thiệu. Nhìn nồi nước dùng sôi sùng sục ở gần cửa ra vào và chiếc bàn gỗ cũ kỹ trước mặt, anh chợt nhớ tới bộ dạng thích thú của Bạch Cẩm Hi trước đồ ăn trên đường phố.
… Tôi mua ở quán bên đường, ngon cực kỳ. Khi nói câu này, đôi mắt cô sáng rực.
Nghĩ đến đây, Hàn Trầm khẽ mỉm cười. Anh rút điện thoại, tìm đến số của cô, yên lặng vài giây rồi bấm nút gọi đi.
Bạch Cẩm Hi đã có thể ngồi dậy, đang ăn cơm trưa. Hộp cơm và chiếc thìa vẫn của ngày hôm qua, nhưng cô có cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Có những người đàn ông luôn mang lại cảm giác tồn tại mạnh mẽ. Khi ngậm thìa cơm mà Hàn Trầm từng dùng, cô chợt cảm thấy mùi vị của anh, bộ não bất giác hiện ra hình ảnh anh dùng chiếc thìa này.
Trong lòng Cẩm Hi hết sức buồn bực. Vậy mà mấy cô y tá đi kiểm tra phòng còn đang tán gẫu về Hàn Trầm ở ngoài hành lang.
Cũng phải thôi, Cẩm Hi chua chát nghĩ thầm, người đàn ông như anh đi đâu mà chẳng được phụ nữ hoan nghênh. Vài ngày trước, cô còn nghe mấy người cảnh sát hình sự nói chuyện phiếm, rằng mấy năm qua, ngành công an và kiểm sát ở thành phố Lam chắc có tới một tá hoa khôi thích Hàn Trầm. Vậy mà anh không chút động lòng.
Ngoài cửa, các cô y tá trẻ vẫn đang trò chuyện rôm rả:
“Nghe nói, anh cảnh sát hình sự đó là nhân vật chủ chốt phá vụ án lần này.”
“Nhìn trẻ thế, chắc chưa đến ba mươi đâu nhỉ? Anh ấy đẹp trai quá đi!”
“Sao anh ấy xuất viện nhanh vậy? Chủ nhiệm đã đồng ý chưa?”
“Có đồng ý đâu. Anh ấy chào một câu rồi bỏ đi mất, nói là đi điều tra vụ án, còn bắt bác sĩ kê đơn thuốc giảm đau nữa.”
“Anh ấy đàn ông thật đấy!” Một người cảm thán.
…
Thuốc giảm đau ư?
Bạch Cẩm Hi mải suy tư, vô thức cầm chiếc thìa khoét một lỗ trong hộp cơm.
Kết quả, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, di động ở đầu giường đổ chuông, màn hình hiện lên hàng chữ “Hàn khốn kiếp vô sỉ bắt cá hai tay”.
Cẩm Hi phân vân vài giây rồi bắt máy. Tuy nhiên, cô không nói một lời.
“A lô!” Đầu bên kia truyền đến giọng đàn ông ôn hòa: “Em đang làm gì vậy?”.
Cẩm Hi: “Tôi chẳng làm gì cả”.
Nghe ngữ khí lạnh nhạt của Cẩm Hi, trong đầu Hàn Trầm hiện lên hình ảnh gương mặt ửng đỏ ra vẻ tức giận của cô, trái tim anh bất giác mềm nhũn. Anh cười khẽ một tiếng, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn.
“Hôm nay, em đỡ hơn chưa?”
Cẩm Hi không thèm trả lời. Hàn Trầm cũng chẳng bận tâm, từ tốn dặn dò: “Em đừng tùy tiện xuống giường, có chuyện gì hãy giao cho họ làm”.
Cẩm Hi vẫn im lặng. Hàm Trầm không tiếp tục nói chuyện. Anh dõi mắt ra ngoài bờ sông, bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng thở của cô. Chỉ như vậy, anh cũng thấy mãn nguyện rồi.
Đầu kia không lên tiếng, Cẩm Hi buồn bực trong lòng, lại cất giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì không? Không thì tôi dập máy đây”.
Trầm mặc vài giây, anh nói: “Nhớ em nhiều”.
Tim Cẩm Hi đập loạn nhịp. Cho đến khi buông điện thoại, cô vẫn ngơ ngẩn dõi mắt về phía trước. Một lúc sau, cô mới phát hiện mặt mình nóng bừng, tâm trạng xốn xang khó tả.
Cuối cùng, cô gửi đi một tin nhắn. Sau đó, bỏ điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn cơm.
Trong quán ăn, bà lão bưng một bát phở đi tới, cười hỏi: “Cậu thanh niên có ăn ớt không?”.
Hàn Trầm cầm đũa: “Cháu không ạ”.
Điện thoại báo có tin nhắn, anh cầm lên xem. Là Bạch Cẩm Hi gửi tới, chỉ có hai từ: Khốn kiếp!
Hàn Trầm bỏ máy xuống, cúi đầu ăn phở. Bà lão ở bên cạnh cười nói: “Cậu có thói quen giống hệt Tiểu Hi. Lúc nhỏ, con bé hay đến quán tôi, nhưng không bao giờ ăn ớt”.
Hàn Trầm liền ngẩng đầu. Anh bất giác nhớ tới những lúc ăn cơm ở căng tin, lần nào Bạch Cẩm Hi cũng bỏ một thìa ớt vào bát, đánh chén ngon lành.
“Vậy sao?” Anh lên tiếng: “Cháu nhớ hồi gặp cô ấy, cô ấy lại rất thích ăn ớt”.
Bà lão ngạc nhiên: “Thế à?”. Nhưng bà lập tức thông suốt vấn đề: “Khẩu vị của con người nhiều khi cũng thay đổi. Lúc trưởng thành thích ăn những thứ ngày xưa không bao giờ động tới cũng là lẽ thường tình”.
Hàn Trầm gật đầu, tiếp tục ăn phở.
Hàn Trầm ở huyện Hồng Sơn một ngày, đi hết trường cấp một và cấp hai mà Bạch Cẩm Hi từng theo học. Do cách mười mấy năm nên anh cũng không thu hoạch được thông tin có giá trị. Công tác lưu giữ hồ sơ ở trường huyện chẳng ra sao, anh lấy được mấy tấm ảnh lúc cô còn bé nhưng tất cả đã ố vàng, không nhìn rõ mặt người.
Sáng hôm sau, Hàn Trầm lái xe tới trường cảnh sát Sa Hồ ở thành phố Sa Hồ.
Nhân viên quản lý phòng Hồ sơ là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi. Hàn Trầm xuất trình thẻ công tác với anh ta: “Tôi đến từ đội cảnh sát hình sự của Cục Công an tỉnh. Tôi cần kiểm tra tất cả tư liệu về lớp điều tra hình sự khóa 56 của trường các anh”.
Nhân viên quản lý tỏ ra khó xử: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí cần tư liệu khóa 56 để làm gì? Mấy năm trước, tòa văn phòng từng xảy ra hỏa hoạn, hồ sơ của mấy khóa như 44, 56, 57 đều bị cháy rụi cả rồi”.
Hàn Trầm chau mày: “Không có hồ sơ điện tử sao?”.
Nhân viên quản lý thở dài: “Chúng tôi là ngôi trường nhỏ, lúc đó chẳng có kinh phí. Hệ thống máy tính sau này mới làm nên những tư liệu đó đã bị mất hoàn toàn. Thành thực xin lỗi đồng chí”.
“Không sao, cảm ơn anh.” Hàn Trầm trầm tư một lúc rồi quay người rời đi.
Văn phòng khoa điều tra hình sự cũng nằm ở cùng một tòa nhà. Khi Hàn Trầm đi vào, bên trong có ba, bốn thầy giáo. Nghe anh giới thiệu, họ đều tỏ ra bất ngờ.
Chủ nhiệm khoa là người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, tóc muối tiêu. Nghe nhắc đến tên Bạch Cẩm Hi, ông lắc đầu: “Em đó đã tốt nghiệp bao năm rồi, tôi làm sao nhớ nổi”.
Một cô giáo ở bên cạnh mỉm cười: “Thầy chủ nhiệm không nhớ sao? Đó là một cô gái xinh xắn, điềm đạm, ít nói. Tôi còn nhớ, hình như em ấy làm việc ở một đồn cảnh sát nào đó của thành phố Giang thì phải. Công việc không tồi, nhưng sau khi tốt nghiệp, chẳng thấy em ấy quay về trường gì cả. Cảnh sát Hàn tìm Tiểu Hi có chuyện gì vậy?”.
Hàn Trầm cười cười: “Cô ấy đã chuyển công tác lên Công an tỉnh, biểu hiện khá xuất sắc. Lãnh đạo sai tôi đi khảo sát một chuyến”.
Nghe anh nói vậy, các thầy cô đều khen Bạch Cẩm Hi hết lời, nào là nghiêm túc, học hành chăm chỉ… Hàn Trầm yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi han một hai câu. Mấy thầy cô hưng phấn kế hết những điều mình biết. Cô giáo lại nói: “Tôi còn nhớ Bạch Cẩm Hi rất thích làm đẹp. Không rõ bây giờ thế nào rồi?”.
Hàn Trầm mỉm cười: “Giờ cô ấy vẫn vậy”.
Cô giáo kể tiếp: “Em ấy cứ cách vài ba ngày lại đi thẩm mỹ viện, còn thích trang điểm nữa. Đến lúc tốt nghiệp đúng là xinh ra nhiều”.
“Bây giờ cô ấy không trang điểm nữa.” Hàn Trầm đáp.
Địa điểm cuối cùng Hàn Trầm đi là địa chỉ thường trú sau này của Bạch Cẩm Hi ở thành phố Giang.
Tuy nhiên, hình tình cũng tương tự huyện Hồng Sơn. Vì gia đình cô mới chuyển đến đó, lại không thân thiết với hàng xóm láng giềng. Bốn năm trước, nhà cô đã bị cháy rụi, bây giờ xây mới hoàn toàn, gần như không còn dấu vết chứng tỏ Bạch Cẩm Hi từng sống ở nơi này.
Tầm chạng vạng, Hàn Trầm lái xe ra bờ sông, lặng lẽ hút thuốc. Thành phố Giang là nơi anh và Bạch Cẩm Hi gặp nhau.
Bạch Cẩm Hi bị ngạt thở trong vụ hỏa hoạn bốn năm trước dẫn đến mất trí nhớ.
Còn anh, theo lời bác sĩ và cơ quan anh công tác lúc bấy giờ, tức Sở Công an thành phố Bắc Kinh, anh bị thương nặng trong một vụ nổ năm năm trước, hôn mê một năm mới tỉnh lại.
Sau khi anh tỉnh lại, tất cả không có gì bất thường ngoài người phụ nữ không rõ hình dáng ở trong giấc mơ hằng đêm. Thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của cô gái đó là một chiếc nhẫn.
Hàn Trầm rút ví tiền khỏi túi quần. Trong ví kẹp một chiếc nhẫn bạch kim đã bị xỉn. Lúc tỉnh lại, chiếc nhẫn này nằm ở ngón giữa tay trái của anh, nó bị kẹt ở đốt ngón tay, không thỠlấy ra. Sau này, anh gầy đi nhiều nên mới tháo ra, cất vào ví.
Anh lên mạng tra ý nghĩa của việc đeo nhẫn ở ngón giữa. Đó là “đang yêu say đắm” hoặc “đã đính hôn”.
Trầm tư một lúc, Hàn Trầm hít vài hơi rồi dập tắt mẩu thuốc, gọi điện cho Mặt Lạnh: “Bạch Cẩm Hi từng tiết lộ, trước đây cô ấy từng có bạn trai. Hãy gửi địa chỉ và số điện thoại liên lạc của anh ta cho tôi”.
Nhận được điện thoại của Hàn Trầm, Mặt Lạnh lần đầu tiên trong đời cảm thấy khó xử. Thân thế, học lực, hồ sơ đều có thể điều tra, “bạn trai cũ” thì điều tra kiểu gì?
Tuy nhiên, Mặt Lạnh là người theo trường phái hành động, ngẫm nghĩ một hồi, anh ta quyết định bắt xe đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Bạch Cẩm Hi và Từ Tư Bạch đang trò chuyện, còn Châu Tiểu Triện ngồi một bên gọt táo.
Mấy ngày không gặp, Cẩm Hi trêu anh: “Anh chơi trò mất tích với em đấy à?”.
Từ Tư Bạch đổ canh gà ra bát, đặt trước mặt cô: “Anh phải quay về thành phố Giang vì còn nhiều công việc cần xử lý. Ngoài ra, anh cũng cần suy nghĩ một vấn đề”.
Cẩm Hi cầm bát canh, uống một ngụm.
“Ngon quá!” Cô suýt cắn vào lưỡi mình. Châu Tiểu Triện liền quay đầu.
“Có phần của cậu đấy!” Từ Tư Bạch mỉm cười. “Tôi nấu khá nhiều, một mình cô ấy không uống hết đâu.”
Châu Tiểu Triện lập tức nịnh nọt: “Tôi biết bác sĩ Từ tốt nhất mà”.
Cẩm Hi mỉm cười, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh suy nghĩ vấn đề gì thế?”.
“Chuyện gia nhập tổ Khiên Đen.”
Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều nhìn anh chằm chằm.
“Anh đã quyết định chuyển công tác đến đây.” Từ Tư Bạch từ tốn mở miệng.
Cẩm Hi lại uống một ngụm canh gà, cười hỏi: “Trước kia, Công an tỉnh và Sở Công an thành phố đều mời anh nhiều lần nhưng anh đều không nhận lời. Anh nói, thích môi trường làm việc thuần túy và yên tĩnh ở thành phố Giang cơ mà. Lần này tại sao anh lại thay đổi ý định?”.
Châu Tiểu Triện giả vờ không để ý đến hai người nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe.
Từ Tư Bạch cụp mi: “Em thử nói xem tại sao?”
Cẩm Hi giật mình, toàn thân cứng đờ trong giây lát. Nghe giọng điệu của Từ Tư Bạch, Châu Tiểu Triện cũng trở nên căng thẳng. Thôi xong rồi, bác sĩ Từ cuối cùng cũng quyết định tranh giành Tiểu Bạch với Hàn lão đại, anh ấy chuẩn bị tỏ tình hay sao?
Nào ngờ, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Từ Tư Bạch nở nụ cười ôn hòa: “Anh không có nhiều bạn bè, ở thành phố Giang mấy năm cũng chỉ có em và Tiểu Triện, cộng thêm Tiểu Diêu nữa là ba. Lần này, anh định đưa cả Tiểu Diêu đến đây. Thật ra đối với anh, làm việc ở đâu cũng như nhau, tại sao không lựa chọn ở bên cạnh mọi người?”.
Tiểu Diêu là trợ lý của Từ Tư Bạch ở thành phố Giang.
Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt bát canh xuống bàn, ngồi thẳng người, giơ tay về phía anh: “Từ Tư Bạch, hoan nghênh anh gia nhập tổ Khiên Đen”.
“Cảm ơn em.”
Bốn mắt chạm nhau. Vì khoảng cách khá gần nên Cẩm Hi dường như nhìn thấy hình bóng mình trong con ngươi của anh. Cô mỉm cười, buông tay anh, bắt đầu tán gẫu về các món ăn ngon và nơi vui chơi giải trí ở thành phố Lam. Từ Tư Bạch lặng lẽ lắng nghe. Châu Tiểu Triện nhanh nhảu, hẹn cả ba lần sau đi ăn ở đâu, đi chơi ở chỗ nào…
Trời sẩm tối rất nhanh, Từ Tư Bạch thu dọn bình giữ nhiệt, đứng dậy cáo từ. Châu Tiểu Triện cũng phải về cơ quan nên cùng anh đi xuống dưới. Bạch Cẩm Hi ăn hết quả táo, nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm. Cô đã có thể đi lại và làm một số việc đơn giản, nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh.
Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa, Mặt Lạnh xách túi hoa quả, đi vào phòng.
Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch đi ra ngoài cổng bệnh viện bắt taxi. Lúc này là giờ cao điểm nên đợi mãi cũng chẳng thấy một chiếc xe nào chạy qua. Châu Tiểu Triện đứng dưới lòng đường một lúc, vừa quay đầu, cậu ta liền giật mình.
Vì Từ Tư Bạch đang hút thuốc. Anh đứng dưới ánh đèn đường, tay kẹp điếu thuốc, lặng lẽ đưa lên miệng. Anh có dáng vẻ nho nhã, ngón tay khá trắng nên bộ dạng hút thuốc mang lại vẻ đẹp mâu thuẫn, giống một thư sinh đơn thuần hóa ra cũng có mặt ngỗ nghịch mà không ai hay biết.
Châu Tiểu Triện đột nhiên cảm thấy có chút thương xót. Ma xui quỷ khiến thể nào, cậu ta lên tiếng: “Bác sĩ Từ, nếu đã thích Tiểu Bạch, tại sao anh không theo đuổi chị ấy?”. Lời nói vừa thốt ra miệng, cậu ta muốn tát mình một cái.
Từ Tư Bạch ngẩn người, cánh tay cầm thuốc buông thõng. Anh dõi mắt về phía dòng xe cộ trên đường, trầm mặc hồi lâu.
Châu Tiểu Triện hối hận bản thân đã quá đường đột, vừa định chuyển đề tài, liền nghe anh nói: “Bởi tôi biết rõ, cô ấy sẽ không đón nhận tôi. Tính cách của cô ấy rất thẳng thắn, thích là thích, không thích là không thích. Chúng tôi quen nhau khá lâu, nếu trong lòng có tôi, cô ấy đã đến bên tôi từ lâu rồi. Tiểu Triện, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, cứ như bây giờ cũng tốt”.
Về cuộc viếng thăm đột ngột của Mặt Lạnh, Bạch Cẩm Hi cũng có chút bất ngờ. Nhưng nhớ đến tính cách “bà nội trợ” của anh ta, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Mặt Lạnh không phải là người có sở trường hàn huyên, tán gẫu nên sau khi hỏi dăm ba câu về bệnh tình của Cẩm Hi, anh ta thò tay lục tìm trong túi quần rồi đi ngay vào chủ đề chính: “Tôi quên không mang điện thoại, cho tôi mượn máy của cô một lát”.
Cẩm Hi không hề nghi ngờ, lập tức đưa di động cho anh ta. Mặt Lạnh đứng dậy đi ra ngoài hành lang. Sau đó, anh ta mở nhật ký cuộc gọi, dò tìm một lúc, sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Anh ta nhanh chóng lưu một số điện thoại vào máy của mình rồi quay về phòng bệnh, trả lại máy cho Cẩm Hi.
“Cảm ơn cô.” Mặt Lạnh nói. “Tôi còn có chút việc, cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi về đây”.
Cẩm Hi vẫy tay chào anh ta. Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Mặt Lạnh đi một đoạn mới gọi cho Hàn Trầm: “Người đó tên là Triệu Tử Húc, số điện thoại 186XXXX”.
Hàn Trầm hơi bất ngờ khi Mặt Lạnh tìm được số điện thoại nhanh như vậy. Anh hỏi: “Cậu tìm kiểu gì thế?”.
“Tôi xem nhật ký cuộc gọi của Tiểu Bạch, cô ấy đặt tên đối phương là “Bạn trai cũ ngu xuẩn Triệu Tử Húc”.”
Hàn Trầm cười cười, cất giọng khinh mạn: “Đúng là ngu xuẩn còn gì”.
Mặt Lạnh cũng nhếch miệng. Vừa chuẩn bị gác máy, anh ta liền nghe Hàn Trầm hỏi: “Của tôi đặt là gì?”.
Mặt Lạnh ngập ngừng vài giây
“Cậu cứ nói đi!”
“Hàn khốn kiếp bắt cá hai tay…”
Hàn Trầm lặng lẽ gác máy.
Bạch Cẩm Hi nằm trên giường, đang ngủ chập chờn liền nghe thấy tiếng tít tít báo có tin nhắn.
Em đừng nghĩ ngợi nhiêu, hãy cho tôi chút thời gian – Hàn Trầm.
Cô nhìn điện thoại một lúc rồi ném sang một bên, không thèm trả lời tin nhắn của anh.
Hàn Trầm liếc cô một cái, tiếp tục bám bờ tường bước đi. Tân Giai lập tức tiến đến, định đỡ cánh tay anh nhưng bị anh né tránh.
“Tránh ra!”
Dõi theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông, viền mắt Tân Giai đỏ hoe, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong đó ẩn hiện nét bi thương.
Hàn Trầm đột ngột dừng lại, quay đầu về phía cô. Tân Giai giật mình.
Mặc dù Hàn Trầm luôn tỏ ra xa cách, nhưng anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
“Gân đây em không siêng tìm tôi như lúc trước. Tại sao thế?”
Tân Giai đờ ra: “… Gì cơ?”.
“Do em sợ gặp phải người nào đó ở chỗ tôi, đúng không?” Anh nhìn cô chằm chằm.
Một nỗi tuyệt vọng ùa vào lòng Tân Giai. Cô vô thức cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy nhưng không thốt ra lời.
Phản ứng này của Tân Giai đã quá đủ đối với Hàn Trầm. Anh cười cười, quay người bước đi.
Về phòng bệnh, Hàn Trầm nằm xuống giường một cách khó nhọc. Dõi mắt lên trần nhà, trong đầu anh lại hiện ra gương mặt đỏ ửng, ánh mắt vừa ấm ức vừa tức giận của Bạch Cẩm Hi ban nãy. Điều này khiến lồng ngực anh đè nén khó chịu. Trầm ngâm một lúc, anh lấy điện thoại, gọi cho Mặt Lạnh.
“Hãy photo một bản tư liệu chỉ tiết về Bạch Cẩm Hi rồi mang đến đây cho tôi.”
Mặt Lạnh có hiệu suất làm việc rất cao. Một tiếng sau, anh ta đã mang đến cho Hàn Trầm mà không thắc mắc một câu.
Hàn Trầm tựa vào đầu giường xem tài liệu. Anh dùng bút bi đỏ khoanh một số nội dung:
Nơi sinh ra: Huyện Hồng Sơn. Địa chỉ từng sinh sống: Số 17 ngõ Phụ Dương huyện Hồng Sơn.
Trình độ văn hóa: Lớp Hai, khoa Điều tra hình sự; khóa 56 trường cảnh sát Sa Hồ.
Địa chỉ thường trú trước đó: Số 26 làng mới Nhã An, đại lộ Nam Thiên, thành phố Giang. Tháng 7 năm 2010 xảy ra vụ hỏa hoạn, nhà bị cháy rụi, hai người tử vong là Bạch Diệu Tông và Triệu Lan Xuân (Bố mẹ Bạch Cẩm Hi).
Xem xong tư liệu, Hàn Trầm bấm chuông ở đầu giường. Cô y tá nhanh chóng đi vào, mỉm cười hỏi: “Anh cần gì ạ?”.
“Bao giờ tôi mới có thể xuất viện?” Hàn Trầm hỏi.
Cô y tá ngập ngừng: “Anh… ít nhất một tuần nữa. Về nhà anh vẫn phải chú ý, không được để thân thể quá mệt mỏi”.
Hàn Trầm gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô”.
Trưa ngày hôm sau, Bạch Cẩm Hi nằm trên giường, vô cùng buồn chán. Châu Tiểu Triện ngồi bên cạnh, đút cơm cho cô.
Mới bón vài miếng, cậu ta không nhịn nổi, bắt đầu tán gẫu: “Hôm qua Mặt Lạnh nhận được điện thoại của lão đại, không biết bảo anh ta tìm tư liệu gì mà có vẻ rất thần bí. Anh ta photo một đống, thấy em đi đến liền thu hết lại, không cho em xem”.
Cẩm Hi “xì” một tiếng: “Cậu quan tâm đến người ta làm gì?”.
Châu Tiểu Triện không hiểu tại sao Cẩm Hi tự dưng thay đổi thái độ với Hàn Trầm, hỏi cô cũng không nói, cậu ta đành kết thúc đề tài này, chuyển sang vấn đề khác: “Hôm nay, bác sĩ Từ không đến đây à?”.
“Chẳng thấy anh ấy đâu cả.”
“Hôm qua, anh ấy nói sẽ đến thăm chị còn gì?”
“Tôi làm sao mà biết được.”
Hai người im lặng, Châu Tiểu Triện thở một hơi dài. Tâm trạng của Cẩm Hi vốn đã buồn bực, nghe cậu ta thở dài, cô càng cáu kỉnh: “Hừ, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đấy. Hôm qua, tại sao cậu lại để một mình Hàn Trầm ở lại đây? Cậu chẳng có nghĩa khí gì cả…”.
Cô còn chưa dứt lời, Châu Tiểu Triện đột nhiên đưa mắt về phía cửa ra vào, cậu ta nhanh chóng đứng lên, không quên nháy mắt ra hiệu cho cô.
Lúc này, Cẩm Hi mới phát hiện, Hàn Trầm đang đứng ở cửa phòng. Sau một đêm, khí sắc của anh đã khá hơn rất nhiều, gương mặt không còn nhợt nhạt, người cũng có thể đứng thẳng. Dù mặc bộ đồ bệnh nhân nhưng trông anh vẫn cao lớn và nổi bật.
Hàn Trầm hiển nhiên nghe thấy câu nói vừa rồi, anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô chăm chú. Tim Cẩm Hi rung lên một nhịp, cô lập tức ngoảnh đầu về phía cửa sổ.
Châu Tiểu Triện giả vờ vô tư, cười nói với Hàn Trầm: “Lão đại, anh đến thăm Tiểu Bạch đấy à?”.
Hàn Trầm gật đầu, đi tới chiếc ghế cạnh giường ngồi xuống, dõi mắt vào gáy Cẩm Hi.
“Tiểu Triện!” Anh lên tiếng.
“Vâng.”
“Để tôi ở đây một mình.”
Nghe câu này, Cẩm Hi lập tức quay đầu. Cô thật sự không hiểu, tại sao Hàn Trầm lại ngang ngược như vậy? Trước kia, anh đâu có khốn kiếp đến mức này? Nhìn gương mặt điển trai của anh, nỗi tức giận trong lòng Cẩm Hi lại bùng cháy dữ dội.
Cô trừng mắt với Châu Tiểu Triện: “Cậu dám đi?”.
Hàn Trầm cũng ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu ta.
Châu Tiểu Triện nói nhỏ: “Em không thể không đi…”. Vừa dứt lời, cậu ta liền cầm áo khoác, ba chân bốn cẳng chuồn mất. Căn phòng trở nên yên tĩnh, Cẩm Hi lại quay mặt đi chỗ khác.
Hàn Trầm cũng không phải cố tình trêu ghẹo Cẩm Hi. Cứ nghĩ đến cô, trong lòng anh lại bứt rứt không yên. Trực giác mãnh liệt báo cho anh biết, cô chính là người con gái trong mơ kia. Người phụ nữ giày vò tâm trạng của anh thời gian gần đây, thật ra cũng chính là cô gái đã giày vò anh hơn một nghìn ngày đêm. Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng ngay lập tức, hỏi xem liệu cô có nhớ đến anh, dù chỉ một chút? Liệu cô có nhớ đến tình yêu của hai người?
Nhung lý trí cũng nhắc nhở, anh phải kiên nhẫn chờ đợi, trước khi điều tra rõ ràng.
Giơ tay là có thể chạm tới, nhưng cầu mà không được. Anh phải cố gắng kiềm chế tình cảm trong lòng, còn cô lại không hề hay biết. Ngắm cô một lúc, ánh mắt Hàn Trầm dừng ở hộp cơm trên bàn. Anh đứng dậy, cầm hộp cơm rồi dùng chiếc thìa nhỏ mở ra xem. Cô mới ăn có một ít.
Tuy ngoảnh đi chỗ khác nhưng Cẩm Hi vẫn chú ý lắng nghe động tĩnh của anh. Sau đó, mặt đệm lại lún xuống, anh ngồi cạnh cô.
Cẩm Hi liền trừng mắt với anh: “Anh muốn làm gì hả?”.
Hàn Trầm lắc lắc chiếc thìa: “Tôi đút cho em ăn”. Ngữ khí của anh vô cùng dịu dàng.
Cẩm Hi vẫn tỏ ra kiên quyết: “Tôi không ăn”.
“Được.” Hàn Trầm nói: “Em không ăn thì tôi ăn”.
Cẩm Hi giật mình, lập tức quay đầu, thấy anh thản nhiên dùng chiếc thìa của cô, xúc cơm đưa lên miệng. Sau đó, anh liếc cô một cái, lại ăn một miếng.
Cẩm Hi hết nói nổi: “… Tùy anh!”.
Hàn Trầm ăn tương đối chậm. Cẩm Hi buồn bực nhưng không biết làm thể nào, trong khi anh vẫn từ tốn ăn cơm, dáng vẻ vô cùng ung dung.
“Dây chuyền của tôi đâu rồi?” Cô thốt ra câu đã muốn hỏi từ hôm qua, đồng thời giơ tay về phía anh: “Mau trả lại cho tôi”.
Hàn Trầm bỏ chiếc thìa xuống hộp cơm, thò tay vào cổ áo lôi sợi dây ra ngoài cho cô thấy, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.
Cẩm Hi: “Ai cho anh đeo lên cổ? Mau trả cho tôi!”.
Hàn Trầm chẳng thèm để ý đến yêu cầu của cô, mở miệng hỏi: “Đây là dây gì?”.
Cẩm Hi không muốn tiết lộ nguồn gốc của sợi dây, hàm hồ đáp: “Anh không nhận ra sao? Là một mẩu thiên thạch. Anh mau trả lại cho tôi!”.
Hàn Trầm cúi đầu, cầm mặt dây chuyền lên xem, chỉ thấy một cục đen sì, to hơn hạt lạc, trông cũng khá giống viên đá. Anh tháo sợi dây, lắc lắc: “Mau ăn hết cơm rồi tôi trả lại cho em”.
“Thật sao?”
“Ừ.” Nói xong, anh liền cầm chiếc thìa, xúc cơm đưa lên miệng cô. Cẩm Hi né tránh ánh mắt của anh, há miệng ăn. Cô vừa nuốt hết, thìa thứ hai lại được đưa tới.
Cẩm Hi yên lặng ăn cơm, trong khi ánh mắt của anh từ đầu đến cuối không hề rời khỏi gương mặt cô. Cô nhanh chóng giải quyết xong. Hàn Trầm bỏ hộp cơm xuống bàn, đưa tờ giấy ăn cho cô. Cẩm Hi lau miệng, vo viên tờ giấy rồi ném vào người anh. Hàn Trầm bình thản cúi xuống nhặt bỏ vào thùng rác.
“Dây chuyền đâu?” Cô nói.
Hàn Trầm không trả lời, cũng chẳng đưa sợi dây cho Cẩm Hi, mà ngồi xuống mép giường, chống hai tay xuống cạnh hai bên người cô.
Cẩm Hi cắn môi nhìn anh.
“Tôi sẽ rời khỏi đây vài ngày, ngày mai lên đường, đi điều tra chút việc.” Anh đột nhiên mở miệng.
Cẩm Hi vô thức muốn hỏi anh điều tra việc gì nhưng cố nhịn.
“Hãy chăm sóc bản thân tử tế.” Anh nói nhỏ.
Cẩm Hi lặng thinh. Hàn Trầm nhất thời không lên tiếng. Ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng, ngọn gió dìu dịu thổi qua ô cửa, gương mặt tuấn tú như tượng điêu khắc của anh cách cô rất gần. Bầu không khí xung quanh như tăng thêm mấy độ, vô cùng mờ ám.
Anh muốn hôn cô. Đôi mắt hun hút, khóe miệng hơi nhếch lên và vòm ngực phập phồng của anh dường như đang mách bảo cô điều này.
Mặc dù mặt nặng mày nhẹ với anh nhưng vào thời khắc này, trái tim cô vẫn đập liên hồi, trong lòng dội lên cảm giác vừa ngọt ngào vừa đắng chát.
Cẩm Hi thề, nếu anh hôn cô, cô sẽ cho anh một bạt tai.
Tuy nhiên, Hàn Trầm vẫn bất động, chỉ có ánh mắt thâm trầm di chuyển xuống dưới, dừng lại ở bờ môi Cẩm Hi.
Trầm mặc trọng giây lát, anh đứng dậy: “Em mau nghỉ ngơi đi!”.
Cẩm Hi vẫn thất thần. Rõ ràng anh chẳng làm gì, vậy mà từ mặt xuống cổ cô đều nóng ran. Rõ ràng anh không chạm vào cô, vậy mà cô có cảm giác bị anh hôn rất lâu. Cô có thể thấy rõ khao khát và sự kiềm chế trong đáy mắt anh.
Người đàn ông này thật là…
Cô túm lấy cái gối, ném thẳng vào người Hàn Trầm: “Mau trả dây chuyền cho tôi, anh vừa hứa với tôi rồi cơ mà!”.
Hàn Trầm bắt lấy chiếc gối, ném xuống cuối giường: “Tôi lừa em đấy!”. Nói xong, anh quay người đi ra cửa.
Cẩm Hi: “Hàn Trầm, anh là đồ khốn!”.
Hàn Trầm trêu ghẹo Cẩm Hi rồi bỏ đi một cách dứt khoát, để lại một mình cô trong căn phòng trống trải. Bộ não không thể khống chế, lại nghĩ đến nhất cử nhất động vừa rồi, từng lời nói, từng ánh mắt của anh.
Vị ngọt ngào và đắng chát giống như sợi dây leo quấn quýt trong trái tim cô.
Hàn Trầm, anh có biết không? Em không thể hỏi ra miệng, anh sẽ chọn vị hôn thê hay là em? Em không muốn bị lựa chọn. Em tuyệt đối không hỏi anh, em càng không muốn ép anh trao cho em lời hứa. Nhưng Hàn Trầm à, tại sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt thâm tình như vậy? Giống như người anh yêu thương trọn đời là em vậy…
Sáng sớm hôm sau, Mặt Lạnh lái chiếc Land Rover của Hàn Trầm đến bệnh viện. Hàn Trầm đã thay sang bộ áo jacket đen và quần ống rộng vì chân trái vẫn bị băng bó. Anh nhận chìa khóa từ tay Mặt Lạnh, ngồi vào vị trí tài xế.
Mặt Lạnh ném một cái túi xách xuống ghế lái phụ, bên trong đựng vài bộ quần áo, bản đồ, tư liệu liên quan đến Bạch Cẩm Hi, chai nước khoáng và thuốc Hàn Trầm dùng trong mấy ngày tới, trong đó có một lọ thuốc giảm đau dự phòng.
“Anh đi mấy ngày?” Mặt Lạnh hỏi.
Hàn Trầm nổ máy: “Khoảng ba, bốn ngày. Giúp tôi chăm sóc Bạch Cẩm Hi”.
Mặt Lạnh gật đầu, không hỏi thêm điều gì. Hàn Trầm nhanh chóng lái ô tô rời khỏi bệnh viện, còn Mặt Lạnh bắt taxi về Cục Công an.
Cách đó mấy chục mét, bên dưới tòa nhà điều trị. Tân Giai đứng ở góc hành lang, dõi theo xe của Hàn Trầm. Một lúc sau, cô ngẩng đầu về phía ô cửa sổ phòng bệnh của Bạch Cẩm Hi, sắc mặt càng trở nên u ám.
Thị trấn nhỏ ở miền Nam vào tháng Mười đã có không khí đìu hiu của mùa thu. Đường phố dọc bên bờ sông là những ngôi nhà cũ mới đan xen, xe cộ và người đi lại thưa thớt.
Hàn Trầm dừng xe bên đường, tìm đến số nhà 17 ngõ Tự Dương, huyện Hồng Sơn, nơi Bạch Cẩm Hi sống lúc nhỏ.
Đây là một ngôi nhà ba tầng mới xây, tầng một là một tiệm tạp hóa nhỏ. Hàn Trầm đi đến mua bao thuốc lá, nhân tiện hỏi thăm bà chủ quán: “Tôi muốn hỏi một chút, tôi có một người bạn tên Bạch Cẩm Hi, trước kia từng sống ở địa chỉ này, chị có biết không?”.
Bà chủ là người phụ nữ chất phác tầm bốn mươi tuổi, lắc đầu: “Không, tôi chưa nghe nói bao giờ”.
“Chị dọn đến đây từ khi nào vậy?”
Bà chủ cười cười: “Khoảng ba, bốn năm nay. Bạn cậu ở từ năm nào thế?”.
“Hồi nhỏ, cô ấy sống ở đây, sau này dọn đi nơi khác, tính ra cũng mười mấy năm rồi.” Hàn Trầm đáp.
Bà chủ “ồ” một tiếng: “Mấy năm trước, mảnh đất này được một ngườimua lại rồi xây một loạt nhà để bán. Những hộ cũ không biết chuyển đi đâu”.
“Vâng.” Im lặng vài giây, Hàn Trầm lại hỏi: “Vậy chị có biết người mua mảnh đất này là ai không?”.
Bà chủ hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này, nhưng trông anh có vẻ đứng đắn, bà cũng nói ra những điều mình biết: “Tôi không rõ lắm. Tuy nhiên, nghe nói mảnh đất đã qua tay nhiều người mới đến người chủ cuối cùng”.
Rời khỏi tiệm tạp hóa, Hàn Trầm đứng bên lề đường quan sát xung quanh. Ánh mắt anh dừng lại ở một quán ăn nhỏ trông có vẻ lâu đời ở đầu một ngã rẽ. Vẫn chưa đến buổi trưa, quán ăn không một người khách, chỉ có bà già tóc bạc ngồi nhặt rau ở cửa.
Hàn Trầm đi đến bên bà lão, cúi xuống hỏi thăm: “Bà ơi, cháu muốn hỏi bà về một người được không ạ?”.
Bà lão nhướng mày nhìn anh: “Cậu thanh niên muốn hỏi ai thế?”.
“Bà có biết Bạch Cẩm Hi không ạ? Cháu là bạn của cô ấy.”
Bà lão ngẫm nghĩ một lúc: “Có phải là Tiểu Hi ngày trước sống ở ngõ đằng kia không? Nhà con bé đó chuyển đi lâu lắm rồi, sao cậu lại tìm đến nơi này?”.
Hàn Trầm cười cười: “Cháu và Cẩm Hi mất liên lạc mấy năm rồi. Cháu nhớ cô ấy bảo, từng sống ở đây nên hôm nay nhân tiện đi qua, vào hỏi thăm xem có tìm được tin tức của cô ấy không?”.
Bà lão cười, kéo chiếc ghế cho anh: “Cậu ngồi đi. Nhà con bé chuyển đi cũng phải mười năm rồi còn gì. Nhưng tôi nhớ mấy năm trước, Tiểu Hi quay về đây một lần, còn nói chuyện với tôi một lúc lâu”.
Hàn Trầm ngồi xuống: “Bà có nhớ cô ấy quay về năm nào không ạ?”.
Bà lão thở dài: “Cuối năm 2010, chính là năm nhà con bé xảy ra chuyện ấy. Con bé cũng thật đáng thương, bố mẹ đều không còn, chuyện trước kia thì quên tiệt”. Bà nở nụ cười hiền từ: “Nó lên thành phố học mấy năm mà thay đổi nhiều quá. Đúng là sống ở thành phố lớn có khác, xinh đẹp hơn trước nhiều”.
Hàn Trầm im lặng một lát, lại hỏi: “Bà có ảnh cô ây lúc nhỏ không ạ?”.
Bà lão lắc đầu: “Tôi làm gì có.” Bà cười nói: “Cậu thanh niên, cậu muốn theo đuổi Tiểu Hi đúng không? Tìm đến tận nơi này, cậu đúng là có lòng thật đấy”.
Hàn Trầm cười cười: “Cô ấy còn họ hàng thân thích không ạ?”.
“Bên nội con bé chẳng có ai. Về đằng ngoại, nghe nói mẹ nó còn một người chị gái nhưng không ở tỉnh K, hình như mấy năm trước cũng đã qua đời rồi. Tiểu Hi là đứa trẻ đáng thương, bây giờ chỉ còn lại một thân một mình.”
Có khách đi vào quán, bà lão liền đứng dậy chào mời. Hàn Trầm cũng gọi một bát phở mà bà giới thiệu. Nhìn nồi nước dùng sôi sùng sục ở gần cửa ra vào và chiếc bàn gỗ cũ kỹ trước mặt, anh chợt nhớ tới bộ dạng thích thú của Bạch Cẩm Hi trước đồ ăn trên đường phố.
… Tôi mua ở quán bên đường, ngon cực kỳ. Khi nói câu này, đôi mắt cô sáng rực.
Nghĩ đến đây, Hàn Trầm khẽ mỉm cười. Anh rút điện thoại, tìm đến số của cô, yên lặng vài giây rồi bấm nút gọi đi.
Bạch Cẩm Hi đã có thể ngồi dậy, đang ăn cơm trưa. Hộp cơm và chiếc thìa vẫn của ngày hôm qua, nhưng cô có cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Có những người đàn ông luôn mang lại cảm giác tồn tại mạnh mẽ. Khi ngậm thìa cơm mà Hàn Trầm từng dùng, cô chợt cảm thấy mùi vị của anh, bộ não bất giác hiện ra hình ảnh anh dùng chiếc thìa này.
Trong lòng Cẩm Hi hết sức buồn bực. Vậy mà mấy cô y tá đi kiểm tra phòng còn đang tán gẫu về Hàn Trầm ở ngoài hành lang.
Cũng phải thôi, Cẩm Hi chua chát nghĩ thầm, người đàn ông như anh đi đâu mà chẳng được phụ nữ hoan nghênh. Vài ngày trước, cô còn nghe mấy người cảnh sát hình sự nói chuyện phiếm, rằng mấy năm qua, ngành công an và kiểm sát ở thành phố Lam chắc có tới một tá hoa khôi thích Hàn Trầm. Vậy mà anh không chút động lòng.
Ngoài cửa, các cô y tá trẻ vẫn đang trò chuyện rôm rả:
“Nghe nói, anh cảnh sát hình sự đó là nhân vật chủ chốt phá vụ án lần này.”
“Nhìn trẻ thế, chắc chưa đến ba mươi đâu nhỉ? Anh ấy đẹp trai quá đi!”
“Sao anh ấy xuất viện nhanh vậy? Chủ nhiệm đã đồng ý chưa?”
“Có đồng ý đâu. Anh ấy chào một câu rồi bỏ đi mất, nói là đi điều tra vụ án, còn bắt bác sĩ kê đơn thuốc giảm đau nữa.”
“Anh ấy đàn ông thật đấy!” Một người cảm thán.
…
Thuốc giảm đau ư?
Bạch Cẩm Hi mải suy tư, vô thức cầm chiếc thìa khoét một lỗ trong hộp cơm.
Kết quả, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, di động ở đầu giường đổ chuông, màn hình hiện lên hàng chữ “Hàn khốn kiếp vô sỉ bắt cá hai tay”.
Cẩm Hi phân vân vài giây rồi bắt máy. Tuy nhiên, cô không nói một lời.
“A lô!” Đầu bên kia truyền đến giọng đàn ông ôn hòa: “Em đang làm gì vậy?”.
Cẩm Hi: “Tôi chẳng làm gì cả”.
Nghe ngữ khí lạnh nhạt của Cẩm Hi, trong đầu Hàn Trầm hiện lên hình ảnh gương mặt ửng đỏ ra vẻ tức giận của cô, trái tim anh bất giác mềm nhũn. Anh cười khẽ một tiếng, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn.
“Hôm nay, em đỡ hơn chưa?”
Cẩm Hi không thèm trả lời. Hàn Trầm cũng chẳng bận tâm, từ tốn dặn dò: “Em đừng tùy tiện xuống giường, có chuyện gì hãy giao cho họ làm”.
Cẩm Hi vẫn im lặng. Hàm Trầm không tiếp tục nói chuyện. Anh dõi mắt ra ngoài bờ sông, bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng thở của cô. Chỉ như vậy, anh cũng thấy mãn nguyện rồi.
Đầu kia không lên tiếng, Cẩm Hi buồn bực trong lòng, lại cất giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì không? Không thì tôi dập máy đây”.
Trầm mặc vài giây, anh nói: “Nhớ em nhiều”.
Tim Cẩm Hi đập loạn nhịp. Cho đến khi buông điện thoại, cô vẫn ngơ ngẩn dõi mắt về phía trước. Một lúc sau, cô mới phát hiện mặt mình nóng bừng, tâm trạng xốn xang khó tả.
Cuối cùng, cô gửi đi một tin nhắn. Sau đó, bỏ điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn cơm.
Trong quán ăn, bà lão bưng một bát phở đi tới, cười hỏi: “Cậu thanh niên có ăn ớt không?”.
Hàn Trầm cầm đũa: “Cháu không ạ”.
Điện thoại báo có tin nhắn, anh cầm lên xem. Là Bạch Cẩm Hi gửi tới, chỉ có hai từ: Khốn kiếp!
Hàn Trầm bỏ máy xuống, cúi đầu ăn phở. Bà lão ở bên cạnh cười nói: “Cậu có thói quen giống hệt Tiểu Hi. Lúc nhỏ, con bé hay đến quán tôi, nhưng không bao giờ ăn ớt”.
Hàn Trầm liền ngẩng đầu. Anh bất giác nhớ tới những lúc ăn cơm ở căng tin, lần nào Bạch Cẩm Hi cũng bỏ một thìa ớt vào bát, đánh chén ngon lành.
“Vậy sao?” Anh lên tiếng: “Cháu nhớ hồi gặp cô ấy, cô ấy lại rất thích ăn ớt”.
Bà lão ngạc nhiên: “Thế à?”. Nhưng bà lập tức thông suốt vấn đề: “Khẩu vị của con người nhiều khi cũng thay đổi. Lúc trưởng thành thích ăn những thứ ngày xưa không bao giờ động tới cũng là lẽ thường tình”.
Hàn Trầm gật đầu, tiếp tục ăn phở.
Hàn Trầm ở huyện Hồng Sơn một ngày, đi hết trường cấp một và cấp hai mà Bạch Cẩm Hi từng theo học. Do cách mười mấy năm nên anh cũng không thu hoạch được thông tin có giá trị. Công tác lưu giữ hồ sơ ở trường huyện chẳng ra sao, anh lấy được mấy tấm ảnh lúc cô còn bé nhưng tất cả đã ố vàng, không nhìn rõ mặt người.
Sáng hôm sau, Hàn Trầm lái xe tới trường cảnh sát Sa Hồ ở thành phố Sa Hồ.
Nhân viên quản lý phòng Hồ sơ là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi. Hàn Trầm xuất trình thẻ công tác với anh ta: “Tôi đến từ đội cảnh sát hình sự của Cục Công an tỉnh. Tôi cần kiểm tra tất cả tư liệu về lớp điều tra hình sự khóa 56 của trường các anh”.
Nhân viên quản lý tỏ ra khó xử: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí cần tư liệu khóa 56 để làm gì? Mấy năm trước, tòa văn phòng từng xảy ra hỏa hoạn, hồ sơ của mấy khóa như 44, 56, 57 đều bị cháy rụi cả rồi”.
Hàn Trầm chau mày: “Không có hồ sơ điện tử sao?”.
Nhân viên quản lý thở dài: “Chúng tôi là ngôi trường nhỏ, lúc đó chẳng có kinh phí. Hệ thống máy tính sau này mới làm nên những tư liệu đó đã bị mất hoàn toàn. Thành thực xin lỗi đồng chí”.
“Không sao, cảm ơn anh.” Hàn Trầm trầm tư một lúc rồi quay người rời đi.
Văn phòng khoa điều tra hình sự cũng nằm ở cùng một tòa nhà. Khi Hàn Trầm đi vào, bên trong có ba, bốn thầy giáo. Nghe anh giới thiệu, họ đều tỏ ra bất ngờ.
Chủ nhiệm khoa là người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, tóc muối tiêu. Nghe nhắc đến tên Bạch Cẩm Hi, ông lắc đầu: “Em đó đã tốt nghiệp bao năm rồi, tôi làm sao nhớ nổi”.
Một cô giáo ở bên cạnh mỉm cười: “Thầy chủ nhiệm không nhớ sao? Đó là một cô gái xinh xắn, điềm đạm, ít nói. Tôi còn nhớ, hình như em ấy làm việc ở một đồn cảnh sát nào đó của thành phố Giang thì phải. Công việc không tồi, nhưng sau khi tốt nghiệp, chẳng thấy em ấy quay về trường gì cả. Cảnh sát Hàn tìm Tiểu Hi có chuyện gì vậy?”.
Hàn Trầm cười cười: “Cô ấy đã chuyển công tác lên Công an tỉnh, biểu hiện khá xuất sắc. Lãnh đạo sai tôi đi khảo sát một chuyến”.
Nghe anh nói vậy, các thầy cô đều khen Bạch Cẩm Hi hết lời, nào là nghiêm túc, học hành chăm chỉ… Hàn Trầm yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi han một hai câu. Mấy thầy cô hưng phấn kế hết những điều mình biết. Cô giáo lại nói: “Tôi còn nhớ Bạch Cẩm Hi rất thích làm đẹp. Không rõ bây giờ thế nào rồi?”.
Hàn Trầm mỉm cười: “Giờ cô ấy vẫn vậy”.
Cô giáo kể tiếp: “Em ấy cứ cách vài ba ngày lại đi thẩm mỹ viện, còn thích trang điểm nữa. Đến lúc tốt nghiệp đúng là xinh ra nhiều”.
“Bây giờ cô ấy không trang điểm nữa.” Hàn Trầm đáp.
Địa điểm cuối cùng Hàn Trầm đi là địa chỉ thường trú sau này của Bạch Cẩm Hi ở thành phố Giang.
Tuy nhiên, hình tình cũng tương tự huyện Hồng Sơn. Vì gia đình cô mới chuyển đến đó, lại không thân thiết với hàng xóm láng giềng. Bốn năm trước, nhà cô đã bị cháy rụi, bây giờ xây mới hoàn toàn, gần như không còn dấu vết chứng tỏ Bạch Cẩm Hi từng sống ở nơi này.
Tầm chạng vạng, Hàn Trầm lái xe ra bờ sông, lặng lẽ hút thuốc. Thành phố Giang là nơi anh và Bạch Cẩm Hi gặp nhau.
Bạch Cẩm Hi bị ngạt thở trong vụ hỏa hoạn bốn năm trước dẫn đến mất trí nhớ.
Còn anh, theo lời bác sĩ và cơ quan anh công tác lúc bấy giờ, tức Sở Công an thành phố Bắc Kinh, anh bị thương nặng trong một vụ nổ năm năm trước, hôn mê một năm mới tỉnh lại.
Sau khi anh tỉnh lại, tất cả không có gì bất thường ngoài người phụ nữ không rõ hình dáng ở trong giấc mơ hằng đêm. Thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của cô gái đó là một chiếc nhẫn.
Hàn Trầm rút ví tiền khỏi túi quần. Trong ví kẹp một chiếc nhẫn bạch kim đã bị xỉn. Lúc tỉnh lại, chiếc nhẫn này nằm ở ngón giữa tay trái của anh, nó bị kẹt ở đốt ngón tay, không thỠlấy ra. Sau này, anh gầy đi nhiều nên mới tháo ra, cất vào ví.
Anh lên mạng tra ý nghĩa của việc đeo nhẫn ở ngón giữa. Đó là “đang yêu say đắm” hoặc “đã đính hôn”.
Trầm tư một lúc, Hàn Trầm hít vài hơi rồi dập tắt mẩu thuốc, gọi điện cho Mặt Lạnh: “Bạch Cẩm Hi từng tiết lộ, trước đây cô ấy từng có bạn trai. Hãy gửi địa chỉ và số điện thoại liên lạc của anh ta cho tôi”.
Nhận được điện thoại của Hàn Trầm, Mặt Lạnh lần đầu tiên trong đời cảm thấy khó xử. Thân thế, học lực, hồ sơ đều có thể điều tra, “bạn trai cũ” thì điều tra kiểu gì?
Tuy nhiên, Mặt Lạnh là người theo trường phái hành động, ngẫm nghĩ một hồi, anh ta quyết định bắt xe đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Bạch Cẩm Hi và Từ Tư Bạch đang trò chuyện, còn Châu Tiểu Triện ngồi một bên gọt táo.
Mấy ngày không gặp, Cẩm Hi trêu anh: “Anh chơi trò mất tích với em đấy à?”.
Từ Tư Bạch đổ canh gà ra bát, đặt trước mặt cô: “Anh phải quay về thành phố Giang vì còn nhiều công việc cần xử lý. Ngoài ra, anh cũng cần suy nghĩ một vấn đề”.
Cẩm Hi cầm bát canh, uống một ngụm.
“Ngon quá!” Cô suýt cắn vào lưỡi mình. Châu Tiểu Triện liền quay đầu.
“Có phần của cậu đấy!” Từ Tư Bạch mỉm cười. “Tôi nấu khá nhiều, một mình cô ấy không uống hết đâu.”
Châu Tiểu Triện lập tức nịnh nọt: “Tôi biết bác sĩ Từ tốt nhất mà”.
Cẩm Hi mỉm cười, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh suy nghĩ vấn đề gì thế?”.
“Chuyện gia nhập tổ Khiên Đen.”
Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều nhìn anh chằm chằm.
“Anh đã quyết định chuyển công tác đến đây.” Từ Tư Bạch từ tốn mở miệng.
Cẩm Hi lại uống một ngụm canh gà, cười hỏi: “Trước kia, Công an tỉnh và Sở Công an thành phố đều mời anh nhiều lần nhưng anh đều không nhận lời. Anh nói, thích môi trường làm việc thuần túy và yên tĩnh ở thành phố Giang cơ mà. Lần này tại sao anh lại thay đổi ý định?”.
Châu Tiểu Triện giả vờ không để ý đến hai người nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe.
Từ Tư Bạch cụp mi: “Em thử nói xem tại sao?”
Cẩm Hi giật mình, toàn thân cứng đờ trong giây lát. Nghe giọng điệu của Từ Tư Bạch, Châu Tiểu Triện cũng trở nên căng thẳng. Thôi xong rồi, bác sĩ Từ cuối cùng cũng quyết định tranh giành Tiểu Bạch với Hàn lão đại, anh ấy chuẩn bị tỏ tình hay sao?
Nào ngờ, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Từ Tư Bạch nở nụ cười ôn hòa: “Anh không có nhiều bạn bè, ở thành phố Giang mấy năm cũng chỉ có em và Tiểu Triện, cộng thêm Tiểu Diêu nữa là ba. Lần này, anh định đưa cả Tiểu Diêu đến đây. Thật ra đối với anh, làm việc ở đâu cũng như nhau, tại sao không lựa chọn ở bên cạnh mọi người?”.
Tiểu Diêu là trợ lý của Từ Tư Bạch ở thành phố Giang.
Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt bát canh xuống bàn, ngồi thẳng người, giơ tay về phía anh: “Từ Tư Bạch, hoan nghênh anh gia nhập tổ Khiên Đen”.
“Cảm ơn em.”
Bốn mắt chạm nhau. Vì khoảng cách khá gần nên Cẩm Hi dường như nhìn thấy hình bóng mình trong con ngươi của anh. Cô mỉm cười, buông tay anh, bắt đầu tán gẫu về các món ăn ngon và nơi vui chơi giải trí ở thành phố Lam. Từ Tư Bạch lặng lẽ lắng nghe. Châu Tiểu Triện nhanh nhảu, hẹn cả ba lần sau đi ăn ở đâu, đi chơi ở chỗ nào…
Trời sẩm tối rất nhanh, Từ Tư Bạch thu dọn bình giữ nhiệt, đứng dậy cáo từ. Châu Tiểu Triện cũng phải về cơ quan nên cùng anh đi xuống dưới. Bạch Cẩm Hi ăn hết quả táo, nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm. Cô đã có thể đi lại và làm một số việc đơn giản, nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh.
Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa, Mặt Lạnh xách túi hoa quả, đi vào phòng.
Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch đi ra ngoài cổng bệnh viện bắt taxi. Lúc này là giờ cao điểm nên đợi mãi cũng chẳng thấy một chiếc xe nào chạy qua. Châu Tiểu Triện đứng dưới lòng đường một lúc, vừa quay đầu, cậu ta liền giật mình.
Vì Từ Tư Bạch đang hút thuốc. Anh đứng dưới ánh đèn đường, tay kẹp điếu thuốc, lặng lẽ đưa lên miệng. Anh có dáng vẻ nho nhã, ngón tay khá trắng nên bộ dạng hút thuốc mang lại vẻ đẹp mâu thuẫn, giống một thư sinh đơn thuần hóa ra cũng có mặt ngỗ nghịch mà không ai hay biết.
Châu Tiểu Triện đột nhiên cảm thấy có chút thương xót. Ma xui quỷ khiến thể nào, cậu ta lên tiếng: “Bác sĩ Từ, nếu đã thích Tiểu Bạch, tại sao anh không theo đuổi chị ấy?”. Lời nói vừa thốt ra miệng, cậu ta muốn tát mình một cái.
Từ Tư Bạch ngẩn người, cánh tay cầm thuốc buông thõng. Anh dõi mắt về phía dòng xe cộ trên đường, trầm mặc hồi lâu.
Châu Tiểu Triện hối hận bản thân đã quá đường đột, vừa định chuyển đề tài, liền nghe anh nói: “Bởi tôi biết rõ, cô ấy sẽ không đón nhận tôi. Tính cách của cô ấy rất thẳng thắn, thích là thích, không thích là không thích. Chúng tôi quen nhau khá lâu, nếu trong lòng có tôi, cô ấy đã đến bên tôi từ lâu rồi. Tiểu Triện, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, cứ như bây giờ cũng tốt”.
Về cuộc viếng thăm đột ngột của Mặt Lạnh, Bạch Cẩm Hi cũng có chút bất ngờ. Nhưng nhớ đến tính cách “bà nội trợ” của anh ta, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Mặt Lạnh không phải là người có sở trường hàn huyên, tán gẫu nên sau khi hỏi dăm ba câu về bệnh tình của Cẩm Hi, anh ta thò tay lục tìm trong túi quần rồi đi ngay vào chủ đề chính: “Tôi quên không mang điện thoại, cho tôi mượn máy của cô một lát”.
Cẩm Hi không hề nghi ngờ, lập tức đưa di động cho anh ta. Mặt Lạnh đứng dậy đi ra ngoài hành lang. Sau đó, anh ta mở nhật ký cuộc gọi, dò tìm một lúc, sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Anh ta nhanh chóng lưu một số điện thoại vào máy của mình rồi quay về phòng bệnh, trả lại máy cho Cẩm Hi.
“Cảm ơn cô.” Mặt Lạnh nói. “Tôi còn có chút việc, cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi về đây”.
Cẩm Hi vẫy tay chào anh ta. Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Mặt Lạnh đi một đoạn mới gọi cho Hàn Trầm: “Người đó tên là Triệu Tử Húc, số điện thoại 186XXXX”.
Hàn Trầm hơi bất ngờ khi Mặt Lạnh tìm được số điện thoại nhanh như vậy. Anh hỏi: “Cậu tìm kiểu gì thế?”.
“Tôi xem nhật ký cuộc gọi của Tiểu Bạch, cô ấy đặt tên đối phương là “Bạn trai cũ ngu xuẩn Triệu Tử Húc”.”
Hàn Trầm cười cười, cất giọng khinh mạn: “Đúng là ngu xuẩn còn gì”.
Mặt Lạnh cũng nhếch miệng. Vừa chuẩn bị gác máy, anh ta liền nghe Hàn Trầm hỏi: “Của tôi đặt là gì?”.
Mặt Lạnh ngập ngừng vài giây
“Cậu cứ nói đi!”
“Hàn khốn kiếp bắt cá hai tay…”
Hàn Trầm lặng lẽ gác máy.
Bạch Cẩm Hi nằm trên giường, đang ngủ chập chờn liền nghe thấy tiếng tít tít báo có tin nhắn.
Em đừng nghĩ ngợi nhiêu, hãy cho tôi chút thời gian – Hàn Trầm.
Cô nhìn điện thoại một lúc rồi ném sang một bên, không thèm trả lời tin nhắn của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.