Chương 71: Ngoại truyện: Cuộc chạm trán giữa Hàn Trầm và Bạc Cận Ngôn
Đinh Mặc
14/05/2015
Một ngày cuối tuần nắng đẹp, Tô Miên và Hàn Trầm ở trong khách sạn làm những chuyện vụn vặt và ngọt ngào như ăn cơm, xem ti-vi, tâm sự… Đến buổi chiều, cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Hàn Trầm nói: “Anh đưa em tới một nơi”.
Lần này, hai người về Bắc Kinh thăm người thân kết hợp nghỉ ngơi chứ không có kế hoạch đi đâu chơi. Họ cảm thấy, chỉ cần cả ngày ở bên nhau thì làm gì cũng được. Vì vậy, khi nghe Hàn Trầm nói sẽ dẫn mình đi chơi, Tô Miên liền vui vẻ đồng ý.
Tô Miên không ngờ Hàn Trầm đưa cô đến một phòng tập bắn súng mới khai trương. Có lẽ đây là trò chơi mới mẻ nên giữa mùa đông giá lạnh, phòng tập vẫn rất đông người, phần lớn là thanh niên nam nữ, tiếng súng không ngớt. Nếu ai đó bắn trúng bia, mọi người sẽ vỗ tay hoan hô, còn bắn trượt mục tiêu, xung quanh vang lên tiếng cười nói động viên. Bầu không khí rất sôi nổi và náo nhiệt.
Tô Miên tỏ ra hưng phấn, nắm lấy cánh tay Hàn Trầm: “Anh bắn thử đi!”.
Hàn Trầm cười cười, nhận trang bị từ nhân viên phục vụ rồi đi đến trước bục bắn súng. Tô Miên dõi theo nhất cử nhất động của anh, thầm cảm thán: Sao lại có người đẹp trai đến thế?
Hàn Trầm giơ súng, nhằm thẳng vào tấm bia cách đó không xa: “Em có chơi không?”.
Tô Miên: “Trình độ bắn súng của em cũng thường thôi”.
Trong lúc trò chuyện, anh đã nhả năm phát đạn, đều trúng hồng tâm. Sau đó, anh chỉ mũi súng vào vị trí trống bên cạnh mình: “Lại đây, anh sẽ dạy em”.
Tô Miên vui vẻ chạy đến bên anh. Cao thủ xuất hiện, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Tuy tính Hàn Trầm không thích khoe khoang nhưng đi cùng bạn gái, ít nhiều anh cũng có ý trổ tài, không thì anh đưa cô đến nơi này làm gì? Tô Miên vốn là người hướng ngoại, bây giờ được chứng kiến nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Hàn Trầm, cô càng thấy tự hào.
Đúng lúc này, đằng sau vọng tới một giọng nữ dịu dàng: “Anh kia bắn súng lợi hại thật đấy!”.
Tô Miên mỉm cười, còn Hàn Trầm không bận tâm. Kết quả, một giọng nam trầm ấm dễ nghe, ngữ khí có phần ngạo mạn vang lên: “Lợi hại là một nhận xét chủ quan hết sức mơ hồ. Em nên nói anh ta đã bộc lộ trình độ nghề nghiệp cao. Em từng nói, khen ngợi người khác cần phải cụ thể như vậy”.
Mọi người đều quay về nơi phát ra tiếng nói. Tô Miên cảm thấy ngữ điệu này hơi khác người nhưng không đáng ghét. Tiếp theo, cô gái cất giọng vui vẻ: “Anh học nhanh thật đấy”.
Người đàn ông cũng cười: “Tất nhiên. Anh ta trổ tài bắn súng là để lấy lòng người phụ nữ bên cạnh, còn anh học ăn nói để lấy lòng em. Đây là bản tính của đàn ông, em khỏi cần khen ngợi”.
Câu nói này hơi lòng vòng, người ở xung quanh ngớ ra một lúc mới phì cười. Tô Miên cũng không nhịn được cười. Cô gái ở phía sau quả nhiên cất giọng ngại ngùng: “Anh nói nhỏ một chút! Chúng ta đang ở nơi công cộng đấy!”.
Lúc này, Hàn Trầm buông khẩu súng. Anh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi. Anh có cảm giác người đàn ông kia không bình thường, toàn nói những lời nhảm nhí.
Anh và Tô Miên cùng quay đầu về phía họ, bắt gặp một đôi nam nữ rất nổi bật. Cô gái thanh tú dịu dàng, mỉm cười gật đầu với hai người. Người đàn ông bên cạnh cô cao gầy, có gương mặt trắng trẻo. Anh nhìn Hàn Trầm và Tô Miên bằng ánh mắt đầy thâm ý, không biết là quan sát hay thăm dò. Hàn Trầm cũng âm thầm quan sát đối phương. Anh biết người đàn ông này không phải hạng tầm thường.
Cô gái bên cạnh Bạc Cận Ngôn chính là Giản Dao cũng nhìn đôi nam nữ xuất sắc trước mặt. Tô Miên rất xinh, một vẻ đẹp lanh lợi và thông minh, khiến Giản Dao có cảm tình ngay tức khắc. Khi liếc qua Hàn Trầm, Giản Dao bất giác ngẩn ra vài giây mới đưa mắt đi chỗ khác.
“Sao em lại đỏ mặt?” Bạc Cận Ngôn đột nhiên mở miệng. “Lần trước nhìn thấy nam diễn viên Hàn Quốc, em cũng đỏ mặt.” Anh chau mày nhìn Hàn Trầm: “Anh ta đúng là có tướng mạo hơn người nhưng hằng ngày em ngắm anh còn chưa đủ hay sao mà vẫn choáng ngợp?”.
Giản Dao, Tô Miên và Hàn Trầm hết nói nổi.
Tô Miên từng thấy ảnh vợ chồng Bạc Cận Ngôn trên tạp chí nội bộ của ngành, bây giờ được nghe ngữ điệu đó nên có thể khẳng định ngay. Cô giơ tay về phía họ: “Xin chào giáo sư Bạc! Chào chị Giản Dao!”.
Nghe đối phương nói vậy, Giản Dao đoán hai người này cũng thuộc ngành Công an. Bạc Cận Ngôn là nhân vật nổi tiếng trong giới, bị nhận ra cũng là chuyện bình thường.
“Xin chào! Hai vị là…” Giản Dao bắt tay Tô Miên.
“Họ là Hàn Trầm và Tô Miên, thành viên tổ Khiên Đen của tỉnh K, là nạn nhân đồng thời cũng là cảnh sát phá vụ án tổ chức bảy người.” Bạc Cận Ngôn lên tiếng. “Sau khi xem xong báo cáo về vụ án, em rất có ấn tượng về họ còn gì?”
Đều nghe qua danh tiếng của nhau, sắc mặt Hàn Trầm vẫn bình thản như thường lệ. Tô Miên tỏ ra hiếu kỳ: “Giáo sư Bạc! Sao anh lại nhận ra chúng em?”.
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Suy luận hết sức bình thường”.
Hàn Trầm đột nhiên nhếch miệng: “Giáo sư Bạc quả là danh bất hư truyền”.
Một câu nói đầy ẩn ý thế này, Bạc Cận Ngôn chắc chắn không hiểu. Gương mặt anh thấp thoáng nụ cười kiêu ngạo: “Cảm ơn anh”. Tô Miên khẽ huých khuỷu tay vào người Hàn Trầm, tỏ ý anh không được chế giễu giáo sư Bạc, vì anh ấy là nam thần của cô.
Giản Dao đã quen với tình huống Bạc Cận Ngôn ỷ vào IQ động chạm đến người khác, rồi lại bị người ta dùng EQ chơi lại. Vì vậy, cô chỉ nở nụ cười bất lực.
Cảm thấy “hàn huyên” đã tương đối nên Bạc Cận Ngôn chuẩn bị cáo từ. Tuy nhiên, Hàn Trầm là mẫu đàn ông không thể đàn ông hơn nên có phương thức kết bạn của mình. Anh cầm khẩu súng, đồng thời nhướng mày nhìn Bạc Cận Ngôn: “Anh có muốn chơi cùng không?”.
“Có.” Hai người phụ nữ đồng thanh đáp.
Bạc Cận Ngôn chau mày: “Xác suất tôi thua tương đối lớn”.
“Không phải tương đối lớn mà chắc chắn anh sẽ thua.” Hàn Trầm tiếp lời. “Thi bắn súng với tôi, anh không cần bận tâm đến chuyện thắng thua mà quan trọng là hưởng thụ quá trình.”
Bạc Cận Ngôn: “… Được thôi!”.
Thật ra, Hàn Trầm không phải cố ý “bắt nạt” Bạc Cận Ngôn. Anh chẳng vô vị đến mức đó. Chỉ là tính anh hay thích trêu chọc người khác. Ở văn phòng, thỉnh thoảng anh lại nói vài câu trêu Châu Tiểu Triện, đám bạn trước kia cũng thế, nhất là những người đầu óc không linh hoạt. Tuy nhiên, nếu họ xảy ra chuyện, anh cũng đứng ra bảo vệ họ trước tiên. Hôm nay gặp Bạc Cận Ngôn, tuy nghe nói người đàn ông này có IQ rất cao nhưng Hàn Trầm vẫn vô thức muốn trêu chọc đối phương.
Hai người cầm súng đứng vào vị trí. Hàn Trầm quay sang hỏi: “Có cần tôi nhường anh không? Tôi có thể đổi sang tay trái”.
Bạc Cận Ngôn: “Hừ!”.
Kết quả không cần đoán cũng biết. Tuy trình độ bắn súng của Bạc Cận Ngôn cũng khá nhưng trước những cảnh sát như Hàn Trầm và Quý Bạch, thành tích đó chẳng là gì. Tổng số điểm của Hàn Trầm bỏ xa Bạc Cận Ngôn mấy con đường. Lúc hai bên chào tạm biệt, sắc mặt Bạc Cận Ngôn hơi khó coi.
Về đến nhà, Giản Dao đặc biệt nấu món canh cá mà anh thích nhất, đồng thời an ủi anh: “Anh đừng buồn, mỗi người có sở trường riêng. Lần trước anh chơi bi-a với Quý Bạch, cũng bị…” khụ khụ, bị thua không ngóc đầu lên được còn gì?
Lúc này, Bạc Cận Ngôn đang ngồi trước bàn làm việc, trầm tư suy nghĩ. Nghe cô nói vậy, anh cười: “Em cho rằng anh vì chuyện thắng thua nên bực bội sao? Không đâu, anh chẳng bực gì cả”.
Giản Dao múc một thìa canh đưa vào miệng anh: “Thế đại thần thám của em đang nghĩ gì vậy?”.
Bạc Cận Ngôn hơi đỏ mặt. Anh nghĩ, tình yêu đúng là kỳ lạ. Hai người đã ở bên nhau lâu ngày, vậy mà tại sao mỗi lần cô dùng lời nói và cử chỉ để bày tỏ tình cảm với anh, ví dụ đút canh cá cho anh, trái tim anh vẫn cứ xao động?
“Hôm nay anh nhận lời thi bắn súng với anh ta là nhằm mục đích quan sát anh ta.” Bạc Cận Ngôn giải thích.
Giản Dao ngẩn người, lại nghe anh nói tiếp: “Em cũng biết đấy, hai người họ bị tổn thương rất lớn trong vụ tổ chức bảy người. Anh muốn thông qua trận đấu, quan sát tâm lý và hành vi của anh ta, xem có gì bất thường hay không? Có cần phải tư vấn và chỉ dẫn hay không? Sau khi quan sát, anh cho rằng trạng thái tâm lý của họ hoàn toàn bình thường. Hai người đó có tài năng, thuộc loại hiếm gặp, tất nhiên không hiếm gặp bằng anh. Anh cho rằng, mình nên giúp đỡ họ…”.
Bạc Cận Ngôn còn chưa nói hết câu, Giản Dao đã ôm cổ, hôn lên má anh: “Anh tốt quá! Anh là tuyệt nhất!”.
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Tất nhiên, anh là tuyệt nhất rồi. Nhưng em có thể tạm thời đừng ôm anh mà hãy ngồi lên đùi anh, đút canh cho anh. Như vậy có thể đồng thời thỏa mãn hai loại dục vọng của anh, chứ ôm thì chỉ có thể thỏa mãn một loại mà thôi”.
Giản Dao: “…”.
Cùng thời gian đó, Hàn Trầm và Tô Miên cũng về đến khách sạn. Nhớ tới sắc mặt xầm xì của giáo sư Bạc, Tô Miên hơi buồn cười. Cô lên tiếng: “Bạc Cận Ngôn đúng là vừa đẹp trai vừa đáng yêu”.
Hàn Trầm hồi tưởng lại quá trình thi đấu, Bạc Cận Ngôn nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Anh nói: “Anh ta không hẳn có EQ thấp như lời đồn”.
“Sao anh lại nghĩ vậy?” Tô Miên tỏ ra hiếu kỳ.
“Bắn súng chỉ là cái cớ để anh ta quan sát anh. Anh ta có hứng thú với chúng ta.” Hàn Trầm đáp.
“Wow!” Tô Miên vô cùng phấn khởi: “Thật vậy sao? Anh ấy là nam thần của em đấy!”.
Hàn Trầm liếc cô một cái: “Nếu anh ta là nam thần của em thì anh là gì?”.
“Có người nào coi bạn trai là nam thần bao giờ?”
Hàn Trầm cười cười, đả kích cô không thương tiếc: “Anh vẫn chưa nói xong. EQ của nam thần của em không thấp như lời đồn nhưng chắc chắn cũng không cao”. Anh nhớ đến ánh mắt đắc ý được che giấu đằng sau vẻ mặt thản nhiên của Bạc Cận Ngôn khi cuộc thi đấu kết thúc. Anh mắt đó như muốn nói: Thật ra, mục đích thật sự của tôi không phải chơi trò bắn súng với anh. Tôi đã đạt được ý đồ của mình. Hàn Trầm vốn là người tinh ý, chút tâm tình này mà không nhìn ra thì còn gọi gì là thần thám số một của tỉnh K.
Tô Miên đấm nhẹ vào người anh: “Anh không được bắt nạt anh ấy”.
Hàn Trầm nắm lấy tay cô: “Có phải do anh đâu. Là anh ta động chạm đến anh trước. Hay là em đi nói với nam thần của em, bảo anh ta đừng ấu trĩ như vậy”.
Tô Miên phì cười: “Sao em cảm thấy, rõ ràng anh cũng rất thích thú”.
——HẾT——
Lần này, hai người về Bắc Kinh thăm người thân kết hợp nghỉ ngơi chứ không có kế hoạch đi đâu chơi. Họ cảm thấy, chỉ cần cả ngày ở bên nhau thì làm gì cũng được. Vì vậy, khi nghe Hàn Trầm nói sẽ dẫn mình đi chơi, Tô Miên liền vui vẻ đồng ý.
Tô Miên không ngờ Hàn Trầm đưa cô đến một phòng tập bắn súng mới khai trương. Có lẽ đây là trò chơi mới mẻ nên giữa mùa đông giá lạnh, phòng tập vẫn rất đông người, phần lớn là thanh niên nam nữ, tiếng súng không ngớt. Nếu ai đó bắn trúng bia, mọi người sẽ vỗ tay hoan hô, còn bắn trượt mục tiêu, xung quanh vang lên tiếng cười nói động viên. Bầu không khí rất sôi nổi và náo nhiệt.
Tô Miên tỏ ra hưng phấn, nắm lấy cánh tay Hàn Trầm: “Anh bắn thử đi!”.
Hàn Trầm cười cười, nhận trang bị từ nhân viên phục vụ rồi đi đến trước bục bắn súng. Tô Miên dõi theo nhất cử nhất động của anh, thầm cảm thán: Sao lại có người đẹp trai đến thế?
Hàn Trầm giơ súng, nhằm thẳng vào tấm bia cách đó không xa: “Em có chơi không?”.
Tô Miên: “Trình độ bắn súng của em cũng thường thôi”.
Trong lúc trò chuyện, anh đã nhả năm phát đạn, đều trúng hồng tâm. Sau đó, anh chỉ mũi súng vào vị trí trống bên cạnh mình: “Lại đây, anh sẽ dạy em”.
Tô Miên vui vẻ chạy đến bên anh. Cao thủ xuất hiện, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Tuy tính Hàn Trầm không thích khoe khoang nhưng đi cùng bạn gái, ít nhiều anh cũng có ý trổ tài, không thì anh đưa cô đến nơi này làm gì? Tô Miên vốn là người hướng ngoại, bây giờ được chứng kiến nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Hàn Trầm, cô càng thấy tự hào.
Đúng lúc này, đằng sau vọng tới một giọng nữ dịu dàng: “Anh kia bắn súng lợi hại thật đấy!”.
Tô Miên mỉm cười, còn Hàn Trầm không bận tâm. Kết quả, một giọng nam trầm ấm dễ nghe, ngữ khí có phần ngạo mạn vang lên: “Lợi hại là một nhận xét chủ quan hết sức mơ hồ. Em nên nói anh ta đã bộc lộ trình độ nghề nghiệp cao. Em từng nói, khen ngợi người khác cần phải cụ thể như vậy”.
Mọi người đều quay về nơi phát ra tiếng nói. Tô Miên cảm thấy ngữ điệu này hơi khác người nhưng không đáng ghét. Tiếp theo, cô gái cất giọng vui vẻ: “Anh học nhanh thật đấy”.
Người đàn ông cũng cười: “Tất nhiên. Anh ta trổ tài bắn súng là để lấy lòng người phụ nữ bên cạnh, còn anh học ăn nói để lấy lòng em. Đây là bản tính của đàn ông, em khỏi cần khen ngợi”.
Câu nói này hơi lòng vòng, người ở xung quanh ngớ ra một lúc mới phì cười. Tô Miên cũng không nhịn được cười. Cô gái ở phía sau quả nhiên cất giọng ngại ngùng: “Anh nói nhỏ một chút! Chúng ta đang ở nơi công cộng đấy!”.
Lúc này, Hàn Trầm buông khẩu súng. Anh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi. Anh có cảm giác người đàn ông kia không bình thường, toàn nói những lời nhảm nhí.
Anh và Tô Miên cùng quay đầu về phía họ, bắt gặp một đôi nam nữ rất nổi bật. Cô gái thanh tú dịu dàng, mỉm cười gật đầu với hai người. Người đàn ông bên cạnh cô cao gầy, có gương mặt trắng trẻo. Anh nhìn Hàn Trầm và Tô Miên bằng ánh mắt đầy thâm ý, không biết là quan sát hay thăm dò. Hàn Trầm cũng âm thầm quan sát đối phương. Anh biết người đàn ông này không phải hạng tầm thường.
Cô gái bên cạnh Bạc Cận Ngôn chính là Giản Dao cũng nhìn đôi nam nữ xuất sắc trước mặt. Tô Miên rất xinh, một vẻ đẹp lanh lợi và thông minh, khiến Giản Dao có cảm tình ngay tức khắc. Khi liếc qua Hàn Trầm, Giản Dao bất giác ngẩn ra vài giây mới đưa mắt đi chỗ khác.
“Sao em lại đỏ mặt?” Bạc Cận Ngôn đột nhiên mở miệng. “Lần trước nhìn thấy nam diễn viên Hàn Quốc, em cũng đỏ mặt.” Anh chau mày nhìn Hàn Trầm: “Anh ta đúng là có tướng mạo hơn người nhưng hằng ngày em ngắm anh còn chưa đủ hay sao mà vẫn choáng ngợp?”.
Giản Dao, Tô Miên và Hàn Trầm hết nói nổi.
Tô Miên từng thấy ảnh vợ chồng Bạc Cận Ngôn trên tạp chí nội bộ của ngành, bây giờ được nghe ngữ điệu đó nên có thể khẳng định ngay. Cô giơ tay về phía họ: “Xin chào giáo sư Bạc! Chào chị Giản Dao!”.
Nghe đối phương nói vậy, Giản Dao đoán hai người này cũng thuộc ngành Công an. Bạc Cận Ngôn là nhân vật nổi tiếng trong giới, bị nhận ra cũng là chuyện bình thường.
“Xin chào! Hai vị là…” Giản Dao bắt tay Tô Miên.
“Họ là Hàn Trầm và Tô Miên, thành viên tổ Khiên Đen của tỉnh K, là nạn nhân đồng thời cũng là cảnh sát phá vụ án tổ chức bảy người.” Bạc Cận Ngôn lên tiếng. “Sau khi xem xong báo cáo về vụ án, em rất có ấn tượng về họ còn gì?”
Đều nghe qua danh tiếng của nhau, sắc mặt Hàn Trầm vẫn bình thản như thường lệ. Tô Miên tỏ ra hiếu kỳ: “Giáo sư Bạc! Sao anh lại nhận ra chúng em?”.
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Suy luận hết sức bình thường”.
Hàn Trầm đột nhiên nhếch miệng: “Giáo sư Bạc quả là danh bất hư truyền”.
Một câu nói đầy ẩn ý thế này, Bạc Cận Ngôn chắc chắn không hiểu. Gương mặt anh thấp thoáng nụ cười kiêu ngạo: “Cảm ơn anh”. Tô Miên khẽ huých khuỷu tay vào người Hàn Trầm, tỏ ý anh không được chế giễu giáo sư Bạc, vì anh ấy là nam thần của cô.
Giản Dao đã quen với tình huống Bạc Cận Ngôn ỷ vào IQ động chạm đến người khác, rồi lại bị người ta dùng EQ chơi lại. Vì vậy, cô chỉ nở nụ cười bất lực.
Cảm thấy “hàn huyên” đã tương đối nên Bạc Cận Ngôn chuẩn bị cáo từ. Tuy nhiên, Hàn Trầm là mẫu đàn ông không thể đàn ông hơn nên có phương thức kết bạn của mình. Anh cầm khẩu súng, đồng thời nhướng mày nhìn Bạc Cận Ngôn: “Anh có muốn chơi cùng không?”.
“Có.” Hai người phụ nữ đồng thanh đáp.
Bạc Cận Ngôn chau mày: “Xác suất tôi thua tương đối lớn”.
“Không phải tương đối lớn mà chắc chắn anh sẽ thua.” Hàn Trầm tiếp lời. “Thi bắn súng với tôi, anh không cần bận tâm đến chuyện thắng thua mà quan trọng là hưởng thụ quá trình.”
Bạc Cận Ngôn: “… Được thôi!”.
Thật ra, Hàn Trầm không phải cố ý “bắt nạt” Bạc Cận Ngôn. Anh chẳng vô vị đến mức đó. Chỉ là tính anh hay thích trêu chọc người khác. Ở văn phòng, thỉnh thoảng anh lại nói vài câu trêu Châu Tiểu Triện, đám bạn trước kia cũng thế, nhất là những người đầu óc không linh hoạt. Tuy nhiên, nếu họ xảy ra chuyện, anh cũng đứng ra bảo vệ họ trước tiên. Hôm nay gặp Bạc Cận Ngôn, tuy nghe nói người đàn ông này có IQ rất cao nhưng Hàn Trầm vẫn vô thức muốn trêu chọc đối phương.
Hai người cầm súng đứng vào vị trí. Hàn Trầm quay sang hỏi: “Có cần tôi nhường anh không? Tôi có thể đổi sang tay trái”.
Bạc Cận Ngôn: “Hừ!”.
Kết quả không cần đoán cũng biết. Tuy trình độ bắn súng của Bạc Cận Ngôn cũng khá nhưng trước những cảnh sát như Hàn Trầm và Quý Bạch, thành tích đó chẳng là gì. Tổng số điểm của Hàn Trầm bỏ xa Bạc Cận Ngôn mấy con đường. Lúc hai bên chào tạm biệt, sắc mặt Bạc Cận Ngôn hơi khó coi.
Về đến nhà, Giản Dao đặc biệt nấu món canh cá mà anh thích nhất, đồng thời an ủi anh: “Anh đừng buồn, mỗi người có sở trường riêng. Lần trước anh chơi bi-a với Quý Bạch, cũng bị…” khụ khụ, bị thua không ngóc đầu lên được còn gì?
Lúc này, Bạc Cận Ngôn đang ngồi trước bàn làm việc, trầm tư suy nghĩ. Nghe cô nói vậy, anh cười: “Em cho rằng anh vì chuyện thắng thua nên bực bội sao? Không đâu, anh chẳng bực gì cả”.
Giản Dao múc một thìa canh đưa vào miệng anh: “Thế đại thần thám của em đang nghĩ gì vậy?”.
Bạc Cận Ngôn hơi đỏ mặt. Anh nghĩ, tình yêu đúng là kỳ lạ. Hai người đã ở bên nhau lâu ngày, vậy mà tại sao mỗi lần cô dùng lời nói và cử chỉ để bày tỏ tình cảm với anh, ví dụ đút canh cá cho anh, trái tim anh vẫn cứ xao động?
“Hôm nay anh nhận lời thi bắn súng với anh ta là nhằm mục đích quan sát anh ta.” Bạc Cận Ngôn giải thích.
Giản Dao ngẩn người, lại nghe anh nói tiếp: “Em cũng biết đấy, hai người họ bị tổn thương rất lớn trong vụ tổ chức bảy người. Anh muốn thông qua trận đấu, quan sát tâm lý và hành vi của anh ta, xem có gì bất thường hay không? Có cần phải tư vấn và chỉ dẫn hay không? Sau khi quan sát, anh cho rằng trạng thái tâm lý của họ hoàn toàn bình thường. Hai người đó có tài năng, thuộc loại hiếm gặp, tất nhiên không hiếm gặp bằng anh. Anh cho rằng, mình nên giúp đỡ họ…”.
Bạc Cận Ngôn còn chưa nói hết câu, Giản Dao đã ôm cổ, hôn lên má anh: “Anh tốt quá! Anh là tuyệt nhất!”.
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Tất nhiên, anh là tuyệt nhất rồi. Nhưng em có thể tạm thời đừng ôm anh mà hãy ngồi lên đùi anh, đút canh cho anh. Như vậy có thể đồng thời thỏa mãn hai loại dục vọng của anh, chứ ôm thì chỉ có thể thỏa mãn một loại mà thôi”.
Giản Dao: “…”.
Cùng thời gian đó, Hàn Trầm và Tô Miên cũng về đến khách sạn. Nhớ tới sắc mặt xầm xì của giáo sư Bạc, Tô Miên hơi buồn cười. Cô lên tiếng: “Bạc Cận Ngôn đúng là vừa đẹp trai vừa đáng yêu”.
Hàn Trầm hồi tưởng lại quá trình thi đấu, Bạc Cận Ngôn nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Anh nói: “Anh ta không hẳn có EQ thấp như lời đồn”.
“Sao anh lại nghĩ vậy?” Tô Miên tỏ ra hiếu kỳ.
“Bắn súng chỉ là cái cớ để anh ta quan sát anh. Anh ta có hứng thú với chúng ta.” Hàn Trầm đáp.
“Wow!” Tô Miên vô cùng phấn khởi: “Thật vậy sao? Anh ấy là nam thần của em đấy!”.
Hàn Trầm liếc cô một cái: “Nếu anh ta là nam thần của em thì anh là gì?”.
“Có người nào coi bạn trai là nam thần bao giờ?”
Hàn Trầm cười cười, đả kích cô không thương tiếc: “Anh vẫn chưa nói xong. EQ của nam thần của em không thấp như lời đồn nhưng chắc chắn cũng không cao”. Anh nhớ đến ánh mắt đắc ý được che giấu đằng sau vẻ mặt thản nhiên của Bạc Cận Ngôn khi cuộc thi đấu kết thúc. Anh mắt đó như muốn nói: Thật ra, mục đích thật sự của tôi không phải chơi trò bắn súng với anh. Tôi đã đạt được ý đồ của mình. Hàn Trầm vốn là người tinh ý, chút tâm tình này mà không nhìn ra thì còn gọi gì là thần thám số một của tỉnh K.
Tô Miên đấm nhẹ vào người anh: “Anh không được bắt nạt anh ấy”.
Hàn Trầm nắm lấy tay cô: “Có phải do anh đâu. Là anh ta động chạm đến anh trước. Hay là em đi nói với nam thần của em, bảo anh ta đừng ấu trĩ như vậy”.
Tô Miên phì cười: “Sao em cảm thấy, rõ ràng anh cũng rất thích thú”.
——HẾT——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.