Chương 17: Luyện tà
Khói Ảo
27/02/2024
An Tây.
Tại một ngôi nhà sàn cao lớn trên một vùng núi, Mộ Tùng Kha đang ngồi xếp bằng, tay bắt ấn miệng lầm rầm khấn nguyện. Căn nhà thiếu ánh sáng, chỉ có chút ít tia nắng chiều rọi vào, cùng ánh đèn dầu in bóng lên vách.
Mộ Tùng Kha ngồi đó, trước mặt hắn là một chiếc bàn được bài trí kì lạ, có nhiều bức tượng lớn nhỏ, chẳng biết hắn thờ ai nhưng mỗi bức tượng đều có gương mặt đáng sợ. Ngay giữa bàn thờ, hắn đặt một chậu cây không quá to.
Cành cây khô khốc, mốc meo, nhưng phần lá lại tươi tốt lạ thường, những chiếc lá có màu huyết dụ, từng đường gân lá nổi lên gớm ghiếc.
Hắn nói gì đó bằng thứ ngôn ngữ kì lạ, bên tai vang lên tiếng ù ù như ai đó đang trả lời. Mộ Tùng Kha ra vẻ hài lòng gật đầu, hắn cắm thêm một nén nhang, tay còn lại nắm cổ một con rắn nhỏ rồi vặn mạnh. Tiếng răng rắc của xương bị bẻ vang lên, con rắn vùng vẫy một lúc, cuộn vào tay Mộ Tùng Kha rồi dần đơ ra. Tiếp đó Mộ Tùng Kha thả xác con rắn lên cành cây được đặt trên bàn thờ.
Một làn khói xanh ma mị bốc lên từ cái cây, trong tích tắc xác con rắn bị phân hủy bốc mùi thối lợm giọng.
Xong xuôi, Mộ Tùng Kha đứng dậy đi ra bên ngoài, hướng ánh mắt về phía nước láng giềng.
"Công chúa! Nàng còn thâm độc hơn cả pháp sư ta đây!"
Một tràng cười sảng khoái vang lên, bầy chim kêu quang quác đập cánh bay giữa rừng.
......................
Lịch Hiên nghe Hoàng Phong báo tin mừng thì lại một lần nữa trái tim bị bóp nghẹt, hắn cố nặn ra nụ cười chúc mừng Hoàng Phong.
Hoàng Phong cảm giác cơ thể mình tràn đầy sức chiến đấu, hăng say lao vào quân địch, thanh kiếm Vọng Tiêu trong tích tắc nhuốm màu đỏ của máu quân thù.
Đêm ấy cả doanh trại tổ chức ăn mừng chiến thắng và chúc mừng vị Hoàng thượng của họ đã có người kế vị.
Lịch Hiên trầm lặng đi ra bên ngoài, hắn ngồi trên mỏm đá, thả mình trong làn gió đêm.
Vì sao cứ mỗi lần gặp lại, hắn lại như thêm một lần bị đâm vào tim, yêu một người sao lại khiến vị Đại tướng như hắn khổ sở. Bên ngoài kia bao kẻ được yêu thương nhưng riêng hắn lại không, là do tình cảm của hắn là tình cảm không nên có, hay kẻ mà hắn dành cả tình cảm và tính mạng để bảo vệ thực chất không cần hắn.
"Hoàng thượng..."
Tiếng thở dài đem theo hơi rượu phả vào không khí đang dần lạnh về đêm, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm đen đặc.
......................
Hai tháng sau, Hoàng Phong cùng binh sĩ trở về Hoàng cung, chàng mong nhớ Thanh Vân và cái thai trong bụng nàng.
Trong khoảng thời gian ấy, Thanh Vân thường xuyên mất ngủ, nàng lại mơ thấy những giấc mơ kinh dị. Có khi Thanh Vân thấy mình hạ sinh một bọc máu, có khi lại thấy có con rắn to quấn lấy bụng nàng.
Thanh Vân sợ hãi, mỗi khi giật mình giữa đêm, nàng đều lo lắng ôm lấy phần bụng. Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt, đôi mắt thâm quầng khi sinh khí của Thanh Vân dần yếu đi. Cái thai hành Thanh Vân nghén ngẩm, ngày nào cũng nôn ói không ăn được gì, tối lại mơ mộng kinh dị khiến Thanh Vân luôn trong trạng thái yếu sức.
Thị Đào ngày ngày hầu hạ chủ, cô cũng không để ý đến chiếc vòng trên tay Thanh Vân như trước. Thái hậu thì luôn lo lắng cho Thanh Vân, người truyền cho vị Thái giám thân cận ra ngoài kinh thành, tìm mua những loại thực phẩm bổ dưỡng, an thai cho Hoàng hậu.
Sa Ly ngoài mặt đều đến thỉnh an Thanh Vân mỗi ngày, còn căn dặn Lý Na đi mời thái y mỗi khi thấy Thanh Vân mệt mỏi. Nhìn Thanh Vân ngày càng hốc hác, cơ thể luôn trong trạng thái như vậy thì tặc lưỡi.
"Muội không nghĩ có long thai lại mệt đến vậy!"
Thanh Vân cười nhẹ không đáp, nàng đặt tay lên bụng âu yếm, Sa Ly cúi xuống nhìn chiếc bụng đang mỗi ngày một lớn mà nói.
"Tiểu Hoàng tử hay tiểu Công chúa ơi, đợi ngày con ra đời Thục Phi ta sẽ phạt con nhé. Thật hư mới làm tỷ của ta mệt mỏi đấy!"
Nghe vậy, Thanh Vân liền bật cười mà không hề mảy may nghi ngờ Sa Ly.
Sa Ly liếc ánh mắt khi vừa rời khỏi vùng bụng của Thanh Vân mà thầm nghĩ.
"Tiếc là, ngươi cũng sẽ theo mẫu thân của ngươi mà vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh sáng!"
Tại một ngôi nhà sàn cao lớn trên một vùng núi, Mộ Tùng Kha đang ngồi xếp bằng, tay bắt ấn miệng lầm rầm khấn nguyện. Căn nhà thiếu ánh sáng, chỉ có chút ít tia nắng chiều rọi vào, cùng ánh đèn dầu in bóng lên vách.
Mộ Tùng Kha ngồi đó, trước mặt hắn là một chiếc bàn được bài trí kì lạ, có nhiều bức tượng lớn nhỏ, chẳng biết hắn thờ ai nhưng mỗi bức tượng đều có gương mặt đáng sợ. Ngay giữa bàn thờ, hắn đặt một chậu cây không quá to.
Cành cây khô khốc, mốc meo, nhưng phần lá lại tươi tốt lạ thường, những chiếc lá có màu huyết dụ, từng đường gân lá nổi lên gớm ghiếc.
Hắn nói gì đó bằng thứ ngôn ngữ kì lạ, bên tai vang lên tiếng ù ù như ai đó đang trả lời. Mộ Tùng Kha ra vẻ hài lòng gật đầu, hắn cắm thêm một nén nhang, tay còn lại nắm cổ một con rắn nhỏ rồi vặn mạnh. Tiếng răng rắc của xương bị bẻ vang lên, con rắn vùng vẫy một lúc, cuộn vào tay Mộ Tùng Kha rồi dần đơ ra. Tiếp đó Mộ Tùng Kha thả xác con rắn lên cành cây được đặt trên bàn thờ.
Một làn khói xanh ma mị bốc lên từ cái cây, trong tích tắc xác con rắn bị phân hủy bốc mùi thối lợm giọng.
Xong xuôi, Mộ Tùng Kha đứng dậy đi ra bên ngoài, hướng ánh mắt về phía nước láng giềng.
"Công chúa! Nàng còn thâm độc hơn cả pháp sư ta đây!"
Một tràng cười sảng khoái vang lên, bầy chim kêu quang quác đập cánh bay giữa rừng.
......................
Lịch Hiên nghe Hoàng Phong báo tin mừng thì lại một lần nữa trái tim bị bóp nghẹt, hắn cố nặn ra nụ cười chúc mừng Hoàng Phong.
Hoàng Phong cảm giác cơ thể mình tràn đầy sức chiến đấu, hăng say lao vào quân địch, thanh kiếm Vọng Tiêu trong tích tắc nhuốm màu đỏ của máu quân thù.
Đêm ấy cả doanh trại tổ chức ăn mừng chiến thắng và chúc mừng vị Hoàng thượng của họ đã có người kế vị.
Lịch Hiên trầm lặng đi ra bên ngoài, hắn ngồi trên mỏm đá, thả mình trong làn gió đêm.
Vì sao cứ mỗi lần gặp lại, hắn lại như thêm một lần bị đâm vào tim, yêu một người sao lại khiến vị Đại tướng như hắn khổ sở. Bên ngoài kia bao kẻ được yêu thương nhưng riêng hắn lại không, là do tình cảm của hắn là tình cảm không nên có, hay kẻ mà hắn dành cả tình cảm và tính mạng để bảo vệ thực chất không cần hắn.
"Hoàng thượng..."
Tiếng thở dài đem theo hơi rượu phả vào không khí đang dần lạnh về đêm, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm đen đặc.
......................
Hai tháng sau, Hoàng Phong cùng binh sĩ trở về Hoàng cung, chàng mong nhớ Thanh Vân và cái thai trong bụng nàng.
Trong khoảng thời gian ấy, Thanh Vân thường xuyên mất ngủ, nàng lại mơ thấy những giấc mơ kinh dị. Có khi Thanh Vân thấy mình hạ sinh một bọc máu, có khi lại thấy có con rắn to quấn lấy bụng nàng.
Thanh Vân sợ hãi, mỗi khi giật mình giữa đêm, nàng đều lo lắng ôm lấy phần bụng. Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt, đôi mắt thâm quầng khi sinh khí của Thanh Vân dần yếu đi. Cái thai hành Thanh Vân nghén ngẩm, ngày nào cũng nôn ói không ăn được gì, tối lại mơ mộng kinh dị khiến Thanh Vân luôn trong trạng thái yếu sức.
Thị Đào ngày ngày hầu hạ chủ, cô cũng không để ý đến chiếc vòng trên tay Thanh Vân như trước. Thái hậu thì luôn lo lắng cho Thanh Vân, người truyền cho vị Thái giám thân cận ra ngoài kinh thành, tìm mua những loại thực phẩm bổ dưỡng, an thai cho Hoàng hậu.
Sa Ly ngoài mặt đều đến thỉnh an Thanh Vân mỗi ngày, còn căn dặn Lý Na đi mời thái y mỗi khi thấy Thanh Vân mệt mỏi. Nhìn Thanh Vân ngày càng hốc hác, cơ thể luôn trong trạng thái như vậy thì tặc lưỡi.
"Muội không nghĩ có long thai lại mệt đến vậy!"
Thanh Vân cười nhẹ không đáp, nàng đặt tay lên bụng âu yếm, Sa Ly cúi xuống nhìn chiếc bụng đang mỗi ngày một lớn mà nói.
"Tiểu Hoàng tử hay tiểu Công chúa ơi, đợi ngày con ra đời Thục Phi ta sẽ phạt con nhé. Thật hư mới làm tỷ của ta mệt mỏi đấy!"
Nghe vậy, Thanh Vân liền bật cười mà không hề mảy may nghi ngờ Sa Ly.
Sa Ly liếc ánh mắt khi vừa rời khỏi vùng bụng của Thanh Vân mà thầm nghĩ.
"Tiếc là, ngươi cũng sẽ theo mẫu thân của ngươi mà vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh sáng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.