Chương 1:
Chilll
02/11/2022
Lúc mặt trời lên cao, mặt sông được phủ một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt. Phía xa xa, những con tàu và xà lan chạy đi chạy lại dưới thân cầu. Sương mù từ từ tan biến, trên không trung, một đàn chim bay vụt qua, thành phố dần lộ ra đường nét, như con thú khổng lồ trỗi mình trong ánh ban mai.
Tháng Tám ở thành phố Giang là thời điểm nóng bức của mùa hè. Bạch Cẩm Hi cảm thấy mình đang ở nơi nóng nhất trong thành phố bởi cô đang bị “nướng” trong chiếc xe cóc thô sơ ngột ngạt đỗ ở ngõ sau hộp đêm Tố Sắc suốt một ngày trời.
Cô bực bội vuốt mái tóc nhơm nhớp bởi mồ hôi, không cho chúng dính vào cổ. Châu Tiểu Triện ngồi bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt không tán thành: “Đã không tiện thì đừng để tóc dài nữa. Lão đại, việc gì chị phải cố chấp vào chuyện cỏn con vô vị như thế?”
Bạch Cẩm Hi không trả lời, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Cô nghĩ bụng: Cậu mới cố chấp thì có! Tốt xấu gì chị đây cũng là hoa khôi của chi cục, từng được lên truyền hình. Hình tượng rất quan trọng, cậu hiểu cái gì chứ.
Hai người đều lặng thinh, tiếp tục đổ mồ hôi, chịu đựng cái nóng bức, ở nguyên một chỗ tiến hành công tác mai phục.
Hành động truy quét các tụ điểm tệ nạn lần này là do Sở công an thành phố thống nhất chỉ đạo, triển khai trong phạm vi toàn thành phố. Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện tuy là cảnh sát hình sự nhưng đồn Quan Hồ, nơi bọn họ công tác chỉ là một đơn vị nhỏ, nhân sự chưa tới ba mươi người, do đó mỗi khi có chiến dịch lớn, tất cả mọi người đều phải tham gia. Hôm nay, bọn họ phụ trách bao vây một hộp đêm bị nghi ngờ tồn tại các hoạt động mại dâm, cờ bạc và sử dụng ma túy.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc trời tối. Đường phố bật đèn sáng trưng, không khí cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, đồng thời thoang thoảng trong đó một mùi hương không rõ ràng.
Có hai cô gái từ trong ngõ đi ra. Họ đều có gương mặt xinh đẹp, mặc quần ngắn có dây đeo, để lộ cặp đùi thon thả, nhìn rất bắt mắt. Châu Tiểu Triện không nhịn được, cảm thán một câu: “Chị thử nói xem, phụ nữ các chị mùa hè mặc ít như vậy làm gì chứ? Mọi người không biết bây giờ là thời kỳ xảy ra rất nhiều vụ cướp giật, xâm phạm tình du͙c hay sao? Đều do mấy cặp giò đó gây họa cả!”
Không thấy Bạch Cẩm Hi đáp lời, cậu ta ngoảnh đầu, bắt gặp cô đang soi cửa kính xe ô tô, vuốt tóc mái, hất cằm ngắm nghía. Không cần nghĩ cũng biết cô đang so sánh điều gì, Châu Tiểu Triện mở miệng hỏi: “Bà chị có thể đừng đỏm dáng như vậy nữa được không?”
Bạch Cẩm Hi: “Không!”
“Bó tay với bà chị!”
Đúng lúc này, máy bộ đàm vốn im lìm từ sáng đến giờ cuối cùng cũng truyền đến giọng nói sang sảng của một người đàn ông trung niên: “Các tổ chú ý! Tôi là đồn trưởng. Năm phút sau triển khai hành động! Mọi người hãy phát huy tinh thần, để các đồng chí ở Cục nhìn thấy phong thái của đồn Quan Hồ chúng ta. Ai không làm được việc hoặc gây trở ngại, tôi sẽ trừ tiền thưởng tháng sau của người đó. Over!”
Bình thường, Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện rất hay nhại lại lời Đồn trưởng để pha trò nhưng vào thời điểm then chốt này, bọn họ đều tỏ ra nghiêm túc, nhìn đồng hồ, kiểm tra dùi cui và còng tay, nhẩm đếm ngược thời gian.
Hành động bắt đầu.
Đồn trưởng vừa hạ lệnh, hơn mười cảnh sát từ bốn phương tám hướng túa ra, trong giây lát đã bao vây kín hộp đêm. Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện hành động nhanh nhất. Những người khác vừa mới xông vào đại sảnh, bọn họ đã vượt qua sự ngăn cản của mấy nhân viên bảo vệ, nhảy vào quầy bar, ấn người Giám đốc đang định gọi điện báo tin xuống bàn.
Hiện trường lập tức được khống chế. Âm nhạc trong đại sảnh im bặt, các cô tiếp viên đứng túm tụm một chỗ, sắc mặt ai nấy tái mét, đám khách đưa mắt nhìn nhau.
Bạch Cẩm Hi không có hứng thú với những “con cá nhỏ” này. Cô cùng Châu Tiểu Triện nhanh chóng xông lên tầng hai, bắt đầu kiểm tra đột xuất từng căn phòng một.
Sau khi kiểm tra ba phòng có hoạt động mại dâm, một phòng tiêm chích ma túy, Bạch Cẩm Hi phát hiện ra điều bất thường. Trong những phòng khác, các cô tiếp viên, khách làng chơi, con nghiện nghe tin dữ liền chạy hết ra ngoài, khiến hành lang trở nên hỗn loạn. Chỉ có căn phòng ở trong cùng từ đầu đến cuối vẫn khép cửa, yên tĩnh như không có người.
Khi rón rén tiến lại gần, áp tai vào cánh cửa, Bạch Cẩm Hi chợt nghe thấy giai điệu mang màu sắc ma mị, biến hóa và xao động ở trong phòng.
Đó là bài “Hunger”, ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh “Chiến dịch diều hâu”.
Khe cửa còn tỏa ra mùi cafe xen lẫn mùi thuốc lá. Mùi cafe thơm nồng, không phải loại hòa tan của hộp đêm, mà là loại phin xay tại chỗ. Mùi thuốc cũng nồng nặc, chứng tỏ ai đó đã hút rất nhiều ở trong căn phòng kín.
Bạch Cẩm Hi rút cây dùi cui từ thắt lưng, đập đập trong tay một cách thành thạo, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng. Vì mặc trang phục cảnh sát nên bộ dạng của cô lúc này vừa xinh đẹp vừa oai phong, khiến đám khách làng chơi bị bắt giữ trên hành lang không thể rời mắt.
Châu Tiểu Triện đi theo sau cô, hắng giọng hỏi: “Lão đại, phá cửa vào chứ?”
“Việc gì phải tốn công sức?” Bạch Cẩm Hi rút chìa khóa vừa lấy ở quầy bar ra mở cửa.
Một tiếng “tách” vang lên, Bạch Cẩm Hi mở hé cánh cửa, đứng nép mình chuẩn bị xông vào bên trong. Nhưng cô chưa kịp có hành động tiếp theo, giọng nói đầy kich động của Châu Tiểu Triện ở sau lưng truyền tới: “Không được động đậy! Cảnh sát đây!”
Bạch Cẩm Hi thật sự muốn đạp cho cậu ta một cái. Người tinh mắt đều nhìn ra căn phòng này có vấn đề, nhiều khả năng là nơi ẩn nấp của một tên trùm lớn cũng không biết chừng. Cũng có thể đối phương đã chuẩn bị sẵn vũ khí, hai bên sẽ xảy ra một cuộc đối đầu căng thẳng. Sắp đến thời khắc lập công, ai ngờ Châu Tiểu Triện lại đánh động đối phương, thế này còn đâu là cơ hội tốt?
Cưỡi hổ khó xuống, Bạch Cẩm Hi đành vung cây dùi cui, hét lớn: “Cảnh sát đây! Cấm động đậy!”
Cửa phòng mở toang.
Tháng Tám ở thành phố Giang là thời điểm nóng bức của mùa hè. Bạch Cẩm Hi cảm thấy mình đang ở nơi nóng nhất trong thành phố bởi cô đang bị “nướng” trong chiếc xe cóc thô sơ ngột ngạt đỗ ở ngõ sau hộp đêm Tố Sắc suốt một ngày trời.
Cô bực bội vuốt mái tóc nhơm nhớp bởi mồ hôi, không cho chúng dính vào cổ. Châu Tiểu Triện ngồi bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt không tán thành: “Đã không tiện thì đừng để tóc dài nữa. Lão đại, việc gì chị phải cố chấp vào chuyện cỏn con vô vị như thế?”
Bạch Cẩm Hi không trả lời, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Cô nghĩ bụng: Cậu mới cố chấp thì có! Tốt xấu gì chị đây cũng là hoa khôi của chi cục, từng được lên truyền hình. Hình tượng rất quan trọng, cậu hiểu cái gì chứ.
Hai người đều lặng thinh, tiếp tục đổ mồ hôi, chịu đựng cái nóng bức, ở nguyên một chỗ tiến hành công tác mai phục.
Hành động truy quét các tụ điểm tệ nạn lần này là do Sở công an thành phố thống nhất chỉ đạo, triển khai trong phạm vi toàn thành phố. Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện tuy là cảnh sát hình sự nhưng đồn Quan Hồ, nơi bọn họ công tác chỉ là một đơn vị nhỏ, nhân sự chưa tới ba mươi người, do đó mỗi khi có chiến dịch lớn, tất cả mọi người đều phải tham gia. Hôm nay, bọn họ phụ trách bao vây một hộp đêm bị nghi ngờ tồn tại các hoạt động mại dâm, cờ bạc và sử dụng ma túy.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc trời tối. Đường phố bật đèn sáng trưng, không khí cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, đồng thời thoang thoảng trong đó một mùi hương không rõ ràng.
Có hai cô gái từ trong ngõ đi ra. Họ đều có gương mặt xinh đẹp, mặc quần ngắn có dây đeo, để lộ cặp đùi thon thả, nhìn rất bắt mắt. Châu Tiểu Triện không nhịn được, cảm thán một câu: “Chị thử nói xem, phụ nữ các chị mùa hè mặc ít như vậy làm gì chứ? Mọi người không biết bây giờ là thời kỳ xảy ra rất nhiều vụ cướp giật, xâm phạm tình du͙c hay sao? Đều do mấy cặp giò đó gây họa cả!”
Không thấy Bạch Cẩm Hi đáp lời, cậu ta ngoảnh đầu, bắt gặp cô đang soi cửa kính xe ô tô, vuốt tóc mái, hất cằm ngắm nghía. Không cần nghĩ cũng biết cô đang so sánh điều gì, Châu Tiểu Triện mở miệng hỏi: “Bà chị có thể đừng đỏm dáng như vậy nữa được không?”
Bạch Cẩm Hi: “Không!”
“Bó tay với bà chị!”
Đúng lúc này, máy bộ đàm vốn im lìm từ sáng đến giờ cuối cùng cũng truyền đến giọng nói sang sảng của một người đàn ông trung niên: “Các tổ chú ý! Tôi là đồn trưởng. Năm phút sau triển khai hành động! Mọi người hãy phát huy tinh thần, để các đồng chí ở Cục nhìn thấy phong thái của đồn Quan Hồ chúng ta. Ai không làm được việc hoặc gây trở ngại, tôi sẽ trừ tiền thưởng tháng sau của người đó. Over!”
Bình thường, Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện rất hay nhại lại lời Đồn trưởng để pha trò nhưng vào thời điểm then chốt này, bọn họ đều tỏ ra nghiêm túc, nhìn đồng hồ, kiểm tra dùi cui và còng tay, nhẩm đếm ngược thời gian.
Hành động bắt đầu.
Đồn trưởng vừa hạ lệnh, hơn mười cảnh sát từ bốn phương tám hướng túa ra, trong giây lát đã bao vây kín hộp đêm. Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện hành động nhanh nhất. Những người khác vừa mới xông vào đại sảnh, bọn họ đã vượt qua sự ngăn cản của mấy nhân viên bảo vệ, nhảy vào quầy bar, ấn người Giám đốc đang định gọi điện báo tin xuống bàn.
Hiện trường lập tức được khống chế. Âm nhạc trong đại sảnh im bặt, các cô tiếp viên đứng túm tụm một chỗ, sắc mặt ai nấy tái mét, đám khách đưa mắt nhìn nhau.
Bạch Cẩm Hi không có hứng thú với những “con cá nhỏ” này. Cô cùng Châu Tiểu Triện nhanh chóng xông lên tầng hai, bắt đầu kiểm tra đột xuất từng căn phòng một.
Sau khi kiểm tra ba phòng có hoạt động mại dâm, một phòng tiêm chích ma túy, Bạch Cẩm Hi phát hiện ra điều bất thường. Trong những phòng khác, các cô tiếp viên, khách làng chơi, con nghiện nghe tin dữ liền chạy hết ra ngoài, khiến hành lang trở nên hỗn loạn. Chỉ có căn phòng ở trong cùng từ đầu đến cuối vẫn khép cửa, yên tĩnh như không có người.
Khi rón rén tiến lại gần, áp tai vào cánh cửa, Bạch Cẩm Hi chợt nghe thấy giai điệu mang màu sắc ma mị, biến hóa và xao động ở trong phòng.
Đó là bài “Hunger”, ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh “Chiến dịch diều hâu”.
Khe cửa còn tỏa ra mùi cafe xen lẫn mùi thuốc lá. Mùi cafe thơm nồng, không phải loại hòa tan của hộp đêm, mà là loại phin xay tại chỗ. Mùi thuốc cũng nồng nặc, chứng tỏ ai đó đã hút rất nhiều ở trong căn phòng kín.
Bạch Cẩm Hi rút cây dùi cui từ thắt lưng, đập đập trong tay một cách thành thạo, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng. Vì mặc trang phục cảnh sát nên bộ dạng của cô lúc này vừa xinh đẹp vừa oai phong, khiến đám khách làng chơi bị bắt giữ trên hành lang không thể rời mắt.
Châu Tiểu Triện đi theo sau cô, hắng giọng hỏi: “Lão đại, phá cửa vào chứ?”
“Việc gì phải tốn công sức?” Bạch Cẩm Hi rút chìa khóa vừa lấy ở quầy bar ra mở cửa.
Một tiếng “tách” vang lên, Bạch Cẩm Hi mở hé cánh cửa, đứng nép mình chuẩn bị xông vào bên trong. Nhưng cô chưa kịp có hành động tiếp theo, giọng nói đầy kich động của Châu Tiểu Triện ở sau lưng truyền tới: “Không được động đậy! Cảnh sát đây!”
Bạch Cẩm Hi thật sự muốn đạp cho cậu ta một cái. Người tinh mắt đều nhìn ra căn phòng này có vấn đề, nhiều khả năng là nơi ẩn nấp của một tên trùm lớn cũng không biết chừng. Cũng có thể đối phương đã chuẩn bị sẵn vũ khí, hai bên sẽ xảy ra một cuộc đối đầu căng thẳng. Sắp đến thời khắc lập công, ai ngờ Châu Tiểu Triện lại đánh động đối phương, thế này còn đâu là cơ hội tốt?
Cưỡi hổ khó xuống, Bạch Cẩm Hi đành vung cây dùi cui, hét lớn: “Cảnh sát đây! Cấm động đậy!”
Cửa phòng mở toang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.