Chương 6
Oanh Shin
01/03/2017
Trong cơn mơ, yuuki mập mờ tỉnh dậy. Trước mặt cô bây giờ...là một màu tối. Cô đang ở đây thế này? Tầng hầm?
Không phải, tuy ẩm ướt nhưng không có mùi giống như bụi bặm, mục nát. Yuuki không thể nào định dạng được vị trí mình đang ở nữa, ở đây quá tối và ngột ngạt. Không những vậy, chỉ cần một động tác hô hấp thì toàn thân cô sẽ đau nhứt đến vỡ vụn.
Cuối cùng cô lã người đi vì quá kiệt sức, với lại...dù bây giờ có mạnh mẽ như một người đàn ông cô cũng không thể làm gì, yuuki cảm nhận tay chân mình đang bị giam cầm bởi một thứ dây nhợ...nó là gì, cô càng cựa quậy nó càng siết chặt.
Đôi đồng tử lúc nhắm lúc mở trong không gian tối tăm, hình như cô đang bị trói vào bức tường, cái cảm giác này...hai tay hai chân dang rộng áp vào tường. Kiểu trói này...giống như tù nhân trong phim cổ trang vậy!
Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Cô đang ở đâu? Sao lại trong tư thế này?
- Yuuki, con đã tỉnh?
Cô nghe tiếng thấy cha mình
- Cha...cha à...
Môi bị tê rần và đau nhức. Làm sao có thể nói chuyện, cái gì vừa xảy ra, thật giống như một giấc mơ vậy.
- Đừng nói gì cả. Con nên giữ sức đi, nhắm mắt lại và nhớ xem, chuyện con vừa trải qua!
Phải rồi, Cha nhắc thì yuuki mới nhớ. Khoảnh khắc vừa hãi hùng vừa mờ ảo đó...cô còn rất rõ: vì sao cô lại bị như thế này!
Chàng trai kì dị với hai chiếc răng to dài, mái tóc kì quái và đôi mắt lạnh như băng tuyết. Và anh ta...anh ta... CẮN CÔ. Bằng hàm răng của mình!
Hơi thở lại dồn dập. Lồng ngực của yuuki nóng rực. Cô...chết mất. Khó thở quá!
Cô cảm nhận bàn tay ấm áp của cha đang sờ đầu mình, như một lời an ủi. Cô chỉ biết ngước mặt lên nhìn ông bằng đôi mắt sửng sờ:
- Tốt lắm, con vẫn nhớ ra mọi chuyện. Ta thành thật xin lỗi, nhưng mà...
Cha đang nói cái gì thế? Cô muốn đáp lại ông...nhưng không được. Cái cảm giác này có ai thấu cho? Muốn vùng vẫy không thể vùng vẫy. Muốn nói chuyện không thể mở miệng? Muốn khóc...cũng không thể khóc!
Cha cô lại lầm bầm thứ gì đó trong miệng. Cô không thể nghe thấy nữa. Đó là gì?
Một lần nữa yuuki liệm đi.
...............
Hindo thở dài từ từ mở sợi xích ma thuật ra khỏi người Yuuki. Ông phải làm sao đây? Phu nhân Monica...ngài Rurolit. Hindo này đã già rồi, hãy để chuyện còn lại cho thế hệ sau giải quyết!
Câu thần chú từ miệng ông lớn dần, lớn dần.
Có một cô bé nọ đang lột xác, cô sẽ trở thành một con thú, một giống loài không phải con người, bản chất vốn đã thuộc về cô!
.
.
.
.................
- ÁÁÁ!!!
Yuuki bật dậy khỏi giường
Cô vừa mơ. Một giấc mơ kì lạ lắm.
Thật may quá...hoá ra chỉ là mơ!
Cô không có bị gì cả, nhìn này tay chân vẫn lành lặn, không hề có một vết tích của một tai nạn nào đó.
Cô vui quá, thật sự rất vui, cô vẫn bình an vô sự!
.
.
.
Nhưng...
Chiếc giường có ga trải trắng muốt trước mặt cô. Có một cô gái ngồi trên đó đang chăm chú nhìn Yuuki, cô ta kì lạ lắm.
Một mái tóc đỏ rực khá giống yuuki. Nhưng, tóc cô ta đỏ hơn nhiều, đỏ như màu huyết tươi. Mái tóc đó dài và xoăn lọn to ôm lấy khuôn mặt tuyệt mĩ. Đôi mắt đẹp động lòng người với hai phần đuôi mắt xếch lên rất mê hoặc, làm da trắng tuyết, trắng đến không còn sức sống. Cô ta mặc chiếc váy trắng qua gối. Cô ta nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, ai đây, cô chưa từng gặp bao giờ!
Mà...khoan đã. Đây...là đâu. Cô gái đó rất lạ. Yuuki gãi nhẹ đầu, cô ta gãi theo. Yuuki nhíu mày, cô ta cũng nhíu mày theo.
Và...yuuki cũng đang mặc một chiếc váy trắng.... Không thể nào, chiếc váy hệt cô gái. Tóc yuuki...đỏ hơn và xoăn lọn to hệt cô ta!!!
Chợt giật mình yuuki phát hiện, cô....đang ngồi trước một tấm gương cỡ lớn và...cô gái đó...là hình ảnh phản chiếu của cô mà ra.
What? Oh my God!
Sao cô lại biến thành như thế này???
Cốc cốc cốc
Có tiếng như gõ cửa.
Hay quá, có người, có phải là cha cô không?
Yuuki cô phải đi tìm cha hỏi rõ, chuyện này là thế nào?!
Nhưng mà...
Cửa...ở...đâu?
Phụt_một làn khói trắng xuất hiện
- Oái!
Cô súyt thót tim mất. Từ trong tấm gương đó, một người phụ nữ mặc đồ hầu bước ra:
- Tiểu thư. Hãy thay nhanh bộ đồ này, ngài Hindo đang đợi!
- Bà...bà là...
Yuuki lắp bắp
- Tôi sẽ trở lại trong vòng 2 phút. Hãy nhanh lên.
- Khoan...đã!
Bà ta biến mất rồi.
Dụi dụi mắt hai lần. Cô không có mơ, bà ta đi thụt lùi vào trong gương
Ghê quá. Như ma vậy!
Có ai giải thích cho cô lí do nào mà cô ở đây không. Và...trong hình dạng này???
Bà ta nói cha cô đang chờ cô? Nghĩa là, ông ấy cũng ở đây. Cũng có thể là, chính ông là người mang cô đến nơi này???
Dù việc quái gì đi nữa, yuuki cũng phải đi tìm cha hỏi rõ.
Bà già lạ hoắc ấy đưa cho cô một bộ đồ rất lạ. Cái gì đây?
Áo sơ mi màu đen dài tay, trên cái áo đó in chằng chịt bao nhiêu là con chữ kí hiệu kì cục. Váy gì mà ngắn cũn cởn thế này, chưa đến nữa đùi, màu đen nốt. Váy thì đen cùng loại nhưng trơn tru không có chút hoạ tiết gì cả. Mặc dù mới vào xuân, nhưng ở đây là Nhật Bản chứ không phải Việt Nam. Mặc đồ mỏng loét vầy ra đường...chỉ có chết cóng thôi!
Nghĩ gì thì nghĩ, tay chân cơ thể cô đang linh hoạt thay áo quần. Gặp cha, gặp cha, gặp cha, phải gặp được cha và hỏi rõ ràng mọi việc!
O.s
Không phải, tuy ẩm ướt nhưng không có mùi giống như bụi bặm, mục nát. Yuuki không thể nào định dạng được vị trí mình đang ở nữa, ở đây quá tối và ngột ngạt. Không những vậy, chỉ cần một động tác hô hấp thì toàn thân cô sẽ đau nhứt đến vỡ vụn.
Cuối cùng cô lã người đi vì quá kiệt sức, với lại...dù bây giờ có mạnh mẽ như một người đàn ông cô cũng không thể làm gì, yuuki cảm nhận tay chân mình đang bị giam cầm bởi một thứ dây nhợ...nó là gì, cô càng cựa quậy nó càng siết chặt.
Đôi đồng tử lúc nhắm lúc mở trong không gian tối tăm, hình như cô đang bị trói vào bức tường, cái cảm giác này...hai tay hai chân dang rộng áp vào tường. Kiểu trói này...giống như tù nhân trong phim cổ trang vậy!
Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Cô đang ở đâu? Sao lại trong tư thế này?
- Yuuki, con đã tỉnh?
Cô nghe tiếng thấy cha mình
- Cha...cha à...
Môi bị tê rần và đau nhức. Làm sao có thể nói chuyện, cái gì vừa xảy ra, thật giống như một giấc mơ vậy.
- Đừng nói gì cả. Con nên giữ sức đi, nhắm mắt lại và nhớ xem, chuyện con vừa trải qua!
Phải rồi, Cha nhắc thì yuuki mới nhớ. Khoảnh khắc vừa hãi hùng vừa mờ ảo đó...cô còn rất rõ: vì sao cô lại bị như thế này!
Chàng trai kì dị với hai chiếc răng to dài, mái tóc kì quái và đôi mắt lạnh như băng tuyết. Và anh ta...anh ta... CẮN CÔ. Bằng hàm răng của mình!
Hơi thở lại dồn dập. Lồng ngực của yuuki nóng rực. Cô...chết mất. Khó thở quá!
Cô cảm nhận bàn tay ấm áp của cha đang sờ đầu mình, như một lời an ủi. Cô chỉ biết ngước mặt lên nhìn ông bằng đôi mắt sửng sờ:
- Tốt lắm, con vẫn nhớ ra mọi chuyện. Ta thành thật xin lỗi, nhưng mà...
Cha đang nói cái gì thế? Cô muốn đáp lại ông...nhưng không được. Cái cảm giác này có ai thấu cho? Muốn vùng vẫy không thể vùng vẫy. Muốn nói chuyện không thể mở miệng? Muốn khóc...cũng không thể khóc!
Cha cô lại lầm bầm thứ gì đó trong miệng. Cô không thể nghe thấy nữa. Đó là gì?
Một lần nữa yuuki liệm đi.
...............
Hindo thở dài từ từ mở sợi xích ma thuật ra khỏi người Yuuki. Ông phải làm sao đây? Phu nhân Monica...ngài Rurolit. Hindo này đã già rồi, hãy để chuyện còn lại cho thế hệ sau giải quyết!
Câu thần chú từ miệng ông lớn dần, lớn dần.
Có một cô bé nọ đang lột xác, cô sẽ trở thành một con thú, một giống loài không phải con người, bản chất vốn đã thuộc về cô!
.
.
.
.................
- ÁÁÁ!!!
Yuuki bật dậy khỏi giường
Cô vừa mơ. Một giấc mơ kì lạ lắm.
Thật may quá...hoá ra chỉ là mơ!
Cô không có bị gì cả, nhìn này tay chân vẫn lành lặn, không hề có một vết tích của một tai nạn nào đó.
Cô vui quá, thật sự rất vui, cô vẫn bình an vô sự!
.
.
.
Nhưng...
Chiếc giường có ga trải trắng muốt trước mặt cô. Có một cô gái ngồi trên đó đang chăm chú nhìn Yuuki, cô ta kì lạ lắm.
Một mái tóc đỏ rực khá giống yuuki. Nhưng, tóc cô ta đỏ hơn nhiều, đỏ như màu huyết tươi. Mái tóc đó dài và xoăn lọn to ôm lấy khuôn mặt tuyệt mĩ. Đôi mắt đẹp động lòng người với hai phần đuôi mắt xếch lên rất mê hoặc, làm da trắng tuyết, trắng đến không còn sức sống. Cô ta mặc chiếc váy trắng qua gối. Cô ta nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, ai đây, cô chưa từng gặp bao giờ!
Mà...khoan đã. Đây...là đâu. Cô gái đó rất lạ. Yuuki gãi nhẹ đầu, cô ta gãi theo. Yuuki nhíu mày, cô ta cũng nhíu mày theo.
Và...yuuki cũng đang mặc một chiếc váy trắng.... Không thể nào, chiếc váy hệt cô gái. Tóc yuuki...đỏ hơn và xoăn lọn to hệt cô ta!!!
Chợt giật mình yuuki phát hiện, cô....đang ngồi trước một tấm gương cỡ lớn và...cô gái đó...là hình ảnh phản chiếu của cô mà ra.
What? Oh my God!
Sao cô lại biến thành như thế này???
Cốc cốc cốc
Có tiếng như gõ cửa.
Hay quá, có người, có phải là cha cô không?
Yuuki cô phải đi tìm cha hỏi rõ, chuyện này là thế nào?!
Nhưng mà...
Cửa...ở...đâu?
Phụt_một làn khói trắng xuất hiện
- Oái!
Cô súyt thót tim mất. Từ trong tấm gương đó, một người phụ nữ mặc đồ hầu bước ra:
- Tiểu thư. Hãy thay nhanh bộ đồ này, ngài Hindo đang đợi!
- Bà...bà là...
Yuuki lắp bắp
- Tôi sẽ trở lại trong vòng 2 phút. Hãy nhanh lên.
- Khoan...đã!
Bà ta biến mất rồi.
Dụi dụi mắt hai lần. Cô không có mơ, bà ta đi thụt lùi vào trong gương
Ghê quá. Như ma vậy!
Có ai giải thích cho cô lí do nào mà cô ở đây không. Và...trong hình dạng này???
Bà ta nói cha cô đang chờ cô? Nghĩa là, ông ấy cũng ở đây. Cũng có thể là, chính ông là người mang cô đến nơi này???
Dù việc quái gì đi nữa, yuuki cũng phải đi tìm cha hỏi rõ.
Bà già lạ hoắc ấy đưa cho cô một bộ đồ rất lạ. Cái gì đây?
Áo sơ mi màu đen dài tay, trên cái áo đó in chằng chịt bao nhiêu là con chữ kí hiệu kì cục. Váy gì mà ngắn cũn cởn thế này, chưa đến nữa đùi, màu đen nốt. Váy thì đen cùng loại nhưng trơn tru không có chút hoạ tiết gì cả. Mặc dù mới vào xuân, nhưng ở đây là Nhật Bản chứ không phải Việt Nam. Mặc đồ mỏng loét vầy ra đường...chỉ có chết cóng thôi!
Nghĩ gì thì nghĩ, tay chân cơ thể cô đang linh hoạt thay áo quần. Gặp cha, gặp cha, gặp cha, phải gặp được cha và hỏi rõ ràng mọi việc!
O.s
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.