Truy

Chương 7

Chích Thì Giới 99

20/03/2022

Lục Dao nói xong, lập tức rút lại bàn tay khẽ vuốt ve tay cô, nằm lại ghế của mình. Thiên Phán bất an nhìn anh. Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn lãng của anh tạo tương phản rõ ràng*, đôi mắt vừa sâu vừa tối nhìn cô chằm chằm, không nói một câu.

Miêu: (*): câu này mình chịu hẳn không biết phải diễn tả như nào nữa huhu. Xét theo vị trí đèn thì đại khái là dưới ánh đèn, mặt LD tạo shade khá là rõ ý. Mà nói "mặt anh tạo bóng" nó cứ kì kì...

Thiên Phán không có cách nào tiêu hoá nổi những lời anh vừa nói, lại bị anh nhìn chằm chằm, hoàn toàn co quắp, tâm tình lộn xộn nằm lại vị trí của mình, như chú đà điểu kéo cao chăn mỏng giấu đi bản thân, xoay người rụt lại khỏi anh, giận dỗi nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

Thật ra Thiên Phán cũng không rõ lắm vừa nãy Lục Dao nói thế là có ý gì, rốt cuộc là muốn biểu đạt tâm ý với cô, hay là muốn chỉ trích cô tuỳ hứng? Nhiều năm qua đoạn tình cảm này vẫn không chắc chắn, hơn nữa ba tháng tuyệt vọng qua đã khiến Thiên Phán hoàn toàn không có cách tiêu hoá bất cứ cảm xúc trước mắt nào.

Nhưng cô biết một việc, Lục Dao rất ít khi giải thích chuyện gì với cô, cũng rất ít khi nói với cô rằng anh muốn gì. Bây giờ anh lại nói, còn đặc biệt đuổi đến đây để nói cho cô, có lẽ anh thật sự muốn nói điều này.

Chỉ là rốt cuộc điều này là điều gì... Thiên Phán ôm tâm trạng rối bời, sau đó mơ mơ màng màng thiếp đi.

Một giấc này Thiên Phán ngủ rất sâu. Đại khái là giấc ngủ tốt nhất trong ba tháng qua, có lẽ vì lí do có thể cảm giác được anh vẫn luôn ở bên cạnh cô. Sau khi thức dậy tâm tình Thiên Phán đã bình phục rất nhiều. Cô một mặt phỉ nhổ mình quá ỷ lại anh, một mặt lại vô cùng tận hưởng dư vị này.

Bất luận trong lòng cô dựng lên bức tường cao thế nào, tự nhủ vài lần phải rời khỏi anh, thì chỉ cần có thể an ổn ở cạnh anh thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Nghĩ lại, bản thân quả thật hết thuốc chữa mà.

Lúc dùng cơm, Lục Dao cũng không nhiều lời cùng cô nữa, chỉ là vẫn giống như trước, tự nhiên gọi cơm cho cô, sau đó khi cơm được bưng lên, đưa mấy mẩu cà rốt anh không thích sang chén cô, làm bộ thân mật mà nói: "Cà rốt bổ dưỡng, ăn nhiều một chút."

Nghe xong câu này, Thiên Phán không nhịn được bật cười, đây là mánh khoé cũ của Lục Dao. Anh kén ăn, lúc đặt cơm sẽ không đặc biệt tránh đi mấy món này, chờ đến khi đồ ăn được mang lên sẽ cố ý đưa tới bàn cô vờ săn sóc.

Nhưng khi cô cười, nước mắt cũng đồng thời chảy ra. Cô nghĩ cô thật sự đã quá yêu anh, hồi ức có cùng anh cũng quá nhiều. Thật ra cô không rời khỏi anh, chỉ là vì cô không thể khiến mình rời khỏi anh, yếu đuối không muốn đối mặt với hiện thực.

Lục Dao nói rất đúng, cô vẫn luôn không hiểu lòng anh, vì cô không dám đoán cũng không dám đụng tới, rất sợ nơi đó có điều khiến cô rơi vào tuyệt vọng.

Lực lượng vũ trang ba tháng qua phảng phất biến mất trong nháy mắt, Thiên Phán buông bộ đồ ăn trong tay, bắt lấy tay Lục Dao, nghẹn ngào hỏi anh: "Thật ra những scandal đó là giả nhỉ... Anh không muốn cưới cô ấy, cũng không yêu cô ấy."



Lục Dao cũng buông lỏng bộ đồ ăn trên tay, đặt bàn tay còn lại lên bàn tay nhỏ lạnh băng của cô, nhẹ giọng hỏi: "Phán Phán để ý chuyện này sao?"

"Em rất để ý... Vì sao anh muốn ở bên người khác, vì sao anh không yêu em." Người Thiên Phán run rẩy không ngừng, cật lực khiến mình không khóc thành tiếng, nhưng thống khổ và tuyệt vọng đã tồn tại quá lâu không ngừng rơi xuống, nước mắt lăn xuống bên môi cô, vị chua xót từ khoé miệng lan vào trong miệng.

Lục Dao nhấc tay lau đi nước mắt của cô, giọng điệu thật ôn nhu nói: "Vợ nhỏ hay đố kị lại có tính chiếm hữu mạnh, là em bỏ anh trước, dọn về nơi em muốn rồi lại trốn đến Mỹ, em nói anh nên bắt em làm gì bây giờ?"

Mặc dù anh ấm áp dỗ cô, Thiên Phán vẫn khóc không thành tiếng, không thể cứu vãn.

Hiện giờ là giờ dùng cơm, mấy người xung quanh đều đã tỉnh, vì tránh làm ra màn hấp dẫn ánh mắt người khác, Thiên Phán che mặt đứng lên muốn trốn vào toilet, nào biết Lục Dao cũng đi lên theo, một tay kéo cô vào phòng tắm vòi sen của khoang hạng nhất, đồng thời khoá cửa lại.

Thiên Phán kinh ngạc nhìn Lục Dao, lại cảm nhận được hơi thở vội vã đánh úp lại, cô không biết cô có nên cự tuyệt hay không, mà cũng chỉ một chốc chùn chân này, Lục Dao đã không chút do dự xâm nhập vào miệng cô, buộc cô cùng anh ướt át dây dưa.

Anh cuồng nhiệt bá đạo hôn cô không chút lưu tình, tựa như muốn cướp lấy mỗi một tấc hơi thở của cô, môi lưỡi trằn trọc liếm mút, như hận không thể nuốt toàn bộ cô vào cơ thể. Đối mặt với nụ hôn bất ngờ của anh, Thiên Phán vốn có chút cứng đờ, nhưng lúc anh xâm phạm bên dưới cô như vũ bão, rốt cuộc nhịn không được nóng lên, cả người mềm nhũn đáp lại anh.

Cô nhớ anh, cho dù trước kia mỗi ngày đi làm đều được gặp anh, cô vẫn như cũ nhớ anh đến điên dại. Cô nhớ nụ hôn của anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ hơi thở của anh, thậm chí... Nhớ cả cảm giác vui thích được anh "yêu".

Mặc dù lần trước ở trong văn phòng cô đã cự tuyệt anh, không có nghĩa là cô không khát vọng anh. Mà thực tế, mấy tháng xa cách này khiến cô chỉ có thể đem tất cả khát vọng đối với anh cật lực đè sâu dưới đáy lòng.

Mấy ngày trước anh chiếm lấy cô, khiến sự kiềm chế cô vất vả dựng nên nứt ra một lỗ hổng khó có thể cưỡng lại. Mà hôm nay, bởi vì thái độ ái muội và giọng điệu cưng chiều của anh, dục vọng đặc như máu từ trong cơ thể cô, theo lỗ hổng kia rỉ ra ngoài.

Cảm nhận được chút hùa theo rất nhỏ của cô, động tác Lục Dao càng thêm ôn nhu. Nhưng thế thì không có nghĩa anh chỉ muốn an phận hôn cô. Trong lúc Thiên Phán chìm đắm trong nụ hôn của anh, Lục Dao đã kéo xuống quần dài của cô, bàn tay to tiến về phía quần lót ren tìm kiếm.

Ngón tay thon dài, cách lớp vải lụa, ấn hoa hạch mẫn cảm của Thiên Phán. Một cơn run rẩy lan từ xương cốt ra đến toàn thân cô. Thiên Phán rốt cuộc hơi hơi tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng nói: "Đừng... Đừng như vậy."

"Hửm, đừng như vậy? Phán Phán, anh chỉ có em, vẫn luôn chỉ có em, anh cũng chỉ cần em, sao em lại không muốn thoả mãn anh?"



Lục Dao nói gần như thở dài bên tai cô, thanh âm trầm thấp mê người vô cùng, như có ma lực khiến người ta sa đoạ. Thiên Phán bất lực nhìn ngón tay anh nhẹ nhàng đi vào quần lót của cô, chậm rãi lượn quanh hoa huy*t.

Không lâu sau, mị huyệt đã chảy ra mật nước, làm đáy quần dần dần trở nên trong suốt, nhìn kỹ còn có thể miêu tả được cả hoa huy*t đỏ tươi đang nở rộ dưới thân cô.

Thiên Phán rên rỉ một tiếng, che mặt lại, nhưng vẫn để Lục Dao tuỳ ý tàn sát bừa bãi. Đây là trên máy bay, Lục Dao anh thật sự muốn cùng cô ở nơi này "làm" sao?

Thiên Phán muốn cự tuyệt, nhưng lại không chống lại được lời yêu thương của anh. Anh nói anh chỉ có cô, chỉ cần cô, vì cô đuổi đến máy bay thế này... Cô đối với anh... vẫn luôn không chỉ là thói quen sao?

Lục Dao thấy động tác trẻ con của cô, khẽ cười một tiếng, cũng giải thoát trói buộc noie thân dưới của mình, không chút che giấu lấy ra dục vọng cương cứng, lại gần giữa hai chân cô.

Cảm nhận được sức nóng của anh, Thiên Phán thốt lên một tiếng, kẹp hai chân định cản anh lại gần, thế nhưng lại kẹp phải vòng eo tinh tráng của anh, thậm chí còn làm cho chỗ đáng xấu hổ nhất giữa hai chân trần trụi dâng đến trước thô căn tà ác của anh.

"Phán Phán vội vã không chờ nổi vậy, khiến anh cảm thấy rất vui."

Lục Dao nói càng khiến Thiên Phán muốn đẩy cửa chạy lấy người, nhưng dưới tình huống quẫn bách quần áo không chỉnh tề thế này, cô không thể trốn, mà Lục Dao cũng sẽ không để cô trốn.

Một tay anh lập tức khống chế mông cô, khiến cô không tránh đi được, một tay ấn tay cô lên bồn rửa tay bên cạnh, vây cô trong không gian nhỏ trước người anh, làm cô không có chỗ trốn. Mà tà vật dưới thân kia lại không ngừng cọ xát trước hoa huy*t cô, dụ dỗ mật huyệt chảy ra càng nhiều khát vọng.

"Dao..." Cuối cùng cô vẫn nhịn không được, nhẹ giọng rưng rưng hỏi: "Anh có yêu em không? Người anh yêu là em ư?"

"Ai, Phán Phán, em nói trên thế gian này còn lý do gì có thể khiến một người đàn ông cam tâm tình nguyệt cùng một tiểu đố phụ ngu ngốc sống chung nhiều năm như vậy không?"

Có lẽ vì đã chờ được anh yêu quá lâu, lâu đến mức cô đã tuyệt vọng, nên khi nghe thấy vậy, cô không phải cảm động rồi khóc lớn, mà là cả người ngây ra như phỗng (*).

(*) Phỗng: tượng bằng đất thường đặt đứng hầu ở đền thờ; hình người nhỏ ngộ nghĩnh bằng sành hay bằng sứ để trẻ con chơi. (Theo Wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Truy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook