Truy Trục

Chương 27

Phong Lộng

06/03/2018

Hai người triển khai bản đồ, đang ở thương thảo tình huống hai quân giao chiến, ngoài doanh trướng một trận vó ngựa vang lên.

Nguyên lai là người của Thống Tề Trữ mang tin tức đến.

Khai Thiều vỗ tay hoan nghênh cười nói: “Nga, Thống Tề Trữ đã đến Như Điền? Hảo, tới thật nhanh a. Kể từ nay, trước sau cùng hợp lực, có thể đối Ung Hách quốc trước sau phản kích.”

Sai người hảo hảo chiêu đãi, kích trống triệu tập tướng sĩ.

Tướng sĩ biết đại quân của Thập ngũ vương tử đã đến, sĩ khí đại chấn, xoa tay muốn cùng Ung Hách quốc đại chiến một hồi, đem địch nhân đánh cái hoa rơi nước chảy, đều hiến kế để như thế nào thắng địch.

Mọi người cẩn thận thảo luận tình hình chiến tranh, như thế nào lợi dụng ưu thế của quân ta, như thế nào dụ dỗ quân địch, như thế nào lợi dụng binh lực của Như Điền, như thế nào thiết mai phục...

Đàm đắc hứng khởi, mọi người ngay cả doanh trướng của mình cũng không quay về, đến chính ngọ liền ở ngay tại doanh trướng của Khai Thiều vừa dùng thiện vừa hướng vào bản đồ trao đổi. Khai Thiều bởi vì đại chiến sắp tới, không cho phép mọi người uống rượu. Tuy rằng như thế, không khí vẫn như cũ phi thường nhiệt liệt.

Khai Thiều nói tới quân sự, thật tuyệt không mảy may sơ ý, đem các vấn đề tỉ mỉ lặp lại cân nhắc, lại cùng đám người Kinh Vân không ngừng thương nghị, cư nhiên luận bàn hết nửa ngày.

Khi bàn đến việc sau chiến đấu như thế nào chặn đánh quân địch tháo chạy, binh sĩ mang tinh tức của Thống Tề Trữ lại đến.

Khai Thiều nghe được tiếng vó ngựa, cười nói: “Mau mời người mang tin tức tiến vào.”

Một người đột nhiên nhào vào trong doanh trướng, thân mang quân phục của đại quân Thống Tề Trữ, cư nhiên đầy người bụi đất cùng vết máu, vết thương trên người lớn có nhỏ có, thật khiến người sợ hãi.

Cư nhiên giống như ở trong ngàn vạn quân may mắn đào thoát.

Mọi người sắc mặt biến sắc, nhìn lẫn nhau, tâm nghi hoặc.

Người mang tin tức gục ở trước mặt Khai Thiều, ngẩng đầu nói: “Đại quân của Thập ngũ vương tử bị nhốt, thỉnh Tứ vương tử tức tốc phái quân đi cứu viện!”

Khai Thiều bỗng nhiên đứng lên, trừng mắt hét lên: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau cẩn thận nói rõ!”

“Thập ngũ vương tử vừa tới Như Điền, còn chưa chỉnh đốn nghỉ ngơi, Ung Hách quốc bỗng nhiên ào ạt tiến công, quân ta không kịp ứng chiến nên không thể địch lại, tử thủ Như Điền, sắp ngăn không được. Thỉnh Tứ vương tử lập tức đến chi viện!”

Ung Hách quốc am hiểu chiến thuật quỷ dị, quân tình khẩn cấp. Nếu tới trễ, chỉ sợ Thập ngũ vương đệ sẽ rơi vào tình cảnh giống như Chấn Đình tướng quân.

Khai Thiều mặc dù ở trong cung cùng Thống Tề Trữ phân tranh thật nhiều, nhưng ở trên chiến trường, cùng là vì Song quốc mà chiến đấu, lại là cốt nhục, không khỏi vì Thống Tề Trữ lo lắng.

Khai Thiều song mâu trừng đắc to, xoay chuyển vài cái, quát: “Điểm binh, lập tức chạy tới Như Điền!”

Bên cạnh đại tướng khuyên nhủ: “Tứ vương tử từ từ, Như Điền nhất định phải giải cứu, chính là nếu đem toàn quân đến đó, Thúc Huyền sẽ hư không, nếu làm cho Ung Hách quốc đoạt được Thúc Huyền, Song quốc đại nguy a!”

Khai Thiều vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể nhìn Thống Tề Trữ bị vây.”



“Tứ vương tử khả điều một nửa binh lực tiến đến giải vây, Thập ngũ vương tử trên tay cũng có đại quân. Cho nên, không địch lại là bởi vì Ung Hách quốc đã hình thành thế vây công. Thúc Huyền một nửa binh lực từ sau giáp công, phá thế trận của Ung Hách quốc, Thập ngũ vương tử nhất định dẫn binh truy kích, hai quân liên hợp, vừa lúc có thể dành được thắng lợi to lớn.”

Khai Thiều gật đầu nói: “Không tồi, ta dẫn một nửa binh lực tiến đến giải cứu Thống Tề Trữ, lưu một nửa binh lực canh giữ Thúc Huyền, bảo đảm vạn toàn.”

Kinh Vân đứng lên, hành lễ nói: “Thỉnh Tứ vương huynh nhượng Kinh Vân cùng đi cứu viện.”

Khai Thiều cau mày nói: “Lần này giải cứu xem ra cũng dễ dàng, bên trong chỉ sợ có hung hiểm, Kinh Vân không cần đi.”

Kinh Vân biết Khai Thiều lo lắng cho mình, ngẩng đầu nói: “Kinh Vân thỉnh vương lệnh xuất chinh, chính là vì ra trận giết địch, sao có thể sợ nguy hiểm?” Y thái độ làm người cương trực, cũng kích khởi nhiệt huyết của tướng sĩ trong doanh, hy vọng có thể vì quốc gia xuất lực.

Huống chi lúc ở Lượng cung, Thống Tề Trữ đối y thật là nhiệt tình, y mặc dù không thích tranh cãi ầm ĩ, nhưng cũng biết Thống Tề Trữ có ý tốt đối với y.

Tuy rằng nghe đồn Kinh Vân nhất cung tứ tiễn(một lần bắn được bốn tên)toàn bộ đều trúng hồng tâm, tướng sĩ nhìn Thập tam vương tử hào hoa phong nhã, đẹp như kiều hoa này đáy lòng cũng không nguyện ý để y mạo hiểm.

Mỹ thiếu niên khó thấy như này, đáng lý phải ở trong cung cẩm y ngọc thực(có nghĩa là mặc đồ tốt, ăn đồ ngon = cuộc sống sung sướng a), đàm phong lộng nhã, không nên nhìn thấy đao thương cùng chiến trường huyết tinh, chớ nói bỏ mạng, chính là bị thương nhẹ, cũng làm cho người ta thương tiếc không thôi.

“Tứ vương tử dẫn binh nhất định đại thắng, Thập tam vương tử vẫn là ở lại Thúc Huyền đi.”

“Thúc Huyền cũng là nơi trọng yếu, sao có thể không có phó tướng trông coi? Thập tam vương tử trách nhiệm cũng là trọng đại, không thể khinh xuất a.”

Mọi người đều mở miệng khuyên bảo, đều là không muốn Kinh Vân Tiêu đi theo Khai Thiều.

Kinh Vân thấy lực cản trọng đại, đôi mi thanh tú khinh túc(nhíu). Y không thích nhất chính là cùng người cải cọ, lại không có tâm hiếu chiến, liền im lặng, nghe theo an bài của Khai Thiều ở lại trong doanh.

Khai Thiều điểm hai vị lão tướng, nhân mã chỉnh tề, ầm ầm mà đi.

Trận chiến này nếu bàn về binh lực địa thế, cũng không gian nguy.

Chỉ cần có thể từ phía sau lưng làm rối loạn trận doanh Ung Hách quốc, Thống Tề Trữ dẫn binh thừa cơ đuổi giết, liền lập công lớn. Mọi người ở Thúc Huyền cũng không lo lắng, an tọa trong doanh, chờ đợi tin tức.

----------------------------------------------------------------------------

Tới hơn nửa đêm, hết thảy đều im lặng không việc gì. Binh sĩ Thúc Huyền trừ bỏ thủ vệ đại doanh, đều say giấc nồng.

Kinh Vân trời sanh tính yêu tĩnh, luyến tiếc hảo nguyệt(trăng), khoác áo choàng ngắn đứng ở trước cửa sổ.

Suy nghĩ không khỏi bay tới kinh thành.

Không biết Đại vương huynh mặc vào phục sức của Hoàng đế hôi có bộ dáng gì a?

Ngồi ở vương tọa, có giống như phụ vương uy phong lẫm lẫm.



Hay là so với phụ vương càng uy nghiêm?

Nhớ tới năm đó, Lạc Cách phá lệ đem đoàn tạp diễn gọi tiến Lượng cung vì mình biểu diễn.

Quấn quít lấy mình không rời, buộc mình dùng thiện, dùng canh, cứng rắn phải vì mình tắm rửa thay quần áo.

Đại vương huynh chợt hỉ, chợt khí, thường thường cái gì cũng không có làm, liền thích chọc giận y. Lại thường thường hơi ngẩn người, căm tức y rồi lại hồi phục thái độ bình thường, như trước nhiệt tình, ôn nhu che chở.

Còn có Lạc Vân, lúc nào cũng ở một bên cười nhìn bọn họ hồ nháo.

Kinh Vân trái nghĩ phải nghĩ, trên mặt nổi lên ý cười.

Ánh trăng như thế ôn nhu.

Giờ này khắc này, y lại cố tình không nghĩ tới khuôn mặt dữ tợn của Lạc Cách khi đem thư tập đốt cháy, không nghĩ tới cái đêm đáng sợ kia, Lạc Cách cột lấy song thủ của y, đem y tê thành mảnh nhỏ, cũng không nghĩ tới ánh mắt hàn băng khiến lòng người phải sợ kia đã đem y dọa sợ tới mức chạy xa khỏi kinh thành.

Đêm càng sâu, sương càng nặng, Kinh Vân nhẹ nhàng che miệng đánh cái ngáp, vừa muốn lên giường đi ngủ, ngoài phòng nổi lên tiếng ồn.

“Chuyện gì?” Rốt cuộc đang ở quân trận, Kinh Vân phản ứng cực nhanh, mang bảo kiếm ra khỏi phòng hỏi.

Khai Thiều không ở đây, trong quân trách nhiệm đều đặc trên người y, không thể không làm việc cẩn thận.

Khoái mã tiến đến chính là người hầu tùy thân của Khai Thiều, một thân trọng thương, huyết chảy đầm đìa ngã từ trên ngựa xuống, khóc ròng nói: “Tứ vương tử bị nhốt ở Cửu Thiên Sơn, tình thế đại nguy, Thập tam vương tử mau phái người đi cứu viện!”

Kinh Vân cả kinh nói: “Như thế nào lại như thế?”

Tướng sĩ lưu thủ ở Thúc Huyền đã sớm chạy tới.

Một người quát hỏi: “Như Điền có đại quân của ta, như thế nào không hướng bọn họ cầu cứu?”

Người hầu vừa nghe Như Điền hai chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta từ phía sau đánh sâu vào quân của Ung Hách, giải cứu Thập ngũ vương tử, lại lọt vào phản công của quân Ung Hách quốc. Không ngờ Thập ngũ vương tử không có nguy hiểm, căn bản không ra thành truy kích quân địch. Ta quân số cùng quân địch cách xa, cùng nhau giao phong, Tứ vương tử vừa đánh vừa lui, bị bao vây ở trong Cửu Thiên Sơn. Tứ vương tử phái chúng ta mấy người lao ra vòng vây, đến Như Điền cầu cứu. Như Điền... Như Điền cư nhiên không chịu xuất binh...” Nói tới đây, tại chỗ khóc lớn.

Kinh Vân trong lòng lộp bộp một tiếng, ngã ngồi ghế.

Tướng sĩ giận dữ, cũng không thèm để ý tới tôn ti vương tử, đều đối Thống Tề Trữ mắng to: “Tứ vương tử vì hắn đi cứu viện, hắn cư nhiên như vậy lang tâm cẩu phế(lòng dạ độc ác, không có nhân tính), thấy chết mà không cứu!”

“Quả thực heo chó không bằng!”

Có mấy lão tướng đối tranh đấu giữa hai nhà Mục - Mai biết đại khái, Thống Tề Trữ mẫu phi cũng là họ hàng xa của Mai gia, nhớ tới Khai Thiều đang ở hiểm cảnh, sinh tử là nằm trong tay Thống Tề Trữ, không khỏi trong lòng phát lạnh.

Kinh Vân nhấc tay, chế trụ toàn bộ tướng sĩ đang tức giận mắng mỏ, nói nhỏ: “Các vị tướng quân chớ động khí, Thập ngũ vương đệ tuy rằng tuổi trẻ, nhưng không phải người tham sống sợ chết.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Truy Trục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook