Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống
Chương 25: Ai Cần Cậu
Tg Khánh Du
05/05/2023
Trịnh Thanh Mây cười nham hiểm đưa chân ra ngán đường Đinh Quang Lưu.
“A!” Đinh Quang Lưu ngã ngửa trên sàn.
Anh vừa đứng dậy xoa khuỷu tay bầm tím, vừa tức giận trừng mắt với Trịnh Thanh Mây: “Cậu làm cái quái gì vậy hả?”
Trịnh Thanh Mây nhướng mày khiêu khích: “Tỉnh chưa?”
Đinh Quang Lưu vờ hung hổ nhào vào muốn đánh cô: “Cậu đừng tưởng cậu là con gái thì tôi không dám đánh cậu.”
Trịnh Thanh Mây đưa má trái lại gần anh: “Có giỏi thì cậu đánh tôi đi.”
Đinh Quang Lưu tức muốn sôi máu, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được: “Không phải tôi không đánh cậu, tôi chỉ không muốn chấp vặt với người như cậu.”
Lân Nhi lên tiếng hòa giải: “Các cậu đừng gây nữa, chuyện chính bây giờ là phải tìm chủ đề sân khấu đây nè.”
Đinh Quang Lưu tuy nói không xuống tay với Trịnh Thanh Mây, nhưng miệng mồm không chịu thua ai: “Cậu mà hiểu chuyện bằng một nửa Lân Nhi thì không phải chỉ có chó mới cần cậu.”
“Gâu!”
“Cậu ấy rất tốt!”
Ba người sửng sốt quay sang nhìn Hứa Định Kiên và Hứa Huân.
Trịnh Thanh Mây cũng có lúc ngượng ngùng vội cúi đầu, tay áp lên má che đi khuôn mặt nóng bừng, ngoài miệng lại quở trách: “Các cậu điên à! Đừng có ở đây mà nói bậy bạ. Mọi người có ý tưởng gì chưa?”
Đinh Quang Lưu vốn muốn trêu tức cô liền nói ra suy nghĩ điên rồ vừa lóe lên trong đầu: “Võ đài.”
Lân Nhi kéo góc áo anh: “Đây là chương trình văn nghệ chứ không phải đánh nhau. Cậu đừng bậy bạ.”
Đinh Quang Lưu phì cười xoa đầu cô: “Cậu nghĩ nghiêm túc thật à? Tớ đùa thôi, đừng tưởng thật.”
Lân Nhi vừa thở phào thì Hứa Huân lại bất ngờ lên tiếng: “Tôi nghĩ ý kiến này có thể suy xét.”
Hứa Định Kiên đang ngồi trên ghế, nghe tới đây bàn tay lật sách khựng lại. Anh ngước mắt nhìn đối phương: “Sao lại nói vậy?”
Hứa Huân lời ít ý nhiều: “Cạnh tranh trong học tập hay cạnh tranh trên võ đài đều không khác nhau lắm.”
Trịnh Thanh Mây gật đầu tán thưởng: “Hay đấy! Vậy chúng ta thiết kế sân khấu theo mô hình võ đài boxing đi. Tranh đấu văn minh để cùng phát triển. Chúng ta để các bạn bóc thăm ngẫu nhiên, họ kết hợp với nhau trên sân khấu để tạo ra nhiều tiết mục thật ấn tượng.”
Đôi mắt Lân Nhi sáng rực: “Vậy chúng ta làm võ đài nở hoa đi. Như vậy mới có không khí ngày tết. Thay vì võ đài truyền thống khô khan, chúng ta biến tấu nó trở nên mới mẻ không nhàm chán.”
Những người còn lại gật đầu, tán đồng.
Hứa Định Kiên tươi cười vỗ vai Hứa Huân: “Cậu được lắm đấy.”
Hứa Huân nhíu mày hất tay đối phương ra, anh không che giấu sự bài xích của mình dành cho Hứa Định Kiên.
Một ngày họp nhóm không quá thuận lợi, nhưng tổ hợp 5 người Trịnh Thanh Mây vô cùng hài lòng với kết quả có được.
Tuy nhiên, sáng hôm sau họ hết sức phẫn nộ khi nghe thông báo mới từ phía nhà trường.
“Cậu nói cái gì?”
Người ngày thường dịu dàng, thân thiện như Lân Nhi cũng không nén nổi tức giận.
Thế nhưng, Lưu Mộc Nhiên làm như không thấy nhàn nhã nhắc lại: “Tôi nói kinh phí tổ chức hoạt động mùa xuân giảm một nửa, khoản tiền còn lại sẽ chi trả cho việc học phụ đạo chủ nhật.”
Đinh Quang Lưu giận dữ đập bàn: “Nào có lý đó! Kế hoạch đã lên xong xuôi hết rồi, ở đâu ra chuyện kinh phí nói giảm là giảm, đã vậy còn học thêm ngày chủ nhật.”
Vương Long vốn đã trở mặt với Đinh Quang Lưu cũng không nhịn được lên tiếng: “Cả tuần chỉ nghỉ được một ngày. Nhà trường muốn bức điên chúng ta sao?”
Lân Nhi bất bình: “Không được, tớ phải đi kiến nghị với cô.”
Trịnh Thanh Mây giữ tay đối phương lại: “Vô dụng thôi, đây là quyết định của hội đồng trường. Một mình cậu nói không có tác dụng đâu.”
Đinh Quang Lưu tính tình nóng nảy: “Đi! Chúng ta đi tìm lão già nhà tớ nói cho ra lẽ.”
Mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy anh ta kéo tay Lân Nhi đi, nào còn thì giờ để nữ thần của mình vào mắt.
Ba người còn lại sợ họ xảy ra chuyện gì cũng đành đi theo.
Mười phút sau, từ văn phòng hiệu trưởng vang lên âm thanh cự cãi lớn tiếng.
“Ta đã nói rồi, học sinh phải ưu tiên việc học trước. Mấy cái hoạt động ngoài rìa này làm cho có là được rồi.”
Đinh Quang Lưu phẫn nộ buột miệng thốt lên: “Vậy ông dẹp quách cái hoạt động này đi cho xong còn để lại làm gì!”
Đinh Quang Lực bị đứa con phản nghịch chọc giận muốn lên tăng xông: “Mày! Mày muốn làm tao tức chết mới vừa lòng chứ gì?”
Lân Nhi tuy không đồng tình với quyết định của hiệu trưởng nhưng vẫn tiến lên đỡ ông: “Thầy bớt nóng giận. Chúng con đã lên kế hoạch cho đêm văn nghệ xuân, kinh phí bị giảm chúng con không thể hoàn thành được, mong thầy suy xét lại.”
Đinh Quang Lực vỗ vai cô tận tình khuyên bảo với tư cách là bậc trưởng bối: “Cháu còn nhỏ chưa nghĩ thấu mọi chuyện, bác không trách. Nhưng là người đi trước bác có trách nhiệm hướng các cháu đi đúng đường. Sau này cháu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của bác.”
Thấy bọn họ vẫn không có ý thoả hiệp, ông dùng biện pháp mạnh: “Được rồi, quyết định vậy đi. Nếu các em tiếp tục chống đối thì cứ chịu kỷ luật theo nội quy nhà trường. Các em ra ngoài đi.”
Dù không được như ý muốn, nhưng nhóm người Hứa Huân vẫn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, yên lặng rời đi.
Đinh Quang Lưu đá chân vào lan can: “Mẹ nó! Rồi giờ tính sao đây?”
Trịnh Thanh Mây nhún vai: “Dù gì tớ cũng đoán trước được.”
Hứa Huân hoài nghi nhìn cô: “Cậu thong thả như vậy, lẽ nào cậu có cách?”
Trong mắt Trịnh Thanh Mây loé lên ý cười xảo quyệt.
Lân Nhi thấy nụ cười của cô bất giác rợn da gà: “Cậu có thể nào nói trước để tớ yên tâm không?”
“Lát nữa cậu sẽ biết!”
“A!” Đinh Quang Lưu ngã ngửa trên sàn.
Anh vừa đứng dậy xoa khuỷu tay bầm tím, vừa tức giận trừng mắt với Trịnh Thanh Mây: “Cậu làm cái quái gì vậy hả?”
Trịnh Thanh Mây nhướng mày khiêu khích: “Tỉnh chưa?”
Đinh Quang Lưu vờ hung hổ nhào vào muốn đánh cô: “Cậu đừng tưởng cậu là con gái thì tôi không dám đánh cậu.”
Trịnh Thanh Mây đưa má trái lại gần anh: “Có giỏi thì cậu đánh tôi đi.”
Đinh Quang Lưu tức muốn sôi máu, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được: “Không phải tôi không đánh cậu, tôi chỉ không muốn chấp vặt với người như cậu.”
Lân Nhi lên tiếng hòa giải: “Các cậu đừng gây nữa, chuyện chính bây giờ là phải tìm chủ đề sân khấu đây nè.”
Đinh Quang Lưu tuy nói không xuống tay với Trịnh Thanh Mây, nhưng miệng mồm không chịu thua ai: “Cậu mà hiểu chuyện bằng một nửa Lân Nhi thì không phải chỉ có chó mới cần cậu.”
“Gâu!”
“Cậu ấy rất tốt!”
Ba người sửng sốt quay sang nhìn Hứa Định Kiên và Hứa Huân.
Trịnh Thanh Mây cũng có lúc ngượng ngùng vội cúi đầu, tay áp lên má che đi khuôn mặt nóng bừng, ngoài miệng lại quở trách: “Các cậu điên à! Đừng có ở đây mà nói bậy bạ. Mọi người có ý tưởng gì chưa?”
Đinh Quang Lưu vốn muốn trêu tức cô liền nói ra suy nghĩ điên rồ vừa lóe lên trong đầu: “Võ đài.”
Lân Nhi kéo góc áo anh: “Đây là chương trình văn nghệ chứ không phải đánh nhau. Cậu đừng bậy bạ.”
Đinh Quang Lưu phì cười xoa đầu cô: “Cậu nghĩ nghiêm túc thật à? Tớ đùa thôi, đừng tưởng thật.”
Lân Nhi vừa thở phào thì Hứa Huân lại bất ngờ lên tiếng: “Tôi nghĩ ý kiến này có thể suy xét.”
Hứa Định Kiên đang ngồi trên ghế, nghe tới đây bàn tay lật sách khựng lại. Anh ngước mắt nhìn đối phương: “Sao lại nói vậy?”
Hứa Huân lời ít ý nhiều: “Cạnh tranh trong học tập hay cạnh tranh trên võ đài đều không khác nhau lắm.”
Trịnh Thanh Mây gật đầu tán thưởng: “Hay đấy! Vậy chúng ta thiết kế sân khấu theo mô hình võ đài boxing đi. Tranh đấu văn minh để cùng phát triển. Chúng ta để các bạn bóc thăm ngẫu nhiên, họ kết hợp với nhau trên sân khấu để tạo ra nhiều tiết mục thật ấn tượng.”
Đôi mắt Lân Nhi sáng rực: “Vậy chúng ta làm võ đài nở hoa đi. Như vậy mới có không khí ngày tết. Thay vì võ đài truyền thống khô khan, chúng ta biến tấu nó trở nên mới mẻ không nhàm chán.”
Những người còn lại gật đầu, tán đồng.
Hứa Định Kiên tươi cười vỗ vai Hứa Huân: “Cậu được lắm đấy.”
Hứa Huân nhíu mày hất tay đối phương ra, anh không che giấu sự bài xích của mình dành cho Hứa Định Kiên.
Một ngày họp nhóm không quá thuận lợi, nhưng tổ hợp 5 người Trịnh Thanh Mây vô cùng hài lòng với kết quả có được.
Tuy nhiên, sáng hôm sau họ hết sức phẫn nộ khi nghe thông báo mới từ phía nhà trường.
“Cậu nói cái gì?”
Người ngày thường dịu dàng, thân thiện như Lân Nhi cũng không nén nổi tức giận.
Thế nhưng, Lưu Mộc Nhiên làm như không thấy nhàn nhã nhắc lại: “Tôi nói kinh phí tổ chức hoạt động mùa xuân giảm một nửa, khoản tiền còn lại sẽ chi trả cho việc học phụ đạo chủ nhật.”
Đinh Quang Lưu giận dữ đập bàn: “Nào có lý đó! Kế hoạch đã lên xong xuôi hết rồi, ở đâu ra chuyện kinh phí nói giảm là giảm, đã vậy còn học thêm ngày chủ nhật.”
Vương Long vốn đã trở mặt với Đinh Quang Lưu cũng không nhịn được lên tiếng: “Cả tuần chỉ nghỉ được một ngày. Nhà trường muốn bức điên chúng ta sao?”
Lân Nhi bất bình: “Không được, tớ phải đi kiến nghị với cô.”
Trịnh Thanh Mây giữ tay đối phương lại: “Vô dụng thôi, đây là quyết định của hội đồng trường. Một mình cậu nói không có tác dụng đâu.”
Đinh Quang Lưu tính tình nóng nảy: “Đi! Chúng ta đi tìm lão già nhà tớ nói cho ra lẽ.”
Mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy anh ta kéo tay Lân Nhi đi, nào còn thì giờ để nữ thần của mình vào mắt.
Ba người còn lại sợ họ xảy ra chuyện gì cũng đành đi theo.
Mười phút sau, từ văn phòng hiệu trưởng vang lên âm thanh cự cãi lớn tiếng.
“Ta đã nói rồi, học sinh phải ưu tiên việc học trước. Mấy cái hoạt động ngoài rìa này làm cho có là được rồi.”
Đinh Quang Lưu phẫn nộ buột miệng thốt lên: “Vậy ông dẹp quách cái hoạt động này đi cho xong còn để lại làm gì!”
Đinh Quang Lực bị đứa con phản nghịch chọc giận muốn lên tăng xông: “Mày! Mày muốn làm tao tức chết mới vừa lòng chứ gì?”
Lân Nhi tuy không đồng tình với quyết định của hiệu trưởng nhưng vẫn tiến lên đỡ ông: “Thầy bớt nóng giận. Chúng con đã lên kế hoạch cho đêm văn nghệ xuân, kinh phí bị giảm chúng con không thể hoàn thành được, mong thầy suy xét lại.”
Đinh Quang Lực vỗ vai cô tận tình khuyên bảo với tư cách là bậc trưởng bối: “Cháu còn nhỏ chưa nghĩ thấu mọi chuyện, bác không trách. Nhưng là người đi trước bác có trách nhiệm hướng các cháu đi đúng đường. Sau này cháu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của bác.”
Thấy bọn họ vẫn không có ý thoả hiệp, ông dùng biện pháp mạnh: “Được rồi, quyết định vậy đi. Nếu các em tiếp tục chống đối thì cứ chịu kỷ luật theo nội quy nhà trường. Các em ra ngoài đi.”
Dù không được như ý muốn, nhưng nhóm người Hứa Huân vẫn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, yên lặng rời đi.
Đinh Quang Lưu đá chân vào lan can: “Mẹ nó! Rồi giờ tính sao đây?”
Trịnh Thanh Mây nhún vai: “Dù gì tớ cũng đoán trước được.”
Hứa Huân hoài nghi nhìn cô: “Cậu thong thả như vậy, lẽ nào cậu có cách?”
Trong mắt Trịnh Thanh Mây loé lên ý cười xảo quyệt.
Lân Nhi thấy nụ cười của cô bất giác rợn da gà: “Cậu có thể nào nói trước để tớ yên tâm không?”
“Lát nữa cậu sẽ biết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.