Chương 6: Món quà nhỏ
Khói Ảo
27/02/2024
Ngày hôm sau, những vật tiến cống được chia đều cho những phi tần còn lại, Thái hậu cùng Thanh Vân Phi đi đến từng cung, thái giám đọc lên từng món đồ vật.
"...Một tấm vải thêu hoa...
Một bộ tách trà chạm hoa mai...
Trâm cài hoa vàng ròng nạm ngọc...
..."
Chốn hậu cung rộn ràng tiếng nói tiếng cười, các phi tần nhận lấy những vật được chia. Họ cùng nhau thử đồ, cài trâm rồi cười nói khoe sắc đẹp. Sa Ly sau khi nhận lấy phần của mình, ánh mắt của nàng đanh lại khi thấy Thanh Vân Phi đang cài một chiếc trâm bằng vàng tinh xảo, trên tay còn có chiếc vòng phỉ thúy màu sắc bắt mắt.
"Các ngươi lựa thứ tốt hết rồi lại cho Thục Phi ta những thứ bỏ đi chứ gì!"
Sa Ly còn đang đăm chiêu suy tính thì phía sau đã vang lên tiếng của Thanh Vân, trên tay nàng là một hộp gỗ được chạm trổ đẹp mắt.
Thanh Vân đặt chiếc hộp vào tay Sa Ly nhẹ nhàng nói.
"Ta có món quà nhỏ tặng Thục Phi!"
Sa Ly mở ra, nhìn thấy chiếc cài tóc đẹp đẽ nằm bên trong. Thanh Vân cầm lên cài vào tóc Sa Ly rồi ngắm nghía ra vẻ hài lòng.
"Ta đã thấy nó rất hợp với Thục Phi, nhưng không ngờ khi cài lên lại đẹp hơn."
Sa Ly nghe vậy thì môi nở nụ cười, tạ ơn Thanh Vân Phi, đưa tay gỡ chiếc cài xuống để nhìn cho rõ. Thái hậu Ngọc Lan đi đến, ánh mắt của người vẫn có sự đề phòng Thục Phi, nhưng Thanh Vân Phi lại vô tư đến vậy. Người nắm tay Thanh Vân Phi vỗ vỗ.
"Đúng là con mắt của Hoàng Quý Phi, quả không hổ danh là con gái của nữ nghệ nhân trang sức đứng đầu kinh thành!"
"Thái hậu quá khen!"
Thái hậu nhìn sang Sa Ly.
"Thục Phi nương nương! Hoàng Quý Phi đã ở trong cung từ nhỏ, lại học rộng biết nhiều, nếu có gì không biết hãy hỏi Hoàng Quý Phi nhé!"
Sa Ly mỉm cười nhẹ cúi đầu.
"Thần xin tuân theo Thái hậu!"
Thái hậu nói xong thì bảo thấy không khỏe muốn về cung, lại nói muốn Thanh Vân Phi về An Thọ cung cùng mình. Nhìn theo bóng dáng đoàn người rời khỏi Bắc cung, Sa Ly nghiến răng căm tức, chiếc cài tóc bị nắm chặt in hằn vết lên tay.
"Rồi sẽ có ngày ta làm chủ hậu cung, ta sẽ cho bà già đó vào lãnh cung cùng Hoàng Quý Phi của bà!"
Dứt lời, Sa Ly cười gằn, ánh mắt ghim vào hình ảnh của Thanh Vân Phi cùng Thái hậu.
......................
Những ngày sau, Hoàng Phong lại đến Bắc cung theo lịch thị tẩm, Thanh Vân Phi ngồi bên chiếc bàn không muốn nghỉ ngơi. Cung nữ Thị Đào đứng hầu cất tiếng.
"Nương nương người đi nghỉ đi ạ!"
Thanh Vân khẽ thở dài. Nàng biết cuộc sống hậu cung là vậy, thân phận cao quý nhất nhưng cũng đau khổ nhất. Dù sao thì nàng và Hoàng Phong yêu nhau thật lòng, nhưng bậc quân vương đâu thể chỉ một thiếp. Nói gì đi nữa, có vô lo hay rộng lượng thì việc nghĩ rằng đêm nay Hoàng Phong ôm ấp một tấm thân khác vẫn khiến tim Thanh Vân đau nhói.
......................
Tại Bắc cung, Sa Ly đang tiếp rượu cho Hoàng Phong, ánh mắt nàng si mê nhìn nam nhân trước mặt. Đôi gò má đỏ hồng vì men rượu, đôi môi đỏ mọng cùng đôi gò bồng đầy đặn, hương thơm trên người Sa Ly khiến nàng tựa cánh hoa đang tỏa hương đợi người khám phá.
Hoàng Phong mơ màng nhìn Sa Ly, chàng khẽ lắc đầu như muốn bớt đi cơn say. Sa Ly vẫn ngọt giọng.
"Hoàng thượng, đã khuya rồi ta đi nghỉ thôi!"
Nói rồi Sa Ly dìu Hoàng Phong lên giường, giúp chàng tháo ủng, cởi bỏ lớp áo bào bên ngoài. Nhưng chưa kịp làm gì thì Hoàng Phong đã say quá mà lăn ra ngủ, Sa Ly tức tối thở gấp gáp nhìn người đang ngủ kia.
"Gì chứ??"
Nàng hậm hực nằm xuống bên cạnh, choàng tay ôm lấy cơ thể rắn rỏi của Hoàng Phong mà vỗ giấc ngủ.
"Thị tẩm cái quái gì chứ!"
"...Một tấm vải thêu hoa...
Một bộ tách trà chạm hoa mai...
Trâm cài hoa vàng ròng nạm ngọc...
..."
Chốn hậu cung rộn ràng tiếng nói tiếng cười, các phi tần nhận lấy những vật được chia. Họ cùng nhau thử đồ, cài trâm rồi cười nói khoe sắc đẹp. Sa Ly sau khi nhận lấy phần của mình, ánh mắt của nàng đanh lại khi thấy Thanh Vân Phi đang cài một chiếc trâm bằng vàng tinh xảo, trên tay còn có chiếc vòng phỉ thúy màu sắc bắt mắt.
"Các ngươi lựa thứ tốt hết rồi lại cho Thục Phi ta những thứ bỏ đi chứ gì!"
Sa Ly còn đang đăm chiêu suy tính thì phía sau đã vang lên tiếng của Thanh Vân, trên tay nàng là một hộp gỗ được chạm trổ đẹp mắt.
Thanh Vân đặt chiếc hộp vào tay Sa Ly nhẹ nhàng nói.
"Ta có món quà nhỏ tặng Thục Phi!"
Sa Ly mở ra, nhìn thấy chiếc cài tóc đẹp đẽ nằm bên trong. Thanh Vân cầm lên cài vào tóc Sa Ly rồi ngắm nghía ra vẻ hài lòng.
"Ta đã thấy nó rất hợp với Thục Phi, nhưng không ngờ khi cài lên lại đẹp hơn."
Sa Ly nghe vậy thì môi nở nụ cười, tạ ơn Thanh Vân Phi, đưa tay gỡ chiếc cài xuống để nhìn cho rõ. Thái hậu Ngọc Lan đi đến, ánh mắt của người vẫn có sự đề phòng Thục Phi, nhưng Thanh Vân Phi lại vô tư đến vậy. Người nắm tay Thanh Vân Phi vỗ vỗ.
"Đúng là con mắt của Hoàng Quý Phi, quả không hổ danh là con gái của nữ nghệ nhân trang sức đứng đầu kinh thành!"
"Thái hậu quá khen!"
Thái hậu nhìn sang Sa Ly.
"Thục Phi nương nương! Hoàng Quý Phi đã ở trong cung từ nhỏ, lại học rộng biết nhiều, nếu có gì không biết hãy hỏi Hoàng Quý Phi nhé!"
Sa Ly mỉm cười nhẹ cúi đầu.
"Thần xin tuân theo Thái hậu!"
Thái hậu nói xong thì bảo thấy không khỏe muốn về cung, lại nói muốn Thanh Vân Phi về An Thọ cung cùng mình. Nhìn theo bóng dáng đoàn người rời khỏi Bắc cung, Sa Ly nghiến răng căm tức, chiếc cài tóc bị nắm chặt in hằn vết lên tay.
"Rồi sẽ có ngày ta làm chủ hậu cung, ta sẽ cho bà già đó vào lãnh cung cùng Hoàng Quý Phi của bà!"
Dứt lời, Sa Ly cười gằn, ánh mắt ghim vào hình ảnh của Thanh Vân Phi cùng Thái hậu.
......................
Những ngày sau, Hoàng Phong lại đến Bắc cung theo lịch thị tẩm, Thanh Vân Phi ngồi bên chiếc bàn không muốn nghỉ ngơi. Cung nữ Thị Đào đứng hầu cất tiếng.
"Nương nương người đi nghỉ đi ạ!"
Thanh Vân khẽ thở dài. Nàng biết cuộc sống hậu cung là vậy, thân phận cao quý nhất nhưng cũng đau khổ nhất. Dù sao thì nàng và Hoàng Phong yêu nhau thật lòng, nhưng bậc quân vương đâu thể chỉ một thiếp. Nói gì đi nữa, có vô lo hay rộng lượng thì việc nghĩ rằng đêm nay Hoàng Phong ôm ấp một tấm thân khác vẫn khiến tim Thanh Vân đau nhói.
......................
Tại Bắc cung, Sa Ly đang tiếp rượu cho Hoàng Phong, ánh mắt nàng si mê nhìn nam nhân trước mặt. Đôi gò má đỏ hồng vì men rượu, đôi môi đỏ mọng cùng đôi gò bồng đầy đặn, hương thơm trên người Sa Ly khiến nàng tựa cánh hoa đang tỏa hương đợi người khám phá.
Hoàng Phong mơ màng nhìn Sa Ly, chàng khẽ lắc đầu như muốn bớt đi cơn say. Sa Ly vẫn ngọt giọng.
"Hoàng thượng, đã khuya rồi ta đi nghỉ thôi!"
Nói rồi Sa Ly dìu Hoàng Phong lên giường, giúp chàng tháo ủng, cởi bỏ lớp áo bào bên ngoài. Nhưng chưa kịp làm gì thì Hoàng Phong đã say quá mà lăn ra ngủ, Sa Ly tức tối thở gấp gáp nhìn người đang ngủ kia.
"Gì chứ??"
Nàng hậm hực nằm xuống bên cạnh, choàng tay ôm lấy cơ thể rắn rỏi của Hoàng Phong mà vỗ giấc ngủ.
"Thị tẩm cái quái gì chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.