Chương 12: Lão bản Cẩm cùng Tiểu Phỉ Thúy ăn điểm tâm
Lưu Li Tú
08/07/2021
Sau khi được La Phỉ báo tin "Tui còn sống" thì Giang Thập Nhất rất hài lòng, cô còn không quên tiện thể trấn lột thái y Ôn một bữa ăn. Trước áp, à không phải, là cùng đồng chí Ôn Nhiên đồng hành, hướng tiệm ăn thẳng tiến.
Đồng chí Ôn không hề có một chút phản đối: cùng đồng chí Giang Thập Nhất trò chuyện thật là vui, vì thế nên ở bên ngoài ăn uống no nê, đến tận khi trong bụng không ních được thêm mới thôi!
Mới một phút trước còn thâm tình tỏ vẻ "Tôi sẽ yêu em cả đời" đồng chí La quả quyết khinh thường đồng chí Ôn rằng người này tự mình đa tình: ai muốn cậu cùng tôi ăn điểm tâm chứ! Tôi chỉ là không biết phòng ăn ở đâu, vậy nên tôi mới cần cậu theo tôi đi cà thẻ! Đồng chí Ôn lệ rơi đầy mặt: đến khi nước mắt mình tuôn rơi thì mới biết được đâu là chân tướng!
Đồng chí Ôn cực kỳ lo lắng khi không biết ở nhà ăn mọi người có suy đoán lung tung rằng cậu gây ra chuyện xấu là tìm cách đoạt "bạn gái" của lão bản hay không? Thái y Ôn quả quyết rút ra tấm thẻ nhà ăn đưa cho cô rồi dặn dò: "Tí nữa đem thẻ quẹt vào máy quét tự động một cái là được. Tôi chợt nhớ ra là mình còn có việc, tôi đi trước đây. Cô cứ từ từ mà dùng!" . truyện đam mỹ
La Phỉ phất phất tay: "Được rồi, lui ra đi!"
"Khốn kiếp!" Tiểu Ôn chân chó xoay người hoả tốc chạy thật xa. Người đẹp thì luôn rất đáng yêu, nhưng lão bản còn đáng sợ hơn, đời người quá ngắn ngủi. Tôi rút lui! Tôi rút lui! Tôi rút lui!
La mỹ nhân thu lại ống tay áo, tao nhã đi vào nhà ăn...
Cái gọi là vật sáng mà không tự biết là đây sao? Trong nháy mắt cảm nhận được vô số ánh mắt như đèn pha, La Phỉ thật ngượng ngùng. Các đồng chí, đừng nhiệt tình quá vậy! Ôi, làm người ta ngượng ngùng quá đi mà!
Bước đi trong cảm giác rất xấu hổ nhưng La Phỉ vẫn nhận ra. Ối chao ơi, mùi vị cháo nấm hương thịt nạc, vâng, lại còn có tôm chưng bọc bột, không tồi a! Lại còn có món thịt bò bắp xào lăn, thịt bò cay xắt miếng, thịt chưng trong lá sen... Nhà ăn của sòng bạc này thức ăn đừng ngon lành đến mức như vậy có được không?! La Phỉ đối với một loạt lưu sắc hương vị chảy nước miếng mà dứt khoát dõng dạc lên tiếng: "Tới thêm một người!"
Sư phụ nhà bếp hết sức lo sợ nhìn "bạn gái" của lão bản, anh nói: "Tiểu thư La, lão bản đã dặn dò chúng tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi!"
Bốn phía đồng thời "Ồ" nhỏ một lượt, vậy lời đồn tối hôm qua do đâu tới? Hừ, mới sáng sớm đã tú ân ái cái gì, thật đáng ghét!
Người đẹp La ngượng quá, phô trương như vậy làm gì, thật là xấu hổ mà!
Bếp trưởng cẩn thận bưng lên một bát cháo trắng còn ấm đưa cho La Phỉ, La Phỉ đưa tay đón nhận mà rơi lệ: có cần phải hẹp hòi như vậy hay không? Có cần phải có ham muốn trả thù như vậy hay không?
Chị thật muốn bên trong của tôi lõm xuống hay sao?
La Phỉ mỉm cười rồi đi tới một cái bàn ngồi xuống mà trong lòng đau thương không thôi: tình cảm tan vỡ rồi vậy mà vẫn còn muốn giả bộ ân ái tốt đẹp gì chứ! Trên bàn ăn các đồng chí rối rít né tránh sang chỗ khác, ngồi cùng bàn bạn gái lão bản là quá đại nghịch bất đạo rồi!
La Phỉ uống xong một chén cháo trắng loãng, cộng thêm hai bánh bao thịt lúc trước, giờ cảm giác... Lại còn đói bụng hơn!
Xức! Tù binh còn không được phép ngược đãi, huống chi mình lại không phải tù binh, quá không nhân đạo mà!
Lão bản Cẩm là cái đồ... cặn bã!
"Cặn bã" là vì tình cảm của mình còn chưa được thổ lộ, vậy nên hiện tại người đẹp La chỉ thấy được lão bản Cẩm là đồ cặn bã - cặn bã là cặn bã - nhưng mà soái quá đi!
Trước ánh mắt của mọi người, lão bản Cẩm chậm rãi đi tới, chiếc quần đen cùng áo sơ mi trắng đơn giản vậy nhưng vẫn đem khí chất cả người này vượt lên độ cao hoàn toàn so với mặt biển: tinh xảo, giản lược, lười nhác nhưng không mất xa hoa. Hoàn toàn là một bộ tinh lại anh nhàn, vừa ưu nhã lại vừa biếng nhác, còn La Phỉ đơn giản tổng quát thành hai chữ: bại hoại!
Người đẹp La khinh thường: là một kẻ đã có gia thất rồi, vậy mà lại còn giả trang lừa bịp mọi người, thật không biết xấu hổ!
Kẻ vô cùng "bại hoại" là lão bản Cẩm đơn giản chỉ muốn một bữa ăn sáng. Cô đưa mắt tìm đại một chỗ rồi bình tĩnh ngồi xuống, cùng La Phỉ cách xa mười vạn tám nghìn dặm, hơn nữa còn ra cái vẻ "Ai hả? Tôi không nhìn thấy a", khiến quần chúng đang xem không còn bình tĩnh được nữa: mới sáng sớm, vậy mà đôi tiểu tình lữ đã giận dỗi rồi sao?
Người đẹp La nhìn kẻ nào đó đang làm ra vẻ ta đây không thấy liền muốn nổi giận: em đang tồn tại đây! Em không phải là không khí, có được hay không? Bây giờ mới là sáng sớm, vậy mà chị đã lại muốn náo loạn à? Người đẹp La dứt khoát đứng lên, đi qua làm như "vô tình gặp được": "Ái chà, thật là tình cờ nha. A Song, chị cũng đến đây ăn điểm tâm hay sao?"
Cẩm Vô Song ngẩng đầu, cô hơi mỉm cười nhìn cái vẻ mặt giả dối của ai kia đang làm ra vẻ "Ái chà, thật tình cờ": "Đúng rồi! Cô ăn xong rồi? Cháo ngon không? Tối qua tôi đã phải dặn riêng cho cô đó."
La Phỉ nhe răng cười mà trông thật là nhăn nhó: "Rất cảm ơn chị. Chị thật là quá chu đáo mà. Biết em mới vừa bị bệnh xong, không thể ăn thức ăn cứng nên mới cho chuẩn bị cho em món cháo 'vô cùng dễ uống'. Chị làm em thật sự quá cảm động! Có thể được 'nhịn' như vậy thật sự là quá tốt rồi, em lại thấy tiếc cho chị!"
"(╯3╰)"!
Cái miệng nhỏ nhắn chu ra a rồi lại chu ra a, ở ngay trước mặt lão bản mà nũng nịu "hứ" một cái. Làm cho đám quần chúng trong nhà ăn trước sau đều một lòng nghĩ làm sao đưa lên được weibo hình ảnh lão bản cùng bạn gái lại đang chơi trò tú ân ái. Thật là quá đáng ghét đi mà!
Lão bản Cẩm:...
Trên mặt lão bản Cẩm đến một tế bào cũng không rung động. Cô nghiêng người che đi li cà phê đang được cô khuấy nhẹ chờ người kia diễn cho xong vở kịch của mình. Cô bình tĩnh ăn tiếp bữa sáng. "Không cần phải khách khí!", cô nói: "Nếu cô đã thích như vậy thì hãy ăn thêm một chút."
Người đẹp La ngồi xuống trước mặt cô rồi nói: "Chúng ta có nên tiếp tục thảo luận thêm một chút vấn đề 'lõm bên trong' hay không?"
Mặt lão bản Cẩm không đổi sắc: "Có thể a nếu cô muốn!"
"Nhân đây chúng ta cùng thảo luận thêm về vấn đề cô thích cỡ 36D luôn!"
"..." Không phải là vấn đề 34D nữa sao? Tại sao giờ lại thêm cái này? Không... Không phải là cái vấn đề này nha! La Phỉ vô cùng luống cuống, cô bị rơi vào bẫy rồi! Lão bản Cẩm thật bất đắc dĩ hỏi: "Vậy cô muốn cái gì?"
"Em muốn ăn tôm bọc bột, thịt bò xào, thịt bò cay xắt miếng cùng các thức khác!"
"Tôi đã lúc nào nói không cho phép cô ăn chưa?" Lão bản Cẩm kỳ quái hỏi ngược lại.
La Phỉ há miệng định cãi lại nhưng rồi lại dừng: đúng rồi, Cẩm Vô Song chỉ nói vì cô ấy chuẩn bị cháo loãng cho cô trong một tháng, chứ chưa hề nói rằng ngoài ra thì không được ăn những thứ khác a. La Phỉ thấy như mình bị lừa! Hu hu ~~~~(>_<)~~~~ người ta ăn hiếp mình đây mà!
La Phỉ quyết định cho mình ăn một trận đã đời. Dù sao cũng là thẻ của thái y Ôn, không chà thì thật hoài của! ~(≧▽≦)~ nhé nhé nhé! Mặt mày La Phỉ đều là cái vẻ tôi đây rất vui vẻ!
Cô ôm một đống đồ ăn rồi trở lại bàn Cẩm Vô Song. Cẩm Vô Song chớp mắt nhìn cái bàn bày đầy đồ ăn, cô thật rất muốn hỏi: cô ăn hết được chỗ này sao? Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì thấy không lên tiếng vẫn là tốt hơn. La tiểu thư là loại quái thú khó tin còn tồn tại trên đời này, cho nên "chút ít" thức ăn này với cô ấy đương nhiên không dùng để nói chơi!
Tiếp đó thì chỉ thấy chiếc đũa của người kia tung bay, phát huy hết bản lĩnh của - loài sói - phải - ăn đến vô cùng sung sướng. Cứ như thế, Cẩm Vô Song im lặng nhìn một lúc. Đáp lại cái nhìn ấy, tiểu thư La lại chỉ có biết nhai nuốt một cách ngấu nghiến nhưng mà lại như không phải là ngấu nghiến – có mâu thuẫn hay không đây?
Nhưng đó là sự thật: sự thèm muốn của tiểu thư La trông không khác gì dân chạy nạn, nhưng tư thái lại ưu nhã, cao quý giống như người của hoàng thất xứ Âu Châu. Rõ ràng là nhìn mà ngập tràn cảm xúc, khiến người xem phải sửng sốt, bội phục! Quả là hoa tuyệt thế!
Cẩm Vô Song còn chưa kịp uống xong li cà phê, vậy mà tiểu thư La đã ưu nhã đem toàn bộ thức ăn trên bàn quét sạch, rồi lộ ra một bộ cơm nước no nê, thỏa mãn, chỉ còn thiếu nước lấy tay sờ sờ bụng nhỏ rồi lại ợ hơi một cái nữa mà thôi. Còn suy nghĩ của La Phỉ về Cẩm Vô Song thì từ kẻ "ngược đãi" lúc này đã được sửa lại thành: lão bản Cẩm chỉ là có chút chất biến thái mà thôi!
La Phỉ hài lòng thở dài một hơi, cảm thán: "Đói bụng đã lâu, rốt cục cũng được ăn một bữa no rồi!" -- sao nghe vào những lời này chính mình cũng thấy lòng chua xót đây? Ôi, thì ra, một khi đã ra khỏi nhà, ăn gió nằm sương là chuyện dễ gặp, được ăn một bữa no lại là điều vô cùng may mắn!
Cẩm Vô Song: "..."
Cẩm Vô Song rốt cục không nhịn được: "Cô là người đáng thương như vậy thật sao?"
(Giang Thập Nhất: ~(≧▽≦)~ nhé nhé nhé! Thật là cao hứng đi mà! Thì ra là không phải chỉ có mình ta mới là người đỡ không lại thế công đáng thương của Tiểu Phỉ Thúy nha.)
Người đẹp La lập tức bày ra cái vẻ "hu hu hu" rất đáng thương: "Đúng vậy a, thật là đáng thương mà! Tối hôm qua cũng là bởi vì bụng quá đói nên em mới ngủ thiếp đi, vì thế mới không thể trở về cùng mọi người tiếp tục chơi bài được nữa. Người ta vì bụng đói nên mới cố ngủ, bởi vì có ngủ thiếp đi thì mới không còn cảm giác được cái gì nữa, những lúc như vậy thì sẽ quên đi chuyện đói bụng!" Dùng giấc ngủ để đánh bại cơn đói bụng, thật là làm cho người ta không thể không xót xa! Mắt người đẹp La rưng rưng!
Lão bản Cẩm: "..."
Cẩm Vô Song nhận ra được là người này chắc chắn là thuộc về dạng người chỉ cần cho chút ánh mặt trời thì rực rỡ, cho chút nước sông thì sẽ tràn lan ánh dương quang sáng lạn, nói hươu nói vượn hoặc bất cứ cái gì cũng có thể nói ra được... Quả là hoa tuyệt thế mà!
Cẩm Vô Song ăn xong bữa ăn sáng. Đến lúc trở về "nhà" của cô ở trên lầu 7 được rồi.
Cẩm Vô Song trở lại tầng cao nhất.
La Phỉ nhắm mắt đi theo. Cẩm Vô Song nhăn mặt: "Cô muốn làm gì?"
La Phỉ dùng ánh mắt vô cùng hoang mang mà nhìn cô: "Làm gì hả? Em chỉ là muốn được ở bên chị mà thôi."
Ánh mắt của cô lại sáng ngời, nhìn vẻ mặt lại càng thấy vô cùng ngây thơ, nó khiến cho Cẩm Vô Song phải sửng sốt mất một lúc. Cô ấn thang máy của mình rồi trả lời tỉnh rụi: "Không được! Tôi không muốn!" Cô có thể để mặc cho người này ở bên cạnh càn quấy, nhưng cô không thích bất cứ người nào được vào khu vực riêng tư của mình.
La Phỉ giãy dụa trong sợ hãi mà kêu lên: "Tại sao a?"
Lão bản Cẩm lạnh lùng trả lời: "Bởi vì tôi không thích a!"
Tiểu Phỉ Thúy cắn khăn tay: "Tại sao lại như vậy? Còn không phải chúng ta sẽ kết hôn hay sao?"
"..." Kết hôn? Da đầu lão bản Cẩm trở nên tê rần, cô dứt khoát bước vào thang máy, bỏ mặc... Tiểu Phỉ Thúy!
Tiểu Phỉ Thúy "anh anh anh" khóc một chặp, thấy vẫn không ai để ý đến mình thì đành lau nước mắt. Lại làm tiểu cường đập không chết mà tự mình lấy lại sức sống mới: Lão bản Cẩm thật đáng ghét, cho dù chị có không thích người ngoài đi chăng nữa thì cũng có thể đừng biểu hiện rõ ràng đến như vậy có được không?
Hừ!
Đưa tay phủi phủi đít, La Phỉ quyết định đi tìm thái y Ôn để chơi cùng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bệnh trên bắp tay lại phát tác, đau quá!
Đồng chí Ôn không hề có một chút phản đối: cùng đồng chí Giang Thập Nhất trò chuyện thật là vui, vì thế nên ở bên ngoài ăn uống no nê, đến tận khi trong bụng không ních được thêm mới thôi!
Mới một phút trước còn thâm tình tỏ vẻ "Tôi sẽ yêu em cả đời" đồng chí La quả quyết khinh thường đồng chí Ôn rằng người này tự mình đa tình: ai muốn cậu cùng tôi ăn điểm tâm chứ! Tôi chỉ là không biết phòng ăn ở đâu, vậy nên tôi mới cần cậu theo tôi đi cà thẻ! Đồng chí Ôn lệ rơi đầy mặt: đến khi nước mắt mình tuôn rơi thì mới biết được đâu là chân tướng!
Đồng chí Ôn cực kỳ lo lắng khi không biết ở nhà ăn mọi người có suy đoán lung tung rằng cậu gây ra chuyện xấu là tìm cách đoạt "bạn gái" của lão bản hay không? Thái y Ôn quả quyết rút ra tấm thẻ nhà ăn đưa cho cô rồi dặn dò: "Tí nữa đem thẻ quẹt vào máy quét tự động một cái là được. Tôi chợt nhớ ra là mình còn có việc, tôi đi trước đây. Cô cứ từ từ mà dùng!" . truyện đam mỹ
La Phỉ phất phất tay: "Được rồi, lui ra đi!"
"Khốn kiếp!" Tiểu Ôn chân chó xoay người hoả tốc chạy thật xa. Người đẹp thì luôn rất đáng yêu, nhưng lão bản còn đáng sợ hơn, đời người quá ngắn ngủi. Tôi rút lui! Tôi rút lui! Tôi rút lui!
La mỹ nhân thu lại ống tay áo, tao nhã đi vào nhà ăn...
Cái gọi là vật sáng mà không tự biết là đây sao? Trong nháy mắt cảm nhận được vô số ánh mắt như đèn pha, La Phỉ thật ngượng ngùng. Các đồng chí, đừng nhiệt tình quá vậy! Ôi, làm người ta ngượng ngùng quá đi mà!
Bước đi trong cảm giác rất xấu hổ nhưng La Phỉ vẫn nhận ra. Ối chao ơi, mùi vị cháo nấm hương thịt nạc, vâng, lại còn có tôm chưng bọc bột, không tồi a! Lại còn có món thịt bò bắp xào lăn, thịt bò cay xắt miếng, thịt chưng trong lá sen... Nhà ăn của sòng bạc này thức ăn đừng ngon lành đến mức như vậy có được không?! La Phỉ đối với một loạt lưu sắc hương vị chảy nước miếng mà dứt khoát dõng dạc lên tiếng: "Tới thêm một người!"
Sư phụ nhà bếp hết sức lo sợ nhìn "bạn gái" của lão bản, anh nói: "Tiểu thư La, lão bản đã dặn dò chúng tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi!"
Bốn phía đồng thời "Ồ" nhỏ một lượt, vậy lời đồn tối hôm qua do đâu tới? Hừ, mới sáng sớm đã tú ân ái cái gì, thật đáng ghét!
Người đẹp La ngượng quá, phô trương như vậy làm gì, thật là xấu hổ mà!
Bếp trưởng cẩn thận bưng lên một bát cháo trắng còn ấm đưa cho La Phỉ, La Phỉ đưa tay đón nhận mà rơi lệ: có cần phải hẹp hòi như vậy hay không? Có cần phải có ham muốn trả thù như vậy hay không?
Chị thật muốn bên trong của tôi lõm xuống hay sao?
La Phỉ mỉm cười rồi đi tới một cái bàn ngồi xuống mà trong lòng đau thương không thôi: tình cảm tan vỡ rồi vậy mà vẫn còn muốn giả bộ ân ái tốt đẹp gì chứ! Trên bàn ăn các đồng chí rối rít né tránh sang chỗ khác, ngồi cùng bàn bạn gái lão bản là quá đại nghịch bất đạo rồi!
La Phỉ uống xong một chén cháo trắng loãng, cộng thêm hai bánh bao thịt lúc trước, giờ cảm giác... Lại còn đói bụng hơn!
Xức! Tù binh còn không được phép ngược đãi, huống chi mình lại không phải tù binh, quá không nhân đạo mà!
Lão bản Cẩm là cái đồ... cặn bã!
"Cặn bã" là vì tình cảm của mình còn chưa được thổ lộ, vậy nên hiện tại người đẹp La chỉ thấy được lão bản Cẩm là đồ cặn bã - cặn bã là cặn bã - nhưng mà soái quá đi!
Trước ánh mắt của mọi người, lão bản Cẩm chậm rãi đi tới, chiếc quần đen cùng áo sơ mi trắng đơn giản vậy nhưng vẫn đem khí chất cả người này vượt lên độ cao hoàn toàn so với mặt biển: tinh xảo, giản lược, lười nhác nhưng không mất xa hoa. Hoàn toàn là một bộ tinh lại anh nhàn, vừa ưu nhã lại vừa biếng nhác, còn La Phỉ đơn giản tổng quát thành hai chữ: bại hoại!
Người đẹp La khinh thường: là một kẻ đã có gia thất rồi, vậy mà lại còn giả trang lừa bịp mọi người, thật không biết xấu hổ!
Kẻ vô cùng "bại hoại" là lão bản Cẩm đơn giản chỉ muốn một bữa ăn sáng. Cô đưa mắt tìm đại một chỗ rồi bình tĩnh ngồi xuống, cùng La Phỉ cách xa mười vạn tám nghìn dặm, hơn nữa còn ra cái vẻ "Ai hả? Tôi không nhìn thấy a", khiến quần chúng đang xem không còn bình tĩnh được nữa: mới sáng sớm, vậy mà đôi tiểu tình lữ đã giận dỗi rồi sao?
Người đẹp La nhìn kẻ nào đó đang làm ra vẻ ta đây không thấy liền muốn nổi giận: em đang tồn tại đây! Em không phải là không khí, có được hay không? Bây giờ mới là sáng sớm, vậy mà chị đã lại muốn náo loạn à? Người đẹp La dứt khoát đứng lên, đi qua làm như "vô tình gặp được": "Ái chà, thật là tình cờ nha. A Song, chị cũng đến đây ăn điểm tâm hay sao?"
Cẩm Vô Song ngẩng đầu, cô hơi mỉm cười nhìn cái vẻ mặt giả dối của ai kia đang làm ra vẻ "Ái chà, thật tình cờ": "Đúng rồi! Cô ăn xong rồi? Cháo ngon không? Tối qua tôi đã phải dặn riêng cho cô đó."
La Phỉ nhe răng cười mà trông thật là nhăn nhó: "Rất cảm ơn chị. Chị thật là quá chu đáo mà. Biết em mới vừa bị bệnh xong, không thể ăn thức ăn cứng nên mới cho chuẩn bị cho em món cháo 'vô cùng dễ uống'. Chị làm em thật sự quá cảm động! Có thể được 'nhịn' như vậy thật sự là quá tốt rồi, em lại thấy tiếc cho chị!"
"(╯3╰)"!
Cái miệng nhỏ nhắn chu ra a rồi lại chu ra a, ở ngay trước mặt lão bản mà nũng nịu "hứ" một cái. Làm cho đám quần chúng trong nhà ăn trước sau đều một lòng nghĩ làm sao đưa lên được weibo hình ảnh lão bản cùng bạn gái lại đang chơi trò tú ân ái. Thật là quá đáng ghét đi mà!
Lão bản Cẩm:...
Trên mặt lão bản Cẩm đến một tế bào cũng không rung động. Cô nghiêng người che đi li cà phê đang được cô khuấy nhẹ chờ người kia diễn cho xong vở kịch của mình. Cô bình tĩnh ăn tiếp bữa sáng. "Không cần phải khách khí!", cô nói: "Nếu cô đã thích như vậy thì hãy ăn thêm một chút."
Người đẹp La ngồi xuống trước mặt cô rồi nói: "Chúng ta có nên tiếp tục thảo luận thêm một chút vấn đề 'lõm bên trong' hay không?"
Mặt lão bản Cẩm không đổi sắc: "Có thể a nếu cô muốn!"
"Nhân đây chúng ta cùng thảo luận thêm về vấn đề cô thích cỡ 36D luôn!"
"..." Không phải là vấn đề 34D nữa sao? Tại sao giờ lại thêm cái này? Không... Không phải là cái vấn đề này nha! La Phỉ vô cùng luống cuống, cô bị rơi vào bẫy rồi! Lão bản Cẩm thật bất đắc dĩ hỏi: "Vậy cô muốn cái gì?"
"Em muốn ăn tôm bọc bột, thịt bò xào, thịt bò cay xắt miếng cùng các thức khác!"
"Tôi đã lúc nào nói không cho phép cô ăn chưa?" Lão bản Cẩm kỳ quái hỏi ngược lại.
La Phỉ há miệng định cãi lại nhưng rồi lại dừng: đúng rồi, Cẩm Vô Song chỉ nói vì cô ấy chuẩn bị cháo loãng cho cô trong một tháng, chứ chưa hề nói rằng ngoài ra thì không được ăn những thứ khác a. La Phỉ thấy như mình bị lừa! Hu hu ~~~~(>_<)~~~~ người ta ăn hiếp mình đây mà!
La Phỉ quyết định cho mình ăn một trận đã đời. Dù sao cũng là thẻ của thái y Ôn, không chà thì thật hoài của! ~(≧▽≦)~ nhé nhé nhé! Mặt mày La Phỉ đều là cái vẻ tôi đây rất vui vẻ!
Cô ôm một đống đồ ăn rồi trở lại bàn Cẩm Vô Song. Cẩm Vô Song chớp mắt nhìn cái bàn bày đầy đồ ăn, cô thật rất muốn hỏi: cô ăn hết được chỗ này sao? Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì thấy không lên tiếng vẫn là tốt hơn. La tiểu thư là loại quái thú khó tin còn tồn tại trên đời này, cho nên "chút ít" thức ăn này với cô ấy đương nhiên không dùng để nói chơi!
Tiếp đó thì chỉ thấy chiếc đũa của người kia tung bay, phát huy hết bản lĩnh của - loài sói - phải - ăn đến vô cùng sung sướng. Cứ như thế, Cẩm Vô Song im lặng nhìn một lúc. Đáp lại cái nhìn ấy, tiểu thư La lại chỉ có biết nhai nuốt một cách ngấu nghiến nhưng mà lại như không phải là ngấu nghiến – có mâu thuẫn hay không đây?
Nhưng đó là sự thật: sự thèm muốn của tiểu thư La trông không khác gì dân chạy nạn, nhưng tư thái lại ưu nhã, cao quý giống như người của hoàng thất xứ Âu Châu. Rõ ràng là nhìn mà ngập tràn cảm xúc, khiến người xem phải sửng sốt, bội phục! Quả là hoa tuyệt thế!
Cẩm Vô Song còn chưa kịp uống xong li cà phê, vậy mà tiểu thư La đã ưu nhã đem toàn bộ thức ăn trên bàn quét sạch, rồi lộ ra một bộ cơm nước no nê, thỏa mãn, chỉ còn thiếu nước lấy tay sờ sờ bụng nhỏ rồi lại ợ hơi một cái nữa mà thôi. Còn suy nghĩ của La Phỉ về Cẩm Vô Song thì từ kẻ "ngược đãi" lúc này đã được sửa lại thành: lão bản Cẩm chỉ là có chút chất biến thái mà thôi!
La Phỉ hài lòng thở dài một hơi, cảm thán: "Đói bụng đã lâu, rốt cục cũng được ăn một bữa no rồi!" -- sao nghe vào những lời này chính mình cũng thấy lòng chua xót đây? Ôi, thì ra, một khi đã ra khỏi nhà, ăn gió nằm sương là chuyện dễ gặp, được ăn một bữa no lại là điều vô cùng may mắn!
Cẩm Vô Song: "..."
Cẩm Vô Song rốt cục không nhịn được: "Cô là người đáng thương như vậy thật sao?"
(Giang Thập Nhất: ~(≧▽≦)~ nhé nhé nhé! Thật là cao hứng đi mà! Thì ra là không phải chỉ có mình ta mới là người đỡ không lại thế công đáng thương của Tiểu Phỉ Thúy nha.)
Người đẹp La lập tức bày ra cái vẻ "hu hu hu" rất đáng thương: "Đúng vậy a, thật là đáng thương mà! Tối hôm qua cũng là bởi vì bụng quá đói nên em mới ngủ thiếp đi, vì thế mới không thể trở về cùng mọi người tiếp tục chơi bài được nữa. Người ta vì bụng đói nên mới cố ngủ, bởi vì có ngủ thiếp đi thì mới không còn cảm giác được cái gì nữa, những lúc như vậy thì sẽ quên đi chuyện đói bụng!" Dùng giấc ngủ để đánh bại cơn đói bụng, thật là làm cho người ta không thể không xót xa! Mắt người đẹp La rưng rưng!
Lão bản Cẩm: "..."
Cẩm Vô Song nhận ra được là người này chắc chắn là thuộc về dạng người chỉ cần cho chút ánh mặt trời thì rực rỡ, cho chút nước sông thì sẽ tràn lan ánh dương quang sáng lạn, nói hươu nói vượn hoặc bất cứ cái gì cũng có thể nói ra được... Quả là hoa tuyệt thế mà!
Cẩm Vô Song ăn xong bữa ăn sáng. Đến lúc trở về "nhà" của cô ở trên lầu 7 được rồi.
Cẩm Vô Song trở lại tầng cao nhất.
La Phỉ nhắm mắt đi theo. Cẩm Vô Song nhăn mặt: "Cô muốn làm gì?"
La Phỉ dùng ánh mắt vô cùng hoang mang mà nhìn cô: "Làm gì hả? Em chỉ là muốn được ở bên chị mà thôi."
Ánh mắt của cô lại sáng ngời, nhìn vẻ mặt lại càng thấy vô cùng ngây thơ, nó khiến cho Cẩm Vô Song phải sửng sốt mất một lúc. Cô ấn thang máy của mình rồi trả lời tỉnh rụi: "Không được! Tôi không muốn!" Cô có thể để mặc cho người này ở bên cạnh càn quấy, nhưng cô không thích bất cứ người nào được vào khu vực riêng tư của mình.
La Phỉ giãy dụa trong sợ hãi mà kêu lên: "Tại sao a?"
Lão bản Cẩm lạnh lùng trả lời: "Bởi vì tôi không thích a!"
Tiểu Phỉ Thúy cắn khăn tay: "Tại sao lại như vậy? Còn không phải chúng ta sẽ kết hôn hay sao?"
"..." Kết hôn? Da đầu lão bản Cẩm trở nên tê rần, cô dứt khoát bước vào thang máy, bỏ mặc... Tiểu Phỉ Thúy!
Tiểu Phỉ Thúy "anh anh anh" khóc một chặp, thấy vẫn không ai để ý đến mình thì đành lau nước mắt. Lại làm tiểu cường đập không chết mà tự mình lấy lại sức sống mới: Lão bản Cẩm thật đáng ghét, cho dù chị có không thích người ngoài đi chăng nữa thì cũng có thể đừng biểu hiện rõ ràng đến như vậy có được không?
Hừ!
Đưa tay phủi phủi đít, La Phỉ quyết định đi tìm thái y Ôn để chơi cùng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bệnh trên bắp tay lại phát tác, đau quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.