Chương 74: Giấc mộng xưa đã qua
Lưu Li Tú
01/10/2021
(Tiếp)
Quyền thừa kế cổ phần của Nguyễn gia thực hiện theo nguyên tắc: chỉ phân phối cho quan hệ huyết thống trực hệ! Nếu như người đó là dâu hay rể (B) muốn có được cổ phần thì chỉ có thể có bởi vợ (A), chồng (A) hoặc con (A) chuyển nhượng lại cho, nhưng người được chuyển nhượng này (B) lại không được chuyển nhượng lần nữa, nếu tiếp tục chuyển nhượng người đó (C) sẽ không được hưởng quyền chi phối cổ phần mà chỉ được hưởng lợi tức do cổ phần mang lại, sau khi người được chuyển nhượng này (B) qua đời, cổ phần sẽ được chuyển nhượng trực tiếp cho con, nếu không có con nối dõi thì sẽ bị đem thu về làm sở hữu chung!
Quy định này là nhằm bảo đảm cổ phần luôn được lưu giữ trong tay của người trong nhà, cũng vì quy định này mà trong nhiều năm qua, rất nhiều công ty quốc tế lớn cố gắng thu mua cổ phần công ty của họ Nguyễn cuối cùng phải nhận lấy thất bại là bởi nguyên nhân này. Bởi vì cổ phần của họ Nguyễn gia quá phân tán, nhưng lại cũng lại quá tập trung, người ngoài không thể tác động!
Phụ thân của Tiểu Phỉ Thúy chuyển nhượng cho mẹ của cô năm phần trăm cổ phần, khi Tiểu Phỉ Thúy được sinh ra thì nghiễm nhiên cô lại được kế thừa từ gia tộc một phần trăm cổ phần. Sau đó, khi Tiểu Phỉ Thúy tròn 15 tuổi, 18 tuổi, 20 tuổi, cha cô lại chia ra nhiều lần tặng lại cho cô. Cho nên, đến lúc này, bản thân Tiểu Phỉ Thúy đã có được trong tay mười lăm phần trăm cổ phần. Sau khi cha của cô qua đời, thì trong tay của cô sẽ có hơn bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, nghiễm nhiên đến lúc đó cô sẽ được xem là người "nắm đại quyền" trong công ty của họ Nguyễn gia!
Nhưng bởi vì suy nghĩ cho tuổi của Tiểu Phỉ Thúy lúc đó còn nhỏ, lại vì che chở cho cái mạng nhỏ của cô, cho nên cha của Tiểu Phỉ Thúy đã dựng lên một cái di chúc thực cổ quái: trước khi Phỉ La (Tiểu Phỉ Thúy) tròn ba mươi lăm tuổi, lợi tức có được từ ba mươi phần trăm cổ phần của ông sẽ được phân phối theo quy định của gia tộc. Nếu Phỉ La (Tiểu Phỉ Thúy) bỏ mạng trước ba mươi lăm tuổi, dù là do chết tự nhiên hay do con người cố tình ra tay thì toàn bộ tiền lời đều sẽ được đem đi từ thiện.
Nói cách khác, Tiểu Phỉ Thúy có quyền sở hữu bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Thí dụ như thế này: khi có quyết sách trọng đại về công ty, nếu như cô nàng đại tiểu thư này mà không vui, cô có thể sử dụng một lá phiếu để phủ quyết, nhưng mà cô lại không thể có tiền lời có được từ ba mươi phần trăm cổ phần của ba ba cô (trước khi cô tròn ba mươi lăm tuổi), cái cô có được, chỉ có tiền lời từ mười lăm phần trăm cổ phần của chính mình mà thôi!
Cho nên, Cẩm Vô Song suy đoán khả năng thứ ba có thể là: Người trong nhà làm, nhưng không quan hệ gì đến ích lợi cả!
Bởi vì cổ phần ít, vậy nên "ích lợi miễn phí" có được cũng tương đối ít, so với nguy cơ khi chân tướng bị bại lộ thì lợi ích nho nhỏ kia còn không đáng nói đến.
Ý tứ của Cẩm Vô Song là, dựa theo cái phương hướng này mà tìm, nói không chừng có thể tra ra được điều gì đó. Nghe vậy Tiểu Phỉ Thúy sững sờ nhìn người trước mặt, cứ thế đứng như chết lặng một hồi lâu rồi mới đứng lên. Cô hơi có chút cụt hứng mà nói "Để sau hãy nói đi!"
Cẩm Vô Song ngó chừng cô: "Phải chăng em có ý kiến khác?"
Tiểu Phỉ Thúy cười khổ một cái, bỗng nhiên tràn đầy cảm khái mà nói một câu: "Không có gì. Chỉ là có chút cảm thán, em thấy rằng ngây thơ cũng dần mất đi trong quá trình trưởng thành."
???? Trong ánh mắt của Cẩm Vô Song xuất hiện một tia nghi vấn, Tiểu Phỉ Thúy duỗi người ra rồi vặn vặn eo vài cái, cũng không giải thích gì thêm. "A Song, em đi tắm đây."
"Tôi vẫn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi em bị bắt cóc. Em có thể kể lại cho tôi nghe được không?"
Cẩm Vô Song vẫn luôn là loại người không cần hỏi mà cứ vậy làm. Thậm chí cô cũng đã tra xét nhà người ta đến tận đáy rồi, biết chuyện của người ta còn hơn chính bản thân người đó. Vậy nhưng cô vẫn có thể xem như mình không biết gì cả, khoanh tay đứng nhìn xiếc khỉ. Việc bây giờ cô hỏi thẳng nghi vấn của mình lại là lần đầu tiên. Điều này khiến cho Tiểu Phỉ Thúy ngây người ra một lúc, sau đó mới phiền muộn thở dài một cái: "A Song, khi đó em mới chỉ là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi mà thôi." Ngụ ý khá rõ ràng: cô thật lòng không muốn nói!
Nhưng Cẩm Vô Song đâu phải là loại người dễ bỏ qua - Tiểu Phỉ Thúy nhớ tới lúc cô còn nằm viện, lúc đó thanh niên Ôn có nói một câu về cách lão bản Cẩm nói chuyện. Khi đó cô rất hận thanh niên Ôn không chịu báo cho cô biết trước, thanh niên Ôn một mực kêu oan uổng, bởi lời của lão bản, lẽ nào cậu lại dám không nghe? Tiểu Phỉ Thúy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Anh không biết là mọi việc đều ổn cả hay sao? Chị ấy chẳng qua chỉ là ngoài nóng trong lạnh a!" Nghe vậy, vẻ mặt của thanh niên Ôn sợ hãi tỏ cái vẻ: không! Không! Không! Không! Lão bản của chúng ta có bản lĩnh nhìn thấu hết thảy mọi suy nghĩ của người khác a!
Bây giờ thì lão bản Cẩm nhìn thấu cảm giác sợ hãi trong tâm can của Tiểu Phỉ Thúy!
"Nhưng em lại là học trò của giáo sư tốt nhất của trường đại học tốt nhất trên thế giới." Cẩm Vô Song thờ ơ nói. Tiểu Phỉ Thúy rất thất vọng nên lại đâm đâm ngón tay út, thế thì sao chứ? Bởi vì cô vô cùng thông minh cho nên không thể tính là một đứa trẻ hay sao? Lẽ nào lại có kiểu lí lẽ như vậy?
"A Song, em không nhớ rõ!" Cô khổ sở cúi đầu, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm từ lão bản Cẩm vốn là người lãnh khốc. Nhưng rồi trong đầu cô lại hiện lên một hình ảnh yếu ớt: trong một khu rừng rậm, trong bụi gai, một mình chạy trên một con đường hẹp quanh co, càng chạy càng không dám dừng lại, càng sợ hãi càng chạy như điên, lòng bàn chân truyền đến cái đau đớn tuôn thẳng đến từng đầu dây thần kinh đến nay vẫn rõ ràng, cả người cô run lên, trên tay cô cũng nổi da gà...
"Toàn bộ?"
...
"Đại tiểu thư... Thật xin lỗi, nhưng đến lúc cô phải chết rồi!"
...
"Van cầu cô, hãy lấy cứu em ấy. Tôi cầu xin cô..."
Phỉ La, chạy. Đừng nên dừng lại! Nếu dừng lại thì cô sẽ không bao giờ còn được gặp lại phụ thân cùng mọi người nữa. Chạy a, chạy mau!
...
...
"La Phỉ?"
"Hả?" Cô hoảng hốt nhìn người trước mặt, gương mặt tuấn mỹ của lão bản Cẩm bỗng nhiên sát gần lại, mày của cô cau lại, ánh mắt hung ác giống như muốn cắn nuốt ai đó. Tiểu Phỉ Thúy luống cuống đâm đâm ngón tay để che dấu sự không yên lòng sau khi lấy lại tinh thần dù vẫn rất mờ mịt. "Ừm! Này..."
Cẩm Vô Song nhướng nhướng mày, giống như là muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại không nói nữa, cuối cùng vuốt nhẹ đầu La Phỉ: "Đi đi!"
Đi?
Đi đâu? La Phỉ lại mờ mịt, hồi lâu mới nhớ tới điều mình nói lúc trước là muốn đi tắm, nên ngay lập tức gật đầu: "Vâng!"
Sau khi cô đi rồi, Cẩm Vô Song nhìn theo bóng lưng của cô, lông mày thật sâu, thật sâu nhíu lại!
Sâu thẳm trong bóng tối, ý thức của cô phiêu dạt rất xa, chẳng khác nào cánh diều đã mất đi sự khống chế giờ đây hướng vực sâu rơi xuống.
"Me! Mẹ ơi!" Khi mà ý thức mất đi, cô như nghe thấy được một tiếng kêu như vậy. Thật nhẹ nhàng, như là đến từ một phương xa xôi nào đó không thể chạm tới, lại như là gần ở bên tai. Cô cố nghĩ là ai vậy? Cô cố gắng mở to mắt, muốn nhìn xem đó là giọng của ai nhưng cũng chỉ tốn công vô ích. Ý thức cũng chỉ giúp cho mí mắt của cô động đậy một chút rồi hoàn toàn tan rã, chỉ còn nỗi sợ hãi ngưng đọng khiến toàn thân cô tê liệt!
...
Đau quá a, ba ơi!
...
Đùng!
——
Cô run rẩy co lại một chỗ trong góc nhà. Cho dù đang rất sợ hãi nhưng cô lại không ngừng tự nói với mình: mình sẽ không chết, mình sẽ không chết, ba sẽ trở lại cứu mình! Nhất định cha sẽ tới cứu mình.
"Đùng"...
Đột nhiên một tiếng động vang lên làm cho cô như chim sợ cành cong run run đứng lên. Cánh cửa gỗ đơn sơ bị một bàn chân thô lỗ đá văng, một người đàn ông cường tráng đứng trước cửa nhìn cô bằng ánh mắt u ám, trong tay cầm theo một khẩu súng. Đôi chân cùng cả người cô run lên, cô cảm thấy mình sẽ phải chết đến nơi rồi!
"Đừng có giết tôi!" Cô van xin: "Bao nhiêu tiền ba ba tôi cũng sẽ trả cho ông!"
"Đúng vậy! Cô đúng là một tiểu mỹ nhân rất có giá! Cha của cô cũng sẽ rất hào phóng. Thế nhưng thật xin lỗi đại tiểu thư, vì lý do an toàn, vẫn là xin mời cô chết đi cho!"
Người đàn ông nâng khẩu súng lên, họng súng đen thui chĩa vào cô, hắn bóp cò -- "Đoàng!"
Tiếng súng vang lên kèm theo tiếng thét chói tai của cô, nhưng cô không hề có cảm giác đau đớn, trong khi đó người đàn ông lại chậm rãi ngã xuống trước mũi chân của cô. Đầu ông ta gần cô đến nỗi giơ tay ra là cô có thể chạm đến, đứng phía sau là một người đàn ông khác: đen, gầy cả người đầy máu. Ánh mắt của anh ta thật sâu, xương gò má cao cao – anh ta cầm trong tay một khẩu súng, họng súng nóng hổi vẫn còn bốc khói!
Thân thể của cô lúc này co lại còn rúm ró hơn!
Người đàn ông cao gầy kia hình như không còn gắng gượng nổi nữa. Anh ta lấy tay che ngực cả người đang dựa vào cửa từ từ tuột xuống: "Này, tôi nói này đại tiểu thư... Chúng ta..." Hắn thở dốc một cách kịch liệt: "Cô có muốn làm... một giao dịch hay không?"
"Tôi sẽ... thả cô đi. Còn cô thì... cứu em gái của tôi! Em gái của tôi tuổi... cũng không khác cô bao nhiêu, trái tim của em ấy... trái tim có bệnh... Tôi muốn liều kiếm ít tiền... giúp em ấy làm giải phẫu nên... mới bị người ta lừa làm nghề này... Tôi không muốn... Van cầu cô... Hãy cứu cô ấy... Tôi sẽ thả cô đi... Cô... đồng ý hay không?"
"Được!" Vì bản năng muốn sống mà cô lập tức đáp ứng! Trước hết phải được sống cái đã, chỉ cần có thể chạy thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, cái gì cô cũng sẽ đồng ý!
Người đàn ông đắn đo một lúc nữa rồi mới rút từ trong túi ra một con dao nhỏ, ông ta đưa tay cắt sợi dây trói trên tay, trên chân cho cô: "Tên của tôi là Vương Xây Hoa. Em gái của tôi gọi là Xuân Hoa. Cô ấy ở..." Ông ta nói ra địa chỉ còn cô thì đang tâm hoảng ý loạn nên chỉ hàm hồ gật đầu: "Được!"
"Cô nhất định phải cứu em ấy!" Người đàn ông nhìn trừng trừng vào mắt cô: "Cô thề đi!"
"Tôi xin thề!" Cổ hạng của cô phát ra một thanh âm run rẩy!
"Tốt!" Người đàn ông cắt nốt sợi dây còn lại, giống như là dùng hết rồi toàn bộ khí lực, cuối cùng không cách nào tiếp tục chống đỡ mà té xuống nơi cô vừa rụt chân lại, ngón tay không thể duỗi thẳng ra được nữa hướng ra phía cửa: "Chạy đi! Chạy mau! Phía trên bốc cháy rồi. Chạy xuống núi! Chạy đi..."
Toàn thân của cô run rẩy, giống như là con chim bị nhốt đã quá lâu nên quên cả cách giương cánh lên mà bay lượn. Người đàn ông dùng hết khí lực mà rống lên một câu: "Chạy đi! Chạy mau!"
Bị một tiếng rống này của ông ta, toàn thân cô nổi lên một lớp da gà, sau đó rốt cục động đậy. Ban đầu chỉ là lảo đảo chạy thật chậm, cuối cùng bước chân của cô sải ra rộng hơn, nhanh hơn. Tiếng người đàn ông sau lưng cô lại với theo đứt quãng: "Cứu em ấy... hãy cứu em ấy... Tuân thủ... Dạ..."
Cô dùng cả hai tay hai chân mà bò lên cái thang đơn sơ dẫn lên mặt đất, gian phòng phía trên ngổn ngang mấy cái thi thể. Gian phòng này không biết đụng phải cái gì đó, đã bắt đầu bốc cháy -- có lẽ là ban nãy người đàn ông kia giết không chết người của hắn, vì muốn đồng quy vu tận, cho nên dùng cách hỏa thiêu căn phòng. Cô không dám nhìn quanh mà dùng hết toàn bộ sức lực chạy ra ngoài, chẳng thèm quan tâm phương hướng, chỉ biết thoát được ra ngoài thì liều mạng chạy và chạy. Phía sau cô là chuỗi thanh âm luôn luôn văng vẳng đuổi theo: chạy a, chạy mau!
Phỉ La, chạy mau! Dừng lại thì không thấy được cha, chạy mau!
...
...
"La Phỉ! Tỉnh lại đi em!"
Đôi chân của Tiểu PhỉThúy không ngừng run rẩy, một cái tay hung hăng túm được được cánh tay của Cẩm Vô Song, với sức lực cô đang dùng thì móng tay đã cắm sâu vào trong da thịt. Cẩm Vô Song bị cô làm cho thức giấc, lúc đầu chỉ nghĩ người này phát tác chứng "cắn người". Nhưng khi nhìn lại thì cô nhận ra tình thế không ổn, nên vội vàng đưa tay ngăn chặn. Một tay của cô tóm lấy cánh tay đang khua loạn xạ kia, một cái tay khác chụp lấy gò má của người nọ, cố gắng làm cho em ấy tỉnh lại. Tiểu Phỉ Thúy mồm kêu "A a a", mắt mở trừng trừng, trong ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, sau đó thì giữ nguyên tư thế mờ mịt này mất một lúc. Đúng lúc Cẩm Vô Song vừa nói câu "Là tôi, em không phải sợ" cô bỗng bất thình lình há mồm cắn tới tay của Cẩm Vô Song. Nếu là ngày thường thì hẳn Cẩm Vô Song không quất chết mới là lạ. Nhưng hôm nay tình hình dường như không giống với ngày thường, cho nên Cẩm Vô Song cũng không cùng cô so đo. Cô tận lực nói với La Phỉ bằng một giọng nhẹ nhàng nhất: "La Phỉ, là tôi đây!"
"Pặp", thiếu chút nữa Tiểu Phỉ Thúy cắn đứt một miếng thịt trên tay của Cẩm Vô Song...
Trong nháy mắt, lão bản Cẩm hành động một cách dứt khoát và tàn nhẫn. Cô chụp lấy cằm của Tiểu Phỉ Thúy bóp mạnh, rút cánh tay của mình ra khỏi!
Cẩm Vô Song bật người rời khỏi giường, ngồi lại bên bàn đợi Tiểu Phỉ Thúy tỉnh táo trở lại.
Một lúc lâu sau...
Tiểu Phỉ Thúy nhìn thấy lão bản Cẩm ngồi ở bên bàn nhìn cô, cái khoảng cách này...
Tiểu Phỉ Thúy bẹp môi, đôi mắt chớp chớp, cứ như từ đó sắp rơi ra những hạt gì đó...
"A Song!" Cô vươn tay ra, trông dáng điệu như một đứa trẻ đáng thương đang cần một cái ôm. Lão bản Cẩm bất đắc dĩ đi qua đó, Tiểu Phỉ Thúy ngồi ở trên giường ôm lấy cái eo nhỏ của lão bản Cẩm rồi khóc nức nở: "A Song, em lại cắn chị phải không? Thật xin lỗi a!"
"..." Lão bản Cẩm nhẫn nhịn: "Không phải!"
"Thật không?"
"Ừ!"
"A Song..." Tiểu Phỉ Thúy đem mặt chôn vào lòng của lão bản Cẩm, thanh âm nhỏ xuống, nói lúng búng trong miệng: "Em vừa gặp ác mộng! Thật là đáng sợ!"
"Trong mộng tuy là thế nhưng thực tế sẽ ngược lại!" Lão bản Cẩm nhẹ nhàng nói, đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc của cô. Động tác này cũng không hẳn là đặc biệt ôn nhu, nhưng nó lại làm cho người ta cảm thấy an tâm. Tiểu Phỉ Thúy thích cảm giác như vậy, phảng phất như mình có thể ỷ lại.
"A Song, em thích chị!"
"Ừ!" Bỗng nhiên lão bản Cẩm cảm thấy có chút ngượng ngùng, sao bỗng nhiên lại nói cái này?
"Chị có thích em không?"
"Có!" Nét mặt của lão bản Cẩm bỗng dưng như già nua một chút.
"A Song, chúng ta sẽ kết hôn chứ?"
"Ừ!" Lão bản Cẩm cảm thấy cái này có thể đáp ứng!
"Đi nước Mỹ?"
"Được!" Lão bản Cẩm không có ý kiến, dù sao cô cũng cảm thấy Tiểu Phỉ Thúy ngốc như vậy, trừ mình ra thì sẽ không có ai thích nổi!
... Lão bản Hoàng thì không tính là người được rồi. Ông ta thì chỉ có thể coi như là cầm thú! Còn về phần một vị khác... Dù chỉ nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!
Tiểu Phỉ Thúy dán mặt vào trong bụng của lão bản Cẩm, hai tay vẫn ôm vòng quanh người cô thật chặt, không chịu bỏ ra. Cô có cảm giác có ôm chặt mới có thể có được, mới có cảm giác chân thật.
"A Song, em sợ lắm!" Lần đầu tiên cô thổ lộ thật lòng mình. Trừ cái lần nói ra từ thích khi cô thấy đó là tình cảm đích thực, bây giờ nói thành lời về điều này, cô cũng không cảm thấy xấu hổ!
"Tôi sẽ bảo vệ em!"
"A Song..." Tiểu Phỉ Thúy vẫn dùng sức ôm chặt người này, em muốn chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ. Em không muốn chết! Trong lòng của cô nói như vậy, cô muốn nói thành lời nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì trong lòng vô cùng sợ hãi!
Lão bản Cẩm nâng cái cằm nhỏ của cô lên: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa! Em đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ em, thay em giải quyết hết thảy mọi vấn đề."
Chỉ trong nháy mắt Tiểu Phỉ Thúy quên mất cảm giác đau thương, vì quá bất ngờ! Mẹ nó chứ! Lão bản Cẩm có cần phải khí phách đến như vậy không? Cảm giác như bây giờ khí phách của lão bản Cẩm đã tăng lên một ngàn lần, đúng không nhỉ?
Hai con mắt của Tiểu Phỉ Thúy tóe ra muôn vàn vì sao, thật là sùng bái a!
Nhưng câu nói tiếp theo của lão bản Cẩm lại phá vỡ hoàn toàn ảo tưởng của cô: "Để sau hãy nói. Cái đầu nhỏ của em không thích hợp để nghĩ ba cái chuyện phức tạp này, đừng làm hư nó đi!"
"..."
Tiểu Phỉ Thúy lập tức ghét bỏ đẩy lão bản Cẩm ra, đi ngủ!
Lão bản Cẩm trèo lên giường, nhưng không an phận mà lại mò qua chỗ của Tiểu Phỉ Thúy. Tiểu Phỉ Thúy cho là người này lại muốn làm chuyện xấu, người ta không có tâm tình nha!
Vậy nhưng lão bản Cẩm lại nói: "Để tôi ôm cho em ngủ!"
Tiểu Phỉ Thúy đỏ mặt lên, hóa ra là người ta có lòng tốt a! Mình nên sám hối là vừa!
"Vâng!" Cô nhẹ nhàng đáp lại rồi xoay người rúc vào trong ngực ai kia, trong lòng suýt nữa thốt ra lời yêu có tính kích thích nhưng rồi lại không nói một lời nào.
Yêu, có đôi khi cùng bệnh kín giống nhau, thật khó mà mở miệng thú nhận!
2
Trước đây thanh niên Ôn từng đâm thọc với Cẩm Vô Song khi nói lão bản Hoàng đã tặng cho La Phỉ một thứ vũ khí tùy thân có thể dùng để giết người, cướp của hay dò la tin tức. Có nó là có thể một mình lữ hành - một cái chích điện siêu mạnh mẽ.
Căn cứ vào việc Tiểu Phỉ Thúy đã từng mang theo một con dao nhỏ vô cùng sắc bén để phòng thân, cộng thêm cái tính cách vô pháp vô thiên của người này, bây giờ mà lại có thêm thứ đồ vậy nguy hiểm như vậy, chỉ sợ là một ngày nào đó người này sẽ bị bắt vào Cục cảnh sát như chơi. Cho nên lão bản Cẩm sẽ không nhận! Dĩ nhiên, đối với quyết định của lão bản Cẩm, Tiểu Phỉ Thúy là không dám ư hừ một tiếng, nhưng đối với thanh niên Ôn thì khác - vì chuyện này mà thanh niên Ôn phải trả giá. "Ối! Thật là ngại quá, tay hơi bị trơn!" Kết quả là cái áo sơ mi của cậu phải chịu đại giới khi bị nhuộm đầy nước trái cây!
Sang đến xế chiều ngày thứ hai, lão bản Cẩm đem thần khí trả lại cho Tiểu Phỉ Thúy. Kết quả là Tiểu Phỉ Thúy dù đang ở trên giường cũng trở nên run rẩy... Này, các vị nghĩ đi đâu vậy? Người ta đã nói đó chỉ là ác mộng mà thôi... Lão bản Cẩm giải thích là: có một thứ để phòng thân cũng rất tốt!
Tiểu Phỉ Thúy thật buồn bực, chẳng phải lúc ấy rõ ràng là lão bản Cẩm còn xem cô là phần tử khủng bố tới nha!
Tiểu Phỉ Thúy nói với Ôn Quả Nhiên: "Tôi cảm thấy được là A Song có âm mưu!"
Ôn Quả Nhiên không một chút ngập ngừng mà lập tức bảo vệ lão bản của mình: "Nói nhảm, lão bản chúng ta từ trước đến nay không bao giờ giở âm mưu quỷ kế..."
"..."
Thanh niên Ôn lại uyển chuyển bổ sung: "Cô ấy chỉ là vui đùa bằng thủ đoạn mà thôi!"
Tiểu Phỉ Thúy tìm trăm mối vẫn không có cách giải thích được rõ ràng nên đành chạy đi hỏi lão bản Cẩm: "A Song, chị định làm gì vậy? Hôm nay chị có cái gì đó rất không đúng!"
Lão bản Cẩm cực kỳ kinh ngạc nhìn người trước mặt, cô cảm thấy đây không còn là con người thần kỳ trước đây từng nhiều lần khiến cô muốn điên đầu nữa, cũng không phải là con người chỉ biết tự đắc, không biết vô liêm sỉ là gì kia. Cô cảm thấy người này có một loại trực giác nhạy bén của loài dã thú sống nơi hoang dã.
"Em cảm thấy tôi định làm gì nào?"
Tiểu Phỉ Thúy đâm đâm ngón tay, dù sao thì cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp cả!
Cẩm Vô Song mỉm cười, cái tên tiểu tử này... Cô lại hỏi: "Đúng rồi, La Phỉ, em từng đã nói với tôi rằng ba ba của em vì có nghi ngờ người nào đó nên mới lập di chúc kỳ quái như vậy, người đó là ai vậy?"
Tiểu Phỉ Thúy hơi do dự một chút: "Là một vị đường thúc của em. Ông ấy bài bạc rất giỏi, ba ba em nghi là vì ông ấy đánh bạc thua nên mới làm liều như thế."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó không bao lâu thì vị đường thúc kia bị chết."
Cẩm Vô Song không hỏi thêm nữa, về phần có phải là do ba ba của Tiểu Phỉ Thúy ra tay hay là do ai khác bây giờ đã không quan trọng nữa. Thế nhưng cô nàng La Phỉ nào đó lại nhìn thấu suy nghĩ của cô vì thế mà lớn tiếng cãi hộ: "Không phải ba ba em làm! Ba ba em không có làm. Cũng là bởi vì ông ấy chết rất kỳ quái, ba ba em mới cảm thấy chuyện này không đơn giản, cho nên mới lập di chúc nhiều rắc rối như vậy."
"Đừng kích động như thế, tôi cũng chưa nói gì cả." Lão bản Cẩm cảm thấy tức cười. Mắt của La Phỉ hồng hồng, cô cao giọng nói: "Ánh mắt của chị nói."
Mắt của lão bản Cẩm trợn trắng: "Là em tự nghĩ ra mà thôi."
"Hừ!"
Buổi tối Cẩm Vô Song lại hỏi Tiểu Phỉ Thúy: "Tình cảm giữa em và Nguyễn Hương Lăng thì như thế nào?"
Tiểu Phỉ Thúy nhìn cô đầy vẻ ngờ vực: "Sao chị lại hỏi như vậy?"
"Không có chuyện gì. Chỉ là tiện thể mà hỏi thôi."
Tiểu Phỉ Thúy vậy mới không tin. Lão bản Cẩm không phải là kiểu người tùy tiện mà đi hỏi chuyện của người khác! "Trước kia rất tốt. Sau đó thì không được như vậy nữa."
"Tại sao?"
"Tại sao chị lại hỏi chuyện này?"
"Vì tò mò."
"Tò mò cái gì?"
"Bản thân tôi cảm thấy em là người rất trọng tình người, sao bỗng nhiên lại trở nên lạnh nhạt với cô ấy như vậy?" Lão bản Cẩm không trả lời thẳng, lời của cô ngụ ý: em là người trọng tình như vậy, tại sao bây giờ lại cùng Nguyễn Hương Lăng bỗng nhiên trở thành "không như vậy nữa"? Tiểu Phỉ Thúy mới nghe được nửa câu đầu liền đắc ý: "Đúng là như vậy! Chị xem, đã lâu như vậy mà em vẫn còn quí trọng chị nha!"
"Vậy sao?" Lão bản Cẩm liếc mắt một cái, mặt Tiểu Phỉ Thúy đỏ lên, cô liền nói quanh co: "Dù sao thì đó cũng là chuyện dài lắm! Người như vậy sống cùng em sẽ không cần phải lo lắng làm gì!"
Lão bản Cẩm: "..." Cẩm Vô Song nhịn xuống ham muốn được khi dễ người này một phen mà thở dài một cái: "Em vẫn chưa trả lời tôi!"
"Chị cũng đâu đã trả lời em! Chị tìm Hương Hương làm gì, không thể nào là do Hương Hương làm. Hương Hương mới bao nhiêu tuổi a!" Tiểu Phỉ Thúy thấy như có từng ngụm nước làm mình nghẹn họng nên nói một cách căng thẳng, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên cái tiếng kêu u ám, mơ hồ "mẹ ơi".
"Tôi nói, tôi chỉ là tò mò vì sao bỗng nhiên em và cô ấy lại trở nên lãnh đạm như vậy!"
Tiểu Phỉ Thúy lẽ thẳng khí hùng: "Sau khi em bị bắt cóc thì sinh chứng hay nghi ngờ, thấy ai cũng đều có cảm giác khả nghi. Cho nên thực tế là không có chuyện gì!"
"Bao gồm cả Nguyễn Hương Lăng?" Những đứa trẻ ở độ tuổi này, sau khi bị tổn thương chẳng phải là sẽ có xu hướng thân thiết với bạn tốt của mình hơn hay sao? Cẩm Vô Song thấy thật khó hiểu, lại càng không giải thích nổi cái lí lẽ "tôi chính là người có thế lực, ai dám động vào?" Vậy thì cái kiểu khí thế lẽ thẳng khí hùng này... rốt cuộc từ đâu mà đến!
"Ừ... Cho nên tại sao chị lại cứ hỏi về Hương Hương a?"
Lão bản Cẩm mặt không hồng tim không nhảy nói dối mà rất bình tĩnh: "Tôi nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ để hiểu em hơn thôi!"
Tiểu Phỉ Thúy tỏ ra rất ngượng ngùng: "Vậy mà chị không nói cho sớm đi, sao cứ phải quanh co lòng vòng như vậy. Làm hại em lại tưởng là chị thầm mến Hương Hương rồi!"
"..." Cẩm Vô Song muốn nói: em có thể đi chuyển giới được rồi đó! Cái kiểu suy nghĩ của hoa tuyệt thế này thì cũng chỉ có loại người hồ đồ như thế này mới có!
"A Song, em đã nói với chị là..."
"Đừng nói nữa!" Lão bản Cẩm lạnh nhạt cự tuyệt.
"..." Tiểu Phỉ Thúy đập mạnh tay: "Quả nhiên là chị đã dò xét Hương Hương. Chị là cái đồ hỗn đản!"
"Vậy sao?" Lão bản Cẩm khẽ chớp mắt: "Tôi làm sao? Thật ngượng ngùng, tôi không nghe rõ!"
Vẻ kiêu ngạo của Tiểu Phỉ Thúy lập tức biến mất: "A Song, Hương Hương là một cô bé tốt. Chị không nên làm thương tổn đến em ấy!"
Đây là giọng nói cực kỳ ai oán, quỷ dị...
Lão bản Cẩm hỏi: "Rốt cuộc là em nghĩ đi đâu vậy?"
"Không có! Em chỉ muốn nói là Hương Hương với sự kiện kia không có liên quan. Chị không cần phải nghi ngờ nhiều như vậy. Em ấy vừa trở về không lâu sát thủ đã tới thì bất quá chỉ là sự trùng hợp mà thôi."
"Xem ra em cũng từng có suy nghĩ đến rồi!"
"... Chị cũng lại đừng không cho em biết có được không?"
Cuối cùng lão bản Cẩm lên tiếng: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá!"
Suy nghĩ của tác giả: Các đồng chí, thật là thật xin lỗi, cây quýt da gần đây bận về việc.. Tìm phòng, đi xem phòng, dọn nhà, còn phải đi làm, thật sự không có thời gian viết, đây là nguyên nhân vì sao lâu như vậy không có tập mới. Thật là xin lỗi!
Tui hiện tại đã biết là tại sao rất nhiều người sau khi đi ra công tác sẽ không viết nữa, bởi vì đi làm thật sự quá mệt mỏi, cho dù không có làm gì vậy mà vẫn mệt chết đi, cây quýt da mấy ngày qua về đến nhà, bắp chân cũng là run, mệt mỏi quá, trừ muốn ngủ, gì đó ý nghĩ cũng không có, không muốn mở máy tính, chớ nói chi là viết, cho nên...
Hôm nay rốt cuộc tìm được phòng, rốt cục không cần bôn ba lao lực đi xem phòng ốc nữa – Cái việc đi tìm phòng này thật là sẽ làm cho người ta hỏng mất! May mắn là giá phòng có hạ xuống! -- thật sự là quá tốt rồi. Hoan hô hạ xuống!
Cây quýt da cầm đồng sửa đổi hạ xuống. Mở đầu đoạn thứ nhất thật giống như có chút không phải như thế, nhưng là "Vốn là hồ sơ" ở công ty, tui thật sự không nhớ rõ ở công ty phương pháp sáng tác rồi, trước "Dán lên đi". Ngày mai đổi mới nữa sửa đổi.
Mặc dù mọi người đều biết "người tình nghi" rồi, nhưng tui còn là hy vọng phía sau nhìn qua người thấy biết có một loại "À, thì ra là như vậy" ý nghĩ, cho nên cũng chờ đến bây giờ mới viết qua. Ngượng ngùng.
Cám ơn mọi người đã thông cảm!
Cám ơn!
(╯3╰) một ngàn cái lấy tỏ tình ý!)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Quýt phải lo lắng nhiều chuyện lắm. Hảo phiền muộn! Ngay lập tức, buổi trưa để làm trái trứng cuốn bao thịt tưới nấm nước sao! (cái tên này thật kỳ quái a! Nhưng thật ra là bỗng nhiên nghĩ đến kỳ quái xanh xao, nhưng là muốn thử xem. Ngay lập tức đi mua nguyên liệu! Gặp lại sau!)
Edit: Bên wikidich lại là gần như khác hẳn, mình cũng không rõ tại sao lại như vậy. Mình sẽ thêm vào để các bạn tham khảo (nhưng mình chỉ edit sơ sơ thôi, lười lắm. Hì.):
Sâu thẳm trong bóng đêm, ý thức cuả cô phiêu thật sự xa! "Mẹ ơi!" Cô phảng phất nghe được một tiếng kêu như vậy. Phảng phất! Cô lại đột nhiên bừng tỉnh, ban đêm gần vào đông, đặc biệt lãnh lạnh, vậy mà cô lại ra một thân mồ hôi lạnh, tay chân cứng đờ, vô pháp nhúc nhích, phải đến một hồi lâu sau mới khôi phục ý thức. Cô không biết vì cái gì sẽ làm như vậy mộng, bỗng nhiên chi gian! Cô yên lặng ngồi ở trong đêm u ám, tim đập cực nhanh, cơ hồ như hít thở không thông. Cẩm Vô Song bị động tĩnh này của cô mà bừng tỉnh, cô mở ra đèn đầu giường, lại thấy mặt người này như tro tàn, thần sắc thập phần khó coi. Cô sửng sốt hỏi: "Làm sao vậy? Làm ác mộng?" Nhưng em ấy lại không đáp lại, chỉ ngơ ngác nhìn mình. Cẩm Vô Song cũng không vội, chỉ nói cô còn không có phản ứng lại đây, lẳng lặng chờ đợi. Bỗng nhiên người này xuống giường, đi vào vệ tắm gian, rửa mặt, lại tắm táp, sau đó mới khoác một cái khăn tắm thật lớn ra tới. Sắc mặt của cô so vừa rồi tốt hơn một chút, nhưng vẫn khó coi như cũ, với thanh âm mềm yếu thật giống cái tiểu cô nương đáng thương: "A Song, không có quần áo!" Cẩm Vô Song lấy ra từ tủ quần áo một cái áo sơmi làm từ tơ tằm trông rất thanh nhã cho cô tròng lên, cái áo sơmi này hơi lớn có chút giống kiểu áo của người Ảrập, vừa vặn đủ cho cô dùng thay váy. Cẩm Vô Song vuốt ve mặt cô một phen, lại đi lấy cho cô một ly nước ấm: "Làm sao vậy?" Tiểu Phỉ Thúy "ực ực" uống một hớp lớn, uống hết, lại đem cái chén đưa cho Cẩm Vô Song, Cẩm Vô Song lại đổ thêm một ly cho cô, Tiểu Phỉ Thúy lại an tĩnh uống cho đến cạn sạch. Từ trước đến nay Cẩm Vô Song chưa thấy qua cô có thần sắc gần như ngưng trọng đến như vậy, trong lúc nhất thời, cũng không biết nói gì hơn, đành kiên nhẫn đợi người ta tự mở miệng. Không gian trở nên trầm mặc, bên ngoài trời đổ mưa, ban đầu tiếng mưa rơi chỉ là một giọt hai giọt lác đác, dần dần càng lúc càng lớn lên. Bờ môi Tiểu Phỉ Thúy giật giật. Bỗng nhiên một tiếng sấm sét xẹt qua, làm cho Tiểu Phỉ Thúy gật mình kinh hãi cùng khủng hoảng, cứ như là nếu cô lại còn mở miệng nói ra, sấm sét sẽ lại còn đánh xuống! Cho nên câu chuyện Tiểu Phỉ Thúy vừa định nói, lại nuốt trở lại trong bụng. Cẩm Vô Song mở miệng trước: "Nếu em không muốn nói, vậy có thể không nói. Tôi cũng không bắt buộc." Tiểu Phỉ Thúy đem cái chén đưa cho cô, Cẩm Vô Song đem nó đặt lên trên tủ đầu giường. Tiểu Phỉ Thúy nói: "Không phải! Em cũng không phải không định nói. Em chỉ là hạ quyết tâm nhất định muốn giải quyết nó. Chỉ là, đêm nay chị mới vừa nói như vậy với em, em liền làm như vậy giấc mộng. Từ lúc đó tới giờ lòng em luôn là có chút bất an." Tiểu Phỉ Thúy ngồi vào trên giường, cầm lên một chiếc gối rồi đem nó ôm vào trồng ngực, như là tìm kiếm một cái mượn lực điểm mới dễ nói chuyện. Cẩm Vô Song cho rằng người này muốn nói tới nguyên nhân khiến em ấy có biểu hiện quái dị ban nãy, thế nhưng Tiểu Phỉ Thúy lại nói về câu chuyện khác hẳn: "Sau khiem sinh ra chưa được bao lâu, thì mẫu thân của em liền đã qua đời, cho nên, ừ trước nay em không bao giờ kêu cái từ 'mẹ'! Em chỉ kêu lên ba ba, mẹ đối với em mà nói, vô luận người khác trong miệng nói được cỡ nào thực tế, với em, cũng chỉ là mấy cái ảnh chụp dùng để tưởng niệm mà thôi." "Hương Hương lại ngược lại. Em ấy lại là sau khi ba em ấy qua đời mới được sinh ra, cũng chính là cái người ta hay gọi là 'con mồ côi từ trong bụng mẹ'! Mẹ của em ấy đối xử với em ấy thực tốt! Chị còn nhớ rõ em cùng chị đã nói, cái người thúc thúc dưỡng rất nhiều hoa, còn luôn bị bọn em phá phách kia nữa không? Ông ấy chính là ba ba Hương Hương!" "Vị thúc thúc ấy, ở gia tộc bọn em cũng không được coi trọng, cá tính ông ấy thực sơ đạm, hơn nữa bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, cơ hồ có thể nói là bị xem nhẹ tồn tại. Em nghe ba ba nói, người trong nhà rất sớm trước kia liền biết ông ấy sống không lâu, cho nên đối ông ấy cũng không có cái gì kỳ vọng. Ông ấy thích làm cái gì, liền làm cái đó, ngay cả người được ông ấy cưới chính là môn không đăng hộ không đối, tuy rằng lão thái thái rất không hài lòng, nhưng cũng không ngăn trở quá. Bởi vì, chính là để cho ông ấy lưu lại một chút huyết mạch. Hương Hương chính là huyết mạch duy nhất của ông. Đáng tiếc, ông ấy chưa kịp thấy mặt con liền đi rồi." "Nhà của bọn em có rất nhiều hài tử. Ánh mắt của hài tử, kỳ thật tinh nhạy hơn ánh mắt của người lớn rất nhiều. Bọn họ đối với em thì cung cung kính kính, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng lại thích khi dễ Hương Hương, khi dễ thật sự lợi hại. Có một lần, Hương Hương bị bọn họ khi dễ đến phát khóc. Tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, chỉ biết khóc lớn liền trở về tìm mẹ của mình, những chuyện đó cũng là vừa lúc em nhìn thấy. Cũng không biết vì cái gì, lúc ấy em liền lặng lẽ đi theo, Hương Hương khóc với mẹ em ấy thật sự lợi hại, mẹ của em ấy ôm em ấy, dỗ em ấy đừng khóc, dùng các loại ôn nhu mà hống em ấy. Sau đó Hương Hương liền không khóc nữa, còn cười rộ lên, em lại thấy đến lượt mẹ em ấy trộm lau một chút khóe mắt" "Khi đó em nhìn mà không biết vì cái gì, trong lòng chính là nghẹn muốn chết! Ngày hôm sau, em liền đi tìm Hương Hương chơi. Hương Hương rất sợ em, đại khái nguyên nhân là bởi vì tất cả mọi người đều phủng em. Em ấy tuy rằng sợ hãi, nhưng lại nhịn không được khát vọng thân cận. Em mang theo em ấy nơi nơi đi, cùng mọi người nói, ai dám lại khi dễ em ấy, em liền tấu đến người đó răng rơi đầy đất" Thanh âm của cô hơi chút dương lên, từ khi cô nói chuyện, Cẩm Vô Song phảng phất nhìn đến cô lúc ấy phi dương ương ngạnh dị thường kiêu ngạo tiểu bộ dáng - đương nhiên, sau này cũng không gặp thu liễm lại được - mà không khỏi nhợt nhạt nở nụ cười. Cô duỗi tay ôn nhu mà sờ sờ đầu em ấy, tiếp tục yên lặng không tiếng động lắng nghe cô nói tiếp - "Nhà em, chính là cái loại này cái gọi là gia tộc 'lấy cường giả vi tôn', thế của ba em rất mạnh, trong em là chảy dòng máu tiểu lưu manh của ba ba, đừng nói tiểu hài tử, ngay cả đại nhân, cũng phải nhường em vài phần. Cho nên em nói không được khi dễ Hương Hương, liền thật sự không ai dám đối em ấy động thủ nữa. Hương Hương lá gan rất nhỏ, có cảm giác cũng là cái dạng ngây ngốc ngốcnhưng mà em ấy lại là người thực khéo tay. Từ ngày đó đã tự chính mình làm ra được búp bê vải thật xinh đẹp, cho nên em ấy cũng giao du được với mấy cái bằng hữu thực tốt. Em có cảm giác là mình cũng cùng em ấy trở thành bạn tốt, khi cùng ba ba ăn cơm em sẽ nhắc tới em ấy, nói cái gì cũng đều là em ấy, hôm nay đi nơi nào, làm cái gì, chơi cái gì, mua chút cái gì kỳ quái vật nhỏ, rất là vui mừng, cho nên ngay ba ba em cũng biết rõ về em ấy. Em cùng em ấy càng ngày càng trở nên thân thiết. Vậy nên có đôi khi ba ba cho em lễ vật, thậm chí là ba ba còn chuẩn bị hai phần. Mọi ăn uống chi phí của Hương Hương, chút nào không thể so em kém. Bởi vì thái độ của hai cha con em, thái độ người trong nhà đối với hai mẹ con cũng trở nên cung kính lên. Khi đó em, nội tâm thập phần đắc ý, có cảm giác chính mình trợ giúp Hương Hương cùng mẹ em ấy. Còn có một loại tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cái cảm giác món nợ 'còn khi dễ quá ba ba nàng' cũng trở nên nhẹ nhàng hơn." "Kia một năm, em thi đậu Brian giáo thụ môn hạ. Brian giáo thụ tự mình tới phỏng vấn em, ông ta đối em thập phần vừa lòng, cùng ba ba em nói 'đứa nhỏ này tiền đồ vô lượng', ba ba cao em hứng hỏng rồi, nên đã cùng em nói ông muốn tổ chức một cái party long trọng nhất để chúc mừng, làm cho tất cả mọi người biết kiêu ngạo cùng quang vinh của ông -- em đối loại chuyện này cũng không có cái gọi là, nhưng là phía trước Hương Hương cùng em đề qua muốn hai người cùng nhau ăn sinh nhật, bởi vì sinh nhật của hai đứa không kém mấy ngày, em liền đề nghị em ba ba dùng hình thức party chúc mừng để sinh nhật, em ba ba đồng ý. Sinh nhật qua đi, chính là lúc vội vàng chuẩn bị xuất ngoại. Em cùng Hương Hương mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài mua rất nhiều đồ vật, bình thường thì mấy loại chuyện này, căn bản không cần em động thủ, em chỉ cần chờ thượng phi cơ là đến nơi, nhưng bởi vì nhàm chán, em liền đi xem náo nhiệt." "Chị có cảm thấy Hương Hương thực rất giống em hay không? Điều này không chỉ là bởi vì Hương Hương đơn phương bắt chước em, mà là bởi vì ba ba đã từng cố ý vô tình mà đem Hương Hương bồi dưỡng thành 'bóng dáng' em. Ngay cả lần này xuất ngoại, ba ba em cũng quyết định để cho Hương Hương một đạo làm bạn với em! Em cảm thấy cũng không tất yếu phải dùng đến cái loại này, nhưng là bởi vì Hương Hương cũng muốn chính mình được ra nước ngoại học tập, cho nên em cũng liền không phản đối." "Lòng em vẫn luôn đối với hành vi ba ba tưởng đem Hương Hương bồi dưỡng thành 'bóng dáng' em nhằm bảo hộ em loại này thập phần áy náy. Em đồng ý làm em ấy bồi em xuất ngoại niệm thư, cũng là ôm hi vọng làm em ấy rời xa thủ đoạn này của ba ba. Sau này, qua biểu hiện của cảnh sát điều tra, em nghe nói, nguyên bản mục tiêu của những bọn bắt cóc đó chính là Hương Hương, mà em ngược lại, lại là người bị bắt cóc 'lầm'." "Khi đó, em cũng chỉ mới hơn mười tuổi, nghiêm túc tới nói, còn được tính cái hài tử. Tuy rằng ngày thường em thực vô pháp vô thiên, nhưng nguyên nhân đó là bởi vì người trong nhà sủng. Vậy nên khi gặp phải loại chuyện này, vẫn là thập phần sợ hãi cùng khủng hoảng. Chuyện này cùng với rất nhiều chuyện nữa, em sau lại căn bản nghĩ không ra nguyên nhân. Quá sợ hãi." "Chính là có một việc, thế nhưng em vẫn ghi tạc trong lòng, chính bản than mình không biết, nhưng nó vẫn chờ tùy thời mai phục." "Sau khi em bị bắt cóc, bị đem đi giấu ở một cái nơi thực hắc ám, là một nơi nhìn không tới một tia ánh sáng nào. Em bị trói tay chân, bịt mắt, mỗi ngày đều sẽ có người cho em đồ vật ăn, chỉ mỗi khi có người tới uy em ăn cái gì trong khoảng thời gian này, em mới có thể cảm giác được có ánh sáng tồn tại. Loại này nhật tử, em không biết phải trải qua trong bao lâu" "Bởi vì là sinh ra không đủ tháng, thân thể em cũng không tính tốt đẹp, ở nhà đều là được thật cẩn thận mà chiếu cố, giờ bị thô bạo đãi ngộ như vậy, đối với thân thể em chính là một loại tra tấn. Chờ tới khi em có kinh nguyệt thì hỏng thật sự. Em bị rong huyết, ra thật nhiều huyết, sau đó không bao lâu liền chết ngất đi!" "Lúc ấy, em nghe được một tiếng kêu 'mẹ ơi' " "Em vẫn luôn cảm thấy là mình đã nghe lầm, lại hoặc là em đã làm mộng. Chính là, con người của em mỗi khi thập phần nghi ngờ, hoài nghi sự việc gì liền sẽ không quên được. Tối hôm qua thời điểm chị nói với em là còn có khả năng 'loại thứ ba', em đột nhiên lại nhớ tới!" "Người trong bóng đêm thời gian dài, thính giác xúc giác đều sẽ trở nên thực nhanh nhạy. Thời điểm em bị hôn mê, tổng cảm giác được một cổ hảo đạm hảo đạm mùi hương, chính là hông biết đó là cái gì -- sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả trở nên thực hỗn loạn. Em bị di chuyển tới một nơi khác, bị cầm tù thật lâu, thế cho nên ngay cả ký ức cơ bản em cũng đã không có. Cho nên, căn bản là em vô pháp đối cảnh sát nói ra cái gì, cũng không muốn nói. Kia đoạn thời gian, em thường xuyên bị ác mộng, trong mộng chính là không ngừng không ngừng khủng hoảng mà chạy trốn, trong lòng có một cái ý niệm mãnh liệt, nếu em dừng lại, em liền sẽ chết cho nên em không thể dừng lại -- sau lại, ba ba cùng em nói, tại nơi em được phát hiện ra và được cứu giúp, lòng bàn chân của em máu tươi đầm đìa, liền một khối hoàn chỉnh làn da cũng không có." Cẩm Vô Song đem cô ôm tới rồi trong lòng ngực, yên lặng không tiếng động mà an ủi. Nhưng thật ra Tiểu Phỉ Thúy trông lại như rất bình thản, không có biểu hiện thất lạc nào. Sau một lúc tạm dừng cô tiếp tục nói tiếp: "Kể từ đó trở về sau, trong một đoạn thời gian rất dài, em đối với việc bị bắt cóc đều không có cái ký ức gì, điều nhớ rõ duy nhất chính là không ngừng chạy không ngừng chạy, còn có kia vòng ở chóp mũi nhàn nhạt vị nước hoa --" "Vào thời điểm rời nhà trốn đi mấy ngày hôm trước, em lại nghe thấy được cái loại này mùi hương -- ở ta trên quần áo vị thúc thúc đã chết kia!" "Thúc thúc bởi vì nhiều năm trở nên yếu ớt, cho nên ông ấy cho em cảm giác chính là nước sát trùng cùng dược vị, cơ hồ em cũng đã quên rằng, ông ấy cũng sẽ giống người thường vậy, ăn mặc quần áo đẹp, trang điểm lịch sự văn nhã. Em chỉ nhớ rõ bộ dáng ông ấy trọng bộ đồ dành cho người bệnh, giống như cũng chỉ có cái dạng này. Lòng em thập phần hoảng hốt, thập phần hoảng loạn, chỉ cảm thấy đây là điều không hề có đạo lý. Chính là loại này ý niệm, tựa như quỷ hồn muốn quên đi mà không được, nó cứ quấn quanh ở trong óc. Em ở nhà nghẹn đến mức thập phần hoảng loạn. Đúng lúc này, có một cái biểu muội tới tìm, em liền trùm cô ấy lại, chính mình chạy ra bên ngoài để giải sầu, nhưng là kỳ thật lúc đó em cũng không biết nên đi nơi nào. Lúc ấy nhìn thấy một chiếc xe, liền tùy tiện leo lên. Em cảm thấy mình muốn tâm tình được thư giải một chút, sau lại trên xe nghe được người ta nói tới bài bạc, em cũng không biết là nghĩ tới chị, hay là nhớ tới những cái đó bọn bắt cóc từng thảo luận qua đánh bạc gì đó, em liền quyết định tới Las Vegas!" Cẩm Vô Song nhấm nuốt lời nói này của cô: "Tôi? Sau lại là bọn bắt cóc?" Tiểu Phỉ Thúy mặt đỏ lên: "Không có, chị nghe lầm rồi!" Trước hết Cẩm Vô Song cũng không vội so đo vấn đề "tôi" này. "Sau lại là bọn bắt cóc? Chúng nói như thế nào?" "Em đã nói rồi, người trong bóng đêm đãi thời gian lâu rồi, xúc giác cùng thính giác liền sẽ trở nên thực nhanh nhạy. Em cảm giác được lần đầu tiên cùng lần thứ hai, cũng không phải là cùng một người. Chuyện khác, em cũng không biết, em chỉ là có loại cảm giác này." (Ed cắt bỏ một khúc vì tác giả đã sửa lại đoạn này, nhằm để độc giả có thêm thời gian suy ngâm về hung thủ, sory). Cổ quyền của Nguyễn gia được kế thừa theo nguyên tắc: Chỉ phân phối trực thuộc quan hệ huyết thống! Nếu phối ngẫu có được, thì chỉ có thể có được từ chuyển nhượng của thê tử / trượng phu, nhưng quyền chuyển nhượng này không được lại lần nữa chuyển nhượng, người được chuyển nhượng này không được hưởng quyền chi phối cổ quyền. Vậy nên bà ta chỉ được hưởng cổ tức sinh ra từ số cổ quyền đó, sau khi người được chuyển nhượng này qua đời, số cổ quyền kia sẽ trực tiếp phân phối đến con cái trên tay, nếu không có con nối dõi, sẽ thu nhập vào công quỹ của công ty! Đây là vì để bảo đảm cổ quyền được nắm chặt chẽ ở trong tay người trong nhà! Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều năm qua, rất nhiều công ty lớn của quốc tế có ý đồ thu mua Nguyễn gia nhằm sở hữu được cả công ty nhưng cuối cùng không thể không thất bại. Bởi vì Nguyễn gia cổ quyền quá phát tán, lại quá tập trung! Người ngoài vô pháp lay động! Ba ba Tiểu Phỉ Thúy chuyển nhượng cho mẹ của cô 5% cổ quyền,, Tiểu Phỉ Thúy sinh hạ tới liền hỉên nhiên có được gia tộc phân phối 1% cổ quyền, sau đó vào các thời điểm Tiểu Phỉ Thúy 15 tuổi, 18 tuổi, 20 tuổi, ba cô lại chia ra thành nhiều lần tặng cùng, cho nên bản thân Tiểu Phỉ Thúy có được cổ quyền nhiều đạt 15%, hơn nữa ở quá phía sau, nhiều đạt 45%, xem như chân chính "Nắm quyền"! Quy định này là nhằm bảo đảm cổ phần luôn được lưu giữ trong tay của người trong nhà, cũng vì quy định này mà trong nhiều năm qua, rất nhiều công ty quốc tế lớn cố gắng thu mua cổ phần công ty của họ Nguyễn gia cuối cùng phải nhận lấy thất bại là bởi nguyên nhân này. Bởi vì cổ phần của họ Nguyễn gia quá phân tán, nhưng lại cũng lại quá tập trung, người ngoài không thể tác động!
Phụ thân của Tiểu Phỉ Thúy chuyển nhượng cho mẹ của cô năm phần trăm cổ phần, khi Tiểu Phỉ Thúy được sinh ra thì nghiễm nhiên cô lại được kế thừa từ gia tộc một phần trăm cổ phần. Sau đó, khi Tiểu Phỉ Thúy tròn 15 tuổi, 18 tuổi, 20 tuổi, cha cô lại chia ra nhiều lần tặng lại cho cô. Cho nên, đến lúc này, bản thân Tiểu Phỉ Thúy đã có được trong tay mười lăm phần trăm cổ phần. Sau khi cha của cô qua đời, thì trong tay của cô sẽ có hơn bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, nghiễm nhiên đến lúc đó cô sẽ được xem là người "nắm đại quyền" trong công ty của họ Nguyễn gia!
Nhưng bởi vì suy nghĩ cho tuổi của Tiểu Phỉ Thúy lúc đó còn nhỏ, lại vì che chở cho cái mạng nhỏ của cô, cho nên cha của Tiểu Phỉ Thúy đã dựng lên một cái di chúc thực cổ quái: trước khi Phỉ La (Tiểu Phỉ Thúy) tròn ba mươi lăm tuổi, lợi tức có được từ ba mươi phần trăm cổ phần của ông sẽ được phân phối theo quy định của gia tộc. Nếu Phỉ La (Tiểu Phỉ Thúy) bỏ mạng trước ba mươi lăm tuổi, dù là do chết tự nhiên hay do con người cố tình ra tay thì toàn bộ tiền lời đều sẽ được đem đi từ thiện.
Nói cách khác, Tiểu Phỉ Thúy có quyền sở hữu bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Thí dụ như thế này: khi có quyết sách trọng đại về công ty, nếu như cô nàng đại tiểu thư này mà không vui, cô có thể sử dụng một lá phiếu để phủ quyết, nhưng mà cô lại không thể có tiền lời có được từ ba mươi phần trăm cổ phần của ba ba cô (trước khi cô tròn ba mươi lăm tuổi), cái cô có được, chỉ có tiền lời từ mười lăm phần trăm cổ phần của chính mình mà thôi! Cho nên, Cẩm Vô Song suy đoán loại thứ ba có thể là: Người trong nhà làm, nhưng cùng ích lợi cũng không bao lớn quan hệ! Bởi vì cổ quyền thiếu, cho nên đạt được "Miễn phí ích lợi" tương đối cũng ít, so với chân tướng bại lộ nguy hiểm, nho nhỏ ích lợi liền không đáng nói đến! (Ed cắt bỏ một khúc vì tác giả đã sửa lại đoạn này, nhằm để độc giả có thêm thời gian suy ngâm về hung thủ, sory). Cả đêm tâm thần cô đều hoảng hốt, đến vũ khí được Phật gia đưa cho cô phòng thân khí cũng không còn tâm tình đâu mà nghiên cứu, rất nhiều ký ức đã bị chôn dấu, giờ đây như con đê bị thấm nước, từng chút một trào ra, thật ký ức nhiều hoảng hốt, cũng phảng phất như trở nên lời khẳng định -- Chỉ là, vẫn không có chứng cứ như cũ. Nhưng mà tình huống lúc này lại thật giống như tâm trạng của người bị trộm rìu, bởi vì trong lòng có nghi ngờ, nên nhìn thấy cái rìu nào cũng cảm thấy thật khả nghi! Tiểu Phỉ Thúy thực mê man! Cẩm Vô Song an ủi cô: "Có một số việc, chỉ cần có mở đầu liền sẽ không dễ dàng kết thúc. Đối phương bỗng nhiên sẽ trở nên nôn nóng như vậy, có lẽ vì trong lòng em có sự nhạy cảm nào đó mà không tự biết. Như vậy đi, chúng ta cứ việc chờ là được rồi."
Quyền thừa kế cổ phần của Nguyễn gia thực hiện theo nguyên tắc: chỉ phân phối cho quan hệ huyết thống trực hệ! Nếu như người đó là dâu hay rể (B) muốn có được cổ phần thì chỉ có thể có bởi vợ (A), chồng (A) hoặc con (A) chuyển nhượng lại cho, nhưng người được chuyển nhượng này (B) lại không được chuyển nhượng lần nữa, nếu tiếp tục chuyển nhượng người đó (C) sẽ không được hưởng quyền chi phối cổ phần mà chỉ được hưởng lợi tức do cổ phần mang lại, sau khi người được chuyển nhượng này (B) qua đời, cổ phần sẽ được chuyển nhượng trực tiếp cho con, nếu không có con nối dõi thì sẽ bị đem thu về làm sở hữu chung!
Quy định này là nhằm bảo đảm cổ phần luôn được lưu giữ trong tay của người trong nhà, cũng vì quy định này mà trong nhiều năm qua, rất nhiều công ty quốc tế lớn cố gắng thu mua cổ phần công ty của họ Nguyễn cuối cùng phải nhận lấy thất bại là bởi nguyên nhân này. Bởi vì cổ phần của họ Nguyễn gia quá phân tán, nhưng lại cũng lại quá tập trung, người ngoài không thể tác động!
Phụ thân của Tiểu Phỉ Thúy chuyển nhượng cho mẹ của cô năm phần trăm cổ phần, khi Tiểu Phỉ Thúy được sinh ra thì nghiễm nhiên cô lại được kế thừa từ gia tộc một phần trăm cổ phần. Sau đó, khi Tiểu Phỉ Thúy tròn 15 tuổi, 18 tuổi, 20 tuổi, cha cô lại chia ra nhiều lần tặng lại cho cô. Cho nên, đến lúc này, bản thân Tiểu Phỉ Thúy đã có được trong tay mười lăm phần trăm cổ phần. Sau khi cha của cô qua đời, thì trong tay của cô sẽ có hơn bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, nghiễm nhiên đến lúc đó cô sẽ được xem là người "nắm đại quyền" trong công ty của họ Nguyễn gia!
Nhưng bởi vì suy nghĩ cho tuổi của Tiểu Phỉ Thúy lúc đó còn nhỏ, lại vì che chở cho cái mạng nhỏ của cô, cho nên cha của Tiểu Phỉ Thúy đã dựng lên một cái di chúc thực cổ quái: trước khi Phỉ La (Tiểu Phỉ Thúy) tròn ba mươi lăm tuổi, lợi tức có được từ ba mươi phần trăm cổ phần của ông sẽ được phân phối theo quy định của gia tộc. Nếu Phỉ La (Tiểu Phỉ Thúy) bỏ mạng trước ba mươi lăm tuổi, dù là do chết tự nhiên hay do con người cố tình ra tay thì toàn bộ tiền lời đều sẽ được đem đi từ thiện.
Nói cách khác, Tiểu Phỉ Thúy có quyền sở hữu bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Thí dụ như thế này: khi có quyết sách trọng đại về công ty, nếu như cô nàng đại tiểu thư này mà không vui, cô có thể sử dụng một lá phiếu để phủ quyết, nhưng mà cô lại không thể có tiền lời có được từ ba mươi phần trăm cổ phần của ba ba cô (trước khi cô tròn ba mươi lăm tuổi), cái cô có được, chỉ có tiền lời từ mười lăm phần trăm cổ phần của chính mình mà thôi!
Cho nên, Cẩm Vô Song suy đoán khả năng thứ ba có thể là: Người trong nhà làm, nhưng không quan hệ gì đến ích lợi cả!
Bởi vì cổ phần ít, vậy nên "ích lợi miễn phí" có được cũng tương đối ít, so với nguy cơ khi chân tướng bị bại lộ thì lợi ích nho nhỏ kia còn không đáng nói đến.
Ý tứ của Cẩm Vô Song là, dựa theo cái phương hướng này mà tìm, nói không chừng có thể tra ra được điều gì đó. Nghe vậy Tiểu Phỉ Thúy sững sờ nhìn người trước mặt, cứ thế đứng như chết lặng một hồi lâu rồi mới đứng lên. Cô hơi có chút cụt hứng mà nói "Để sau hãy nói đi!"
Cẩm Vô Song ngó chừng cô: "Phải chăng em có ý kiến khác?"
Tiểu Phỉ Thúy cười khổ một cái, bỗng nhiên tràn đầy cảm khái mà nói một câu: "Không có gì. Chỉ là có chút cảm thán, em thấy rằng ngây thơ cũng dần mất đi trong quá trình trưởng thành."
???? Trong ánh mắt của Cẩm Vô Song xuất hiện một tia nghi vấn, Tiểu Phỉ Thúy duỗi người ra rồi vặn vặn eo vài cái, cũng không giải thích gì thêm. "A Song, em đi tắm đây."
"Tôi vẫn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi em bị bắt cóc. Em có thể kể lại cho tôi nghe được không?"
Cẩm Vô Song vẫn luôn là loại người không cần hỏi mà cứ vậy làm. Thậm chí cô cũng đã tra xét nhà người ta đến tận đáy rồi, biết chuyện của người ta còn hơn chính bản thân người đó. Vậy nhưng cô vẫn có thể xem như mình không biết gì cả, khoanh tay đứng nhìn xiếc khỉ. Việc bây giờ cô hỏi thẳng nghi vấn của mình lại là lần đầu tiên. Điều này khiến cho Tiểu Phỉ Thúy ngây người ra một lúc, sau đó mới phiền muộn thở dài một cái: "A Song, khi đó em mới chỉ là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi mà thôi." Ngụ ý khá rõ ràng: cô thật lòng không muốn nói!
Nhưng Cẩm Vô Song đâu phải là loại người dễ bỏ qua - Tiểu Phỉ Thúy nhớ tới lúc cô còn nằm viện, lúc đó thanh niên Ôn có nói một câu về cách lão bản Cẩm nói chuyện. Khi đó cô rất hận thanh niên Ôn không chịu báo cho cô biết trước, thanh niên Ôn một mực kêu oan uổng, bởi lời của lão bản, lẽ nào cậu lại dám không nghe? Tiểu Phỉ Thúy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Anh không biết là mọi việc đều ổn cả hay sao? Chị ấy chẳng qua chỉ là ngoài nóng trong lạnh a!" Nghe vậy, vẻ mặt của thanh niên Ôn sợ hãi tỏ cái vẻ: không! Không! Không! Không! Lão bản của chúng ta có bản lĩnh nhìn thấu hết thảy mọi suy nghĩ của người khác a!
Bây giờ thì lão bản Cẩm nhìn thấu cảm giác sợ hãi trong tâm can của Tiểu Phỉ Thúy!
"Nhưng em lại là học trò của giáo sư tốt nhất của trường đại học tốt nhất trên thế giới." Cẩm Vô Song thờ ơ nói. Tiểu Phỉ Thúy rất thất vọng nên lại đâm đâm ngón tay út, thế thì sao chứ? Bởi vì cô vô cùng thông minh cho nên không thể tính là một đứa trẻ hay sao? Lẽ nào lại có kiểu lí lẽ như vậy?
"A Song, em không nhớ rõ!" Cô khổ sở cúi đầu, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm từ lão bản Cẩm vốn là người lãnh khốc. Nhưng rồi trong đầu cô lại hiện lên một hình ảnh yếu ớt: trong một khu rừng rậm, trong bụi gai, một mình chạy trên một con đường hẹp quanh co, càng chạy càng không dám dừng lại, càng sợ hãi càng chạy như điên, lòng bàn chân truyền đến cái đau đớn tuôn thẳng đến từng đầu dây thần kinh đến nay vẫn rõ ràng, cả người cô run lên, trên tay cô cũng nổi da gà...
"Toàn bộ?"
...
"Đại tiểu thư... Thật xin lỗi, nhưng đến lúc cô phải chết rồi!"
...
"Van cầu cô, hãy lấy cứu em ấy. Tôi cầu xin cô..."
Phỉ La, chạy. Đừng nên dừng lại! Nếu dừng lại thì cô sẽ không bao giờ còn được gặp lại phụ thân cùng mọi người nữa. Chạy a, chạy mau!
...
...
"La Phỉ?"
"Hả?" Cô hoảng hốt nhìn người trước mặt, gương mặt tuấn mỹ của lão bản Cẩm bỗng nhiên sát gần lại, mày của cô cau lại, ánh mắt hung ác giống như muốn cắn nuốt ai đó. Tiểu Phỉ Thúy luống cuống đâm đâm ngón tay để che dấu sự không yên lòng sau khi lấy lại tinh thần dù vẫn rất mờ mịt. "Ừm! Này..."
Cẩm Vô Song nhướng nhướng mày, giống như là muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại không nói nữa, cuối cùng vuốt nhẹ đầu La Phỉ: "Đi đi!"
Đi?
Đi đâu? La Phỉ lại mờ mịt, hồi lâu mới nhớ tới điều mình nói lúc trước là muốn đi tắm, nên ngay lập tức gật đầu: "Vâng!"
Sau khi cô đi rồi, Cẩm Vô Song nhìn theo bóng lưng của cô, lông mày thật sâu, thật sâu nhíu lại!
Sâu thẳm trong bóng tối, ý thức của cô phiêu dạt rất xa, chẳng khác nào cánh diều đã mất đi sự khống chế giờ đây hướng vực sâu rơi xuống.
"Me! Mẹ ơi!" Khi mà ý thức mất đi, cô như nghe thấy được một tiếng kêu như vậy. Thật nhẹ nhàng, như là đến từ một phương xa xôi nào đó không thể chạm tới, lại như là gần ở bên tai. Cô cố nghĩ là ai vậy? Cô cố gắng mở to mắt, muốn nhìn xem đó là giọng của ai nhưng cũng chỉ tốn công vô ích. Ý thức cũng chỉ giúp cho mí mắt của cô động đậy một chút rồi hoàn toàn tan rã, chỉ còn nỗi sợ hãi ngưng đọng khiến toàn thân cô tê liệt!
...
Đau quá a, ba ơi!
...
Đùng!
——
Cô run rẩy co lại một chỗ trong góc nhà. Cho dù đang rất sợ hãi nhưng cô lại không ngừng tự nói với mình: mình sẽ không chết, mình sẽ không chết, ba sẽ trở lại cứu mình! Nhất định cha sẽ tới cứu mình.
"Đùng"...
Đột nhiên một tiếng động vang lên làm cho cô như chim sợ cành cong run run đứng lên. Cánh cửa gỗ đơn sơ bị một bàn chân thô lỗ đá văng, một người đàn ông cường tráng đứng trước cửa nhìn cô bằng ánh mắt u ám, trong tay cầm theo một khẩu súng. Đôi chân cùng cả người cô run lên, cô cảm thấy mình sẽ phải chết đến nơi rồi!
"Đừng có giết tôi!" Cô van xin: "Bao nhiêu tiền ba ba tôi cũng sẽ trả cho ông!"
"Đúng vậy! Cô đúng là một tiểu mỹ nhân rất có giá! Cha của cô cũng sẽ rất hào phóng. Thế nhưng thật xin lỗi đại tiểu thư, vì lý do an toàn, vẫn là xin mời cô chết đi cho!"
Người đàn ông nâng khẩu súng lên, họng súng đen thui chĩa vào cô, hắn bóp cò -- "Đoàng!"
Tiếng súng vang lên kèm theo tiếng thét chói tai của cô, nhưng cô không hề có cảm giác đau đớn, trong khi đó người đàn ông lại chậm rãi ngã xuống trước mũi chân của cô. Đầu ông ta gần cô đến nỗi giơ tay ra là cô có thể chạm đến, đứng phía sau là một người đàn ông khác: đen, gầy cả người đầy máu. Ánh mắt của anh ta thật sâu, xương gò má cao cao – anh ta cầm trong tay một khẩu súng, họng súng nóng hổi vẫn còn bốc khói!
Thân thể của cô lúc này co lại còn rúm ró hơn!
Người đàn ông cao gầy kia hình như không còn gắng gượng nổi nữa. Anh ta lấy tay che ngực cả người đang dựa vào cửa từ từ tuột xuống: "Này, tôi nói này đại tiểu thư... Chúng ta..." Hắn thở dốc một cách kịch liệt: "Cô có muốn làm... một giao dịch hay không?"
"Tôi sẽ... thả cô đi. Còn cô thì... cứu em gái của tôi! Em gái của tôi tuổi... cũng không khác cô bao nhiêu, trái tim của em ấy... trái tim có bệnh... Tôi muốn liều kiếm ít tiền... giúp em ấy làm giải phẫu nên... mới bị người ta lừa làm nghề này... Tôi không muốn... Van cầu cô... Hãy cứu cô ấy... Tôi sẽ thả cô đi... Cô... đồng ý hay không?"
"Được!" Vì bản năng muốn sống mà cô lập tức đáp ứng! Trước hết phải được sống cái đã, chỉ cần có thể chạy thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, cái gì cô cũng sẽ đồng ý!
Người đàn ông đắn đo một lúc nữa rồi mới rút từ trong túi ra một con dao nhỏ, ông ta đưa tay cắt sợi dây trói trên tay, trên chân cho cô: "Tên của tôi là Vương Xây Hoa. Em gái của tôi gọi là Xuân Hoa. Cô ấy ở..." Ông ta nói ra địa chỉ còn cô thì đang tâm hoảng ý loạn nên chỉ hàm hồ gật đầu: "Được!"
"Cô nhất định phải cứu em ấy!" Người đàn ông nhìn trừng trừng vào mắt cô: "Cô thề đi!"
"Tôi xin thề!" Cổ hạng của cô phát ra một thanh âm run rẩy!
"Tốt!" Người đàn ông cắt nốt sợi dây còn lại, giống như là dùng hết rồi toàn bộ khí lực, cuối cùng không cách nào tiếp tục chống đỡ mà té xuống nơi cô vừa rụt chân lại, ngón tay không thể duỗi thẳng ra được nữa hướng ra phía cửa: "Chạy đi! Chạy mau! Phía trên bốc cháy rồi. Chạy xuống núi! Chạy đi..."
Toàn thân của cô run rẩy, giống như là con chim bị nhốt đã quá lâu nên quên cả cách giương cánh lên mà bay lượn. Người đàn ông dùng hết khí lực mà rống lên một câu: "Chạy đi! Chạy mau!"
Bị một tiếng rống này của ông ta, toàn thân cô nổi lên một lớp da gà, sau đó rốt cục động đậy. Ban đầu chỉ là lảo đảo chạy thật chậm, cuối cùng bước chân của cô sải ra rộng hơn, nhanh hơn. Tiếng người đàn ông sau lưng cô lại với theo đứt quãng: "Cứu em ấy... hãy cứu em ấy... Tuân thủ... Dạ..."
Cô dùng cả hai tay hai chân mà bò lên cái thang đơn sơ dẫn lên mặt đất, gian phòng phía trên ngổn ngang mấy cái thi thể. Gian phòng này không biết đụng phải cái gì đó, đã bắt đầu bốc cháy -- có lẽ là ban nãy người đàn ông kia giết không chết người của hắn, vì muốn đồng quy vu tận, cho nên dùng cách hỏa thiêu căn phòng. Cô không dám nhìn quanh mà dùng hết toàn bộ sức lực chạy ra ngoài, chẳng thèm quan tâm phương hướng, chỉ biết thoát được ra ngoài thì liều mạng chạy và chạy. Phía sau cô là chuỗi thanh âm luôn luôn văng vẳng đuổi theo: chạy a, chạy mau!
Phỉ La, chạy mau! Dừng lại thì không thấy được cha, chạy mau!
...
...
"La Phỉ! Tỉnh lại đi em!"
Đôi chân của Tiểu PhỉThúy không ngừng run rẩy, một cái tay hung hăng túm được được cánh tay của Cẩm Vô Song, với sức lực cô đang dùng thì móng tay đã cắm sâu vào trong da thịt. Cẩm Vô Song bị cô làm cho thức giấc, lúc đầu chỉ nghĩ người này phát tác chứng "cắn người". Nhưng khi nhìn lại thì cô nhận ra tình thế không ổn, nên vội vàng đưa tay ngăn chặn. Một tay của cô tóm lấy cánh tay đang khua loạn xạ kia, một cái tay khác chụp lấy gò má của người nọ, cố gắng làm cho em ấy tỉnh lại. Tiểu Phỉ Thúy mồm kêu "A a a", mắt mở trừng trừng, trong ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, sau đó thì giữ nguyên tư thế mờ mịt này mất một lúc. Đúng lúc Cẩm Vô Song vừa nói câu "Là tôi, em không phải sợ" cô bỗng bất thình lình há mồm cắn tới tay của Cẩm Vô Song. Nếu là ngày thường thì hẳn Cẩm Vô Song không quất chết mới là lạ. Nhưng hôm nay tình hình dường như không giống với ngày thường, cho nên Cẩm Vô Song cũng không cùng cô so đo. Cô tận lực nói với La Phỉ bằng một giọng nhẹ nhàng nhất: "La Phỉ, là tôi đây!"
"Pặp", thiếu chút nữa Tiểu Phỉ Thúy cắn đứt một miếng thịt trên tay của Cẩm Vô Song...
Trong nháy mắt, lão bản Cẩm hành động một cách dứt khoát và tàn nhẫn. Cô chụp lấy cằm của Tiểu Phỉ Thúy bóp mạnh, rút cánh tay của mình ra khỏi!
Cẩm Vô Song bật người rời khỏi giường, ngồi lại bên bàn đợi Tiểu Phỉ Thúy tỉnh táo trở lại.
Một lúc lâu sau...
Tiểu Phỉ Thúy nhìn thấy lão bản Cẩm ngồi ở bên bàn nhìn cô, cái khoảng cách này...
Tiểu Phỉ Thúy bẹp môi, đôi mắt chớp chớp, cứ như từ đó sắp rơi ra những hạt gì đó...
"A Song!" Cô vươn tay ra, trông dáng điệu như một đứa trẻ đáng thương đang cần một cái ôm. Lão bản Cẩm bất đắc dĩ đi qua đó, Tiểu Phỉ Thúy ngồi ở trên giường ôm lấy cái eo nhỏ của lão bản Cẩm rồi khóc nức nở: "A Song, em lại cắn chị phải không? Thật xin lỗi a!"
"..." Lão bản Cẩm nhẫn nhịn: "Không phải!"
"Thật không?"
"Ừ!"
"A Song..." Tiểu Phỉ Thúy đem mặt chôn vào lòng của lão bản Cẩm, thanh âm nhỏ xuống, nói lúng búng trong miệng: "Em vừa gặp ác mộng! Thật là đáng sợ!"
"Trong mộng tuy là thế nhưng thực tế sẽ ngược lại!" Lão bản Cẩm nhẹ nhàng nói, đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc của cô. Động tác này cũng không hẳn là đặc biệt ôn nhu, nhưng nó lại làm cho người ta cảm thấy an tâm. Tiểu Phỉ Thúy thích cảm giác như vậy, phảng phất như mình có thể ỷ lại.
"A Song, em thích chị!"
"Ừ!" Bỗng nhiên lão bản Cẩm cảm thấy có chút ngượng ngùng, sao bỗng nhiên lại nói cái này?
"Chị có thích em không?"
"Có!" Nét mặt của lão bản Cẩm bỗng dưng như già nua một chút.
"A Song, chúng ta sẽ kết hôn chứ?"
"Ừ!" Lão bản Cẩm cảm thấy cái này có thể đáp ứng!
"Đi nước Mỹ?"
"Được!" Lão bản Cẩm không có ý kiến, dù sao cô cũng cảm thấy Tiểu Phỉ Thúy ngốc như vậy, trừ mình ra thì sẽ không có ai thích nổi!
... Lão bản Hoàng thì không tính là người được rồi. Ông ta thì chỉ có thể coi như là cầm thú! Còn về phần một vị khác... Dù chỉ nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!
Tiểu Phỉ Thúy dán mặt vào trong bụng của lão bản Cẩm, hai tay vẫn ôm vòng quanh người cô thật chặt, không chịu bỏ ra. Cô có cảm giác có ôm chặt mới có thể có được, mới có cảm giác chân thật.
"A Song, em sợ lắm!" Lần đầu tiên cô thổ lộ thật lòng mình. Trừ cái lần nói ra từ thích khi cô thấy đó là tình cảm đích thực, bây giờ nói thành lời về điều này, cô cũng không cảm thấy xấu hổ!
"Tôi sẽ bảo vệ em!"
"A Song..." Tiểu Phỉ Thúy vẫn dùng sức ôm chặt người này, em muốn chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ. Em không muốn chết! Trong lòng của cô nói như vậy, cô muốn nói thành lời nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì trong lòng vô cùng sợ hãi!
Lão bản Cẩm nâng cái cằm nhỏ của cô lên: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa! Em đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ em, thay em giải quyết hết thảy mọi vấn đề."
Chỉ trong nháy mắt Tiểu Phỉ Thúy quên mất cảm giác đau thương, vì quá bất ngờ! Mẹ nó chứ! Lão bản Cẩm có cần phải khí phách đến như vậy không? Cảm giác như bây giờ khí phách của lão bản Cẩm đã tăng lên một ngàn lần, đúng không nhỉ?
Hai con mắt của Tiểu Phỉ Thúy tóe ra muôn vàn vì sao, thật là sùng bái a!
Nhưng câu nói tiếp theo của lão bản Cẩm lại phá vỡ hoàn toàn ảo tưởng của cô: "Để sau hãy nói. Cái đầu nhỏ của em không thích hợp để nghĩ ba cái chuyện phức tạp này, đừng làm hư nó đi!"
"..."
Tiểu Phỉ Thúy lập tức ghét bỏ đẩy lão bản Cẩm ra, đi ngủ!
Lão bản Cẩm trèo lên giường, nhưng không an phận mà lại mò qua chỗ của Tiểu Phỉ Thúy. Tiểu Phỉ Thúy cho là người này lại muốn làm chuyện xấu, người ta không có tâm tình nha!
Vậy nhưng lão bản Cẩm lại nói: "Để tôi ôm cho em ngủ!"
Tiểu Phỉ Thúy đỏ mặt lên, hóa ra là người ta có lòng tốt a! Mình nên sám hối là vừa!
"Vâng!" Cô nhẹ nhàng đáp lại rồi xoay người rúc vào trong ngực ai kia, trong lòng suýt nữa thốt ra lời yêu có tính kích thích nhưng rồi lại không nói một lời nào.
Yêu, có đôi khi cùng bệnh kín giống nhau, thật khó mà mở miệng thú nhận!
2
Trước đây thanh niên Ôn từng đâm thọc với Cẩm Vô Song khi nói lão bản Hoàng đã tặng cho La Phỉ một thứ vũ khí tùy thân có thể dùng để giết người, cướp của hay dò la tin tức. Có nó là có thể một mình lữ hành - một cái chích điện siêu mạnh mẽ.
Căn cứ vào việc Tiểu Phỉ Thúy đã từng mang theo một con dao nhỏ vô cùng sắc bén để phòng thân, cộng thêm cái tính cách vô pháp vô thiên của người này, bây giờ mà lại có thêm thứ đồ vậy nguy hiểm như vậy, chỉ sợ là một ngày nào đó người này sẽ bị bắt vào Cục cảnh sát như chơi. Cho nên lão bản Cẩm sẽ không nhận! Dĩ nhiên, đối với quyết định của lão bản Cẩm, Tiểu Phỉ Thúy là không dám ư hừ một tiếng, nhưng đối với thanh niên Ôn thì khác - vì chuyện này mà thanh niên Ôn phải trả giá. "Ối! Thật là ngại quá, tay hơi bị trơn!" Kết quả là cái áo sơ mi của cậu phải chịu đại giới khi bị nhuộm đầy nước trái cây!
Sang đến xế chiều ngày thứ hai, lão bản Cẩm đem thần khí trả lại cho Tiểu Phỉ Thúy. Kết quả là Tiểu Phỉ Thúy dù đang ở trên giường cũng trở nên run rẩy... Này, các vị nghĩ đi đâu vậy? Người ta đã nói đó chỉ là ác mộng mà thôi... Lão bản Cẩm giải thích là: có một thứ để phòng thân cũng rất tốt!
Tiểu Phỉ Thúy thật buồn bực, chẳng phải lúc ấy rõ ràng là lão bản Cẩm còn xem cô là phần tử khủng bố tới nha!
Tiểu Phỉ Thúy nói với Ôn Quả Nhiên: "Tôi cảm thấy được là A Song có âm mưu!"
Ôn Quả Nhiên không một chút ngập ngừng mà lập tức bảo vệ lão bản của mình: "Nói nhảm, lão bản chúng ta từ trước đến nay không bao giờ giở âm mưu quỷ kế..."
"..."
Thanh niên Ôn lại uyển chuyển bổ sung: "Cô ấy chỉ là vui đùa bằng thủ đoạn mà thôi!"
Tiểu Phỉ Thúy tìm trăm mối vẫn không có cách giải thích được rõ ràng nên đành chạy đi hỏi lão bản Cẩm: "A Song, chị định làm gì vậy? Hôm nay chị có cái gì đó rất không đúng!"
Lão bản Cẩm cực kỳ kinh ngạc nhìn người trước mặt, cô cảm thấy đây không còn là con người thần kỳ trước đây từng nhiều lần khiến cô muốn điên đầu nữa, cũng không phải là con người chỉ biết tự đắc, không biết vô liêm sỉ là gì kia. Cô cảm thấy người này có một loại trực giác nhạy bén của loài dã thú sống nơi hoang dã.
"Em cảm thấy tôi định làm gì nào?"
Tiểu Phỉ Thúy đâm đâm ngón tay, dù sao thì cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp cả!
Cẩm Vô Song mỉm cười, cái tên tiểu tử này... Cô lại hỏi: "Đúng rồi, La Phỉ, em từng đã nói với tôi rằng ba ba của em vì có nghi ngờ người nào đó nên mới lập di chúc kỳ quái như vậy, người đó là ai vậy?"
Tiểu Phỉ Thúy hơi do dự một chút: "Là một vị đường thúc của em. Ông ấy bài bạc rất giỏi, ba ba em nghi là vì ông ấy đánh bạc thua nên mới làm liều như thế."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó không bao lâu thì vị đường thúc kia bị chết."
Cẩm Vô Song không hỏi thêm nữa, về phần có phải là do ba ba của Tiểu Phỉ Thúy ra tay hay là do ai khác bây giờ đã không quan trọng nữa. Thế nhưng cô nàng La Phỉ nào đó lại nhìn thấu suy nghĩ của cô vì thế mà lớn tiếng cãi hộ: "Không phải ba ba em làm! Ba ba em không có làm. Cũng là bởi vì ông ấy chết rất kỳ quái, ba ba em mới cảm thấy chuyện này không đơn giản, cho nên mới lập di chúc nhiều rắc rối như vậy."
"Đừng kích động như thế, tôi cũng chưa nói gì cả." Lão bản Cẩm cảm thấy tức cười. Mắt của La Phỉ hồng hồng, cô cao giọng nói: "Ánh mắt của chị nói."
Mắt của lão bản Cẩm trợn trắng: "Là em tự nghĩ ra mà thôi."
"Hừ!"
Buổi tối Cẩm Vô Song lại hỏi Tiểu Phỉ Thúy: "Tình cảm giữa em và Nguyễn Hương Lăng thì như thế nào?"
Tiểu Phỉ Thúy nhìn cô đầy vẻ ngờ vực: "Sao chị lại hỏi như vậy?"
"Không có chuyện gì. Chỉ là tiện thể mà hỏi thôi."
Tiểu Phỉ Thúy vậy mới không tin. Lão bản Cẩm không phải là kiểu người tùy tiện mà đi hỏi chuyện của người khác! "Trước kia rất tốt. Sau đó thì không được như vậy nữa."
"Tại sao?"
"Tại sao chị lại hỏi chuyện này?"
"Vì tò mò."
"Tò mò cái gì?"
"Bản thân tôi cảm thấy em là người rất trọng tình người, sao bỗng nhiên lại trở nên lạnh nhạt với cô ấy như vậy?" Lão bản Cẩm không trả lời thẳng, lời của cô ngụ ý: em là người trọng tình như vậy, tại sao bây giờ lại cùng Nguyễn Hương Lăng bỗng nhiên trở thành "không như vậy nữa"? Tiểu Phỉ Thúy mới nghe được nửa câu đầu liền đắc ý: "Đúng là như vậy! Chị xem, đã lâu như vậy mà em vẫn còn quí trọng chị nha!"
"Vậy sao?" Lão bản Cẩm liếc mắt một cái, mặt Tiểu Phỉ Thúy đỏ lên, cô liền nói quanh co: "Dù sao thì đó cũng là chuyện dài lắm! Người như vậy sống cùng em sẽ không cần phải lo lắng làm gì!"
Lão bản Cẩm: "..." Cẩm Vô Song nhịn xuống ham muốn được khi dễ người này một phen mà thở dài một cái: "Em vẫn chưa trả lời tôi!"
"Chị cũng đâu đã trả lời em! Chị tìm Hương Hương làm gì, không thể nào là do Hương Hương làm. Hương Hương mới bao nhiêu tuổi a!" Tiểu Phỉ Thúy thấy như có từng ngụm nước làm mình nghẹn họng nên nói một cách căng thẳng, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên cái tiếng kêu u ám, mơ hồ "mẹ ơi".
"Tôi nói, tôi chỉ là tò mò vì sao bỗng nhiên em và cô ấy lại trở nên lãnh đạm như vậy!"
Tiểu Phỉ Thúy lẽ thẳng khí hùng: "Sau khi em bị bắt cóc thì sinh chứng hay nghi ngờ, thấy ai cũng đều có cảm giác khả nghi. Cho nên thực tế là không có chuyện gì!"
"Bao gồm cả Nguyễn Hương Lăng?" Những đứa trẻ ở độ tuổi này, sau khi bị tổn thương chẳng phải là sẽ có xu hướng thân thiết với bạn tốt của mình hơn hay sao? Cẩm Vô Song thấy thật khó hiểu, lại càng không giải thích nổi cái lí lẽ "tôi chính là người có thế lực, ai dám động vào?" Vậy thì cái kiểu khí thế lẽ thẳng khí hùng này... rốt cuộc từ đâu mà đến!
"Ừ... Cho nên tại sao chị lại cứ hỏi về Hương Hương a?"
Lão bản Cẩm mặt không hồng tim không nhảy nói dối mà rất bình tĩnh: "Tôi nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ để hiểu em hơn thôi!"
Tiểu Phỉ Thúy tỏ ra rất ngượng ngùng: "Vậy mà chị không nói cho sớm đi, sao cứ phải quanh co lòng vòng như vậy. Làm hại em lại tưởng là chị thầm mến Hương Hương rồi!"
"..." Cẩm Vô Song muốn nói: em có thể đi chuyển giới được rồi đó! Cái kiểu suy nghĩ của hoa tuyệt thế này thì cũng chỉ có loại người hồ đồ như thế này mới có!
"A Song, em đã nói với chị là..."
"Đừng nói nữa!" Lão bản Cẩm lạnh nhạt cự tuyệt.
"..." Tiểu Phỉ Thúy đập mạnh tay: "Quả nhiên là chị đã dò xét Hương Hương. Chị là cái đồ hỗn đản!"
"Vậy sao?" Lão bản Cẩm khẽ chớp mắt: "Tôi làm sao? Thật ngượng ngùng, tôi không nghe rõ!"
Vẻ kiêu ngạo của Tiểu Phỉ Thúy lập tức biến mất: "A Song, Hương Hương là một cô bé tốt. Chị không nên làm thương tổn đến em ấy!"
Đây là giọng nói cực kỳ ai oán, quỷ dị...
Lão bản Cẩm hỏi: "Rốt cuộc là em nghĩ đi đâu vậy?"
"Không có! Em chỉ muốn nói là Hương Hương với sự kiện kia không có liên quan. Chị không cần phải nghi ngờ nhiều như vậy. Em ấy vừa trở về không lâu sát thủ đã tới thì bất quá chỉ là sự trùng hợp mà thôi."
"Xem ra em cũng từng có suy nghĩ đến rồi!"
"... Chị cũng lại đừng không cho em biết có được không?"
Cuối cùng lão bản Cẩm lên tiếng: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá!"
Suy nghĩ của tác giả: Các đồng chí, thật là thật xin lỗi, cây quýt da gần đây bận về việc.. Tìm phòng, đi xem phòng, dọn nhà, còn phải đi làm, thật sự không có thời gian viết, đây là nguyên nhân vì sao lâu như vậy không có tập mới. Thật là xin lỗi!
Tui hiện tại đã biết là tại sao rất nhiều người sau khi đi ra công tác sẽ không viết nữa, bởi vì đi làm thật sự quá mệt mỏi, cho dù không có làm gì vậy mà vẫn mệt chết đi, cây quýt da mấy ngày qua về đến nhà, bắp chân cũng là run, mệt mỏi quá, trừ muốn ngủ, gì đó ý nghĩ cũng không có, không muốn mở máy tính, chớ nói chi là viết, cho nên...
Hôm nay rốt cuộc tìm được phòng, rốt cục không cần bôn ba lao lực đi xem phòng ốc nữa – Cái việc đi tìm phòng này thật là sẽ làm cho người ta hỏng mất! May mắn là giá phòng có hạ xuống! -- thật sự là quá tốt rồi. Hoan hô hạ xuống!
Cây quýt da cầm đồng sửa đổi hạ xuống. Mở đầu đoạn thứ nhất thật giống như có chút không phải như thế, nhưng là "Vốn là hồ sơ" ở công ty, tui thật sự không nhớ rõ ở công ty phương pháp sáng tác rồi, trước "Dán lên đi". Ngày mai đổi mới nữa sửa đổi.
Mặc dù mọi người đều biết "người tình nghi" rồi, nhưng tui còn là hy vọng phía sau nhìn qua người thấy biết có một loại "À, thì ra là như vậy" ý nghĩ, cho nên cũng chờ đến bây giờ mới viết qua. Ngượng ngùng.
Cám ơn mọi người đã thông cảm!
Cám ơn!
(╯3╰) một ngàn cái lấy tỏ tình ý!)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Quýt phải lo lắng nhiều chuyện lắm. Hảo phiền muộn! Ngay lập tức, buổi trưa để làm trái trứng cuốn bao thịt tưới nấm nước sao! (cái tên này thật kỳ quái a! Nhưng thật ra là bỗng nhiên nghĩ đến kỳ quái xanh xao, nhưng là muốn thử xem. Ngay lập tức đi mua nguyên liệu! Gặp lại sau!)
Edit: Bên wikidich lại là gần như khác hẳn, mình cũng không rõ tại sao lại như vậy. Mình sẽ thêm vào để các bạn tham khảo (nhưng mình chỉ edit sơ sơ thôi, lười lắm. Hì.):
Sâu thẳm trong bóng đêm, ý thức cuả cô phiêu thật sự xa! "Mẹ ơi!" Cô phảng phất nghe được một tiếng kêu như vậy. Phảng phất! Cô lại đột nhiên bừng tỉnh, ban đêm gần vào đông, đặc biệt lãnh lạnh, vậy mà cô lại ra một thân mồ hôi lạnh, tay chân cứng đờ, vô pháp nhúc nhích, phải đến một hồi lâu sau mới khôi phục ý thức. Cô không biết vì cái gì sẽ làm như vậy mộng, bỗng nhiên chi gian! Cô yên lặng ngồi ở trong đêm u ám, tim đập cực nhanh, cơ hồ như hít thở không thông. Cẩm Vô Song bị động tĩnh này của cô mà bừng tỉnh, cô mở ra đèn đầu giường, lại thấy mặt người này như tro tàn, thần sắc thập phần khó coi. Cô sửng sốt hỏi: "Làm sao vậy? Làm ác mộng?" Nhưng em ấy lại không đáp lại, chỉ ngơ ngác nhìn mình. Cẩm Vô Song cũng không vội, chỉ nói cô còn không có phản ứng lại đây, lẳng lặng chờ đợi. Bỗng nhiên người này xuống giường, đi vào vệ tắm gian, rửa mặt, lại tắm táp, sau đó mới khoác một cái khăn tắm thật lớn ra tới. Sắc mặt của cô so vừa rồi tốt hơn một chút, nhưng vẫn khó coi như cũ, với thanh âm mềm yếu thật giống cái tiểu cô nương đáng thương: "A Song, không có quần áo!" Cẩm Vô Song lấy ra từ tủ quần áo một cái áo sơmi làm từ tơ tằm trông rất thanh nhã cho cô tròng lên, cái áo sơmi này hơi lớn có chút giống kiểu áo của người Ảrập, vừa vặn đủ cho cô dùng thay váy. Cẩm Vô Song vuốt ve mặt cô một phen, lại đi lấy cho cô một ly nước ấm: "Làm sao vậy?" Tiểu Phỉ Thúy "ực ực" uống một hớp lớn, uống hết, lại đem cái chén đưa cho Cẩm Vô Song, Cẩm Vô Song lại đổ thêm một ly cho cô, Tiểu Phỉ Thúy lại an tĩnh uống cho đến cạn sạch. Từ trước đến nay Cẩm Vô Song chưa thấy qua cô có thần sắc gần như ngưng trọng đến như vậy, trong lúc nhất thời, cũng không biết nói gì hơn, đành kiên nhẫn đợi người ta tự mở miệng. Không gian trở nên trầm mặc, bên ngoài trời đổ mưa, ban đầu tiếng mưa rơi chỉ là một giọt hai giọt lác đác, dần dần càng lúc càng lớn lên. Bờ môi Tiểu Phỉ Thúy giật giật. Bỗng nhiên một tiếng sấm sét xẹt qua, làm cho Tiểu Phỉ Thúy gật mình kinh hãi cùng khủng hoảng, cứ như là nếu cô lại còn mở miệng nói ra, sấm sét sẽ lại còn đánh xuống! Cho nên câu chuyện Tiểu Phỉ Thúy vừa định nói, lại nuốt trở lại trong bụng. Cẩm Vô Song mở miệng trước: "Nếu em không muốn nói, vậy có thể không nói. Tôi cũng không bắt buộc." Tiểu Phỉ Thúy đem cái chén đưa cho cô, Cẩm Vô Song đem nó đặt lên trên tủ đầu giường. Tiểu Phỉ Thúy nói: "Không phải! Em cũng không phải không định nói. Em chỉ là hạ quyết tâm nhất định muốn giải quyết nó. Chỉ là, đêm nay chị mới vừa nói như vậy với em, em liền làm như vậy giấc mộng. Từ lúc đó tới giờ lòng em luôn là có chút bất an." Tiểu Phỉ Thúy ngồi vào trên giường, cầm lên một chiếc gối rồi đem nó ôm vào trồng ngực, như là tìm kiếm một cái mượn lực điểm mới dễ nói chuyện. Cẩm Vô Song cho rằng người này muốn nói tới nguyên nhân khiến em ấy có biểu hiện quái dị ban nãy, thế nhưng Tiểu Phỉ Thúy lại nói về câu chuyện khác hẳn: "Sau khiem sinh ra chưa được bao lâu, thì mẫu thân của em liền đã qua đời, cho nên, ừ trước nay em không bao giờ kêu cái từ 'mẹ'! Em chỉ kêu lên ba ba, mẹ đối với em mà nói, vô luận người khác trong miệng nói được cỡ nào thực tế, với em, cũng chỉ là mấy cái ảnh chụp dùng để tưởng niệm mà thôi." "Hương Hương lại ngược lại. Em ấy lại là sau khi ba em ấy qua đời mới được sinh ra, cũng chính là cái người ta hay gọi là 'con mồ côi từ trong bụng mẹ'! Mẹ của em ấy đối xử với em ấy thực tốt! Chị còn nhớ rõ em cùng chị đã nói, cái người thúc thúc dưỡng rất nhiều hoa, còn luôn bị bọn em phá phách kia nữa không? Ông ấy chính là ba ba Hương Hương!" "Vị thúc thúc ấy, ở gia tộc bọn em cũng không được coi trọng, cá tính ông ấy thực sơ đạm, hơn nữa bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, cơ hồ có thể nói là bị xem nhẹ tồn tại. Em nghe ba ba nói, người trong nhà rất sớm trước kia liền biết ông ấy sống không lâu, cho nên đối ông ấy cũng không có cái gì kỳ vọng. Ông ấy thích làm cái gì, liền làm cái đó, ngay cả người được ông ấy cưới chính là môn không đăng hộ không đối, tuy rằng lão thái thái rất không hài lòng, nhưng cũng không ngăn trở quá. Bởi vì, chính là để cho ông ấy lưu lại một chút huyết mạch. Hương Hương chính là huyết mạch duy nhất của ông. Đáng tiếc, ông ấy chưa kịp thấy mặt con liền đi rồi." "Nhà của bọn em có rất nhiều hài tử. Ánh mắt của hài tử, kỳ thật tinh nhạy hơn ánh mắt của người lớn rất nhiều. Bọn họ đối với em thì cung cung kính kính, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng lại thích khi dễ Hương Hương, khi dễ thật sự lợi hại. Có một lần, Hương Hương bị bọn họ khi dễ đến phát khóc. Tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, chỉ biết khóc lớn liền trở về tìm mẹ của mình, những chuyện đó cũng là vừa lúc em nhìn thấy. Cũng không biết vì cái gì, lúc ấy em liền lặng lẽ đi theo, Hương Hương khóc với mẹ em ấy thật sự lợi hại, mẹ của em ấy ôm em ấy, dỗ em ấy đừng khóc, dùng các loại ôn nhu mà hống em ấy. Sau đó Hương Hương liền không khóc nữa, còn cười rộ lên, em lại thấy đến lượt mẹ em ấy trộm lau một chút khóe mắt" "Khi đó em nhìn mà không biết vì cái gì, trong lòng chính là nghẹn muốn chết! Ngày hôm sau, em liền đi tìm Hương Hương chơi. Hương Hương rất sợ em, đại khái nguyên nhân là bởi vì tất cả mọi người đều phủng em. Em ấy tuy rằng sợ hãi, nhưng lại nhịn không được khát vọng thân cận. Em mang theo em ấy nơi nơi đi, cùng mọi người nói, ai dám lại khi dễ em ấy, em liền tấu đến người đó răng rơi đầy đất" Thanh âm của cô hơi chút dương lên, từ khi cô nói chuyện, Cẩm Vô Song phảng phất nhìn đến cô lúc ấy phi dương ương ngạnh dị thường kiêu ngạo tiểu bộ dáng - đương nhiên, sau này cũng không gặp thu liễm lại được - mà không khỏi nhợt nhạt nở nụ cười. Cô duỗi tay ôn nhu mà sờ sờ đầu em ấy, tiếp tục yên lặng không tiếng động lắng nghe cô nói tiếp - "Nhà em, chính là cái loại này cái gọi là gia tộc 'lấy cường giả vi tôn', thế của ba em rất mạnh, trong em là chảy dòng máu tiểu lưu manh của ba ba, đừng nói tiểu hài tử, ngay cả đại nhân, cũng phải nhường em vài phần. Cho nên em nói không được khi dễ Hương Hương, liền thật sự không ai dám đối em ấy động thủ nữa. Hương Hương lá gan rất nhỏ, có cảm giác cũng là cái dạng ngây ngốc ngốcnhưng mà em ấy lại là người thực khéo tay. Từ ngày đó đã tự chính mình làm ra được búp bê vải thật xinh đẹp, cho nên em ấy cũng giao du được với mấy cái bằng hữu thực tốt. Em có cảm giác là mình cũng cùng em ấy trở thành bạn tốt, khi cùng ba ba ăn cơm em sẽ nhắc tới em ấy, nói cái gì cũng đều là em ấy, hôm nay đi nơi nào, làm cái gì, chơi cái gì, mua chút cái gì kỳ quái vật nhỏ, rất là vui mừng, cho nên ngay ba ba em cũng biết rõ về em ấy. Em cùng em ấy càng ngày càng trở nên thân thiết. Vậy nên có đôi khi ba ba cho em lễ vật, thậm chí là ba ba còn chuẩn bị hai phần. Mọi ăn uống chi phí của Hương Hương, chút nào không thể so em kém. Bởi vì thái độ của hai cha con em, thái độ người trong nhà đối với hai mẹ con cũng trở nên cung kính lên. Khi đó em, nội tâm thập phần đắc ý, có cảm giác chính mình trợ giúp Hương Hương cùng mẹ em ấy. Còn có một loại tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cái cảm giác món nợ 'còn khi dễ quá ba ba nàng' cũng trở nên nhẹ nhàng hơn." "Kia một năm, em thi đậu Brian giáo thụ môn hạ. Brian giáo thụ tự mình tới phỏng vấn em, ông ta đối em thập phần vừa lòng, cùng ba ba em nói 'đứa nhỏ này tiền đồ vô lượng', ba ba cao em hứng hỏng rồi, nên đã cùng em nói ông muốn tổ chức một cái party long trọng nhất để chúc mừng, làm cho tất cả mọi người biết kiêu ngạo cùng quang vinh của ông -- em đối loại chuyện này cũng không có cái gọi là, nhưng là phía trước Hương Hương cùng em đề qua muốn hai người cùng nhau ăn sinh nhật, bởi vì sinh nhật của hai đứa không kém mấy ngày, em liền đề nghị em ba ba dùng hình thức party chúc mừng để sinh nhật, em ba ba đồng ý. Sinh nhật qua đi, chính là lúc vội vàng chuẩn bị xuất ngoại. Em cùng Hương Hương mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài mua rất nhiều đồ vật, bình thường thì mấy loại chuyện này, căn bản không cần em động thủ, em chỉ cần chờ thượng phi cơ là đến nơi, nhưng bởi vì nhàm chán, em liền đi xem náo nhiệt." "Chị có cảm thấy Hương Hương thực rất giống em hay không? Điều này không chỉ là bởi vì Hương Hương đơn phương bắt chước em, mà là bởi vì ba ba đã từng cố ý vô tình mà đem Hương Hương bồi dưỡng thành 'bóng dáng' em. Ngay cả lần này xuất ngoại, ba ba em cũng quyết định để cho Hương Hương một đạo làm bạn với em! Em cảm thấy cũng không tất yếu phải dùng đến cái loại này, nhưng là bởi vì Hương Hương cũng muốn chính mình được ra nước ngoại học tập, cho nên em cũng liền không phản đối." "Lòng em vẫn luôn đối với hành vi ba ba tưởng đem Hương Hương bồi dưỡng thành 'bóng dáng' em nhằm bảo hộ em loại này thập phần áy náy. Em đồng ý làm em ấy bồi em xuất ngoại niệm thư, cũng là ôm hi vọng làm em ấy rời xa thủ đoạn này của ba ba. Sau này, qua biểu hiện của cảnh sát điều tra, em nghe nói, nguyên bản mục tiêu của những bọn bắt cóc đó chính là Hương Hương, mà em ngược lại, lại là người bị bắt cóc 'lầm'." "Khi đó, em cũng chỉ mới hơn mười tuổi, nghiêm túc tới nói, còn được tính cái hài tử. Tuy rằng ngày thường em thực vô pháp vô thiên, nhưng nguyên nhân đó là bởi vì người trong nhà sủng. Vậy nên khi gặp phải loại chuyện này, vẫn là thập phần sợ hãi cùng khủng hoảng. Chuyện này cùng với rất nhiều chuyện nữa, em sau lại căn bản nghĩ không ra nguyên nhân. Quá sợ hãi." "Chính là có một việc, thế nhưng em vẫn ghi tạc trong lòng, chính bản than mình không biết, nhưng nó vẫn chờ tùy thời mai phục." "Sau khi em bị bắt cóc, bị đem đi giấu ở một cái nơi thực hắc ám, là một nơi nhìn không tới một tia ánh sáng nào. Em bị trói tay chân, bịt mắt, mỗi ngày đều sẽ có người cho em đồ vật ăn, chỉ mỗi khi có người tới uy em ăn cái gì trong khoảng thời gian này, em mới có thể cảm giác được có ánh sáng tồn tại. Loại này nhật tử, em không biết phải trải qua trong bao lâu" "Bởi vì là sinh ra không đủ tháng, thân thể em cũng không tính tốt đẹp, ở nhà đều là được thật cẩn thận mà chiếu cố, giờ bị thô bạo đãi ngộ như vậy, đối với thân thể em chính là một loại tra tấn. Chờ tới khi em có kinh nguyệt thì hỏng thật sự. Em bị rong huyết, ra thật nhiều huyết, sau đó không bao lâu liền chết ngất đi!" "Lúc ấy, em nghe được một tiếng kêu 'mẹ ơi' " "Em vẫn luôn cảm thấy là mình đã nghe lầm, lại hoặc là em đã làm mộng. Chính là, con người của em mỗi khi thập phần nghi ngờ, hoài nghi sự việc gì liền sẽ không quên được. Tối hôm qua thời điểm chị nói với em là còn có khả năng 'loại thứ ba', em đột nhiên lại nhớ tới!" "Người trong bóng đêm thời gian dài, thính giác xúc giác đều sẽ trở nên thực nhanh nhạy. Thời điểm em bị hôn mê, tổng cảm giác được một cổ hảo đạm hảo đạm mùi hương, chính là hông biết đó là cái gì -- sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả trở nên thực hỗn loạn. Em bị di chuyển tới một nơi khác, bị cầm tù thật lâu, thế cho nên ngay cả ký ức cơ bản em cũng đã không có. Cho nên, căn bản là em vô pháp đối cảnh sát nói ra cái gì, cũng không muốn nói. Kia đoạn thời gian, em thường xuyên bị ác mộng, trong mộng chính là không ngừng không ngừng khủng hoảng mà chạy trốn, trong lòng có một cái ý niệm mãnh liệt, nếu em dừng lại, em liền sẽ chết cho nên em không thể dừng lại -- sau lại, ba ba cùng em nói, tại nơi em được phát hiện ra và được cứu giúp, lòng bàn chân của em máu tươi đầm đìa, liền một khối hoàn chỉnh làn da cũng không có." Cẩm Vô Song đem cô ôm tới rồi trong lòng ngực, yên lặng không tiếng động mà an ủi. Nhưng thật ra Tiểu Phỉ Thúy trông lại như rất bình thản, không có biểu hiện thất lạc nào. Sau một lúc tạm dừng cô tiếp tục nói tiếp: "Kể từ đó trở về sau, trong một đoạn thời gian rất dài, em đối với việc bị bắt cóc đều không có cái ký ức gì, điều nhớ rõ duy nhất chính là không ngừng chạy không ngừng chạy, còn có kia vòng ở chóp mũi nhàn nhạt vị nước hoa --" "Vào thời điểm rời nhà trốn đi mấy ngày hôm trước, em lại nghe thấy được cái loại này mùi hương -- ở ta trên quần áo vị thúc thúc đã chết kia!" "Thúc thúc bởi vì nhiều năm trở nên yếu ớt, cho nên ông ấy cho em cảm giác chính là nước sát trùng cùng dược vị, cơ hồ em cũng đã quên rằng, ông ấy cũng sẽ giống người thường vậy, ăn mặc quần áo đẹp, trang điểm lịch sự văn nhã. Em chỉ nhớ rõ bộ dáng ông ấy trọng bộ đồ dành cho người bệnh, giống như cũng chỉ có cái dạng này. Lòng em thập phần hoảng hốt, thập phần hoảng loạn, chỉ cảm thấy đây là điều không hề có đạo lý. Chính là loại này ý niệm, tựa như quỷ hồn muốn quên đi mà không được, nó cứ quấn quanh ở trong óc. Em ở nhà nghẹn đến mức thập phần hoảng loạn. Đúng lúc này, có một cái biểu muội tới tìm, em liền trùm cô ấy lại, chính mình chạy ra bên ngoài để giải sầu, nhưng là kỳ thật lúc đó em cũng không biết nên đi nơi nào. Lúc ấy nhìn thấy một chiếc xe, liền tùy tiện leo lên. Em cảm thấy mình muốn tâm tình được thư giải một chút, sau lại trên xe nghe được người ta nói tới bài bạc, em cũng không biết là nghĩ tới chị, hay là nhớ tới những cái đó bọn bắt cóc từng thảo luận qua đánh bạc gì đó, em liền quyết định tới Las Vegas!" Cẩm Vô Song nhấm nuốt lời nói này của cô: "Tôi? Sau lại là bọn bắt cóc?" Tiểu Phỉ Thúy mặt đỏ lên: "Không có, chị nghe lầm rồi!" Trước hết Cẩm Vô Song cũng không vội so đo vấn đề "tôi" này. "Sau lại là bọn bắt cóc? Chúng nói như thế nào?" "Em đã nói rồi, người trong bóng đêm đãi thời gian lâu rồi, xúc giác cùng thính giác liền sẽ trở nên thực nhanh nhạy. Em cảm giác được lần đầu tiên cùng lần thứ hai, cũng không phải là cùng một người. Chuyện khác, em cũng không biết, em chỉ là có loại cảm giác này." (Ed cắt bỏ một khúc vì tác giả đã sửa lại đoạn này, nhằm để độc giả có thêm thời gian suy ngâm về hung thủ, sory). Cổ quyền của Nguyễn gia được kế thừa theo nguyên tắc: Chỉ phân phối trực thuộc quan hệ huyết thống! Nếu phối ngẫu có được, thì chỉ có thể có được từ chuyển nhượng của thê tử / trượng phu, nhưng quyền chuyển nhượng này không được lại lần nữa chuyển nhượng, người được chuyển nhượng này không được hưởng quyền chi phối cổ quyền. Vậy nên bà ta chỉ được hưởng cổ tức sinh ra từ số cổ quyền đó, sau khi người được chuyển nhượng này qua đời, số cổ quyền kia sẽ trực tiếp phân phối đến con cái trên tay, nếu không có con nối dõi, sẽ thu nhập vào công quỹ của công ty! Đây là vì để bảo đảm cổ quyền được nắm chặt chẽ ở trong tay người trong nhà! Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều năm qua, rất nhiều công ty lớn của quốc tế có ý đồ thu mua Nguyễn gia nhằm sở hữu được cả công ty nhưng cuối cùng không thể không thất bại. Bởi vì Nguyễn gia cổ quyền quá phát tán, lại quá tập trung! Người ngoài vô pháp lay động! Ba ba Tiểu Phỉ Thúy chuyển nhượng cho mẹ của cô 5% cổ quyền,, Tiểu Phỉ Thúy sinh hạ tới liền hỉên nhiên có được gia tộc phân phối 1% cổ quyền, sau đó vào các thời điểm Tiểu Phỉ Thúy 15 tuổi, 18 tuổi, 20 tuổi, ba cô lại chia ra thành nhiều lần tặng cùng, cho nên bản thân Tiểu Phỉ Thúy có được cổ quyền nhiều đạt 15%, hơn nữa ở quá phía sau, nhiều đạt 45%, xem như chân chính "Nắm quyền"! Quy định này là nhằm bảo đảm cổ phần luôn được lưu giữ trong tay của người trong nhà, cũng vì quy định này mà trong nhiều năm qua, rất nhiều công ty quốc tế lớn cố gắng thu mua cổ phần công ty của họ Nguyễn gia cuối cùng phải nhận lấy thất bại là bởi nguyên nhân này. Bởi vì cổ phần của họ Nguyễn gia quá phân tán, nhưng lại cũng lại quá tập trung, người ngoài không thể tác động!
Phụ thân của Tiểu Phỉ Thúy chuyển nhượng cho mẹ của cô năm phần trăm cổ phần, khi Tiểu Phỉ Thúy được sinh ra thì nghiễm nhiên cô lại được kế thừa từ gia tộc một phần trăm cổ phần. Sau đó, khi Tiểu Phỉ Thúy tròn 15 tuổi, 18 tuổi, 20 tuổi, cha cô lại chia ra nhiều lần tặng lại cho cô. Cho nên, đến lúc này, bản thân Tiểu Phỉ Thúy đã có được trong tay mười lăm phần trăm cổ phần. Sau khi cha của cô qua đời, thì trong tay của cô sẽ có hơn bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, nghiễm nhiên đến lúc đó cô sẽ được xem là người "nắm đại quyền" trong công ty của họ Nguyễn gia!
Nhưng bởi vì suy nghĩ cho tuổi của Tiểu Phỉ Thúy lúc đó còn nhỏ, lại vì che chở cho cái mạng nhỏ của cô, cho nên cha của Tiểu Phỉ Thúy đã dựng lên một cái di chúc thực cổ quái: trước khi Phỉ La (Tiểu Phỉ Thúy) tròn ba mươi lăm tuổi, lợi tức có được từ ba mươi phần trăm cổ phần của ông sẽ được phân phối theo quy định của gia tộc. Nếu Phỉ La (Tiểu Phỉ Thúy) bỏ mạng trước ba mươi lăm tuổi, dù là do chết tự nhiên hay do con người cố tình ra tay thì toàn bộ tiền lời đều sẽ được đem đi từ thiện.
Nói cách khác, Tiểu Phỉ Thúy có quyền sở hữu bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Thí dụ như thế này: khi có quyết sách trọng đại về công ty, nếu như cô nàng đại tiểu thư này mà không vui, cô có thể sử dụng một lá phiếu để phủ quyết, nhưng mà cô lại không thể có tiền lời có được từ ba mươi phần trăm cổ phần của ba ba cô (trước khi cô tròn ba mươi lăm tuổi), cái cô có được, chỉ có tiền lời từ mười lăm phần trăm cổ phần của chính mình mà thôi! Cho nên, Cẩm Vô Song suy đoán loại thứ ba có thể là: Người trong nhà làm, nhưng cùng ích lợi cũng không bao lớn quan hệ! Bởi vì cổ quyền thiếu, cho nên đạt được "Miễn phí ích lợi" tương đối cũng ít, so với chân tướng bại lộ nguy hiểm, nho nhỏ ích lợi liền không đáng nói đến! (Ed cắt bỏ một khúc vì tác giả đã sửa lại đoạn này, nhằm để độc giả có thêm thời gian suy ngâm về hung thủ, sory). Cả đêm tâm thần cô đều hoảng hốt, đến vũ khí được Phật gia đưa cho cô phòng thân khí cũng không còn tâm tình đâu mà nghiên cứu, rất nhiều ký ức đã bị chôn dấu, giờ đây như con đê bị thấm nước, từng chút một trào ra, thật ký ức nhiều hoảng hốt, cũng phảng phất như trở nên lời khẳng định -- Chỉ là, vẫn không có chứng cứ như cũ. Nhưng mà tình huống lúc này lại thật giống như tâm trạng của người bị trộm rìu, bởi vì trong lòng có nghi ngờ, nên nhìn thấy cái rìu nào cũng cảm thấy thật khả nghi! Tiểu Phỉ Thúy thực mê man! Cẩm Vô Song an ủi cô: "Có một số việc, chỉ cần có mở đầu liền sẽ không dễ dàng kết thúc. Đối phương bỗng nhiên sẽ trở nên nôn nóng như vậy, có lẽ vì trong lòng em có sự nhạy cảm nào đó mà không tự biết. Như vậy đi, chúng ta cứ việc chờ là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.