Chương 13: Nói thầm 1
Bảo Hy
21/09/2023
Tôi vùng vẫy, bàn tay quơ quào chạm trúng nút cảnh báo nguy hiểm bên cạnh cầu thang. Hắn hoảng hồn vội chạy đi, bỏ lại cậu ấy nằm sõng soài bên dưới cũng không biết còn thở hay không.
Lần duy nhất, chỉ một lần này, tôi tuyệt đối không thể đi theo hắn. Tôi biết mình không có tư cách được hạnh phúc, tôi không có tư cách được sống như người bình thường. Nhưng nếu hạnh phúc khó quá, thì tôi hy vọng thế giới này cũng đừng để tôi phải chịu khổ quá nhiều.
Khi hắn chạy qua hành lang, trong đầu tôi đã loé lên một ý nghĩ táo bạo. Nếu tôi đã không thể chạy trốn, tôi đã không thể sống như người khác, vậy tôi có chết đi cũng chẳng phải điều khiến ai đó bận tâm. Thế giới không có tôi thì vẫn chuyển động, ngày không có tôi trời vẫn xanh. Nhưng tôi không tồn tại ở thế giới này, tôi sẽ không đau khổ.
Tôi cắn mạnh vào bả vai hắn, hắn theo quán tính hất tôi văng ra xa. Tôi nhanh chóng bò dậy, hắn cũng kịp phản ứng lập tức lao tới muốn bắt tôi lại. Tôi nhảy lên về phía cửa sổ, lao qua khỏi tấm kính vỡ vụn. Thời khắc đó tôi nhìn hắn và nở một nụ cười của kẻ chiến thắng. Mảnh kính đâm vào tôi không còn thấy đau, luồng gió bên ngoài khiến tôi tưởng như mình đang bay.
Trong thoáng chốc, tôi liền biết, tôi đã được giải thoát rồi.
Tôi bất tỉnh.
— — — —
“Tôi đã định hỏi cậu từ lần trước, cậu bị mất ngủ à?”
Trình Thuỵ Vi nhìn lọ thuốc bản thân để trên bàn rồi “à” lên một tiếng: “Đúng vậy.”
Trình Thuỵ Vi tựa lưng vào ghế, nằm ườn người dáng vẻ lười biếng. Mặc trên người một bộ vest trắng lịch lãm mà gương mặt lại thiếu sức sống tới vậy. Trình Thuỵ Vi vẫn còn chưa hết tác dụng từ mấy viên thuốc vừa uống, mắt vẫn muốn nhắm lại. Mấy cọng tóc rũ xuống cứ chĩa vào mắt khiến Trình Thuỵ Vi ngứa ngáy. Hắn đưa tay vuốt ngược ra sau, đưa đôi mắt lim dim nhìn qua Đằng Tĩnh Nhiên hỏi với giọng còn ngáy ngủ: “Anh có việc muốn hỏi tôi à? Sao, muốn gì thì hỏi nhanh đi.”
Đằng Tĩnh Nhiên tặc lưỡi. Dáng vẻ lười nhác nhưng vẫn đẹp như vậy, Trình Thuỵ Vi quả nhiên là một tên có vẻ đẹp bại hoại nhất mà Đằng Tĩnh Nhiên từng thấy. Trình Thuỵ Vi rất đẹp, đẹp đến mức lần nào nhìn Đằng Tĩnh Nhiên cũng không nhịn được mà thầm cảm thán. Đàn ông con trai mà có thể đẹp đến thế đúng là phi lý. Đằng Tĩnh Nhiên vốn không phải kiểu người sẽ say mê vẻ bề ngoài, anh ta căn bản không để tâm đến những thứ đó. Nhưng Trình Thuỵ Vi chính là kiểu cực kì đặc biệt. Trần đời lần đầu Đằng Tĩnh Nhiên biết được con trai có thể đẹp tới mức kỳ lạ như vậy.
Dòng suy nghĩ lan man của Đằng Tĩnh Nhiên bị chính anh dập tắt. Anh ho khan mấy tiếng. Chết thật! Sao có thể chìm đắm vào gương mặt người khác tới độ vậy chứ, đúng là mất mặt mà!
“Tôi muốn hỏi cậu, chuyện lúc nãy cậu nói với Lê Minh Lượng. Sao cậu biết Lê Minh Lượng có em trai, chỉ dựa vào một tấm hình mà đã kết luận có phải hơi hời hợt quá không? Còn cả chuyện em trai cậu ta thích phương thuật, làm sao mà cậu biết.”
Trình Thuỵ Vi còn đang mơ ngủ lại bị Đằng Tĩnh Nhiên đập vào mặt một loạt câu hỏi không thôi liền nhíu mày khó chịu. Trình Thuỵ Vi xoa xoa gáy, liếc ánh mắt ghét bỏ nhìn Đằng Tĩnh Nhiên.
“Anh bị ngốc à? Phải điều tra mới biết chứ làm gì có chuyện phỏng đoán. Lúc nhìn thấy tấm hình chụp của bọn họ thì tôi đã đoán được đại khái, trước đó anh cũng cho người điều tra gia đình Lê Minh Lượng rồi, tôi bảo bọn họ tra lại một chút xác minh liền biết được chứ khó gì. Còn chuyện em trai anh ta thích phương thuật, cái đó đúng là tôi chỉ đoán thôi.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhướn mày, chen vào một câu: “Vậy tôi mới hỏi sao cậu lại đoán thế? Chỉ đoán thôi đã dám nói thì không phải là chủ quan quá rồi sao?”
Trình Thuỵ Vi nghiêng đầu, cười với điệu bộ gian trá.
“Thì vậy đó, tôi mới bảo anh đừng xen vào cách tôi làm việc rồi còn gì.”
Đằng Tĩnh Nhiên tức đến đầu cũng muốn bốc khói: “Cậu… có nghiêm túc cho tôi không thì bảo!”
Trình Thuỵ Vi nhún vai ra điệu nhún nhường.
“Sau khi biết được Lê Minh Lượng có em trai, tôi đã thử tìm hiểu một chút. Cũng chính là lúc mà anh xem báo cáo ở trong văn phòng ấy, tôi đi tìm hiểu thì biết được Lê Minh Thành đã qua đời lâu rồi. Trong quyển sách mà Lê Minh Thành rất thích đó, tôi thấy có viết lại mấy cái địa chỉ web nên xem thử, đều là web về phương thuật. Thế là đoán thôi.”
Đằng Tĩnh Nhiên bày ra một bộ mặt cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, chán chường mà phán một câu: “Cậu cũng tuỳ tiện quá nhỉ.”
Trình Thuỵ Vi cười đắc ý, nhún vai như thể muốn nói bản thân chính là như vậy. Đằng Tĩnh Nhiên cũng không còn lời nào để nói, chỉ có thể vò đầu bất lực. Thật ra Trình Thuỵ Vi nhạy bén hơn Đằng Tĩnh Nhiên nghĩ nhiều. Chỉ chừng ấy thời gian ngắn ngủi đã suy ra được nhiều thứ như vậy, khả năng đúng là không tệ. Bảo sao cục trưởng cứ một hai phải nhét người này vào đội.
Nhưng tán thưởng thì chỉ tán thưởng thế thôi. Con người này ngoài vẻ ngoài đẹp và cái đầu thông minh nhạy bén ra thì chẳng được gì nữa. Tính cách này, cả cách nói chuyện này, không còn lời nào để miêu tả.
Trình Thuỵ Vi dụi mắt, ngao ngán hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?” - Đằng Tĩnh Nhiên liền lắc đầu đáp: “Hết rồi.”
Trình Thuỵ Vi gật gù, lại nằm xuống lại sô pha trước con mắt bàng hoàng của Đằng Tĩnh Nhiên.
“Thế tôi ngủ thêm lát nữa. Khi nào anh tan ca đi về thì gọi tôi một tiếng, cảm ơn.”
“Cậu quay về phòng mà ngủ, sao lại ngủ ở đây? Này, cái cậu kia! Cậu có nghe tôi nói gì không đấy!” - Đằng Tĩnh Nhiên vừa hét vừa nắm cổ tay kéo Trình Thuỵ Vi ngồi dậy nhưng Trình Thuỵ Vi người ta sớm đã ngủ mất rồi còn đâu. Đằng Tĩnh Nhiên nhìn Trình Thuỵ Vi ngủ ngon lành cũng không còn biết làm sao nữa.
Anh ta bất lực ngồi chỗm xuống đất, đưa tay vò đầu bất lực chậc một tiếng.
“Cậu cũng tự nhiên quá nhỉ!”
Đằng Tĩnh Nhiên nhìn Trình Thuỵ Vi. Ở trong căn phòng làm việc yên tĩnh, ánh nắng chiếu qua cửa sổ và cơn gió nhè nhẹ. Trình Thuỵ Vi nằm thu mình trên chiếc ghế sô pha chật hẹp, gương mặt chìm vào giấc ngủ mà vẫn không thả lỏng. Hàng chân mày khẽ nhíu lại, hàng mi cong vút đen đen, hơi thở đều đều nhẹ nhẹ. Mấy lọn tóc dài trượt xuống chạm đến sống mũi cao khiến Trình Thuỵ Vi ngứa ngáy mà nhíu mày một cái. Đằng Tĩnh Nhiên bất tri bất giác đưa tay vén tóc qua bên mang tai giúp Trình Thuỵ Vi. Rồi đột nhiên nhận ra bản thân đã say đắm nhan sắc này khiến Đằng Tĩnh Nhiên nội tâm kêu gào, ôm lấy đầu gục xuống.
Trong khoảnh khắc mà cả hai đều không nhìn thấy đó, bên má Đằng Tĩnh Nhiên đột nhiên thấy nóng ran.
Sau đó Đằng Tĩnh Nhiên cẩn thận kéo rèm vừa phải, che đi ánh sáng hắt trên mặt Trình Thuỵ Vi, còn bật cả điều hoà mà trước nay chẳng mấy khi dùng tới, chỉnh nhiệt độ mát vừa phải sau đó dọn cả hồ sơ ra ngoài đọc không muốn ồn tới Trình Thuỵ Vi. Trương Hiểu Sinh hôm đó bị chiếm dụng bàn làm việc mà cũng không hiểu tại sao.
Đến chiều tối, Đằng Tĩnh Nhiên xem xong hết hồ sơ, viết xong báo cáo mới nhớ ra phải gọi Trình Thuỵ Vi dậy. Đằng Tĩnh Nhiên xem đồng hồ rồi lại quay sang hỏi Trương Hiểu Sinh: “Buổi trưa có ai thấy Trưởng khoa Trình ăn cơm không?”
Trương Hiểu Sinh ngẫm nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu đáp: “Hình như là không. Sau khi cùng anh thẩm vấn, kết án thì anh ấy đã chạy đến chỗ anh luôn rồi.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, hoá ra là chưa ăn cơm trưa. Đằng Tĩnh Nhiên cũng bận quá nên không nhớ, con người này thì tuỳ tiện đến mức nhịn đói một bữa mà đi ngủ một giấc tới tận chiều. Đằng Tĩnh Nhiên đứng dậy, lấy áo khoác rồi bảo: “Tôi tan làm trước, có việc gì thì gọi tôi. Báo cáo tôi viết xong rồi, cậu tiện đường thì nộp cho cục trưởng giúp tôi. Bảo ông ấy mai tôi sẽ đến báo cáo lại cụ thể.”
Trương Hiểu Sinh gật đầu. Lạ thật đấy! Đằng Tĩnh Nhiên con người này mà cũng có khái niệm tan ca đúng giờ. Từ lúc Trương Hiểu Sinh được điều qua làm việc, cũng chưa từng thấy Đằng Tĩnh Nhiên như vậy. Đằng Tĩnh Nhiên chính là kiểu tham công tiếc việc, có năn nỉ cũng không đuổi được anh ta tan làm, hôm nay lại tự giác như vậy đúng là chuyện hiếm thấy.
Đằng Tĩnh Nhiên đi vào văn phòng, nhìn thấy Trình Thuỵ Vi vẫn đang ngủ liền đi đến gọi. Trình Thuỵ Vi khẽ kêu lên một tiếng rồi bật dậy, mắt vẫn còn lim dim.
“Đến giờ về rồi à?”
“Cậu đi làm hay nhỉ, người khác thì bận không kể được, cậu thì ngủ chờ đến giờ về.”
Trình Thuỵ Vi bật cười, lấy kính đeo vào rồi chỉnh trang lại quần áo. Đằng Tĩnh Nhiên tắt điều hoà, lên tiếng trước: “Tôi đưa cậu về, tiện đường tìm chỗ ăn. Cậu vẫn chưa ăn trưa đúng không?”
Lần duy nhất, chỉ một lần này, tôi tuyệt đối không thể đi theo hắn. Tôi biết mình không có tư cách được hạnh phúc, tôi không có tư cách được sống như người bình thường. Nhưng nếu hạnh phúc khó quá, thì tôi hy vọng thế giới này cũng đừng để tôi phải chịu khổ quá nhiều.
Khi hắn chạy qua hành lang, trong đầu tôi đã loé lên một ý nghĩ táo bạo. Nếu tôi đã không thể chạy trốn, tôi đã không thể sống như người khác, vậy tôi có chết đi cũng chẳng phải điều khiến ai đó bận tâm. Thế giới không có tôi thì vẫn chuyển động, ngày không có tôi trời vẫn xanh. Nhưng tôi không tồn tại ở thế giới này, tôi sẽ không đau khổ.
Tôi cắn mạnh vào bả vai hắn, hắn theo quán tính hất tôi văng ra xa. Tôi nhanh chóng bò dậy, hắn cũng kịp phản ứng lập tức lao tới muốn bắt tôi lại. Tôi nhảy lên về phía cửa sổ, lao qua khỏi tấm kính vỡ vụn. Thời khắc đó tôi nhìn hắn và nở một nụ cười của kẻ chiến thắng. Mảnh kính đâm vào tôi không còn thấy đau, luồng gió bên ngoài khiến tôi tưởng như mình đang bay.
Trong thoáng chốc, tôi liền biết, tôi đã được giải thoát rồi.
Tôi bất tỉnh.
— — — —
“Tôi đã định hỏi cậu từ lần trước, cậu bị mất ngủ à?”
Trình Thuỵ Vi nhìn lọ thuốc bản thân để trên bàn rồi “à” lên một tiếng: “Đúng vậy.”
Trình Thuỵ Vi tựa lưng vào ghế, nằm ườn người dáng vẻ lười biếng. Mặc trên người một bộ vest trắng lịch lãm mà gương mặt lại thiếu sức sống tới vậy. Trình Thuỵ Vi vẫn còn chưa hết tác dụng từ mấy viên thuốc vừa uống, mắt vẫn muốn nhắm lại. Mấy cọng tóc rũ xuống cứ chĩa vào mắt khiến Trình Thuỵ Vi ngứa ngáy. Hắn đưa tay vuốt ngược ra sau, đưa đôi mắt lim dim nhìn qua Đằng Tĩnh Nhiên hỏi với giọng còn ngáy ngủ: “Anh có việc muốn hỏi tôi à? Sao, muốn gì thì hỏi nhanh đi.”
Đằng Tĩnh Nhiên tặc lưỡi. Dáng vẻ lười nhác nhưng vẫn đẹp như vậy, Trình Thuỵ Vi quả nhiên là một tên có vẻ đẹp bại hoại nhất mà Đằng Tĩnh Nhiên từng thấy. Trình Thuỵ Vi rất đẹp, đẹp đến mức lần nào nhìn Đằng Tĩnh Nhiên cũng không nhịn được mà thầm cảm thán. Đàn ông con trai mà có thể đẹp đến thế đúng là phi lý. Đằng Tĩnh Nhiên vốn không phải kiểu người sẽ say mê vẻ bề ngoài, anh ta căn bản không để tâm đến những thứ đó. Nhưng Trình Thuỵ Vi chính là kiểu cực kì đặc biệt. Trần đời lần đầu Đằng Tĩnh Nhiên biết được con trai có thể đẹp tới mức kỳ lạ như vậy.
Dòng suy nghĩ lan man của Đằng Tĩnh Nhiên bị chính anh dập tắt. Anh ho khan mấy tiếng. Chết thật! Sao có thể chìm đắm vào gương mặt người khác tới độ vậy chứ, đúng là mất mặt mà!
“Tôi muốn hỏi cậu, chuyện lúc nãy cậu nói với Lê Minh Lượng. Sao cậu biết Lê Minh Lượng có em trai, chỉ dựa vào một tấm hình mà đã kết luận có phải hơi hời hợt quá không? Còn cả chuyện em trai cậu ta thích phương thuật, làm sao mà cậu biết.”
Trình Thuỵ Vi còn đang mơ ngủ lại bị Đằng Tĩnh Nhiên đập vào mặt một loạt câu hỏi không thôi liền nhíu mày khó chịu. Trình Thuỵ Vi xoa xoa gáy, liếc ánh mắt ghét bỏ nhìn Đằng Tĩnh Nhiên.
“Anh bị ngốc à? Phải điều tra mới biết chứ làm gì có chuyện phỏng đoán. Lúc nhìn thấy tấm hình chụp của bọn họ thì tôi đã đoán được đại khái, trước đó anh cũng cho người điều tra gia đình Lê Minh Lượng rồi, tôi bảo bọn họ tra lại một chút xác minh liền biết được chứ khó gì. Còn chuyện em trai anh ta thích phương thuật, cái đó đúng là tôi chỉ đoán thôi.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhướn mày, chen vào một câu: “Vậy tôi mới hỏi sao cậu lại đoán thế? Chỉ đoán thôi đã dám nói thì không phải là chủ quan quá rồi sao?”
Trình Thuỵ Vi nghiêng đầu, cười với điệu bộ gian trá.
“Thì vậy đó, tôi mới bảo anh đừng xen vào cách tôi làm việc rồi còn gì.”
Đằng Tĩnh Nhiên tức đến đầu cũng muốn bốc khói: “Cậu… có nghiêm túc cho tôi không thì bảo!”
Trình Thuỵ Vi nhún vai ra điệu nhún nhường.
“Sau khi biết được Lê Minh Lượng có em trai, tôi đã thử tìm hiểu một chút. Cũng chính là lúc mà anh xem báo cáo ở trong văn phòng ấy, tôi đi tìm hiểu thì biết được Lê Minh Thành đã qua đời lâu rồi. Trong quyển sách mà Lê Minh Thành rất thích đó, tôi thấy có viết lại mấy cái địa chỉ web nên xem thử, đều là web về phương thuật. Thế là đoán thôi.”
Đằng Tĩnh Nhiên bày ra một bộ mặt cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, chán chường mà phán một câu: “Cậu cũng tuỳ tiện quá nhỉ.”
Trình Thuỵ Vi cười đắc ý, nhún vai như thể muốn nói bản thân chính là như vậy. Đằng Tĩnh Nhiên cũng không còn lời nào để nói, chỉ có thể vò đầu bất lực. Thật ra Trình Thuỵ Vi nhạy bén hơn Đằng Tĩnh Nhiên nghĩ nhiều. Chỉ chừng ấy thời gian ngắn ngủi đã suy ra được nhiều thứ như vậy, khả năng đúng là không tệ. Bảo sao cục trưởng cứ một hai phải nhét người này vào đội.
Nhưng tán thưởng thì chỉ tán thưởng thế thôi. Con người này ngoài vẻ ngoài đẹp và cái đầu thông minh nhạy bén ra thì chẳng được gì nữa. Tính cách này, cả cách nói chuyện này, không còn lời nào để miêu tả.
Trình Thuỵ Vi dụi mắt, ngao ngán hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?” - Đằng Tĩnh Nhiên liền lắc đầu đáp: “Hết rồi.”
Trình Thuỵ Vi gật gù, lại nằm xuống lại sô pha trước con mắt bàng hoàng của Đằng Tĩnh Nhiên.
“Thế tôi ngủ thêm lát nữa. Khi nào anh tan ca đi về thì gọi tôi một tiếng, cảm ơn.”
“Cậu quay về phòng mà ngủ, sao lại ngủ ở đây? Này, cái cậu kia! Cậu có nghe tôi nói gì không đấy!” - Đằng Tĩnh Nhiên vừa hét vừa nắm cổ tay kéo Trình Thuỵ Vi ngồi dậy nhưng Trình Thuỵ Vi người ta sớm đã ngủ mất rồi còn đâu. Đằng Tĩnh Nhiên nhìn Trình Thuỵ Vi ngủ ngon lành cũng không còn biết làm sao nữa.
Anh ta bất lực ngồi chỗm xuống đất, đưa tay vò đầu bất lực chậc một tiếng.
“Cậu cũng tự nhiên quá nhỉ!”
Đằng Tĩnh Nhiên nhìn Trình Thuỵ Vi. Ở trong căn phòng làm việc yên tĩnh, ánh nắng chiếu qua cửa sổ và cơn gió nhè nhẹ. Trình Thuỵ Vi nằm thu mình trên chiếc ghế sô pha chật hẹp, gương mặt chìm vào giấc ngủ mà vẫn không thả lỏng. Hàng chân mày khẽ nhíu lại, hàng mi cong vút đen đen, hơi thở đều đều nhẹ nhẹ. Mấy lọn tóc dài trượt xuống chạm đến sống mũi cao khiến Trình Thuỵ Vi ngứa ngáy mà nhíu mày một cái. Đằng Tĩnh Nhiên bất tri bất giác đưa tay vén tóc qua bên mang tai giúp Trình Thuỵ Vi. Rồi đột nhiên nhận ra bản thân đã say đắm nhan sắc này khiến Đằng Tĩnh Nhiên nội tâm kêu gào, ôm lấy đầu gục xuống.
Trong khoảnh khắc mà cả hai đều không nhìn thấy đó, bên má Đằng Tĩnh Nhiên đột nhiên thấy nóng ran.
Sau đó Đằng Tĩnh Nhiên cẩn thận kéo rèm vừa phải, che đi ánh sáng hắt trên mặt Trình Thuỵ Vi, còn bật cả điều hoà mà trước nay chẳng mấy khi dùng tới, chỉnh nhiệt độ mát vừa phải sau đó dọn cả hồ sơ ra ngoài đọc không muốn ồn tới Trình Thuỵ Vi. Trương Hiểu Sinh hôm đó bị chiếm dụng bàn làm việc mà cũng không hiểu tại sao.
Đến chiều tối, Đằng Tĩnh Nhiên xem xong hết hồ sơ, viết xong báo cáo mới nhớ ra phải gọi Trình Thuỵ Vi dậy. Đằng Tĩnh Nhiên xem đồng hồ rồi lại quay sang hỏi Trương Hiểu Sinh: “Buổi trưa có ai thấy Trưởng khoa Trình ăn cơm không?”
Trương Hiểu Sinh ngẫm nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu đáp: “Hình như là không. Sau khi cùng anh thẩm vấn, kết án thì anh ấy đã chạy đến chỗ anh luôn rồi.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, hoá ra là chưa ăn cơm trưa. Đằng Tĩnh Nhiên cũng bận quá nên không nhớ, con người này thì tuỳ tiện đến mức nhịn đói một bữa mà đi ngủ một giấc tới tận chiều. Đằng Tĩnh Nhiên đứng dậy, lấy áo khoác rồi bảo: “Tôi tan làm trước, có việc gì thì gọi tôi. Báo cáo tôi viết xong rồi, cậu tiện đường thì nộp cho cục trưởng giúp tôi. Bảo ông ấy mai tôi sẽ đến báo cáo lại cụ thể.”
Trương Hiểu Sinh gật đầu. Lạ thật đấy! Đằng Tĩnh Nhiên con người này mà cũng có khái niệm tan ca đúng giờ. Từ lúc Trương Hiểu Sinh được điều qua làm việc, cũng chưa từng thấy Đằng Tĩnh Nhiên như vậy. Đằng Tĩnh Nhiên chính là kiểu tham công tiếc việc, có năn nỉ cũng không đuổi được anh ta tan làm, hôm nay lại tự giác như vậy đúng là chuyện hiếm thấy.
Đằng Tĩnh Nhiên đi vào văn phòng, nhìn thấy Trình Thuỵ Vi vẫn đang ngủ liền đi đến gọi. Trình Thuỵ Vi khẽ kêu lên một tiếng rồi bật dậy, mắt vẫn còn lim dim.
“Đến giờ về rồi à?”
“Cậu đi làm hay nhỉ, người khác thì bận không kể được, cậu thì ngủ chờ đến giờ về.”
Trình Thuỵ Vi bật cười, lấy kính đeo vào rồi chỉnh trang lại quần áo. Đằng Tĩnh Nhiên tắt điều hoà, lên tiếng trước: “Tôi đưa cậu về, tiện đường tìm chỗ ăn. Cậu vẫn chưa ăn trưa đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.