Chương 55: Hoàng Phong là ai
Khói Ảo
05/04/2024
Hôm sau, Ngọc Khánh gọi báo xin phép nghỉ học vài hôm, cô mệt mỏi nhìn vào màn hình điện thoại đang dần tối đi.
Những giấc mơ cô đã trải qua trong mấy ngày vừa qua là gì. Vì sao cô lại mơ thấy những điều ấy, và một điều quan trọng hơn.
Hoàng Phong?
Vì sao anh lại trong hình dáng vị vua ấy?
Vì sao khi trông thấy anh ôm lấy xác Thanh Vân hoàng hậu thì cô lại đau lòng đến mức khó thở.
Vì sao khi cô lạc ở chốn âm ti, lại là Hoàng Phong đưa cô trở lại.
Hoàng Phong là ai, liệu anh ta chỉ là một sinh viên trên cô một khóa, hay sự đột ngột trở về ấy là có lý do khác. Thân thế của anh ta chỉ đơn giản như mọi người vẫn thấy hay sao?
Tại ngôi nhà ngoài thành phố, Hoàng Phong đang ngồi trong phòng luyện quỷ thuật. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi khác thường, đứng trước mặt anh, Tường Quân lo lắng cất tiếng.
"Liệu ổn không? Hôm ấy anh lại xuống âm ti cứu cô ấy? Một phần quỷ khí bị họ phát hiện thì sẽ rắc rối lắm!"
Hoàng Phong hạ tay xuống, anh thở nhẹ ra một hơi rồi khẽ lắc đầu.
"Không sao, tôi nghỉ dưỡng một hôm sẽ khỏe thôi!"
Tường Quân vẫn nói tiếp.
"Anh là quỷ đấy, đã không dùng máu người để duy trì sự sống, lại còn cứ vài hôm thì lao lực như vậy. Ngọn quỷ hỏa trên người anh đang yếu dần rồi!"
"Lịch Hiên! Tôi không thể nhìn cô ấy bị nguy hiểm. Trước đây có ai đó đã phong ấn huyết hương bên trong Ngọc Khánh, nhưng bây giờ phong ấn bị hủy, có rất nhiều yêu ma muốn hại cô ấy!
"Nhưng mà..."
Hoàng Phong nở nụ cười lên tiếng ngắt lời người trước mặt.
"Khi nào cậu có người khiến cậu để tâm đặt ý, cậu sẽ hiểu..."
Tường Quân cũng chẳng tranh luận thêm, cậu đặt một bát cháo nóng trước mặt rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Tường Quân không có người khiến cậu để tâm sao?
Gương mặt người thanh niên nở ra một nụ cười đau khổ. Chẳng phải người khiến Tường Quân để tâm luôn ở bên cạnh cậu.
Chấp nhận vượt luân hồi, luyện quỷ thuật, tìm cho bằng được người mà cậu thề có chết vẫn trung thành.
Lại chỉ biết đứng nhìn người ấy một lòng tìm kiếm chuyển kiếp của người khác.
Thứ tình yêu ấy lại không bao giờ được đáp lại, Tường Quân thấy xót xa cho tình cảm của bản thân. Đôi mắt đỏ ngầu đã bao lần muốn khóc cho bớt đi nỗi buồn trong lòng.
Nhưng quỷ thì làm gì còn nước mắt mà rơi xuống.
Sau những lần phải tiếp máu cho quỷ nữ, Lan Anh bắt đầu có những dấu hiệu suy nhược rõ rệt hơn. Cô gái đang độ tuổi xuân bỗng trở nên xanh nhợt nhạt, đôi mắt lúc nào cũng đờ đẫn, thâm quần.
Tinh thần Lan Anh có khi còn như kẻ mộng du không thể nhận biết được xung quanh. Bà Hồng trông thấy con gái trở nên như vậy lại càng lo lắng, bà lại càng lưỡng lự mỗi khi nhìn vào món đồ mà vị sư đưa hôm nọ.
Trong căn phòng u tối, Lan Anh ngồi bất động trước chiếc gương, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn.
Đưa con dao cắt vào tay, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô khẽ nhăn mặt lại. Nhưng cô đã không còn lựa chọn, sự đố ky, ghen tức đã khiến một cô gái trẻ tuổi vướng vào một thế giới u ám.
Từng giọt máu cứ vậy mà thấm vào bên trong chiếc gương, dần dần trên mặt gương hiện ra bóng người phụ nữ.
Sa Ly liếc ánh mắt nhìn cơ thể xanh mét của Lan Anh rồi lầm bầm trong miệng.
"Thứ phế vật!"
Bà Hồng đứng bên ngoài hé ánh mắt vào khe cửa nhìn vào, gương mặt bà trở hoảng hốt, bà dường như bị những hình ảnh vừa rồi bị đả kích đến mức đầu óc đau buốt.
Đôi chân bà run rẩy không còn sức, cô con gái yêu quý của bà đang làm gì đây?
Bán linh hồn cho ma quỷ sao?
Cô trở nên yếu ớt là vì hiến tế máu?
Càng nghĩ, trái tim của người mẹ ấy lại càng đau nhói, nhịp thở càng trở nên khó nhọc. Cầm chắc túi đồ nhỏ trong tay, bà Hồng lau đi nước mắt.
Quay bước trở về phòng, tâm can bà gần như chết lăng, trong đầu hiện ra suy nghĩ phải làm gì để cứu lấy cô con gái của bà.
Những giấc mơ cô đã trải qua trong mấy ngày vừa qua là gì. Vì sao cô lại mơ thấy những điều ấy, và một điều quan trọng hơn.
Hoàng Phong?
Vì sao anh lại trong hình dáng vị vua ấy?
Vì sao khi trông thấy anh ôm lấy xác Thanh Vân hoàng hậu thì cô lại đau lòng đến mức khó thở.
Vì sao khi cô lạc ở chốn âm ti, lại là Hoàng Phong đưa cô trở lại.
Hoàng Phong là ai, liệu anh ta chỉ là một sinh viên trên cô một khóa, hay sự đột ngột trở về ấy là có lý do khác. Thân thế của anh ta chỉ đơn giản như mọi người vẫn thấy hay sao?
Tại ngôi nhà ngoài thành phố, Hoàng Phong đang ngồi trong phòng luyện quỷ thuật. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi khác thường, đứng trước mặt anh, Tường Quân lo lắng cất tiếng.
"Liệu ổn không? Hôm ấy anh lại xuống âm ti cứu cô ấy? Một phần quỷ khí bị họ phát hiện thì sẽ rắc rối lắm!"
Hoàng Phong hạ tay xuống, anh thở nhẹ ra một hơi rồi khẽ lắc đầu.
"Không sao, tôi nghỉ dưỡng một hôm sẽ khỏe thôi!"
Tường Quân vẫn nói tiếp.
"Anh là quỷ đấy, đã không dùng máu người để duy trì sự sống, lại còn cứ vài hôm thì lao lực như vậy. Ngọn quỷ hỏa trên người anh đang yếu dần rồi!"
"Lịch Hiên! Tôi không thể nhìn cô ấy bị nguy hiểm. Trước đây có ai đó đã phong ấn huyết hương bên trong Ngọc Khánh, nhưng bây giờ phong ấn bị hủy, có rất nhiều yêu ma muốn hại cô ấy!
"Nhưng mà..."
Hoàng Phong nở nụ cười lên tiếng ngắt lời người trước mặt.
"Khi nào cậu có người khiến cậu để tâm đặt ý, cậu sẽ hiểu..."
Tường Quân cũng chẳng tranh luận thêm, cậu đặt một bát cháo nóng trước mặt rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Tường Quân không có người khiến cậu để tâm sao?
Gương mặt người thanh niên nở ra một nụ cười đau khổ. Chẳng phải người khiến Tường Quân để tâm luôn ở bên cạnh cậu.
Chấp nhận vượt luân hồi, luyện quỷ thuật, tìm cho bằng được người mà cậu thề có chết vẫn trung thành.
Lại chỉ biết đứng nhìn người ấy một lòng tìm kiếm chuyển kiếp của người khác.
Thứ tình yêu ấy lại không bao giờ được đáp lại, Tường Quân thấy xót xa cho tình cảm của bản thân. Đôi mắt đỏ ngầu đã bao lần muốn khóc cho bớt đi nỗi buồn trong lòng.
Nhưng quỷ thì làm gì còn nước mắt mà rơi xuống.
Sau những lần phải tiếp máu cho quỷ nữ, Lan Anh bắt đầu có những dấu hiệu suy nhược rõ rệt hơn. Cô gái đang độ tuổi xuân bỗng trở nên xanh nhợt nhạt, đôi mắt lúc nào cũng đờ đẫn, thâm quần.
Tinh thần Lan Anh có khi còn như kẻ mộng du không thể nhận biết được xung quanh. Bà Hồng trông thấy con gái trở nên như vậy lại càng lo lắng, bà lại càng lưỡng lự mỗi khi nhìn vào món đồ mà vị sư đưa hôm nọ.
Trong căn phòng u tối, Lan Anh ngồi bất động trước chiếc gương, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn.
Đưa con dao cắt vào tay, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô khẽ nhăn mặt lại. Nhưng cô đã không còn lựa chọn, sự đố ky, ghen tức đã khiến một cô gái trẻ tuổi vướng vào một thế giới u ám.
Từng giọt máu cứ vậy mà thấm vào bên trong chiếc gương, dần dần trên mặt gương hiện ra bóng người phụ nữ.
Sa Ly liếc ánh mắt nhìn cơ thể xanh mét của Lan Anh rồi lầm bầm trong miệng.
"Thứ phế vật!"
Bà Hồng đứng bên ngoài hé ánh mắt vào khe cửa nhìn vào, gương mặt bà trở hoảng hốt, bà dường như bị những hình ảnh vừa rồi bị đả kích đến mức đầu óc đau buốt.
Đôi chân bà run rẩy không còn sức, cô con gái yêu quý của bà đang làm gì đây?
Bán linh hồn cho ma quỷ sao?
Cô trở nên yếu ớt là vì hiến tế máu?
Càng nghĩ, trái tim của người mẹ ấy lại càng đau nhói, nhịp thở càng trở nên khó nhọc. Cầm chắc túi đồ nhỏ trong tay, bà Hồng lau đi nước mắt.
Quay bước trở về phòng, tâm can bà gần như chết lăng, trong đầu hiện ra suy nghĩ phải làm gì để cứu lấy cô con gái của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.