Chương 48: Lời đồn cùng uy phong của đồng chí Tiểu Phỉ Thúy
Lưu Li Tú
16/08/2021
Hôm nay Cẩm Vô Song về nhà, cậu em út du học từ Pháp trở về, vì thế mà Cẩm lão thái thái gọi cô về nhà ăn cơm.
Gần đây Cẩm lão thái thái cùng con dâu của mình vẫn theo dõi diễn đàn Bát quái của sòng bạc mà thấy cực kỳ vui vẻ. Lần trước không moi được tin gì từ cô nàng giảo hoạt Tiểu Phỉ Thúy thì rất là không cam lòng, cho nên mới giựt giây cho Cẩm Vô Song mang theo Tiểu Phỉ Thúy về nhà. Vậy nhưng Cẩm Vô Song lại không để ý đến cô ấy. Ở bên ngoài nháo cô sẽ xem như bỏ qua, còn muốn lại đem cô ta về trong nhà hả, một lần là đủ rồi. Nếu cô ta mà còn trở lại một lần nữa, không bảo đảm là cô sẽ không hạ độc thủ nha.
Tiểu Phỉ Thúy ở trong bệnh viện gào khóc một ngày, hai ngày. Cô bị Cẩm Vô Song đả kích khiến cho tinh thần cực kỳ sa sút, không còn đâu hào hứng để mà tiếp tục đi quấy rối người ta nữa. Đã thế đồng chí Ôn cũng lại cho rằng cô cũng biết tin lão bản Cẩm đã trở về nhà, hiện tại không có mặt tại Las Vegas, vì vậy mà không nói. Cho nên đồng chí Tiểu Phỉ Thúy không hề hay biết. Cô được xuất viện, còn nửa ngày rảnh rỗi không có việc gì làm đến phát chán, nhưng cô cố gắng kìm chế chính mình. Không có việc gì thì cũng đừng đi tìm Cẩm Vô Song, miễn cho người ta đã không thích lại còn ghét mình thêm. Cuối cùng cô lại biết được lão bản Cẩm đã về nhà, thế nên cô buồn bực cả buổi: thật là lãng phí công phiền lòng!
Lão bản Hoàng mua bán không thành vậy mà còn có thể nhân nghĩa, à không phải, theo đuổi không thành mà vẫn nhân nghĩa! Biết La Phỉ đã được ra viện, ông liền phái người đưa tới một bó hoa tươi thật lớn bày tỏ động viên cùng lời chúc mừng người đẹp La được ra viện. Cứ như vậy, bó hoa lớn bày tràn cả một góc phòng của La Phỉ trông cực kỳ tráng lệ. Việc làm này khiến cho đám chị em trong sòng bạc cực kỳ hâm mộ cùng đố kỵ: cùng là người so với người mà sao khác biệt đến vậy chứ, thật là tức điên lên được mà. Lão nương đây ngay đến một nhánh cỏ cũng không người tặng là sao? Ánh mắt của đồng chí Ôn thì thực tế hơn, tay vuốt bó hoa Lili, miệng chắc lưỡi: "Chỗ này hết bao nhiêu tiền vậy a?!" Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Cẩm Vô Song đâm thọc: "Lão bản, lão bản Hoàng lại câu dẫn Tiểu Phỉ Thúy. Ông ấy tặng một bó hoa vừa quí phái vừa thật lớn, có phải chị cũng nên tỏ vẻ hay không?" Lão bản Cẩm nghe xong đến hừ một tiếng cũng không có đã cúp điện thoại, làm cho Ôn Nhiên rất mất mặt. Lão bản đúng là cái loại chết bầm, trừ hoàng tử bị cận thị mắt toét ra còn ai sẽ thích a? Cậu cũng không rõ Tiểu Phỉ Thúy có thích lão bản hay không. Có đôi khi cậu cảm giác người này có thích, nhưng có đôi khi lại cảm giác như cô ấy chẳng tỏ ra quan tâm. Cậu nghe Thập Nhất nói, trong nhà Tiểu Phỉ Thúy được đề cử hẳn một đại đội vị hôn phu, nếu lão bản của cậu có ý mà lại cứ tiếp tục như vậy thì cậu xem ra lão bản thật sự gặp nguy rồi! Nhưng mà, lão bản - hoàng đế còn chưa gấp, thì cậu, kẻ thái giám hèn mọn - gấp cái gì? A phi! Cậu lại như vậy nữa rồi! Gần đây nhất định là do giấc ngủ không đủ, bộ não thiếu dưỡng khí mới sinh ra lời nói kỳ quái như vậy! Bất quá, có phải là mình đã quá nhiều chuyện quá hay không đây? Ôn Nhiên tự nhắc nhở chính mình, rồi sau đó lại cảm thấy lão bản quá ngu ngơ. Nếu không có một tên chó săn như cậu nhắc nhở thì có cho mười năm chị ấy cũng tìm không được, dù chỉ cả một cái muội tử. Nghĩ vậy cậu lại thấy không còn ấm ức nữa. Sau đó cậu tìm Tiểu Phỉ Thúy buôn chuyện: "Tiểu Phỉ Thúy a, cô thích lão bản chúng tôi hay sao?" Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy thực bình tĩnh bốn lạng đẩy ngàn cân, ấm thanh mềm giọng: "Quả Quả, tôi đối với anh là tình yêu, như chính sách đối với Hồng Kông, 50 năm không thay đổi!" Ôn Nhiên nháy mắt nhớ tới lão bản cũng từng nói với cậu câu nói ác độc kia: "Ôn Nhiên, cậu chính là chân ái của tôi ", vì vậy mà cậu không còn gì để nói nữa.
Tiểu Phỉ Thúy đuổi xong cái kẻ nông cạn không biết tự lượng sức mình là Ôn Quả Nhiên đi xong thì thực vui vẻ mà gọi điện cho lão bản Hoàng nói lời cảm tạ. Vị trung niên ngây thơ - đúng vậy, người như lão bản Hoàng không từng nói qua chuyện yêu đương, đương nhiên là còn ngây thơ - nghe được thanh âm của cô thấy cứ ngọt ngào như nước mật ong vậy! Lời này không phải chỉ là mến mà chính là yêu - như trái tim với vết thương chồng chất giờ lại bị vỡ tan thành trăm mảnh: vì cái gì, vì cái gì ông trời lại tàn nhẫn đến như vậy, để cho tôi gặp được chân ái, lại để mất đi? Lão bản Hoàng rất ảm đạm, người khác thì không đáng kể, nhưng đây lại là Cẩm Vô Song! Ông đắc tội không nổi a! Lão bản Hoàng rất phiền muộn. Mà người còn lại cũng lại là như vậy!
Người nọ chính là Cẩm Vô Song.
Cẩm Vô Song vừa về tới nhà đã bị Cẩm lão thái thái hỏi tam vấn tứ xoắn xuýt – bạn đừng hiểu lầm, bà tuyệt đối không xuất phát từ lòng từ ái của tình mẫu tử mà thuần túy là xuất phát từ tâm địa đen tối đến cả người ngoài ai cũng có thể nhận ra: bởi vì cái tiết mục bát quái - buôn chuyện mà thôi. Cẩm Vô Song nghe mà thấy quá phiền não. Thật vất vả mới được yên tĩnh vài ngày khi không bị người nào đó huyên náo nha. Trong khiở đây cô lại không thể rống người nhà được. Điều này đem đến cho cô cảm giác hết sức buồn bực, thực hận không thể có cửa như ý* để lập tức mang La Phỉ trở lại ném cho bọn họ để cho bản thân được thanh nhàn cùng an tĩnh.
* Chắc ý ẻm là cái cửa thần kỳ của Đô rê mon í.
Cô thực buồn bực. Vì cái gì mà mọi người lại đương nhiên cho rằng cô thích La Phỉ? Bọn họ rốt cuộc căn cứ vào đâu vậy? Chỉ vì cô ta xuất hiện bên cạnh cô mà cô sẽ liền trở thành kẻ không có tiết tháo đã đành, vậy mà lại còn là kẻ tùy tiện dâm đãng?
Cô tự thấy rằng mình đối xử tốt với La Phỉ đơn giản là vì... Không xong rồi, hình như là không có nguyên nhân đặc biệt gì cả! Đại khái là bởi vì nhàm chán đi! Ban đầu là cảm thấy người này thật quá khả nghi, sau thì lại cảm thấy cái đầu nhỏ ấy thì có thể làm được cái gì! Cô từng muốn lợi dụng người này đi giải quyết một ít đối thủ, kết quả lại bị lão bản Hoàng một phen phá đám. Có lúc cô cảm thấy cô ta chỉ là một tiểu bạch si ngây ngốc - vì thế sẽ không được như cô kì vọng. Sau đó, người nào đó cứ như vậy đương nhiên tồn tại bên cạnh cô. Cô ta da mặt dày vô biên, lại thích nói hươu nói vượn, thường xuyên gây náo loạn, rồi lại thông minh để không đến mức quá phận. Làm cho người ta hận đến răng nanh ngứa ngáy nhưng cũng không tới mức để cho cô phải chặt bỏ chân tay ai đó cho hả dạ. Cho nên có đôi khi cô dù thực tức giận nhưng cũng lại thấy không đến nỗi nào. Mấy ngày nay người kia đại khái bị cô đả kích đến nỗi "trái tim thủy tinh nhỏ vỡ nát" - như lời người ấy nói - mà không còn tới quấy rối cô nữa. Ấy thế nhưng, kết quả lại là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Không biết kẻ ngu ngốc ấy bây giờ thế nào rồi? Cô biết hôm nay là ngày người nào đó xuất viện, Ôn Nhiên đã báo cáo qua. Cô vốn đã nghĩ là người nào đó sẽ lại gọi điện để quấy rối mình, kết quả là cả buổi cũng không có động tĩnh nào. Thật là thập phần ngoài tưởng tượng mà!
Lão bản Cẩm cảm thấy có chút không bình thường. Người nào đó quá im lặng sẽ làm cho người ta có cảm giác không thích hợp. Bởi vì cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Một người vốn hay gây huyên náo bỗng nhiên im hơi lặng tiếng dễ khiến người ta nghi ngờ là người đó có phải hay không... bị bệnh?... ít nhất Cẩm Vô Song đã nghĩ như vậy.Ở bệnh viện 24 giờ có người trông nom, không cần lo lắng xảy ra chuyện gì. Mà sòng bạc lại là nơi phức tạp, dù là có Ôn Nhiên thì cũng sẽ có lúc tan tầm về nhà hoặc không có thời gian quan tâm. Cẩm Vô Song lo lắng, có nên gọi Đoan Chính hoặc là ai đó đi xem người nào đó một chút hay không?
Sau đó, tiếng đập cửa vang lên. Là Cẩm Vô Hà. Cẩm Vô Hà tìm cô để bàn chuyện công việc. Công ty của họ vừa nghiên cứu được một hệ thống bảo vệ mới, cô muốn cho Cẩm Vô Song hợp tác làm phần thí nghiệm. Hai người dùng nửa giờ để thương lượng việc nghiên cứu, thiết kế cùng bố trí, sắp đặt thiết bị là xong. Cẩm Vô Hà chợt cười cười phun ra một câu: "Mẹ nói là em có tình địch, có thật không đấy? Khó giải quyết lắm hay sao?"
Cẩm Vô Song: "!!!"
Cô thật sự không cần phải đóng cửa cái diễn đàn Bát quái tội nghiệt kia sao?
Cẩm Vô Song lườm cô một cái: "Mẹ hồ nháo, chị cũng đừng đi theo." Cô cảm thấy ấn đường có chút đau nhức.
"Nói vậy nghĩa là sự thật? Người khác đã tặng hoa, vậy mà em lại chẳng làm gì cả hay sao?"
Cẩm Vô Song hoàn toàn vô lực. Khoa học kỹ thuật quả là phát triển, làm cho cái diễn đàn Bát quái chỉ trong nháy mắt đã vượt xa đến nghìn dặm! Cô tức giận: " Tốt nhất là cô ta nên biến mất!"
Cẩm Vô Hà tựa tiếu phi tiếu, phát ra một tiếng: "À ha!" mà không rõ là ý gì!
Cẩm Vô Song lần thứ hai xem thường cô. "Việc này quyết định như vậy đi, cuối tuần chị cho người đưa thiết bị đến. Bây giờ em muốn đi tắm rửa!" Cô quyết định trục khách. Cẩm Vô Hà nhún nhún vai, không sao cả, rồi đi thẳng. Cô vừa đi khỏi thì lại một cậu trai tuấn tú thò đầu vào, là cậu em út của Cẩm Vô Song, Vân Ảnh. Cậu hỏi: "Chị, có thật là chị đã có bạn gái hay không?"
Cẩm Vô Song: "!!!" Trong lòng Cẩm Vô Song rít gào: tôi muốn rời nhà đi ở thuê!
Cẩm Vô Song đuổi hết được đám người nhà bát quái, đang muốn đi tắm rửa thì điện thoại lại vang lên. Cẩm Vô Song đón nghe, là quản lý Trương đánh tới. Quản lý Trương nói: "Lão bản, có một vị khách muốn được gặp cô! Hắn cầm thư giới thiệu đặc biệt tới, nói là muốn khiêu chiến với cô!"
Cẩm Vô Song cảm thấy đau cả đầu, nhức cả óc. Từ khi cô đạt được danh hiệu "Vua đánh bài" thì năm nào cũng có năm ba kẻ ngốc như vậy tìm đến cô để khiêu chiến, cô có ăn no rửng mỡ cũng không có nhiều tinh lực đến như vậy để mà ứng phó. Có điều, đây lại là thư giới thiệu đặc biệt? Cô bảo quản lý Trương chờ một chút rồi mở Computer, nhập vào hệ thống theo dõi sòng bạc. Quản lý Trương lập tức đem tần số có hình ảnh người nọ cùng thư giới thiệu đặc biệt phóng to ra cho cô xem. Người nọ tóc vàng mắt xanh, quốc tịch Mỹ, là một người con trai chừng hai mươi tuổi, ăn mặc bình thường, nhưng thần sắc trông lại khá trầm ổn, trong sự trầm ổn lại lộ ra một cỗ cuồng ngạo. Anh ta đang ngồi tại bàn số tám trong đại sảnh, trên mặt bàn đã chồng khá nhiều chip. Quản lý Trương nói người này đã thắng ít nhất trên mười vạn, đây là nguyên nhân khiến cậu ta ngồi phần lớn thời gian mà không động thủ. Thư giới thiệu là của tiến sĩ Mark, người vừa là sư phụ vừa là bạn hữu mà cô rất quí trọng. Trong thư nói rằng học sinh của ông là Blake vốn rất ngưỡng mộ cô, hy vọng có thể kết bạn, vân vân...
Nếu là sư phụ giới thiệu thì mình không dễ gì từ chối được. Cẩm Vô Song nghĩ nghĩ một lát rồi yêu cầu quản lý Trương chiếu lại quá trình Blake đánh bài cho cô xem. Cẩm Vô Song xem xong thì không hiểu sao lại nhớ tới cái ngày cô ở trong phòng giám sát để xem La Phỉ cùng Giang Thập Nhất đánh bài ở trong đại sảnh...
Mình đã có biện pháp!
Cô nói với quản lý Trương: "Anh hãy bảo La Phỉ cùng cậu ta chơi bài 21 điểm. Nói với La Phỉ rằng, nếu cô ta mà thắng thì toàn bộ số tiền cô ta đang nợ tôi sẽ được xóa bỏ."
La Phỉ liền nghênh ngang đi ra. Ôn Nhiên đi theo giúp vui kiêm làm hộ hoa sứ giả.
La Phỉ hỏi cậu trai có tên Blake: "Cậu tìm a Song hay sao?"
Blake nhìn cô mà không hiểu ra sao cả nên dùng tiếng Anh trả lời: "Tôi không biết tiếng Trung."
La Phỉ hỏi Ôn Nhiên: "Anh có biết tiếng Anh hay không?"
Ôn Nhiên quýnh lên, you find ashuang không?
Cậu tức giận: "Tôi mà biết thì đã không phải đi đăng ký học "lớp tiếng Anh dành cho trẻ em" nha!"
Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy thản nhiên nói: "Anh không biết a, không biết cũng tốt!"
Ôn Nhiên: "..."
Tiểu Phỉ Thúy chuyển sang dùng tiếng Anh để cùng Blake nói chuyện(!) Về sau Ôn Nhiên lại cùng Cẩm Vô Song đâm thọc khi kể lại: "Hai người ấy dùng tiếng từ sao Hỏa đến để nói chuyện thật lâu. Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy nói tiếng sao Hỏa rất tốt, chỉ là tôi không hiểu hai người đó nói cái gì."
Sau đó, sau đó hai người bọn họ quyết định kéo nhau đến... phòng khám nhỏ của thanh niên Ôn. Cả hai người - Tiểu Phỉ Thúy cùng Blake - đem cái chăn đơn của phòng bệnh trải ra trên nền nhà, rồi cùng ngồi lên đó, bắt đầu chơi bài. Hai người chơi cả thảy tám ván, nhiều hơn bình thường đến ba ván. Sau đó, khi mà màn đêm đã buông xuống, đồng chí Blake ủ rũ dẹp đường hồi phủ!
Cẩm Vô Song không nắm được tình huống, Ôn Nhiên lại nói không rõ, nên đành phải tự mình gọi điện thoại cho đồng chí Tiểu Phỉ Thúy hỏi cô cùng Blake nói gì đó, sao lại đem người ta biến thành như vậy... Cô trả lời thực khách khí mà không nói thẳng ra "tai họa". Quản lý Trương không bỏ lỡ cơ hội đâm thọc nói cái cậu Blake cao ngạo kia, lúc bỏ đi ngay cả giọng nói cũng thập phần thê lương... Còn đồng chí Tiểu Phỉ Thúy lại rất là hờn giận: "Tôi đã nhiệt tình tỏ lòng hiếu khách rồi mà, lại còn đối xử với cậu ta rất tốt. Đã vậy tôi còn kể chuyện xưa cho cậu ấy nghe nữa nha!"
Cẩm Vô Song rùng mình một cái. Là kể chuyện bán mình làm tang lễ cho cha hay sao? "Cô đã kể chuyện xưa nào vậy?" Cô giữ thật vững vàng tâm lý để hỏi.
"Trong núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương!"
Cẩm Vô Song bật cười "hì hì". Cái người này, kể câu chuyện cổ tích này thì đúng là quá làm tổn thương người ta rồi! "Sau đó thì sao?" "Sau đó lại kể chuyện Lỗ Ban đùa giỡn búa trước cửa!"
"!!!" Có cần phải kể mỗi chuyện cổ tích đều đâm vào nỗi đau của người khác như vậy hay không? Cẩm Vô Song bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm với cái cậu nhóc Blake kia. La tiểu thư thật là có công lực bỏ đá xuống giếng... nên không quá khó để tưởng tượng ra!
"Làm sao cô thuyết phục được cậu ta cùng cô chơi bài?"
"Việc ấy lại càng đơn giản hơn. Em nói với cậu ta là nếu thắng được em thì cậu có thể khiêu chiến với lão bản của chúng tôi... Này! A Song, bây giờ em không còn mắc nợ chị nữa có đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Số tiền em đã thắng thì làm sao bây giờ? Cũng phải trả chị hay sao?"
"!!!"
Cẩm Vô Song sợ hãi than: "Các cô vẫn đánh bạc?"
"Đương nhiên!!! Mỗi ván một vạn đô-la! Nếu thua em sẽ để Quả Quả bồi cậu ta qua đêm, bởi vì cậu ta nói Quả Quả trông thật là xinh đẹp!"
"!!!!" Cẩm Vô Song không biết nói cái gì cho phải! Ôn Nhiên nên thấy may mắn khi nghe hai người kia nói chuyện mà không hiểu cái gì!
Trong khi các cô nói chuyện thật cao hứng như vậy, đồng chí Quả Quả "xinh đẹp" đang rúc ở trong chăn lại bỗng nhiên nhảy mũi lia lịa!
Ai? Ai đang nói xấu cậu?
Gần đây Cẩm lão thái thái cùng con dâu của mình vẫn theo dõi diễn đàn Bát quái của sòng bạc mà thấy cực kỳ vui vẻ. Lần trước không moi được tin gì từ cô nàng giảo hoạt Tiểu Phỉ Thúy thì rất là không cam lòng, cho nên mới giựt giây cho Cẩm Vô Song mang theo Tiểu Phỉ Thúy về nhà. Vậy nhưng Cẩm Vô Song lại không để ý đến cô ấy. Ở bên ngoài nháo cô sẽ xem như bỏ qua, còn muốn lại đem cô ta về trong nhà hả, một lần là đủ rồi. Nếu cô ta mà còn trở lại một lần nữa, không bảo đảm là cô sẽ không hạ độc thủ nha.
Tiểu Phỉ Thúy ở trong bệnh viện gào khóc một ngày, hai ngày. Cô bị Cẩm Vô Song đả kích khiến cho tinh thần cực kỳ sa sút, không còn đâu hào hứng để mà tiếp tục đi quấy rối người ta nữa. Đã thế đồng chí Ôn cũng lại cho rằng cô cũng biết tin lão bản Cẩm đã trở về nhà, hiện tại không có mặt tại Las Vegas, vì vậy mà không nói. Cho nên đồng chí Tiểu Phỉ Thúy không hề hay biết. Cô được xuất viện, còn nửa ngày rảnh rỗi không có việc gì làm đến phát chán, nhưng cô cố gắng kìm chế chính mình. Không có việc gì thì cũng đừng đi tìm Cẩm Vô Song, miễn cho người ta đã không thích lại còn ghét mình thêm. Cuối cùng cô lại biết được lão bản Cẩm đã về nhà, thế nên cô buồn bực cả buổi: thật là lãng phí công phiền lòng!
Lão bản Hoàng mua bán không thành vậy mà còn có thể nhân nghĩa, à không phải, theo đuổi không thành mà vẫn nhân nghĩa! Biết La Phỉ đã được ra viện, ông liền phái người đưa tới một bó hoa tươi thật lớn bày tỏ động viên cùng lời chúc mừng người đẹp La được ra viện. Cứ như vậy, bó hoa lớn bày tràn cả một góc phòng của La Phỉ trông cực kỳ tráng lệ. Việc làm này khiến cho đám chị em trong sòng bạc cực kỳ hâm mộ cùng đố kỵ: cùng là người so với người mà sao khác biệt đến vậy chứ, thật là tức điên lên được mà. Lão nương đây ngay đến một nhánh cỏ cũng không người tặng là sao? Ánh mắt của đồng chí Ôn thì thực tế hơn, tay vuốt bó hoa Lili, miệng chắc lưỡi: "Chỗ này hết bao nhiêu tiền vậy a?!" Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Cẩm Vô Song đâm thọc: "Lão bản, lão bản Hoàng lại câu dẫn Tiểu Phỉ Thúy. Ông ấy tặng một bó hoa vừa quí phái vừa thật lớn, có phải chị cũng nên tỏ vẻ hay không?" Lão bản Cẩm nghe xong đến hừ một tiếng cũng không có đã cúp điện thoại, làm cho Ôn Nhiên rất mất mặt. Lão bản đúng là cái loại chết bầm, trừ hoàng tử bị cận thị mắt toét ra còn ai sẽ thích a? Cậu cũng không rõ Tiểu Phỉ Thúy có thích lão bản hay không. Có đôi khi cậu cảm giác người này có thích, nhưng có đôi khi lại cảm giác như cô ấy chẳng tỏ ra quan tâm. Cậu nghe Thập Nhất nói, trong nhà Tiểu Phỉ Thúy được đề cử hẳn một đại đội vị hôn phu, nếu lão bản của cậu có ý mà lại cứ tiếp tục như vậy thì cậu xem ra lão bản thật sự gặp nguy rồi! Nhưng mà, lão bản - hoàng đế còn chưa gấp, thì cậu, kẻ thái giám hèn mọn - gấp cái gì? A phi! Cậu lại như vậy nữa rồi! Gần đây nhất định là do giấc ngủ không đủ, bộ não thiếu dưỡng khí mới sinh ra lời nói kỳ quái như vậy! Bất quá, có phải là mình đã quá nhiều chuyện quá hay không đây? Ôn Nhiên tự nhắc nhở chính mình, rồi sau đó lại cảm thấy lão bản quá ngu ngơ. Nếu không có một tên chó săn như cậu nhắc nhở thì có cho mười năm chị ấy cũng tìm không được, dù chỉ cả một cái muội tử. Nghĩ vậy cậu lại thấy không còn ấm ức nữa. Sau đó cậu tìm Tiểu Phỉ Thúy buôn chuyện: "Tiểu Phỉ Thúy a, cô thích lão bản chúng tôi hay sao?" Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy thực bình tĩnh bốn lạng đẩy ngàn cân, ấm thanh mềm giọng: "Quả Quả, tôi đối với anh là tình yêu, như chính sách đối với Hồng Kông, 50 năm không thay đổi!" Ôn Nhiên nháy mắt nhớ tới lão bản cũng từng nói với cậu câu nói ác độc kia: "Ôn Nhiên, cậu chính là chân ái của tôi ", vì vậy mà cậu không còn gì để nói nữa.
Tiểu Phỉ Thúy đuổi xong cái kẻ nông cạn không biết tự lượng sức mình là Ôn Quả Nhiên đi xong thì thực vui vẻ mà gọi điện cho lão bản Hoàng nói lời cảm tạ. Vị trung niên ngây thơ - đúng vậy, người như lão bản Hoàng không từng nói qua chuyện yêu đương, đương nhiên là còn ngây thơ - nghe được thanh âm của cô thấy cứ ngọt ngào như nước mật ong vậy! Lời này không phải chỉ là mến mà chính là yêu - như trái tim với vết thương chồng chất giờ lại bị vỡ tan thành trăm mảnh: vì cái gì, vì cái gì ông trời lại tàn nhẫn đến như vậy, để cho tôi gặp được chân ái, lại để mất đi? Lão bản Hoàng rất ảm đạm, người khác thì không đáng kể, nhưng đây lại là Cẩm Vô Song! Ông đắc tội không nổi a! Lão bản Hoàng rất phiền muộn. Mà người còn lại cũng lại là như vậy!
Người nọ chính là Cẩm Vô Song.
Cẩm Vô Song vừa về tới nhà đã bị Cẩm lão thái thái hỏi tam vấn tứ xoắn xuýt – bạn đừng hiểu lầm, bà tuyệt đối không xuất phát từ lòng từ ái của tình mẫu tử mà thuần túy là xuất phát từ tâm địa đen tối đến cả người ngoài ai cũng có thể nhận ra: bởi vì cái tiết mục bát quái - buôn chuyện mà thôi. Cẩm Vô Song nghe mà thấy quá phiền não. Thật vất vả mới được yên tĩnh vài ngày khi không bị người nào đó huyên náo nha. Trong khiở đây cô lại không thể rống người nhà được. Điều này đem đến cho cô cảm giác hết sức buồn bực, thực hận không thể có cửa như ý* để lập tức mang La Phỉ trở lại ném cho bọn họ để cho bản thân được thanh nhàn cùng an tĩnh.
* Chắc ý ẻm là cái cửa thần kỳ của Đô rê mon í.
Cô thực buồn bực. Vì cái gì mà mọi người lại đương nhiên cho rằng cô thích La Phỉ? Bọn họ rốt cuộc căn cứ vào đâu vậy? Chỉ vì cô ta xuất hiện bên cạnh cô mà cô sẽ liền trở thành kẻ không có tiết tháo đã đành, vậy mà lại còn là kẻ tùy tiện dâm đãng?
Cô tự thấy rằng mình đối xử tốt với La Phỉ đơn giản là vì... Không xong rồi, hình như là không có nguyên nhân đặc biệt gì cả! Đại khái là bởi vì nhàm chán đi! Ban đầu là cảm thấy người này thật quá khả nghi, sau thì lại cảm thấy cái đầu nhỏ ấy thì có thể làm được cái gì! Cô từng muốn lợi dụng người này đi giải quyết một ít đối thủ, kết quả lại bị lão bản Hoàng một phen phá đám. Có lúc cô cảm thấy cô ta chỉ là một tiểu bạch si ngây ngốc - vì thế sẽ không được như cô kì vọng. Sau đó, người nào đó cứ như vậy đương nhiên tồn tại bên cạnh cô. Cô ta da mặt dày vô biên, lại thích nói hươu nói vượn, thường xuyên gây náo loạn, rồi lại thông minh để không đến mức quá phận. Làm cho người ta hận đến răng nanh ngứa ngáy nhưng cũng không tới mức để cho cô phải chặt bỏ chân tay ai đó cho hả dạ. Cho nên có đôi khi cô dù thực tức giận nhưng cũng lại thấy không đến nỗi nào. Mấy ngày nay người kia đại khái bị cô đả kích đến nỗi "trái tim thủy tinh nhỏ vỡ nát" - như lời người ấy nói - mà không còn tới quấy rối cô nữa. Ấy thế nhưng, kết quả lại là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Không biết kẻ ngu ngốc ấy bây giờ thế nào rồi? Cô biết hôm nay là ngày người nào đó xuất viện, Ôn Nhiên đã báo cáo qua. Cô vốn đã nghĩ là người nào đó sẽ lại gọi điện để quấy rối mình, kết quả là cả buổi cũng không có động tĩnh nào. Thật là thập phần ngoài tưởng tượng mà!
Lão bản Cẩm cảm thấy có chút không bình thường. Người nào đó quá im lặng sẽ làm cho người ta có cảm giác không thích hợp. Bởi vì cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Một người vốn hay gây huyên náo bỗng nhiên im hơi lặng tiếng dễ khiến người ta nghi ngờ là người đó có phải hay không... bị bệnh?... ít nhất Cẩm Vô Song đã nghĩ như vậy.Ở bệnh viện 24 giờ có người trông nom, không cần lo lắng xảy ra chuyện gì. Mà sòng bạc lại là nơi phức tạp, dù là có Ôn Nhiên thì cũng sẽ có lúc tan tầm về nhà hoặc không có thời gian quan tâm. Cẩm Vô Song lo lắng, có nên gọi Đoan Chính hoặc là ai đó đi xem người nào đó một chút hay không?
Sau đó, tiếng đập cửa vang lên. Là Cẩm Vô Hà. Cẩm Vô Hà tìm cô để bàn chuyện công việc. Công ty của họ vừa nghiên cứu được một hệ thống bảo vệ mới, cô muốn cho Cẩm Vô Song hợp tác làm phần thí nghiệm. Hai người dùng nửa giờ để thương lượng việc nghiên cứu, thiết kế cùng bố trí, sắp đặt thiết bị là xong. Cẩm Vô Hà chợt cười cười phun ra một câu: "Mẹ nói là em có tình địch, có thật không đấy? Khó giải quyết lắm hay sao?"
Cẩm Vô Song: "!!!"
Cô thật sự không cần phải đóng cửa cái diễn đàn Bát quái tội nghiệt kia sao?
Cẩm Vô Song lườm cô một cái: "Mẹ hồ nháo, chị cũng đừng đi theo." Cô cảm thấy ấn đường có chút đau nhức.
"Nói vậy nghĩa là sự thật? Người khác đã tặng hoa, vậy mà em lại chẳng làm gì cả hay sao?"
Cẩm Vô Song hoàn toàn vô lực. Khoa học kỹ thuật quả là phát triển, làm cho cái diễn đàn Bát quái chỉ trong nháy mắt đã vượt xa đến nghìn dặm! Cô tức giận: " Tốt nhất là cô ta nên biến mất!"
Cẩm Vô Hà tựa tiếu phi tiếu, phát ra một tiếng: "À ha!" mà không rõ là ý gì!
Cẩm Vô Song lần thứ hai xem thường cô. "Việc này quyết định như vậy đi, cuối tuần chị cho người đưa thiết bị đến. Bây giờ em muốn đi tắm rửa!" Cô quyết định trục khách. Cẩm Vô Hà nhún nhún vai, không sao cả, rồi đi thẳng. Cô vừa đi khỏi thì lại một cậu trai tuấn tú thò đầu vào, là cậu em út của Cẩm Vô Song, Vân Ảnh. Cậu hỏi: "Chị, có thật là chị đã có bạn gái hay không?"
Cẩm Vô Song: "!!!" Trong lòng Cẩm Vô Song rít gào: tôi muốn rời nhà đi ở thuê!
Cẩm Vô Song đuổi hết được đám người nhà bát quái, đang muốn đi tắm rửa thì điện thoại lại vang lên. Cẩm Vô Song đón nghe, là quản lý Trương đánh tới. Quản lý Trương nói: "Lão bản, có một vị khách muốn được gặp cô! Hắn cầm thư giới thiệu đặc biệt tới, nói là muốn khiêu chiến với cô!"
Cẩm Vô Song cảm thấy đau cả đầu, nhức cả óc. Từ khi cô đạt được danh hiệu "Vua đánh bài" thì năm nào cũng có năm ba kẻ ngốc như vậy tìm đến cô để khiêu chiến, cô có ăn no rửng mỡ cũng không có nhiều tinh lực đến như vậy để mà ứng phó. Có điều, đây lại là thư giới thiệu đặc biệt? Cô bảo quản lý Trương chờ một chút rồi mở Computer, nhập vào hệ thống theo dõi sòng bạc. Quản lý Trương lập tức đem tần số có hình ảnh người nọ cùng thư giới thiệu đặc biệt phóng to ra cho cô xem. Người nọ tóc vàng mắt xanh, quốc tịch Mỹ, là một người con trai chừng hai mươi tuổi, ăn mặc bình thường, nhưng thần sắc trông lại khá trầm ổn, trong sự trầm ổn lại lộ ra một cỗ cuồng ngạo. Anh ta đang ngồi tại bàn số tám trong đại sảnh, trên mặt bàn đã chồng khá nhiều chip. Quản lý Trương nói người này đã thắng ít nhất trên mười vạn, đây là nguyên nhân khiến cậu ta ngồi phần lớn thời gian mà không động thủ. Thư giới thiệu là của tiến sĩ Mark, người vừa là sư phụ vừa là bạn hữu mà cô rất quí trọng. Trong thư nói rằng học sinh của ông là Blake vốn rất ngưỡng mộ cô, hy vọng có thể kết bạn, vân vân...
Nếu là sư phụ giới thiệu thì mình không dễ gì từ chối được. Cẩm Vô Song nghĩ nghĩ một lát rồi yêu cầu quản lý Trương chiếu lại quá trình Blake đánh bài cho cô xem. Cẩm Vô Song xem xong thì không hiểu sao lại nhớ tới cái ngày cô ở trong phòng giám sát để xem La Phỉ cùng Giang Thập Nhất đánh bài ở trong đại sảnh...
Mình đã có biện pháp!
Cô nói với quản lý Trương: "Anh hãy bảo La Phỉ cùng cậu ta chơi bài 21 điểm. Nói với La Phỉ rằng, nếu cô ta mà thắng thì toàn bộ số tiền cô ta đang nợ tôi sẽ được xóa bỏ."
La Phỉ liền nghênh ngang đi ra. Ôn Nhiên đi theo giúp vui kiêm làm hộ hoa sứ giả.
La Phỉ hỏi cậu trai có tên Blake: "Cậu tìm a Song hay sao?"
Blake nhìn cô mà không hiểu ra sao cả nên dùng tiếng Anh trả lời: "Tôi không biết tiếng Trung."
La Phỉ hỏi Ôn Nhiên: "Anh có biết tiếng Anh hay không?"
Ôn Nhiên quýnh lên, you find ashuang không?
Cậu tức giận: "Tôi mà biết thì đã không phải đi đăng ký học "lớp tiếng Anh dành cho trẻ em" nha!"
Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy thản nhiên nói: "Anh không biết a, không biết cũng tốt!"
Ôn Nhiên: "..."
Tiểu Phỉ Thúy chuyển sang dùng tiếng Anh để cùng Blake nói chuyện(!) Về sau Ôn Nhiên lại cùng Cẩm Vô Song đâm thọc khi kể lại: "Hai người ấy dùng tiếng từ sao Hỏa đến để nói chuyện thật lâu. Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy nói tiếng sao Hỏa rất tốt, chỉ là tôi không hiểu hai người đó nói cái gì."
Sau đó, sau đó hai người bọn họ quyết định kéo nhau đến... phòng khám nhỏ của thanh niên Ôn. Cả hai người - Tiểu Phỉ Thúy cùng Blake - đem cái chăn đơn của phòng bệnh trải ra trên nền nhà, rồi cùng ngồi lên đó, bắt đầu chơi bài. Hai người chơi cả thảy tám ván, nhiều hơn bình thường đến ba ván. Sau đó, khi mà màn đêm đã buông xuống, đồng chí Blake ủ rũ dẹp đường hồi phủ!
Cẩm Vô Song không nắm được tình huống, Ôn Nhiên lại nói không rõ, nên đành phải tự mình gọi điện thoại cho đồng chí Tiểu Phỉ Thúy hỏi cô cùng Blake nói gì đó, sao lại đem người ta biến thành như vậy... Cô trả lời thực khách khí mà không nói thẳng ra "tai họa". Quản lý Trương không bỏ lỡ cơ hội đâm thọc nói cái cậu Blake cao ngạo kia, lúc bỏ đi ngay cả giọng nói cũng thập phần thê lương... Còn đồng chí Tiểu Phỉ Thúy lại rất là hờn giận: "Tôi đã nhiệt tình tỏ lòng hiếu khách rồi mà, lại còn đối xử với cậu ta rất tốt. Đã vậy tôi còn kể chuyện xưa cho cậu ấy nghe nữa nha!"
Cẩm Vô Song rùng mình một cái. Là kể chuyện bán mình làm tang lễ cho cha hay sao? "Cô đã kể chuyện xưa nào vậy?" Cô giữ thật vững vàng tâm lý để hỏi.
"Trong núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương!"
Cẩm Vô Song bật cười "hì hì". Cái người này, kể câu chuyện cổ tích này thì đúng là quá làm tổn thương người ta rồi! "Sau đó thì sao?" "Sau đó lại kể chuyện Lỗ Ban đùa giỡn búa trước cửa!"
"!!!" Có cần phải kể mỗi chuyện cổ tích đều đâm vào nỗi đau của người khác như vậy hay không? Cẩm Vô Song bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm với cái cậu nhóc Blake kia. La tiểu thư thật là có công lực bỏ đá xuống giếng... nên không quá khó để tưởng tượng ra!
"Làm sao cô thuyết phục được cậu ta cùng cô chơi bài?"
"Việc ấy lại càng đơn giản hơn. Em nói với cậu ta là nếu thắng được em thì cậu có thể khiêu chiến với lão bản của chúng tôi... Này! A Song, bây giờ em không còn mắc nợ chị nữa có đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Số tiền em đã thắng thì làm sao bây giờ? Cũng phải trả chị hay sao?"
"!!!"
Cẩm Vô Song sợ hãi than: "Các cô vẫn đánh bạc?"
"Đương nhiên!!! Mỗi ván một vạn đô-la! Nếu thua em sẽ để Quả Quả bồi cậu ta qua đêm, bởi vì cậu ta nói Quả Quả trông thật là xinh đẹp!"
"!!!!" Cẩm Vô Song không biết nói cái gì cho phải! Ôn Nhiên nên thấy may mắn khi nghe hai người kia nói chuyện mà không hiểu cái gì!
Trong khi các cô nói chuyện thật cao hứng như vậy, đồng chí Quả Quả "xinh đẹp" đang rúc ở trong chăn lại bỗng nhiên nhảy mũi lia lịa!
Ai? Ai đang nói xấu cậu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.