Chương 14:
Chilll
06/01/2023
Bây giờ là giữa trưa, trời nắng chói chang, Bạch Cẩm Hi và hai cảnh sát hình sự ngồi trong ô tô, người ướt đẫm mồ hôi, toàn thân vô cùng mệt mỏi.
Buổi sáng mọi người đi thăm hỏi một vòng, tìm xem có nhân chứng hay đối tượng khả nghi ở xung quanh hiện trường gây án, nhưng đáng tiếc vẫn không có thu hoạch. Khu phố cổ lắp rất ít camera theo dõi, tội phạm lại thông thuộc đường đi lối lại ở đây nên bọn họ kiểm tra tất cả đoạn băng mà vẫn không tìm ra manh mối.
Châu Tiểu Triện lau mồ hôi trên mặt, nhăn nhó: “Lão đại, chúng ta phải điều tra đến bao giờ? Mãi vẫn chẳng có đầu mối, chán quá đi thôi.”
Bạch Cẩm Hi vẫn dõi mắt về khu dân cư vắng lặng, ngõ hẻm ngoằn ngoèo, người đi lại thưa thớt ở ngoài cửa xe. Cô cầm chai nước uống một ngụm mới trả lời: “Vội gì chứ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Thấy chai nước đã trống không, cô ném cho Châu Tiểu Triện: “Cậu đi mua mấy chai nước lại đây.”
“Vâng.”
Châu Tiểu Triện mở cửa, chuẩn bị xuống xe. Chợt nhìn thấy người đàn ông ở phía trước đang tiến lại gần, mắt cậu ta sáng rực: “Bác sĩ Từ, anh lại mang đồ ăn uống đến cho lão đại đấy à?” Cậu ta nói to đến mức cách mấy con đường có khi còn nghe thấy.
Bạch Cẩm Hi và người cảnh sát còn lại cùng quay đầu về hướng đó. Dưới ánh nắng chói chang, Từ Tư Bạch mặc bộ đồ giản dị, tay cầm túi ni lông thong thả đi tới. Trước câu trêu đùa của Châu Tiểu Triện, anh chỉ mỉm cười, rút một chai trà sữa và hai quả măng cụt từ túi ni lông rồi đưa hết số còn lại cho Châu Tiểu Triện: “Hai người tự chia nhau đi!”
Châu Tiểu Triện mở ra xem, bên trong đều là đồ uống và hoa quả. Cậu ta cười ngoác miệng: “Cám ơn bác sĩ Từ.” Sau đó, cậu ta quay sang Bạch Cẩm Hi, cất giọng đặc biệt khách sáo: “Cám ơn lão đại!”
Bạch Cẩm Hi chẳng thèm để ý đến cậu ta. Cô chống cằm, gật đầu với Từ Tư Bạch, coi như thay lời chào. Châu Tiểu Triện nháy mắt với người cảnh sát kia, cả hai xuống xe, cầm túi đồ trốn dưới bóng râm của một cây cành lá xum xuê.
Trong ô tô chỉ còn lại mình Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế sau. Từ Tư Bạch chống tay vào cửa xe, hỏi cô: “Em có mệt không?”
Bạch Cẩm Hi vươn vai: “Cũng không đến nỗi, chỉ là ngủ không đủ giấc.”
Từ Tư Bạch cười cười, đưa chai trà sữa và hai quả măng cụt cho cô. Bạch Cẩm Hi nhận lấy: “Cám ơn anh! Ngày nắng tặng măng cụt, lễ mỏng tình ý sâu nặng.”
Khóe miệng Từ Tư Bạch lại một lần nữa để lộ ý cười.
Anh vốn có nước da trắng, diện mạo thanh tú, nở nụ cười ấm áp, nên bây giờ dù đứng dưới bóng cây, anh vẫn khiến Bạch Cẩm Hi hơi lóa mắt.
Cô vỗ vỗ mặt ghế bên cạnh mình: “Anh đứng đó làm gì?”
Từ Tư Bạch liền chui vào xe, ngồi cạnh cô.
Trong xe bật điều hòa mát mẻ, Bạch Cẩm Hi nhanh chóng giải quyết xong hai quả măng cụt, lại uống vài ngụm trà sữa, thỏa mãn tựa vào thành ghế phía sau.
Từ Tư Bạch vốn là một người yên tĩnh. Anh đặt hai tay lên đầu gối, dõi mắt về phía trước, không nói một lời.
Một lúc sau, Bạch Cẩm Hi mở miệng: “Mấy ngày trước, em đã nằm mơ.” Ngừng vài giây, cô nói nhỏ: “Chắc anh cũng biết, từ trước đến nay em chưa nằm mơ bao giờ.”
“Ừ. Em mơ thấy gì thế?”
Bạch Cẩm Hi im lặng.
Cảnh tượng trong giấc mơ lại một lần nữa hiện ra trong đầu óc cô: Thác nước nằm ở khu rừng, người đàn ông ngấn lệ, tên giết người đáng sợ, còn cả nụ hôn điên cuồng và nỗi bi thương tràn ngập.
Cô cười cười, trả lời: “Cụ thể thế nào em cũng không nhớ rõ, nhưng em cảm thấy có liên quan đến chuyện trước kia.” Cô quay sang hỏi anh: “Từ Tư Bạch, anh thử nói xem, có phải trí nhớ của em đang dần hồi phục hay không?”
Từ Tư Bạch nhất thời im lặng.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh và ôn hòa: “Cuộc đời mà không có ký ức là một khiếm khuyết, chắc chắn em sẽ hồi phục trí nhớ.”
Rất hiếm khi thấy anh dùng ngữ khí nặng như vậy để nhấn mạnh điều gì đó, Bạch Cẩm Hi mềm lòng trong giây lát, sống mũi cũng cay cay.
Hai người đều lặng thinh. Từ Tư Bạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng ngời.
Bạch Cẩm Hi bỗng dưng cảm thấy mất tự nhiên. Cô quay đầu về phía trước, cười cười: “Được rồi, em ngủ một lát. Cả đêm qua mới được chợp mắt ba tiếng đồng hồ, buồn ngủ chết đi được.”
“Ừ.” Anh đáp: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi đây!”
“Em không tiễn, lần sau anh đừng đến đây nữa, thời tiết quá nóng bức.” Bạch Cẩm Hi dõi theo bóng lưng Từ Tư Bạch cho đến khi anh đi xa.
Cô lại nhắm mắt, trong lòng niệm thầm: Nằm mơ đi, nằm mơ đi!
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng đáng tiếc, cô ngủ rất say, ngay cả một con muỗi cũng không mơ thấy.
Buổi tối muộn. Cả thành phố trở nên yên tĩnh, khu phố cổ đèn đóm lác đác, thỉnh thoảng mới có người qua lại. Phần lớn người dân đã chìm vào giấc ngủ, không bận tâm đến chuyện bên ngoài.
Hàn Trầm ngồi trong tiệm tạp hóa nhỏ của Tư Tư, đầu ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc lá. Anh dõi mắt về chiếc xe cảnh sát đỗ im lìm ở cuối ngõ qua màn đêm dày đặc.
Tư Tư từ gian trong đi ra ngoài. Lúc này, Hàn Trầm đang ngồi vắt chân ở trên chiếc ghế mây, một tay đặt lên thành ghế, một tay kẹp điếu thuốc. Từ người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị khó tiếp cận.
Anh tựa hồ là người đàn ông thuộc về bóng đêm.
Tư Tư đi đến bên Hàn Trầm, cười nói: “Cuối cùng Đậu Đậu cũng ngủ rồi.” Cô thuận theo ánh mắt, nhìn chiếc xe cảnh sát: “Những người cảnh sát đó vẫn đang phải trực đêm à? Đúng là không dễ dàng.”
“Đây vốn là công việc của bọn họ.” Hàn Trầm đáp.
Tư Tư: “Anh Hàn, anh đã giải quyết xong việc riêng chưa? Bao giờ mới quay về thành phố Thanh Lam?” Thành phố Thanh Lam là thủ phủ của tỉnh K, cũng là nơi đặt trụ sở Công an tỉnh.
“Đợi vụ án này giải quyết xong, tôi sẽ quay về.”
“Vâng.”
Hàn Trầm hít một hơi thuốc, hỏi: “Bao giờ em đổi công việc? Khu vực này an ninh không tốt, vì con trai, em cũng nên chuyển nhà.”
Tư Tư mỉm cười: “Em hiểu. Khi nào tiết kiệm đủ tiền, em sẽ chuyển nhà.”
Hàn Trầm nhìn cô: “Tôi có thể giúp em.”
Tư Tư trầm mặc trong giây lát, sau đó lắc đầu: “Anh Hàn, anh đã giúp mẹ con em nhiều rồi. Cám ơn anh, anh là người tốt, em không thể tiếp tục làm phiền anh nữa.”
Hàn Trầm chỉ hơi gật đầu, không nói thêm điều gì. Anh hơi khép mi, hút thuốc, rồi tiếp tục dõi mắt về phía xa xa.
Bắt gặp bộ dạng này của anh, Tư Tư cảm thấy một nỗi buồn vô cớ. Có lẽ bởi vì một người đàn ông trẻ trung chính trực như vậy lại cô độc một mình trong đêm đen. Sự trầm mặc, yên tĩnh của anh khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy không đành lòng.
Tư Tư ngẫm nghĩ, cười nói: “Có anh ở đây giúp đỡ, chắc chắn vụ án của Tiểu Phi sẽ được giải quyết nhanh thôi…” Cô còn chưa dứt lời, khóe mắt Hàn Trầm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.
Tư Tư liền quay về hướng đó. Dưới ánh đèn đường tù mù, một bóng người nhanh chóng mở cửa xe cảnh sát, nhảy xuống, chạy về phía trước. Mặc dù trời tối nhưng Tư Tư vẫn nhận ra người đó chính là Bạch Cẩm Hi.
Trên chiếc xe ở đằng sau, hai người cảnh sát còn lại tỏ ra căng thẳng. Một người lập tức nổ máy, người kia cũng chính là Châu Tiểu Triện nhảy xuống xe, nói to vào máy bộ đàm: “Dãy nhà số Năm ngõ Đạo Nam lại xảy ra vụ án cưỡng dâm. Tôi xin nhắc lại, vừa rồi nhận được điện thoại báo án, nói dãy nhà số Năm ngõ Đạo Nam xảy ra vụ cưỡng dâm. Tất cả mọi người hãy đến hiện trường ngay lập tức!”
Tư Tư kinh ngạc ôm miệng. Khi cô quay đầu, Hàn Trầm đã đứng dậy, ném mẩu thuốc xuống đất và lao ra ngoài.
Buổi sáng mọi người đi thăm hỏi một vòng, tìm xem có nhân chứng hay đối tượng khả nghi ở xung quanh hiện trường gây án, nhưng đáng tiếc vẫn không có thu hoạch. Khu phố cổ lắp rất ít camera theo dõi, tội phạm lại thông thuộc đường đi lối lại ở đây nên bọn họ kiểm tra tất cả đoạn băng mà vẫn không tìm ra manh mối.
Châu Tiểu Triện lau mồ hôi trên mặt, nhăn nhó: “Lão đại, chúng ta phải điều tra đến bao giờ? Mãi vẫn chẳng có đầu mối, chán quá đi thôi.”
Bạch Cẩm Hi vẫn dõi mắt về khu dân cư vắng lặng, ngõ hẻm ngoằn ngoèo, người đi lại thưa thớt ở ngoài cửa xe. Cô cầm chai nước uống một ngụm mới trả lời: “Vội gì chứ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Thấy chai nước đã trống không, cô ném cho Châu Tiểu Triện: “Cậu đi mua mấy chai nước lại đây.”
“Vâng.”
Châu Tiểu Triện mở cửa, chuẩn bị xuống xe. Chợt nhìn thấy người đàn ông ở phía trước đang tiến lại gần, mắt cậu ta sáng rực: “Bác sĩ Từ, anh lại mang đồ ăn uống đến cho lão đại đấy à?” Cậu ta nói to đến mức cách mấy con đường có khi còn nghe thấy.
Bạch Cẩm Hi và người cảnh sát còn lại cùng quay đầu về hướng đó. Dưới ánh nắng chói chang, Từ Tư Bạch mặc bộ đồ giản dị, tay cầm túi ni lông thong thả đi tới. Trước câu trêu đùa của Châu Tiểu Triện, anh chỉ mỉm cười, rút một chai trà sữa và hai quả măng cụt từ túi ni lông rồi đưa hết số còn lại cho Châu Tiểu Triện: “Hai người tự chia nhau đi!”
Châu Tiểu Triện mở ra xem, bên trong đều là đồ uống và hoa quả. Cậu ta cười ngoác miệng: “Cám ơn bác sĩ Từ.” Sau đó, cậu ta quay sang Bạch Cẩm Hi, cất giọng đặc biệt khách sáo: “Cám ơn lão đại!”
Bạch Cẩm Hi chẳng thèm để ý đến cậu ta. Cô chống cằm, gật đầu với Từ Tư Bạch, coi như thay lời chào. Châu Tiểu Triện nháy mắt với người cảnh sát kia, cả hai xuống xe, cầm túi đồ trốn dưới bóng râm của một cây cành lá xum xuê.
Trong ô tô chỉ còn lại mình Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế sau. Từ Tư Bạch chống tay vào cửa xe, hỏi cô: “Em có mệt không?”
Bạch Cẩm Hi vươn vai: “Cũng không đến nỗi, chỉ là ngủ không đủ giấc.”
Từ Tư Bạch cười cười, đưa chai trà sữa và hai quả măng cụt cho cô. Bạch Cẩm Hi nhận lấy: “Cám ơn anh! Ngày nắng tặng măng cụt, lễ mỏng tình ý sâu nặng.”
Khóe miệng Từ Tư Bạch lại một lần nữa để lộ ý cười.
Anh vốn có nước da trắng, diện mạo thanh tú, nở nụ cười ấm áp, nên bây giờ dù đứng dưới bóng cây, anh vẫn khiến Bạch Cẩm Hi hơi lóa mắt.
Cô vỗ vỗ mặt ghế bên cạnh mình: “Anh đứng đó làm gì?”
Từ Tư Bạch liền chui vào xe, ngồi cạnh cô.
Trong xe bật điều hòa mát mẻ, Bạch Cẩm Hi nhanh chóng giải quyết xong hai quả măng cụt, lại uống vài ngụm trà sữa, thỏa mãn tựa vào thành ghế phía sau.
Từ Tư Bạch vốn là một người yên tĩnh. Anh đặt hai tay lên đầu gối, dõi mắt về phía trước, không nói một lời.
Một lúc sau, Bạch Cẩm Hi mở miệng: “Mấy ngày trước, em đã nằm mơ.” Ngừng vài giây, cô nói nhỏ: “Chắc anh cũng biết, từ trước đến nay em chưa nằm mơ bao giờ.”
“Ừ. Em mơ thấy gì thế?”
Bạch Cẩm Hi im lặng.
Cảnh tượng trong giấc mơ lại một lần nữa hiện ra trong đầu óc cô: Thác nước nằm ở khu rừng, người đàn ông ngấn lệ, tên giết người đáng sợ, còn cả nụ hôn điên cuồng và nỗi bi thương tràn ngập.
Cô cười cười, trả lời: “Cụ thể thế nào em cũng không nhớ rõ, nhưng em cảm thấy có liên quan đến chuyện trước kia.” Cô quay sang hỏi anh: “Từ Tư Bạch, anh thử nói xem, có phải trí nhớ của em đang dần hồi phục hay không?”
Từ Tư Bạch nhất thời im lặng.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh và ôn hòa: “Cuộc đời mà không có ký ức là một khiếm khuyết, chắc chắn em sẽ hồi phục trí nhớ.”
Rất hiếm khi thấy anh dùng ngữ khí nặng như vậy để nhấn mạnh điều gì đó, Bạch Cẩm Hi mềm lòng trong giây lát, sống mũi cũng cay cay.
Hai người đều lặng thinh. Từ Tư Bạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng ngời.
Bạch Cẩm Hi bỗng dưng cảm thấy mất tự nhiên. Cô quay đầu về phía trước, cười cười: “Được rồi, em ngủ một lát. Cả đêm qua mới được chợp mắt ba tiếng đồng hồ, buồn ngủ chết đi được.”
“Ừ.” Anh đáp: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi đây!”
“Em không tiễn, lần sau anh đừng đến đây nữa, thời tiết quá nóng bức.” Bạch Cẩm Hi dõi theo bóng lưng Từ Tư Bạch cho đến khi anh đi xa.
Cô lại nhắm mắt, trong lòng niệm thầm: Nằm mơ đi, nằm mơ đi!
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng đáng tiếc, cô ngủ rất say, ngay cả một con muỗi cũng không mơ thấy.
Buổi tối muộn. Cả thành phố trở nên yên tĩnh, khu phố cổ đèn đóm lác đác, thỉnh thoảng mới có người qua lại. Phần lớn người dân đã chìm vào giấc ngủ, không bận tâm đến chuyện bên ngoài.
Hàn Trầm ngồi trong tiệm tạp hóa nhỏ của Tư Tư, đầu ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc lá. Anh dõi mắt về chiếc xe cảnh sát đỗ im lìm ở cuối ngõ qua màn đêm dày đặc.
Tư Tư từ gian trong đi ra ngoài. Lúc này, Hàn Trầm đang ngồi vắt chân ở trên chiếc ghế mây, một tay đặt lên thành ghế, một tay kẹp điếu thuốc. Từ người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị khó tiếp cận.
Anh tựa hồ là người đàn ông thuộc về bóng đêm.
Tư Tư đi đến bên Hàn Trầm, cười nói: “Cuối cùng Đậu Đậu cũng ngủ rồi.” Cô thuận theo ánh mắt, nhìn chiếc xe cảnh sát: “Những người cảnh sát đó vẫn đang phải trực đêm à? Đúng là không dễ dàng.”
“Đây vốn là công việc của bọn họ.” Hàn Trầm đáp.
Tư Tư: “Anh Hàn, anh đã giải quyết xong việc riêng chưa? Bao giờ mới quay về thành phố Thanh Lam?” Thành phố Thanh Lam là thủ phủ của tỉnh K, cũng là nơi đặt trụ sở Công an tỉnh.
“Đợi vụ án này giải quyết xong, tôi sẽ quay về.”
“Vâng.”
Hàn Trầm hít một hơi thuốc, hỏi: “Bao giờ em đổi công việc? Khu vực này an ninh không tốt, vì con trai, em cũng nên chuyển nhà.”
Tư Tư mỉm cười: “Em hiểu. Khi nào tiết kiệm đủ tiền, em sẽ chuyển nhà.”
Hàn Trầm nhìn cô: “Tôi có thể giúp em.”
Tư Tư trầm mặc trong giây lát, sau đó lắc đầu: “Anh Hàn, anh đã giúp mẹ con em nhiều rồi. Cám ơn anh, anh là người tốt, em không thể tiếp tục làm phiền anh nữa.”
Hàn Trầm chỉ hơi gật đầu, không nói thêm điều gì. Anh hơi khép mi, hút thuốc, rồi tiếp tục dõi mắt về phía xa xa.
Bắt gặp bộ dạng này của anh, Tư Tư cảm thấy một nỗi buồn vô cớ. Có lẽ bởi vì một người đàn ông trẻ trung chính trực như vậy lại cô độc một mình trong đêm đen. Sự trầm mặc, yên tĩnh của anh khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy không đành lòng.
Tư Tư ngẫm nghĩ, cười nói: “Có anh ở đây giúp đỡ, chắc chắn vụ án của Tiểu Phi sẽ được giải quyết nhanh thôi…” Cô còn chưa dứt lời, khóe mắt Hàn Trầm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.
Tư Tư liền quay về hướng đó. Dưới ánh đèn đường tù mù, một bóng người nhanh chóng mở cửa xe cảnh sát, nhảy xuống, chạy về phía trước. Mặc dù trời tối nhưng Tư Tư vẫn nhận ra người đó chính là Bạch Cẩm Hi.
Trên chiếc xe ở đằng sau, hai người cảnh sát còn lại tỏ ra căng thẳng. Một người lập tức nổ máy, người kia cũng chính là Châu Tiểu Triện nhảy xuống xe, nói to vào máy bộ đàm: “Dãy nhà số Năm ngõ Đạo Nam lại xảy ra vụ án cưỡng dâm. Tôi xin nhắc lại, vừa rồi nhận được điện thoại báo án, nói dãy nhà số Năm ngõ Đạo Nam xảy ra vụ cưỡng dâm. Tất cả mọi người hãy đến hiện trường ngay lập tức!”
Tư Tư kinh ngạc ôm miệng. Khi cô quay đầu, Hàn Trầm đã đứng dậy, ném mẩu thuốc xuống đất và lao ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.