Chương 52: Tôi muốn giết người.
Đinh Mặc
14/05/2015
“Cẩm Hi!” Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên.
Người đàn ông đứng ở cầu thang bên dưới, áo rách tả tơi, mặt mày nhem nhuốc, đang ngẩng đầu nhìn cô. Vào thời khắc đó, thế giới của Tô Miên chỉ còn lại hình bóng anh. Ánh mắt anh chứa đầy vẻ bi thương. Nhưng chỉ vài giây sau, anh liền cụp mi, che giấu mọi tâm tình phức tạp.
“Bác sĩ Từ chưa chết! Bác sĩ Từ vẫn còn sống!” Lải Nhải mừng rỡ reo lên rồi lập tức chạy lên tầng trên: “Lão đại! Mặt Lạnh! Bác sĩ Từ không sao cả!”
Ở cầu thang bên dưới, mấy người cảnh sát hình sự dừng bước, nở nụ cười phấn khởi: “Mau đi thông báo với mọi người, con tin vẫn còn sống!”
Chỉ duy nhất Từ Tư Bạch và Tô Miên đứng bất động, không khóc cũng chẳng cười, chỉ yên lặng nhìn nhau.
Vài giây sau, Tô Miên nhảy mấy bước xuống cầu thang, giơ tay ôm chặt lấy anh. Thân thể Từ Tư Bạch mát lạnh, có mùi máu tanh và mùi thuốc nổ. Hai cánh tay anh buông thõng, một lúc sau mới nhẹ nhàng ôm thắt lưng cô.
“Em xin lỗi…” Tô Miên mở miệng một cách khó nhọc.
Cô có thể nói gì đây? Nói cô thật sự không thể quyết định? Nói vào một khoảnh khắc, tự đáy lòng cô cũng muốn đi cứu anh? Nói lúc bấy giờ gặp đèn đỏ nên cô mới không thể rẽ về phía anh?
Nhưng nếu không gặp đèn đỏ, liệu cô có thể quyết tâm bỏ rơi Châu Triểu Triện, đến cứu anh hay không? Tiểu Triện sẽ thế nào? Vấn đề này mãi mãi không có lời giải đáp.
“Từ Tư Bạch, em xin lỗi!” Tô Miên nhắc lại lần nữa.
Từ Tư Bạch cúi đầu, nhìn đôi mắt sưng húp, gương mặt nhợt nhạt, cả nỗi mừng vui và bi thương lẫn lộn trong đáy mắt cô. Bộ não anh vụt qua ý nghĩ: Thì ra, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động ôm mình, sau khi đã vứt bỏ mình.
Một nơi nào đó ở đáy sâu nội tâm dần trở nên lạnh lẽo, nhưng bắt gặp bộ dạng này của cô, anh vẫn xót xa, vẫn không nhịn được, vừa vuốt tóc cô vừa nói nhỏ: “Anh không sao.”
“Bác sĩ Từ!” Một giọng đàn ông từ phía sau vang lên. Đó là Châu Tiểu Triện. Cậu ta được một nhân viên y tế dìu lên cầu thang. Nhìn thấy Từ Tư Bạch, cậu ta vô cùng mừng rỡ, đi mấy bước lên, ôm chầm lấy anh.
“Anh không sao cả! Tốt quá!” Châu Tiểu Triện sụt sịt: “Nếu anh chết, cả đời này em sẽ không yên lòng!”
Những người ở xung quanh đầu cười, Tô Miên cũng mỉm cười. Từ Tư Bạch buông Tô Miên, vỗ đầu Châu Tiểu Triện: “Tiểu Triện, đừng khóc nữa, tôi vẫn ổn.”
Lúc này, Hàn Trầm, Mặt Lạnh và Lải Nhải vừa vặn đến nơi, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
Mặt Lạnh: “Tốt quá!”
Hàn Trầm đứng sau bọn họ, cũng mỉm cười gật đầu: “Anh không sao là tốt rồi!”
Tô Miên quay đầu sang Hàn Trầm. Anh nhìn thấy niềm vui to lớn trong mắt cô, còn cô bắt gặp tia sáng dịu dàng và nhẹ nhõm trong mắt anh. Từ Tư Bạch liếc đi nơi khác, tựa như không thấy tình ý nồng đậm trong mắt hai người.
“Bác sĩ Từ, anh thoát thân kiểu gì vậy?” Lải Nhải nhắc tới vấn đề mà mọi người đều quan tâm.
Từ Tư Bạch nheo mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng nhiều phút trước đó. Sau khi tắt màn hình liên lạc, anh thất thần trong giây lát. Vào thời khắc đó, anh không quan tâm đến sự sống chết của bản thân. Nhưng một lúc sau, anh lại khôi phục sự bình tĩnh. Dù bị Tô Miên bỏ rơi, anh cũng không cho phép bản thân chết một cách vô nghĩa như vậy. Từ Tư Bạch cúi đầu, quan sát trái bom trên ngực mình. Mặc dù ngón tay có thể miễn cưỡng di chuyển đến màn hình nhập mật mã nhưng A nói, mật mã là dấu vân tay của Cẩm Hi nên anh thử cũng vô ích.
Từ Tư Bạch lại ngẩng đầu quan sát xung quanh, dễ dàng nhận ra đây là văn phòng của một tòa cao ốc nào đó. Anh có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng tương tự ngoài cửa sổ. Trong bất cứ tình huống nào, Từ Tư Bạch cũng là người hết sức bình tĩnh. Anh nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng lại những chi tiết có liên quan.
Anh nhớ đến vụ nổ lần trước, tổ Khiên Đen giải được mật mã là 200090420. Mặc dù vậy, do bị người dân cản trở nên họ vẫn không kịp cứu nạn nhân. Đây mới là mục đích của nhóm sát thủ, một sự chế giễu tàn khốc.
Anh lại hồi tưởng lại thái độ của A vừa nãy và từng câu nói của hắn.
Hắn nói: “Chỉ dấu vân tay của chị gái tôi mới có thể giải mật mã trái bom này. Nhưng chị ấy chỉ có đủ thời gian cứu một người… Không phải trong lòng chị ấy, ngay cả Châu Tiểu Triện, anh cũng không sánh bằng đấy chứ?”
Hắn đeo khẩu trang, để lộ đôi mắt thấp thoáng ý cười xảo quyệt, tựa như đây chỉ là một trò chơi. Còn nữa, hắn ngâm nga giai điệu kỳ lạ: Sự tồn tại đơn giản nhất của vũ trụ, giao thoa xen kẽ. Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh, sáng mất tối được. Có thể bao trùm mỗi ngày. Có thể chiếm cứ mỗi năm…
Từ Tư Bạch cũng chú ý, bên cạnh màn hình quét còn có một bàn phím chữ số.
Chẳng có điều gì châm biếm hơn là mật mã ở ngay trước mắt nhưng chúng ta không hề hay biết. Nếu anh bị nổ tung, A sẽ nhắn tin hoặc gọi điện cho cô, đắc ý tiết lộ: “Thật ra, em đã cho anh ta biết mật mã, tại anh ta ngốc nghếch nên mới không hiểu.”
Như vậy sẽ càng khiến cô day dứt và tự trách hơn. Đối với nhóm sát thủ, cuộc giết chóc này chỉ là một trò chơi, một sự trả thù mà thôi. A không bận tâm đến việc Từ Tư Bạch sống hay chết, hắn chỉ quan tâm đến quá trình, liệu có mang lại niềm vui cho hắn hay không?
“Sự tồn tại đơn giản nhất của vũ trụ là 1.” Từ Tư Bạch lên tiếng. “Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh là 8, giống hình dạng chuỗi DNA và ký hiệu vô cùng…”
Nghe anh giải thích, những người xung quanh đều ồ lên kinh ngạc, Châu Tiểu Triện thán phục: “Anh cũng giải ra mật mã y như lão đại, lợi hại quá.”
Từ Tư Bạch ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm. Tô Miên cắn môi, trong số những người ở đây, chắc chỉ mình cô biết rõ, Từ Tư Bạch thông minh đến mức nào, có kiến thức uyên thâm trong các lĩnh vực Toán học, Vật lý, Sinh vật, Hóa học… Cô quay sang anh: “Chắc bọn chúng không ngờ, anh có thể nhanh chóng tìm ra mật mã, mà tưởng rằng sẽ giết được anh.”
Mấy nhân viên y tế chạy lên cầu thang, nói với Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch: “Hai vị mau theo chúng tôi xuống dưới, xe cấp cứu đến rồi.” Châu Tiểu Triện nãy giờ hưng phấn đến mức quên cả vết thương, lúc này mới thấy vùng bụng đau nhức, hai chân mềm nhũn. Nhân viên y tế định đỡ, cậu ta liền xua tay: “Tôi có thể đi được.”
Cũng có hai nhân viên y tế đi đến bên Từ Tư Bạch. Tô Miên liền giơ tay đỡ anh: “Em đi cùng anh!”
Từ Tư Bạch bám vào nhân viên y tế, mỉm cười nói với cô: “Không cần đâu! Em còn phải xem xét hiện trường nữa!”
Bàn tay Tô Miên dừng lại giữa không trung. Từ Tư Bạch quay người đi xuống dưới, nhanh chóng khuất dạng. Tô Miên dõi theo anh một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm. Mặt Lạnh và Lải Nhải đã lên tầng trên, chỉ có Hàn Trầm vẫn đứng yên, nhìn cô đăm đăm. Cô cũng quay đầu về phía anh, ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau trong giây lát. Sau đó, Tô Miên lao vào lòng anh. Có lẽ do tâm trạng bị đè nén hồi lâu, anh ôm chặt rồi bế cả người cô lên.
Tâm trạng của Tô Miên lên lên xuống xuống từ sáng đến giờ, còn khó chịu hơn bản thân cô phải đối mặt với cái chết. Bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Hàn Trầm, nhớ đến chuyện anh lặng lẽ ở bên cạnh cô, gánh trách nhiệm quyết định thay cô, anh phóng xe với tốc độ hai trăm cây số chỉ vì không muốn từ bỏ mạng sống của Từ Tư Bạch, lại nhớ tới cảnh vừa rồi mình ôm Từ Tư Bạch, còn anh lặng lẽ đứng nhìn, trong lòng cô trào dâng cảm xúc khó tả.
“Tốt quá, Hàn Trầm!” Tô Miên vừa khóc vừa cười: “Mọi người đều không sao!”
Hàn Trầm cúi đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười. Một lúc sau, đợi cô bình tĩnh lại, anh mới đặt cô xuống đất: “Em đã khóc xong chưa?”
Tô Miên khịt mũi: “Xong rồi.”
Anh nắm tay cô: “Xong rồi thì đi theo anh. Bọn anh vừa phát hiện một manh mối quan trọng ở hiện trường.”
“Vâng.” Tô Miên đi theo Hàn Trầm lên cầu thang, khóe mắt vô thức liếc về phương hướng Từ Tư Bạch vừa rời đi.
Rất may là Từ Tư Bạch không sao. Nhưng kể từ nay trở đi, trong lòng cô sẽ mãi mãi tồn tại một lỗ hổng. Lỗ hổng đó là sự áy náy của cô và nỗi đau của anh. Lỗ hổng đó vĩnh viễn không bao giờ có thể lấp đầy.
Tô Miên lại cùng Hàn Trầm quay về hiện trường vụ nổ. Khung cửa sổ trống hoác, chẳng còn thứ gì ngoài một vài mảnh vụn rèm cửa dính vào bờ tường đen sì. Anh sờ vào mép ô cửa rồi quay đầu hỏi cô: “Em có nhìn ra điều gì không?”
Giọng nói bình thản của anh toát ra một vẻ kiên định khiến cô yên lòng. Tô Miên đảo mắt một vòng, ngữ khí không mấy chắc chắn: “Rèm cửa sổ mở toang?”
Hồi nãy do tâm trạng xúc động nên cô không để ý, bây giờ hồi tưởng lại, cô chợt nhớ hình như căn phòng của Từ Tư Bạch tràn ngập ánh nắng chứ không tăm tối như chỗ nhốt Châu Tiểu Triện.
Hàn Trầm gật đầu, dõi mắt về những tòa nhà cao tầng ở phía đối diện. Bên ngoài, nắng vàng rực rỡ, phản chiếu vào bề mặt những tấm kính, sáng đến nhức mắt.
“Còn đèn đỏ nữa.” Anh nói.
Tô Miên chau mày: “Đúng, còn đèn đỏ nữa.”
Vào thời khắc then chốt, khó có thể lựa chọn, vậy mà hai người còn gặp đèn đỏ mãi không chuyển màu, ngăn cản họ rẽ về bên phải. Bây giờ ngẫm nghĩ kỹ lại mới thấy, đèn đỏ lâu đến mức bất thường. Quả thật, nếu lúc đó mà phát giác, cô và anh vẫn có thể bắt dòng người qua đường dừng lại rồi rẽ về bên phải. Nhưng đối thủ nắm rõ tâm lý con người, sự khác biệt của điều kiện bên ngoài sẽ khiến tâm lý nghiêng về một bên, từ đó khiến họ đưa ra quyết định cứu Châu Tiểu Triện.
“Ngay từ đầu, người chúng muốn giết là Từ Tư Bạch.” Hàn Trầm quay sang Tô Miên: “Tại sao chứ?”
“Điều đó chứng tỏ chúng cho rằng, Từ Tư Bạch đáng chết hơn.” Cô trả lời ngay.
“Nhưng tại sao Từ Tư Bạch lại đáng chết hơn?” Hàn Trầm hỏi tiếp.
Tô Miên không trả lời. Hai người im lặng một lúc, Hàn Trầm tháo găng, nắm tay cô rồi quay về phía cửa sổ, hất cằm: “Em có để ý tòa nhà kia không?”
Tô Miên quan sát tòa cao ốc cách đó không xa. Trầm tư trong giấy lát, mắt cô sáng rực: “Không phải anh nghi ngờ A ở trong tòa nhà đó nhìn trộm Từ Tư Bạch đấy chứ?”
“Ừ! Ở đây tồn tại một nghịch lý logic mà chỉ có lý luận tâm lý tội phạm của em mới có thể giải thích.”
Tô Miên gật đầu: “Mở cửa sổ là hành vi không cần thiết. Bên Châu Tiểu Triện đóng kín cơ mà. Nếu ngay từ đầu, người A muốn giết là Từ Tư Bạch, hắn lại có sở thích tận mắt chứng kiến nạn nhân chết đi, vậy thì lúc đó, chắn chắn hắn chẳng thèm để ý đến Châu Tiểu Triện nữa. Hắn nhất định sẽ trốn ở một nơi an toàn quanh đây, dùng ống nhòm theo dõi Từ Tư Bạch. Vì vậy, hắn phải mở cửa sổ, kéo hết rèm cửa của căn phòng này ra, mới có thể đảm bảo tầm nhìn rộng mở. Tòa nhà kia chính là vị trí quan sát tốt nhất.”
Ngừng vài giây, cô chợt bừng tỉnh: “Thảo nào quả bom đã bị Từ Tư Bạch gỡ vẫn phát nổ. Mọi người đều cho là sự cố bất ngờ, bây giờ ngẫm lại mới thấy, rất có thể do A điều khiển. Hắn là người đã đánh cược thì chịu thua. Thấy Từ Tư Bạch chạy mất, chắc hắn cũng không đến mức nuốt lời, mà truy giết anh ấy. Nhưng nhất định trong lòng khó chịu nên hắn cho nổ tung trái bom để phát tiết cũng không biết chừng.”
“Anh cũng nghĩ thế.” Hàn Trầm kéo cô đi ra ngoài: “Anh đã cử một đội qua bên đó kiểm tra. Bây giờ chúng ta đi xem xem thế nào.”
Tô Miên chau mày: “Bọn chúng luôn hết sức thận trọng, liệu có để lại dấu vết không?”
Hàn Trầm cười cười: “Tô Miên, chúng cũng là con người chứ không phải thần thánh. Mỗi lần tiến hành kế hoạch phạm tội kín kẽ như vậy, chúng phải mất nhiều công sức chuẩn bị. Tuy nhiên, chúng cũng chỉ xóa đi dấu vết ở trong phạm vi tầm nhìn của chúng ta, trốn ở nơi chúng ta không thấy mà thôi. Không có chuyện đi đến đâu, chúng cũng có thể xóa sạch toàn bộ dấu vết, không chế tất cả camera giám sát và nhân chứng. Thành phố này có phải thuộc về chúng đâu? Đoạn băng video lần trước khiến L suýt bị anh tóm gọn chẳng phải là ví dụ tốt nhất hay sao? Lần này cũng thế thôi, A to gan trốn ở nơi chỉ cách chúng ta mấy chục mét, trong tình trạng xung quanh đều là cảnh sát, vì hắn cho rằng, chúng ta sẽ không nghĩ ra điều này.”
Hai người về đến ký túc đã là hơn chín giờ tối. Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, lãnh đạo Cục đặc biệt coi trọng vấn đề an toàn của các thành viên tổ Khiên Đen và những cảnh sát hình sự khác nên tất cả đều được cấp súng 24/24, đồng thời yêu cầu chuyển vào ký túc.
Hàn Trầm đi tắm, Tô Miên ngồi một mình bất động bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời mờ mịt hồi lâu. Khi anh ra ngoài, cô quay đầu liếc anh một cái rồi lại tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
“Hàn Trầm, đối với em, Từ Tư Bạch cũng như Tiểu Triện, đều là người thân của em. Vì vậy hôm nay, em mới căng thẳng như thế.” Cô cười cười: “Mấy năm qua, em không có người thân cũng chẳng có bạn bè nào khác, lại không thích nhắc đến chuyện bị mất trí nhớ. Em thân với Tiểu Triện, nhất định là bởi “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Còn Từ Tư Bạch…”, cô dừng lại trong giây lát. “Có lẽ vì, em luôn có cảm giác, anh ấy cũng cô độc như em.”
Vừa dứt lời, thắt lưng Tô Miên liền bị siết chặt. Hàn Trầm ôm cô từ phía sau, thân thể đàn ông ấm nóng áp sát. Cử chỉ thân mật quen thuộc khiến trái tim cô run rẩy. Anh cúi đầu, ghé sát mặt cô, phả hơi thở vào tai cô. Mùi đàn ông đặc trưng bao trùm toàn thân cô trong giây lát.
“Lẽ nào những năm qua, anh sống tốt hay sao?” Giọng nói trầm khàn vang lên.
Tô Miên không trả lời, chỉ nắm lấy hai bàn tay anh đang đặt ở trước bụng mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh.
“Tình cảm của ai có thể so sánh bằng tình yêu của anh dành cho em?” Anh cất giọng chắc nịch: “Từ Tư Bạch lấy gì để so sánh?”
Tô Miên quay người ôm anh. Hai người đứng yên một lúc rồi anh nâng cằm, cúi xuống hôn cô mãnh liệt. Cô nhắm mắt, hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật này. Câu nói ngắt quãng mà cô thốt ra miệng chính là hồi đáp chân thực nhất cho tình cảm sâu đậm của anh.
“Em yêu anh… Em yêu anh, Hàn Trầm! Xin hãy tin, trong cuộc đời này, em chỉ yêu mình anh mà thôi.”
Cũng trong buổi tối đó, Từ Tư Bạch về đến ký túc xá đã là đêm khuya. Vì bị đâm xe, có hiện tượng chấn động não mức độ nhẹ nên phải nằm viện theo dõi nhưng anh cứ khăng khăng đòi về ký túc. Người cảnh sát phụ trách bảo vệ Từ Tư Bạch không khuyên nhủ được, đành đưa anh về.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, dường như mọi người đã ngủ say. Lúc đi ngang qua phòng Tô Miên, Từ Tư Bạch không hề dừng bước. Trong phòng không một tiếng động, chắc đôi nam nữ đã đi ngủ.
Phòng ký túc do cơ quan phân cho từ lúc anh chuyển về thành phố Lâm. Bên trong bài trí hết sức đơn giản, ngay cả tủ quần áo cũng chứa đầy sách. Từ Tư Bạch đẩy cửa vào phòng. Toàn thân anh vẫn còn đau nhức. Có lẽ do quá mệt mỏi nên đầu óc váng vất, nhưng anh không lên giường nghỉ ngơi, mà ngồi ở chiếc sofa nhỏ, châm một điếu thuốc. Cho tới khi cả phòng nồng nặc khói, bản thân ho khù khụ mấy tiếng, anh mới dập tắt mẩu thuốc, ném vào thùng rác rồi thất thần hồi lâu.
Não bộ Từ Tư Bạch chợt vụt qua một ý nghĩ, họ đang ôm ấp nhau trong căn phòng cách anh mười mấy mét. Ý nghĩ này khiến trái tim anh nhói đau. Bình thường, anh chẳng bao giờ nghĩ ngợi lung tung, nhưng vào thời khắc này, trải qua một ngày đối mặt với tử thần, tâm tình bị đè nén đã lâu tựa như phá kén, sinh sôi nảy nở và thét gào trong lòng anh.
Có lẽ do quá mệt mỏi, Từ Tư Bạch chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Giấc mơ của anh đêm nay rõ nét và kịch liệt hơn bất cứ lần nào trước đó. Anh mơ thấy Bạch Cẩm Hi tựa vào người mình, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với anh.
Hai ngày sau, thân phận và diện mạo của A cuối cùng cũng được xác định.
“Hạ Tuấn Ngải, nam, 24 tuổi, người Bắc Kinh. Có thể khẳng định, hắn là một thành viên của tổ chức sát thủ, là tội phạm giết người bằng chất nổ biệt hiệu là A.” Châu Tiểu Triện vẫn chưa xuất viện, Lải Nhải làm công việc chỉnh lý hồ sơ thay cậu ta. Anh ta đứng trước màn hình, giới thiệu người đàn ông trên tấm ảnh với cả đội hình sự.
“Sáng sớm ngày mười bốn, Hạ Tuấn Khải, tức A đã xuất hiện ở tòa văn phòng Tứ Xuyên, cách tòa cao ốc Kiên Phong, nơi xảy ra vụ nổ chưa tới năm mươi mét. Lúc đó vẫn chưa tới giờ làm việc, hắn lại không phải nhân viên của tòa nhà này. Camera giám sát ghi được hình ảnh, hai phút sau khi xảy ra vụ nổ, hắn từ tầng hai mươi lăm đi xuống dưới. Nhưng lúc đó, hắn đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang nên không thấy rõ diện mạo cũng chẳng có cách nào xác nhận thân phận của hắn.”
Lải Nhải di chuột, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ màu xanh da trời của nhân viên quét dọn vệ sinh. Mặc dù hắn ngụy trang đâu ra đấy nhưng Tô Miên nhận ra ngay, đó chính là A.
Lúc này, cô và các thành viên tổ Khiên Đen ngồi ở hàng đầu tiên. Khóe mắt cô vô thức liếc qua Từ Tư Bạch ở góc xa nhất. So với hôm xảy ra vụ nổ, khí sắc của anh đã khá hơn nhiều. Ngoài trán và cổ tay quấn gạc y tế, dáng vẻ của anh vẫn nho nhã như thường lệ. Hai hôm nay, mối quan hệ giữa cô và anh tựa hồ không có gì thay đổi, gặp nhau vẫn gật đầu chào hỏi, thân thuộc và xa cách.
Sau giây phút lơ đễnh ngắn ngủi, Tô Miên lại dõi mắt lên màn hình. Lải Nhải tiếp tục báo cáo: “… Nhưng lúc đó, xung quanh khu vực này đều là cảnh sát, còn giăng sợi dây phong tỏa nên khi xuống dưới, hắn buộc phải tháo khẩu trang. Hắn rất thông minh, đã né tránh mọi camera giám sát trong tòa nhà. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, bên ngoài tòa văn phòng có rất nhiều người dân vây quanh, quay phim chụp ảnh. Chúng tôi đã tìm thấy ảnh chụp rõ nét của A trong di động một người qua đường. Căn cứ vào thời gian và địa điểm đối tượng xuất hiện, cũng như thân hình, đặc điểm bước đi và đôi mắt hắn, có thể kết luận hắn chính là A.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào một thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai, có đuôi mắt dài, con ngươi đen nhánh giống như lúc nào cũng ẩn hiện ý cười ở trên màn hình. Hắn có nước da trắng, sống mũi cao. Vì mặc áo khoác đen, quần dài màu café và đi đôi giày thể thao nên nhìn hắn giống sinh viên hoặc thanh niên mới ra trường.
Khi nhìn thấy ảnh chụp chính diện của A, trong lòng Tô Miên dội lên tâm tình phức tạp, rất khó chịu, có chút xót xa nhưng nhiều hơn là nỗi căm hận. Cô nhớ tới chuyện, hễ mở miệng, A đều gọi cô là “chị”, ngữ khí trách móc như trẻ con. Cũng chẳng biết năm xưa, giữa cô và hắn có mối ân oán gì nữa.
“Chúng tôi đã điều tra, Hạ Tuấn Ngải quê ở tỉnh Thiểm Tây, sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Lúc còn nhỏ, hắn theo bố mẹ đến Bắc Kinh kiếm sống. Bố hắn là một tên trộm chuyên nghiệp, vì ăn chia không đều nên bị lưu manh đánh chết vào năm hắn lên tám tuổi. Mẹ hắn làm thuê linh tinh, cuộc sống hai mẹ con rất khổ cực. Năm mười hai tuổi, mẹ hắn mắc bệnh hiểm nghèo nhưng không có bảo hiểm y tế cũng chẳng có tiền chữa trị nên chết trong nhà. Từ nhỏ, hắn thường trộm cắp nên công an Bắc Kin có lưu trữ hồ sơ về hắn. Hắn chỉ tốt nghiệp cấp hai, tuy nhiên học rất giỏi môn Vật lý và Hóa học, từng đạt giải nhất trong nhiều cuộc thi mô hình. Thời điểm xảy ra vụ án 420 vào năm năm trước, Hạ Tuấn Ngải mới mười chín tuổi. Nhưng lúc bấy giờ, hắn đã biến mất khỏi nơi cư trú mấy năm, không ai biết hắn đi đâu làm gì.”
Buổi đêm, tại một nhà kho ở ngoại ô thành phố. Nhà kho không bật đèn, chỉ có ngọn nến tỏa ra từ chiếc chân cắm kiểu phục cổ tinh xảo trên tay L. Hắn đặt xuống một chiếc bàn gỗ đầy bụi, rút khăn tay phủ lên chiếc sofa cũ kỹ, bẩn thỉu rồi mới thong thả ngồi xuống.
A không cầu kỳ như L, ngồi phịch xuống sofa luôn. Hắn mở miệng càu nhàu: “Chán anh thật đấy! Địa điểm liên lạc đều do anh phụ trách. Mấy lần đầu còn được, không khách sạn năm sao thì cũng biệt thự, sau đó xuống nhà nghỉ, bây giờ lại là nhà kho ở nơi hoang vu này. Thú vị lắm sao?”
R ngồi yên một bên, chỉ lặng lẽ hút thuốc mà không nói một lời, L “hừ” một tiếng: “Cậu không nghĩ xem, là ai đã hại chúng ta ra nông nỗi này? Bây giờ, tên tuổi và hình ảnh của cậu đã in trên Lệnh truy nã cấp một, không gặp nhau ở đây, lẽ nào gặp ở cổng Cục Công an à?”
A nhất thời nghẹn họng, nở nụ cười chế giễu: “Anh thì hay lắm đấy? Vết thương đã khỏi hoàn toàn chưa? Hiện tại, mấy địa điểm anh thường hoạt động toàn là cảnh sát. Tôi thấy, người xuất hiện trên Lệnh truy nã tiếp theo chắc chắn là anh.”
“Đủ rồi!” R cuối cùng cũng lên tiếng.
L và A lập tức ngậm miệng. R ngồi trong góc tối nên không nhìn rõ mặt, chỉ có đốm lửa lập lòe ở đầu ngón tay hắn. Giọng nói của hắn trầm thấp và vô cùng lạnh lẽo.
“Kế hoạch tiến hành không mấy thuận lợi. Hai cậu gần như đã bị bại lộ, không biết chừng ngày nào đó bị tổ Khiên Đen bắt được cũng nên. Chúng ta không còn nhiều thời gian, cũng chẳng còn nhiều cơ hội gây án nữa.” Ngừng vài giây, hắn nói tiếp: “Đã đến lúc kết thúc rồi.”
A và L đều gật đầu.
“Cứ quyết định như vậy đi!” R nói.
“R, bọn họ đã giết ba người của chúng ta.” L đột nhiên mở miệng. “Một khi kết thúc, chúng ta cũng nên giết ba người bọn họ.”
R còn chưa đáp lời, A bất chợt xen ngang: “Ba người ư? Gồm cả Hàn Trầm sao?”
“Tất nhiên! Không giết thằng đó thì gọi gì là kết thúc.” Ngữ khí của L rất lãnh đạm.
A phì cười: “Gớm, anh dám giết Hàn Trầm không?”
R lặng thinh, để mặc hai người đàn ông tranh cãi.
“Sao tôi không dám?” L nói.
A nhếch miệng: “Đợi anh giết được anh ta rồi tính sau!”
Người đàn ông đứng ở cầu thang bên dưới, áo rách tả tơi, mặt mày nhem nhuốc, đang ngẩng đầu nhìn cô. Vào thời khắc đó, thế giới của Tô Miên chỉ còn lại hình bóng anh. Ánh mắt anh chứa đầy vẻ bi thương. Nhưng chỉ vài giây sau, anh liền cụp mi, che giấu mọi tâm tình phức tạp.
“Bác sĩ Từ chưa chết! Bác sĩ Từ vẫn còn sống!” Lải Nhải mừng rỡ reo lên rồi lập tức chạy lên tầng trên: “Lão đại! Mặt Lạnh! Bác sĩ Từ không sao cả!”
Ở cầu thang bên dưới, mấy người cảnh sát hình sự dừng bước, nở nụ cười phấn khởi: “Mau đi thông báo với mọi người, con tin vẫn còn sống!”
Chỉ duy nhất Từ Tư Bạch và Tô Miên đứng bất động, không khóc cũng chẳng cười, chỉ yên lặng nhìn nhau.
Vài giây sau, Tô Miên nhảy mấy bước xuống cầu thang, giơ tay ôm chặt lấy anh. Thân thể Từ Tư Bạch mát lạnh, có mùi máu tanh và mùi thuốc nổ. Hai cánh tay anh buông thõng, một lúc sau mới nhẹ nhàng ôm thắt lưng cô.
“Em xin lỗi…” Tô Miên mở miệng một cách khó nhọc.
Cô có thể nói gì đây? Nói cô thật sự không thể quyết định? Nói vào một khoảnh khắc, tự đáy lòng cô cũng muốn đi cứu anh? Nói lúc bấy giờ gặp đèn đỏ nên cô mới không thể rẽ về phía anh?
Nhưng nếu không gặp đèn đỏ, liệu cô có thể quyết tâm bỏ rơi Châu Triểu Triện, đến cứu anh hay không? Tiểu Triện sẽ thế nào? Vấn đề này mãi mãi không có lời giải đáp.
“Từ Tư Bạch, em xin lỗi!” Tô Miên nhắc lại lần nữa.
Từ Tư Bạch cúi đầu, nhìn đôi mắt sưng húp, gương mặt nhợt nhạt, cả nỗi mừng vui và bi thương lẫn lộn trong đáy mắt cô. Bộ não anh vụt qua ý nghĩ: Thì ra, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động ôm mình, sau khi đã vứt bỏ mình.
Một nơi nào đó ở đáy sâu nội tâm dần trở nên lạnh lẽo, nhưng bắt gặp bộ dạng này của cô, anh vẫn xót xa, vẫn không nhịn được, vừa vuốt tóc cô vừa nói nhỏ: “Anh không sao.”
“Bác sĩ Từ!” Một giọng đàn ông từ phía sau vang lên. Đó là Châu Tiểu Triện. Cậu ta được một nhân viên y tế dìu lên cầu thang. Nhìn thấy Từ Tư Bạch, cậu ta vô cùng mừng rỡ, đi mấy bước lên, ôm chầm lấy anh.
“Anh không sao cả! Tốt quá!” Châu Tiểu Triện sụt sịt: “Nếu anh chết, cả đời này em sẽ không yên lòng!”
Những người ở xung quanh đầu cười, Tô Miên cũng mỉm cười. Từ Tư Bạch buông Tô Miên, vỗ đầu Châu Tiểu Triện: “Tiểu Triện, đừng khóc nữa, tôi vẫn ổn.”
Lúc này, Hàn Trầm, Mặt Lạnh và Lải Nhải vừa vặn đến nơi, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
Mặt Lạnh: “Tốt quá!”
Hàn Trầm đứng sau bọn họ, cũng mỉm cười gật đầu: “Anh không sao là tốt rồi!”
Tô Miên quay đầu sang Hàn Trầm. Anh nhìn thấy niềm vui to lớn trong mắt cô, còn cô bắt gặp tia sáng dịu dàng và nhẹ nhõm trong mắt anh. Từ Tư Bạch liếc đi nơi khác, tựa như không thấy tình ý nồng đậm trong mắt hai người.
“Bác sĩ Từ, anh thoát thân kiểu gì vậy?” Lải Nhải nhắc tới vấn đề mà mọi người đều quan tâm.
Từ Tư Bạch nheo mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng nhiều phút trước đó. Sau khi tắt màn hình liên lạc, anh thất thần trong giây lát. Vào thời khắc đó, anh không quan tâm đến sự sống chết của bản thân. Nhưng một lúc sau, anh lại khôi phục sự bình tĩnh. Dù bị Tô Miên bỏ rơi, anh cũng không cho phép bản thân chết một cách vô nghĩa như vậy. Từ Tư Bạch cúi đầu, quan sát trái bom trên ngực mình. Mặc dù ngón tay có thể miễn cưỡng di chuyển đến màn hình nhập mật mã nhưng A nói, mật mã là dấu vân tay của Cẩm Hi nên anh thử cũng vô ích.
Từ Tư Bạch lại ngẩng đầu quan sát xung quanh, dễ dàng nhận ra đây là văn phòng của một tòa cao ốc nào đó. Anh có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng tương tự ngoài cửa sổ. Trong bất cứ tình huống nào, Từ Tư Bạch cũng là người hết sức bình tĩnh. Anh nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng lại những chi tiết có liên quan.
Anh nhớ đến vụ nổ lần trước, tổ Khiên Đen giải được mật mã là 200090420. Mặc dù vậy, do bị người dân cản trở nên họ vẫn không kịp cứu nạn nhân. Đây mới là mục đích của nhóm sát thủ, một sự chế giễu tàn khốc.
Anh lại hồi tưởng lại thái độ của A vừa nãy và từng câu nói của hắn.
Hắn nói: “Chỉ dấu vân tay của chị gái tôi mới có thể giải mật mã trái bom này. Nhưng chị ấy chỉ có đủ thời gian cứu một người… Không phải trong lòng chị ấy, ngay cả Châu Tiểu Triện, anh cũng không sánh bằng đấy chứ?”
Hắn đeo khẩu trang, để lộ đôi mắt thấp thoáng ý cười xảo quyệt, tựa như đây chỉ là một trò chơi. Còn nữa, hắn ngâm nga giai điệu kỳ lạ: Sự tồn tại đơn giản nhất của vũ trụ, giao thoa xen kẽ. Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh, sáng mất tối được. Có thể bao trùm mỗi ngày. Có thể chiếm cứ mỗi năm…
Từ Tư Bạch cũng chú ý, bên cạnh màn hình quét còn có một bàn phím chữ số.
Chẳng có điều gì châm biếm hơn là mật mã ở ngay trước mắt nhưng chúng ta không hề hay biết. Nếu anh bị nổ tung, A sẽ nhắn tin hoặc gọi điện cho cô, đắc ý tiết lộ: “Thật ra, em đã cho anh ta biết mật mã, tại anh ta ngốc nghếch nên mới không hiểu.”
Như vậy sẽ càng khiến cô day dứt và tự trách hơn. Đối với nhóm sát thủ, cuộc giết chóc này chỉ là một trò chơi, một sự trả thù mà thôi. A không bận tâm đến việc Từ Tư Bạch sống hay chết, hắn chỉ quan tâm đến quá trình, liệu có mang lại niềm vui cho hắn hay không?
“Sự tồn tại đơn giản nhất của vũ trụ là 1.” Từ Tư Bạch lên tiếng. “Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh là 8, giống hình dạng chuỗi DNA và ký hiệu vô cùng…”
Nghe anh giải thích, những người xung quanh đều ồ lên kinh ngạc, Châu Tiểu Triện thán phục: “Anh cũng giải ra mật mã y như lão đại, lợi hại quá.”
Từ Tư Bạch ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm. Tô Miên cắn môi, trong số những người ở đây, chắc chỉ mình cô biết rõ, Từ Tư Bạch thông minh đến mức nào, có kiến thức uyên thâm trong các lĩnh vực Toán học, Vật lý, Sinh vật, Hóa học… Cô quay sang anh: “Chắc bọn chúng không ngờ, anh có thể nhanh chóng tìm ra mật mã, mà tưởng rằng sẽ giết được anh.”
Mấy nhân viên y tế chạy lên cầu thang, nói với Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch: “Hai vị mau theo chúng tôi xuống dưới, xe cấp cứu đến rồi.” Châu Tiểu Triện nãy giờ hưng phấn đến mức quên cả vết thương, lúc này mới thấy vùng bụng đau nhức, hai chân mềm nhũn. Nhân viên y tế định đỡ, cậu ta liền xua tay: “Tôi có thể đi được.”
Cũng có hai nhân viên y tế đi đến bên Từ Tư Bạch. Tô Miên liền giơ tay đỡ anh: “Em đi cùng anh!”
Từ Tư Bạch bám vào nhân viên y tế, mỉm cười nói với cô: “Không cần đâu! Em còn phải xem xét hiện trường nữa!”
Bàn tay Tô Miên dừng lại giữa không trung. Từ Tư Bạch quay người đi xuống dưới, nhanh chóng khuất dạng. Tô Miên dõi theo anh một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm. Mặt Lạnh và Lải Nhải đã lên tầng trên, chỉ có Hàn Trầm vẫn đứng yên, nhìn cô đăm đăm. Cô cũng quay đầu về phía anh, ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau trong giây lát. Sau đó, Tô Miên lao vào lòng anh. Có lẽ do tâm trạng bị đè nén hồi lâu, anh ôm chặt rồi bế cả người cô lên.
Tâm trạng của Tô Miên lên lên xuống xuống từ sáng đến giờ, còn khó chịu hơn bản thân cô phải đối mặt với cái chết. Bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Hàn Trầm, nhớ đến chuyện anh lặng lẽ ở bên cạnh cô, gánh trách nhiệm quyết định thay cô, anh phóng xe với tốc độ hai trăm cây số chỉ vì không muốn từ bỏ mạng sống của Từ Tư Bạch, lại nhớ tới cảnh vừa rồi mình ôm Từ Tư Bạch, còn anh lặng lẽ đứng nhìn, trong lòng cô trào dâng cảm xúc khó tả.
“Tốt quá, Hàn Trầm!” Tô Miên vừa khóc vừa cười: “Mọi người đều không sao!”
Hàn Trầm cúi đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười. Một lúc sau, đợi cô bình tĩnh lại, anh mới đặt cô xuống đất: “Em đã khóc xong chưa?”
Tô Miên khịt mũi: “Xong rồi.”
Anh nắm tay cô: “Xong rồi thì đi theo anh. Bọn anh vừa phát hiện một manh mối quan trọng ở hiện trường.”
“Vâng.” Tô Miên đi theo Hàn Trầm lên cầu thang, khóe mắt vô thức liếc về phương hướng Từ Tư Bạch vừa rời đi.
Rất may là Từ Tư Bạch không sao. Nhưng kể từ nay trở đi, trong lòng cô sẽ mãi mãi tồn tại một lỗ hổng. Lỗ hổng đó là sự áy náy của cô và nỗi đau của anh. Lỗ hổng đó vĩnh viễn không bao giờ có thể lấp đầy.
Tô Miên lại cùng Hàn Trầm quay về hiện trường vụ nổ. Khung cửa sổ trống hoác, chẳng còn thứ gì ngoài một vài mảnh vụn rèm cửa dính vào bờ tường đen sì. Anh sờ vào mép ô cửa rồi quay đầu hỏi cô: “Em có nhìn ra điều gì không?”
Giọng nói bình thản của anh toát ra một vẻ kiên định khiến cô yên lòng. Tô Miên đảo mắt một vòng, ngữ khí không mấy chắc chắn: “Rèm cửa sổ mở toang?”
Hồi nãy do tâm trạng xúc động nên cô không để ý, bây giờ hồi tưởng lại, cô chợt nhớ hình như căn phòng của Từ Tư Bạch tràn ngập ánh nắng chứ không tăm tối như chỗ nhốt Châu Tiểu Triện.
Hàn Trầm gật đầu, dõi mắt về những tòa nhà cao tầng ở phía đối diện. Bên ngoài, nắng vàng rực rỡ, phản chiếu vào bề mặt những tấm kính, sáng đến nhức mắt.
“Còn đèn đỏ nữa.” Anh nói.
Tô Miên chau mày: “Đúng, còn đèn đỏ nữa.”
Vào thời khắc then chốt, khó có thể lựa chọn, vậy mà hai người còn gặp đèn đỏ mãi không chuyển màu, ngăn cản họ rẽ về bên phải. Bây giờ ngẫm nghĩ kỹ lại mới thấy, đèn đỏ lâu đến mức bất thường. Quả thật, nếu lúc đó mà phát giác, cô và anh vẫn có thể bắt dòng người qua đường dừng lại rồi rẽ về bên phải. Nhưng đối thủ nắm rõ tâm lý con người, sự khác biệt của điều kiện bên ngoài sẽ khiến tâm lý nghiêng về một bên, từ đó khiến họ đưa ra quyết định cứu Châu Tiểu Triện.
“Ngay từ đầu, người chúng muốn giết là Từ Tư Bạch.” Hàn Trầm quay sang Tô Miên: “Tại sao chứ?”
“Điều đó chứng tỏ chúng cho rằng, Từ Tư Bạch đáng chết hơn.” Cô trả lời ngay.
“Nhưng tại sao Từ Tư Bạch lại đáng chết hơn?” Hàn Trầm hỏi tiếp.
Tô Miên không trả lời. Hai người im lặng một lúc, Hàn Trầm tháo găng, nắm tay cô rồi quay về phía cửa sổ, hất cằm: “Em có để ý tòa nhà kia không?”
Tô Miên quan sát tòa cao ốc cách đó không xa. Trầm tư trong giấy lát, mắt cô sáng rực: “Không phải anh nghi ngờ A ở trong tòa nhà đó nhìn trộm Từ Tư Bạch đấy chứ?”
“Ừ! Ở đây tồn tại một nghịch lý logic mà chỉ có lý luận tâm lý tội phạm của em mới có thể giải thích.”
Tô Miên gật đầu: “Mở cửa sổ là hành vi không cần thiết. Bên Châu Tiểu Triện đóng kín cơ mà. Nếu ngay từ đầu, người A muốn giết là Từ Tư Bạch, hắn lại có sở thích tận mắt chứng kiến nạn nhân chết đi, vậy thì lúc đó, chắn chắn hắn chẳng thèm để ý đến Châu Tiểu Triện nữa. Hắn nhất định sẽ trốn ở một nơi an toàn quanh đây, dùng ống nhòm theo dõi Từ Tư Bạch. Vì vậy, hắn phải mở cửa sổ, kéo hết rèm cửa của căn phòng này ra, mới có thể đảm bảo tầm nhìn rộng mở. Tòa nhà kia chính là vị trí quan sát tốt nhất.”
Ngừng vài giây, cô chợt bừng tỉnh: “Thảo nào quả bom đã bị Từ Tư Bạch gỡ vẫn phát nổ. Mọi người đều cho là sự cố bất ngờ, bây giờ ngẫm lại mới thấy, rất có thể do A điều khiển. Hắn là người đã đánh cược thì chịu thua. Thấy Từ Tư Bạch chạy mất, chắc hắn cũng không đến mức nuốt lời, mà truy giết anh ấy. Nhưng nhất định trong lòng khó chịu nên hắn cho nổ tung trái bom để phát tiết cũng không biết chừng.”
“Anh cũng nghĩ thế.” Hàn Trầm kéo cô đi ra ngoài: “Anh đã cử một đội qua bên đó kiểm tra. Bây giờ chúng ta đi xem xem thế nào.”
Tô Miên chau mày: “Bọn chúng luôn hết sức thận trọng, liệu có để lại dấu vết không?”
Hàn Trầm cười cười: “Tô Miên, chúng cũng là con người chứ không phải thần thánh. Mỗi lần tiến hành kế hoạch phạm tội kín kẽ như vậy, chúng phải mất nhiều công sức chuẩn bị. Tuy nhiên, chúng cũng chỉ xóa đi dấu vết ở trong phạm vi tầm nhìn của chúng ta, trốn ở nơi chúng ta không thấy mà thôi. Không có chuyện đi đến đâu, chúng cũng có thể xóa sạch toàn bộ dấu vết, không chế tất cả camera giám sát và nhân chứng. Thành phố này có phải thuộc về chúng đâu? Đoạn băng video lần trước khiến L suýt bị anh tóm gọn chẳng phải là ví dụ tốt nhất hay sao? Lần này cũng thế thôi, A to gan trốn ở nơi chỉ cách chúng ta mấy chục mét, trong tình trạng xung quanh đều là cảnh sát, vì hắn cho rằng, chúng ta sẽ không nghĩ ra điều này.”
Hai người về đến ký túc đã là hơn chín giờ tối. Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, lãnh đạo Cục đặc biệt coi trọng vấn đề an toàn của các thành viên tổ Khiên Đen và những cảnh sát hình sự khác nên tất cả đều được cấp súng 24/24, đồng thời yêu cầu chuyển vào ký túc.
Hàn Trầm đi tắm, Tô Miên ngồi một mình bất động bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời mờ mịt hồi lâu. Khi anh ra ngoài, cô quay đầu liếc anh một cái rồi lại tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
“Hàn Trầm, đối với em, Từ Tư Bạch cũng như Tiểu Triện, đều là người thân của em. Vì vậy hôm nay, em mới căng thẳng như thế.” Cô cười cười: “Mấy năm qua, em không có người thân cũng chẳng có bạn bè nào khác, lại không thích nhắc đến chuyện bị mất trí nhớ. Em thân với Tiểu Triện, nhất định là bởi “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Còn Từ Tư Bạch…”, cô dừng lại trong giây lát. “Có lẽ vì, em luôn có cảm giác, anh ấy cũng cô độc như em.”
Vừa dứt lời, thắt lưng Tô Miên liền bị siết chặt. Hàn Trầm ôm cô từ phía sau, thân thể đàn ông ấm nóng áp sát. Cử chỉ thân mật quen thuộc khiến trái tim cô run rẩy. Anh cúi đầu, ghé sát mặt cô, phả hơi thở vào tai cô. Mùi đàn ông đặc trưng bao trùm toàn thân cô trong giây lát.
“Lẽ nào những năm qua, anh sống tốt hay sao?” Giọng nói trầm khàn vang lên.
Tô Miên không trả lời, chỉ nắm lấy hai bàn tay anh đang đặt ở trước bụng mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh.
“Tình cảm của ai có thể so sánh bằng tình yêu của anh dành cho em?” Anh cất giọng chắc nịch: “Từ Tư Bạch lấy gì để so sánh?”
Tô Miên quay người ôm anh. Hai người đứng yên một lúc rồi anh nâng cằm, cúi xuống hôn cô mãnh liệt. Cô nhắm mắt, hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật này. Câu nói ngắt quãng mà cô thốt ra miệng chính là hồi đáp chân thực nhất cho tình cảm sâu đậm của anh.
“Em yêu anh… Em yêu anh, Hàn Trầm! Xin hãy tin, trong cuộc đời này, em chỉ yêu mình anh mà thôi.”
Cũng trong buổi tối đó, Từ Tư Bạch về đến ký túc xá đã là đêm khuya. Vì bị đâm xe, có hiện tượng chấn động não mức độ nhẹ nên phải nằm viện theo dõi nhưng anh cứ khăng khăng đòi về ký túc. Người cảnh sát phụ trách bảo vệ Từ Tư Bạch không khuyên nhủ được, đành đưa anh về.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, dường như mọi người đã ngủ say. Lúc đi ngang qua phòng Tô Miên, Từ Tư Bạch không hề dừng bước. Trong phòng không một tiếng động, chắc đôi nam nữ đã đi ngủ.
Phòng ký túc do cơ quan phân cho từ lúc anh chuyển về thành phố Lâm. Bên trong bài trí hết sức đơn giản, ngay cả tủ quần áo cũng chứa đầy sách. Từ Tư Bạch đẩy cửa vào phòng. Toàn thân anh vẫn còn đau nhức. Có lẽ do quá mệt mỏi nên đầu óc váng vất, nhưng anh không lên giường nghỉ ngơi, mà ngồi ở chiếc sofa nhỏ, châm một điếu thuốc. Cho tới khi cả phòng nồng nặc khói, bản thân ho khù khụ mấy tiếng, anh mới dập tắt mẩu thuốc, ném vào thùng rác rồi thất thần hồi lâu.
Não bộ Từ Tư Bạch chợt vụt qua một ý nghĩ, họ đang ôm ấp nhau trong căn phòng cách anh mười mấy mét. Ý nghĩ này khiến trái tim anh nhói đau. Bình thường, anh chẳng bao giờ nghĩ ngợi lung tung, nhưng vào thời khắc này, trải qua một ngày đối mặt với tử thần, tâm tình bị đè nén đã lâu tựa như phá kén, sinh sôi nảy nở và thét gào trong lòng anh.
Có lẽ do quá mệt mỏi, Từ Tư Bạch chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Giấc mơ của anh đêm nay rõ nét và kịch liệt hơn bất cứ lần nào trước đó. Anh mơ thấy Bạch Cẩm Hi tựa vào người mình, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với anh.
Hai ngày sau, thân phận và diện mạo của A cuối cùng cũng được xác định.
“Hạ Tuấn Ngải, nam, 24 tuổi, người Bắc Kinh. Có thể khẳng định, hắn là một thành viên của tổ chức sát thủ, là tội phạm giết người bằng chất nổ biệt hiệu là A.” Châu Tiểu Triện vẫn chưa xuất viện, Lải Nhải làm công việc chỉnh lý hồ sơ thay cậu ta. Anh ta đứng trước màn hình, giới thiệu người đàn ông trên tấm ảnh với cả đội hình sự.
“Sáng sớm ngày mười bốn, Hạ Tuấn Khải, tức A đã xuất hiện ở tòa văn phòng Tứ Xuyên, cách tòa cao ốc Kiên Phong, nơi xảy ra vụ nổ chưa tới năm mươi mét. Lúc đó vẫn chưa tới giờ làm việc, hắn lại không phải nhân viên của tòa nhà này. Camera giám sát ghi được hình ảnh, hai phút sau khi xảy ra vụ nổ, hắn từ tầng hai mươi lăm đi xuống dưới. Nhưng lúc đó, hắn đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang nên không thấy rõ diện mạo cũng chẳng có cách nào xác nhận thân phận của hắn.”
Lải Nhải di chuột, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ màu xanh da trời của nhân viên quét dọn vệ sinh. Mặc dù hắn ngụy trang đâu ra đấy nhưng Tô Miên nhận ra ngay, đó chính là A.
Lúc này, cô và các thành viên tổ Khiên Đen ngồi ở hàng đầu tiên. Khóe mắt cô vô thức liếc qua Từ Tư Bạch ở góc xa nhất. So với hôm xảy ra vụ nổ, khí sắc của anh đã khá hơn nhiều. Ngoài trán và cổ tay quấn gạc y tế, dáng vẻ của anh vẫn nho nhã như thường lệ. Hai hôm nay, mối quan hệ giữa cô và anh tựa hồ không có gì thay đổi, gặp nhau vẫn gật đầu chào hỏi, thân thuộc và xa cách.
Sau giây phút lơ đễnh ngắn ngủi, Tô Miên lại dõi mắt lên màn hình. Lải Nhải tiếp tục báo cáo: “… Nhưng lúc đó, xung quanh khu vực này đều là cảnh sát, còn giăng sợi dây phong tỏa nên khi xuống dưới, hắn buộc phải tháo khẩu trang. Hắn rất thông minh, đã né tránh mọi camera giám sát trong tòa nhà. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, bên ngoài tòa văn phòng có rất nhiều người dân vây quanh, quay phim chụp ảnh. Chúng tôi đã tìm thấy ảnh chụp rõ nét của A trong di động một người qua đường. Căn cứ vào thời gian và địa điểm đối tượng xuất hiện, cũng như thân hình, đặc điểm bước đi và đôi mắt hắn, có thể kết luận hắn chính là A.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào một thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai, có đuôi mắt dài, con ngươi đen nhánh giống như lúc nào cũng ẩn hiện ý cười ở trên màn hình. Hắn có nước da trắng, sống mũi cao. Vì mặc áo khoác đen, quần dài màu café và đi đôi giày thể thao nên nhìn hắn giống sinh viên hoặc thanh niên mới ra trường.
Khi nhìn thấy ảnh chụp chính diện của A, trong lòng Tô Miên dội lên tâm tình phức tạp, rất khó chịu, có chút xót xa nhưng nhiều hơn là nỗi căm hận. Cô nhớ tới chuyện, hễ mở miệng, A đều gọi cô là “chị”, ngữ khí trách móc như trẻ con. Cũng chẳng biết năm xưa, giữa cô và hắn có mối ân oán gì nữa.
“Chúng tôi đã điều tra, Hạ Tuấn Ngải quê ở tỉnh Thiểm Tây, sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Lúc còn nhỏ, hắn theo bố mẹ đến Bắc Kinh kiếm sống. Bố hắn là một tên trộm chuyên nghiệp, vì ăn chia không đều nên bị lưu manh đánh chết vào năm hắn lên tám tuổi. Mẹ hắn làm thuê linh tinh, cuộc sống hai mẹ con rất khổ cực. Năm mười hai tuổi, mẹ hắn mắc bệnh hiểm nghèo nhưng không có bảo hiểm y tế cũng chẳng có tiền chữa trị nên chết trong nhà. Từ nhỏ, hắn thường trộm cắp nên công an Bắc Kin có lưu trữ hồ sơ về hắn. Hắn chỉ tốt nghiệp cấp hai, tuy nhiên học rất giỏi môn Vật lý và Hóa học, từng đạt giải nhất trong nhiều cuộc thi mô hình. Thời điểm xảy ra vụ án 420 vào năm năm trước, Hạ Tuấn Ngải mới mười chín tuổi. Nhưng lúc bấy giờ, hắn đã biến mất khỏi nơi cư trú mấy năm, không ai biết hắn đi đâu làm gì.”
Buổi đêm, tại một nhà kho ở ngoại ô thành phố. Nhà kho không bật đèn, chỉ có ngọn nến tỏa ra từ chiếc chân cắm kiểu phục cổ tinh xảo trên tay L. Hắn đặt xuống một chiếc bàn gỗ đầy bụi, rút khăn tay phủ lên chiếc sofa cũ kỹ, bẩn thỉu rồi mới thong thả ngồi xuống.
A không cầu kỳ như L, ngồi phịch xuống sofa luôn. Hắn mở miệng càu nhàu: “Chán anh thật đấy! Địa điểm liên lạc đều do anh phụ trách. Mấy lần đầu còn được, không khách sạn năm sao thì cũng biệt thự, sau đó xuống nhà nghỉ, bây giờ lại là nhà kho ở nơi hoang vu này. Thú vị lắm sao?”
R ngồi yên một bên, chỉ lặng lẽ hút thuốc mà không nói một lời, L “hừ” một tiếng: “Cậu không nghĩ xem, là ai đã hại chúng ta ra nông nỗi này? Bây giờ, tên tuổi và hình ảnh của cậu đã in trên Lệnh truy nã cấp một, không gặp nhau ở đây, lẽ nào gặp ở cổng Cục Công an à?”
A nhất thời nghẹn họng, nở nụ cười chế giễu: “Anh thì hay lắm đấy? Vết thương đã khỏi hoàn toàn chưa? Hiện tại, mấy địa điểm anh thường hoạt động toàn là cảnh sát. Tôi thấy, người xuất hiện trên Lệnh truy nã tiếp theo chắc chắn là anh.”
“Đủ rồi!” R cuối cùng cũng lên tiếng.
L và A lập tức ngậm miệng. R ngồi trong góc tối nên không nhìn rõ mặt, chỉ có đốm lửa lập lòe ở đầu ngón tay hắn. Giọng nói của hắn trầm thấp và vô cùng lạnh lẽo.
“Kế hoạch tiến hành không mấy thuận lợi. Hai cậu gần như đã bị bại lộ, không biết chừng ngày nào đó bị tổ Khiên Đen bắt được cũng nên. Chúng ta không còn nhiều thời gian, cũng chẳng còn nhiều cơ hội gây án nữa.” Ngừng vài giây, hắn nói tiếp: “Đã đến lúc kết thúc rồi.”
A và L đều gật đầu.
“Cứ quyết định như vậy đi!” R nói.
“R, bọn họ đã giết ba người của chúng ta.” L đột nhiên mở miệng. “Một khi kết thúc, chúng ta cũng nên giết ba người bọn họ.”
R còn chưa đáp lời, A bất chợt xen ngang: “Ba người ư? Gồm cả Hàn Trầm sao?”
“Tất nhiên! Không giết thằng đó thì gọi gì là kết thúc.” Ngữ khí của L rất lãnh đạm.
A phì cười: “Gớm, anh dám giết Hàn Trầm không?”
R lặng thinh, để mặc hai người đàn ông tranh cãi.
“Sao tôi không dám?” L nói.
A nhếch miệng: “Đợi anh giết được anh ta rồi tính sau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.