Chương 18: Người hùng của tôi
Đinh Mặc
14/05/2015
Sau khi T dập máy, văn phòng vô cùng yên tĩnh. Vài giây sau, Lải Nhải chửi thề: “Mẹ kiếp!”.
Tim Châu Tiểu Triện như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ta quay sang Bạch Cẩm Hi, thấy cô không hề hoảng hốt, thậm chí khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ nụ cười chế nhạo.
Còn Hàn Trầm đứng thẳng người, sắc mặt vẫn bình tĩnh, miệng cười rất nhạt, y hệt Bạch Cẩm Hi.
Đúng rồi, hai người này đều ngang tàng từ trong cốt tủy, đâu sợ sự uy hiếp của T. Châu Tiểu Triện bất giác cảm thấy yên lòng.
Tần Văn Lang nói với Hàn Trầm: “Vụ này hết sức quan trọng, cậu hãy cùng tôi đi báo cáo với Cục trưởng”.
Nhưng Hàn Trầm cúi xuống nhìn đồng hồ: “Không kịp nữa, tôi và Cẩm Hi đến đó trước”.
Đội trưởng Tần ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được, chúng ta chia nhau ra hành động. Tôi sẽ đi tìm đội đặc nhiệm để nghiên cứu phương án tấn công núi Điểu Lâm, giải cứu con tin. Hai người cứ xuất phát trước, nếu có thể dùng biện pháp mạnh thì thực thi ngay. Chúng ta không thể để T dắt mũi”.
Hàn Trầm gật đầu, quay người về phía bốn thành viên tổ Khiên Đen.
Lải Nhải và Châu Tiểu Triện đồng thanh: “Bọn em cũng đi!”. Mặt Lạnh tiến lên phía trước một bước.
“Không được, các cậu ở lại đây, thu thập tư liệu chi tiết về những người tham gia cuộc thi đấu lần này và vùng núi Điểu Lâm. Mặt Lạnh, cậu hãy cùng đội đặc nhiệm nghiên cứu kế hoạch tấn công.”
“Vâng… Tôi rõ rồi…”
Hàn Trầm lại đưa mắt về phía Bạch Cẩm Hi. Cô nhìn anh cười cười rồi lấy áo khoác trên thành ghế mặc vào người: “Chúng ta đi thôi!”.
Chiếc Land Rover được lắp đèn cảnh sát lao nhanh trên đường cao tốc, vượt hết xe này đến xe khác.
Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế phụ, giơ tay chỉnh gương chiếu hậu rồi vuốt lại mái tóc, rút tờ giấy ướt lau mặt sạch sẽ.
Hàn Trầm dõi theo một loạt động tác của cô, cho đến khi cô xoay gương chiếu hậu về lại chỗ cũ.
“Cô thảnh thơi thật đấy, không sợ chết hay sao?” Anh hỏi.
“Sợ chứ.” Cẩm Hi tựa vào thành ghế, bình thản đáp: “Anh đã nghe câu này chưa? Càng ở thời khắc quan trọng, phụ nữ càng phải chỉn chu mới có thể ổn định cục diện”.
Thật ra, trong lòng cô cũng hơi căng thẳng. Nhưng biết căng thẳng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nên cô cố gắng thả lỏng bản thân, thốt ra những lời nhẹ nhàng, hài hước.
Hàn Trầm dõi mắt về con đường phía trước, khóe miệng nhếch lên: “Ừ, cô nói có lý”.
Bây giờ đã là buổi chiều, mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào chỗ ngồi của hai người. Lái xe một lúc, anh lại liếc cô một cái.
Dưới ánh nắng chói chang, gương mặt Cẩm Hi đặc biệt yên tĩnh. Tóc mái được chỉnh ngay ngắn, để lộ đôi lông mày đen nhánh khiến ngũ quan của cô càng rung động lòng người. Tuy nhiên, dáng ngồi của cô không tao nhã chút nào, mà tùy tiện ngả về một bên.
Hàn Trầm tập trung lái xe.
Máy tính bảng của Cẩm Hi đột nhiên kêu “ting” một tiếng, cô rút khỏi túi xách, ngón tay lướt trên màn hình: “Tiểu Triện gửi tư liệu đến rồi!”.
Cô vừa đọc vừa nói với Hàn Trầm: “Đã điều tra ra, cuộc thi đấu lần này là do một cá nhân phát động và tài trợ trên diễn đàn CS từ ba tháng trước. Vì phần thưởng rất hấp dẫn nên thu hút nhiều người đăng ký tham gia. Cuối cùng, nhà tổ chức chọn ra tám người. Tiểu Triện và nhân viên phòng kỹ thuật đang truy tìm IP của nhà tổ chức, nhưng chắc khó có thu hoạch”.
Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà tài trợ thần bí này rất có thể chính là T.
“Ngoài ra, nhà tài trợ không công khai danh sách những người tham gia cuộc thi trên diễn đàn nên Tiểu Triện vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Hàn Trầm gật đầu. Hai người yên lặng một lát, anh lại lên tiếng: “Lời nói của T hôm nay có hai tỠrất quan trọng”.
Cẩm Hi: “Từ đầu tiên là “kết quả”. Hắn nói: Đến lúc đó, bất luận kết quả thế nào, có nghĩa là hắn muốn thông qua sự việc lần này đạt được kết quả nào đó. Mà kết quả này có lẽ là chân tướng của một sự việc khác, hoặc là sự trừng phạt đối với người nào đó. Căn cứ vào tình hình trước mắt, có thể thấy, đối tượng mà T muốn trừng phạt nằm trong tám người tham gia cuộc thi đấu. T hoặc là trốn trong bóng tối, giám sát tình hình cả ngọn núi hoặc là trà trộn vào đám người tham gia”.
Cô nhắm mắt: “Thử tưởng tượng một chút, khi tiếng súng vang lên, ai cũng tưởng chỉ là trò chơi. Kết quả có người trúng đạn thật, ngã xuống đất, còn hung thủ là một trong số chúng ta. Nỗi kinh hoàng bao trùm lên mỗi con người. Hắn cố ý sắp xếp cuộc thi “đuổi giết” này, chứng tỏ trong mấy người tham gia, có kẻ từng mang lại nỗi hoảng sợ và tổn thương cho bản thân hắn hoặc người hắn yêu thương”.
Hàn Trầm gật đầu: “Bảo Tiểu Triện và Lải Nhải điều tra thêm về những vụ án hoặc sự cố liên quan đến hoạt động CS trong mấy năm gần đây”.
“Vâng.” Cẩm Hi mở mắt nhìn anh: “Còn nữa, anh thử nói xem, tại sao T lại chỉ định chúng ta tham gia?”.
Hàn Trầm hỏi ngược lại: “Cô có từng làm chuyện gì trái với lương tâm không đấy?”.
“Tất nhiên là không rồi.”
“Thế thì được, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Cẩm Hi cười cười, khẽ “hừ” một tiếng.
“Dù xảy ra chuyện đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.” Hàn Trầm cất giọng trầm trầm.
Cẩm Hi im lặng vài giây, đáp lại: “Anh đừng nói chắc chắn thế, ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu”.
Anh liền quay sang cô: “Được, là cô bảo vệ tôi”.
Cẩm Hi phì cười. Hai người yên lặng một lúc, cô lại lên tiếng: “Có hai cảnh sát tham gia cuộc “đuổi giết” nhưng không được để lộ thân phận, chỉ có thể làm chứng cho sự trừng phạt của hắn. Đối với bất cứ kẻ giết người hàng loạt nào, chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng đủ thấy kích thích rồi.
Từ quan trọng thứ hai là “tự thú”. Nếu tới lúc đó, hắn thực sự làm vậy, chứng tỏ hắn cũng cho rằng bản thân có tội, định gánh chịu trách nhiệm tương ứng. Trong nội tâm của hắn chắc cũng tồn tại giằng co và mâu thuẫn. Hắn biết rõ về chúng ta, chỉ định chúng ta tham gia, có lẽ hy vọng chúng ta có thể vạch trần sự thật, đồng thời ngăn cản hắn tiếp tục giết người”.
Bốn giờ ba mươi phút chiều, tại văn phòng đội hình sự Công an tỉnh.
Cục trưởng Cục công an, Tần Văn Lang, Đội trưởng đội đặc nhiệm, Mặt Lạnh và một vài lãnh đạo khác đứng quanh tấm bản đồ trên bàn, rì rầm trao đổi.
Sau khi bàn bạc một hồi, Đội trưởng đội đặc nhiệm vẫn lắc đầu: “Không được”. Ông chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ: “Đây là lối vào núi Điểu Lâm. Chắc chắn T đã lắp nhiều camera theo dõi và thiết bị kiểm tra ở gần đó, tấn công chính diện rất khó thành công, con tin sẽ gặp nguy hiểm”.
“Ba mặt của núi Điểu Lâm là rừng nguyên sinh và sông nước, không hề có lối đi lại. Nếu bây giờ cử người âm thầm đột nhập từ hướng rừng núi, ít nhất cũng phải mất hai ngày mới tới nơi. Nếu chúng ta dùng máy bay trực thăng, chỉ e tiếng động lớn sẽ bị T phát hiện.”
Cục trưởng trầm tư trong giây lát rồi cất giọng nghiêm nghị: “Lẽ nào các đồng chí chỉ có thể để hai cô cậu ấy mạo hiếm? Không nghĩ ra cách khác hay sao?”.
Tần Văn Lang ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Cục trưởng, chúng ta có thể thử, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi có thân thủ tốt, năng lực trinh sát cũng rất mạnh. Tôi có lòng tin, họ sẽ tạo ra đột phá từ bên trong, kết hợp với hành động của chúng ta từ bên ngoài, cuối cùng sẽ giải cứu con tin, bắt T về chịu tội trước pháp luật”.
Đúng năm giờ chiều. Lối vào núi Điểu Lâm thật ra chỉ là một con đường núi chật hẹp, hai xe ô tô đi ngược chiều phải miễn cưỡng mới có thể lách qua nhau, một bên là vực sâu không thấy đáy.
Mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài, hơn chục người cảnh sát đang tỏa ra quan sát tình hình xung quanh, đặc biệt là động tĩnh của khu rừng núi phía trước.
Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đứng sau đám đông. Một nhân viên kỹ thuật đi đến, đưa hai khẩu súng tín hiệu bỏ túi cho họ: “Anh chị hãy giữ cẩn thận. Khi nào nhận được tín hiệu của anh chị, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang sẽ lập tức phát động cuộc tấn công”.
“Được.” Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi: “Chúng ta đi thôi!”.
Hai người đi xuyên qua đám đông và những chiếc xe cảnh sát, tiến về con đường núi vắng lặng phía trước.
Họ vừa đi vài bước, đằng sau liền vang lên giọng nói của các đồng nghiệp: “Hai đồng chí chú ý an toàn!”, “Bảo trọng!”, “Cố lên!”…
Hàn Trầm dừng lại, nhưng nhanh chóng tiến bước. Còn Cẩm Hi đưa tay ra sau lưng, giơ ngn cái với bọn họ.
Một tiếng đồng hồ trước, Châu Tiểu Triện đã gửi bản đồ và thông tin cơ bản về núi Điểu Lâm cho hai người. Trên thực tế, không nhiều người biết đến ngọn núi này. Nó có địa thế vô cùng hiểm trở, từ tháng Năm đến tháng Mười thường xảy ra tình trạng đất đá trôi từ trên núi xuống. Bây giờ đang ở khoảng thời gian nguy hiểm, mấy năm gần đây cũng từng có người thích hoạt động dã ngoại gặp nạn ở nơi đây.
Mặt trời lấp ló ở rặng núi phía xa xa, rừng cây rậm rạp gần như che khuất ánh sáng, khiến không khí càng trở nên u ám. Con đường vắng lặng không một bóng người qua lại. Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đi bộ khoảng mười phút là hết đường mòn, chỉ còn lại triền núi nhấp nhô.
Hàn Trầm đã xem qua bản đồ. Anh phóng mắt về phía xa xa rồi ngồi xổm xuống. Mặt đất tơi xốp, in dấu chân mờ mờ, anh quan sát một lúc mới đứng lên: “Chúng ta chuẩn bị leo núi thôi”.
“Được.”
Nhưng anh không lập tức hành động mà quay sang Bạch Cẩm Hi.
Cẩm Hi: “Sao thế?”.
Anh đột nhiên giơ tay, kéo cô vào lòng. Mặt cô dán vào áo sơ mi của anh, nghe nhịp tim trầm ổn trong lồng ngực người đàn ông.
“Bạch Cẩm Hi, cô nhớ phải đi theo tôi. Chúng ta cùng vào, cùng ra, cô đã rõ chưa?”
“… Tôi biết rồi.”
Anh buông tay, quay người đi lên dốc.
Hai người đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, phía trước xuất hiện một bãi cỏ, ở đó đặt hai thùng giấy lớn màu xanh lá cây. Họ đưa mắt nhìn nhau rồi tiến lại gần. Thùng giấy không dán kín, Hàn Trầm mở ra, bên trong mỗi thùng có một khẩu súng laser AK47 y như thật, một bộ đồ rằn ri, một đôi giày bốt cổ ngắn và một con dao găm. Ngoài ra còn có một chiếc ba lô, bên trong đựng vật phẩm cần thiết cho các chuyến dã ngoại như la bàn, lương khô, thịt bò khô, bình nước quân dụng chứa đầy nước, ấm nước, túi ngủ, mũ sắt…
Hai người thay bộ đồ rằn ri và đi giày bốt, đeo súng và ba lô, tiếp tục tiến về phía trước.
Lại đi bộ một tiếng đồng hồ, xuyên qua khu rừng sương mù bao phủ, họ tới một thung lũng nhỏ, có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Một căn nhà gỗ đơn sơ xuất hiện ở ngay trước mặt. Ngôi nhà không có cửa, bên trong thoáng thấy có bóng người. Nghe tiếng động, họ đều quay đầu về phía Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi.
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Một người cười nói. “Hai vị cao thủ này bắt chúng tôi đợi lâu quá đấy.”
Mở miệng là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở cạnh cửa ra vào. Anh ta có thân hình cao lớn, cũng mặc bộ đồ rằn ri như những người khác, để lộ nước da màu đồng khỏe mạnh, trên cổ đeo tai nghe màu đen.
Sau đó, người đàn ông đứng dậy, giơ tay về phía Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi: “Xin chào, tôi là Nhan Nhĩ”.
Hàn Trầm bắt tay anh ta: “Tôi là Hàn Trầm”.
Cẩm Hi nhanh chóng dò xét Nhan Nhĩ từ đầu đến chân, cũng mỉm cười giơ tay: “Bạch Cẩm Hi”.
Nhan Nhĩ đeo tai nghe, lại ngồi xuống.
Khi Hàn Trầm và Cẩm Hi đi vào trong nhà, có người ngẩng đầu nhìn, cũng có người không thèm để ý đến họ. Đối tượng mà Cẩm Hi chú ý đầu tiên là đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ. Cô gái ngoài hai mươi tuổi, đang khoác tay người đàn ông, Người đàn ông không cao lớn, nhưng tướng mạo khá điển trai. Cô gái có dung nhan bình thường, nhưng lại có một nụ cười rất ngọt ngào. Hai người đang trò chuyện thân mật.
“Hello!” Nhận ra Cẩm Hi chú ý đến mình, cô gái vẫy tay với cô.
Cẩm Hi mỉm cười với cô ta: “Hello!”.
Cô gái nhìn sang Hàn Trầm, ánh mắt vụt qua một tia ngạc nhiên: “Hai người… cũng là một đôi à?”.
Cẩm Hi còn chưa kịp trả lời, bờ vai đột nhiên nặng trĩu, mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ, Hàn Trầm đã ôm cô.
“Đúng vậy.” Anh đáp.
Đây là câu trả lời hợp tình hợp lý, bởi chỉ có vậy, hai người mới có thể nghiễm nhiên ở bên nhau. Cẩm Hi gật đầu thừa nhận.
Kết quả, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua bên này. Hàn Trầm ôm Cẩm Hi, thần sắc bình thản. Cô nở nụ cười lịch sự với bọn họ.
Cẩm Hi hiểu tại sao họ lại nhìn cô và Hàn Trầm bằng ánh mắt đó. Trong quá trình thi đấu, hai người là tình nhân, có thể hai đánh một, sẽ càng chiếm ưu thế hơn.
Cô gái trẻ liền đẩy bạn trai: “Anh thấy chưa, còn một đôi nữa, chúng ta cũng không phải là trường hợp đặc biệt duy nhất. Ban tổ chức đã chọn như vậy, chứng tỏ rất công bằng và hợp lý.” Cô ta cười tươi: “Vừa rồi, tôi đã nghe thấy tên của anh chị. Tôi tên Nhạc Lạc Hà, anh chị gọi tôi Hà Tử là được. Anh ấy là bạn trai tôi, tên Trương Mộ Hàm”.
Trương Mộ Hàm tựa đầu vào vai bạn gái, giơ tay lên trước trán, chào Hàn Trầm và Cẩm Hi theo kiểu nhà binh.
Lúc này, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế mây bên trái liền đứng dậy. Ngôi nhà gỗ rất sơ sài, mọi người đều ngồi bệt dưới sàn hoặc trên bậc thang, chỉ có anh ta chiếm vị trí tốt nhất. Anh ta tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, diện mạo sáng sủa.
“Xin chào, tôi tên là Kha Phàm, hai bạn cứ gọi tôi Đại Kha là được.” Anh ta nở nụ cười nhã nhặn. “Để tôi giới thiệu những người khác với hai bạn, đây là Du Xuyên, gọi thân mật là Tiểu Du, người anh em của tôi.”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi tựa vào bậc thang giơ tay vẫy một cái. Anh ta có thân hình cao gầy, lưng đeo khẩu súng. Khi Kha Phàm giới thiệu, anh ta cũng chẳng buồn liếc qua bên này mà vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, thần sắc lãnh đạm.
Kha Phàm cười cười: “Tiểu Du rất kiệm lời, hai bạn cứ coi cậu ta như không tồn tại là được. Nhưng ở trên chiến trường, cẩn thận đừng để cậu ta bắn trúng đầu đấy. Tiếp theo là Minh Nguyệt, một cô gái không dễ động đến”.
Hàn Trầm và Cẩm Hi thuận theo ánh mắt của anh ta, thấy một người phụ nữ đang ngồi khoanh chân bên cạnh tường. Cô ta không cài cúc áo rằn ri, mà buộc ở thắt lưng, mái tóc uốn xoăn buộc đuôi gà. Minh Nguyệt không hẳn là mỹ nhân, nhưng cũng khá thanh tú và ưa nhìn.
Nghe Kha Phàm điểm danh, cô ta ngẩng đầu: “Đại Kha dài dòng quá đi!”. Nói xong, cô ta liếc hai người: “Tôi là Lý Minh Nguyệt”.
Kha Phàm không tức giận, mà đưa mắt về phía hai người đàn ông còn lại ở góc trong cùng: “Lớn tuổi hơn là giáo sư Tôn Điển, người còn lại tên Phương Tự”.
Hàn Trầm và Cẩm Hi dõi theo hướng anh ta chỉ. Tôn Điển tầm ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, chiều cao trung bình, gương mặt gầy nhọn, thần sắc u ám. Anh ta cũng không chào hỏi hai người lấy một câu.
Hàn Trầm: “Giáo sư ư?”.
Kha Phàm để lộ nụ cười thú vị, hạ giọng giải thích: “Anh ta tự xưng là giáo sư đại học, ai mà biết có thật hay không? Tính tình anh ta rất kỳ quặc”.
Còn Phương Tự tầm hai mươi bảy, hai tám tuổi, cũng có chiều cao trung bình, tướng mạo bình thường. Anh ta đang ngồi ở góc phòng sắp xếp lại ba lô. Nghe giới thiệu, anh ta chỉ ngẩng đầu liếc hai người một cái.
Cẩm Hi tỏ ra hiếu kỳ: “Đại Kha, các anh quen biết nhau à?”.
“Ừ! Chúng tôi ít nhiều cũng từng gặp nhau vài lần trong những lần thi đấu trước đây. Chỉ có hai bạn là gương mặt mới hoàn toàn. Hai bạn từ tỉnh khác đến à?”
Bạch Cẩm Hi cười cười, không trả lời.
Kha Phàm vỗ tay, cất cao giọng: “Mọi người đã tập hợp đông đủ rồi thì rút thăm để phân nhóm cho ngày mai đi nào”.
Tài liệu mà Châu Tiểu Triện gửi đến trước đó có lịch trình của cuộc thi đấu đã được công khai trên diễn đàn. Cuộc thi kéo dài hai mươi tư tiếng đồng hồ, từ tám giờ sáng mai đến tám giờ sáng ngày kia. Những người tham gia được chia thành hai đội, tiến hành đấu đối kháng. Đội nào thua sẽ bị loại toàn bộ, những người còn lại của bên thắng sẽ 1 PK 1. Người chiến thắng cuối cùng trở thành quán quân. Vì bộ rằn ri của mỗi thành viên đều được cài bộ phận cảm ứng, do đó ai trúng tia laser, vết thương mô phỏng ở mức độ nào đều không thể giả dối. Ngoài ra, người đoạt ngôi quán quân sẽ nhận được giải thưởng mười vạn nhân dân tệ từ nhà tài trợ.
Nghe Kha Phàm nói vậy, tất cả nhanh chóng đi tới, ngồi thành vòng tròn theo chỉ dẫn của anh ta. Bạch Cẩm Hi ngồi cạnh Hàn Trầm, âm thầm quan sát mọi người.
Từ lúc T đưa ra yêu cầu đến bây giờ, mới hơn ba tiếng đồng hồ. Vào thời khắc này, những người có mặt ở đây đang bị đe dọa tính mạng mà không hề hay biết. Cẩm Hi không ngừng quan sát, phân tích xem rốt cuộc T đang giấu mình dõi theo mười người, hay đã trà trộn vào bọn họ? Vừa rồi, cô có để ý súng của mọi người, phát hiện không có dấu hiệu bất thường. Chắc chắn T không để lộ súng thật, hơn nữa, kiểu gì hắn cũng đã kiểm soát cả khu vực này. Với tính cách tỉ mỉ cẩn thận, thế nào hắn cũng có biện pháp ngăn cản cô và Hàn Trầm vi phạm quy tắc, tiết lộ thân phận và bí mật của hắn.
Vì vậy, cô và anh không thể manh động, cần tùy cơ ứng biến.
Vùng núi hoang dã vô cùng tĩnh mịch, mọi người đều tập trung vào cuộc thi đấu. Nghĩ tới trò chơi “đuổi giết” ngày mai, ai nấy đều cảm thấy hưng phấn.
Cẩm Hi đưa mắt qua Hàn Trầm. Trong đám này, người cao lớn nhất là anh và Kha Phàm. Anh ngồi thẳng lưng, dáng vẻ rất nổi bật, hai tay đặt trên đầu gối, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhớ đến câu “Đi theo tôi” mà Hàn Trầm nói lúc nãy, cô biết trong lòng anh đã có tính toán nên tiếp tục giữ im lặng.
Lúc này, Kha Đằng lấy ra một cái ống tròn đựng que tre, đặt xuống đất: “Mỗi người một que, rút đi!”.
Cẩm Hi hơi do dự. Cô và Hàn Trầm củng một đội sẽ càng an toàn hơn, nhưng nếu tách ra thì có thể giám sát người của cả hai đội. Mỗi trường hợp đều có mặt lợi và hại riêng.
“Tôi và bạn gái phải ở chung một một nhóm.” Hàn Trầm ngẩng đầu nhìn mọi người.
Tim Cẩm Hi đập nhanh một nhịp. Cô quay sang anh, trong phòng tối mờ mờ khiến đường nét gương mặt anh cũng trở nên mơ hồ, nhưng đôi mắt vẫn rất trầm tĩnh.
Mọi người nhất thời lặng thinh.
Kha Phàm vỗ vai anh: “Người anh em, tôi có thể hiểu tâm trạng của anh, nhưng anh cũng không thể khống chế kết quả rút thăm, trừ khi có người đồng ý đổi vị trí với anh”.
Hàn Trầm không lên tiếng.
Hà Tử ngồi gần đó véo thắt lưng bạn trai một cái, Trương Mộ Hàm lập tức mở miệng phụ họa: “Chúng tôi cũng thế. Chúng tôi muốn ở chung đội, các anh các chị hãy thông cảm, bằng không cô ấy sẽ gây ầm ĩ điếc tai”.
Kha Phàm cười cười: “Vậy đi, mọi người cứ rút thăm trước. Tới lúc đó mà không cùng một nhóm, có người bằng lòng đổi là được”. Anh ta cầm cái ống, đưa đến trước mặt Hàn Trầm: “Anh rút đi!”.
Hàn Trầm vừa giơ tay, người ngồi ở phía đối diện, từ đầu đến cuối mờ nhạt là Phương Tự đột nhiên mở miệng: “Tôi sẽ không đổi, các cậu cũng đừng đổi với họ. Cuộc thi kiểu này vốn là cá lớn nuốt cá bé, việc gì phải chiếu cố bọn họ?”.
Tất cả mọi người đều nhìn anh ta. Hàn Trầm ngước mắt liếc một cái, đồng thời rút một que thăm. Cẩm Hi ngó qua, của anh là màu đỏ.
Cẩm Hi là người thứ hai rút thăm. Cô lập tức tròn mắt khi thấy màu xanh ở đầu dưới.
Giây tiếp theo, cô và Hàn Trầm lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Bắt gặp vẻ mặt của hai người, Phương Tự ở phía đối diện nhếch miệng cười chế giễu.
Cẩm Hi ngầm dùng ánh mắt hỏi Hàn Trầm: Làm thế nào bây giờ?
Anh cười cười, lấy que tre màu xanh trong tay cô, nói nhỏ: “Tôi sẽ nghĩ cách”.
Tiếp theo, đến lượt những người khác rút thăm. Kha Phàm rút được que màu xanh, Du Xuyên cũng là màu xanh. Hà Tử rút phải que màu đỏ, bạn trai cô ta do dự không chịu rút ngay. Kết quả những người khác rút hết, chỉ còn lại một que thuộc về Trương Mộ Hàm, anh ta lấy ra xem, lập tức ôm vai bạn gái: “Chúng ta gặp may, đều là đỏ”.
Phương Tự giơ que thăm trong tay mình: “Tôi cũng là màu đỏ, cùng nhóm với hai người”.
Hàn Trầm đột nhiên đứng dậy. Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn anh, những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Anh cầm que tre màu xanh của cô đi qua đám đông, đến trước mặt Phương Tự, ngồi xổm xuống.
Mấy người xung quanh để lộ vẻ mặt thích thú, chờ xem kịch hay. Phương Tự cảnh giác trừng mắt với Hàn Trầm: “Anh muốn làm gì?”.
Hàn Trầm nhanh như cắt rút que tre màu đỏ trong tay Phương Tự rồi đứng dậy, ném chiếc que màu xanh vào người anh ta. Sau đó, anh không nói một lời, quay về chỗ ngồi của mình.
Phương Tự đứng bật dậy: “Chuyện này là thế nào? Anh muốn đổi là có thể đổi sao?”.
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Trầm chằm chằm. Anh chẳng thèm để ý đến Phương Tự, ung dung châm một điếu thuốc, nhả làn khói trắng nhàn nhạt.
“Cuộc thi này là cá lớn nuốt cá bé. Anh không muốn cũng phải đổi.” Anh trả lại Phương Tự nguyên vẹn câu nói của anh ta.
Đám đàn ông đều huýt sáo. Cẩm Hi không ngờ Hàn Trầm lại dùng cách thức này để “cướp” đồ của người khác. Cô quay sang anh, cười tủm tỉm. Bắt gặp bộ mặt hằm hằm của Phương Tự, cô liền mở miệng dàn hòa: “Xin lỗi, anh có thể đổi que đỏ cho chúng tôi không? Cảm ơn anh nhiều”.
Sắc mặt Phương Tự vẫn rất khó coi. Lúc này, Kha Phàm lên tiếng: “Được rồi Phương Tự, dù sao anh cũng chỉ có một mình, ở đội nào mà chẳng như nhau. Hơn nữa, cùng đội với tôi và Tiểu Du không phải tốt hơn sao?”.
Có lẽ trong lòng hơi dao động nên thần sắc Phương Tự dịu đi một chút. Anh ta lạnh lùng nói với Hàn Trầm: “Nể mặt Đại Kha nên tôi đổi cho hai người. Ngày mai hãy cẩn thận cái đầu của anh đấy!”.
Hàn Trầm nheo mắt hút thuốc, không để ý đến anh ta.
Nhan Nhĩ ngồi chếch một bên đột nhiên phì cười: “Phương Tự, sợ chưa?”. Lý Minh Nguyệt cũng nửa cười nửa không nhìn anh ta. Phương Tự trừng mắt với bọn họ.
Kha Phàm nhanh chóng thống kê kết quả rút thăm:
Đội xanh gồm Kha Phàm, Du Xuyên, Lý Minh Nguyệt, Nhan Nhĩ, Phương Tự.
Đội đỏ gồm Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hi, Trương Mộ Hàm, Hà Tử, giáo sư Tôn.
Nửa đêm, các thành viên có người đã ngủ say, có người vẫn đang trò chuyện. Căn nhà gỗ vốn đã nhỏ, bây giờ chứa mười người nên càng trở nên chật chội. Cẩm Hi chọn một chỗ ở góc nhà, cô vừa trải xong túi ngủ, liền thấy Hàn Trầm từ ngoài đi vào.
Có lẽ anh ra suối rửa mặt, tóc ướt dính vào trán. Anh đi đến bên cô ngồi xuống, rút que thăm màu đỏ từ túi quần đưa cho cô.
Cẩm Hi nhận lấy. Nghĩ đến cảnh tượng hồi nãy, cô lại cảm thấy buồn cười. Xung quanh không ai chú ý đến bọn họ, cô liền ghé sát người anh, nói nhỏ: “Công nhận anh ngang ngược thật đấy!”.
Hàn Trầm dõi mắt về phía trước: “Thật sao?”.
Cẩm Hi lại cười tủm tỉm.
Hàn Trầm lôi hết đồ trong ba lô ra ngoài. Anh quan sát tỉ mỉ từng thứ một rồi đưa lên tai lắc lắc. Cẩm Hi ngồi yên dõi theo nhất cử nhất động của anh. Cho đến khi anh bỏ la bàn sang một bên, cô cũng cầm lên lắc nhẹ, phát hiện bên trong dường như có thứ gì đó.
Hàn Trầm lại cầm ba lô, kiểm tra kỹ lưỡng từ ngoài vào trong. Cuối cùng, anh tìm thấy một chiếc máy nghe lén cực nhỏ nằm ở lớp vải bên trong ba lô.
Anh lập tức đứng dậy, cầm máy nghe lén và la bàn ném vào bụi cỏ. Tâm trạng của Cẩm Hi trở nên nặng nề trong giây lát. Máy nghe lén này có lẽ là sự cảnh cáo của T đối với bọn họ. Họ có thể tìm ra thứ đồ này trên người mình, nhưng những người khác và chỗ khác thì sao? Ngoài máy nghe lén, không biết hắn còn món gì nữa?
Bây giờ, cô và Hàn Trầm chỉ có thể đến đâu hay đến đấy. Cả hai yên lặng, cùng quan sát những người trong nhà.
Ngoài họ còn có tám người, sáu nam hai nữ. Trong sáu người đàn ông, Kha Phàm và Du Xuyên có quan hệ thân thiết nhất. Kha Phàm tự cho mình là người tổ chức và lãnh đạo, được mọi người ngầm thừa nhận; Trương Mộ Hàm và bạn gái dính như đôi sam, biểu hiện không có gì bất thường; Nhan Nhĩ có cá tính rõ ràng; Phương Tự kiệm lời nhưng tâm địa hẹp hòi nên không được lòng mọi người; giáo sư Tôn trầm ngâm ít nói.
Bạch Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Anh xòe tay ra đây”.
Hàn Trầm giơ tay phải, Cẩm Hi cầm que tre, viết số “5” vào lòng bàn tay anh.
Bây giờ đã có thể loại trừ một người đàn ông trong sáu đối tượng tình nghi. Nếu T trà trộn vào số này thì hắn là một trong năm người còn lại.
Hàn Trầm “ừ” một tiếng. Xem ra, cả hai có suy nghĩ như nhau.
Cẩm Hi lại hỏi nhỏ: “Buổi tối có cần thay nhau thức để canh chừng họ không? Anh trực ca đầu, tôi trực ca sau?”.
Hàn Trầm nằm xuống, gối hai tay sau gáy: “Không cần. Ra tay ở nơi này rất dễ bị lộ, T sẽ không làm vậy. Nếu hắn sử dụng biện pháp mạnh, chúng ta cũng chẳng thể bảo vệ tất cả mọi người”.
Trải qua một ngày căng thẳng mệt mỏi, Cẩm Hi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vì Hàn Trầm nằm ngay bên cạnh, cô lờ mờ ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc nên giấc ngủ đặc biệt thoải mái và yên ổn.
Đến khi trời gần sáng, Cẩm Hi mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cô liền sững sờ. Tối qua, Hàn Trầm quay lưng về phía cô, bây giờ lại quay mặt sang bên này. Còn cô vốn nằm thẳng, lại chuyển thành nằm nghiêng về phía anh. Mặt cô gần áp vào ngực anh, đầu chạm vào cằm anh. Hai người nằm trong túi ngủ, ở khoảng cách gần như vậy trông giống hai con sâu róm.
Bạch Cẩm Hi rút tay khỏi túi ngủ, xem đồng hồ. Trời vẫn còn sớm, không biết cô nên thức dậy hay ngủ tiếp?
Nằm yên một lát, cô lại bắt đầu buồn ngủ, mắt không mở nổi. Đang mơ mơ màng màng, cô chợt cảm thấy Hàn Trầm cựa quậy người.
Cẩm Hi liền nhắm tịt mắt. Một lúc sau, cô có cảm giác anh cúi đầu, bởi hơi thở từ mũi phả nhè nhẹ vào mặt cô. Theo động tác cúi đầu, môi anh sượt qua má cô.
Cổ Cẩm Hi cứng đờ, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Sau đó, hơi thở của anh bất thình lình biến mất. Cô nghe thấy tiếng anh ngồi dậy. Giống như mỗi lần vô tình đụng chạm trước đó, anh đều lặng lẽ dứt ra, tựa như không bao giờ rung động, cũng chẳng vì cô mà ý loạn tình mê.
Đợi Hàn Trầm đi ra ngoài, Cẩm Hi mới mở mắt, nằm một lúc rồi ngồi dậy.
Cô quyết định, đợi khi nào vụ án này kết thúc, việc đầu tiên cô cần giải quyết là nghĩ cách gạt bỏ hết tâm tư của mình với Hàn Trầm, tốt nhất là không còn chút vương vấn nào nữa.
Một lúc sau, các thành viên lần lượt thức dậy. Cẩm Hi nhanh chóng thu dọn ba lô của mình và anh.
Vừa đi ra ngoài, cô liền bắt gặp Hàn Trầm đang đứng dưới gốc cây, gặm lương khô. Cô đi đến, anh liền lấy một phong trong túi áo đưa cho cô.
Cô nhận lấy, vừa bóc ra vừa lên tiếng: “Thứ này mà cũng chịu ăn, chứng tỏ anh thích nghi với hoàn cảnh nhanh đấy chứ”.
Hàn Trầm im lặng nhìn cô. Có mấy người đàn ông từ trong nhà đi ra suối rửa mặt. Buổi sáng, không khí ở vùng rừng núi đặc biệt trong lành, sương mù vẫn chưa tan hết, ánh ban mai xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống dòng suối.
Bạch Cẩm Hi ngắm nhìn cảnh vật, thở dài một hơi.
“Nhan Nhĩ! Anh làm sao vậy? Nhan Nhĩ!” Đúng lúc này, giọng nói của Lý Minh Nguyệt từ trong nhà vọng ra ngoài. Cẩm Hi và Hàn Trầm đều ngoảnh đầu về hướng đó.
“Nhan Nhĩ, anh sao thế?” Ngữ điệu của Lý Minh Nguyệt bỗng trở nên hốt hoảng. Mấy người đàn ông đang ở dưới bờ suối vụt đứng dậy, Hàn Trầm và Cẩm Hi chạy nhanh vào nhà.
Bên trong, Nhan Nhĩ nằm bất động, Lý Minh Nguyệt ngồi xổm cạnh anh ta, thần sắc vô cùng sốt ruột. Hàn Trầm và Cẩm Hi nhanh chóng xông vào. Kha Phàm, Du Xuyên và Trương Mộ Hàm cũng vây quanh. Nhan Nhĩ nhắm nghiền hai mắt, tay buông thõng, lồng ngực không phập phồng. Lý Minh Nguyệt gọi thế nào, anh ta cũng chẳng có phản ứng.
Hàn Trầm còn chưa kịp hành động, Trương Mộ Hàm đột nhiên mở miệng: “Không phải anh ta ngoẻo rồi đấy chứ?”.
Cẩm Hi vừa định ngồi xuống kiểm tra, Nhan Nhĩ đột nhiên mở mắt, bật dậy. Mọi người ngớ ra, anh ta đã nhanh chóng đeo súng, đi ra ngoài, buông lại một câu: “Các vị sợ chết khiếp rồi phải không? Tôi đùa ấy mà”.
“Tên này đáng đánh đòn!” Lý Minh Nguyệt đạp vào mông anh ta một cái.
Tám giờ sáng. Hai đội đỏ và xanh đứng thành hai nhóm trên bãi cỏ. Mặt trời đã lên cao, trước mặt họ chính là nơi cao nhất của núi Điểu Lâm.
Theo quy định, hai đội sẽ xuất phát từ hai hướng nam và bắc của ngọn núi. Chỉ cần vượt qua lưng chừng núi là họ có thể nổ súng, tấn công, bao vây, mai phục.
Hai đội đối chiếu đồng hồ rồi chuẩn bị xuất phát. Đội trưởng đội xanh đương nhiên là Kha Phàm. Về phần đội đỏ, tối qua chọn Đội trưởng, Hàn Trầm nói không có hứng thú, Trương Mộ Hàm dĩ nhiên được chọn, anh ta và bạn gái hết sức vui mừng.
Trương Mộ Hàm phất tay: “Đội đỏ đi theo tôi”. Hà Tử lập tức cất bước theo anh ta, tiếp theo là Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi, giáo sư Tôn lặng lẽ đi sau cùng.
Đi vài bước, Cẩm Hi quay đầu về phía đối thủ. Dường như linh cảm có ánh mắt chú ý đến mình, Kha Phàm cũng ngoái đầu. Anh ta cười cười, làm động tác bắn súng về phía cô rồi tiếp tục dẫn đội của mình tiến vào khu rừng rậm.
Tim Châu Tiểu Triện như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ta quay sang Bạch Cẩm Hi, thấy cô không hề hoảng hốt, thậm chí khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ nụ cười chế nhạo.
Còn Hàn Trầm đứng thẳng người, sắc mặt vẫn bình tĩnh, miệng cười rất nhạt, y hệt Bạch Cẩm Hi.
Đúng rồi, hai người này đều ngang tàng từ trong cốt tủy, đâu sợ sự uy hiếp của T. Châu Tiểu Triện bất giác cảm thấy yên lòng.
Tần Văn Lang nói với Hàn Trầm: “Vụ này hết sức quan trọng, cậu hãy cùng tôi đi báo cáo với Cục trưởng”.
Nhưng Hàn Trầm cúi xuống nhìn đồng hồ: “Không kịp nữa, tôi và Cẩm Hi đến đó trước”.
Đội trưởng Tần ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được, chúng ta chia nhau ra hành động. Tôi sẽ đi tìm đội đặc nhiệm để nghiên cứu phương án tấn công núi Điểu Lâm, giải cứu con tin. Hai người cứ xuất phát trước, nếu có thể dùng biện pháp mạnh thì thực thi ngay. Chúng ta không thể để T dắt mũi”.
Hàn Trầm gật đầu, quay người về phía bốn thành viên tổ Khiên Đen.
Lải Nhải và Châu Tiểu Triện đồng thanh: “Bọn em cũng đi!”. Mặt Lạnh tiến lên phía trước một bước.
“Không được, các cậu ở lại đây, thu thập tư liệu chi tiết về những người tham gia cuộc thi đấu lần này và vùng núi Điểu Lâm. Mặt Lạnh, cậu hãy cùng đội đặc nhiệm nghiên cứu kế hoạch tấn công.”
“Vâng… Tôi rõ rồi…”
Hàn Trầm lại đưa mắt về phía Bạch Cẩm Hi. Cô nhìn anh cười cười rồi lấy áo khoác trên thành ghế mặc vào người: “Chúng ta đi thôi!”.
Chiếc Land Rover được lắp đèn cảnh sát lao nhanh trên đường cao tốc, vượt hết xe này đến xe khác.
Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế phụ, giơ tay chỉnh gương chiếu hậu rồi vuốt lại mái tóc, rút tờ giấy ướt lau mặt sạch sẽ.
Hàn Trầm dõi theo một loạt động tác của cô, cho đến khi cô xoay gương chiếu hậu về lại chỗ cũ.
“Cô thảnh thơi thật đấy, không sợ chết hay sao?” Anh hỏi.
“Sợ chứ.” Cẩm Hi tựa vào thành ghế, bình thản đáp: “Anh đã nghe câu này chưa? Càng ở thời khắc quan trọng, phụ nữ càng phải chỉn chu mới có thể ổn định cục diện”.
Thật ra, trong lòng cô cũng hơi căng thẳng. Nhưng biết căng thẳng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nên cô cố gắng thả lỏng bản thân, thốt ra những lời nhẹ nhàng, hài hước.
Hàn Trầm dõi mắt về con đường phía trước, khóe miệng nhếch lên: “Ừ, cô nói có lý”.
Bây giờ đã là buổi chiều, mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào chỗ ngồi của hai người. Lái xe một lúc, anh lại liếc cô một cái.
Dưới ánh nắng chói chang, gương mặt Cẩm Hi đặc biệt yên tĩnh. Tóc mái được chỉnh ngay ngắn, để lộ đôi lông mày đen nhánh khiến ngũ quan của cô càng rung động lòng người. Tuy nhiên, dáng ngồi của cô không tao nhã chút nào, mà tùy tiện ngả về một bên.
Hàn Trầm tập trung lái xe.
Máy tính bảng của Cẩm Hi đột nhiên kêu “ting” một tiếng, cô rút khỏi túi xách, ngón tay lướt trên màn hình: “Tiểu Triện gửi tư liệu đến rồi!”.
Cô vừa đọc vừa nói với Hàn Trầm: “Đã điều tra ra, cuộc thi đấu lần này là do một cá nhân phát động và tài trợ trên diễn đàn CS từ ba tháng trước. Vì phần thưởng rất hấp dẫn nên thu hút nhiều người đăng ký tham gia. Cuối cùng, nhà tổ chức chọn ra tám người. Tiểu Triện và nhân viên phòng kỹ thuật đang truy tìm IP của nhà tổ chức, nhưng chắc khó có thu hoạch”.
Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà tài trợ thần bí này rất có thể chính là T.
“Ngoài ra, nhà tài trợ không công khai danh sách những người tham gia cuộc thi trên diễn đàn nên Tiểu Triện vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Hàn Trầm gật đầu. Hai người yên lặng một lát, anh lại lên tiếng: “Lời nói của T hôm nay có hai tỠrất quan trọng”.
Cẩm Hi: “Từ đầu tiên là “kết quả”. Hắn nói: Đến lúc đó, bất luận kết quả thế nào, có nghĩa là hắn muốn thông qua sự việc lần này đạt được kết quả nào đó. Mà kết quả này có lẽ là chân tướng của một sự việc khác, hoặc là sự trừng phạt đối với người nào đó. Căn cứ vào tình hình trước mắt, có thể thấy, đối tượng mà T muốn trừng phạt nằm trong tám người tham gia cuộc thi đấu. T hoặc là trốn trong bóng tối, giám sát tình hình cả ngọn núi hoặc là trà trộn vào đám người tham gia”.
Cô nhắm mắt: “Thử tưởng tượng một chút, khi tiếng súng vang lên, ai cũng tưởng chỉ là trò chơi. Kết quả có người trúng đạn thật, ngã xuống đất, còn hung thủ là một trong số chúng ta. Nỗi kinh hoàng bao trùm lên mỗi con người. Hắn cố ý sắp xếp cuộc thi “đuổi giết” này, chứng tỏ trong mấy người tham gia, có kẻ từng mang lại nỗi hoảng sợ và tổn thương cho bản thân hắn hoặc người hắn yêu thương”.
Hàn Trầm gật đầu: “Bảo Tiểu Triện và Lải Nhải điều tra thêm về những vụ án hoặc sự cố liên quan đến hoạt động CS trong mấy năm gần đây”.
“Vâng.” Cẩm Hi mở mắt nhìn anh: “Còn nữa, anh thử nói xem, tại sao T lại chỉ định chúng ta tham gia?”.
Hàn Trầm hỏi ngược lại: “Cô có từng làm chuyện gì trái với lương tâm không đấy?”.
“Tất nhiên là không rồi.”
“Thế thì được, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Cẩm Hi cười cười, khẽ “hừ” một tiếng.
“Dù xảy ra chuyện đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.” Hàn Trầm cất giọng trầm trầm.
Cẩm Hi im lặng vài giây, đáp lại: “Anh đừng nói chắc chắn thế, ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu”.
Anh liền quay sang cô: “Được, là cô bảo vệ tôi”.
Cẩm Hi phì cười. Hai người yên lặng một lúc, cô lại lên tiếng: “Có hai cảnh sát tham gia cuộc “đuổi giết” nhưng không được để lộ thân phận, chỉ có thể làm chứng cho sự trừng phạt của hắn. Đối với bất cứ kẻ giết người hàng loạt nào, chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng đủ thấy kích thích rồi.
Từ quan trọng thứ hai là “tự thú”. Nếu tới lúc đó, hắn thực sự làm vậy, chứng tỏ hắn cũng cho rằng bản thân có tội, định gánh chịu trách nhiệm tương ứng. Trong nội tâm của hắn chắc cũng tồn tại giằng co và mâu thuẫn. Hắn biết rõ về chúng ta, chỉ định chúng ta tham gia, có lẽ hy vọng chúng ta có thể vạch trần sự thật, đồng thời ngăn cản hắn tiếp tục giết người”.
Bốn giờ ba mươi phút chiều, tại văn phòng đội hình sự Công an tỉnh.
Cục trưởng Cục công an, Tần Văn Lang, Đội trưởng đội đặc nhiệm, Mặt Lạnh và một vài lãnh đạo khác đứng quanh tấm bản đồ trên bàn, rì rầm trao đổi.
Sau khi bàn bạc một hồi, Đội trưởng đội đặc nhiệm vẫn lắc đầu: “Không được”. Ông chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ: “Đây là lối vào núi Điểu Lâm. Chắc chắn T đã lắp nhiều camera theo dõi và thiết bị kiểm tra ở gần đó, tấn công chính diện rất khó thành công, con tin sẽ gặp nguy hiểm”.
“Ba mặt của núi Điểu Lâm là rừng nguyên sinh và sông nước, không hề có lối đi lại. Nếu bây giờ cử người âm thầm đột nhập từ hướng rừng núi, ít nhất cũng phải mất hai ngày mới tới nơi. Nếu chúng ta dùng máy bay trực thăng, chỉ e tiếng động lớn sẽ bị T phát hiện.”
Cục trưởng trầm tư trong giây lát rồi cất giọng nghiêm nghị: “Lẽ nào các đồng chí chỉ có thể để hai cô cậu ấy mạo hiếm? Không nghĩ ra cách khác hay sao?”.
Tần Văn Lang ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Cục trưởng, chúng ta có thể thử, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi có thân thủ tốt, năng lực trinh sát cũng rất mạnh. Tôi có lòng tin, họ sẽ tạo ra đột phá từ bên trong, kết hợp với hành động của chúng ta từ bên ngoài, cuối cùng sẽ giải cứu con tin, bắt T về chịu tội trước pháp luật”.
Đúng năm giờ chiều. Lối vào núi Điểu Lâm thật ra chỉ là một con đường núi chật hẹp, hai xe ô tô đi ngược chiều phải miễn cưỡng mới có thể lách qua nhau, một bên là vực sâu không thấy đáy.
Mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài, hơn chục người cảnh sát đang tỏa ra quan sát tình hình xung quanh, đặc biệt là động tĩnh của khu rừng núi phía trước.
Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đứng sau đám đông. Một nhân viên kỹ thuật đi đến, đưa hai khẩu súng tín hiệu bỏ túi cho họ: “Anh chị hãy giữ cẩn thận. Khi nào nhận được tín hiệu của anh chị, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang sẽ lập tức phát động cuộc tấn công”.
“Được.” Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi: “Chúng ta đi thôi!”.
Hai người đi xuyên qua đám đông và những chiếc xe cảnh sát, tiến về con đường núi vắng lặng phía trước.
Họ vừa đi vài bước, đằng sau liền vang lên giọng nói của các đồng nghiệp: “Hai đồng chí chú ý an toàn!”, “Bảo trọng!”, “Cố lên!”…
Hàn Trầm dừng lại, nhưng nhanh chóng tiến bước. Còn Cẩm Hi đưa tay ra sau lưng, giơ ngn cái với bọn họ.
Một tiếng đồng hồ trước, Châu Tiểu Triện đã gửi bản đồ và thông tin cơ bản về núi Điểu Lâm cho hai người. Trên thực tế, không nhiều người biết đến ngọn núi này. Nó có địa thế vô cùng hiểm trở, từ tháng Năm đến tháng Mười thường xảy ra tình trạng đất đá trôi từ trên núi xuống. Bây giờ đang ở khoảng thời gian nguy hiểm, mấy năm gần đây cũng từng có người thích hoạt động dã ngoại gặp nạn ở nơi đây.
Mặt trời lấp ló ở rặng núi phía xa xa, rừng cây rậm rạp gần như che khuất ánh sáng, khiến không khí càng trở nên u ám. Con đường vắng lặng không một bóng người qua lại. Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đi bộ khoảng mười phút là hết đường mòn, chỉ còn lại triền núi nhấp nhô.
Hàn Trầm đã xem qua bản đồ. Anh phóng mắt về phía xa xa rồi ngồi xổm xuống. Mặt đất tơi xốp, in dấu chân mờ mờ, anh quan sát một lúc mới đứng lên: “Chúng ta chuẩn bị leo núi thôi”.
“Được.”
Nhưng anh không lập tức hành động mà quay sang Bạch Cẩm Hi.
Cẩm Hi: “Sao thế?”.
Anh đột nhiên giơ tay, kéo cô vào lòng. Mặt cô dán vào áo sơ mi của anh, nghe nhịp tim trầm ổn trong lồng ngực người đàn ông.
“Bạch Cẩm Hi, cô nhớ phải đi theo tôi. Chúng ta cùng vào, cùng ra, cô đã rõ chưa?”
“… Tôi biết rồi.”
Anh buông tay, quay người đi lên dốc.
Hai người đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, phía trước xuất hiện một bãi cỏ, ở đó đặt hai thùng giấy lớn màu xanh lá cây. Họ đưa mắt nhìn nhau rồi tiến lại gần. Thùng giấy không dán kín, Hàn Trầm mở ra, bên trong mỗi thùng có một khẩu súng laser AK47 y như thật, một bộ đồ rằn ri, một đôi giày bốt cổ ngắn và một con dao găm. Ngoài ra còn có một chiếc ba lô, bên trong đựng vật phẩm cần thiết cho các chuyến dã ngoại như la bàn, lương khô, thịt bò khô, bình nước quân dụng chứa đầy nước, ấm nước, túi ngủ, mũ sắt…
Hai người thay bộ đồ rằn ri và đi giày bốt, đeo súng và ba lô, tiếp tục tiến về phía trước.
Lại đi bộ một tiếng đồng hồ, xuyên qua khu rừng sương mù bao phủ, họ tới một thung lũng nhỏ, có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Một căn nhà gỗ đơn sơ xuất hiện ở ngay trước mặt. Ngôi nhà không có cửa, bên trong thoáng thấy có bóng người. Nghe tiếng động, họ đều quay đầu về phía Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi.
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Một người cười nói. “Hai vị cao thủ này bắt chúng tôi đợi lâu quá đấy.”
Mở miệng là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở cạnh cửa ra vào. Anh ta có thân hình cao lớn, cũng mặc bộ đồ rằn ri như những người khác, để lộ nước da màu đồng khỏe mạnh, trên cổ đeo tai nghe màu đen.
Sau đó, người đàn ông đứng dậy, giơ tay về phía Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi: “Xin chào, tôi là Nhan Nhĩ”.
Hàn Trầm bắt tay anh ta: “Tôi là Hàn Trầm”.
Cẩm Hi nhanh chóng dò xét Nhan Nhĩ từ đầu đến chân, cũng mỉm cười giơ tay: “Bạch Cẩm Hi”.
Nhan Nhĩ đeo tai nghe, lại ngồi xuống.
Khi Hàn Trầm và Cẩm Hi đi vào trong nhà, có người ngẩng đầu nhìn, cũng có người không thèm để ý đến họ. Đối tượng mà Cẩm Hi chú ý đầu tiên là đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ. Cô gái ngoài hai mươi tuổi, đang khoác tay người đàn ông, Người đàn ông không cao lớn, nhưng tướng mạo khá điển trai. Cô gái có dung nhan bình thường, nhưng lại có một nụ cười rất ngọt ngào. Hai người đang trò chuyện thân mật.
“Hello!” Nhận ra Cẩm Hi chú ý đến mình, cô gái vẫy tay với cô.
Cẩm Hi mỉm cười với cô ta: “Hello!”.
Cô gái nhìn sang Hàn Trầm, ánh mắt vụt qua một tia ngạc nhiên: “Hai người… cũng là một đôi à?”.
Cẩm Hi còn chưa kịp trả lời, bờ vai đột nhiên nặng trĩu, mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ, Hàn Trầm đã ôm cô.
“Đúng vậy.” Anh đáp.
Đây là câu trả lời hợp tình hợp lý, bởi chỉ có vậy, hai người mới có thể nghiễm nhiên ở bên nhau. Cẩm Hi gật đầu thừa nhận.
Kết quả, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua bên này. Hàn Trầm ôm Cẩm Hi, thần sắc bình thản. Cô nở nụ cười lịch sự với bọn họ.
Cẩm Hi hiểu tại sao họ lại nhìn cô và Hàn Trầm bằng ánh mắt đó. Trong quá trình thi đấu, hai người là tình nhân, có thể hai đánh một, sẽ càng chiếm ưu thế hơn.
Cô gái trẻ liền đẩy bạn trai: “Anh thấy chưa, còn một đôi nữa, chúng ta cũng không phải là trường hợp đặc biệt duy nhất. Ban tổ chức đã chọn như vậy, chứng tỏ rất công bằng và hợp lý.” Cô ta cười tươi: “Vừa rồi, tôi đã nghe thấy tên của anh chị. Tôi tên Nhạc Lạc Hà, anh chị gọi tôi Hà Tử là được. Anh ấy là bạn trai tôi, tên Trương Mộ Hàm”.
Trương Mộ Hàm tựa đầu vào vai bạn gái, giơ tay lên trước trán, chào Hàn Trầm và Cẩm Hi theo kiểu nhà binh.
Lúc này, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế mây bên trái liền đứng dậy. Ngôi nhà gỗ rất sơ sài, mọi người đều ngồi bệt dưới sàn hoặc trên bậc thang, chỉ có anh ta chiếm vị trí tốt nhất. Anh ta tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, diện mạo sáng sủa.
“Xin chào, tôi tên là Kha Phàm, hai bạn cứ gọi tôi Đại Kha là được.” Anh ta nở nụ cười nhã nhặn. “Để tôi giới thiệu những người khác với hai bạn, đây là Du Xuyên, gọi thân mật là Tiểu Du, người anh em của tôi.”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi tựa vào bậc thang giơ tay vẫy một cái. Anh ta có thân hình cao gầy, lưng đeo khẩu súng. Khi Kha Phàm giới thiệu, anh ta cũng chẳng buồn liếc qua bên này mà vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, thần sắc lãnh đạm.
Kha Phàm cười cười: “Tiểu Du rất kiệm lời, hai bạn cứ coi cậu ta như không tồn tại là được. Nhưng ở trên chiến trường, cẩn thận đừng để cậu ta bắn trúng đầu đấy. Tiếp theo là Minh Nguyệt, một cô gái không dễ động đến”.
Hàn Trầm và Cẩm Hi thuận theo ánh mắt của anh ta, thấy một người phụ nữ đang ngồi khoanh chân bên cạnh tường. Cô ta không cài cúc áo rằn ri, mà buộc ở thắt lưng, mái tóc uốn xoăn buộc đuôi gà. Minh Nguyệt không hẳn là mỹ nhân, nhưng cũng khá thanh tú và ưa nhìn.
Nghe Kha Phàm điểm danh, cô ta ngẩng đầu: “Đại Kha dài dòng quá đi!”. Nói xong, cô ta liếc hai người: “Tôi là Lý Minh Nguyệt”.
Kha Phàm không tức giận, mà đưa mắt về phía hai người đàn ông còn lại ở góc trong cùng: “Lớn tuổi hơn là giáo sư Tôn Điển, người còn lại tên Phương Tự”.
Hàn Trầm và Cẩm Hi dõi theo hướng anh ta chỉ. Tôn Điển tầm ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, chiều cao trung bình, gương mặt gầy nhọn, thần sắc u ám. Anh ta cũng không chào hỏi hai người lấy một câu.
Hàn Trầm: “Giáo sư ư?”.
Kha Phàm để lộ nụ cười thú vị, hạ giọng giải thích: “Anh ta tự xưng là giáo sư đại học, ai mà biết có thật hay không? Tính tình anh ta rất kỳ quặc”.
Còn Phương Tự tầm hai mươi bảy, hai tám tuổi, cũng có chiều cao trung bình, tướng mạo bình thường. Anh ta đang ngồi ở góc phòng sắp xếp lại ba lô. Nghe giới thiệu, anh ta chỉ ngẩng đầu liếc hai người một cái.
Cẩm Hi tỏ ra hiếu kỳ: “Đại Kha, các anh quen biết nhau à?”.
“Ừ! Chúng tôi ít nhiều cũng từng gặp nhau vài lần trong những lần thi đấu trước đây. Chỉ có hai bạn là gương mặt mới hoàn toàn. Hai bạn từ tỉnh khác đến à?”
Bạch Cẩm Hi cười cười, không trả lời.
Kha Phàm vỗ tay, cất cao giọng: “Mọi người đã tập hợp đông đủ rồi thì rút thăm để phân nhóm cho ngày mai đi nào”.
Tài liệu mà Châu Tiểu Triện gửi đến trước đó có lịch trình của cuộc thi đấu đã được công khai trên diễn đàn. Cuộc thi kéo dài hai mươi tư tiếng đồng hồ, từ tám giờ sáng mai đến tám giờ sáng ngày kia. Những người tham gia được chia thành hai đội, tiến hành đấu đối kháng. Đội nào thua sẽ bị loại toàn bộ, những người còn lại của bên thắng sẽ 1 PK 1. Người chiến thắng cuối cùng trở thành quán quân. Vì bộ rằn ri của mỗi thành viên đều được cài bộ phận cảm ứng, do đó ai trúng tia laser, vết thương mô phỏng ở mức độ nào đều không thể giả dối. Ngoài ra, người đoạt ngôi quán quân sẽ nhận được giải thưởng mười vạn nhân dân tệ từ nhà tài trợ.
Nghe Kha Phàm nói vậy, tất cả nhanh chóng đi tới, ngồi thành vòng tròn theo chỉ dẫn của anh ta. Bạch Cẩm Hi ngồi cạnh Hàn Trầm, âm thầm quan sát mọi người.
Từ lúc T đưa ra yêu cầu đến bây giờ, mới hơn ba tiếng đồng hồ. Vào thời khắc này, những người có mặt ở đây đang bị đe dọa tính mạng mà không hề hay biết. Cẩm Hi không ngừng quan sát, phân tích xem rốt cuộc T đang giấu mình dõi theo mười người, hay đã trà trộn vào bọn họ? Vừa rồi, cô có để ý súng của mọi người, phát hiện không có dấu hiệu bất thường. Chắc chắn T không để lộ súng thật, hơn nữa, kiểu gì hắn cũng đã kiểm soát cả khu vực này. Với tính cách tỉ mỉ cẩn thận, thế nào hắn cũng có biện pháp ngăn cản cô và Hàn Trầm vi phạm quy tắc, tiết lộ thân phận và bí mật của hắn.
Vì vậy, cô và anh không thể manh động, cần tùy cơ ứng biến.
Vùng núi hoang dã vô cùng tĩnh mịch, mọi người đều tập trung vào cuộc thi đấu. Nghĩ tới trò chơi “đuổi giết” ngày mai, ai nấy đều cảm thấy hưng phấn.
Cẩm Hi đưa mắt qua Hàn Trầm. Trong đám này, người cao lớn nhất là anh và Kha Phàm. Anh ngồi thẳng lưng, dáng vẻ rất nổi bật, hai tay đặt trên đầu gối, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhớ đến câu “Đi theo tôi” mà Hàn Trầm nói lúc nãy, cô biết trong lòng anh đã có tính toán nên tiếp tục giữ im lặng.
Lúc này, Kha Đằng lấy ra một cái ống tròn đựng que tre, đặt xuống đất: “Mỗi người một que, rút đi!”.
Cẩm Hi hơi do dự. Cô và Hàn Trầm củng một đội sẽ càng an toàn hơn, nhưng nếu tách ra thì có thể giám sát người của cả hai đội. Mỗi trường hợp đều có mặt lợi và hại riêng.
“Tôi và bạn gái phải ở chung một một nhóm.” Hàn Trầm ngẩng đầu nhìn mọi người.
Tim Cẩm Hi đập nhanh một nhịp. Cô quay sang anh, trong phòng tối mờ mờ khiến đường nét gương mặt anh cũng trở nên mơ hồ, nhưng đôi mắt vẫn rất trầm tĩnh.
Mọi người nhất thời lặng thinh.
Kha Phàm vỗ vai anh: “Người anh em, tôi có thể hiểu tâm trạng của anh, nhưng anh cũng không thể khống chế kết quả rút thăm, trừ khi có người đồng ý đổi vị trí với anh”.
Hàn Trầm không lên tiếng.
Hà Tử ngồi gần đó véo thắt lưng bạn trai một cái, Trương Mộ Hàm lập tức mở miệng phụ họa: “Chúng tôi cũng thế. Chúng tôi muốn ở chung đội, các anh các chị hãy thông cảm, bằng không cô ấy sẽ gây ầm ĩ điếc tai”.
Kha Phàm cười cười: “Vậy đi, mọi người cứ rút thăm trước. Tới lúc đó mà không cùng một nhóm, có người bằng lòng đổi là được”. Anh ta cầm cái ống, đưa đến trước mặt Hàn Trầm: “Anh rút đi!”.
Hàn Trầm vừa giơ tay, người ngồi ở phía đối diện, từ đầu đến cuối mờ nhạt là Phương Tự đột nhiên mở miệng: “Tôi sẽ không đổi, các cậu cũng đừng đổi với họ. Cuộc thi kiểu này vốn là cá lớn nuốt cá bé, việc gì phải chiếu cố bọn họ?”.
Tất cả mọi người đều nhìn anh ta. Hàn Trầm ngước mắt liếc một cái, đồng thời rút một que thăm. Cẩm Hi ngó qua, của anh là màu đỏ.
Cẩm Hi là người thứ hai rút thăm. Cô lập tức tròn mắt khi thấy màu xanh ở đầu dưới.
Giây tiếp theo, cô và Hàn Trầm lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Bắt gặp vẻ mặt của hai người, Phương Tự ở phía đối diện nhếch miệng cười chế giễu.
Cẩm Hi ngầm dùng ánh mắt hỏi Hàn Trầm: Làm thế nào bây giờ?
Anh cười cười, lấy que tre màu xanh trong tay cô, nói nhỏ: “Tôi sẽ nghĩ cách”.
Tiếp theo, đến lượt những người khác rút thăm. Kha Phàm rút được que màu xanh, Du Xuyên cũng là màu xanh. Hà Tử rút phải que màu đỏ, bạn trai cô ta do dự không chịu rút ngay. Kết quả những người khác rút hết, chỉ còn lại một que thuộc về Trương Mộ Hàm, anh ta lấy ra xem, lập tức ôm vai bạn gái: “Chúng ta gặp may, đều là đỏ”.
Phương Tự giơ que thăm trong tay mình: “Tôi cũng là màu đỏ, cùng nhóm với hai người”.
Hàn Trầm đột nhiên đứng dậy. Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn anh, những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Anh cầm que tre màu xanh của cô đi qua đám đông, đến trước mặt Phương Tự, ngồi xổm xuống.
Mấy người xung quanh để lộ vẻ mặt thích thú, chờ xem kịch hay. Phương Tự cảnh giác trừng mắt với Hàn Trầm: “Anh muốn làm gì?”.
Hàn Trầm nhanh như cắt rút que tre màu đỏ trong tay Phương Tự rồi đứng dậy, ném chiếc que màu xanh vào người anh ta. Sau đó, anh không nói một lời, quay về chỗ ngồi của mình.
Phương Tự đứng bật dậy: “Chuyện này là thế nào? Anh muốn đổi là có thể đổi sao?”.
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Trầm chằm chằm. Anh chẳng thèm để ý đến Phương Tự, ung dung châm một điếu thuốc, nhả làn khói trắng nhàn nhạt.
“Cuộc thi này là cá lớn nuốt cá bé. Anh không muốn cũng phải đổi.” Anh trả lại Phương Tự nguyên vẹn câu nói của anh ta.
Đám đàn ông đều huýt sáo. Cẩm Hi không ngờ Hàn Trầm lại dùng cách thức này để “cướp” đồ của người khác. Cô quay sang anh, cười tủm tỉm. Bắt gặp bộ mặt hằm hằm của Phương Tự, cô liền mở miệng dàn hòa: “Xin lỗi, anh có thể đổi que đỏ cho chúng tôi không? Cảm ơn anh nhiều”.
Sắc mặt Phương Tự vẫn rất khó coi. Lúc này, Kha Phàm lên tiếng: “Được rồi Phương Tự, dù sao anh cũng chỉ có một mình, ở đội nào mà chẳng như nhau. Hơn nữa, cùng đội với tôi và Tiểu Du không phải tốt hơn sao?”.
Có lẽ trong lòng hơi dao động nên thần sắc Phương Tự dịu đi một chút. Anh ta lạnh lùng nói với Hàn Trầm: “Nể mặt Đại Kha nên tôi đổi cho hai người. Ngày mai hãy cẩn thận cái đầu của anh đấy!”.
Hàn Trầm nheo mắt hút thuốc, không để ý đến anh ta.
Nhan Nhĩ ngồi chếch một bên đột nhiên phì cười: “Phương Tự, sợ chưa?”. Lý Minh Nguyệt cũng nửa cười nửa không nhìn anh ta. Phương Tự trừng mắt với bọn họ.
Kha Phàm nhanh chóng thống kê kết quả rút thăm:
Đội xanh gồm Kha Phàm, Du Xuyên, Lý Minh Nguyệt, Nhan Nhĩ, Phương Tự.
Đội đỏ gồm Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hi, Trương Mộ Hàm, Hà Tử, giáo sư Tôn.
Nửa đêm, các thành viên có người đã ngủ say, có người vẫn đang trò chuyện. Căn nhà gỗ vốn đã nhỏ, bây giờ chứa mười người nên càng trở nên chật chội. Cẩm Hi chọn một chỗ ở góc nhà, cô vừa trải xong túi ngủ, liền thấy Hàn Trầm từ ngoài đi vào.
Có lẽ anh ra suối rửa mặt, tóc ướt dính vào trán. Anh đi đến bên cô ngồi xuống, rút que thăm màu đỏ từ túi quần đưa cho cô.
Cẩm Hi nhận lấy. Nghĩ đến cảnh tượng hồi nãy, cô lại cảm thấy buồn cười. Xung quanh không ai chú ý đến bọn họ, cô liền ghé sát người anh, nói nhỏ: “Công nhận anh ngang ngược thật đấy!”.
Hàn Trầm dõi mắt về phía trước: “Thật sao?”.
Cẩm Hi lại cười tủm tỉm.
Hàn Trầm lôi hết đồ trong ba lô ra ngoài. Anh quan sát tỉ mỉ từng thứ một rồi đưa lên tai lắc lắc. Cẩm Hi ngồi yên dõi theo nhất cử nhất động của anh. Cho đến khi anh bỏ la bàn sang một bên, cô cũng cầm lên lắc nhẹ, phát hiện bên trong dường như có thứ gì đó.
Hàn Trầm lại cầm ba lô, kiểm tra kỹ lưỡng từ ngoài vào trong. Cuối cùng, anh tìm thấy một chiếc máy nghe lén cực nhỏ nằm ở lớp vải bên trong ba lô.
Anh lập tức đứng dậy, cầm máy nghe lén và la bàn ném vào bụi cỏ. Tâm trạng của Cẩm Hi trở nên nặng nề trong giây lát. Máy nghe lén này có lẽ là sự cảnh cáo của T đối với bọn họ. Họ có thể tìm ra thứ đồ này trên người mình, nhưng những người khác và chỗ khác thì sao? Ngoài máy nghe lén, không biết hắn còn món gì nữa?
Bây giờ, cô và Hàn Trầm chỉ có thể đến đâu hay đến đấy. Cả hai yên lặng, cùng quan sát những người trong nhà.
Ngoài họ còn có tám người, sáu nam hai nữ. Trong sáu người đàn ông, Kha Phàm và Du Xuyên có quan hệ thân thiết nhất. Kha Phàm tự cho mình là người tổ chức và lãnh đạo, được mọi người ngầm thừa nhận; Trương Mộ Hàm và bạn gái dính như đôi sam, biểu hiện không có gì bất thường; Nhan Nhĩ có cá tính rõ ràng; Phương Tự kiệm lời nhưng tâm địa hẹp hòi nên không được lòng mọi người; giáo sư Tôn trầm ngâm ít nói.
Bạch Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Anh xòe tay ra đây”.
Hàn Trầm giơ tay phải, Cẩm Hi cầm que tre, viết số “5” vào lòng bàn tay anh.
Bây giờ đã có thể loại trừ một người đàn ông trong sáu đối tượng tình nghi. Nếu T trà trộn vào số này thì hắn là một trong năm người còn lại.
Hàn Trầm “ừ” một tiếng. Xem ra, cả hai có suy nghĩ như nhau.
Cẩm Hi lại hỏi nhỏ: “Buổi tối có cần thay nhau thức để canh chừng họ không? Anh trực ca đầu, tôi trực ca sau?”.
Hàn Trầm nằm xuống, gối hai tay sau gáy: “Không cần. Ra tay ở nơi này rất dễ bị lộ, T sẽ không làm vậy. Nếu hắn sử dụng biện pháp mạnh, chúng ta cũng chẳng thể bảo vệ tất cả mọi người”.
Trải qua một ngày căng thẳng mệt mỏi, Cẩm Hi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vì Hàn Trầm nằm ngay bên cạnh, cô lờ mờ ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc nên giấc ngủ đặc biệt thoải mái và yên ổn.
Đến khi trời gần sáng, Cẩm Hi mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cô liền sững sờ. Tối qua, Hàn Trầm quay lưng về phía cô, bây giờ lại quay mặt sang bên này. Còn cô vốn nằm thẳng, lại chuyển thành nằm nghiêng về phía anh. Mặt cô gần áp vào ngực anh, đầu chạm vào cằm anh. Hai người nằm trong túi ngủ, ở khoảng cách gần như vậy trông giống hai con sâu róm.
Bạch Cẩm Hi rút tay khỏi túi ngủ, xem đồng hồ. Trời vẫn còn sớm, không biết cô nên thức dậy hay ngủ tiếp?
Nằm yên một lát, cô lại bắt đầu buồn ngủ, mắt không mở nổi. Đang mơ mơ màng màng, cô chợt cảm thấy Hàn Trầm cựa quậy người.
Cẩm Hi liền nhắm tịt mắt. Một lúc sau, cô có cảm giác anh cúi đầu, bởi hơi thở từ mũi phả nhè nhẹ vào mặt cô. Theo động tác cúi đầu, môi anh sượt qua má cô.
Cổ Cẩm Hi cứng đờ, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Sau đó, hơi thở của anh bất thình lình biến mất. Cô nghe thấy tiếng anh ngồi dậy. Giống như mỗi lần vô tình đụng chạm trước đó, anh đều lặng lẽ dứt ra, tựa như không bao giờ rung động, cũng chẳng vì cô mà ý loạn tình mê.
Đợi Hàn Trầm đi ra ngoài, Cẩm Hi mới mở mắt, nằm một lúc rồi ngồi dậy.
Cô quyết định, đợi khi nào vụ án này kết thúc, việc đầu tiên cô cần giải quyết là nghĩ cách gạt bỏ hết tâm tư của mình với Hàn Trầm, tốt nhất là không còn chút vương vấn nào nữa.
Một lúc sau, các thành viên lần lượt thức dậy. Cẩm Hi nhanh chóng thu dọn ba lô của mình và anh.
Vừa đi ra ngoài, cô liền bắt gặp Hàn Trầm đang đứng dưới gốc cây, gặm lương khô. Cô đi đến, anh liền lấy một phong trong túi áo đưa cho cô.
Cô nhận lấy, vừa bóc ra vừa lên tiếng: “Thứ này mà cũng chịu ăn, chứng tỏ anh thích nghi với hoàn cảnh nhanh đấy chứ”.
Hàn Trầm im lặng nhìn cô. Có mấy người đàn ông từ trong nhà đi ra suối rửa mặt. Buổi sáng, không khí ở vùng rừng núi đặc biệt trong lành, sương mù vẫn chưa tan hết, ánh ban mai xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống dòng suối.
Bạch Cẩm Hi ngắm nhìn cảnh vật, thở dài một hơi.
“Nhan Nhĩ! Anh làm sao vậy? Nhan Nhĩ!” Đúng lúc này, giọng nói của Lý Minh Nguyệt từ trong nhà vọng ra ngoài. Cẩm Hi và Hàn Trầm đều ngoảnh đầu về hướng đó.
“Nhan Nhĩ, anh sao thế?” Ngữ điệu của Lý Minh Nguyệt bỗng trở nên hốt hoảng. Mấy người đàn ông đang ở dưới bờ suối vụt đứng dậy, Hàn Trầm và Cẩm Hi chạy nhanh vào nhà.
Bên trong, Nhan Nhĩ nằm bất động, Lý Minh Nguyệt ngồi xổm cạnh anh ta, thần sắc vô cùng sốt ruột. Hàn Trầm và Cẩm Hi nhanh chóng xông vào. Kha Phàm, Du Xuyên và Trương Mộ Hàm cũng vây quanh. Nhan Nhĩ nhắm nghiền hai mắt, tay buông thõng, lồng ngực không phập phồng. Lý Minh Nguyệt gọi thế nào, anh ta cũng chẳng có phản ứng.
Hàn Trầm còn chưa kịp hành động, Trương Mộ Hàm đột nhiên mở miệng: “Không phải anh ta ngoẻo rồi đấy chứ?”.
Cẩm Hi vừa định ngồi xuống kiểm tra, Nhan Nhĩ đột nhiên mở mắt, bật dậy. Mọi người ngớ ra, anh ta đã nhanh chóng đeo súng, đi ra ngoài, buông lại một câu: “Các vị sợ chết khiếp rồi phải không? Tôi đùa ấy mà”.
“Tên này đáng đánh đòn!” Lý Minh Nguyệt đạp vào mông anh ta một cái.
Tám giờ sáng. Hai đội đỏ và xanh đứng thành hai nhóm trên bãi cỏ. Mặt trời đã lên cao, trước mặt họ chính là nơi cao nhất của núi Điểu Lâm.
Theo quy định, hai đội sẽ xuất phát từ hai hướng nam và bắc của ngọn núi. Chỉ cần vượt qua lưng chừng núi là họ có thể nổ súng, tấn công, bao vây, mai phục.
Hai đội đối chiếu đồng hồ rồi chuẩn bị xuất phát. Đội trưởng đội xanh đương nhiên là Kha Phàm. Về phần đội đỏ, tối qua chọn Đội trưởng, Hàn Trầm nói không có hứng thú, Trương Mộ Hàm dĩ nhiên được chọn, anh ta và bạn gái hết sức vui mừng.
Trương Mộ Hàm phất tay: “Đội đỏ đi theo tôi”. Hà Tử lập tức cất bước theo anh ta, tiếp theo là Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi, giáo sư Tôn lặng lẽ đi sau cùng.
Đi vài bước, Cẩm Hi quay đầu về phía đối thủ. Dường như linh cảm có ánh mắt chú ý đến mình, Kha Phàm cũng ngoái đầu. Anh ta cười cười, làm động tác bắn súng về phía cô rồi tiếp tục dẫn đội của mình tiến vào khu rừng rậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.