Quyển 1 - Chương 10: Thật giả khó phân
Miên Lý Tàng Châm
14/10/2014
Bóng đen kia di chuyển hệt như một bóng ma. Thậm chí Phong Vô Ảnh còn không kịp quan sát rõ hai chân y có chạm đất hay không, đôi mắt chàng luôn phải dán
chặt vào tấm lưng của bóng đen đó, để không bị y cắt đuôi.
Bóng đen đó nhảy lên nóc nhà, Phong Vô Ảnh cũng nhảy theo, cơ hồ bám sát không rời. Mưa vẫn rơi, áo quần của Phong Vô Ảnh đã bị nước thấm vào làm cho nặng đi, khiến tốc độ khinh công của chàng cũng chậm lại một chút, còn bóng đen kia thì vẫn duy trì được tốc độ như cũ, điều này khiến Phong Vô Ảnh kinh ngạc không thôi.
Bóng đen nhảy qua mấy khu nhà nhưng vẫn bị Phong Vô Ảnh bám đuôi, dường như y rất bực bội với Phong Vô Ảnh. Chợt y vung tay lên, ống tay áo hướng về phía sau, một luồng cuồng phong ập tới trước mặt Phong Vô Ảnh.
Phong Vô Ảnh biến sắc, dưới màn đêm tối đen như thế này thì chỉ dựa vào ánh trăng mới có thể quan sát rõ mọi vật. Nhưng nhờ đôi mắt tinh tường được huấn luyện trong rừng sâu bao năm của mình, Phong Vô Ảnh đã phát hiện ra hơn mười mấy mũi phi châm nhỏ xíu từ ống tay áo bóng đen kia, đang vô hình vô ảnh mà bắn về phía mình. Chưa bao giờ Phong Vô Ảnh nhìn thấy một loại ám khí nhanh đến thế.
Không còn cách nào khác, chàng đành một mặt rút kiếm ra đỡ số ám khí này, một mặt lộn người qua né tránh chúng.
Đến khi Phong Vô Ảnh thoát khỏi đám kim châm thì bóng đen kia cũng đã biến mất. Chàng thở dài, tay tra kiếm lại vào vỏ.
Mộng Điệp, bóng đen đó có phải là cô ta chăng? Nhưng bóng đen xuất hiện là để làm ? Nó định dẫn dụ chàng đi đâu?
Phong Vô Ảnh chợt nhớ ra nơi chàng đang đứng là khu phòng của Tam Hà tứ hiệp. Nếu bóng đen kia là Mộng Điệp thì đám người Phàn Thành, Phàn Đình, Phàn Ô Long cùng Phàn Nguyệt Nga nguy to rồi. Nghĩ thế Phong Vô Ảnh gấp rút nhảy xuống giữa sân, nhìn về sáu gian phòng xung quanh nơi đây.
Trong sáu gian phòng này chỉ có một căn là còn đèn sáng, còn năm căn còn lại đều đã tắt. Phong Vô Ảnh xoay người nhìn hết một lượt, rồi bỗng dưng nhắm mắt lại.
Phong Vô Ảnh đang cảm nhận, chàng bắt đầu vận dụng những khả năng đặc biệt của mình.
Tử khí! trong căn phòng phía Tây Nam, đối diện với căn phòng còn đèn sáng có tử khí. Thậm chí trong đó còn có sự hiện diện của sinh khí, một luồng sinh khí rất mạnh nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Một người sống, một người chết. Không còn nghi ngờ gì nữa bóng đen kia hẳn là đang núp trong căn phòng đó, và một trong Tam Hà tứ hiệp đã bị y sát hại.
Phong Vô Ảnh định gọi Tam Hà tứ hiệp dậy nhưng nghĩ ngợi một lúc đành thôi, chàng không muốn bứt dây động rừng.
Phong Vô Ảnh lặng lẽ đi tới trước cửa phòng, tay đặt lên cánh cửa.
Cùng lúc đó, Tiểu Hàn đã tới. Gã vừa xuất hiện ngay sân của khu phòng trọ thì liền thấy Phong Vô Ảnh đang định tiến vào phòng.
Phong Vô Ảnh cũng cảm giác được nên quay lại, đưa tay lên miệng làm dấu im lặng. Tiểu Hàn gật đầu, gã cũng chậm rãi đi tới gần, cây ngân thương đã giơ lên, sẵn sàng hỗ trợ cho Phong Vô Ảnh.
Tay Phong Vô Ảnh khẽ ấn, cánh cửa mở ra. Nhưng tiếp đón Phong Vô Ảnh chính là vô số kim châm, phi tiêu bắn ra tua tủa từ căn phòng, kèm theo đó là những tiếng kêu đinh đang của chuông gió.
Phong Vô Ảnh biến sắc lập tức lộn người bay ngược lại, chính nhờ phản ứng mau lẹ này đã cứu cho chàng thoát khỏi một mạng.
Trong tiếng mưa rơi lộp bộp, trong tiếng gió lạnh khẽ vút, chuông trong phòng Phàn Ô Long vẫn kêu lên từng tiếng đinh đang, đinh đang rất rõ ràng..
Và Tam Hà tứ hiệp cũng đã nghe thấy.
Cửa gian phòng vẫn còn ánh đèn mở tung ra, người xuất hiện là Sư Tử Hà Đông Phàn Đình.
………………………………………
Phàn Đình thấy Phong Vô Ảnh đứng trước cửa phòng của Phàn Ô Long, mà cửa phòng y lúc này lại bị mở toang ra, thì nhíu mày nói:
- Tại sao đêm khuya khoắt thế này ngươi lại tới phòng của tam đệ ta?
Nhưng Phàn Đình vừa dứt lời thì từ trên nóc nhà có hơn mười mấy tên áo đen nhảy xuống, tấn công y. Phàn Đình không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng râu tóc vẫn dựng ngược, hổ trảo dũng mãnh giao thủ lại với đám người áo đen.
Trong một căn phòng khác, Phán Quan bút Phàn Thành cũng đã bước ra, y cũng nhanh chóng gia nhập vào cuộc chiến.
Trên nóc nhà cũng không ngừng có người áo đen nhảy xuống. Lần này mục tiêu của chúng chính là Tiểu Hàn.
…………………
Tiếng đánh giết càng lúc càng lớn, người kéo đến cũng ngày một đông hơn. Đám người áo đen tuy bị bao vây lại nhưng vẫn ngoan cường chống trả, chợt một tên hướng về Phong Vô Ảnh gào lớn:
- Thiếu chủ, mau chạy đi! Bọn tôi cản hậu!
Câu nói này là bọn chúng nói với Phong Vô Ảnh. Ánh mắt quần hùng cũng tập trung lên người chàng. Phong Vô Ảnh sững sờ, cổ họng nghẹn đắng.
Rất công phu, rất tinh vi. Đây quả là một âm mưu vô cùng hiểm độc.
Mọi chuyện đã thế này Phong Vô Ảnh còn biết làm gì nữa bây giờ? Chàng không động đậy mà chỉ đứng yên một chỗ nhìn Tiểu Hàn, lúc này, gã thanh niên tóc bạc kia chính là hy vọng duy nhất của chàng.
- Thiếu chủ, sao người còn không mau đi! Nếu không đi thì sự hy sinh của chúng tôi sẽ biến thành vô ích!
- Thiếu chủ, người chẳng lẽ không nhớ lời căn dặn của chủ nhân hay sao?
Những gã sát thủ vừa lên tiếng thì liền bị Tiểu Hàn một thương đâm thủng cổ họng. Tiểu Hàn không muốn bọn chúng tiếp tục đổ oan cho Phong Vô Ảnh.
Phàn Nguyệt Nga cũng đã về, Hồ Thanh, Lý Ngọc Vân, Triệu Phi Yến, Tô Khắc, Trần Khoái, Nguyễn Phi Thiên, Bành Bá, Đại Hoả, Lê Đạt… cũng đã kéo hết tới.
Hồ Thanh mặt mày âm trầm, quay sang nói với Trần Khoái:
- Trần huynh mau đi kiểm tra xem có chuyện gì.
Trần Khoái vừa lao vào phòng thì liền phát hiện ra Phàn Ô Long đang ngồi trên ghế. Khuôn mặt y đã cứng đơ từ lâu, dưới cổ họng có một vết máu đang không ngừng chảy ra, hai mắt y trợn trừng. Có lẽ trước lúc chết y cũng không tưởng tượng nổi chuyện vừa xảy ra với mình.
Trần Khoái bước ra, nói:
- Ô Long đao Phàn Ô Long đã chết.
Hồ Thanh biến sắc hỏi:
- Y chết bởi gì?
Trần Khoái chỉ đáp một chữ:
- Kiếm.
Rồi ánh mắt Trần Khoái hướng về Phong Vô Ảnh, nói tiếp:
- Một kiếm rất nhanh!
Quần hùng lao vào, đám sát thủ nhanh chóng bị làm cỏ. Bây giờ chỉ còn một mình Phong Vô Ảnh đứng sững sờ giữa vòng vây mọi người, trong tay chàng cầm thanh kiếm có vỏ ngoài màu ngọc bích.
Phàn Nguyệt Nga sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía phòng của Phàn Ô Long:
- Thật sự… thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Phàn Đình sau khi giết xong đám sát thủ thì liền vào phòng của Phàn Ô Long, lúc này y lao ra, râu tóc trên người cơ hồ đều dựng hết lên, quả thật nhìn không khác sư tử chút nào.
- Thằng khốn, ngươi dám giết em trai ta sao? Ta liều mạng với ngươi!
Phàn Đình lao tới nện một quyền vào ngực Phong Vô Ảnh, nhưng chàng không tránh nên lãnh trọn luôn một quyền đó.
Phàn Đình nước mắt ứa ra, gào lên:
- Em trai ta đã đắc tội với ngươi chỗ nào? Tại sao ngươi lại ra tay giết nó?
Phàn Đình trong cơn tức giận không kể đến bất kì chuyện gì, y lao vào đánh Phong Vô Ảnh túi bụi. Phàn Đình tung một quyền thật nặng vào bụng Phong Vô Ảnh làm chàng hộc ra một ngụm máu, nhưng đúng lúc này Phàn Đình cũng đã bị Tô Khắc, Lê Đạt xông vào ôm lại, can ra.
- Tên súc sinh nhà ngươi!
Phàn Đình cơ hồ oà khóc, y quỳ bệt xuống đất, song quyền đập ầm ầm xuống mặt đất, nghẹn ngào:
- Tiểu Long, ta có lỗi với ngươi! Đáng lẽ ra ta nên qua trò chuyện, bầu bạn bảo vệ cho ngươi! Tiểu Long.
Phán Quan bút Phàn Thành thì không kích động như Phàn Đình, nhưng y cũng mím môi, nắm đấm hai tay siết chặt kêu lên từng tiếng rôm rốp đáng sợ.
Phàn Nguyệt Nga cơ hồ không tin nổi vào những gì nàng vừa nghe được. nàng đưa tay lên che mặt, nước mắt rưng rưng chảy ra. Nàng nhìn Phong Vô Ảnh với ánh mắt đầy ai oán:
- Tại sao? Tại sao lại là anh?
Phong Vô Ảnh lắc đầu, đau khổ nói:
- Không phải ta.
Trần Khoái nheo mắt, lạnh nhạt hỏi:
- Không phải ngươi vậy thì là ai? Tại đây, còn ai có đường kiếm nhanh như thế? Còn nữa, đám sát thủ kia, vừa rồi hình như gọi ngươi là thiếu chủ?
Hồng Hài Nhi Tiểu Vũ bước lại gần đám xác chết, đưa tay kiểm tra khắp thân thể chúng, cuối cùng khi vạch ngực ra thì liền phát hiện được hình xăm bảy ngôi sao đen hằn sâu vào trong da thịt bọn sát thủ này.
- Thất Sát Cô Tinh, đây là đặc điểm nhận dạng của tổ chức sát thủ Thiên Sát.
Tô Khắc nét mặt âm trầm nhìn Phong Vô Ảnh. Trong giang hồ đương nhiên không ai là không biết về vấn đề này, mọi sát thủ cuả Thiên Sát từ nhỏ đều được xăm hình bảy ngôi sao vào mình bằng thủ pháp đặc biệt, khó ai mà có thể bắt chước được.
Tô Khắc lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi thật ra là đàn chủ thứ mấy của Thiên Sát?
Phong Vô Ảnh vẫn cứng rắn đáp:
- Ta không phải!
Rồi chàng chỉ tay về phía Tiểu Hàn, nói tiếp:
- Y có thể làm chứng cho ta. Lúc ta ở trong phòng thì phát hiện ra có một bóng đen dùng khinh công lướt qua trước sân, ta nghi hoặc cho nên liền đuổi theo y đến đây.
Tô Khắc cắt lời:
- Vậy bây giờ bóng đen đó đâu rồi?
Phong Vô Ảnh đáp:
- Hắn chạy rồi! Hắn bắn ra một loại ám khí phi châm rất lợi hại nhằm cắt đuôi ta.
- Ngay tại đây luôn sao?
- Không, số ám khí nơi đây là bắn ra từ trong căn phòng của Phàn Ô Long. Còn nơi ta cùng tên áo đen đó giao thủ là ở trên mái nhà.
Tô Khắc quay ra sau, ôm quyền nói với một nhóm người:
- Mong các vị lên mái nhà và các khu vực xung quanh đây tìm kiếm giúp, nếu có chút dấu vết của ám khí hoặc giao tranh nào thì mong mọi người nhanh chóng báo lại.
Đám người đó gật đầu, nhanh chóng toả ra các mái nhà xung quanh tìm kiếm.
Tô Khắc quay sang Phàn Thành nói:
- Phàn huynh hẳn là rất quen thuộc với các loại ám khí của Phàn Ô Long, mong huynh giúp đỡ nhận diện chúng.
Phàn Thành gật đầu, đồng ý hợp tác.
Lê Đạt bước ra, tỏ vẻ hài lòng với cách xử lý của Tô Khắc:
- Tô huynh quả thật làm rất đúng. Chưa biết chính xác sự thật thì không nên vu oan cho Phong thiếu hiệp.
Phàn Đình nghe vậy thì tức giận quát lớn:
- Oan sao? Oan con bà nhà ngươi! Nếu người chết không phải là em trai ta mà là người nhà ngươi thì ngươi có nói vậy được không?
Tô Khắc đi tới trước mặt Tiểu Hàn, ôm quyền hỏi gã:
- Hình như Tiểu Hàn huynh đệ cũng có mặt ở đây cùng lúc với Phong Vô Ảnh, không biết lời y nói có phải là sự thật không?
Tiểu Hàn chỉ lặng lẽ gật đầu. Nhưng Phàn Đình lại chỉ mặt chàng quát lớn:
- Nói láo! Hắn nói láo! Ngươi có giỏi thì kể lại mọi chuyện cho ta nghe xem! Lúc ta mở cửa phòng ra, thì cũng chỉ thấy ngươi vừa mới xuất hiện thôi.
Y nói tiếp:
- Ngươi là bạn của Phong Vô Ảnh cho nên mới đứng ra nói hộ cho hắn chứ gì! Tiểu Hàn, xưa nay ta vẫn luôn nghe danh ngươi là người hiệp nghĩa, không ngờ bây giờ lại đứng về phía Thiên Sát.
Quần hùng dường như cũng bất mãn, đồng thanh nói:
- Đúng vậy. Tiểu Hàn huynh hãy thử kể lại mọi chuyện xem nào?
Mọi người chăm chú nhìn Tiểu Hàn, chờ đợi sự thật được thốt ra từ miệng chàng.
Nhưng TIểu Hàn vẫn không nói câu nào, nét mặt chàng âm trầm, tay chợt siết chặt cây ngân thương.
Tô Khắc lạnh lùng hỏi tiếp:
- Tại sao Tiểu Hàn huynh đệ lại không nói câu nào? Chẳng lẽ lời Phàn Đình nói là đúng ư? Cho dù huynh đệ có quan hệ với Phong Vô Ảnh, thì cũng không nên vì thế mà bỏ quên chính nghĩa chứ?
Phong Vô Ảnh cười. Máu trong miệng chàng lại tiếp tục hộc ra. Chàng vốn xem Tiểu Hàn như là hy vọng cuối cùng, không ngờ bây giờ hắn lại chẳng bào chữa bất kì câu nào cho chàng. Phong Vô Ảnh nhìn Tiểu Hàn, cay đắng nói:
- Ngươi được lắm! Xem như ta đã nhìn lầm ngươi!
Tiểu Hàn nghe vậy thì chỉ cúi mặt, sau đó lặng lẽ quay lưng rời khỏi nơi này.
Nguyễn Phi Thiên lắc đầu thở dài:
- Phong huynh sao lại để xảy ra tình huống này chứ?
Bành Bá lạnh nhạt nói:
- Ta tin Phong Vô Ảnh không phải là hung thủ.
Nguyễn Phi Thiên đáp:
- Ta biết, ta cũng tin Phong Vô Ảnh không phải hạng người đó. Nhưng chỉ có mình ta tin, thì cũng không làm được gì.
Bành Bá nheo mắt hỏi:
- Chúng ta có cần cứu hắn không?
Nguyễn Phi Thiên phất tay, lắc đầu:
- Không được. Chúng ta còn đại sự phải làm. Đành phó mặc số phận Phong Vô Ảnh cho ông trời quyết định thôi.
Một lát sau, mưa đã tạnh, đám người đi tìm kiếm cũng đã trở về. Một người đứng ra đại diện, ôm quyền nói với Tô Khắc:
- Hoàn toàn không tìm thấy bất cứ thứ ám khí nào xung quanh đây.
Lời nói này giống như sét đánh ngang tai Phong Vô Ảnh, chấm dứt đi hy vọng cuối cùng của chàng. Phong Vô Ảnh chợt nhớ ra là đám người Thiên Sát kia cũng là từ trên mái nhà lao xuống, vậy chúng hẳn là đã lục tìm và xoá đi mọi chứng cứ rồi.
Đây quả là một kế hoạch đã được sắp đặt tỉ mĩ từ trước. Có người đã giết chết Phàn Ô Long, sau đó dẫn dụ Phong Vô Ảnh tới đây, để chàng trúng phải cạm bẫy do Phàn Ô Long dựng ra từ trước, báo động mọi người lao vào. Nhưng khi mọi người lao vào thì Thiên Sát cũng xuất hiện, với mục đích “giải cứu thiếu chủ”. Và người áo đen thần bí trong phòng Phàn Ô Long thì hẳn là đã nhân lúc rối loạn chuồn ra ngoài.
Không! Chàng không thể chết được! Nếu như chàng chết đi thì nỗi oan này cũng sẽ đi theo chàng xuống hoàng tuyền. Huống hồ, Lý Ngọc Vân hẳn cũng đã nằm trong chiếc lưới đã được người ta giăng sẵn.
Phong Vô Ảnh phải sống, nhưng làm cách nào bây giờ. Đúng rồi, chàng vẫn còn một thứ, thứ này có thể bảo toàn tính mạng cho chàng.
Tô Khắc nhìn Phong Vô Ảnh lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn gì để biện minh nữa không?
Phong Vô Ảnh đứng thẳng người dậy, đáp:
- Ta chỉ muốn nói với Lý Ngọc Vân một câu.
Tô Khắc nhìu mày nhìn sang Lý Ngọc Vân. Lý Ngọc Vân gật đầu, nàng quả thực cũng muốn biết tên thiếu chủ Thiên Sát này muốn nói gì với mình.
Phong Vô Ảnh lấy miếng ngọc bội khuyết nửa khắc hình con phượng hoàng trong ngực ra, giơ lên, ánh mắt bi thương hỏi Lý Ngọc Vân:
- Ngọc Vân, chị có nhận ra đây là thứ gì không?
Lý Ngọc Vân khi vừa nhìn thấy miếng ngọc bội này thì mặt mũi liền tối sầm, chân đi loạng choạng cơ hồ không vững, Tô Khắc phải đỡ nàng đứng thẳng lại:
- Ngươi… ngươi là?
Phong Vô Ảnh buồn rầu đáp:
- Đúng, là em, Lý Tình đây.
Lý Ngọc Vân cơ hồ không tin vào mắt mình:
- Sao có thể, đêm hôm ấy chẳng phải em trai ta đã bị một đám người rượt theo giết chết rồi sao?
Phong Vô Ảnh lắc đầu:
- Đúng, nhưng lúc đó Hồ Bất Quy thúc đã xuất hiện và cứu em. Sau đó đem em bỏ trốn.
Chàng nói:
- Bao nhiêu năm nay em luôn ẩn mình luyện tập võ nghệ, chờ khi xuất quan báo thù cho cha mẹ. Hai năm trước em cũng đã xuất quan một lần, nhưng không tìm thấy chị.
Lý Ngọc Vân hỏi:
- Vậy là Trần Quán Nam, Lục Vân Phong… những hung thủ cầm đầu vụ sát hại cha mẹ năm xưa là đều do em giết sao?
- Đúng. Em đã giết chúng.
Lý Ngọc Vân đột nhiên oà khóc, sau đó lại ngẩng mặt lên trời cười điên dại:
- Cha mẹ, cha mẹ trên trời cao có linh thiên thì hãy an tâm. Lý Tình nó còn sống, hơn nữa võ công lại cao gấp mười lần con, không hề làm mất mặt nhà họ Lý chúng ta.
Lý Ngọc Vân xúc động định bước tới ôm Phong Vô Ảnh nhưng chợt bị Tô Khắc ngăn lại. Lý Ngọc Vân đang ngạc nhiên thì liền nghe Tô Khắc nói:
- Hừ, ngươi tưởng ngươi dễ qua mắt ta lắm sao? Ngươi thật ra là định dụ Lý Ngọc Vân qua đó, sau đó bắt nàng làm con tin. Còn miếng ngọc bội kia, theo như ta suy đoán, chính là đám người kia sau khi giết chết Lý Tình đã nhặt được. Mà rất có khả năng chính là người của Thiên Sát. Tên Phong Vô Ảnh này cầm miếng ngọc bội đến đây là muốn giả danh em trai nàng, nhưng ai ngờ sự việc nhanh chóng bại lộ, hắn ta chỉ đành lấy nó ra làm thứ bia đỡ cho mình mà thôi.
Lời Tô Khắc nói hoàn toàn chính xác. Lý Ngọc Vân cũng dừng lại, bắt đầu nghiền ngẫm, tình cảm trong mắt nàng đã được thay thế bằng sự thù hận.
- Thì ra chính là ngươi giết chết em trai ta.
Phong Vô Ảnh cổ họng nghẹn đắng, chưa bao giờ chàng cảm thấy bất lực như thế này. Chàng ngẩng đầu lên trời cười điên dại. Đến cả người thân yêu duy nhất mà còn không nhận ra mình thì còn gì là đau khổ hơn.
Trần Khoái rút kiếm ra, y quát lớn:
- Tất cả đề phòng hắn chó cùng rứt dậu.
Phong Vô Ảnh cười đến nước mắt, nước mũi đều chảy ra, nhưng rồi chàng đưa tay lên lau mặt, khôi phục bộ dáng điềm tĩnh. Chàng nâng vỏ kiếm lên cao ngang ngực, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng buông từng chữ:
- Muốn giết ta sao? Phong Vô Ảnh ta nói đến là đến, nói đi là đi, ai có thể ngăn cản.
Trần Khoái quát:
- Ngông cuồng, để ta thử kiếm ngươi.
Tuy Trần Khoái miệng nói là thử kiếm như phía sau lưng y liền có Hồng Hài nhi Tiểu Vũ dùng kim hoàn, Sư Tử Hà Đông Phàn Đình, Phán Quan bút Phàn Thành cùng nhau lao tới. Rõ ràng là không ai dám coi thường Phong Vô Ảnh.
Huyền Trang cũng đành lắc đầu, chắp tay bất lực:
- A Di Đà Phật!
Ông cũng như Nguyễn Phi Thiên, ông tin tưởng Phong Vô Ảnh vô tội nhưng đối diện với khi thế quần hùng thế này thì cũng đành bất lực.
Phong Vô Ảnh sắc mặt lạnh lùng, dù cơ hội thoát khỏi đây chỉ là một phần nghìn nhưng chàng cũng phải thử. Nỗi oan khuất này chàng không cam tâm.
Trần Khoái dùng kiếm đánh tới trước, mười ba đường Kỳ Sơn kiếm pháp chiêu số nhanh lẹ hiểm độc được y phát huy. Trần Khoái được mệnh danh là Kỳ Sơn Khoái Kiếm, đương nhiên tốc độ kiếm của y cũng nhanh đến kinh người.
Nhưng nhiêu đó đối với Phong Vô Ảnh vẫn là còn quá chậm. Chàng rút kiếm ra, chỉ nghe một tiếng gió rít nhẹ.
- Buông kiếm!
Khi hai chữ “buông kiếm” vừa phát ra thì cây khoái kiếm của Trần Khoái cũng ngay lập tức rơi xuống đất. Y loạng choạng lui ra sau, cổ tay đau nhói.
Tiểu Vũ cầm một cặp song hoàn màu vàng, cặp song hoàn này xuất chiêu rất linh hoạt. Nhưng Phong Vô Ảnh thì cũng chỉ cần một động tác xoay cổ tay, miệng nói duy nhất hai chữ:
- Hoàn, rơi!
Song hoàn quả thật đã rơi xuống đất, nó lăn đi ra xa mấy trượng kêu lên từng tiếng leng keng. Tiểu Vũ hiển nhiên cũng ôm cổ tay, vì cổ tay y bị Phong Vô Ảnh chém bị thương, nhưng cũng chỉ khiến cổ tay tê rần chứ không hề muốn làm y tàn phế.
Phong Vô Ảnh nương tay bởi vì chàng biết quần hùng không có tội. Họ cũng chỉ là bị cuốn vào âm mưu của kẻ khác giống như chàng mà thôi.
- Bút, rơi.
Cây phán quan bút mới của Phàn Thành cũng ngay lập tức bị rơi xuống. Trong chớp mắt, Phong Vô Ảnh chỉ cần dùng ba chiêu mà đã đánh rơi toàn bộ vũ khí của những kẻ xếp hạng trong Anh Hùng bảng.
Sư Tử Hà Đông Phàn Đình lao tới, y phùng mang trợn má, hổ trảo xé gió đánh vào bả vai Phong Vô Ảnh. Nhưng chàng cũng chỉ lạnh lùng xoay cổ tay, mũi kiếm lập tức vô hình vô ảnh mà xuất hiện ngay cổ Phàn Đình.
- Cút!
Phong Vô Ảnh chỉ nói đúng một chữ, nhưng chàng chợt cảm thấy phía sau lưng mình đau nhói.
Thì ra Tiểu Vũ sau khi bị đánh bay song hoàn thì liền giả vờ ôm cổ tay, đợi khi Phong Vô Ảnh xoay lưng đi liền rút ám khí bắn ra. Ba mũi kim châm nhỏ xíu đã nằm lút trong lưng của Phong Vô Ảnh. Ba mũi kim châm này dường như có chất độc, sau khi đâm vào huyệt đạo chàng thì liền khiến chàng toàn thân tê rần, chân phải khuỵu xuống, kiếm chống trên mặt đất. Phong Vô Ảnh cười một cách cay đắng:
- Ta vừa tha mạng cho ngươi. Vậy mà ngươi lại ngay lập tức ám toán ta sao?
Tiễu Vũ cười khằng khặc:
- Ngươi quá ngây thơ rồi.
Nhưng rồi cổ họng y chợt nghẹn lại, hai tròng mắt như muốn lồi ra ngoài.
Bởi vì có một bàn tay to bè đang nắm lấy cổ y.
- Nhầm rồi, kẻ ngây thơ chính là ngươi.
Đại Hoả đã đến, nhưng khi đến thì chỉ cần một chiêu là đã giết chết Tiểu Vũ.
Tô Khắc nhìn Tiểu Vũ bị Đại Hoả bẻ gãy cổ, đau lòng hét lớn:
- Đệ đệ!
Rồi y quay sang chỉ thẳng vào mặt Đại Hoả:
- Nói! Ngươi là ai?
- Thiết Chuỳ Vô Địch Đại Hoả.
Phong Vô Ảnh nhìn thấy Đại Hoả xuất hiện thì sững sờ, tuy không vui nhưng trong lòng lại rất cảm động. Chàng nói:
- Anh chẳng lẽ không biết đang rất nguy hiểm sao? Ngần này người muốn giết tôi đấy!
Đại Hoả lạnh lùng nhìn khắp một lượt:
- Những kẻ này sao?
Rồi gã lắc đầu:
- Chúng không xứng để giết ngươi!
Phàn Đình vừa thấy Phong Vô Ảnh nhìn sang Đại Hoả, mất đi sự tập trung thì liền khẽ lách người qua, giáng một quyền vào đầu chàng.
Phong Vô Ảnh kinh ngạc:
- Ngươi…
Nhưng chàng chưa kịp nói xong thì đã có một cây thiết chuỳ to bè đập xuống người Phàn Đình. Tiếng xương gãy kêu lên từng tiếng rốp rốp, trong không trung máu thịt văng tung toé.
Đại Hoả đã dùng một chuỳ đập chết Sư Tử Hà Đông thanh danh lừng lẫy, xếp thứ tám trong Anh Hùng bảng
Bành Bá thấy vậy thì lắc đầu, thở dài:
- Ây, xem ra ta lại nhìn lầm người nữa rồi.
Đại Hoả sau khi đánh chết Sư Tử Hà Đông xong thì quay sang nói với Phong Vô Ảnh:
- Những hạng người thấp hèn như thế này thì không đáng sống trên đời.
Trần Khoái run rẩy lui ra sau mấy bước, y trong lòng có chút mừng vì vừa rồi không đánh lén Phong Vô Ảnh.
Hồ Thanh thấy mọi chuyện không ổn liền nhảy ra, che Trần Khoái lại, hỏi Đại Hoả:
- Ngươi là ai? Sao lại xen vào chuyện này?
Đại Hoả nhìn cây Thiết Chuỳ đã bẹp nhẹp máu thịt trong tay mình, vẫn chỉ lạnh nhạt đáp:
- Thiết Chuỳ Vô Địch Đại Hoả!
Hồ Thanh lắc đầu:
- Ngươi quả thật muốn bảo vệ cho Phong Vô Ảnh ư?
- Đúng!
- Đã thế xin đắc tội!
Hồ Thanh vừa nói xong liền rút Bá Hạ đao ra, từ thanh đao chuôi vàng toát lên khí thế lẫm liệt. Hồ Thanh muốn dùng cách tiên phát chế nhân, vì y cũng nhận ra Đại Hoả không hề đơn giản gì.
Hồ Thanh tung người lên không trung, chém một đao cực mạnh xuống đầu Đại Hoả, hi vọng áp đảo được y ngay từ chiêu đầu tiên. Nào ngờ Đại Hoả không hề vung Thiết Chuỳ lên đỡ, cứ trơ mặt đứng nhìn Hồ Thanh.
Gã bị điên sao?
Nhưng gã không điên, người điên phải là Hồ Thanh. Bởi vì thanh Bá Hạ đao vừa chém xuống thì đã bị Đại Hoả dùng hai lòng bàn tay kẹp chặt lại, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đại Hoả cười nhạt:
- Quên nói với ngươi, ta không những Thiết Chuỳ vô địch, mà song thủ cũng là vô địch nữa.
Quần hùng chết lặng. Hồ Thanh là kẻ xếp thứ hai trong Anh Hùng bảng mà Đại Hoả chỉ cần dùng hai tay kẹp nhẹ là khiến cho y phải thất thủ. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Đại Hoả thuận thế kéo Bá Hạ đao chìm xuống khoảng trống phía sau lưng, sau đó chân lùi lại mấy bước, tiếp tục nâng Bá Hạ đao lên lại, tạo nên một lực vặn xoắn cực mạnh. Hồ Thanh cũng không thể tự chủ mà bị cuốn người theo động tác của Đại Hoả.
Chợt Đại Hoả trừng mắt, hai tay vận kình, Bá Hạ đao ngay lập tức bị bẻ gãy làm tám khúc.
Cây đao trong truyền thuyết của Lưu Nguyệt phái không ngờ lại bị Đại Hoả bẻ gãy dễ dàng đến vậy. Hồ Thanh lui lại phía sau, miệng hộc ra một ngụm máu. Y hộc máu không phải vì bị thương, mà chính là vì đau lòng khi thấy Bá Hạ đao bị huỷ một cách dễ dàng như vậy.
Trong quần hùng, có một lão già lưng khòm đang quan sát cuộc chiến. Khi lão ta thấy Bá Hạ đao trong tay Hồ Thanh bị Đại Hoả bẻ gãy thì liền biến sắc. Hai mắt lão đang mờ đột nhiên sáng tỏ, thân hình lao vút ra đánh một chưởng về phía Đại Hoả.
Chưởng này nhìn thì không mạnh lắm, chỉ giống như một cú đẩy tới, nhưng lại làm Đại Hoả nét mặt trở nên nghiêm trọng. Tuy nhiên gã vẫn thẳng thắn đấm trả lại một quyền.
Quyền chưởng chạm vào nhau, lão già kia lộn người ngược lại phía sau mấy vòng, Đại Hoả cũng không tự chủ mà hai chân lui lại ba bước.
Lão già kia sau khi đáp xuống đất thì nhìn Đại Hoả, trầm giọng:
- Táng Âm quyền, Bại Huyết thủ, Tử Tịch công!
Quần hùng nghe vậy thì đều trở nên xôn xao. Ba môn Táng Âm quyền, Bại Huyết thủ, Tử Tịch công đều là công phu của ma đạo, nghe đồn đã thất truyền từ lâu. Vậy tức là Đại Hoả chính là người của ma giáo sao?
Bành Bá nghe vậy thì chỉ cười nhạt. Nguyễn Phi Thiên tò mò hỏi:
- Ngươi cười cái gì vậy?
Bành Bá đáp:
- Ta cười lão già kia đang định đổi trắng thay đen.
Y nói tiếp:
- Thứ Đại Hoả thi triển rõ ràng Bạch gia quyền, Trảm Ma thủ, Vô Cực công của Lý Thiết Hoành, nào phải ma đạo tà môn gì!
Nguyễn Phi Thiên gật đầu, tỏ vẻ hiểu:
- Vậy lão ta là muốn che dấu việc Đại Hoả có liên hệ với Lý Thiết Hoành sao? Theo ta Đại Hoả rất có khả năng là con của Đại Tửu, một trong ba tuỳ tùng năm xưa của Lý đại hiệp. Nhưng có điều võ công Đại Hoả sao lại cao đến vậy được nhỉ?
Bành Bá lắc đầu:
- Võ công Đại Hoả không cao bằng Hồ Thanh. Thanh đao kia cũng không phải Bá Hạ đao. Đáng tiếc ngay cả đao của chính mình mà Hồ Thanh cũng không nhận ra.
Đôi mắt Bành Bá liếc về cây Bá Hạ đao đã gãy làm tám khúc dưới đất rồi cười nhạt.
Nhưng có thực sự là Hồ Thanh không biết thứ trong tay mình cầm chỉ là Bá Hạ đao giả không? Và nếu là đao giả thì đao thật ở đâu?
Bóng đen đó nhảy lên nóc nhà, Phong Vô Ảnh cũng nhảy theo, cơ hồ bám sát không rời. Mưa vẫn rơi, áo quần của Phong Vô Ảnh đã bị nước thấm vào làm cho nặng đi, khiến tốc độ khinh công của chàng cũng chậm lại một chút, còn bóng đen kia thì vẫn duy trì được tốc độ như cũ, điều này khiến Phong Vô Ảnh kinh ngạc không thôi.
Bóng đen nhảy qua mấy khu nhà nhưng vẫn bị Phong Vô Ảnh bám đuôi, dường như y rất bực bội với Phong Vô Ảnh. Chợt y vung tay lên, ống tay áo hướng về phía sau, một luồng cuồng phong ập tới trước mặt Phong Vô Ảnh.
Phong Vô Ảnh biến sắc, dưới màn đêm tối đen như thế này thì chỉ dựa vào ánh trăng mới có thể quan sát rõ mọi vật. Nhưng nhờ đôi mắt tinh tường được huấn luyện trong rừng sâu bao năm của mình, Phong Vô Ảnh đã phát hiện ra hơn mười mấy mũi phi châm nhỏ xíu từ ống tay áo bóng đen kia, đang vô hình vô ảnh mà bắn về phía mình. Chưa bao giờ Phong Vô Ảnh nhìn thấy một loại ám khí nhanh đến thế.
Không còn cách nào khác, chàng đành một mặt rút kiếm ra đỡ số ám khí này, một mặt lộn người qua né tránh chúng.
Đến khi Phong Vô Ảnh thoát khỏi đám kim châm thì bóng đen kia cũng đã biến mất. Chàng thở dài, tay tra kiếm lại vào vỏ.
Mộng Điệp, bóng đen đó có phải là cô ta chăng? Nhưng bóng đen xuất hiện là để làm ? Nó định dẫn dụ chàng đi đâu?
Phong Vô Ảnh chợt nhớ ra nơi chàng đang đứng là khu phòng của Tam Hà tứ hiệp. Nếu bóng đen kia là Mộng Điệp thì đám người Phàn Thành, Phàn Đình, Phàn Ô Long cùng Phàn Nguyệt Nga nguy to rồi. Nghĩ thế Phong Vô Ảnh gấp rút nhảy xuống giữa sân, nhìn về sáu gian phòng xung quanh nơi đây.
Trong sáu gian phòng này chỉ có một căn là còn đèn sáng, còn năm căn còn lại đều đã tắt. Phong Vô Ảnh xoay người nhìn hết một lượt, rồi bỗng dưng nhắm mắt lại.
Phong Vô Ảnh đang cảm nhận, chàng bắt đầu vận dụng những khả năng đặc biệt của mình.
Tử khí! trong căn phòng phía Tây Nam, đối diện với căn phòng còn đèn sáng có tử khí. Thậm chí trong đó còn có sự hiện diện của sinh khí, một luồng sinh khí rất mạnh nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Một người sống, một người chết. Không còn nghi ngờ gì nữa bóng đen kia hẳn là đang núp trong căn phòng đó, và một trong Tam Hà tứ hiệp đã bị y sát hại.
Phong Vô Ảnh định gọi Tam Hà tứ hiệp dậy nhưng nghĩ ngợi một lúc đành thôi, chàng không muốn bứt dây động rừng.
Phong Vô Ảnh lặng lẽ đi tới trước cửa phòng, tay đặt lên cánh cửa.
Cùng lúc đó, Tiểu Hàn đã tới. Gã vừa xuất hiện ngay sân của khu phòng trọ thì liền thấy Phong Vô Ảnh đang định tiến vào phòng.
Phong Vô Ảnh cũng cảm giác được nên quay lại, đưa tay lên miệng làm dấu im lặng. Tiểu Hàn gật đầu, gã cũng chậm rãi đi tới gần, cây ngân thương đã giơ lên, sẵn sàng hỗ trợ cho Phong Vô Ảnh.
Tay Phong Vô Ảnh khẽ ấn, cánh cửa mở ra. Nhưng tiếp đón Phong Vô Ảnh chính là vô số kim châm, phi tiêu bắn ra tua tủa từ căn phòng, kèm theo đó là những tiếng kêu đinh đang của chuông gió.
Phong Vô Ảnh biến sắc lập tức lộn người bay ngược lại, chính nhờ phản ứng mau lẹ này đã cứu cho chàng thoát khỏi một mạng.
Trong tiếng mưa rơi lộp bộp, trong tiếng gió lạnh khẽ vút, chuông trong phòng Phàn Ô Long vẫn kêu lên từng tiếng đinh đang, đinh đang rất rõ ràng..
Và Tam Hà tứ hiệp cũng đã nghe thấy.
Cửa gian phòng vẫn còn ánh đèn mở tung ra, người xuất hiện là Sư Tử Hà Đông Phàn Đình.
………………………………………
Phàn Đình thấy Phong Vô Ảnh đứng trước cửa phòng của Phàn Ô Long, mà cửa phòng y lúc này lại bị mở toang ra, thì nhíu mày nói:
- Tại sao đêm khuya khoắt thế này ngươi lại tới phòng của tam đệ ta?
Nhưng Phàn Đình vừa dứt lời thì từ trên nóc nhà có hơn mười mấy tên áo đen nhảy xuống, tấn công y. Phàn Đình không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng râu tóc vẫn dựng ngược, hổ trảo dũng mãnh giao thủ lại với đám người áo đen.
Trong một căn phòng khác, Phán Quan bút Phàn Thành cũng đã bước ra, y cũng nhanh chóng gia nhập vào cuộc chiến.
Trên nóc nhà cũng không ngừng có người áo đen nhảy xuống. Lần này mục tiêu của chúng chính là Tiểu Hàn.
…………………
Tiếng đánh giết càng lúc càng lớn, người kéo đến cũng ngày một đông hơn. Đám người áo đen tuy bị bao vây lại nhưng vẫn ngoan cường chống trả, chợt một tên hướng về Phong Vô Ảnh gào lớn:
- Thiếu chủ, mau chạy đi! Bọn tôi cản hậu!
Câu nói này là bọn chúng nói với Phong Vô Ảnh. Ánh mắt quần hùng cũng tập trung lên người chàng. Phong Vô Ảnh sững sờ, cổ họng nghẹn đắng.
Rất công phu, rất tinh vi. Đây quả là một âm mưu vô cùng hiểm độc.
Mọi chuyện đã thế này Phong Vô Ảnh còn biết làm gì nữa bây giờ? Chàng không động đậy mà chỉ đứng yên một chỗ nhìn Tiểu Hàn, lúc này, gã thanh niên tóc bạc kia chính là hy vọng duy nhất của chàng.
- Thiếu chủ, sao người còn không mau đi! Nếu không đi thì sự hy sinh của chúng tôi sẽ biến thành vô ích!
- Thiếu chủ, người chẳng lẽ không nhớ lời căn dặn của chủ nhân hay sao?
Những gã sát thủ vừa lên tiếng thì liền bị Tiểu Hàn một thương đâm thủng cổ họng. Tiểu Hàn không muốn bọn chúng tiếp tục đổ oan cho Phong Vô Ảnh.
Phàn Nguyệt Nga cũng đã về, Hồ Thanh, Lý Ngọc Vân, Triệu Phi Yến, Tô Khắc, Trần Khoái, Nguyễn Phi Thiên, Bành Bá, Đại Hoả, Lê Đạt… cũng đã kéo hết tới.
Hồ Thanh mặt mày âm trầm, quay sang nói với Trần Khoái:
- Trần huynh mau đi kiểm tra xem có chuyện gì.
Trần Khoái vừa lao vào phòng thì liền phát hiện ra Phàn Ô Long đang ngồi trên ghế. Khuôn mặt y đã cứng đơ từ lâu, dưới cổ họng có một vết máu đang không ngừng chảy ra, hai mắt y trợn trừng. Có lẽ trước lúc chết y cũng không tưởng tượng nổi chuyện vừa xảy ra với mình.
Trần Khoái bước ra, nói:
- Ô Long đao Phàn Ô Long đã chết.
Hồ Thanh biến sắc hỏi:
- Y chết bởi gì?
Trần Khoái chỉ đáp một chữ:
- Kiếm.
Rồi ánh mắt Trần Khoái hướng về Phong Vô Ảnh, nói tiếp:
- Một kiếm rất nhanh!
Quần hùng lao vào, đám sát thủ nhanh chóng bị làm cỏ. Bây giờ chỉ còn một mình Phong Vô Ảnh đứng sững sờ giữa vòng vây mọi người, trong tay chàng cầm thanh kiếm có vỏ ngoài màu ngọc bích.
Phàn Nguyệt Nga sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía phòng của Phàn Ô Long:
- Thật sự… thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Phàn Đình sau khi giết xong đám sát thủ thì liền vào phòng của Phàn Ô Long, lúc này y lao ra, râu tóc trên người cơ hồ đều dựng hết lên, quả thật nhìn không khác sư tử chút nào.
- Thằng khốn, ngươi dám giết em trai ta sao? Ta liều mạng với ngươi!
Phàn Đình lao tới nện một quyền vào ngực Phong Vô Ảnh, nhưng chàng không tránh nên lãnh trọn luôn một quyền đó.
Phàn Đình nước mắt ứa ra, gào lên:
- Em trai ta đã đắc tội với ngươi chỗ nào? Tại sao ngươi lại ra tay giết nó?
Phàn Đình trong cơn tức giận không kể đến bất kì chuyện gì, y lao vào đánh Phong Vô Ảnh túi bụi. Phàn Đình tung một quyền thật nặng vào bụng Phong Vô Ảnh làm chàng hộc ra một ngụm máu, nhưng đúng lúc này Phàn Đình cũng đã bị Tô Khắc, Lê Đạt xông vào ôm lại, can ra.
- Tên súc sinh nhà ngươi!
Phàn Đình cơ hồ oà khóc, y quỳ bệt xuống đất, song quyền đập ầm ầm xuống mặt đất, nghẹn ngào:
- Tiểu Long, ta có lỗi với ngươi! Đáng lẽ ra ta nên qua trò chuyện, bầu bạn bảo vệ cho ngươi! Tiểu Long.
Phán Quan bút Phàn Thành thì không kích động như Phàn Đình, nhưng y cũng mím môi, nắm đấm hai tay siết chặt kêu lên từng tiếng rôm rốp đáng sợ.
Phàn Nguyệt Nga cơ hồ không tin nổi vào những gì nàng vừa nghe được. nàng đưa tay lên che mặt, nước mắt rưng rưng chảy ra. Nàng nhìn Phong Vô Ảnh với ánh mắt đầy ai oán:
- Tại sao? Tại sao lại là anh?
Phong Vô Ảnh lắc đầu, đau khổ nói:
- Không phải ta.
Trần Khoái nheo mắt, lạnh nhạt hỏi:
- Không phải ngươi vậy thì là ai? Tại đây, còn ai có đường kiếm nhanh như thế? Còn nữa, đám sát thủ kia, vừa rồi hình như gọi ngươi là thiếu chủ?
Hồng Hài Nhi Tiểu Vũ bước lại gần đám xác chết, đưa tay kiểm tra khắp thân thể chúng, cuối cùng khi vạch ngực ra thì liền phát hiện được hình xăm bảy ngôi sao đen hằn sâu vào trong da thịt bọn sát thủ này.
- Thất Sát Cô Tinh, đây là đặc điểm nhận dạng của tổ chức sát thủ Thiên Sát.
Tô Khắc nét mặt âm trầm nhìn Phong Vô Ảnh. Trong giang hồ đương nhiên không ai là không biết về vấn đề này, mọi sát thủ cuả Thiên Sát từ nhỏ đều được xăm hình bảy ngôi sao vào mình bằng thủ pháp đặc biệt, khó ai mà có thể bắt chước được.
Tô Khắc lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi thật ra là đàn chủ thứ mấy của Thiên Sát?
Phong Vô Ảnh vẫn cứng rắn đáp:
- Ta không phải!
Rồi chàng chỉ tay về phía Tiểu Hàn, nói tiếp:
- Y có thể làm chứng cho ta. Lúc ta ở trong phòng thì phát hiện ra có một bóng đen dùng khinh công lướt qua trước sân, ta nghi hoặc cho nên liền đuổi theo y đến đây.
Tô Khắc cắt lời:
- Vậy bây giờ bóng đen đó đâu rồi?
Phong Vô Ảnh đáp:
- Hắn chạy rồi! Hắn bắn ra một loại ám khí phi châm rất lợi hại nhằm cắt đuôi ta.
- Ngay tại đây luôn sao?
- Không, số ám khí nơi đây là bắn ra từ trong căn phòng của Phàn Ô Long. Còn nơi ta cùng tên áo đen đó giao thủ là ở trên mái nhà.
Tô Khắc quay ra sau, ôm quyền nói với một nhóm người:
- Mong các vị lên mái nhà và các khu vực xung quanh đây tìm kiếm giúp, nếu có chút dấu vết của ám khí hoặc giao tranh nào thì mong mọi người nhanh chóng báo lại.
Đám người đó gật đầu, nhanh chóng toả ra các mái nhà xung quanh tìm kiếm.
Tô Khắc quay sang Phàn Thành nói:
- Phàn huynh hẳn là rất quen thuộc với các loại ám khí của Phàn Ô Long, mong huynh giúp đỡ nhận diện chúng.
Phàn Thành gật đầu, đồng ý hợp tác.
Lê Đạt bước ra, tỏ vẻ hài lòng với cách xử lý của Tô Khắc:
- Tô huynh quả thật làm rất đúng. Chưa biết chính xác sự thật thì không nên vu oan cho Phong thiếu hiệp.
Phàn Đình nghe vậy thì tức giận quát lớn:
- Oan sao? Oan con bà nhà ngươi! Nếu người chết không phải là em trai ta mà là người nhà ngươi thì ngươi có nói vậy được không?
Tô Khắc đi tới trước mặt Tiểu Hàn, ôm quyền hỏi gã:
- Hình như Tiểu Hàn huynh đệ cũng có mặt ở đây cùng lúc với Phong Vô Ảnh, không biết lời y nói có phải là sự thật không?
Tiểu Hàn chỉ lặng lẽ gật đầu. Nhưng Phàn Đình lại chỉ mặt chàng quát lớn:
- Nói láo! Hắn nói láo! Ngươi có giỏi thì kể lại mọi chuyện cho ta nghe xem! Lúc ta mở cửa phòng ra, thì cũng chỉ thấy ngươi vừa mới xuất hiện thôi.
Y nói tiếp:
- Ngươi là bạn của Phong Vô Ảnh cho nên mới đứng ra nói hộ cho hắn chứ gì! Tiểu Hàn, xưa nay ta vẫn luôn nghe danh ngươi là người hiệp nghĩa, không ngờ bây giờ lại đứng về phía Thiên Sát.
Quần hùng dường như cũng bất mãn, đồng thanh nói:
- Đúng vậy. Tiểu Hàn huynh hãy thử kể lại mọi chuyện xem nào?
Mọi người chăm chú nhìn Tiểu Hàn, chờ đợi sự thật được thốt ra từ miệng chàng.
Nhưng TIểu Hàn vẫn không nói câu nào, nét mặt chàng âm trầm, tay chợt siết chặt cây ngân thương.
Tô Khắc lạnh lùng hỏi tiếp:
- Tại sao Tiểu Hàn huynh đệ lại không nói câu nào? Chẳng lẽ lời Phàn Đình nói là đúng ư? Cho dù huynh đệ có quan hệ với Phong Vô Ảnh, thì cũng không nên vì thế mà bỏ quên chính nghĩa chứ?
Phong Vô Ảnh cười. Máu trong miệng chàng lại tiếp tục hộc ra. Chàng vốn xem Tiểu Hàn như là hy vọng cuối cùng, không ngờ bây giờ hắn lại chẳng bào chữa bất kì câu nào cho chàng. Phong Vô Ảnh nhìn Tiểu Hàn, cay đắng nói:
- Ngươi được lắm! Xem như ta đã nhìn lầm ngươi!
Tiểu Hàn nghe vậy thì chỉ cúi mặt, sau đó lặng lẽ quay lưng rời khỏi nơi này.
Nguyễn Phi Thiên lắc đầu thở dài:
- Phong huynh sao lại để xảy ra tình huống này chứ?
Bành Bá lạnh nhạt nói:
- Ta tin Phong Vô Ảnh không phải là hung thủ.
Nguyễn Phi Thiên đáp:
- Ta biết, ta cũng tin Phong Vô Ảnh không phải hạng người đó. Nhưng chỉ có mình ta tin, thì cũng không làm được gì.
Bành Bá nheo mắt hỏi:
- Chúng ta có cần cứu hắn không?
Nguyễn Phi Thiên phất tay, lắc đầu:
- Không được. Chúng ta còn đại sự phải làm. Đành phó mặc số phận Phong Vô Ảnh cho ông trời quyết định thôi.
Một lát sau, mưa đã tạnh, đám người đi tìm kiếm cũng đã trở về. Một người đứng ra đại diện, ôm quyền nói với Tô Khắc:
- Hoàn toàn không tìm thấy bất cứ thứ ám khí nào xung quanh đây.
Lời nói này giống như sét đánh ngang tai Phong Vô Ảnh, chấm dứt đi hy vọng cuối cùng của chàng. Phong Vô Ảnh chợt nhớ ra là đám người Thiên Sát kia cũng là từ trên mái nhà lao xuống, vậy chúng hẳn là đã lục tìm và xoá đi mọi chứng cứ rồi.
Đây quả là một kế hoạch đã được sắp đặt tỉ mĩ từ trước. Có người đã giết chết Phàn Ô Long, sau đó dẫn dụ Phong Vô Ảnh tới đây, để chàng trúng phải cạm bẫy do Phàn Ô Long dựng ra từ trước, báo động mọi người lao vào. Nhưng khi mọi người lao vào thì Thiên Sát cũng xuất hiện, với mục đích “giải cứu thiếu chủ”. Và người áo đen thần bí trong phòng Phàn Ô Long thì hẳn là đã nhân lúc rối loạn chuồn ra ngoài.
Không! Chàng không thể chết được! Nếu như chàng chết đi thì nỗi oan này cũng sẽ đi theo chàng xuống hoàng tuyền. Huống hồ, Lý Ngọc Vân hẳn cũng đã nằm trong chiếc lưới đã được người ta giăng sẵn.
Phong Vô Ảnh phải sống, nhưng làm cách nào bây giờ. Đúng rồi, chàng vẫn còn một thứ, thứ này có thể bảo toàn tính mạng cho chàng.
Tô Khắc nhìn Phong Vô Ảnh lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn gì để biện minh nữa không?
Phong Vô Ảnh đứng thẳng người dậy, đáp:
- Ta chỉ muốn nói với Lý Ngọc Vân một câu.
Tô Khắc nhìu mày nhìn sang Lý Ngọc Vân. Lý Ngọc Vân gật đầu, nàng quả thực cũng muốn biết tên thiếu chủ Thiên Sát này muốn nói gì với mình.
Phong Vô Ảnh lấy miếng ngọc bội khuyết nửa khắc hình con phượng hoàng trong ngực ra, giơ lên, ánh mắt bi thương hỏi Lý Ngọc Vân:
- Ngọc Vân, chị có nhận ra đây là thứ gì không?
Lý Ngọc Vân khi vừa nhìn thấy miếng ngọc bội này thì mặt mũi liền tối sầm, chân đi loạng choạng cơ hồ không vững, Tô Khắc phải đỡ nàng đứng thẳng lại:
- Ngươi… ngươi là?
Phong Vô Ảnh buồn rầu đáp:
- Đúng, là em, Lý Tình đây.
Lý Ngọc Vân cơ hồ không tin vào mắt mình:
- Sao có thể, đêm hôm ấy chẳng phải em trai ta đã bị một đám người rượt theo giết chết rồi sao?
Phong Vô Ảnh lắc đầu:
- Đúng, nhưng lúc đó Hồ Bất Quy thúc đã xuất hiện và cứu em. Sau đó đem em bỏ trốn.
Chàng nói:
- Bao nhiêu năm nay em luôn ẩn mình luyện tập võ nghệ, chờ khi xuất quan báo thù cho cha mẹ. Hai năm trước em cũng đã xuất quan một lần, nhưng không tìm thấy chị.
Lý Ngọc Vân hỏi:
- Vậy là Trần Quán Nam, Lục Vân Phong… những hung thủ cầm đầu vụ sát hại cha mẹ năm xưa là đều do em giết sao?
- Đúng. Em đã giết chúng.
Lý Ngọc Vân đột nhiên oà khóc, sau đó lại ngẩng mặt lên trời cười điên dại:
- Cha mẹ, cha mẹ trên trời cao có linh thiên thì hãy an tâm. Lý Tình nó còn sống, hơn nữa võ công lại cao gấp mười lần con, không hề làm mất mặt nhà họ Lý chúng ta.
Lý Ngọc Vân xúc động định bước tới ôm Phong Vô Ảnh nhưng chợt bị Tô Khắc ngăn lại. Lý Ngọc Vân đang ngạc nhiên thì liền nghe Tô Khắc nói:
- Hừ, ngươi tưởng ngươi dễ qua mắt ta lắm sao? Ngươi thật ra là định dụ Lý Ngọc Vân qua đó, sau đó bắt nàng làm con tin. Còn miếng ngọc bội kia, theo như ta suy đoán, chính là đám người kia sau khi giết chết Lý Tình đã nhặt được. Mà rất có khả năng chính là người của Thiên Sát. Tên Phong Vô Ảnh này cầm miếng ngọc bội đến đây là muốn giả danh em trai nàng, nhưng ai ngờ sự việc nhanh chóng bại lộ, hắn ta chỉ đành lấy nó ra làm thứ bia đỡ cho mình mà thôi.
Lời Tô Khắc nói hoàn toàn chính xác. Lý Ngọc Vân cũng dừng lại, bắt đầu nghiền ngẫm, tình cảm trong mắt nàng đã được thay thế bằng sự thù hận.
- Thì ra chính là ngươi giết chết em trai ta.
Phong Vô Ảnh cổ họng nghẹn đắng, chưa bao giờ chàng cảm thấy bất lực như thế này. Chàng ngẩng đầu lên trời cười điên dại. Đến cả người thân yêu duy nhất mà còn không nhận ra mình thì còn gì là đau khổ hơn.
Trần Khoái rút kiếm ra, y quát lớn:
- Tất cả đề phòng hắn chó cùng rứt dậu.
Phong Vô Ảnh cười đến nước mắt, nước mũi đều chảy ra, nhưng rồi chàng đưa tay lên lau mặt, khôi phục bộ dáng điềm tĩnh. Chàng nâng vỏ kiếm lên cao ngang ngực, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng buông từng chữ:
- Muốn giết ta sao? Phong Vô Ảnh ta nói đến là đến, nói đi là đi, ai có thể ngăn cản.
Trần Khoái quát:
- Ngông cuồng, để ta thử kiếm ngươi.
Tuy Trần Khoái miệng nói là thử kiếm như phía sau lưng y liền có Hồng Hài nhi Tiểu Vũ dùng kim hoàn, Sư Tử Hà Đông Phàn Đình, Phán Quan bút Phàn Thành cùng nhau lao tới. Rõ ràng là không ai dám coi thường Phong Vô Ảnh.
Huyền Trang cũng đành lắc đầu, chắp tay bất lực:
- A Di Đà Phật!
Ông cũng như Nguyễn Phi Thiên, ông tin tưởng Phong Vô Ảnh vô tội nhưng đối diện với khi thế quần hùng thế này thì cũng đành bất lực.
Phong Vô Ảnh sắc mặt lạnh lùng, dù cơ hội thoát khỏi đây chỉ là một phần nghìn nhưng chàng cũng phải thử. Nỗi oan khuất này chàng không cam tâm.
Trần Khoái dùng kiếm đánh tới trước, mười ba đường Kỳ Sơn kiếm pháp chiêu số nhanh lẹ hiểm độc được y phát huy. Trần Khoái được mệnh danh là Kỳ Sơn Khoái Kiếm, đương nhiên tốc độ kiếm của y cũng nhanh đến kinh người.
Nhưng nhiêu đó đối với Phong Vô Ảnh vẫn là còn quá chậm. Chàng rút kiếm ra, chỉ nghe một tiếng gió rít nhẹ.
- Buông kiếm!
Khi hai chữ “buông kiếm” vừa phát ra thì cây khoái kiếm của Trần Khoái cũng ngay lập tức rơi xuống đất. Y loạng choạng lui ra sau, cổ tay đau nhói.
Tiểu Vũ cầm một cặp song hoàn màu vàng, cặp song hoàn này xuất chiêu rất linh hoạt. Nhưng Phong Vô Ảnh thì cũng chỉ cần một động tác xoay cổ tay, miệng nói duy nhất hai chữ:
- Hoàn, rơi!
Song hoàn quả thật đã rơi xuống đất, nó lăn đi ra xa mấy trượng kêu lên từng tiếng leng keng. Tiểu Vũ hiển nhiên cũng ôm cổ tay, vì cổ tay y bị Phong Vô Ảnh chém bị thương, nhưng cũng chỉ khiến cổ tay tê rần chứ không hề muốn làm y tàn phế.
Phong Vô Ảnh nương tay bởi vì chàng biết quần hùng không có tội. Họ cũng chỉ là bị cuốn vào âm mưu của kẻ khác giống như chàng mà thôi.
- Bút, rơi.
Cây phán quan bút mới của Phàn Thành cũng ngay lập tức bị rơi xuống. Trong chớp mắt, Phong Vô Ảnh chỉ cần dùng ba chiêu mà đã đánh rơi toàn bộ vũ khí của những kẻ xếp hạng trong Anh Hùng bảng.
Sư Tử Hà Đông Phàn Đình lao tới, y phùng mang trợn má, hổ trảo xé gió đánh vào bả vai Phong Vô Ảnh. Nhưng chàng cũng chỉ lạnh lùng xoay cổ tay, mũi kiếm lập tức vô hình vô ảnh mà xuất hiện ngay cổ Phàn Đình.
- Cút!
Phong Vô Ảnh chỉ nói đúng một chữ, nhưng chàng chợt cảm thấy phía sau lưng mình đau nhói.
Thì ra Tiểu Vũ sau khi bị đánh bay song hoàn thì liền giả vờ ôm cổ tay, đợi khi Phong Vô Ảnh xoay lưng đi liền rút ám khí bắn ra. Ba mũi kim châm nhỏ xíu đã nằm lút trong lưng của Phong Vô Ảnh. Ba mũi kim châm này dường như có chất độc, sau khi đâm vào huyệt đạo chàng thì liền khiến chàng toàn thân tê rần, chân phải khuỵu xuống, kiếm chống trên mặt đất. Phong Vô Ảnh cười một cách cay đắng:
- Ta vừa tha mạng cho ngươi. Vậy mà ngươi lại ngay lập tức ám toán ta sao?
Tiễu Vũ cười khằng khặc:
- Ngươi quá ngây thơ rồi.
Nhưng rồi cổ họng y chợt nghẹn lại, hai tròng mắt như muốn lồi ra ngoài.
Bởi vì có một bàn tay to bè đang nắm lấy cổ y.
- Nhầm rồi, kẻ ngây thơ chính là ngươi.
Đại Hoả đã đến, nhưng khi đến thì chỉ cần một chiêu là đã giết chết Tiểu Vũ.
Tô Khắc nhìn Tiểu Vũ bị Đại Hoả bẻ gãy cổ, đau lòng hét lớn:
- Đệ đệ!
Rồi y quay sang chỉ thẳng vào mặt Đại Hoả:
- Nói! Ngươi là ai?
- Thiết Chuỳ Vô Địch Đại Hoả.
Phong Vô Ảnh nhìn thấy Đại Hoả xuất hiện thì sững sờ, tuy không vui nhưng trong lòng lại rất cảm động. Chàng nói:
- Anh chẳng lẽ không biết đang rất nguy hiểm sao? Ngần này người muốn giết tôi đấy!
Đại Hoả lạnh lùng nhìn khắp một lượt:
- Những kẻ này sao?
Rồi gã lắc đầu:
- Chúng không xứng để giết ngươi!
Phàn Đình vừa thấy Phong Vô Ảnh nhìn sang Đại Hoả, mất đi sự tập trung thì liền khẽ lách người qua, giáng một quyền vào đầu chàng.
Phong Vô Ảnh kinh ngạc:
- Ngươi…
Nhưng chàng chưa kịp nói xong thì đã có một cây thiết chuỳ to bè đập xuống người Phàn Đình. Tiếng xương gãy kêu lên từng tiếng rốp rốp, trong không trung máu thịt văng tung toé.
Đại Hoả đã dùng một chuỳ đập chết Sư Tử Hà Đông thanh danh lừng lẫy, xếp thứ tám trong Anh Hùng bảng
Bành Bá thấy vậy thì lắc đầu, thở dài:
- Ây, xem ra ta lại nhìn lầm người nữa rồi.
Đại Hoả sau khi đánh chết Sư Tử Hà Đông xong thì quay sang nói với Phong Vô Ảnh:
- Những hạng người thấp hèn như thế này thì không đáng sống trên đời.
Trần Khoái run rẩy lui ra sau mấy bước, y trong lòng có chút mừng vì vừa rồi không đánh lén Phong Vô Ảnh.
Hồ Thanh thấy mọi chuyện không ổn liền nhảy ra, che Trần Khoái lại, hỏi Đại Hoả:
- Ngươi là ai? Sao lại xen vào chuyện này?
Đại Hoả nhìn cây Thiết Chuỳ đã bẹp nhẹp máu thịt trong tay mình, vẫn chỉ lạnh nhạt đáp:
- Thiết Chuỳ Vô Địch Đại Hoả!
Hồ Thanh lắc đầu:
- Ngươi quả thật muốn bảo vệ cho Phong Vô Ảnh ư?
- Đúng!
- Đã thế xin đắc tội!
Hồ Thanh vừa nói xong liền rút Bá Hạ đao ra, từ thanh đao chuôi vàng toát lên khí thế lẫm liệt. Hồ Thanh muốn dùng cách tiên phát chế nhân, vì y cũng nhận ra Đại Hoả không hề đơn giản gì.
Hồ Thanh tung người lên không trung, chém một đao cực mạnh xuống đầu Đại Hoả, hi vọng áp đảo được y ngay từ chiêu đầu tiên. Nào ngờ Đại Hoả không hề vung Thiết Chuỳ lên đỡ, cứ trơ mặt đứng nhìn Hồ Thanh.
Gã bị điên sao?
Nhưng gã không điên, người điên phải là Hồ Thanh. Bởi vì thanh Bá Hạ đao vừa chém xuống thì đã bị Đại Hoả dùng hai lòng bàn tay kẹp chặt lại, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đại Hoả cười nhạt:
- Quên nói với ngươi, ta không những Thiết Chuỳ vô địch, mà song thủ cũng là vô địch nữa.
Quần hùng chết lặng. Hồ Thanh là kẻ xếp thứ hai trong Anh Hùng bảng mà Đại Hoả chỉ cần dùng hai tay kẹp nhẹ là khiến cho y phải thất thủ. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Đại Hoả thuận thế kéo Bá Hạ đao chìm xuống khoảng trống phía sau lưng, sau đó chân lùi lại mấy bước, tiếp tục nâng Bá Hạ đao lên lại, tạo nên một lực vặn xoắn cực mạnh. Hồ Thanh cũng không thể tự chủ mà bị cuốn người theo động tác của Đại Hoả.
Chợt Đại Hoả trừng mắt, hai tay vận kình, Bá Hạ đao ngay lập tức bị bẻ gãy làm tám khúc.
Cây đao trong truyền thuyết của Lưu Nguyệt phái không ngờ lại bị Đại Hoả bẻ gãy dễ dàng đến vậy. Hồ Thanh lui lại phía sau, miệng hộc ra một ngụm máu. Y hộc máu không phải vì bị thương, mà chính là vì đau lòng khi thấy Bá Hạ đao bị huỷ một cách dễ dàng như vậy.
Trong quần hùng, có một lão già lưng khòm đang quan sát cuộc chiến. Khi lão ta thấy Bá Hạ đao trong tay Hồ Thanh bị Đại Hoả bẻ gãy thì liền biến sắc. Hai mắt lão đang mờ đột nhiên sáng tỏ, thân hình lao vút ra đánh một chưởng về phía Đại Hoả.
Chưởng này nhìn thì không mạnh lắm, chỉ giống như một cú đẩy tới, nhưng lại làm Đại Hoả nét mặt trở nên nghiêm trọng. Tuy nhiên gã vẫn thẳng thắn đấm trả lại một quyền.
Quyền chưởng chạm vào nhau, lão già kia lộn người ngược lại phía sau mấy vòng, Đại Hoả cũng không tự chủ mà hai chân lui lại ba bước.
Lão già kia sau khi đáp xuống đất thì nhìn Đại Hoả, trầm giọng:
- Táng Âm quyền, Bại Huyết thủ, Tử Tịch công!
Quần hùng nghe vậy thì đều trở nên xôn xao. Ba môn Táng Âm quyền, Bại Huyết thủ, Tử Tịch công đều là công phu của ma đạo, nghe đồn đã thất truyền từ lâu. Vậy tức là Đại Hoả chính là người của ma giáo sao?
Bành Bá nghe vậy thì chỉ cười nhạt. Nguyễn Phi Thiên tò mò hỏi:
- Ngươi cười cái gì vậy?
Bành Bá đáp:
- Ta cười lão già kia đang định đổi trắng thay đen.
Y nói tiếp:
- Thứ Đại Hoả thi triển rõ ràng Bạch gia quyền, Trảm Ma thủ, Vô Cực công của Lý Thiết Hoành, nào phải ma đạo tà môn gì!
Nguyễn Phi Thiên gật đầu, tỏ vẻ hiểu:
- Vậy lão ta là muốn che dấu việc Đại Hoả có liên hệ với Lý Thiết Hoành sao? Theo ta Đại Hoả rất có khả năng là con của Đại Tửu, một trong ba tuỳ tùng năm xưa của Lý đại hiệp. Nhưng có điều võ công Đại Hoả sao lại cao đến vậy được nhỉ?
Bành Bá lắc đầu:
- Võ công Đại Hoả không cao bằng Hồ Thanh. Thanh đao kia cũng không phải Bá Hạ đao. Đáng tiếc ngay cả đao của chính mình mà Hồ Thanh cũng không nhận ra.
Đôi mắt Bành Bá liếc về cây Bá Hạ đao đã gãy làm tám khúc dưới đất rồi cười nhạt.
Nhưng có thực sự là Hồ Thanh không biết thứ trong tay mình cầm chỉ là Bá Hạ đao giả không? Và nếu là đao giả thì đao thật ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.