Chương 48: Gặp lại
Khói Ảo
05/04/2024
Bên trong thư viện, Ngọc Khánh chết sững khi trông thấy trong góc phòng, nơi đặt những kệ sách cao vút đang có một bóng người.
Cô dụi mắt nhìn lại thì chẳng thấy gì nữa, thầm nghĩ chắc do bản thân lo lắng mà nhìn gà hóa cuốc. Nhưng đột nhiên từ phía sau, một làn hơi lạnh buốt phả ra. Ngọc Khánh dè dặt, cô quay người lại thì cô hét lên kinh hãi.
Trước mắt cô, một nữ quỷ đang nhìn cô mà cười nhếch mép. Ả ta đưa đôi tay xương xẩu teo tóp ra tiến về phía Ngọc Khánh hòng bóp cổ cô.
"Mi không thoát được ta đâu!"
Ngọc Khánh cố lấy lại chút sức lực bỏ chạy. Cô gào lên kêu cứu dù biết chẳng có ai nghe thấy. Nữ quỷ vung tay, một tia quỷ khí lao ra hất một kệ sách đổ xuống phía của Ngọc Khánh.
Bất ngờ một làn khói đen tụ lại đỡ cho cô bên dưới. Nữ quỷ trông thấy cảnh ấy thì tức giận, ả vung tay lao đến, giọng nói khàn lạnh rít lên.
"Kẻ nào dám xen vào..."
Bàn tay với bộ móng dài ngoằng liền dừng lại, lời nói vừa rồi cũng bị bỏ lửng. Trước mặt nữ quỷ, chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng Phong. Anh kịp thời có mặt cứu lấy Ngọc Khánh khỏi ả nữ quỷ ấy.
"Hoàng...hoàng thượng..."
Hai hốc mắt đen của nữ quỷ ứa ra hai dòng nước mắt đỏ thẫm. Bàn tay quỷ buông thõng, nữ quỷ lướt trên mặt đất tiến đến Hoàng Phong.
"Người..."
Hoàng Phong buông Ngọc Khánh, anh đứng dậy đối diện với nữ quỷ. Gương mặt quỷ biến đổi trở nên xinh đẹp, Hoàng Phong nhận ra bèn lên tiếng.
"Sa Ly?"
Cái tên vừa thốt ra, nữ quỷ ấy ôm mặt khóc nức nở, đôi bàn tay rịn ra những giọt nước mắt lẫn máu. Hoàng Phong quay người, anh đi lại nơi Ngọc Khánh đang ngồi, ánh mắt cô hốt hoảng nhìn anh rồi nhìn sang nữ quỷ kia.
"Quỷ...anh..."
"Bình tĩnh nào! Ta không để ai hại nàng được nữa! Thanh Vân!"
Thanh Vân?
Ngọc Khánh ngạc nhiên nhìn Hoàng Phong, anh ấy gọi cô là gì? Cái tên ấy sao nghe vừa xa lạ vừa thân quen như vậy?
Nữ quỷ Sa Ly kia trông thấy cảnh ấy, quỷ khí đột ngột bốc lên, một tiếng thét chói tai vang lên, Ngọc Khánh đau đớn ôm đầu tránh tiếng thét ấy.
"Chàng bỏ ả đó ra! Tại sao đã bao kiếp...chàng vẫn để tâm đến người phụ nữ ấy!"
Hoàng Phong tức giận nghiến răng, bàn tay anh vung ra thanh kiếm chĩa thẳng vào nữ quỷ mà nói gằn.
"Sa Ly! Nàng còn động vào cô gái này đừng trách ta không nể tình mà tiêu hủy thân quỷ này của nàng!"
"Hoàng Phong! Ta yêu chàng...vì sao chàng không nhìn nhận ta? Có khi nào chàng tự hỏi, hai nước giao tranh mà ta lại bất chấp tiến cung..."
Tiếng nói của nữ quỷ tựa hồ vừa đau lòng tột độ, vừa uất ức trước nam nhân này, lại như trách móc lòng người lạnh lùng đối xử tệ bạc với mình.
Hoàng Phong không biện minh, anh chỉ gọn lời đáp lại.
"Dù là kiếp này hay kiếp trước, dù trải qua bao kiếp, người ta yêu chỉ có Thanh Vân Hoàng hậu. Nàng hãy buông bỏ đi!"
"Vậy vì sao chàng không buông bỏ, chấp nhận bản thân hóa quỷ vượt kiếp tìm ả ta? Thanh Vân? Chàng vì ả ra mà đánh mất giang sơn, hủy đi cơ đồ, chàng xứng đáng là một vị quân vương sao?"
Cơ thể Hoàng Phong bất động, những lời trách cứ ấy hoàn toàn dành cho anh. Chấp nhận đánh đổi mọi thứ, không bước vào luân hồi, luyện quỷ thuật để vượt kiếp tìm người con gái ấy.
Mọi việc xảy ra đều như một thước phim tua chậm khiến Hoàng Phong loạng choạng đứng không vững.
Ngọc Khánh chợt nhận ra, vị Hoàng hậu xấu số cô đã từng đọc trong lịch sử Đại Thành có tên là Thanh Vân. Vậy lẽ nào người nam nhân trước mặt kia là vị quân vương năm ấy.
Phải rồi, Hoàng Phong! Bởi vì hiện tại anh tên họ là Vương Hoàng Phong nên cô không để ý.
Ngọc Khánh từ trạng thái kinh ngạc chuyển sang hoảng hốt, chẳng phải họ đều đã chết? Vì sao họ đang nói chuyện mà cách xưng hô lại khác lạ như vậy!
Thanh Vân đang ở trong căn phòng thư viện này sao? Hoàng Phong đã vừa gọi tên nàng ấy...
Hoàng Phong chĩa mũi kiếm trở lại phía nữ quỷ.
"Phải! Ta không xứng đáng là một vị quân vương, ta thà là một kẻ thường dân ung dung tự tại, thà là một tên quỷ để được đi theo bảo vệ nàng ấy!"
"Ngông cuồng!"
Nữ quỷ Sa Ly hét lên, tâm can của nữ quỷ đau đớn đến tột cùng, đôi mắt càng lúc càng ứa ra nước mắt đỏ thẫm. Quỷ khí xung quanh càng lúc càng dày đặc, nữ quỷ điên cuồng dồn lực đánh vào Ngọc Khánh.
Một tiếng nổ đinh tai vang lên, Hoàng Phong dùng kiếm vẽ một quỷ chú chặn đứng đòn đánh vừa rồi, nữ quỷ bị phản kích bay ra sau, ả rơi xuống sàn nhà đau đớn giãy giụa.
"Ta...ta không cam tâm..."
Lời nói vừa dứt, nữ quỷ hóa thành làn khói biến mất.
Hoàng Phong thu kiếm, anh bước đến Ngọc Khánh trong lúc này vẫn còn run sợ.
"Anh...anh không phải con người! Anh là..."
Cô dụi mắt nhìn lại thì chẳng thấy gì nữa, thầm nghĩ chắc do bản thân lo lắng mà nhìn gà hóa cuốc. Nhưng đột nhiên từ phía sau, một làn hơi lạnh buốt phả ra. Ngọc Khánh dè dặt, cô quay người lại thì cô hét lên kinh hãi.
Trước mắt cô, một nữ quỷ đang nhìn cô mà cười nhếch mép. Ả ta đưa đôi tay xương xẩu teo tóp ra tiến về phía Ngọc Khánh hòng bóp cổ cô.
"Mi không thoát được ta đâu!"
Ngọc Khánh cố lấy lại chút sức lực bỏ chạy. Cô gào lên kêu cứu dù biết chẳng có ai nghe thấy. Nữ quỷ vung tay, một tia quỷ khí lao ra hất một kệ sách đổ xuống phía của Ngọc Khánh.
Bất ngờ một làn khói đen tụ lại đỡ cho cô bên dưới. Nữ quỷ trông thấy cảnh ấy thì tức giận, ả vung tay lao đến, giọng nói khàn lạnh rít lên.
"Kẻ nào dám xen vào..."
Bàn tay với bộ móng dài ngoằng liền dừng lại, lời nói vừa rồi cũng bị bỏ lửng. Trước mặt nữ quỷ, chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng Phong. Anh kịp thời có mặt cứu lấy Ngọc Khánh khỏi ả nữ quỷ ấy.
"Hoàng...hoàng thượng..."
Hai hốc mắt đen của nữ quỷ ứa ra hai dòng nước mắt đỏ thẫm. Bàn tay quỷ buông thõng, nữ quỷ lướt trên mặt đất tiến đến Hoàng Phong.
"Người..."
Hoàng Phong buông Ngọc Khánh, anh đứng dậy đối diện với nữ quỷ. Gương mặt quỷ biến đổi trở nên xinh đẹp, Hoàng Phong nhận ra bèn lên tiếng.
"Sa Ly?"
Cái tên vừa thốt ra, nữ quỷ ấy ôm mặt khóc nức nở, đôi bàn tay rịn ra những giọt nước mắt lẫn máu. Hoàng Phong quay người, anh đi lại nơi Ngọc Khánh đang ngồi, ánh mắt cô hốt hoảng nhìn anh rồi nhìn sang nữ quỷ kia.
"Quỷ...anh..."
"Bình tĩnh nào! Ta không để ai hại nàng được nữa! Thanh Vân!"
Thanh Vân?
Ngọc Khánh ngạc nhiên nhìn Hoàng Phong, anh ấy gọi cô là gì? Cái tên ấy sao nghe vừa xa lạ vừa thân quen như vậy?
Nữ quỷ Sa Ly kia trông thấy cảnh ấy, quỷ khí đột ngột bốc lên, một tiếng thét chói tai vang lên, Ngọc Khánh đau đớn ôm đầu tránh tiếng thét ấy.
"Chàng bỏ ả đó ra! Tại sao đã bao kiếp...chàng vẫn để tâm đến người phụ nữ ấy!"
Hoàng Phong tức giận nghiến răng, bàn tay anh vung ra thanh kiếm chĩa thẳng vào nữ quỷ mà nói gằn.
"Sa Ly! Nàng còn động vào cô gái này đừng trách ta không nể tình mà tiêu hủy thân quỷ này của nàng!"
"Hoàng Phong! Ta yêu chàng...vì sao chàng không nhìn nhận ta? Có khi nào chàng tự hỏi, hai nước giao tranh mà ta lại bất chấp tiến cung..."
Tiếng nói của nữ quỷ tựa hồ vừa đau lòng tột độ, vừa uất ức trước nam nhân này, lại như trách móc lòng người lạnh lùng đối xử tệ bạc với mình.
Hoàng Phong không biện minh, anh chỉ gọn lời đáp lại.
"Dù là kiếp này hay kiếp trước, dù trải qua bao kiếp, người ta yêu chỉ có Thanh Vân Hoàng hậu. Nàng hãy buông bỏ đi!"
"Vậy vì sao chàng không buông bỏ, chấp nhận bản thân hóa quỷ vượt kiếp tìm ả ta? Thanh Vân? Chàng vì ả ra mà đánh mất giang sơn, hủy đi cơ đồ, chàng xứng đáng là một vị quân vương sao?"
Cơ thể Hoàng Phong bất động, những lời trách cứ ấy hoàn toàn dành cho anh. Chấp nhận đánh đổi mọi thứ, không bước vào luân hồi, luyện quỷ thuật để vượt kiếp tìm người con gái ấy.
Mọi việc xảy ra đều như một thước phim tua chậm khiến Hoàng Phong loạng choạng đứng không vững.
Ngọc Khánh chợt nhận ra, vị Hoàng hậu xấu số cô đã từng đọc trong lịch sử Đại Thành có tên là Thanh Vân. Vậy lẽ nào người nam nhân trước mặt kia là vị quân vương năm ấy.
Phải rồi, Hoàng Phong! Bởi vì hiện tại anh tên họ là Vương Hoàng Phong nên cô không để ý.
Ngọc Khánh từ trạng thái kinh ngạc chuyển sang hoảng hốt, chẳng phải họ đều đã chết? Vì sao họ đang nói chuyện mà cách xưng hô lại khác lạ như vậy!
Thanh Vân đang ở trong căn phòng thư viện này sao? Hoàng Phong đã vừa gọi tên nàng ấy...
Hoàng Phong chĩa mũi kiếm trở lại phía nữ quỷ.
"Phải! Ta không xứng đáng là một vị quân vương, ta thà là một kẻ thường dân ung dung tự tại, thà là một tên quỷ để được đi theo bảo vệ nàng ấy!"
"Ngông cuồng!"
Nữ quỷ Sa Ly hét lên, tâm can của nữ quỷ đau đớn đến tột cùng, đôi mắt càng lúc càng ứa ra nước mắt đỏ thẫm. Quỷ khí xung quanh càng lúc càng dày đặc, nữ quỷ điên cuồng dồn lực đánh vào Ngọc Khánh.
Một tiếng nổ đinh tai vang lên, Hoàng Phong dùng kiếm vẽ một quỷ chú chặn đứng đòn đánh vừa rồi, nữ quỷ bị phản kích bay ra sau, ả rơi xuống sàn nhà đau đớn giãy giụa.
"Ta...ta không cam tâm..."
Lời nói vừa dứt, nữ quỷ hóa thành làn khói biến mất.
Hoàng Phong thu kiếm, anh bước đến Ngọc Khánh trong lúc này vẫn còn run sợ.
"Anh...anh không phải con người! Anh là..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.