Chương 46: Mộng mị
Khói Ảo
05/04/2024
"Ai cho phép cô hả? Đừng bao giờ động đến phòng tôi nghe rõ chưa?"
Cô Hạ khẽ gật đầu, mẹ của Lan Anh nghe ồn ào chạy lên, trông thấy con gái lớn tiếng như vậy thì nhẹ giọng bảo cô Hạ đi xuống dưới nhà.
Lan Anh bực dọc không nói gì với mẹ, cô mở mạnh cửa phòng đi vào rồi đóng sầm lại. Trong vài phút ngắn ngủi, bà Hồng mẹ của Lan Anh cảm nhận một cơn gió lạnh lẽo vừa lướt qua ngay khi cô mở cửa phòng.
Đêm đến, Lan Anh mơ màng trong giấc ngủ thì thấy bản thân đang ở khu nội cung. Cô bước đi, tiếng lá khô xào xạc dưới từng bước chân.
Phía trước chợt có bóng người hiện ra trong màn đêm, bóng người uyển chuyển đi về phía Lan Anh đang đứng.
Mỗi lúc lại tiến sát hơn, Lan Anh thảng thốt khi nhận ra chiếc trâm cài quỷ dị đang trên đầu người kia. Lan Anh mở miệng lắp bắp.
"Bà..bà là..."
Bóng người kia hiện rõ hơn, một gương mặt rõ nét, không còn mang đường nét đáng sợ như trong gương. Lan Anh bị nét đẹp sắc sảo ấy như hút hồn, mãi một lúc cô mới lấy lại tinh thần mà hỏi lại.
"Bà là người trong gương sao?"
Bóng người kia gật đầu, đôi môi nhếch lên cười bí hiểm.
"Ta là Bắc Phi nương nương!"
Lần đầu tiên được nhìn thấy gương mặt không gớm ghiếc khiến Lan Anh ngạc nhiên, cô nhận ra mình đang trong giấc mộng.
"Cô chủ...tôi chỉ vào dọn dẹp thôi!"
"Ai cho phép cô hả? Đừng bao giờ động đến phòng tôi nghe rõ chưa?"
Cô Hạ khẽ gật đầu, mẹ của Lan Anh nghe ồn ào chạy lên, trông thấy con gái lớn tiếng như vậy thì nhẹ giọng bảo cô Hạ đi xuống dưới nhà.
Lan Anh bực dọc không nói gì với mẹ, cô mở mạnh cửa phòng đi vào rồi đóng sầm lại. Trong vài phút ngắn ngủi, bà Hồng mẹ của Lan Anh cảm nhận một cơn gió lạnh lẽo vừa lướt qua ngay khi cô mở cửa phòng.
Đêm đến, Lan Anh mơ màng trong giấc ngủ thì thấy bản thân đang ở khu nội cung. Cô bước đi, tiếng lá khô xào xạc dưới từng bước chân.
Phía trước chợt có bóng người hiện ra trong màn đêm, bóng người uyển chuyển đi về phía Lan Anh đang đứng.
Mỗi lúc lại tiến sát hơn, Lan Anh thảng thốt khi nhận ra chiếc trâm cài quỷ dị đang trên đầu người kia. Lan Anh mở miệng lắp bắp.
"Bà. bà là..."
Bóng người kia hiện rõ hơn, một gương mặt rõ nét, không còn mang đường nét đáng sợ như trong gương. Lan Anh bị nét đẹp sắc sảo ấy như hút hồn, mãi một lúc cô mới lấy lại tinh thần mà hỏi lại.
"Bà là người trong gương sao?"
Bóng người kia gật đầu, đôi môi nhếch lên cười bí hiểm.
"Ta là Bắc Phi nương nương!"
Lần đầu tiên được nhìn thấy gương mặt không gớm ghiếc khiến Lan Anh ngạc nhiên, cô nhận ra mình đang trong giấc mộng.
Khung cảnh chuyển đổi, Lan Anh trông thấy một vị Phi hóa điên, sau khi tự tay giết chết cung nữ của mình thì ôm lấy đầu mà khóc la.
Đôi tay đầy máu bê bết trên mái tóc, gương mặt đau khổ uất hận tột cùng. Người ấy vừa khóc vừa cười, rồi lại lẩm bẩm nói.
"Ngươi định tranh sủng với ta? Ha ha con tiện nhân..."
Lan Anh sững sờ chứng kiến, một loạt hành động điên dại ấy kết thúc bằng một cái chết ghê rợn. Bóng dáng một cơ thể treo lơ lửng đu đưa dưới tấm vải trắng.
Gương mặt tụ máu đen tím tái, đôi mắt trợn lên nổi vằn những tia máu đang vỡ dưới đáy tròng.
Bất chợt Lan Anh giật mình, cô nhận ra gương mặt ấy chẳng phải ai khác lại chính là người ở trong gương. Quay sang nhìn người bên cạnh thì đã không thấy ai, Lan Anh hoảng sợ bỏ chạy, phía sau lại vang lên một tràng cười ma quái đến rợn người.
Cô Hạ khẽ gật đầu, mẹ của Lan Anh nghe ồn ào chạy lên, trông thấy con gái lớn tiếng như vậy thì nhẹ giọng bảo cô Hạ đi xuống dưới nhà.
Lan Anh bực dọc không nói gì với mẹ, cô mở mạnh cửa phòng đi vào rồi đóng sầm lại. Trong vài phút ngắn ngủi, bà Hồng mẹ của Lan Anh cảm nhận một cơn gió lạnh lẽo vừa lướt qua ngay khi cô mở cửa phòng.
Đêm đến, Lan Anh mơ màng trong giấc ngủ thì thấy bản thân đang ở khu nội cung. Cô bước đi, tiếng lá khô xào xạc dưới từng bước chân.
Phía trước chợt có bóng người hiện ra trong màn đêm, bóng người uyển chuyển đi về phía Lan Anh đang đứng.
Mỗi lúc lại tiến sát hơn, Lan Anh thảng thốt khi nhận ra chiếc trâm cài quỷ dị đang trên đầu người kia. Lan Anh mở miệng lắp bắp.
"Bà..bà là..."
Bóng người kia hiện rõ hơn, một gương mặt rõ nét, không còn mang đường nét đáng sợ như trong gương. Lan Anh bị nét đẹp sắc sảo ấy như hút hồn, mãi một lúc cô mới lấy lại tinh thần mà hỏi lại.
"Bà là người trong gương sao?"
Bóng người kia gật đầu, đôi môi nhếch lên cười bí hiểm.
"Ta là Bắc Phi nương nương!"
Lần đầu tiên được nhìn thấy gương mặt không gớm ghiếc khiến Lan Anh ngạc nhiên, cô nhận ra mình đang trong giấc mộng.
"Cô chủ...tôi chỉ vào dọn dẹp thôi!"
"Ai cho phép cô hả? Đừng bao giờ động đến phòng tôi nghe rõ chưa?"
Cô Hạ khẽ gật đầu, mẹ của Lan Anh nghe ồn ào chạy lên, trông thấy con gái lớn tiếng như vậy thì nhẹ giọng bảo cô Hạ đi xuống dưới nhà.
Lan Anh bực dọc không nói gì với mẹ, cô mở mạnh cửa phòng đi vào rồi đóng sầm lại. Trong vài phút ngắn ngủi, bà Hồng mẹ của Lan Anh cảm nhận một cơn gió lạnh lẽo vừa lướt qua ngay khi cô mở cửa phòng.
Đêm đến, Lan Anh mơ màng trong giấc ngủ thì thấy bản thân đang ở khu nội cung. Cô bước đi, tiếng lá khô xào xạc dưới từng bước chân.
Phía trước chợt có bóng người hiện ra trong màn đêm, bóng người uyển chuyển đi về phía Lan Anh đang đứng.
Mỗi lúc lại tiến sát hơn, Lan Anh thảng thốt khi nhận ra chiếc trâm cài quỷ dị đang trên đầu người kia. Lan Anh mở miệng lắp bắp.
"Bà. bà là..."
Bóng người kia hiện rõ hơn, một gương mặt rõ nét, không còn mang đường nét đáng sợ như trong gương. Lan Anh bị nét đẹp sắc sảo ấy như hút hồn, mãi một lúc cô mới lấy lại tinh thần mà hỏi lại.
"Bà là người trong gương sao?"
Bóng người kia gật đầu, đôi môi nhếch lên cười bí hiểm.
"Ta là Bắc Phi nương nương!"
Lần đầu tiên được nhìn thấy gương mặt không gớm ghiếc khiến Lan Anh ngạc nhiên, cô nhận ra mình đang trong giấc mộng.
Khung cảnh chuyển đổi, Lan Anh trông thấy một vị Phi hóa điên, sau khi tự tay giết chết cung nữ của mình thì ôm lấy đầu mà khóc la.
Đôi tay đầy máu bê bết trên mái tóc, gương mặt đau khổ uất hận tột cùng. Người ấy vừa khóc vừa cười, rồi lại lẩm bẩm nói.
"Ngươi định tranh sủng với ta? Ha ha con tiện nhân..."
Lan Anh sững sờ chứng kiến, một loạt hành động điên dại ấy kết thúc bằng một cái chết ghê rợn. Bóng dáng một cơ thể treo lơ lửng đu đưa dưới tấm vải trắng.
Gương mặt tụ máu đen tím tái, đôi mắt trợn lên nổi vằn những tia máu đang vỡ dưới đáy tròng.
Bất chợt Lan Anh giật mình, cô nhận ra gương mặt ấy chẳng phải ai khác lại chính là người ở trong gương. Quay sang nhìn người bên cạnh thì đã không thấy ai, Lan Anh hoảng sợ bỏ chạy, phía sau lại vang lên một tràng cười ma quái đến rợn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.