Chương 20: Tình nữ
Khói Ảo
27/02/2024
Hồ Nhị năm nay vừa sang hai mươi tư, so với Vũ Lệ chỉ vừa tròn đôi mươi thì nàng lớn hơn nhưng vì bậc thấp đành chấp nhận phận nhỏ.
Từ nhỏ Hồ Nhị đã có cá tính, nàng luôn bảo vệ những bạn gái trước những tên con trai bắt nạt. Năm Hồ Nhị lên mười tám, nàng không chịu gả đi dù nhiều nhà đã nhờ mai mối sang, cha của nàng vốn là Quan tri huyện, ông luôn vì Hồ Nhị mà buồn phiền, tâm niệm đưa con vào cung làm phi sẽ khiến tâm tính của con thay đổi.
Hồ Nhị xin cha không tiến cung nhưng không được, nàng đành chấp nhận theo lời cha, dù sao ở bên ngoài thì Hồ Nhị cũng không thể sống cho bản thân mình.
......................
Ngày nhập cung, Hồ Nhị gặp gỡ Vũ Lệ, một thứ cảm xúc khó gọi tên dâng lên trong lòng nàng. Vũ Lệ xinh xắn nhỏ nhắn, đôi mắt lúc nào cũng ẩm ướt khiến Hồ Nhị muốn bên cạnh che chở.
Vũ Lệ thấy Hồ Nhị nhìn mình thì thắc mắc.
"Tứ Giai Tần sao lại nhìn ta như vậy?"
Hồ Nhị bị bắt tại trận thì ngại ngùng quay đi không trả lời. Vũ Lệ nhìn theo rồi khó hiểu.
"Tứ Giai Tần là người ra vẻ vậy sao?"
Sau ánh nhìn hôm ấy, Hồ Nhị chủ động kết thân với Vũ Lệ, bởi hai người đều ở Tây cung, một cung Tam Giai Tần, một cung Tứ Giai Tần.
Mối quan hệ của hai người con gái thân thiết cũng chẳng khiến ai nghi ngờ. Dù ở trong cung, nhan sắc chẳng kém gì nhau nhưng họ đều biết Hoàng thượng chỉ sủng ái mỗi Thanh Vân. Bởi vậy mà họ tự trò chuyện tâm sự cho vơi đi nỗi cô đơn trong cung cấm.
Rồi thời gian trôi đi, Hồ Nhị vậy mà càng cảm mến Vũ Lệ, trái tim nàng dường như nhận thấy sự thôi thúc mãnh liệt với cảm xúc ấy.
"Vũ Lệ, ta vậy mà muốn tỷ là của ta!"
......................
Hồ Nhị đặt bình rượu trên bàn, nàng vui vẻ nói.
"Vũ Lệ tỷ, hay ta chơi trò chơi đi. Ai thua sẽ uống rượu!"
Vũ Lệ định từ chối, nhưng nghĩ lại cũng không ngủ được, có khi uống chút rượu sẽ dễ ngủ hơn. Nàng cười gật đầu đồng ý nhanh chóng.
Sau một hồi lâu, bình rượu vậy mà cũng vơi đi gần hết, gương mặt Vũ Lệ đỏ ửng vì men say, đôi môi nàng đỏ tựa trái mọng, Vũ Lệ lắc đầu.
"Ưm ta say rồi, nóng quá!"
Hồ Nhị đôi mắt mơ màng nhìn người con gái trước mắt, hơi men nồng khiến không khí như cô đặc lại. Men rượu khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, Vũ Lệ khó chịu nói.
"Nóng quá, Hồ Nhị..."
Hồ Nhị cười mỉm đầy gian tình, nàng đi sang bên cạnh Vũ Lệ, đặt tay lên đôi vai nhỏ bé.
"Để ta giúp tỷ!"
Nói rồi Hồ Nhị đưa tay ôm lấy gương mặt đang đỏ ửng, đặt một nụ hôn nhẹ lên gương mặt ấy. Vũ Lệ đẩy Hồ Nhị ra bàng hoàng.
"Ngươi làm gì vậy...!"
Hồ Nhị vẫn nhẹ nhàng mà cười dịu với Vũ Lệ, tình cảm dâng lên trong tim khiến nàng muốn chiếm lấy người con gái ấy cho mình. Vũ Lệ đâu biết rằng Hồ Nhị vậy mà lại yêu nàng, mối tình ngang trái, trong chén rượu kia lại có bỏ xuân dược làm cả cơ thể nàng như bị đàn kiến bò lan.
Hồ Nhị không muốn cơn khoái tình của Vũ Lệ bị cắt ngang, nàng lại hôn lên gương mặt say tình kia, đôi môi nàng nhẹ lướt qua đôi mắt đang nóng rực rồi dừng lại tại đôi môi chín mọng.
Vũ Lệ muốn phản kháng, nhưng chẳng hiểu vì sao bản thân nàng lại thấy kích thích đến lạ. Là vì xuân dược?
Hay cơn hứng tình khi nãy?
Hoặc có lẽ là cả hai cùng đem nàng đến những cảm xúc ấy!
"Vũ Lệ, ta yêu tỷ!"
"Ưm...um..."
Hai đôi môi quấn lấy nhau, chiếc lưỡi ướt át của Hồ Nhị tách nhẹ đôi môi kia mà tiến vào, đỉnh đào của nàng cọ vào đỉnh đào của Vũ Lệ, nóng bỏng, săn cứng. Vũ Lệ bị kích thích, nàng rên nhẹ trong cổ họng, đầu óc nàng trống rỗng chẳng còn nghĩ đến thứ tình cảm tội lỗi này.
Có lẽ chính vì sự cô đơn cả về thể xác lẫn tinh thần trong chốn cung cấm cũng đã khiến nàng muốn được yêu được âu yếm.
Từng cử chỉ nhẹ nhàng, Hồ Nhị xâm lấn vùng cấm địa, nóng bỏng ướt át, Vũ Lệ chẳng biết muốn chống cự hay cơ thể tự hưởng ứng mà cả người cứ cong lên theo từng đường vuốt ve.
Hơi thở Vũ Lệ gấp gáp, ánh mắt mơ màng nhìn Hồ Nhị đầy mê hoặc, Hồ Nhị dìu Vũ Lệ đã mềm nhũn đến bên giường, ngón tay nghịch ngợm của nàng rút sợi dây yếm hồng. Vũ Lệ giật mình muốn che đi nhưng Hồ Nhị lại ngọt giọng.
"Tỷ đẹp quá! Muội muốn yêu tỷ!"
Vũ Lệ nảy người lên khi môi Hồ Nhị vừa chạm vào đỉnh đào.
"Hồ...Hồ Nhị...ta...ta cũng muốn được yêu..."
......................
Bên trong căn phòng của Tam Giai Tần, chẳng ai biết đang có một cuộc hoan lạc giữa hai cung tần. Những tiếng rên khẽ vang lên, những cơn khoái cảm của hai cơ thể căng tràn sức sống, Vũ Lệ tuy đã thị tẩm nhưng chẳng là bao, nàng khẽ nhăn mặt khi Hồ Nhị dùng tay để khám phá hang huyệt.
"A...dừng...dừng lại đi...a..."
Một ngón đi vào, rồi lại một ngón nữa, cả cơ thể Vũ Lệ cong ưỡn lên, nàng giật nảy cả người run lên đầy khoái cảm.
Hồ Nhị như bị cảnh tiên trước mắt thôi miên, nàng đưa hai ngón tay lên làm sạch, nhìn Vũ Lệ nằm tê dại sau cơn khoái lạc mà lại muốn "ăn" sạch.
Từ nhỏ Hồ Nhị đã có cá tính, nàng luôn bảo vệ những bạn gái trước những tên con trai bắt nạt. Năm Hồ Nhị lên mười tám, nàng không chịu gả đi dù nhiều nhà đã nhờ mai mối sang, cha của nàng vốn là Quan tri huyện, ông luôn vì Hồ Nhị mà buồn phiền, tâm niệm đưa con vào cung làm phi sẽ khiến tâm tính của con thay đổi.
Hồ Nhị xin cha không tiến cung nhưng không được, nàng đành chấp nhận theo lời cha, dù sao ở bên ngoài thì Hồ Nhị cũng không thể sống cho bản thân mình.
......................
Ngày nhập cung, Hồ Nhị gặp gỡ Vũ Lệ, một thứ cảm xúc khó gọi tên dâng lên trong lòng nàng. Vũ Lệ xinh xắn nhỏ nhắn, đôi mắt lúc nào cũng ẩm ướt khiến Hồ Nhị muốn bên cạnh che chở.
Vũ Lệ thấy Hồ Nhị nhìn mình thì thắc mắc.
"Tứ Giai Tần sao lại nhìn ta như vậy?"
Hồ Nhị bị bắt tại trận thì ngại ngùng quay đi không trả lời. Vũ Lệ nhìn theo rồi khó hiểu.
"Tứ Giai Tần là người ra vẻ vậy sao?"
Sau ánh nhìn hôm ấy, Hồ Nhị chủ động kết thân với Vũ Lệ, bởi hai người đều ở Tây cung, một cung Tam Giai Tần, một cung Tứ Giai Tần.
Mối quan hệ của hai người con gái thân thiết cũng chẳng khiến ai nghi ngờ. Dù ở trong cung, nhan sắc chẳng kém gì nhau nhưng họ đều biết Hoàng thượng chỉ sủng ái mỗi Thanh Vân. Bởi vậy mà họ tự trò chuyện tâm sự cho vơi đi nỗi cô đơn trong cung cấm.
Rồi thời gian trôi đi, Hồ Nhị vậy mà càng cảm mến Vũ Lệ, trái tim nàng dường như nhận thấy sự thôi thúc mãnh liệt với cảm xúc ấy.
"Vũ Lệ, ta vậy mà muốn tỷ là của ta!"
......................
Hồ Nhị đặt bình rượu trên bàn, nàng vui vẻ nói.
"Vũ Lệ tỷ, hay ta chơi trò chơi đi. Ai thua sẽ uống rượu!"
Vũ Lệ định từ chối, nhưng nghĩ lại cũng không ngủ được, có khi uống chút rượu sẽ dễ ngủ hơn. Nàng cười gật đầu đồng ý nhanh chóng.
Sau một hồi lâu, bình rượu vậy mà cũng vơi đi gần hết, gương mặt Vũ Lệ đỏ ửng vì men say, đôi môi nàng đỏ tựa trái mọng, Vũ Lệ lắc đầu.
"Ưm ta say rồi, nóng quá!"
Hồ Nhị đôi mắt mơ màng nhìn người con gái trước mắt, hơi men nồng khiến không khí như cô đặc lại. Men rượu khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, Vũ Lệ khó chịu nói.
"Nóng quá, Hồ Nhị..."
Hồ Nhị cười mỉm đầy gian tình, nàng đi sang bên cạnh Vũ Lệ, đặt tay lên đôi vai nhỏ bé.
"Để ta giúp tỷ!"
Nói rồi Hồ Nhị đưa tay ôm lấy gương mặt đang đỏ ửng, đặt một nụ hôn nhẹ lên gương mặt ấy. Vũ Lệ đẩy Hồ Nhị ra bàng hoàng.
"Ngươi làm gì vậy...!"
Hồ Nhị vẫn nhẹ nhàng mà cười dịu với Vũ Lệ, tình cảm dâng lên trong tim khiến nàng muốn chiếm lấy người con gái ấy cho mình. Vũ Lệ đâu biết rằng Hồ Nhị vậy mà lại yêu nàng, mối tình ngang trái, trong chén rượu kia lại có bỏ xuân dược làm cả cơ thể nàng như bị đàn kiến bò lan.
Hồ Nhị không muốn cơn khoái tình của Vũ Lệ bị cắt ngang, nàng lại hôn lên gương mặt say tình kia, đôi môi nàng nhẹ lướt qua đôi mắt đang nóng rực rồi dừng lại tại đôi môi chín mọng.
Vũ Lệ muốn phản kháng, nhưng chẳng hiểu vì sao bản thân nàng lại thấy kích thích đến lạ. Là vì xuân dược?
Hay cơn hứng tình khi nãy?
Hoặc có lẽ là cả hai cùng đem nàng đến những cảm xúc ấy!
"Vũ Lệ, ta yêu tỷ!"
"Ưm...um..."
Hai đôi môi quấn lấy nhau, chiếc lưỡi ướt át của Hồ Nhị tách nhẹ đôi môi kia mà tiến vào, đỉnh đào của nàng cọ vào đỉnh đào của Vũ Lệ, nóng bỏng, săn cứng. Vũ Lệ bị kích thích, nàng rên nhẹ trong cổ họng, đầu óc nàng trống rỗng chẳng còn nghĩ đến thứ tình cảm tội lỗi này.
Có lẽ chính vì sự cô đơn cả về thể xác lẫn tinh thần trong chốn cung cấm cũng đã khiến nàng muốn được yêu được âu yếm.
Từng cử chỉ nhẹ nhàng, Hồ Nhị xâm lấn vùng cấm địa, nóng bỏng ướt át, Vũ Lệ chẳng biết muốn chống cự hay cơ thể tự hưởng ứng mà cả người cứ cong lên theo từng đường vuốt ve.
Hơi thở Vũ Lệ gấp gáp, ánh mắt mơ màng nhìn Hồ Nhị đầy mê hoặc, Hồ Nhị dìu Vũ Lệ đã mềm nhũn đến bên giường, ngón tay nghịch ngợm của nàng rút sợi dây yếm hồng. Vũ Lệ giật mình muốn che đi nhưng Hồ Nhị lại ngọt giọng.
"Tỷ đẹp quá! Muội muốn yêu tỷ!"
Vũ Lệ nảy người lên khi môi Hồ Nhị vừa chạm vào đỉnh đào.
"Hồ...Hồ Nhị...ta...ta cũng muốn được yêu..."
......................
Bên trong căn phòng của Tam Giai Tần, chẳng ai biết đang có một cuộc hoan lạc giữa hai cung tần. Những tiếng rên khẽ vang lên, những cơn khoái cảm của hai cơ thể căng tràn sức sống, Vũ Lệ tuy đã thị tẩm nhưng chẳng là bao, nàng khẽ nhăn mặt khi Hồ Nhị dùng tay để khám phá hang huyệt.
"A...dừng...dừng lại đi...a..."
Một ngón đi vào, rồi lại một ngón nữa, cả cơ thể Vũ Lệ cong ưỡn lên, nàng giật nảy cả người run lên đầy khoái cảm.
Hồ Nhị như bị cảnh tiên trước mắt thôi miên, nàng đưa hai ngón tay lên làm sạch, nhìn Vũ Lệ nằm tê dại sau cơn khoái lạc mà lại muốn "ăn" sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.