Chương 29: Theo anh về nhà
Đinh Mặc
14/05/2015
Mặt trời đã lên cao, xung quanh tiếng còi xe ầm ĩ, Bạch Cẩm Hi vẫn ôm Hàn Trầm, dõi mắt ra ngoài cửa xe.
Bên cạnh không ngừng có ô tô đi qua, nhiều người ngoái đầu nhìn bọn họ. Một người cảnh sát giao thông đang từ ngã tư phía trước đi nhanh tới.
Cẩm Hi đã ngừng rơi lệ. Vừa rồi cô khóc, hoàn toàn là phản ứng vô thức. Nghe Hàn Trầm nói câu đó, lại nhìn thấy ánh lệ trong mắt anh, não bộ còn chưa kịp suy nghĩ, một nỗi đau khó có thể diễn tả đã ùa vào lòng nên nước mắt cứ thế trào ra.
Bây giờ, tâm trạng của cô đã dần bình tĩnh trở lại. Một kết luận không thể tưởng tượng hiện lên trong đầu cô.
Thế nhưng… làm sao có khả năng này?
Cô biết anh đã có vị hôn thê, cũng có thể đoán ra, người anh tìm kiếm bao năm nay chắc là người con gái đó. Tuy nhiên, cô chưa từng liên hệ người anh tìm với bản thân.
Nhưng vừa rồi, Hàn Trầm lại thốt ra câu nói y hệt người đàn ông trong giấc mộng của cô. Cẩm Hi bất chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh. Anh ngồi sau tấm bình phong trong căn phòng trang nhã của hộp đêm, hình bóng cô độc và yên tĩnh; anh đè cô xuống dưới thân, ánh mắt tựa như được phủ một lớp băng lạnh lẽo. Trong lòng cô biết rõ hơn ai hết, kể từ giây phút đó, cô đã bị anh thu hút. Cô cũng nhớ đến cảnh tượng hai người chạy trên nóc nhà, hình ảnh mơ hồ trong ký ức khiến cô chìm vào nỗi bi thương. Cô còn nhớ tới lần nhìn thấy anh qua màn hình ở thành phố Giang, não bộ của cô bỗng bật ra âm thanh: Dù em đi bất cứ nơi đâu, anh cũng có thể tìm thấy em giữa dòng người.
Cô luôn cho rằng, Hàn Trầm thường khiến cô nghĩ đến một người khác. Nhưng bây giờ, “người khác” đó lại có thể là anh.
Trong lòng chấn động, Cẩm Hi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh: “… Tại sao chứ?”.
Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Hàn Trầm ngả ra sau một chút, nhưng vẫn ôm vai Cẩm Hi, nhìn cô chăm chú ở khoảng cách gần.
Đúng lúc này, người cảnh sát giao thông đi đến nơi, gõ gõ vào cửa xe: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Hàn Trầm buông vai Cẩm Hi. “Không có chuyện gì, tôi sẽ đi ngay.” Anh cất giọng khàn khàn.
Cảnh sát giao thông gật đầu, lùi lại phía sau. Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi, một tay đặt lên vô lăng, tay kia nắm chặt tay cô.
“Chúng ta về nhà trước đã.” Anh nói.
“Vâng.”
Chiếc Land Rover lại hòa vào dòng xe trên đường phố. Suốt quãng đường, anh đều im lặng, dõi mắt về phía trước, nhưng từ đầu đến cuối không hề buông tay cô. Còn Cẩm Hi lòng rối như tơ vò, nỗi ngờ vực ngày càng nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng nhất thời chẳng có đầu mối.
Ô tô nhanh chóng đi về Cục Công an, bên phải là một ngã rẽ về khu ký túc của cảnh sát. Bạch Cẩm Hi nhanh chóng phát hiện xe không rẽ mà cứ tiến thẳng về phía trước.
“Anh đi nhầm rồi, rẽ phải mới đúng.” Cô mở miệng nhắc nhở.
“Không nhầm đâu, nhà anh không ở phía đó.” Hàn Trầm thản nhiên đáp.
Cẩm Hi giật mình, nhất thời lặng thinh.
Hàn Trầm đỗ xe bên dưới khu chung cư. Lúc này, Cẩm Hi mới biết, đầu xe của anh bị đâm móp một chỗ. Hàn Trầm chẳng thèm để ý, kéo cô lên nhà.
Sau khi mở cửa, Hàn Trầm buông tay cô, đi vào nhà trước rồi ném chìa khóa lên bàn uống trà. Cẩm Hi theo sau, vô thức ngó nghiêng xung quanh.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ đơn giản, bài trí nhã nhặn, màu sắc hơi lạnh lẽo. Cửa nhà chỉ có một đôi dép lê nam, trên sofa có chiếc áo sơ mi của anh. Hiển nhiên anh đã sống ở đây lâu rồi.
Hàn Trầm cởi áo khoác, vứt xuống ghế. Cẩm Hi dõi theo bóng lưng anh, trong lòng có nhiều điều muốn hỏi. Anh đột nhiên quay người, đi về phía cô.
“Hàn Trầm, rốt cuộc chuyện này…”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã ôm Cẩm Hi vào lòng rồi cúi xuống hôn cô.
“Ưm…” Cẩm Hi mơ hồ kháng nghị: “Đừng hôn nữa… Anh hãy nói rõ trước đi đã…”.
Nhưng Hàn Trầm đâu bận tâm đến phản ứng của cô. Cảm xúc bùng nổ, nụ hôn này của anh mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào trước đó. Anh hôn cô ngấu nghiến từ cửa ra vào đến phòng khách. Hai người va vào chiếc ghế, đụng cả vào bàn uống trà, cuối cùng thả mình xuống sofa.
Cẩm Hi bị anh hôn đến mức trời đất quay cuồng, hô hấp khó nhọc, miệng lưỡi như không còn thuộc về bản thân.
“Em đau…” Cô rên khẽ một tiếng.
Lúc này, Hàn Trầm mới tỉnh táo đôi chút. Cuối cùng, anh cũng buông tha đôi môi Cẩm Hi, nhưng chỉ liếc cô một cái rồi lại vùi đầu vào trong cổ áo của cô.
“Đau, đau quá! A…” Cẩm Hi hét lên một tiếng. Vì Hàn Trầm cắn mạnh một cái vào dưới cổ cô.
Cẩm Hi đau đến mức toàn thân run rẩy. Bây giờ, Hàn Trầm mới buông người cô, ngồi dậy, tựa vào thành ghế phía sau, thở dài một hơi.
Cẩm Hi cúi đầu nhìn vết răng rõ mồn một ở dưới xương đòn. Vừa định mở miệng mắng người, cổ tay đột nhiên bị anh nắm chặt.
Hàn Trầm ngửa đầu, giơ tay kia che mắt. Sau đó, khóe miệng anh nhếch lên.
Cẩm Hi bất giác không thể thốt ra ba từ “đồ thần kinh”, bởi anh cười rất tươi. Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ như vậy. Bắt gặp bộ dạng này của anh, lòng cô mềm nhũn, cũng rất xót xa.
Thế là cô ngồi im bên cạnh anh, để mặc anh cầm tay mình, đưa lên miệng, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
Trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, câu đầu tiên cô thốt ra là: “Hàn Trầm, nếu anh nhầm lẫn thì sao?”.
Hàn Trầm thả bàn tay che mắt xuống, quay sang Cẩm Hi: “Không thể nhầm lẫn. Chúng ta đều dính dáng đến vụ án năm năm trước, đều bị mất trí nhớ, đều nhớ tới một lời hứa tương tự. Hơn nữa…”, ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Chúng ta đều có cảm giác hết sức mãnh liệt về đối phương. Nhiều sự trùng hợp như vậy thì không phải là trùng hợp, mà chỉ có thể là sự thật, chúng ta từng yêu nhau. Đây mới là sự giải thích hợp lý nhất”.
“Nhưng em chưa bao giờ rời khỏi tỉnh K. Lẽ nào, trước kia anh từng đến thành phố Giang hay sao?” Cẩm Hi chau mày.
Hàn Trầm trầm ngâm trong giây lát.
Anh có nên nói cho cô biết sự thật hay không? Nói với cô: Rất có thể em không phải là Bạch Cẩm Hi, không ai biết tên thật của em. Bố mẹ đã qua đời vốn không phải là bố mẹ ruột, mà chỉ là vật hy sinh dùng để che giấu thân phận thật sự của em mà thôi. Mấy năm qua, em sống bằng thân phận của người khác mà không hề hay biết. Bạch Cẩm Hi thật sự có khả năng đã gặp bất trắc. Cuộc sống lạc quan, vui vẻ của em bây giờ chỉ là cái vỏ giả tạo, do một thế lực nào đó tạo ra.
Không, anh không thể tiết lộ điều này. ít nhất không phải bây giờ.
Hàn Trầm từ tốn mở miệng: “Rất có thể trước kia anh đã từng đến tỉnh K, chúng ta gặp gỡ rồi yêu nhau. Do bị mất trí nhớ nên chúng ta mới lạc mất nhau. Những vấn đề khác, anh nghĩ có liên quan đến vụ án năm đó. Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh sẽ điều tra rõ chuyện này. Còn việc em là vị hôn thê của anh là sự thật rõ rành rành, em không cần phải nghi ngờ”.
Nghe anh nói vậy, Bạch Cẩm Hi tin tưởng thêm vài phần.
Cô nghĩ tới một khả năng, giả dụ cô và Hàn Trầm yêu nhau mà không ai hay biết, rồi hai người cùng bị cuốn vào vụ án năm đó. Do vụ án được bảo mật, họ lại mất trí nhớ nên mỗi người một phương, về mặt logic, giải thích như vậy là hợp tình hợp lý.
Về phần Triệu Tử Húc… Thảo nào cô chẳng có cảm giác gì với người đàn ông này. Chắc là thời đi học, cô và anh ta yêu nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi nên tình cảm không mấy sâu đậm.
Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm. Sự việc đến quá đột ngột làm cô bây giờ vẫn thấy có chút không chân thực. Tuy vẫn tồn tại nghi vấn nhưng nhớ đến cảnh hai người cùng thốt ra lời hứa như nhau, cô cảm nhận một cách rõ ràng nỗi đau quen thuộc từ đáy sâu trong nội tâm.
Thật ra, cô biết rõ, điều này có sức thuyết phục hơn bất cứ sự thực khách quan nào. Người đàn ông mà cô mong nhớ đã lâu trong giấc mơ, không ngờ lại chính là Hàn Trầm.
Nếu cô là vị hôn thê của anh… vậy thì từ đầu đến cuối, giữa cô và anh không hề tồn tại người thứ ba? Trong lòng anh chưa từng có một người nào khác? Anh ngốc nghếch, tìm kiếm cô bao nhiêu năm qua?
“Như vậy…” Cô hít một hơi sâu, chậm rãi mờ miệng: “Anh đã đi tìm vị hôn thê của mình suốt năm năm trời?”.
Hàn Trầm ghé người, ôm vai cô: “Là anh tìm em”.
Trái tim Cẩm Hi mềm nhũn, nước mắt lại chảy dài. Hàn Trầm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của cô. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hòa quyện của hai người.
Một lúc sau, Hàn Trầm lên tiếng: “Bạch Cẩm Hi, cả anh và em đều bị mất trí nhớ, nhưng anh luôn nhớ đến sự tồn tại của một người con gái, vì thế đã đi tìm em suốt mấy năm. Tại sao em không một lần nhớ tới anh, còn tưởng anh là tên ngốc Triệu Tử Húc đó?”.
Cẩm Hi không ngờ anh đột nhiên hỏi câu này. Bộ não cô vụt qua một ý nghĩ: Anh nhớ đến sự tồn tại của cô, còn cô lại quên sạch sành sanh. Vậy thì chỉ có thể khẳng định một điều, tình cảm của anh sâu nặng hơn cô.
Cẩm Hi tuyệt đối không nói ra câu này, nhưng cô không chắc Hàn Trầm có nghĩ như vậy hay không?
“Từ nay trở đi, hãy dùng từng giây từng phút của em bù đắp cho anh.” Hàn Trầm nhìn cô đăm đăm.
Cẩm Hi nhất thời không biết đáp lời thế nào. Đúng lúc này, di động của cô kêu tít tít, báo hiệu có tin nhắn. Cô cầm lên xem, là Châu Tiểu Triện gửi tới: Tiểu Bạch! Chị đang ở đâu? Em đã xách hết đồ của chị về ký túc rồi, chị còn không về mở cửa cho em?
Cẩm Hi lập tức đứng dậy: “Em phải về đây…”, còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị Hàn Trầm đoạt mất. Anh cất giọng thản nhiên: “Em không thể về”.
Cẩm Hi ấp úng: “Nhưng…”. Tuy hai người đã là hôn thê hôn phu nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn bình tâm, cũng vẫn không nhớ chuyện quá khứ, làm sao có thể ở lại đây…
“Hàn Trầm… Anh… Anh hãy cho em chút thời gian, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Hàn Trầm đứng lên: “Em đi cũng được, anh sẽ dọn đến sống ở ký túc của em”.
Cẩm Hi: “…”.
Hai người trầm mặc, mắt đối mắt trong giây lát, đầu óc Cẩm Hi chợt hiện lên hình ảnh anh che mắt nở nụ cười rạng rỡ vừa rồi.
“Được rồi, em dọn đến đây là được chứ gì.” Cô thỏa hiệp.
Hàn Trầm mỉm cười, cầm điện thoại của cô. Cẩm Hi tưởng anh nhắn tin cho Châu Tiểu Triện, ai ngờ anh bấm số gọi đi.
“Anh làm gì vậy?” Cẩm Hi định giằng lấy di động nhưng anh nghiêng người né tránh.
“Tiểu Triện, mau xách hành lý của Cẩm Hi đến nhà tôi.” Nói xong, anh lập tức dập máy.
Cẩm Hi đờ người: “Sao anh lại có thể nói thẳng với Tiểu Triện? Những người khác sẽ nghĩ thế nào?”.
“Kệ họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Hàn Trầm bất cần đáp.
Cẩm Hi há hốc miệng, cảm thấy bản thân không thể theo kịp tiết tấu của anh: “Hàn Trầm, chẳng phải em là vị hôn thê của anh hay sao? Sao anh có thể ngang ngược với vị hôn thê như thế?”.
Hàn Trầm liếc cô một cái, ngồi xuống ghế châm một điếu thuốc, đồng thời mở miệng: “Trên đời này có biết bao người cầu mà không được, nhưng họ vẫn phải chịu đựng, cứ cố gắng sống, cuộc đời cũng trôi qua rất nhanh”.
Cẩm Hi hơi ngẩn người. Đây là câu cô từng nói.
“Anh đã chuẩn bị tâm lý cứ sống như vậy cả đời. Nhưng em đã trở về…” Nói xong, anh cúi đầu hút thuốc. Trong lòng Bạch Cẩm Hi tràn ngập nỗi xót xa.
Vì cô đã trở về nên anh mới vui mừng, nên anh mới ngang ngược, không cho phép cô rời đi hay sao?
Trầm lặng trong giây lát, Cẩm Hi ngồi xuống sofa, giơ tay ôm cổ anh. Hàn Trầm lập tức buông điếu thuốc, ôm chặt cô, còn cô ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên môi anh.
Hàn Trầm, anh đợi ngày này đã quá lâu rồi. Tuy nhiên, anh đã nhận ra Bạch Cẩm Hi là vị hôn thê của mình trước mấy ngày.
Còn Bạch Cẩm Hi thì sao?
Tiếng nước trong nhà tắm chảy ào ào, cô một mình ngồi ở sofa, thẫn thờ hồi lâu. Kể từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu sống chung với một người đàn ông? Lý trí đã chấp nhận, nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn như trong cơn mộng du.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, Cẩm Hi là người thấu tình đạt lý, một khi đã nhận lời anh, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa, cô rất hiếu kỳ về chuyện xảy ra trong quá khứ, việc sống chung với Hàn Trầm có thể giúp hai người nhanh chóng khôi phục trí nhớ cũng không biết chừng. Ngoài ra, anh cũng đáng thương biết bao…
Đang chìm trong suy tư, Cẩm Hi chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô đứng dậy đi mở cửa, liền bắt gặp vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và căng thẳng của Châu Tiểu Triện.
Nhìn thấy cậu ta, Bạch Cẩm Hi sửng sốt, vài giây sau mới nhớ ra, Hàn Trầm bảo cậu ta mang hành lý của cô đến đây. Thế là cô lập tức đóng sập cửa ngay trước mặt cậu ta.
Nghĩ đến vẻ mặt của Châu Tiểu Triện vừa rồi, Cẩm Hi vô thức cúi xuống quan sát bản thân. Lúc này, cô mới phát hiện, mình vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân và đi dép lê của bệnh viện. Bị Hàn Trầm hôn cả buổi tối, lại thêm buổi sáng nay, đầu tóc cô rối bù, đôi môi sưng vù, bên dưới xương đòn trong cổ áo còn vết răng cắn rõ rệt…
Cẩm Hi vô cùng xấu hổ, vội vàng cài cúc cổ áo, bình ổn hơi thở mới giả bộ bình tĩnh mở cửa.
Châu Tiểu Triện nhìn cô với ánh mắt đầy tủi thân. Cẩm Hi quyết định làm “người ác”, áp chế đối phương trước: “Sao thế? Cậu có thái độ kiểu gì vậy? Tự dưng nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”.
Châu Tiểu Triện bi phẫn: “Lẽ nào đúng như em nghĩ? Chị bị anh ấy… Hai người nhanh như vậy sao?”.
Cẩm Hi đỏ mặt, giật túi đồ trong tay cậu ta: “Đầu óc cậu toàn nghĩ linh tinh gì thế? Tôi chỉ bị cắn một phát thôi mà”.
Châu Tiểu Triện tròn mắt: “Chỉ cắn một phát thôi?”. Cậu ta cảm thấy mù mờ, người từ trước đến nay luôn trầm ổn, lạnh lùng như Hàn Trầm lại cắn Tiểu Bạch một phát?
Cẩm Hi không thể tiếp tục đề tài này, cô bỏ túi đỠxuống đất, khoanh tay nói với cậu ta: “Tiểu Triện, bây giờ tôi không có cách nào giải thích rõ với cậu. Chúng tôi… đã ở bên nhau rồi. Nhưng tôi tạm thời dọn đến đây là để điều tra vụ án mà T nói. Cậu nhớ đừng tiết lộ chuyện này với bất cứ ai. Cảm ơn, không còn việc gì thì tôi đóng cửa đây”.
“Hả?”
Cẩm Hi đóng sập cửa, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thật ngại quá, cô lại một lần nữa dùng khí thế trấn áp Châu Tiểu Triện.
Trong nhà tắm, Hàn Trầm đã tắt vòi nước, cầm khăn mặt lau đầu. Nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, anh cười tủm tỉm.
Lau đầu xong, anh mặc quần dài, nhưng vừa định mở cửa, anh mới chợt nhớ ra mình chưa mặc áo. Vì sống độc thân nên anh có thói quen cứ như vậy đi ra ngoài.
Tuy nhiên, Hàn Trầm chỉ ngập ngừng vài giây. Sau đó, anh thản nhiên bước ra. Cẩm Hi đang tựa người vào cửa nhà, vô thức ngoảnh đầu sang một bên khi nhìn thấy Hàn Trầm.
“Em cũng đi tắm đây.” Cô nhanh chóng lấy bộ đồ và khăn mặt trong túi hành lý, đi qua người anh vào nhà tắm. Cô khóa trái cửa, bỗng thấy hơi buồn cười.
Bây giờ, anh là bạn trai của cô, là vị hôn phu cô vừa tìm lại được. Nghĩ tới điều này, tâm trạng Cẩm Hi bỗng trở nên lơ lửng. Nhưng cô vẫn rất vui vẻ, là niềm vui ngọt ngào chưa từng thấy xuất phát từ đáy sâu trong nội tâm. Cô không nhịn được, xoay tròn một vòng, vừa tắm vừa ngâm nga.
Hàn Trầm vào phòng ngủ mặc áo sơ mi rồi đi đến sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Lúc này đã gần trưa, căn phòng tràn ngập ánh nắng. Từ nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy và tiếng hát khe khẽ. Dưới nền nhà có chiếc túi xách màu đỏ cam, trên bàn uống nước là di động của cô.
Ngôi nhà vốn lạnh lẽo, tĩnh mịch bỗng có thêm hơi thở và dấu vết của người phụ nữ. Anh ngẩng đầu, dõi mắt về phía cửa nhà tắm, miệng hơi nhếch lên.
Bạch Cẩm Hi vừa tắm xong đi ra ngoài, liền thấy Hàn Trầm đang ngồi ở phía đối diện, nhìn cô chăm chú. Tóc anh vẫn chưa khô, đôi mắt đen ngời sáng, áo sơ mi không cài hết cúc, cổ áo hơi mở ra. Trông anh lúc này vô cùng đẹp trai.
“Lại đây hôn một cái nào.” Hàn Trầm lên tiếng.
Cẩm Hi đờ ra trước lời mời gọi thẳng thừng của anh, cô lập tức từ chối: “Không được. Em phải đi giặt quần áo bây giờ”.
Nói xong, cô đi ra ngoài ban công, nơi để máy giặt, rồi lại nhìn qua chậu quần áo bẩn của Hàn Trầm ở bên cạnh.
“Hàn Trầm! Tiểu Triện và mọi người đều giặt quần áo, tất và đồ lót lẫn lộn. Chắc anh không như vậy đấy chứ?”
Hàn Trầm hít một hơi thuốc. Tất và đồ lót giặt chung với quần áo? Từ nhỏ anh đã không thể nào chịu nổi chuyện này.
Có điều…
“Những thứ đó cần gì phải giặt riêng?” Anh cất giọng bình thản.
Cẩm Hi quả nhiên cất giọng không tán thành: “Cảnh sát hình sự các anh đều như nhau cả. Em còn tưởng anh khác họ cơ. Thôi được rồi, để em giặt chung vậy”.
Hàn Trầm cười: “Tùy em”.
Một khi đã quyết định sống thì bước tiếp theo là phải tìm hiểu ngôi nhà mới, Cẩm Hi giặt quần áo rồi đi vào phòng khách. Thấy Hàn Trầm tắt mẩu thuốc, đứng lên, cô chợt có chút căng thẳng, đi nhanh về phía thư phòng: “Em tham quan một lát”.
Thư phòng sạch sẽ gọn gàng, còn phòng ngủ rộng rãi sáng sủa. Bạch Cẩm Hi dạo một vòng, nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề: Căn hộ chỉ có một chiếc giường.
Từ phòng ngủ đi ra ngoài, thấy Hàn Trầm vẫn thản nhiên như không, cô cũng chẳng nhắc đến vấn đề đó mà chỉ nói: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, nhân tiện mua chút đồ”.
Hai người giải quyết bữa trưa tại một quán ăn nhỏ gần khu chung cư. Chắc Hàn Trầm thường đến đây ăn cơm, vì khi anh cùng cô đi vào, mấy nhân viên phục vụ đều tỏ ra ngạc nhiên. Cẩm Hi ngồi yên vị một lúc, họ vẫn thỉnh thoảng liếc qua bên này.
Đến lúc hai người ăn cơm xong, đám nhân viên càng kinh ngạc hơn. Ngay cả Cẩm Hi cũng bất ngờ, vì Hàn Trầm tuy không nhiều lời nhưng chăm sóc cô vô cùng chu đáo.
Khi cô nhân viên bê đĩa sắt đựng thịt bò xào nóng hổi lên, anh liền gõ xuống mặt bàn: “Đặt sang bên này”. Đến khi hết nóng, anh mới đẩy về phía Cẩm Hi. Món ăn bày lên hết, cô tỏ ra vui mừng: “Đều là món em thích”. Anh nói: “Anh gọi theo khẩu vị của em mà”. Cô uống hết trà nhưng không chú ý, anh liền giơ tay bảo nhân viên phục vụ rót thêm. Cuối cùng, khi người nhân viên bê đĩa hoa quả tới, cô vừa định ăn liền bị anh ngăn lại. Anh quay đầu nói với nhân viên: “Cô dọn đi, thời gian này cô ấy không được ăn đồ lạnh”.
Người nhân viên nở nụ cười mang hàm ý sâu xa. Cẩm Hi biết cô ta hiểu nhầm, tưởng cô “đến tháng” nên Hàn Trầm mới quan tâm như vậy. Trên thực tế, chỉ là cô vừa mới lành vết thương.
Cẩm Hi mim cười, vừa uống nước vừa lên tiếng: “Anh “nhập vai” nhanh quá đấy, em còn chưa mấy thích ứng”.
Hàn Trầm đặt tay lên thành ghế phía sau, uống một ngụm trà, từ tốn mở miệng: “Đó là lẽ dĩ nhiên! Anh chưa bao giờ thoát khỏi vai diễn, đâu giống em”.
Cẩm Hi suýt sặc nước, chột dạ nên lặng thinh.
Buổi chiều, siêu thị đông người, Cẩm Hi đẩy xe hàng, còn Hàn Trầm ôm eo cô. Hai người cần mua rất nhiều đồ: ga trải giường và vỏ chăn mới, dép đi trong nhà, chậu, dầu gội, sữa tắm… Tại sao không lấy đồ dùng cá nhân từ ký túc? Cẩm Hi cũng có ý đồ riêng. Thứ nhất, thỉnh thoảng cô cũng phải quay về ký túc một vài ngày, để che giấu chuyện sống chung với Hàn Trầm. Thứ hai, sống chung là quyết định hơi đột ngột, nhỡ một ngay nào đó xảy ra mâu thuẫn, cô vẫn còn có chỗ để trú ngụ.
Trong lúc Cẩm Hi chọn đồ, Hàn Trầm đứng bên cạnh, thỉnh thoảng giơ tay ngăn cô: “Thứ này nhà có, không cần mua”.
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng chọn xong. Lúc thanh toán, Hàn Trầm đứng trước quầy thu ngân, tay cầm ví tiền, Cẩm Hi ở bên cạnh xe đẩy chờ đợi.
Kết quả, cô nhìn thấy Tân Giai ở một nơi không xa. Tân Giai cũng đang đẩy xe hàng, cách Cẩm Hi hơn mười mét. Cô ta mặc một chiếc áo màu phấn hồng, váy dài trắng, nhìn giống như một nàng tiên. Nhìn thấy Cẩm Hi và Hàn Trầm, sắc mặt cô ta không chút biểu cảm.
Trước đây, Cẩm Hi nghe mọi người tán gẫu, nói Tân Giai theo đuổi Hàn Trầm ráo riết, còn theo anh từ Bắc Kinh đến tận thành phố Lam, thậm chí mua nhà cùng một khu với anh nên hôm nay gặp cô ta ở siêu thị cũng không phải là điều quá bất ngờ.
Cẩm Hi và cô ta chạm mắt trong giây lát. Cô đột nhiên mỉm cười, vẫy tay với đối phương. Tân Giai liền biến sắc mặt. Cẩm Hi quay đi chỗ khác, không nhìn cô ta nữa.
Hàn Trầm dường như không nhìn thấy Tân Giai. Thanh toán xong, anh đút ví tiền vào túi quần rồi ôm eo cô, hai người rời khỏi siêu thị.
Vì mất nhiều thời gian ở siêu thị nên hai người về đến nhà đã là tầm chạng vạng. Hàn Trầm xách mấy túi lớn, còn Cẩm Hi chỉ xách túi đồ đông lạnh.
Trong lúc xếp đồ vào ngăn đá, đầu óc cô chợt vụt qua một ý nghĩ. Nhỡ một ngày nào đó xuất hiện vị hôn thê thật sự của anh thì sao? Cô đã mở lòng đến với anh, nếu thật sự nhầm đối tượng, anh có thể đi chết được rồi. Nghĩ đến đây, Cẩm Hi thông suốt vấn đề, quyết định không để ý đến nữa.
Vừa đứng lên, eo đột nhiên bị siết chặt, Hàn Trầm ôm Cẩm Hi từ phía sau, tì cằm lên vai cô. Cả hai bất động một lúc, trong lòng rất ngọt ngào nhưng Cẩm Hi cất giọng nghiêm nghị: “Anh tránh ra đi, em phải đi trải ga giường bây giờ”.
Hàn Trầm liền buông tay: “Ừ”.
Cẩm Hi quay đầu, liền nhìn thấy anh đang cười cười.
“Anh cười gì thế?” Cô cất giọng cảnh giác: “Em trải giường của em, còn anh ngủ ở sofa. Anh đề nghị em sống cùng anh, em đã nhận lời. Nhưng em không đồng ý những chuyện khác, anh đừng có nghĩ ngợi lung tung. Em đã nói rồi, em cần thời gian để chấp nhận sự thật này”.
Hàn Trầm bình thản đáp: “Em cứ trải giường đi”. Nói xong, anh đi về phòng ngủ trước.
Anh tỏ thái độ nước đôi khiến Cẩm Hi có chút e dè. Nhưng cô nghĩ, chắc anh sẽ chẳng làm gì mình. Thế là cô liền đi theo anh về phòng.
Ga trải giường mới mua phải giặt qua mới có thể sử dụng, Hàn Trầm lấy trong tủ một bộ đưa cho cô, còn mình ra ngoài ban công hút thuốc.
Cẩm Hi nhanh chóng phủ xong. Mệt mỏi cả ngày, cô nằm xuống giường, dõi mắt lên trần nhà, cảm thấy ngày hôm nay giống một giấc mơ. Không bao lâu sau, Hàn Trầm đi vào. Anh lên giường nằm cạnh Cẩm Hi, ôm vai cô, để cô dựa vào lòng mình.
Hai người nhất thời im lặng. Một lúc sau, Cẩm Hi thủ thỉ: “Hàn Trầm, chúng ta đã ở bên nhau… thật sao?”.
Hàn Trầm cười cười, cúi đầu nhìn cô ở cự ly gần: “Chúng ta ở bên nhau rồi”.
Rõ ràng là một câu đơn giản nhưng giọng nói trầm ấm khinh mạn của anh bất giác khiến tim cô rung động. Giây tiếp theo, anh liền áp môi xuống.
Một lúc lâu sau, anh mới rời khỏi đôi môi cô. Cẩm Hi bị hôn đến mức ý loạn tình mê, cả người tựa như chìm trong hương vị của anh, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Cho dù vẫn chưa nhớ lại chuyện trước kia nhưng lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy. Cô thích anh, anh cũng thích cô, hai người ở bên nhau từng giây từng phút.
Đúng lúc này, Hàn Trầm lấy ví tiền ra: “Anh muốn cho em xem một thứ”.
Cẩm Hi hiếu kỳ dõi theo động tác của anh, thấy Hàn Trầm rút ra một chiếc nhẫn: “Đây là thứ sau khi mất trí nhớ, anh luôn đeo ở tay”.
Cẩm Hi quan sát kỹ. Đó là một chiếc nhẫn màu bạc đơn giản, bề mặt còn có vài vết xước, bên trong hình như khắc chữ. Cô cầm lên xem, đó là hàng chữ tiếng Anh:
H&S Forever Love.
H là chữ cái đầu của tên Hàn Trầm.
Còn S thì sao?
Bạch Cẩm Hi là BJX… Không phải tên cô.
Hàn Trầm cũng chú ý đến sắc mặt của Cẩm Hi. Hiện tại, anh không biết tên thật, chỉ đoán, rất có thể S là chữ cái đầu trong tên thật của của cô.
Anh tìm lý do giải thích với Cẩm Hi: “Tên tiếng Anh của anh là Herman. H chắc là chữ cái đầu của từ này. Em còn nhớ tên tiếng Anh của mình trước kia không?”.
Cẩm Hi lắc đầu. Trong lòng cô dậy sóng, vì cô chợt nhớ tới sợi dây chuyền Hàn Trầm đang giữ. Nếu nói trước đó, cô tin mình là vị hôn thê của anh chín phần, thì bây giờ, ít nhất cô cũng tin đến chín mươi chín phần trăm…
“Em cũng có chiếc nhẫn tương tự đúng không?” Anh nắm lấy ngón tay cô.
Thật ra, anh cũng chẳng nuôi hy vọng rằng cô có nhẫn hay không. Vì ngay cả thân phận của cô cũng bị thay đổi, vật quan trọng như vậy chắc chắn sẽ bị người khác lấy đi mất.
Cẩm Hi ôm cổ anh: “Nhẫn thì em không có. Nhưng mà…”, cô thò tay vào cổ áo anh, lôi sợi dây chuyền ra ngoài: “Em chỉ có sợi dây này”. Cô ho khẽ một tiếng: “Đá vũ trụ là em bịa ra đấy. Khi tỉnh lại vào bốn năm trước, nghe nói mặt sợi dây chuyền này ở trong tay em, bác sĩ cũng không thể lấy ra. Sau đó, em nhờ người kiểm tra, họ bảo thành phần là bạch kim, do chịu nhiệt độ cao và va đập nên mới biến dạng. Em không biết cái này vốn có phải là chiếc nhẫn, bên trong có khắc chữ hay không…”
Còn chưa dứt lời, Hàn Trầm đã cúi đầu ngậm lấy môi cô.
“Em giỏi lắm.” Anh lại cắn vành tai cô. “Nếu em sớm nói thật, không biết chừng chúng ta đã nhận ra nhau sớm hơn rồi.”
Cẩm Hi có chút chua xót trong lòng, nhưng bị anh cắn đến toàn thân tê dại. Sợ anh lại cắn mạnh như buổi sáng, cô vội vàng cầu xin: “Em sai rồi, em sai rồi. Em đâu biết đây là tín vật của chúng ta. Tuy nhiên, lúc còn chưa nhận ra anh, em đã trao vật quan trọng như thế cho anh còn gì”.
Câu nói này thành công trong việc lấy lòng người đàn ông, Hàn Trầm cuối cùng cũng tha cho Cẩm Hi, nhưng vẫn nằm sấp trên người cô.
“Đeo nhẫn cho anh.” Anh nói.
Cẩm Hi ngoan ngoãn nghe lời, cầm tay anh, “Đeo vào ngón nào?” Cô hỏi.
“Ngón giữa.”
“Vâng.”
Đeo nhẫn xong, Hàn Trầm vẫn đè trên người cô, không chịu nằm xuống. Anh nâng cằm cô, nhìn chăm chú.
“Dây chuyền cứ để ở chỗ anh. Anh sẽ nhờ người kiểm tra xem có thể phục hồi như cũ không.”
“Vâng.” Cẩm Hi cảm thấy hơi nóng: “Em phải đi ngủ bây giờ, anh ra ngoài đi!”.
Hàn Trầm lật người xuống giường. Cẩm Hi còn chưa kịp vui mừng, đã bị anh ôm chặt thắt lưng từ phía sau.
Toàn thân Cẩm Hi run rẩy: “Anh làm gì vậy? Mau ra sofa ngủ đi!”.
“Anh không đi.” Hàn Trầm đáp.
Cẩm Hi không thể ngờ, anh có thể vô lại đến mức này. Trước đó, cô đưa ra đề nghị, anh không có ý kiến, cô còn tưởng anh đã đồng ý. Ai ngờ, bây giờ anh từ chối thẳng thừng, từ chối rời khỏi giường của cô.
Cẩm Hi quay người định đẩy Hàn Trầm, liền bị anh giữ chặt hai tay.
“Em đừng động đậy.” Hơi thở của anh phả vào mặt cô: “Còn động nữa, anh không bảo đảm sẽ làm chuyện gì với em đâu đấy”.
Cẩm Hi đờ người. Cô không phải con ngốc, hai người đụng chạm thân mật lâu như vậy, cô đương nhiên cảm nhận thấy sự thay đổi của bộ phận nào đó trên cơ thể anh.
Cô liền quay lưng về phía anh, nằm bất động. Hàn Trầm vẫn ôm eo cô, ngắm gương mặt nghiêng trắng ngần, thắt lưng thon thả và đôi chân trần của cô. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, năm ngón tay đặt ở thắt lưng cô tăng thêm sức lực.
Vừa định di chuyển tay lên trên, anh liền nghe thấy tiếng thở đều đều của Cẩm Hi. Hàn Trầm ngẩng đầu, khẽ gọi tên cô: “Cẩm Hi!”.
Cô không có phản ứng, đôi lông mày từ từ giãn ra, lông mi rủ xuống, chứng tỏ cô đã ngủ say.
Hàn Trầm nằm thẳng xuống giường, nở nụ cười nhàn nhạt. Xem ra cô đã quá mệt. Nhưng sao cô có thể giày vò anh như vậy? Cơ thể anh đã bùng cháy một ngọn lửa, còn cô thì thản nhiên ngủ say trong lòng anh.
Nằm một lúc, Hàn Trầm đắp chăn cho Cẩm Hi, sau đó xuống giường đi tắm nước lạnh. Tắm xong, anh vô cùng tỉnh táo nên đứng bên giường, lặng lẽ ngắm cô.
Một, hai năm trở lại đây, anh gần như mất hết hy vọng có thể tìm ra cô, thậm chí còn cho rằng cô không còn tồn tại trên cõi đời này. Bây giờ, được nhìn thấy cô ở bên cạnh, nằm ngủ trên giường của mình, cho dù chẳng làm gì, anh đã thấy vô cùng mãn nguyện.
Trầm mặc một lát, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô rồi đi ra ngoài.
Đồng hồ trên tường vừa chỉ mười giờ, Hàn Trầm đến bên cửa sổ, rút di động gọi cho Quý Bạch, Cục phó Cục Công an của thành phố Lâm. Quý Bạch là người anh Hàn Trầm chơi thân từ nhỏ. Dù những năm qua, Quý Bạch rời khỏi Bắc Kinh, cả hai bận rộn nên ít liên lạc, nhưng họ vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp. Quý Bạch là một trong số những người mà Hàn Trầm tin tưởng. Hơn nữa, nhà họ Quý cũng tương đối có vai vế ở Bắc Kinh, nếu anh quyết tâm lật lại vụ án năm xưa, người có thể giúp anh, có lẽ chỉ một mình Quý Bạch mà thôi.
“Anh Ba!” Hàn Trầm lên tiếng. “Xin anh hãy giúp em tìm một số tư liệu. Em muốn hồ sơ của tất cả những vụ án giết người ở Bắc Kinh vào năm năm trước, bao gồm số người chết, tư liệu chi tiết của nạn nhân, nguyên nhân dẫn đến cái chết, tình hình phá án…”
Quý Bạch lập tức nhận lời.
Sau khi gác máy, Hàn Trầm tựa vào cửa sổ, dõi mắt ra ngoài thành phố lấp lánh ánh đèn.
Trước đây, tất cả mọi người đều nói với anh vị hôn thê kia không tồn tại. Anh cố tình đi tìm cô, nhưng không hề hay biết về vụ án năm năm trước. Tuy nhiên, di ngôn của T và sự tồn tại của Bạch Cẩm Hi đã chứng thực tất cả.
Một khi lãnh đạo cơ quan cũ, các đồng nghiệp và người nhà anh đều không nhắc đến, vậy thì chỉ có một khả năng, vụ án này đã bị niêm phong, thậm chí được xếp vào hàng tuyệt mật. Bây giờ anh muốn điều tra, quả thực không dễ dàng.
Thế nhưng, dù vụ án bị niêm phong, nạn nhân vẫn còn tồn tại. Con người bị giết chết là sự thật mà bất cứ cơ quan hay cá nhân nào cũng không thể xóa bỏ. Từ câu nói Tôi là một trong những sát thủ của vụ án năm đó của T, có thể thấy, vụ án có không ít nạn nhân. Kể cả phía cảnh sát muốn giữ bí mật đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi hồ sơ về những cái chết này.
Vì vậy, anh sẽ bắt đầu hành động từ chỗ các nạn nhân. Nếu xác định được danh sách người chết, anh có thể lần theo manh mối, tìm ra chân tướng của vụ án năm đó.
Trầm tư một lúc, anh quay đầu về căn phòng có người phụ nữ đang ngủ say. Sau này bất kể phải đối mặt với khó khăn trở ngại đến mức nào, anh cũng sẽ điều tra ra sự thật, bắt tội phạm chịu phán xét trước pháp luật. Ngoài ra, anh cũng không bao giờ để em lại rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, không bao giờ để em rời khỏi anh một lần nữa.
Bên cạnh không ngừng có ô tô đi qua, nhiều người ngoái đầu nhìn bọn họ. Một người cảnh sát giao thông đang từ ngã tư phía trước đi nhanh tới.
Cẩm Hi đã ngừng rơi lệ. Vừa rồi cô khóc, hoàn toàn là phản ứng vô thức. Nghe Hàn Trầm nói câu đó, lại nhìn thấy ánh lệ trong mắt anh, não bộ còn chưa kịp suy nghĩ, một nỗi đau khó có thể diễn tả đã ùa vào lòng nên nước mắt cứ thế trào ra.
Bây giờ, tâm trạng của cô đã dần bình tĩnh trở lại. Một kết luận không thể tưởng tượng hiện lên trong đầu cô.
Thế nhưng… làm sao có khả năng này?
Cô biết anh đã có vị hôn thê, cũng có thể đoán ra, người anh tìm kiếm bao năm nay chắc là người con gái đó. Tuy nhiên, cô chưa từng liên hệ người anh tìm với bản thân.
Nhưng vừa rồi, Hàn Trầm lại thốt ra câu nói y hệt người đàn ông trong giấc mộng của cô. Cẩm Hi bất chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh. Anh ngồi sau tấm bình phong trong căn phòng trang nhã của hộp đêm, hình bóng cô độc và yên tĩnh; anh đè cô xuống dưới thân, ánh mắt tựa như được phủ một lớp băng lạnh lẽo. Trong lòng cô biết rõ hơn ai hết, kể từ giây phút đó, cô đã bị anh thu hút. Cô cũng nhớ đến cảnh tượng hai người chạy trên nóc nhà, hình ảnh mơ hồ trong ký ức khiến cô chìm vào nỗi bi thương. Cô còn nhớ tới lần nhìn thấy anh qua màn hình ở thành phố Giang, não bộ của cô bỗng bật ra âm thanh: Dù em đi bất cứ nơi đâu, anh cũng có thể tìm thấy em giữa dòng người.
Cô luôn cho rằng, Hàn Trầm thường khiến cô nghĩ đến một người khác. Nhưng bây giờ, “người khác” đó lại có thể là anh.
Trong lòng chấn động, Cẩm Hi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh: “… Tại sao chứ?”.
Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Hàn Trầm ngả ra sau một chút, nhưng vẫn ôm vai Cẩm Hi, nhìn cô chăm chú ở khoảng cách gần.
Đúng lúc này, người cảnh sát giao thông đi đến nơi, gõ gõ vào cửa xe: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Hàn Trầm buông vai Cẩm Hi. “Không có chuyện gì, tôi sẽ đi ngay.” Anh cất giọng khàn khàn.
Cảnh sát giao thông gật đầu, lùi lại phía sau. Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi, một tay đặt lên vô lăng, tay kia nắm chặt tay cô.
“Chúng ta về nhà trước đã.” Anh nói.
“Vâng.”
Chiếc Land Rover lại hòa vào dòng xe trên đường phố. Suốt quãng đường, anh đều im lặng, dõi mắt về phía trước, nhưng từ đầu đến cuối không hề buông tay cô. Còn Cẩm Hi lòng rối như tơ vò, nỗi ngờ vực ngày càng nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng nhất thời chẳng có đầu mối.
Ô tô nhanh chóng đi về Cục Công an, bên phải là một ngã rẽ về khu ký túc của cảnh sát. Bạch Cẩm Hi nhanh chóng phát hiện xe không rẽ mà cứ tiến thẳng về phía trước.
“Anh đi nhầm rồi, rẽ phải mới đúng.” Cô mở miệng nhắc nhở.
“Không nhầm đâu, nhà anh không ở phía đó.” Hàn Trầm thản nhiên đáp.
Cẩm Hi giật mình, nhất thời lặng thinh.
Hàn Trầm đỗ xe bên dưới khu chung cư. Lúc này, Cẩm Hi mới biết, đầu xe của anh bị đâm móp một chỗ. Hàn Trầm chẳng thèm để ý, kéo cô lên nhà.
Sau khi mở cửa, Hàn Trầm buông tay cô, đi vào nhà trước rồi ném chìa khóa lên bàn uống trà. Cẩm Hi theo sau, vô thức ngó nghiêng xung quanh.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ đơn giản, bài trí nhã nhặn, màu sắc hơi lạnh lẽo. Cửa nhà chỉ có một đôi dép lê nam, trên sofa có chiếc áo sơ mi của anh. Hiển nhiên anh đã sống ở đây lâu rồi.
Hàn Trầm cởi áo khoác, vứt xuống ghế. Cẩm Hi dõi theo bóng lưng anh, trong lòng có nhiều điều muốn hỏi. Anh đột nhiên quay người, đi về phía cô.
“Hàn Trầm, rốt cuộc chuyện này…”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã ôm Cẩm Hi vào lòng rồi cúi xuống hôn cô.
“Ưm…” Cẩm Hi mơ hồ kháng nghị: “Đừng hôn nữa… Anh hãy nói rõ trước đi đã…”.
Nhưng Hàn Trầm đâu bận tâm đến phản ứng của cô. Cảm xúc bùng nổ, nụ hôn này của anh mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào trước đó. Anh hôn cô ngấu nghiến từ cửa ra vào đến phòng khách. Hai người va vào chiếc ghế, đụng cả vào bàn uống trà, cuối cùng thả mình xuống sofa.
Cẩm Hi bị anh hôn đến mức trời đất quay cuồng, hô hấp khó nhọc, miệng lưỡi như không còn thuộc về bản thân.
“Em đau…” Cô rên khẽ một tiếng.
Lúc này, Hàn Trầm mới tỉnh táo đôi chút. Cuối cùng, anh cũng buông tha đôi môi Cẩm Hi, nhưng chỉ liếc cô một cái rồi lại vùi đầu vào trong cổ áo của cô.
“Đau, đau quá! A…” Cẩm Hi hét lên một tiếng. Vì Hàn Trầm cắn mạnh một cái vào dưới cổ cô.
Cẩm Hi đau đến mức toàn thân run rẩy. Bây giờ, Hàn Trầm mới buông người cô, ngồi dậy, tựa vào thành ghế phía sau, thở dài một hơi.
Cẩm Hi cúi đầu nhìn vết răng rõ mồn một ở dưới xương đòn. Vừa định mở miệng mắng người, cổ tay đột nhiên bị anh nắm chặt.
Hàn Trầm ngửa đầu, giơ tay kia che mắt. Sau đó, khóe miệng anh nhếch lên.
Cẩm Hi bất giác không thể thốt ra ba từ “đồ thần kinh”, bởi anh cười rất tươi. Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ như vậy. Bắt gặp bộ dạng này của anh, lòng cô mềm nhũn, cũng rất xót xa.
Thế là cô ngồi im bên cạnh anh, để mặc anh cầm tay mình, đưa lên miệng, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
Trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, câu đầu tiên cô thốt ra là: “Hàn Trầm, nếu anh nhầm lẫn thì sao?”.
Hàn Trầm thả bàn tay che mắt xuống, quay sang Cẩm Hi: “Không thể nhầm lẫn. Chúng ta đều dính dáng đến vụ án năm năm trước, đều bị mất trí nhớ, đều nhớ tới một lời hứa tương tự. Hơn nữa…”, ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Chúng ta đều có cảm giác hết sức mãnh liệt về đối phương. Nhiều sự trùng hợp như vậy thì không phải là trùng hợp, mà chỉ có thể là sự thật, chúng ta từng yêu nhau. Đây mới là sự giải thích hợp lý nhất”.
“Nhưng em chưa bao giờ rời khỏi tỉnh K. Lẽ nào, trước kia anh từng đến thành phố Giang hay sao?” Cẩm Hi chau mày.
Hàn Trầm trầm ngâm trong giây lát.
Anh có nên nói cho cô biết sự thật hay không? Nói với cô: Rất có thể em không phải là Bạch Cẩm Hi, không ai biết tên thật của em. Bố mẹ đã qua đời vốn không phải là bố mẹ ruột, mà chỉ là vật hy sinh dùng để che giấu thân phận thật sự của em mà thôi. Mấy năm qua, em sống bằng thân phận của người khác mà không hề hay biết. Bạch Cẩm Hi thật sự có khả năng đã gặp bất trắc. Cuộc sống lạc quan, vui vẻ của em bây giờ chỉ là cái vỏ giả tạo, do một thế lực nào đó tạo ra.
Không, anh không thể tiết lộ điều này. ít nhất không phải bây giờ.
Hàn Trầm từ tốn mở miệng: “Rất có thể trước kia anh đã từng đến tỉnh K, chúng ta gặp gỡ rồi yêu nhau. Do bị mất trí nhớ nên chúng ta mới lạc mất nhau. Những vấn đề khác, anh nghĩ có liên quan đến vụ án năm đó. Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh sẽ điều tra rõ chuyện này. Còn việc em là vị hôn thê của anh là sự thật rõ rành rành, em không cần phải nghi ngờ”.
Nghe anh nói vậy, Bạch Cẩm Hi tin tưởng thêm vài phần.
Cô nghĩ tới một khả năng, giả dụ cô và Hàn Trầm yêu nhau mà không ai hay biết, rồi hai người cùng bị cuốn vào vụ án năm đó. Do vụ án được bảo mật, họ lại mất trí nhớ nên mỗi người một phương, về mặt logic, giải thích như vậy là hợp tình hợp lý.
Về phần Triệu Tử Húc… Thảo nào cô chẳng có cảm giác gì với người đàn ông này. Chắc là thời đi học, cô và anh ta yêu nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi nên tình cảm không mấy sâu đậm.
Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm. Sự việc đến quá đột ngột làm cô bây giờ vẫn thấy có chút không chân thực. Tuy vẫn tồn tại nghi vấn nhưng nhớ đến cảnh hai người cùng thốt ra lời hứa như nhau, cô cảm nhận một cách rõ ràng nỗi đau quen thuộc từ đáy sâu trong nội tâm.
Thật ra, cô biết rõ, điều này có sức thuyết phục hơn bất cứ sự thực khách quan nào. Người đàn ông mà cô mong nhớ đã lâu trong giấc mơ, không ngờ lại chính là Hàn Trầm.
Nếu cô là vị hôn thê của anh… vậy thì từ đầu đến cuối, giữa cô và anh không hề tồn tại người thứ ba? Trong lòng anh chưa từng có một người nào khác? Anh ngốc nghếch, tìm kiếm cô bao nhiêu năm qua?
“Như vậy…” Cô hít một hơi sâu, chậm rãi mờ miệng: “Anh đã đi tìm vị hôn thê của mình suốt năm năm trời?”.
Hàn Trầm ghé người, ôm vai cô: “Là anh tìm em”.
Trái tim Cẩm Hi mềm nhũn, nước mắt lại chảy dài. Hàn Trầm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của cô. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hòa quyện của hai người.
Một lúc sau, Hàn Trầm lên tiếng: “Bạch Cẩm Hi, cả anh và em đều bị mất trí nhớ, nhưng anh luôn nhớ đến sự tồn tại của một người con gái, vì thế đã đi tìm em suốt mấy năm. Tại sao em không một lần nhớ tới anh, còn tưởng anh là tên ngốc Triệu Tử Húc đó?”.
Cẩm Hi không ngờ anh đột nhiên hỏi câu này. Bộ não cô vụt qua một ý nghĩ: Anh nhớ đến sự tồn tại của cô, còn cô lại quên sạch sành sanh. Vậy thì chỉ có thể khẳng định một điều, tình cảm của anh sâu nặng hơn cô.
Cẩm Hi tuyệt đối không nói ra câu này, nhưng cô không chắc Hàn Trầm có nghĩ như vậy hay không?
“Từ nay trở đi, hãy dùng từng giây từng phút của em bù đắp cho anh.” Hàn Trầm nhìn cô đăm đăm.
Cẩm Hi nhất thời không biết đáp lời thế nào. Đúng lúc này, di động của cô kêu tít tít, báo hiệu có tin nhắn. Cô cầm lên xem, là Châu Tiểu Triện gửi tới: Tiểu Bạch! Chị đang ở đâu? Em đã xách hết đồ của chị về ký túc rồi, chị còn không về mở cửa cho em?
Cẩm Hi lập tức đứng dậy: “Em phải về đây…”, còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị Hàn Trầm đoạt mất. Anh cất giọng thản nhiên: “Em không thể về”.
Cẩm Hi ấp úng: “Nhưng…”. Tuy hai người đã là hôn thê hôn phu nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn bình tâm, cũng vẫn không nhớ chuyện quá khứ, làm sao có thể ở lại đây…
“Hàn Trầm… Anh… Anh hãy cho em chút thời gian, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Hàn Trầm đứng lên: “Em đi cũng được, anh sẽ dọn đến sống ở ký túc của em”.
Cẩm Hi: “…”.
Hai người trầm mặc, mắt đối mắt trong giây lát, đầu óc Cẩm Hi chợt hiện lên hình ảnh anh che mắt nở nụ cười rạng rỡ vừa rồi.
“Được rồi, em dọn đến đây là được chứ gì.” Cô thỏa hiệp.
Hàn Trầm mỉm cười, cầm điện thoại của cô. Cẩm Hi tưởng anh nhắn tin cho Châu Tiểu Triện, ai ngờ anh bấm số gọi đi.
“Anh làm gì vậy?” Cẩm Hi định giằng lấy di động nhưng anh nghiêng người né tránh.
“Tiểu Triện, mau xách hành lý của Cẩm Hi đến nhà tôi.” Nói xong, anh lập tức dập máy.
Cẩm Hi đờ người: “Sao anh lại có thể nói thẳng với Tiểu Triện? Những người khác sẽ nghĩ thế nào?”.
“Kệ họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Hàn Trầm bất cần đáp.
Cẩm Hi há hốc miệng, cảm thấy bản thân không thể theo kịp tiết tấu của anh: “Hàn Trầm, chẳng phải em là vị hôn thê của anh hay sao? Sao anh có thể ngang ngược với vị hôn thê như thế?”.
Hàn Trầm liếc cô một cái, ngồi xuống ghế châm một điếu thuốc, đồng thời mở miệng: “Trên đời này có biết bao người cầu mà không được, nhưng họ vẫn phải chịu đựng, cứ cố gắng sống, cuộc đời cũng trôi qua rất nhanh”.
Cẩm Hi hơi ngẩn người. Đây là câu cô từng nói.
“Anh đã chuẩn bị tâm lý cứ sống như vậy cả đời. Nhưng em đã trở về…” Nói xong, anh cúi đầu hút thuốc. Trong lòng Bạch Cẩm Hi tràn ngập nỗi xót xa.
Vì cô đã trở về nên anh mới vui mừng, nên anh mới ngang ngược, không cho phép cô rời đi hay sao?
Trầm lặng trong giây lát, Cẩm Hi ngồi xuống sofa, giơ tay ôm cổ anh. Hàn Trầm lập tức buông điếu thuốc, ôm chặt cô, còn cô ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên môi anh.
Hàn Trầm, anh đợi ngày này đã quá lâu rồi. Tuy nhiên, anh đã nhận ra Bạch Cẩm Hi là vị hôn thê của mình trước mấy ngày.
Còn Bạch Cẩm Hi thì sao?
Tiếng nước trong nhà tắm chảy ào ào, cô một mình ngồi ở sofa, thẫn thờ hồi lâu. Kể từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu sống chung với một người đàn ông? Lý trí đã chấp nhận, nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn như trong cơn mộng du.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, Cẩm Hi là người thấu tình đạt lý, một khi đã nhận lời anh, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa, cô rất hiếu kỳ về chuyện xảy ra trong quá khứ, việc sống chung với Hàn Trầm có thể giúp hai người nhanh chóng khôi phục trí nhớ cũng không biết chừng. Ngoài ra, anh cũng đáng thương biết bao…
Đang chìm trong suy tư, Cẩm Hi chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô đứng dậy đi mở cửa, liền bắt gặp vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và căng thẳng của Châu Tiểu Triện.
Nhìn thấy cậu ta, Bạch Cẩm Hi sửng sốt, vài giây sau mới nhớ ra, Hàn Trầm bảo cậu ta mang hành lý của cô đến đây. Thế là cô lập tức đóng sập cửa ngay trước mặt cậu ta.
Nghĩ đến vẻ mặt của Châu Tiểu Triện vừa rồi, Cẩm Hi vô thức cúi xuống quan sát bản thân. Lúc này, cô mới phát hiện, mình vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân và đi dép lê của bệnh viện. Bị Hàn Trầm hôn cả buổi tối, lại thêm buổi sáng nay, đầu tóc cô rối bù, đôi môi sưng vù, bên dưới xương đòn trong cổ áo còn vết răng cắn rõ rệt…
Cẩm Hi vô cùng xấu hổ, vội vàng cài cúc cổ áo, bình ổn hơi thở mới giả bộ bình tĩnh mở cửa.
Châu Tiểu Triện nhìn cô với ánh mắt đầy tủi thân. Cẩm Hi quyết định làm “người ác”, áp chế đối phương trước: “Sao thế? Cậu có thái độ kiểu gì vậy? Tự dưng nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”.
Châu Tiểu Triện bi phẫn: “Lẽ nào đúng như em nghĩ? Chị bị anh ấy… Hai người nhanh như vậy sao?”.
Cẩm Hi đỏ mặt, giật túi đồ trong tay cậu ta: “Đầu óc cậu toàn nghĩ linh tinh gì thế? Tôi chỉ bị cắn một phát thôi mà”.
Châu Tiểu Triện tròn mắt: “Chỉ cắn một phát thôi?”. Cậu ta cảm thấy mù mờ, người từ trước đến nay luôn trầm ổn, lạnh lùng như Hàn Trầm lại cắn Tiểu Bạch một phát?
Cẩm Hi không thể tiếp tục đề tài này, cô bỏ túi đỠxuống đất, khoanh tay nói với cậu ta: “Tiểu Triện, bây giờ tôi không có cách nào giải thích rõ với cậu. Chúng tôi… đã ở bên nhau rồi. Nhưng tôi tạm thời dọn đến đây là để điều tra vụ án mà T nói. Cậu nhớ đừng tiết lộ chuyện này với bất cứ ai. Cảm ơn, không còn việc gì thì tôi đóng cửa đây”.
“Hả?”
Cẩm Hi đóng sập cửa, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thật ngại quá, cô lại một lần nữa dùng khí thế trấn áp Châu Tiểu Triện.
Trong nhà tắm, Hàn Trầm đã tắt vòi nước, cầm khăn mặt lau đầu. Nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, anh cười tủm tỉm.
Lau đầu xong, anh mặc quần dài, nhưng vừa định mở cửa, anh mới chợt nhớ ra mình chưa mặc áo. Vì sống độc thân nên anh có thói quen cứ như vậy đi ra ngoài.
Tuy nhiên, Hàn Trầm chỉ ngập ngừng vài giây. Sau đó, anh thản nhiên bước ra. Cẩm Hi đang tựa người vào cửa nhà, vô thức ngoảnh đầu sang một bên khi nhìn thấy Hàn Trầm.
“Em cũng đi tắm đây.” Cô nhanh chóng lấy bộ đồ và khăn mặt trong túi hành lý, đi qua người anh vào nhà tắm. Cô khóa trái cửa, bỗng thấy hơi buồn cười.
Bây giờ, anh là bạn trai của cô, là vị hôn phu cô vừa tìm lại được. Nghĩ tới điều này, tâm trạng Cẩm Hi bỗng trở nên lơ lửng. Nhưng cô vẫn rất vui vẻ, là niềm vui ngọt ngào chưa từng thấy xuất phát từ đáy sâu trong nội tâm. Cô không nhịn được, xoay tròn một vòng, vừa tắm vừa ngâm nga.
Hàn Trầm vào phòng ngủ mặc áo sơ mi rồi đi đến sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Lúc này đã gần trưa, căn phòng tràn ngập ánh nắng. Từ nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy và tiếng hát khe khẽ. Dưới nền nhà có chiếc túi xách màu đỏ cam, trên bàn uống nước là di động của cô.
Ngôi nhà vốn lạnh lẽo, tĩnh mịch bỗng có thêm hơi thở và dấu vết của người phụ nữ. Anh ngẩng đầu, dõi mắt về phía cửa nhà tắm, miệng hơi nhếch lên.
Bạch Cẩm Hi vừa tắm xong đi ra ngoài, liền thấy Hàn Trầm đang ngồi ở phía đối diện, nhìn cô chăm chú. Tóc anh vẫn chưa khô, đôi mắt đen ngời sáng, áo sơ mi không cài hết cúc, cổ áo hơi mở ra. Trông anh lúc này vô cùng đẹp trai.
“Lại đây hôn một cái nào.” Hàn Trầm lên tiếng.
Cẩm Hi đờ ra trước lời mời gọi thẳng thừng của anh, cô lập tức từ chối: “Không được. Em phải đi giặt quần áo bây giờ”.
Nói xong, cô đi ra ngoài ban công, nơi để máy giặt, rồi lại nhìn qua chậu quần áo bẩn của Hàn Trầm ở bên cạnh.
“Hàn Trầm! Tiểu Triện và mọi người đều giặt quần áo, tất và đồ lót lẫn lộn. Chắc anh không như vậy đấy chứ?”
Hàn Trầm hít một hơi thuốc. Tất và đồ lót giặt chung với quần áo? Từ nhỏ anh đã không thể nào chịu nổi chuyện này.
Có điều…
“Những thứ đó cần gì phải giặt riêng?” Anh cất giọng bình thản.
Cẩm Hi quả nhiên cất giọng không tán thành: “Cảnh sát hình sự các anh đều như nhau cả. Em còn tưởng anh khác họ cơ. Thôi được rồi, để em giặt chung vậy”.
Hàn Trầm cười: “Tùy em”.
Một khi đã quyết định sống thì bước tiếp theo là phải tìm hiểu ngôi nhà mới, Cẩm Hi giặt quần áo rồi đi vào phòng khách. Thấy Hàn Trầm tắt mẩu thuốc, đứng lên, cô chợt có chút căng thẳng, đi nhanh về phía thư phòng: “Em tham quan một lát”.
Thư phòng sạch sẽ gọn gàng, còn phòng ngủ rộng rãi sáng sủa. Bạch Cẩm Hi dạo một vòng, nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề: Căn hộ chỉ có một chiếc giường.
Từ phòng ngủ đi ra ngoài, thấy Hàn Trầm vẫn thản nhiên như không, cô cũng chẳng nhắc đến vấn đề đó mà chỉ nói: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, nhân tiện mua chút đồ”.
Hai người giải quyết bữa trưa tại một quán ăn nhỏ gần khu chung cư. Chắc Hàn Trầm thường đến đây ăn cơm, vì khi anh cùng cô đi vào, mấy nhân viên phục vụ đều tỏ ra ngạc nhiên. Cẩm Hi ngồi yên vị một lúc, họ vẫn thỉnh thoảng liếc qua bên này.
Đến lúc hai người ăn cơm xong, đám nhân viên càng kinh ngạc hơn. Ngay cả Cẩm Hi cũng bất ngờ, vì Hàn Trầm tuy không nhiều lời nhưng chăm sóc cô vô cùng chu đáo.
Khi cô nhân viên bê đĩa sắt đựng thịt bò xào nóng hổi lên, anh liền gõ xuống mặt bàn: “Đặt sang bên này”. Đến khi hết nóng, anh mới đẩy về phía Cẩm Hi. Món ăn bày lên hết, cô tỏ ra vui mừng: “Đều là món em thích”. Anh nói: “Anh gọi theo khẩu vị của em mà”. Cô uống hết trà nhưng không chú ý, anh liền giơ tay bảo nhân viên phục vụ rót thêm. Cuối cùng, khi người nhân viên bê đĩa hoa quả tới, cô vừa định ăn liền bị anh ngăn lại. Anh quay đầu nói với nhân viên: “Cô dọn đi, thời gian này cô ấy không được ăn đồ lạnh”.
Người nhân viên nở nụ cười mang hàm ý sâu xa. Cẩm Hi biết cô ta hiểu nhầm, tưởng cô “đến tháng” nên Hàn Trầm mới quan tâm như vậy. Trên thực tế, chỉ là cô vừa mới lành vết thương.
Cẩm Hi mim cười, vừa uống nước vừa lên tiếng: “Anh “nhập vai” nhanh quá đấy, em còn chưa mấy thích ứng”.
Hàn Trầm đặt tay lên thành ghế phía sau, uống một ngụm trà, từ tốn mở miệng: “Đó là lẽ dĩ nhiên! Anh chưa bao giờ thoát khỏi vai diễn, đâu giống em”.
Cẩm Hi suýt sặc nước, chột dạ nên lặng thinh.
Buổi chiều, siêu thị đông người, Cẩm Hi đẩy xe hàng, còn Hàn Trầm ôm eo cô. Hai người cần mua rất nhiều đồ: ga trải giường và vỏ chăn mới, dép đi trong nhà, chậu, dầu gội, sữa tắm… Tại sao không lấy đồ dùng cá nhân từ ký túc? Cẩm Hi cũng có ý đồ riêng. Thứ nhất, thỉnh thoảng cô cũng phải quay về ký túc một vài ngày, để che giấu chuyện sống chung với Hàn Trầm. Thứ hai, sống chung là quyết định hơi đột ngột, nhỡ một ngay nào đó xảy ra mâu thuẫn, cô vẫn còn có chỗ để trú ngụ.
Trong lúc Cẩm Hi chọn đồ, Hàn Trầm đứng bên cạnh, thỉnh thoảng giơ tay ngăn cô: “Thứ này nhà có, không cần mua”.
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng chọn xong. Lúc thanh toán, Hàn Trầm đứng trước quầy thu ngân, tay cầm ví tiền, Cẩm Hi ở bên cạnh xe đẩy chờ đợi.
Kết quả, cô nhìn thấy Tân Giai ở một nơi không xa. Tân Giai cũng đang đẩy xe hàng, cách Cẩm Hi hơn mười mét. Cô ta mặc một chiếc áo màu phấn hồng, váy dài trắng, nhìn giống như một nàng tiên. Nhìn thấy Cẩm Hi và Hàn Trầm, sắc mặt cô ta không chút biểu cảm.
Trước đây, Cẩm Hi nghe mọi người tán gẫu, nói Tân Giai theo đuổi Hàn Trầm ráo riết, còn theo anh từ Bắc Kinh đến tận thành phố Lam, thậm chí mua nhà cùng một khu với anh nên hôm nay gặp cô ta ở siêu thị cũng không phải là điều quá bất ngờ.
Cẩm Hi và cô ta chạm mắt trong giây lát. Cô đột nhiên mỉm cười, vẫy tay với đối phương. Tân Giai liền biến sắc mặt. Cẩm Hi quay đi chỗ khác, không nhìn cô ta nữa.
Hàn Trầm dường như không nhìn thấy Tân Giai. Thanh toán xong, anh đút ví tiền vào túi quần rồi ôm eo cô, hai người rời khỏi siêu thị.
Vì mất nhiều thời gian ở siêu thị nên hai người về đến nhà đã là tầm chạng vạng. Hàn Trầm xách mấy túi lớn, còn Cẩm Hi chỉ xách túi đồ đông lạnh.
Trong lúc xếp đồ vào ngăn đá, đầu óc cô chợt vụt qua một ý nghĩ. Nhỡ một ngày nào đó xuất hiện vị hôn thê thật sự của anh thì sao? Cô đã mở lòng đến với anh, nếu thật sự nhầm đối tượng, anh có thể đi chết được rồi. Nghĩ đến đây, Cẩm Hi thông suốt vấn đề, quyết định không để ý đến nữa.
Vừa đứng lên, eo đột nhiên bị siết chặt, Hàn Trầm ôm Cẩm Hi từ phía sau, tì cằm lên vai cô. Cả hai bất động một lúc, trong lòng rất ngọt ngào nhưng Cẩm Hi cất giọng nghiêm nghị: “Anh tránh ra đi, em phải đi trải ga giường bây giờ”.
Hàn Trầm liền buông tay: “Ừ”.
Cẩm Hi quay đầu, liền nhìn thấy anh đang cười cười.
“Anh cười gì thế?” Cô cất giọng cảnh giác: “Em trải giường của em, còn anh ngủ ở sofa. Anh đề nghị em sống cùng anh, em đã nhận lời. Nhưng em không đồng ý những chuyện khác, anh đừng có nghĩ ngợi lung tung. Em đã nói rồi, em cần thời gian để chấp nhận sự thật này”.
Hàn Trầm bình thản đáp: “Em cứ trải giường đi”. Nói xong, anh đi về phòng ngủ trước.
Anh tỏ thái độ nước đôi khiến Cẩm Hi có chút e dè. Nhưng cô nghĩ, chắc anh sẽ chẳng làm gì mình. Thế là cô liền đi theo anh về phòng.
Ga trải giường mới mua phải giặt qua mới có thể sử dụng, Hàn Trầm lấy trong tủ một bộ đưa cho cô, còn mình ra ngoài ban công hút thuốc.
Cẩm Hi nhanh chóng phủ xong. Mệt mỏi cả ngày, cô nằm xuống giường, dõi mắt lên trần nhà, cảm thấy ngày hôm nay giống một giấc mơ. Không bao lâu sau, Hàn Trầm đi vào. Anh lên giường nằm cạnh Cẩm Hi, ôm vai cô, để cô dựa vào lòng mình.
Hai người nhất thời im lặng. Một lúc sau, Cẩm Hi thủ thỉ: “Hàn Trầm, chúng ta đã ở bên nhau… thật sao?”.
Hàn Trầm cười cười, cúi đầu nhìn cô ở cự ly gần: “Chúng ta ở bên nhau rồi”.
Rõ ràng là một câu đơn giản nhưng giọng nói trầm ấm khinh mạn của anh bất giác khiến tim cô rung động. Giây tiếp theo, anh liền áp môi xuống.
Một lúc lâu sau, anh mới rời khỏi đôi môi cô. Cẩm Hi bị hôn đến mức ý loạn tình mê, cả người tựa như chìm trong hương vị của anh, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Cho dù vẫn chưa nhớ lại chuyện trước kia nhưng lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy. Cô thích anh, anh cũng thích cô, hai người ở bên nhau từng giây từng phút.
Đúng lúc này, Hàn Trầm lấy ví tiền ra: “Anh muốn cho em xem một thứ”.
Cẩm Hi hiếu kỳ dõi theo động tác của anh, thấy Hàn Trầm rút ra một chiếc nhẫn: “Đây là thứ sau khi mất trí nhớ, anh luôn đeo ở tay”.
Cẩm Hi quan sát kỹ. Đó là một chiếc nhẫn màu bạc đơn giản, bề mặt còn có vài vết xước, bên trong hình như khắc chữ. Cô cầm lên xem, đó là hàng chữ tiếng Anh:
H&S Forever Love.
H là chữ cái đầu của tên Hàn Trầm.
Còn S thì sao?
Bạch Cẩm Hi là BJX… Không phải tên cô.
Hàn Trầm cũng chú ý đến sắc mặt của Cẩm Hi. Hiện tại, anh không biết tên thật, chỉ đoán, rất có thể S là chữ cái đầu trong tên thật của của cô.
Anh tìm lý do giải thích với Cẩm Hi: “Tên tiếng Anh của anh là Herman. H chắc là chữ cái đầu của từ này. Em còn nhớ tên tiếng Anh của mình trước kia không?”.
Cẩm Hi lắc đầu. Trong lòng cô dậy sóng, vì cô chợt nhớ tới sợi dây chuyền Hàn Trầm đang giữ. Nếu nói trước đó, cô tin mình là vị hôn thê của anh chín phần, thì bây giờ, ít nhất cô cũng tin đến chín mươi chín phần trăm…
“Em cũng có chiếc nhẫn tương tự đúng không?” Anh nắm lấy ngón tay cô.
Thật ra, anh cũng chẳng nuôi hy vọng rằng cô có nhẫn hay không. Vì ngay cả thân phận của cô cũng bị thay đổi, vật quan trọng như vậy chắc chắn sẽ bị người khác lấy đi mất.
Cẩm Hi ôm cổ anh: “Nhẫn thì em không có. Nhưng mà…”, cô thò tay vào cổ áo anh, lôi sợi dây chuyền ra ngoài: “Em chỉ có sợi dây này”. Cô ho khẽ một tiếng: “Đá vũ trụ là em bịa ra đấy. Khi tỉnh lại vào bốn năm trước, nghe nói mặt sợi dây chuyền này ở trong tay em, bác sĩ cũng không thể lấy ra. Sau đó, em nhờ người kiểm tra, họ bảo thành phần là bạch kim, do chịu nhiệt độ cao và va đập nên mới biến dạng. Em không biết cái này vốn có phải là chiếc nhẫn, bên trong có khắc chữ hay không…”
Còn chưa dứt lời, Hàn Trầm đã cúi đầu ngậm lấy môi cô.
“Em giỏi lắm.” Anh lại cắn vành tai cô. “Nếu em sớm nói thật, không biết chừng chúng ta đã nhận ra nhau sớm hơn rồi.”
Cẩm Hi có chút chua xót trong lòng, nhưng bị anh cắn đến toàn thân tê dại. Sợ anh lại cắn mạnh như buổi sáng, cô vội vàng cầu xin: “Em sai rồi, em sai rồi. Em đâu biết đây là tín vật của chúng ta. Tuy nhiên, lúc còn chưa nhận ra anh, em đã trao vật quan trọng như thế cho anh còn gì”.
Câu nói này thành công trong việc lấy lòng người đàn ông, Hàn Trầm cuối cùng cũng tha cho Cẩm Hi, nhưng vẫn nằm sấp trên người cô.
“Đeo nhẫn cho anh.” Anh nói.
Cẩm Hi ngoan ngoãn nghe lời, cầm tay anh, “Đeo vào ngón nào?” Cô hỏi.
“Ngón giữa.”
“Vâng.”
Đeo nhẫn xong, Hàn Trầm vẫn đè trên người cô, không chịu nằm xuống. Anh nâng cằm cô, nhìn chăm chú.
“Dây chuyền cứ để ở chỗ anh. Anh sẽ nhờ người kiểm tra xem có thể phục hồi như cũ không.”
“Vâng.” Cẩm Hi cảm thấy hơi nóng: “Em phải đi ngủ bây giờ, anh ra ngoài đi!”.
Hàn Trầm lật người xuống giường. Cẩm Hi còn chưa kịp vui mừng, đã bị anh ôm chặt thắt lưng từ phía sau.
Toàn thân Cẩm Hi run rẩy: “Anh làm gì vậy? Mau ra sofa ngủ đi!”.
“Anh không đi.” Hàn Trầm đáp.
Cẩm Hi không thể ngờ, anh có thể vô lại đến mức này. Trước đó, cô đưa ra đề nghị, anh không có ý kiến, cô còn tưởng anh đã đồng ý. Ai ngờ, bây giờ anh từ chối thẳng thừng, từ chối rời khỏi giường của cô.
Cẩm Hi quay người định đẩy Hàn Trầm, liền bị anh giữ chặt hai tay.
“Em đừng động đậy.” Hơi thở của anh phả vào mặt cô: “Còn động nữa, anh không bảo đảm sẽ làm chuyện gì với em đâu đấy”.
Cẩm Hi đờ người. Cô không phải con ngốc, hai người đụng chạm thân mật lâu như vậy, cô đương nhiên cảm nhận thấy sự thay đổi của bộ phận nào đó trên cơ thể anh.
Cô liền quay lưng về phía anh, nằm bất động. Hàn Trầm vẫn ôm eo cô, ngắm gương mặt nghiêng trắng ngần, thắt lưng thon thả và đôi chân trần của cô. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, năm ngón tay đặt ở thắt lưng cô tăng thêm sức lực.
Vừa định di chuyển tay lên trên, anh liền nghe thấy tiếng thở đều đều của Cẩm Hi. Hàn Trầm ngẩng đầu, khẽ gọi tên cô: “Cẩm Hi!”.
Cô không có phản ứng, đôi lông mày từ từ giãn ra, lông mi rủ xuống, chứng tỏ cô đã ngủ say.
Hàn Trầm nằm thẳng xuống giường, nở nụ cười nhàn nhạt. Xem ra cô đã quá mệt. Nhưng sao cô có thể giày vò anh như vậy? Cơ thể anh đã bùng cháy một ngọn lửa, còn cô thì thản nhiên ngủ say trong lòng anh.
Nằm một lúc, Hàn Trầm đắp chăn cho Cẩm Hi, sau đó xuống giường đi tắm nước lạnh. Tắm xong, anh vô cùng tỉnh táo nên đứng bên giường, lặng lẽ ngắm cô.
Một, hai năm trở lại đây, anh gần như mất hết hy vọng có thể tìm ra cô, thậm chí còn cho rằng cô không còn tồn tại trên cõi đời này. Bây giờ, được nhìn thấy cô ở bên cạnh, nằm ngủ trên giường của mình, cho dù chẳng làm gì, anh đã thấy vô cùng mãn nguyện.
Trầm mặc một lát, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô rồi đi ra ngoài.
Đồng hồ trên tường vừa chỉ mười giờ, Hàn Trầm đến bên cửa sổ, rút di động gọi cho Quý Bạch, Cục phó Cục Công an của thành phố Lâm. Quý Bạch là người anh Hàn Trầm chơi thân từ nhỏ. Dù những năm qua, Quý Bạch rời khỏi Bắc Kinh, cả hai bận rộn nên ít liên lạc, nhưng họ vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp. Quý Bạch là một trong số những người mà Hàn Trầm tin tưởng. Hơn nữa, nhà họ Quý cũng tương đối có vai vế ở Bắc Kinh, nếu anh quyết tâm lật lại vụ án năm xưa, người có thể giúp anh, có lẽ chỉ một mình Quý Bạch mà thôi.
“Anh Ba!” Hàn Trầm lên tiếng. “Xin anh hãy giúp em tìm một số tư liệu. Em muốn hồ sơ của tất cả những vụ án giết người ở Bắc Kinh vào năm năm trước, bao gồm số người chết, tư liệu chi tiết của nạn nhân, nguyên nhân dẫn đến cái chết, tình hình phá án…”
Quý Bạch lập tức nhận lời.
Sau khi gác máy, Hàn Trầm tựa vào cửa sổ, dõi mắt ra ngoài thành phố lấp lánh ánh đèn.
Trước đây, tất cả mọi người đều nói với anh vị hôn thê kia không tồn tại. Anh cố tình đi tìm cô, nhưng không hề hay biết về vụ án năm năm trước. Tuy nhiên, di ngôn của T và sự tồn tại của Bạch Cẩm Hi đã chứng thực tất cả.
Một khi lãnh đạo cơ quan cũ, các đồng nghiệp và người nhà anh đều không nhắc đến, vậy thì chỉ có một khả năng, vụ án này đã bị niêm phong, thậm chí được xếp vào hàng tuyệt mật. Bây giờ anh muốn điều tra, quả thực không dễ dàng.
Thế nhưng, dù vụ án bị niêm phong, nạn nhân vẫn còn tồn tại. Con người bị giết chết là sự thật mà bất cứ cơ quan hay cá nhân nào cũng không thể xóa bỏ. Từ câu nói Tôi là một trong những sát thủ của vụ án năm đó của T, có thể thấy, vụ án có không ít nạn nhân. Kể cả phía cảnh sát muốn giữ bí mật đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi hồ sơ về những cái chết này.
Vì vậy, anh sẽ bắt đầu hành động từ chỗ các nạn nhân. Nếu xác định được danh sách người chết, anh có thể lần theo manh mối, tìm ra chân tướng của vụ án năm đó.
Trầm tư một lúc, anh quay đầu về căn phòng có người phụ nữ đang ngủ say. Sau này bất kể phải đối mặt với khó khăn trở ngại đến mức nào, anh cũng sẽ điều tra ra sự thật, bắt tội phạm chịu phán xét trước pháp luật. Ngoài ra, anh cũng không bao giờ để em lại rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, không bao giờ để em rời khỏi anh một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.