Truy Tìm Ký Ức

Chương 4: Khiếm khuyết của em

Đinh Mặc

14/05/2015

Hàn Trầm lại quay sang nhìn Bạch Cẩm Hi. Sau đó, anh buông tay, lùi lại phía sau một bước.

Bạch Cẩm Hi trừng mắt với Hàn Trầm, chỉnh lại áo xống rồi mới ngoảnh đầu nói với Từ Tư Bạch: “Sao anh lại đến đây?”.

Từ Tư Bạch là bác sĩ pháp y cấp cao, bình thường chỉ có mặt tại hiện trường xảy ra án mạng. Dưới ánh nắng chói chang, anh đứng thẳng người, cặp chân mày vẫn nhíu chặt.

“Hôm nay chẳng có việc gì nên anh đến đây xem thế nào.” Anh đáp.

Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Là vụ cưỡng hiếp, cũng hơi khó nhằn”.

Lúc này, Từ Tư Bạch đã đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn cô: “Em khóc đấy à?”.

Bạch Cẩm Hi chẳng biết nói sao nữa. Tại sao hôm nay người nào cũng quan tâm đến viền mắt của cô thế nhỉ?

Cô cười cười, đáp: “Không phải đâu, chắc anh nhầm rồi”.

Từ Tư Bạch im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh mỉm cười, không tiếp tục đề tài này mà dõi mắt ra sau lưng Bạch Cẩm Hi: “Vừa rồi là ai vậy? Sao em lại đối chọi với người ta?”.

Bạch Cẩm Hi cũng quay đầu, nhưng đằng sau không còn một bóng người, Hàn Trầm đã lặng lẽ bỏ đi từ bao giờ. Cô thở dài: “Một lời khó nói rõ”.

Một tiếng sau, tại căn hộ xảy ra vụ án trên tầng hai, Bạch Cẩm Hi đứng ngoài ban công, phóng tầm mắt ra xa.

Khu phố cổ gồm những ngôi nhà thấp san sát, đan chéo vào nhau, trông như một bàn cờ hỗn loạn, ảm đạm dưới ánh mặt trời. Nhưng nơi này cũng bao gồm cả khu kinh tế trọng điểm được chính quyền thành phố tạo mọi điều kiện phát triển. Do đó, vòng ngoài được xây dựng vô số tòa cao ốc. Hai yếu tố cũ kỹ và hiện đại cùng tồn tại song song, Bạch Cẩm Hi nhìn mãi rồi cũng thấy thuận mắt.

Từ Tư Bạch tháo găng tay, đẩy cửa đi ra ban công, đứng cạnh cô.

“Có phát hiện gì không anh?” Cô hỏi.

Từ Tư Bạch lắc đầu: “Là một người rất cẩn thận”. Anh đang ám chỉ tên tội phạm.

Bạch Cẩm Hi gật đầu, bổ sung thêm: “Hắn là người bình tĩnh, có khả năng tự kiềm chế tốt, lên kế hoạch kín kẽ, đâu vào đấy”. Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Hiện tại, camera giám sát và giám định hiện trường đều không có manh mối. Mọi người đi điều tra xung quanh cũng chưa thu được kết quả. Nhiều khả năng hắn sẽ tiếp tục gây án”.

Từ Tư Bạch im lặng. Một lúc sau, anh hỏi: “Em đã kiểm tra mấy điểm nghi vấn mà Hàn Trầm đưa ra chưa?”.

Ở hiện trường từ nãy đến giờ nên chắc hẳn anh đã được mấy người cảnh sát hình sự “thêm mắm thêm muối”, kể lại cuộc PK phân tích tội phạm giữa cô và Hàn Trầm.

“Mấy điểm đó cần phải đi sâu điều tra, trước mắt vẫn chưa có đầu mối.” Bạch Cẩm Hi quay sang Từ Tư Bạch, nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhắc đến mới nhớ, em gặp Hàn Trầm trong cuộc truy quét tệ nạn ở hộp đêm”.

Từ Tư Bạch tất nhiên cũng từng nghe qua tin đồn phong lưu của Hàn Trầm. Anh chau mày nhưng không lên tiếng.

Bạch Cẩm Hi chuyển đề tài: “Có điều, em luôn cảm thấy trước đây chắc Hàn Trầm từng xảy ra chuyện gì đó, thậm chí có khả năng trải qua trắc trở to lớn, bằng không, anh ta cũng chẳng…”, có một vẻ u ám như vậy.

Đúng thế. Tuy cô không rõ, rốt cuộc anh đang làm gì, nhưng cô có thể cảm thấy một sự buông thả và trầm luân từ hành vi cử chỉ của anh, đó là một vẻ u ám bị đè nén, tựa hồ anh đang chìm đắm trong thế giới bí mật của riêng mình.

Từ Tư Bạch nhướng mày, nhìn cô chăm chú.

“Không có gì đáng để cảm thông.” Anh lên tiếng, “Bất kể gặp trắc trở đến mức nào, một người đàn ông cũng nên giữ mình trong sạch, không nên buông thả bản thân, la cà ở những nơi như vậy. Đó là hành vi thiếu trách nhiệm với người bạn đời của anh ta”.

Lần này, đến lượt Bạch Cẩm Hi ngẩn người.

Từ Tư Bạch vốn có tính cách lạnh nhạt, chẳng bao giờ quan tâm đến người không liên quan. Hôm nay, đúng là hiếm có dịp anh nhận xét nghiêm túc như vậy về một cá nhân nào đó. Bạch Cẩm Hi không nhịn được cười, chọc chọc tay vào vai anh, hỏi bằng giọng điệu đùa cợt: “Nói thì rất quang minh chính đại đấy. Lẽ nào trong hai mươi mấy năm cuộc đời, anh chưa từng động lòng trước cám dỗ hay sao?”.

Mặt trời tỏa ánh sáng rực rỡ khắp không gian, cơn gió mát rượi thổi qua ban công, thành phố vẫn phồn hoa và bận rộn như mọi ngày.

Từ Tư Bạch dõi mắt về phương xa, bình thản trả lời: “Anh đảm bảo với em, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện đó”.

Cuộc tìm kiếm đối tượng tình nghi, kiểm tra, truy xét, thẩm vấn không phân biệt ngày đêm lại bắt đầu.

Dù Bạch Cẩm Hi đã phác họa sơ qua chân dung tội phạm và khoanh vùng phạm vi điều tra, cộng thêm sự gợi ý của “đại thần thám” Hàn Trầm, nhưng muốn có sự đột phá lớn hơn, những người cảnh sát hình sự vẫn phải tiến hành một loạt công việc vụn vặt và phức tạp không tên.

Thứ Tư của tuần sau đó. Bây giờ là giữa trưa, trời nắng chói chang, Bạch Cẩm Hi và hai cảnh sát hình sự ngồi trong ô tô, người ướt đẫm mồ hôi, toàn thân vô cùng mệt mỏi.

Buổi sáng mọi người đi thăm hỏi một vòng, tìm xem có nhân chứng hay đối tượng khả nghi nào ở xung quanh hiện trường gây án hay không, nhưng đáng tiếc vẫn không có thu hoạch. Khu phố cổ lắp rất ít camera theo dõi, tội phạm lại thông thuộc đường đi lối lại ở đây nên họ kiểm tra tất cả các đoạn băng mà vẫn không tìm ra manh mối.

Châu Tiểu Triện lau mồ hôi trên mặt, nhăn nhó: “Lão đại, chúng ta phải điều tra đến bao giờ? Mãi chẳng có đầu mối gì cả, chán quá đi thôi”.

Bạch Cẩm Hi vẫn dõi mắt về phía khu dân cư vắng lặng, con ngõ ngoằn ngoèo, người đi lại thưa thớt ở ngoài cửa xe. Cô cầm chai nước, uống một ngụm mới trả lời: “Vội gì chứ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”. Thấy chai nước đã trống không, cô ném cho Châu Tiểu Triện: “Cậu đi mua mấy chai nước lại đây”.

“Vâng.”

Châu Tiểu Triện mở cửa, chuẩn bị xuống xe. Chợt nhìn thấy người đàn ông ở phía trước đang tiến lại gần, mắt cậu ta sáng rực: “Bác sĩ Từ, anh lại mang đồ ăn đến cho lão đại đấy à?”. Cậu ta nói to đến mức cách mấy con đường có khi cũng nghe thấy.

Bạch Cẩm Hi và người cảnh sát còn lại cũng quay đầu về hướng đó. Dưới ánh nắng chói chang, Từ Tư Bạch mặc bộ đồ giản dị, tay cầm túi nilon thong thả đi tới. Trước câu trêu đùa của Châu Tiểu Triện, anh chỉ mỉm cười, rút một chai trà sữa và hai quả măng cụt từ túi nilon rồi đưa hết số còn lại cho Châu Tiểu Triện: “Hai người tự chia nhau đi!”.

Châu Tiểu Triện mở ra xem, bên trong đều là đồ uống và hoa quả. Cậu ta cười ngoác miệng: “Cảm ơn bác sĩ Từ”. Sau đó, cậu ta quay sang Bạch Cẩm Hi, cất giọng đặc biệt khách sáo: “Cảm ơn lão đại!”.

Bạch Cẩm Hi chẳng thèm để ý tới cậu ta. Cô chống cằm, gật đầu với Từ Tư Bạch, coi như thay lời chào. Châu Tiểu Triện nháy mắt với người cánh sát kia, cả hai xuống xe, cầm túi đồ trốn dưới bóng râm của một thân cây cành lá xum xuê.

Trong ô tô chỉ còn lại mình Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế sau. Từ Tư Bạch chống tay vào cửa xe, hỏi cô: “Em có mệt không?”.

Bạch Cẩm Hi vươn vai: “Cũng không đến nỗi, chỉ là ngủ không đủ giấc”.

Từ Tư Bạch cười cười, đưa chai trà sữa và hai quả măng cụt cho cô. Bạch Cẩm Hi nhận lấy: “Cảm ơn anh! Ngày nắng tặng măng cụt, lễ mỏng tình ý sâu”.

Khóe miệng Từ Tư Bạch lại một lần nữa để lộ ý cười. Anh vốn có nước da trắng, diện mạo thanh tú, nên bây giờ dù đứng dưới bóng cây, nụ cười ấm áp của anh vẫn khiến Bạch Cẩm Hi hơi lóa mắt.

Cô vỗ vỗ mặt ghế bên cạnh mình: “Anh đứng đó làm gì?”.

Từ Tư Bạch liền chui vào xe, ngồi bên cạnh cô. Trong xe bật điều hòa mát mẻ, Bạch Cẩm Hi nhanh chóng giải quyết xong hai quả măng cụt, lại uống vài ngụm trà sữa, thỏa mãn tựa vào thành ghế phía sau.

Từ Tư Bạch vốn là một người yên tĩnh. Anh đặt hai tay lên đầu gối, dõi mắt về phía trước, không nói một lời.

Một lúc sau, Bạch Cẩm Hi mở miệng: “Mấy ngày trước, em đã nằm mơ…”, ngừng vài giây, cô nói nhỏ: “Chắc anh cũng biết, từ trước đến nay em chưa nằm mơ bao giờ”.

“Ừ. Em mơ thấy gì?”

Bạch Cẩm Hi im lặng.

Cảnh tượng trong giấc mơ lại một lần nữa hiện tra trong đầu cô: Thác nước nằm trong khu rừng, người đàn ông mắt ngấn lệ, tên giết người đáng sợ, còn cả nụ hôn điên cuồng và nỗi bi thương tràn ngập.

Cô cười cười, trả lời: “Cụ thể thế nào em cũng không nhớ rõ, nhưng em cảm thấy có liên quan đến chuyện trước kia”. Cô quay sang hỏi anh: “Từ Tư Bạch, anh thử nói xem, có phải trí nhớ của em đang dần hồi phục hay không?”.

Từ Tư Bạch nhất thời im lặng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh và ôn hòa: “Cuộc đời mà không có ký ức là một khiếm khuyết, chắc chắn em sẽ hồi phục trí nhớ”.

Rất hiếm khi thấy anh dùng ngữ khí trang trọng như vậy để nhấn mạnh điều gì đó, Bạch Cẩm Hi mềm lòng trong giây lát, sống mũi cay cay.

Hai người lặng thinh. Từ Tư Bạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng ngời.

Bạch Cẩm Hi bỗng cảm thấy mất tự nhiên. Cô quay đầu về phía trước, cười cười: “Được rồi, em ngủ một lát. Cả đêm qua mới được chợp mắt ba tiếng đồng hồ, buồn ngủ chết đi được”.



“Ừ.” Anh đáp: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi đây!”.

“Em không tiễn. Lần sau, anh đừng đến đây nữa, thời tiết quá nóng bức.” Bạch Cẩm Hi dõi theo bóng lưng Từ Tư Bạch cho đến khi anh đi xa.

Cô nhắm mắt, trong lòng niệm thầm: Nằm mơ đi, nằm mơ đi!

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng đáng tiếc, cô ngủ rất say, ngay cả một con muỗi cũng không mơ thấy.

Buổi tối muộn. Cả thành phố trở nên yên tĩnh, khu phố cổ đèn điện lác đác, thỉnh thoảng mới có người qua lại. Phần lớn người dân đã chìm vào giấc ngủ, không bận tâm đến chuyện bên ngoài.

Hàn Trầm ngồi trong tiệm tạp hóa nhỏ của Tư Tư, đầu ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc. Anh dõi mắt về phía chiếc xe cảnh sát đỗ im lìm ở cuối ngõ qua màn đêm dày đặc.

Tư Tư từ gian trong đi ra ngoài. Lúc này, Hàn Trầm đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế mây, một tay đặt lên thành ghế, một tay kẹp điếu thuốc. Từ người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị khó tiếp cận.

Anh giống như người đàn ông thuộc về bóng đêm.

Tư Tư đi đến bên Hàn Trầm, cười nói: “Cuối cùng Đậu Đậu cũng ngủ rồi”. Cô thuận theo ánh mắt anh, nhìn chiếc xe cảnh sát: “Những người cảnh sát đó vẫn đang phải trực đêm à? Đúng là không dễ dàng”.

“Đây vốn là công việc của họ.” Hàn Trầm đáp.

Tư Tư: “Anh Hàn, anh đã giải quyết xong việc riêng chưa? Bao giờ anh mới quay về thành phố Lam?” Thành phố Lam là thủ phủ của tỉnh K, cũng là nơi đặt trụ sở Công an tỉnh.

“Đợi vụ án này giải quyết xong, tôi sẽ quay về.:

“Vâng.”

Hàn Trầm hít một hơi thuốc, hỏi: “Bao giờ em đổi công việc? Khu vực này an ninh không tốt lắm, vì con trai, em cũng nên chuyển nhà đi”.

Tư Tư mỉm cười: “Em hiểu. Khi nào tiết kiệm đủ tiền, em sẽ chuyển nhà”.

Hàn Trầm nhìn cô: “Tôi có thể giúp em”.

Tư Tư trầm mặc trong giây lát, sau đó lắc đầu: “Anh Hàn, anh đã giúp mẹ con em nhiều rồi. Cảm ơn anh, anh là người tốt, em không thể tiếp tục làm phiền anh nữa”.

Hàn Trầm chỉ hơi gật đầu, không nói thêm điều gì. Anh hơi khép mi, tiếp tục hút thuốc rồi dõi mắt về phía xa xa.

Bắt gặp bộ dạng này của anh, Tư Tư cảm thấy một nỗi buồn vô cớ. Có lẽ bởi vì một người đàn ông trẻ trung chính trực như vậy lại cô độc trong đêm đen. Sự trầm mặc, yên tĩnh của anh khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy không đành lòng.

Tư Tư ngẫm nghĩ, cười nói: “Có anh ở đây giúp đỡ, chắc chắn vụ án của Tiểu Phi sẽ được giải quyết nhanh thôi…” Cô còn chưa dứt lời, khóe mắt Hàn Trầm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.

Tư Tư liền quay về hướng đó. Dưới ánh đèn đường tù mù, một bóng người nhanh chóng mở cửa xe cảnh sát, nhảy xuống, chạy về phía trước. Mặc dù trời tối nhưng Tư Tư vẫn nhận ra đó chính là Bạch Cẩm Hi.

Trên chiếc xe đằng sau, hai người cảnh sát còn lại tỏ ra căng thẳng. Một người lập nổ máy, người kia cũng chính là Châu Tiểu Triện nhảy xuống xe, nói to vào máy bộ đàm: “Dãy nhà số 5 ngõ Đạo Nam lại xảy ra vụ án cưỡng hiếp. Tôi xin nhắc lại, vừa rồi nhận được điện thoại báo án, nói dãy nhà số 5 ngõ Đạo Nam xảy ra vụ cưỡng hiếp. Tất cả mọi người hãy đến hiện trường ngay lập tức!”.

Tư Tư kinh ngạc ôm miệng. Khi cô quay đầu, Hàn Trầm đã đứng dậy, ném mẩu thuốc xuống đất rồi lao ra ngoài.

Bầu trời không có trăng, chỉ một màu đen như hũ nút, con ngõ nhỏ hun hút như trong cơn mộng mị.

Bạch Cẩm Hi chạy thục mạng về phía trước.

Ánh sáng từ ngọn đèn trên đỉnh đầu vụt qua, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng bước chân của mình và đồng nghiệp ở xung quanh. Nơi này cách hiện trường vụ án mấy trăm mét. Do đó, tuy không rõ thời gian xảy ra vụ án cụ thể nhưng ngay sau khi nhận được điện thoại, cô liền lao đi như tên bắn. Nếu tội phạm vẫn còn ở quanh đây, cô tuyệt đối không để hắn trốn thoát.

Mặc dù vậy, tất cả dường như chỉ tốn công vô ích, cô đã chạy dọc ba con ngõ mà vẫn không có thu hoạch. Máy bộ đàm cũng không nhận được tin tức gì từ các đồng nghiệp.

Bạch Cẩm Hi vốn là người mù đường. Khi chạy đến mức đầu óc choáng váng, hơi thở dồn dập, cô dừng lại ở một ngã rẽ.

Nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bốn tầng bỏ hoang chờ bị phá dỡ, đôi mắt cô sáng lên.

Khu vực này nhà cửa tương đối thấp, ngôi nhà bốn tầng kia coi như cao nhất. Cô quyết định trèo lên trần nhà để quan sát xung quanh.

Đúng lúc này, Bạch Cẩm Hi liền nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ truyền tới. Cô lập tức dõi mắt về hướng đó. Một người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ màu đen từ ngã rẽ chạy về phía cô.

Bạch Cẩm Hi lập tức nhận ra đó là Hàn Trầm, anh cũng nhìn thấy cô, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì. Sau đó, anh chạy thẳng vào ngôi nhà nhỏ bốn tầng đó. Bạch Cẩm Hi hơi sững người nhưng cũng nhanh chóng đi theo anh.

Hành lang chật hẹp, ngay cả cầu thang cũng xập xệ đổ nát, bốc mùi khó ngửi. Bạch Cẩm Hi tuy là một người bạo dạn nhưng trên thực tế, cô cũng hơi sợ bóng tối. Tình cờ gặp Hàn Trầm, lại nghe tiếng bước chân trầm ổn của anh, tự nhiên cô cảm thấy yên lòng, bất giác bám theo anh. Hai người nhanh chóng leo lên tầng ba.

Ai ngờ vừa lên đến tầng ba, Bạch Cẩm Hi liền sững sờ. Hàn Trầm đứng cách cô một hai mét, cũng dừng bước khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tầng bốn đã bị máy ủi phá mất một nửa, chỉ còn lại nửa gian nhà nham nhở. Quan trọng hơn, trong mặt họ là một bức tường cao hơn hai mét, chắn mất tầm nhìn ở phía đối diện.

Xung quanh không có điểm tựa để leo lên, một mình khó có thể vượt qua bức tường, trong khi Bạch Cẩm Hi còn hơi sợ độ cao.

Cô quay sang Hàn Trầm. Thân hình anh lờ mờ trong bóng tối. Dù còn cách vài bước chân nhưng Bạch Cẩm Hi vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người anh, nghe nhịp tim đập bình ổn trong lồng ngực anh. Cô đã mệt đến mức thở không ra hơi, còn anh dường như vẫn dồi dào thể lực.

Đây không phải lần đầu tiên chứng kiến sức mạnh của người đàn ông này. Lần nào cũng bị lép vế, trong lòng Bạch Cẩm Hi bát giác có vị chua chát. “Thù cũ hận mới” chồng chéo, cô cất giọng có chút gắt gỏng: “Còn đứng đấy làm gì? Anh mau đỡ tôi lên rồi tôi sẽ kéo anh”.

Hàn Trầm nhìn cô bắng ánh mắt lạnh nhạt: “Tôi không cần”.

Bạch Cẩm Hi ngẩn người. Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, thân hình cao lớn đột nhiên cúi thấp xuống như chuẩn bị lao đi. Cô giật mình kinh ngạc, không phải anh định tự leo lên đấy chứ?

Suy nghĩ này vừa vụt qua não bộ của Bạch Cẩm Hi, Hàn Trầm đã biến nó thành hiện thực. Thân hình anh như con báo đen nhảy lên không trung trong đêm tối, đôi chân đầy sức mạnh của anh đạp vào tường, tay bám vào mép phía trên. Sau một cú nhướn người, anh đã nhẹ nhàng phủi bụi bám vào quần áo, đứng trên nóc bờ tường.

Bạch Cẩm Hi đờ ra mấy giây mới đập tay ra hiệu: “Này! Mau kéo tôi lên đi!”.

Hàn Trầm cúi xuống nhìn cô rồi lại ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Bạch Cẩm Hi bực tức, hai tay chống nạnh, trừng mắt với anh: “Hàn Trầm! Anh mà không kéo tôi thì không phải là đàn ông!”.

Câu nói này có chút lực sát thương, bởi anh lại một lần nữa cúi đầu. Bạch Cẩm Hi nhìn anh chằm chằm, không chịu tỏ ra lép vế.

Hàn Trầm cất giọng nhàn nhạt: “Việc tôi có phải là đàn ông hay không, do cô quyết định từ bao giờ?”.

Bạch Cẩm Hi: “Anh sai rồi! Thiên hạ không phải mù đâu!”.

Khóe miệng Hàn Trầm dường như hơi nhếch lên.

Dù sao cũng đang cần nhờ vả đối phương, Bạch Cẩm Hi không tiếp tục tranh cãi mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.

Cuối cùng, Hàn Trầm ngồi xổm, thò một cánh tay xuống. Bạch Cẩm Hi mừng rỡ trong lòng, lập tức nắm tay anh, lấy đà leo lên. Khi cô đã ở bên trên, anh liền buông tay. Bạch Cẩm Hi phủi bụi, đứng cạnh anh, quan sát tình hình ở dưới.

Trong tầm mắt của hai người, những con ngõ ngoằn ngoèo tỏa ra bốn phương tám hướng. Có mấy hộ gia đình bị kinh động, bật đèn sáng trưng. Nhiều cảnh sát đã tập trung về hiện trường vụ án, ánh đèn pin loang loáng. Nhưng Bạch Cẩm Hi không hề thấy đối tượng tình nghi. Trong phạm vi tầm nhìn của cô chẳng có người cô muốn tìm.

Cô đoán hắn là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, trẻ trung. Nếu vẫn còn ở trong khu vực này thì bây giờ, chắc hắn đang vội vàng lẩn trốn cảnh sát. Chỉ cần bắt gặp, chắc chắn cô có thể nhận ra đối tượng.

Nhưng Bạch Cẩm Hi chẳng nhìn thấy người nào như vậy. Toàn thân mệt mỏi rã rời, cô cũng không để ý đến hình tượng, ngồi phịch xuống đất: “Chúng ta để hắn chạy thoát rồi!”.

Hàn Trầm vẫn đứng ở đó, như một bóng cây vững chãi trong màn đêm: “Hắn đã bỏ đi từ lâu rồi”.



Bạch Cẩm Hi gật đầu tán thành. Vừa nhận được điện thoại báo án, họ đã lập tức lao đi tìm. Nhưng ai mà biết được, tội phạm rời đi bao lâu nạn nhân mới báo cảnh sát? Có lẽ ngay sau đó, cũng có thể một hai tiếng đồng hồ sau.

Là cảnh sát, họ không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào.

Hai người nhất thời im lặng. Bạch Cẩm Hi vô thức liếc gương mặt nghiêng của Hàn Trầm. Thật không ngờ cũng có lúc cô và anh hòa thuận ở bên nhau như thời khắc này.

Cảm giác này tương đối kỳ quặc.

Một tiếng “xoẹt” khẽ vang lên, Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Trầm đang châm một điếu thuốc. Đốm lửa lập lòe hắt lên gương mặt lãnh đạm như tấm phù điêu trong đêm tối của anh.

Anh vẩy vẩy que diêm rồi ném xuống đất, dùng chân dập tắt ngọn lửa.

Ngửi thấy mùi thuốc lá, Bạch Cẩm Hi nuốt nước bọt. Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hàn Trầm quay đầu, mũi phả ra làn khói nhàn nhạt.

“Cho tôi một điếu!” Bạch Cẩm Hi lên tiếng.

Hàn Trầm ném hộp thuốc và bao diêm cho cô. Bạch Cẩm Hi bắt lấy, rút một điếu, châm lửa, hít một hơi.

Có vị thuốc lá, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, sợi dây thần kinh căng thẳng dường như được thả lỏng, người đàn ông bên cạnh tự nhiên cũng vừa mắt hơn. Bạch Cẩm Hi tùy tiện hỏi: “Sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Chắc là ở cùng hồng nhan tri kỷ đúng không?”. Hình như cái cô Tư Tư sống ở gần đây.

Hàn Trầm quay sang Bạch Cẩm Hi, ánh mắt có phần lạnh lẽo: “Không phải”.

Bạch Cẩm Hi: “Không phải gì cơ?”.

“Cô ấy không phải.” Anh ném mẩu thuốc lá, quay người đi đến mép bờ tường, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.

Bạch Cẩm Hi liếc qua hình bóng người đàn ông rồi tiếp tục hút thuốc. Giây tiếp theo, cô đột nhiên có phản ứng, toàn thân cứng đờ. Thôi chết rồi! Còn phải nhảy xuống nữa! Bạch Cẩm Hi lập tức đứng dậy, đi ra mép tường, đứng bất động ở đó.

Cô mắc chứng sợ độ cao.

Đây được coi là một bí mật nhỏ của Bạch Cẩm Hi. Vì mất trí nhớ nên nhiều lúc đi ngủ, cô thường có cảm giác bị bóng đen đè nén bủa vây. Vì vậy, cô sợ tất cả những nơi tối tăm, trống trải và lung lay sắp đổ.

Trước kia, mỗi lần làm nhiệm vụ phải leo trèo, đều có Châu Tiểu Triện giúp đỡ. Nhưng hôm nay, cô chỉ có một mình, lại là thời điểm nửa đêm vắng lặng.

Lúc này, Hàn Trầm đã đi mấy bước, sắp đến đầu cầu thang. Cuối cùng, cũng phát giác ra điều bất thường, anh quay đầu nhìn cô.

Bốn mắt giao nhau, anh trầm tĩnh đứng ở bên dưới, còn cô rụt rè trên mép tường.

Sau đó, Hàn Trầm đột nhiên quay người, đi tới chân tường. Bạch Cẩm Hi ngơ ngẩn nhìn anh.

“Cô sợ độ cao à?” Anh hỏi.

Bạch Cẩm Hi tất nhiên không bao giờ thừa nhận điểm yếu của mình. Cô ngẩng đầu, dõi mắt về phía xa, thản nhiên đáp: “Làm gì có chuyện đó. Tôi chỉ không thích đứng ở trên cao thôi”. Nói xong, cô liếc anh một cái, phát hiện khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.

“Được.” Anh thốt ra một từ rồi quay người.

“Khoan đã!” Bạch Cẩm Hi cất giọng nôn nóng: “Anh đừng đi!”.

Hàn Trầm dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn cô.

Bạch Cẩm Hi đột nhiên cảm thấy hơi ấm ức. Cô bây giờ như cá mắc cạn, nhưng làm sao có thể chủ động mở miệng nhờ vả người đàn ông kia đỡ cô? Con người sống trên đời cần phải có cốt khí.

Nhưng cô xuống bằng cách nào đây?

Gọi điện bảo Châu Tiểu Triện đến thì mất mặt quá! Các đồng nghiệp mà biết chuyện sẽ cười thối mũi cho mà xem.

Đang băn khoăn không biết mở miệng thế nào, Bạch Cẩm Hi chợt thấy anh giơ hai tay về phía mình.

“Nhảy xuống đi!”

Cô hơi bất ngờ, trong khi anh vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chuyện này liệu có được không?

“Anh sẽ đỡ tôi sao?” Cô nửa tin nửa ngờ.

“Ừ!” Anh đáp ngắn gọn.

Bạch Cẩm Hi cũng không khách sáo mà quan sát vị trí của anh, chuẩn bị nhảy xuống.

“Tôi nhảy đây, anh nhớ đỡ tôi đấy!” Cô không quên dặn dò: “Tôi mà bị ngã gãy chân không thể phá án, người chịu tổn thất sẽ là quần chúng nhân dân đấy”.

“Rốt cuộc cô có nhảy hay không?” Hàn Trầm liền cắt lời.

Bạch Cẩm Hi ngậm miệng, hít một hơi sâu, nhắm mắt nhảy xuống chỗ anh đang đứng.

Cảm giác mất thăng bằng khiến đôi chân cô mềm nhũn. Cô nghe thấy tiếng thở bởi vì sợ hãi mà trở nên dồn dập của mình.

Nhưng ngay sau đó, một đôi tay rắn chắc đỡ lấy người cô, chấm dứt tình trạng rơi tự do. Hai chân cô còn chưa kịp chạm đất, cả người đã bị anh ôm vào lòng. Hơn nữa, so với Châu Tiểu Triện, người đàn ông này còn vững chãi gấp tỷ lần.

Bạch Cẩm Hi thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở mắt.

Đập vào mắt cô đầu tiên là cổ áo sơ mi đen của người đàn ông. Vì hai thân thể gần kề nên cô cảm nhận rõ ràng hơi nóng tỏa ra từ người anh, có cả mùi mồ hôi pha lẫn mùi thuốc lá, nhưng không khó ngửi chút nào.

“Được rồi.” Giọng nói trầm thấp, tựa hồ mang âm điệu vỗ về của anh vang lên trên đầu cô.

Cô không nghe nhầm đấy chứ? Anh đang vỗ về cô ư?

Bạch Cẩm Hi vô thức ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu hun hút đang nhìn cô chăm chú của Hàn Trầm. Vì hai người cách nhau rất gần nên vào một khoảnh khắc, Bạch Cẩm Hi có chút ngơ ngẩn.

Ánh mắt anh tựa hồ cũng sững lại trong giây lát.

Bạch Cẩm Hi vốn định nói lời cảm ơn nhưng vì bị anh ôm đến mức không thoải mái, nên khi cô mở miệng lại thành giọng điệu vô lại, chế giễu: “Sao thế? Anh không nỡ buông tay à?”.

Vừa dứt lời, Hàn Trầm liền ném thẳng cô xuống đất.

“Anh!” Bạch Cẩm Hi lồm cồm đứng lên.

Hàn Trầm đã quay người đi xuống cầu thang: “Nỡ hay không cũng chẳng đến lượt cô”.

Bạch Cẩm Hi: “Hừ!”.

Tại tòa nhà số 5 ngõ Đạo Nam, địa điểm xảy ra vụ án.

Bên dưới đã đỗ mấy chiếc xe cảnh sát, vài người cảnh sát khu vực gật đầu với Bạch Cẩm Hi. Cô đi nhanh lên tầng trên, Hàn Trầm đi đằng sau, sự xuất hiện của anh thu hút sự chú ý của mọi người.

Tới hiện trường vụ án ở tầng ba, Bạch Cẩm Hi liền gặp Châu Tiểu Triện đi ra ngoài. Cậu ta hơi kinh ngạc khi thấy Hàn Trầm nhưng không thắc mắc mà cất giọng nặng nề: “Nạn nhân tên Kỷ Nhã Hinh, 26 tuổi, cũng là nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại. Công cụ và thủ đoạn gây án giống hệt vụ trước. Trên người Kỷ Nhã Hinh cũng xuất hiện vết thương như vết bầm tím, sưng tấy, còn nặng hơn nạn nhân đầu tiên”.

Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm đi vào nhà. Bên trong ngổn ngang, nạn nhân đang ngồi ở phòng ngủ khóc thút thít.

“Chúng ta gộp hai vụ lại cùng điều tra.” Bạch Cẩm Hi cất giọng nghiêm nghị: “Đây là vụ án cưỡng hiếp hàng loạt đối với nhân viên bán hàng của trung tâm thương mại”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Truy Tìm Ký Ức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook