Chương 57: Quỷ nhập
Khói Ảo
05/04/2024
Vị sư thầy nghe xong khẽ đẩy tách trà về phía bà Hồng, lên tiếng nhắc bà lấy lại bình tĩnh.
Và Hồng tay vẫn run rẩy nhận lấy tách trà, sau khi uống cạn để lấy lại tinh thần, bà khẽ hỏi vị sư thầy.
"Bây giờ...con phải làm gì đây?"
Không có câu trả lời từ người đối diện, sư thầy vẫn chăm chú suy nghĩ, vòng chuỗi hạt trên tay vẫn xoay đều theo câu niệm chú.
Một lúc sau, sư thầy đặt nhẹ chuỗi hạt xuống bàn, ánh mắt nhìn về bà Hồng rồi cất lời.
"Tôi e đây không hề đơn giản, nó đã uống máu con bà. Chứng tỏ giữa hai bên đã có giao kèo nuôi quỷ!"
Nghe đến đây tay chân bà bủn rủn, gương mặt tái đi, đôi môi bà lắp bắp không thể nói nên lời. Sư thầy tiếp tục lời.
"Hiện tại tôi không thể xác định chính xác, chỉ có thể giúp bà loại bớt âm khí đang bám lấy con gái thôi."
Dứt lời, sư thầy đi vào bên trong phòng, lát sau nhanh chóng quay ra với một vật trên tay.
Bà Hồng e ngại nhìn thì ông lên tiếng giải thích.
"Đây là đồng xu đã được trì chú, bà cứ đem về đặt dưới gối của con gái bà!"
Sư thầy ngồi trò chuyện một lát rồi bà Hồng cũng đứng lên ra về.
Chiếc xe taxi khuất sau cổng chùa, sư thầy khẽ thở dài tự lẩm bẩm gì đó trong miệng.
****************
Trở lại trường sau thời gian nghỉ ngơi, Ngọc Khánh khá bất ngờ khi trông thấy Lan Anh, cô bạn học đã trở nên tiều tụy thấy rõ. Đôi mắt trũng sâu, làn da nhợt nhạt, tuy nhiên trong đáy mắt ấy vẫn len lỏi những tia nhìn lạnh nhạt mỗi khi đối diện với Ngọc Khánh.
Cô không biết vì sao cô bạn của mình lại trở nên như vậy, Ngọc Khánh càng tỏ ra lo lắng cho Lan Anh lại càng khiến cô bị cô ấy ghét hơn.
Sau khi đưa Ngọc Khánh trở về từ chốn Hoàng Tuyền, Hoàng Phong đã quên xóa đi kí ức của cô.
Bởi vậy mỗi khi chạm mặt nhau, Ngọc Khánh luôn có một cảm giác vừa sợ vừa tò mò trước Hoàng Phong.
Phong thái ấy, ánh mắt ấy rõ ràng cô đã trông thấy ở vị Vua trong giấc mơ.
Ngọc Khánh nhận ra mọi thứ dường như đảo lộn khi Hoàng Phong xuất hiện và khi cô bước sang tuổi mới này.
"Ngọc Khánh!"
Tiếng gọi sau lưng làm Ngọc Khánh quay người lại, nhận ra là Lan Anh thì cô mỉm cười. Lan Anh lại lên tiếng nói tiếp.
"Chiều nay về cùng tôi nhé, lâu rồi chúng ta chưa về chung!"
Nghe Lan Anh nói vậy, Ngọc Khánh vui vẻ nhận lời, cô chẳng mảy may nghi ngờ và để ý đến ánh sáng như vô hồn của Lan Anh, ngay cả cái âm thanh vừa phát ra cũng chẳng có chút tự nhiên nào trong đó.
Chiều.
Lan Anh cùng Ngọc Khánh đi về, cả hai vừa đi vừa trò chuyện, ngỡ như họ vẫn chỉ là đôi bạn mà chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bất chợt Ngọc Khánh dừng bước lại, cô gọi Lan Anh nói lớn.
"'Lan Anh, chúng ta đi nhầm đường rồi!"
Lan Anh đi đằng sau, môi cô hiện ra một nụ cười quỷ quái, mấp máy phát ra một âm thanh lạnh lẽo.
"Đúng đường rồi! Là con đường đưa ngươi đến với ta!"
Một cơn lạnh sống lưng của Ngọc Khánh, cô quay đầu nhìn về sau thì càng kinh hãi hơn khi thấy cả cơ thể Lan Anh đang run lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.
"Lan...Lan Anh!"
Cô không nói gì nữa, liền quay đầu bỏ chạy. Lan Anh bỗng lao đến tung chân đạp cô ngã xuống đường. Khi Ngọc Khánh còn chưa kịp ngồi dậy thì Lan Anh đã leo lên người cô mà nắm tóc.
Tiếng cười the thé cất lên trong cổ họng của Lan Anh khiến Ngọc Khánh nhận ra người sau lưng mình là ai.
Ngọc Khánh hai tay chới với, cô cố gắng vùng vẫy, rồi tay cô chụp được một cành cây gần đó liền cầm đánh ngược về sau. Lan Anh bị đau bất ngờ thì càng nắm tóc cô bạn chặt hơn, những móng tay nhọn hoắt đâm đầu vào da đầu Ngọc Khánh đến rỉ máu.
Cả gương mặt Ngọc Khánh bị Lan Anh đè xuống nền đường đến trầy xước.
Lúc này người ngồi trên lưng cô mới cười nói.
"Thanh Vân Hoàng hậu, nàng vẫn ngu xuẩn tin người như vậy sao? Ha ha ha, đã chết rồi mà vẫn khiến chàng vì ngươi mà tự vẫn. Tại sao ngươi còn chuyển kiếp, khi ấy đáng ra Mộ Tùng Kha phải trấn yểm ngươi lại. Ả đàn bà như ngươi có gì hơn ta chứ? Đường đường một công chúa như ta lại phải chịu nhục nhã làm phi tần.
Thanh Vân! Ngươi có chết thêm lần nữa cũng là do ngươi, do ngươi dám sỉ nhục ta!"
Và Hồng tay vẫn run rẩy nhận lấy tách trà, sau khi uống cạn để lấy lại tinh thần, bà khẽ hỏi vị sư thầy.
"Bây giờ...con phải làm gì đây?"
Không có câu trả lời từ người đối diện, sư thầy vẫn chăm chú suy nghĩ, vòng chuỗi hạt trên tay vẫn xoay đều theo câu niệm chú.
Một lúc sau, sư thầy đặt nhẹ chuỗi hạt xuống bàn, ánh mắt nhìn về bà Hồng rồi cất lời.
"Tôi e đây không hề đơn giản, nó đã uống máu con bà. Chứng tỏ giữa hai bên đã có giao kèo nuôi quỷ!"
Nghe đến đây tay chân bà bủn rủn, gương mặt tái đi, đôi môi bà lắp bắp không thể nói nên lời. Sư thầy tiếp tục lời.
"Hiện tại tôi không thể xác định chính xác, chỉ có thể giúp bà loại bớt âm khí đang bám lấy con gái thôi."
Dứt lời, sư thầy đi vào bên trong phòng, lát sau nhanh chóng quay ra với một vật trên tay.
Bà Hồng e ngại nhìn thì ông lên tiếng giải thích.
"Đây là đồng xu đã được trì chú, bà cứ đem về đặt dưới gối của con gái bà!"
Sư thầy ngồi trò chuyện một lát rồi bà Hồng cũng đứng lên ra về.
Chiếc xe taxi khuất sau cổng chùa, sư thầy khẽ thở dài tự lẩm bẩm gì đó trong miệng.
****************
Trở lại trường sau thời gian nghỉ ngơi, Ngọc Khánh khá bất ngờ khi trông thấy Lan Anh, cô bạn học đã trở nên tiều tụy thấy rõ. Đôi mắt trũng sâu, làn da nhợt nhạt, tuy nhiên trong đáy mắt ấy vẫn len lỏi những tia nhìn lạnh nhạt mỗi khi đối diện với Ngọc Khánh.
Cô không biết vì sao cô bạn của mình lại trở nên như vậy, Ngọc Khánh càng tỏ ra lo lắng cho Lan Anh lại càng khiến cô bị cô ấy ghét hơn.
Sau khi đưa Ngọc Khánh trở về từ chốn Hoàng Tuyền, Hoàng Phong đã quên xóa đi kí ức của cô.
Bởi vậy mỗi khi chạm mặt nhau, Ngọc Khánh luôn có một cảm giác vừa sợ vừa tò mò trước Hoàng Phong.
Phong thái ấy, ánh mắt ấy rõ ràng cô đã trông thấy ở vị Vua trong giấc mơ.
Ngọc Khánh nhận ra mọi thứ dường như đảo lộn khi Hoàng Phong xuất hiện và khi cô bước sang tuổi mới này.
"Ngọc Khánh!"
Tiếng gọi sau lưng làm Ngọc Khánh quay người lại, nhận ra là Lan Anh thì cô mỉm cười. Lan Anh lại lên tiếng nói tiếp.
"Chiều nay về cùng tôi nhé, lâu rồi chúng ta chưa về chung!"
Nghe Lan Anh nói vậy, Ngọc Khánh vui vẻ nhận lời, cô chẳng mảy may nghi ngờ và để ý đến ánh sáng như vô hồn của Lan Anh, ngay cả cái âm thanh vừa phát ra cũng chẳng có chút tự nhiên nào trong đó.
Chiều.
Lan Anh cùng Ngọc Khánh đi về, cả hai vừa đi vừa trò chuyện, ngỡ như họ vẫn chỉ là đôi bạn mà chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bất chợt Ngọc Khánh dừng bước lại, cô gọi Lan Anh nói lớn.
"'Lan Anh, chúng ta đi nhầm đường rồi!"
Lan Anh đi đằng sau, môi cô hiện ra một nụ cười quỷ quái, mấp máy phát ra một âm thanh lạnh lẽo.
"Đúng đường rồi! Là con đường đưa ngươi đến với ta!"
Một cơn lạnh sống lưng của Ngọc Khánh, cô quay đầu nhìn về sau thì càng kinh hãi hơn khi thấy cả cơ thể Lan Anh đang run lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.
"Lan...Lan Anh!"
Cô không nói gì nữa, liền quay đầu bỏ chạy. Lan Anh bỗng lao đến tung chân đạp cô ngã xuống đường. Khi Ngọc Khánh còn chưa kịp ngồi dậy thì Lan Anh đã leo lên người cô mà nắm tóc.
Tiếng cười the thé cất lên trong cổ họng của Lan Anh khiến Ngọc Khánh nhận ra người sau lưng mình là ai.
Ngọc Khánh hai tay chới với, cô cố gắng vùng vẫy, rồi tay cô chụp được một cành cây gần đó liền cầm đánh ngược về sau. Lan Anh bị đau bất ngờ thì càng nắm tóc cô bạn chặt hơn, những móng tay nhọn hoắt đâm đầu vào da đầu Ngọc Khánh đến rỉ máu.
Cả gương mặt Ngọc Khánh bị Lan Anh đè xuống nền đường đến trầy xước.
Lúc này người ngồi trên lưng cô mới cười nói.
"Thanh Vân Hoàng hậu, nàng vẫn ngu xuẩn tin người như vậy sao? Ha ha ha, đã chết rồi mà vẫn khiến chàng vì ngươi mà tự vẫn. Tại sao ngươi còn chuyển kiếp, khi ấy đáng ra Mộ Tùng Kha phải trấn yểm ngươi lại. Ả đàn bà như ngươi có gì hơn ta chứ? Đường đường một công chúa như ta lại phải chịu nhục nhã làm phi tần.
Thanh Vân! Ngươi có chết thêm lần nữa cũng là do ngươi, do ngươi dám sỉ nhục ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.