Chương 86: Trả lại hết cho anh đấy
Moora Phạm
30/07/2023
"Bác sĩ Diệp, tình trạng Trác Nhất Phong thế nào rồi?"
An Lạc, ba Lưu cùng cục trưởng Cao Uy Mạc đợi bên ngoài ghế chờ, tâm thế sốt ruột đứng ngồi không yên. Vừa thấy cánh cửa phòng phẫu thuật hé mở, bác sĩ Diệp Ngiêm bước ra An Lạc đã lập tức run rẫy đi đến nắm lấy tay ông mà hỏi.
"Hiện tại Tiểu Trác cậu ấy đang trong trạng thái hôn mê sâu. Chúng tôi vừa tiến hành cuộc phẫu thuật cấp cứu cầm máu, khâu màng phổi đã bị rách và các vết thương hở khác trên người cậu ấy. Rất may đã đưa cậu ấy về kịp lúc nếu không có thể đã đối diện với nguy cơ suy hô hấp và mất máu nặng mà tử vong rồi"
Bác sĩ Diệp Nghiêm vừa trãi qua ca phẫu thuật kéo dài hơn 4 tiếng đầy căng thẳng. Trước giờ Trác Nhất Phong chưa khi nào bị thương đến mức phải tới bệnh viện của ông để chữa trị.
"Hiện tại, điều đáng quan ngại nhất chính là tôi đã cho trợ lý liên hệ tất cả các bệnh viện để tìm máu truyền cho cậu ấy, nhưng các ngân hàng máu đều không có dự trữ loại máu hiếm này"
"Tôi cùng nhóm máu với anh ấy. Bác sĩ Diệp mau lấy máu của tôi đi"
Đôi mắt sầu não của Lưu Tu Kiệt bỗng chốc sáng rỡ, quá nhiều vấn đề liên tục ập đến khiến ông dường như quên mất rằng con gái nhỏ bên cạnh mình có cùng nhóm máu với cậu chủ.
Diệp Nghiêm cũng không chần chừ lập tức mời An Lạc theo ông tiến hành lấy mẫu máu xét nghiệm.
Khi nghe tin Trác Nhất Phong tính mạng vô cùng nguy kịch, cục trưởng Cao Uy Mạc đã lập tức mở đường đưa Lưu Tu Kiệt cùng An Lạc cấp bách trở về Thượng Hải. Thẩm Kiêu, cục phó Liêu Gia và những đặc nhiệm khác ở lại tiếp tục truy bắt tội phạm.
"rắc, sột soạt..."
Tiếng động phát ra sau vách đá, Thẩm Kiêu thận trọng cầm súng tiến về hướng đáng ngờ vực. Quả nhiên Tưởng Niên Phi đang trốn ở đây, anh chĩa thẳng nòng súng vào trung tâm trán cô. Người phụ nữ không chút sợ hãi khác hẳn dáng vẻ mong manh anh thường thấy. Hiên ngang đứng thẳng dậy, giơ hai tay lên đầu, cô nở nụ cười như tán thưởng chồng mình.
"Vẫn là bại dưới tay anh"
"Tưởng Niên Phi, cô trốn không thoát đâu. Tên khốn Lưu Vũ và Vương Tiêu đã lao xuống vực tự sát trốn tội rồi. Cô mau đầu hàng đi"
"Đầu hàng???"
Nụ cười tỏ ý khinh bỉ, người thuộc tổ chức như cô trung thành tận tụy tuyệt đối không bao giờ để lộ tin tức. Vương Tiêu lao xe xuống vực cũng là điều dễ hiểu, định sẵn cho bản thân cái chết cũng không muốn rơi vào tay bọn 'cốm'.
"Tưởng Niên Phi em thà chết cũng không để bọn họ bắt được mình đâu" Lời khẳng định chắc nịch.
"Tại sao cô lại là con người như thế này!?...Cô không thể chỉ là một Phi Phi bình thường hay sao?"
"Xin lỗi Thẩm Kiêu. Kiếp này chúng ta gặp được nhau bởi vì tội nghiệt Trác gia. Em sống chỉ để muốn chứng kiến toàn bộ Trác gia phải trả cái giá thật đắt"
Cô nhắm chặt đôi mắt "Ra tay đi"
Giết cô ta!!! Anh làm được sao!??
Súng đã lên đạn chỉ cần bóp cò thì tiễn một tên tội phạm nguy hiểm đối với xã hội về bên kia thế giới cũng không phải một chuyện khó. Nhưng tên tội phạm nguy hiểm này lại chính là vợ anh.
Thẩm Kiêu cắn chặt răng, cánh tay cầm súng giận dữ run bần bật. Hận bản thân mình quá nhu nhược, ý chí không kiên định được, cuối cùng anh vẫn lựa chọn hạ súng xuống "Đi theo tôi"
Đặc nhiệm không ngừng rà soát cánh rừng tìm kiếm đối tượng. Thẩm Kiêu quan sát tình hình dẫn theo Tưởng Niên Phi quay lại về hướng xe mình, cho cô trốn vào bên trong cốp, dùng bộ đàm báo cáo cục phó Liêu Gia rằng Lưu quản gia có chuyện cấp bách cần phân phó, bản thân phải lập tức quay về Thượng Hải. Xe anh an toàn thông qua các chốt vì là người có thẻ hỗ trợ chuyên án an ninh thì đều không cần kiểm tra. Thuận lợi đưa Tưởng Niên Phi đến bến cảng rời đi.
"Thẩm Kiêu, anh thả em đi, có thể sau này anh sẽ phải hối hận vì quyết định hôm nay...rất có thể nó sẽ khiến anh trả giá bằng cả tính mạng mình"
Đây là câu nói cuối cùng Tưởng Niên Phi để lại cho anh. Sau hôm nay, anh với cô chẳng còn là gì nữa. Sống hay chết cũng đều không liên quan đến nhau. Tốt nhất cô nên tìm cách trốn cho thật kĩ, đừng để bị bắt.
...----------------...
"Cô Đới, sau khi xét nghiệm tôi thấy máu cô đúng là phù hợp với Tiểu Trác..."
"Tốt quá rồi, vậy nhanh lấy máu của cháu truyền cho anh ấy đi ạ"
"Nhưng...trong máu lại có thành phần Methamphetamine....Cô đã sử dụng 'chất cấm tổng hợp' ư???"
"Cháu..cháu bị bọn chúng bắt sau đó đã tiêm thứ chất lỏng không xác định vào cơ thể....chính cháu là người đã hại Trác Nhất Phong trở nên thế này"
Diệp Nghiêm cũng xem như hiểu rõ tình hình gì đã xảy ra. Ông thở dài đồng cảm.
"Máu có vấn đề vậy không thể truyền cho Trác Nhất Phong, anh ấy...anh ấy sẽ..." Giọng cô nghẹn ngào, đôi môi run run.
"Cũng không hẳn không có cách. Sau khi hiến máu, tôi sẽ đem chúng tiến hành sàng lọc loại bỏ thành phần độc hại''
"Tốt quá rồi, mau tiến hành đi ạ"
Trác Nhất Phong anh cố gắng đấu tranh chống lại tử thần, phải nhanh chóng khỏe lại. Tôi có chuyện cực kì quan trọng cần giải quyết rõ ràng với anh. Số máu mẹ tôi từng van nài cầu xin anh cho tôi để giữ cái mạng nhỏ này, hôm nay tôi trả lại hết cho anh đấy.
An Lạc, ba Lưu cùng cục trưởng Cao Uy Mạc đợi bên ngoài ghế chờ, tâm thế sốt ruột đứng ngồi không yên. Vừa thấy cánh cửa phòng phẫu thuật hé mở, bác sĩ Diệp Ngiêm bước ra An Lạc đã lập tức run rẫy đi đến nắm lấy tay ông mà hỏi.
"Hiện tại Tiểu Trác cậu ấy đang trong trạng thái hôn mê sâu. Chúng tôi vừa tiến hành cuộc phẫu thuật cấp cứu cầm máu, khâu màng phổi đã bị rách và các vết thương hở khác trên người cậu ấy. Rất may đã đưa cậu ấy về kịp lúc nếu không có thể đã đối diện với nguy cơ suy hô hấp và mất máu nặng mà tử vong rồi"
Bác sĩ Diệp Nghiêm vừa trãi qua ca phẫu thuật kéo dài hơn 4 tiếng đầy căng thẳng. Trước giờ Trác Nhất Phong chưa khi nào bị thương đến mức phải tới bệnh viện của ông để chữa trị.
"Hiện tại, điều đáng quan ngại nhất chính là tôi đã cho trợ lý liên hệ tất cả các bệnh viện để tìm máu truyền cho cậu ấy, nhưng các ngân hàng máu đều không có dự trữ loại máu hiếm này"
"Tôi cùng nhóm máu với anh ấy. Bác sĩ Diệp mau lấy máu của tôi đi"
Đôi mắt sầu não của Lưu Tu Kiệt bỗng chốc sáng rỡ, quá nhiều vấn đề liên tục ập đến khiến ông dường như quên mất rằng con gái nhỏ bên cạnh mình có cùng nhóm máu với cậu chủ.
Diệp Nghiêm cũng không chần chừ lập tức mời An Lạc theo ông tiến hành lấy mẫu máu xét nghiệm.
Khi nghe tin Trác Nhất Phong tính mạng vô cùng nguy kịch, cục trưởng Cao Uy Mạc đã lập tức mở đường đưa Lưu Tu Kiệt cùng An Lạc cấp bách trở về Thượng Hải. Thẩm Kiêu, cục phó Liêu Gia và những đặc nhiệm khác ở lại tiếp tục truy bắt tội phạm.
"rắc, sột soạt..."
Tiếng động phát ra sau vách đá, Thẩm Kiêu thận trọng cầm súng tiến về hướng đáng ngờ vực. Quả nhiên Tưởng Niên Phi đang trốn ở đây, anh chĩa thẳng nòng súng vào trung tâm trán cô. Người phụ nữ không chút sợ hãi khác hẳn dáng vẻ mong manh anh thường thấy. Hiên ngang đứng thẳng dậy, giơ hai tay lên đầu, cô nở nụ cười như tán thưởng chồng mình.
"Vẫn là bại dưới tay anh"
"Tưởng Niên Phi, cô trốn không thoát đâu. Tên khốn Lưu Vũ và Vương Tiêu đã lao xuống vực tự sát trốn tội rồi. Cô mau đầu hàng đi"
"Đầu hàng???"
Nụ cười tỏ ý khinh bỉ, người thuộc tổ chức như cô trung thành tận tụy tuyệt đối không bao giờ để lộ tin tức. Vương Tiêu lao xe xuống vực cũng là điều dễ hiểu, định sẵn cho bản thân cái chết cũng không muốn rơi vào tay bọn 'cốm'.
"Tưởng Niên Phi em thà chết cũng không để bọn họ bắt được mình đâu" Lời khẳng định chắc nịch.
"Tại sao cô lại là con người như thế này!?...Cô không thể chỉ là một Phi Phi bình thường hay sao?"
"Xin lỗi Thẩm Kiêu. Kiếp này chúng ta gặp được nhau bởi vì tội nghiệt Trác gia. Em sống chỉ để muốn chứng kiến toàn bộ Trác gia phải trả cái giá thật đắt"
Cô nhắm chặt đôi mắt "Ra tay đi"
Giết cô ta!!! Anh làm được sao!??
Súng đã lên đạn chỉ cần bóp cò thì tiễn một tên tội phạm nguy hiểm đối với xã hội về bên kia thế giới cũng không phải một chuyện khó. Nhưng tên tội phạm nguy hiểm này lại chính là vợ anh.
Thẩm Kiêu cắn chặt răng, cánh tay cầm súng giận dữ run bần bật. Hận bản thân mình quá nhu nhược, ý chí không kiên định được, cuối cùng anh vẫn lựa chọn hạ súng xuống "Đi theo tôi"
Đặc nhiệm không ngừng rà soát cánh rừng tìm kiếm đối tượng. Thẩm Kiêu quan sát tình hình dẫn theo Tưởng Niên Phi quay lại về hướng xe mình, cho cô trốn vào bên trong cốp, dùng bộ đàm báo cáo cục phó Liêu Gia rằng Lưu quản gia có chuyện cấp bách cần phân phó, bản thân phải lập tức quay về Thượng Hải. Xe anh an toàn thông qua các chốt vì là người có thẻ hỗ trợ chuyên án an ninh thì đều không cần kiểm tra. Thuận lợi đưa Tưởng Niên Phi đến bến cảng rời đi.
"Thẩm Kiêu, anh thả em đi, có thể sau này anh sẽ phải hối hận vì quyết định hôm nay...rất có thể nó sẽ khiến anh trả giá bằng cả tính mạng mình"
Đây là câu nói cuối cùng Tưởng Niên Phi để lại cho anh. Sau hôm nay, anh với cô chẳng còn là gì nữa. Sống hay chết cũng đều không liên quan đến nhau. Tốt nhất cô nên tìm cách trốn cho thật kĩ, đừng để bị bắt.
...----------------...
"Cô Đới, sau khi xét nghiệm tôi thấy máu cô đúng là phù hợp với Tiểu Trác..."
"Tốt quá rồi, vậy nhanh lấy máu của cháu truyền cho anh ấy đi ạ"
"Nhưng...trong máu lại có thành phần Methamphetamine....Cô đã sử dụng 'chất cấm tổng hợp' ư???"
"Cháu..cháu bị bọn chúng bắt sau đó đã tiêm thứ chất lỏng không xác định vào cơ thể....chính cháu là người đã hại Trác Nhất Phong trở nên thế này"
Diệp Nghiêm cũng xem như hiểu rõ tình hình gì đã xảy ra. Ông thở dài đồng cảm.
"Máu có vấn đề vậy không thể truyền cho Trác Nhất Phong, anh ấy...anh ấy sẽ..." Giọng cô nghẹn ngào, đôi môi run run.
"Cũng không hẳn không có cách. Sau khi hiến máu, tôi sẽ đem chúng tiến hành sàng lọc loại bỏ thành phần độc hại''
"Tốt quá rồi, mau tiến hành đi ạ"
Trác Nhất Phong anh cố gắng đấu tranh chống lại tử thần, phải nhanh chóng khỏe lại. Tôi có chuyện cực kì quan trọng cần giải quyết rõ ràng với anh. Số máu mẹ tôi từng van nài cầu xin anh cho tôi để giữ cái mạng nhỏ này, hôm nay tôi trả lại hết cho anh đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.