Quyển 1 - Chương 13: Trên đỉnh Lạc Sơn
Miên Lý Tàng Châm
13/11/2014
Đêm tới.
Hôm nay là một đêm không trăng không sao, trên bầu trời chỉ có những màu đen cô tịch và lặng lẽ.
Trần Lực ngồi trên một ngọn đồi cao đưa mắt nhìn lên bầu trời. Y cứ nhìn như thế rất lâu, không biết đang nhìn gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thanh Càn Khôn kiếm dài rộng vẫn được Trần Lực đeo ngay ngắn bên hông, từ nó toát ra một sức mạnh thần bí, vừa chính nghĩa lại vừa thâm trầm khiến cho người ta không khỏi chùn mình khi đưa mắt nhìn tới nó.
Càn Khôn kiếm chính là vũ khí lợi hại nhất của Chính Nghĩa quán, là vũ khí khi xưa được Tiêu quán chủ Tiêu Trọng Nghĩa dùng để tung hoành thiên hạ, trảm ác trừ ma, nhuộm máu không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm. Khi ấy Chính Nghĩa quán chỉ vừa mới được thành lập, uy danh còn thấp, chính là cây Càn Khôn kiếm này đã mở mang cho Tiêu Trọng Nghĩa một cơ ngơi như hiện nay. Tuy Chính Nghĩa quán được hoàng đế đứng sau lưng thao túng nhưng trong giang hồ vẫn không ai dám coi thường nó, bởi vì nó có Chính Nghĩa đại hiệp Tiêu Trọng Nghĩa, còn có một cây Càn Khôn kiếm vô địch thiên hạ!
Ba năm trước, khi Tiêu Trọng Nghĩa vừa tổ chức xong đại lễ mừng thọ lần thứ sáu mươi tư, thì ông ta đã giao lại Càn Khôn kiếm cho Trần Lực, ai cũng hiểu đây giống như là một hành động chuyển giao quyền lực của Chính Nghĩa quán. Quán chủ tương lai, nếu không có gì bất ngờ thì chín phần sẽ là Trần Lực.
Nhưng võ công Trần Lực cao tới đâu? Điều này trong giang hồ không có ai là không biết. Trần Lực từ trước tới nay chỉ ra tay có ba lần, nhưng mỗi lần đều là những trận đánh kinh thiên động địa, làm nên tên tuổi của y.
Lần thứ nhất là vào năm năm trước, khi Trần Lực vừa tròn hai mươi bảy tuổi, y được lệnh Tiêu Trọng Nghĩa tới giúp đỡ tiêu cục Bình An ở vùng Đông Triều. Tiêu cục Bình An khi ấy đang gặp phải đại hoạ lâm đầu, bốn mươi chín phương thế lực cường đạo đại giang ác từ khắp nơi đổ về, hòng cướp được một cuốn mật tịch võ công nghe đồn là xuất thân từ Thiên Trúc.
Người Trung Hoa thường nói rằng võ công của thiên hạ nguồn gốc đều xuất phát từ họ, nhưng sự thật không phải vậy. “Công phu phu xuất Thiếu Lâm” là ám chỉ mọi nguồn cơn võ thuật đều bắt nguồn từ Thiếu Lâm, nhưng cao thủ đầu tiên xuất hiện ở Thiếu Lâm là ai? Đó chính là Đạt ma sư tổ, một người Thiên Trúc chính tông.
Trần Lực khi ấy chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, chưa từng xông pha giang hồ, nhưng y chỉ cần một thân một mình đã quét tan bốn mươi chín lộ cường đạo khắp mọi nơi, đánh bại võ lâm đệ nhất đại đạo đương thời là Tà Thiên Thủ.
Lần thứ hai là vào ba năm trước, nhiệm vụ trợ giúp Cự Đao môn, một chính phái mới thành lập nhưng bị tổ chức Thiên Sát nhắm tới. Nhưng Cự Đao môn chỉ là một phái nhỏ, Thiên Sát hà cớ gì phải để ý?
Thật ra đứng đằng sau chuyện này lại là hoàng đế. Hoàng đế muốn biến Cự Đao môn thành một phương thế lực mới, cùng Chính Nghĩa quán tạo thành thế cân bằng với Thiên Sát và Hắc Long bang.
Trận chiến khi đó kinh thiên động địa. Càn Khôn kiếm Trần Lực cùng Lưu Tinh kiếm A Ngũ đấu nhau trên đỉnh Thần Sơn, kết quả cả hai bất phân thắng bại, Lưu Tinh kiếm A Ngũ đành bỏ ý định tấn công Cự Đao môn mà dẫn quân đi về.
Nhưng lần thứ ba mới là lần khiến cho tên tuổi của Trần Lực trở nên vang dội nhất. Bởi vì lần này đối thủ của y là một trong những truyền kì của võ lâm, Thần Lực vương Võ Thiên Nam. Trận này tuy Trần Lực bại, nhưng ngay cả Võ Thiên Nam cũng không thể không thừa nhận rằng Trần Lực rất giỏi, vì mến tài nên Võ Thiên Nam cũng không muốn giết y.
Có thể sống sót dưới tay đệ nhất cao thủ trong võ lâm, thành tích kinh hồn ấy có mấy ai làm được?
Năm nay Trần Lực ba mươi hai tuổi, cũng không tính là còn trẻ nữa, nhưng tướng mạo y thì lại rất trẻ. Bởi vì y còn nhiệt huyết, một người nếu còn nhiệt huyết thì không có cách gì có thể già được.
Nhưng tại sao Càn Khôn kiếm Trần Lực lúc này lại có dáng vẻ cô tịch đến thế? Chẳng lẽ y không hài lòng với những ánh hào quang xung quanh mình sao?
Trần Lực thực ra đang nghĩ đến một người, người đó là một cô gái, cũng chính là vợ sắp cưới của y.
Tiêu Ngọc Như! Con gái thứ ba của Tiêu Trọng Nghĩa! Nàng là một người con gái rất đẹp, lại rất thuỳ mị đoan trang, võ công cũng không tệ, có điều hiện giờ nàng đang nằm trong tay của Hắc Long bang. Đến chết Trần Lực cũng không thể tin được Tiêu Trọng Nghĩa lại có thể liên minh với Hắc Long bang, còn đem toàn bộ gia quyến mình giao cho Võ Thiên Nam làm con tin nữa.
Nhưng Trần Lực thật ra chưa từng tiếp xúc với Tiêu Ngọc Như, cũng không hề có bất kì tình cảm gì với cô ta. Y chỉ biết là mình được lệnh của hoàng đế phải cưới cô ta, sau đó làm con rể của Tiêu Trọng Nghĩa, dường như từ trước đến giờ cả y và Tiêu Trọng Nghĩa chỉ giống như con rối của hoàng đế, mặc ông ta sai khiến.
Trần Lực thở dài, định đứng lên thì đã thấy Bạch Linh xuất hiện sau lưng từ khi nào.
Bạch Linh mặc y phục trắng, đầu tóc búi cao, cử chỉ thoát tục hệt như tiên nữ hạ phàm, chẳng hiểu sao mỗi lần đối diện với nàng thì trong lòng Trần Lực lại có một cảm giác rung động nhè nhẹ.
Bạch Linh nhìn Trần Lực, mỉm cười nói:
- Tối thế này rồi mà anh vẫn chưa đi nghỉ à?
Trần Lực lắc đầu:
- Chỉ là có hơi chút khó ngủ.
Rồi y nhìn Bạch Linh, cũng mỉm cười:
- Chẳng phải là Bạch cô nương cũng không ngủ được sao?
Bạch Linh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, không đáp. Nàng đang nhìn về phía bầu trời đen thăm thẳm phía trên đầu, trong ánh mắt có phần mông lung.
Trần Lực đột nhiên buộc miệng hỏi:
- Bạch cô nương có phải đang nghĩ về thiếu niên bị thương trên lưng ngựa kia không?
Bạch Linh lắc đầu:
- Tôi không có quen biết gì với hắn, làm sao nghĩ tới hắn được chứ?
Trần Lực cười:
- Thật ra có thể là quen. Nếu như cô nương biết hắn là ai thì chắc hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Bạch Linh chợt quay lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trần Lực, khiến cho y lúng túng quay đi chỗ khác. Trần Lực nói tiếp:
- Mấy hôm trước tại Đại hội tỷ võ ở Đông Đô xuất hiện một thiếu niên gọi là Phong Vô Ảnh. Thiếu niên này kiếm pháp vô cùng cao minh, đã đánh bại thiếu chủ Vạn Kiếm môn là Vạn Nhật Quang, khiến cho quần hùng hoảng sợ.
Bạch Linh tỏ ra không hiểu, hỏi:
- Vậy thì việc này có liên quan gì tới ta?
Trần Lực cười, nói tiếp:
- Nhưng cũng trong đêm hôm ấy Phong Vô Ảnh đã giết chết hai người trong Tam Hà tứ hiệp, bị quần hùng vây bắt, y lộ ra thân phận là Thiếu chủ Thiên Sát. Nhưng điều kì lạ nhất chính là khi y tự thanh minh cho mình, thì đã lấy ra một miếng ngọc bội hình rồng, ngay cả Lý Ngọc Vân cũng xác nhận đây chính là vật của Lý Tình, em trai nàng ấy.
Bạch Linh kinh ngạc, vội hỏi tiếp:
- Vậy huynh ấy chính là con trai của Lý Thiết Hoành đại hiệp ư?
Trần Lực thở dài, lắc đầu:
- Điều này ta không rõ, nhưng nghe trong thư nói lại thì hình như Tô Khắc đã phản ứng, và bảo đó chỉ là trò lừa của Thiên Sát, Lý Tình đã chết mười tám năm trước, miếng ngọc bội kia đã rơi vào tay tổ chức này.
Bạch Linh như không tin vào tai mình, nàng đi lùi mấy bước, miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào! Hắn nhất định chính là Lý Tình!
- Làm sao cô nương biết hắn chính là Lý Tình? Cô nương từng gặp hắn ư?
Bạch Linh lắc đầu:
- Không, ta chưa từng gặp hắn, cũng chưa từng nói chuyện với hắn.
Trần Lực nhìn sâu vào mắt Bạch Linh, mỉm cười hỏi:
- Vậy dựa vào đâu cô nương biết hắn thực sự là Lý Tình.
Bạch Linh không trả lời được. Thật ra, đôi khi vừa nhìn thấy một người, thì ta có thể đặt hết niềm tin vào người đó, không chút nghi ngờ họ, bởi vì giữa ta và họ giống như đã từng có một mối liên kết từ trước. Lúc này Bạch Linh cũng vậy, ngay từ lần đầu nhìn thấy Phong Vô Ảnh, thì nàng đã tin y, nàng tin y chính là Lý Tình thực sự.
Trần Lực không hiểu sao trong cổ họng y lúc này lại có một cảm giác nghẹn đắng, y còn cảm thấy mình dường như hơi ghét tên Phong Vô Ảnh kia nữa, nhưng những cảm xúc này lập tức được Trần Lực che dấu đi, không biểu hiện ra bên ngoài một chút nào.
Trần Lực đứng dậy, nói:
- Thật ra cũng không khó. Nếu hắn thực sự là thiếu chủ Thiên Sát, thì chiều nay đã phải có một đoàn cao thủ hộ tống hắn, chứ làm sao vất vả đến nỗi phải đi ăn cướp ngựa được.
Bạch Linh gật đầu, đến bây giờ nàng mới nghĩ tới điều này.
- Còn nữa, nếu hắn là thiếu chủ Thiên Sát, thì chắn chắn sẽ không dám đi về hướng Lạc Sơn một cách cấp tốc như vậy. Theo như tại hạ biết, thì Đao đế Nguyễn Duy Võ xưa nay vẫn rất ghét người của Thiên Sát.
Bạch Linh ngạc nhiên hỏi:
- Sao mà anh biết nhiều vậy?
Trần Lực cười khổ:
- Vừa có mệnh lệnh yêu cầu ta tới Lưu Nguyệt phái giết hắn, cô nương nói xem liệu ta có thể không biết rõ đường đi nước bước của hắn không?
- Cái gì?
Bạch Linh sửng sờ, thân không tự chủ lui về sau mấy bước, nhìn Trần Lực với ánh mắt phức tạp:
- Anh thực sự muốn giết hắn sao? Rõ ràng anh nói hắn không phải là thiếu chủ Thiên Sát mà?
Trần Lực đáp:
- Nhưng mệnh lệnh của Tiêu quán chủ, ta đâu thể nào không nghe. Kẻ mà Tiêu quán chủ muốn giết, cho dù không phải là người Thiên Sát, thì cũng là phường gian ác đại đạo!
Bạch Linh tức giận nói:
- Anh thật mù quáng! Chẳng lẽ ông ta nói ai là gian ác anh cũng tin sao?
Trần Lực cười:
- Không những là ta tin, mà cả thiên hạ này đều tin.
Bạch Linh không thể thốt nên lời. Nhưng Trần Lực đúng là nói thật, lời của Chính Nghĩa đại hiệp Tiêu Trọng Nghĩa có ai mà dám không tin cơ chứ?
Trần Lực lạnh nhạt nói tiếp:
- Cô nương thà tin một kẻ không thân không thích, chưa từng gặp mặt mà không tin lời Tiêu quán chủ ư?
Bạch Linh cắn môi:
- Ta cũng chưa gặp Tiêu quán chủ lần nào, tại sao phải tin ông ta?
Trần Lực lắc đầu, cười khổ:
- Cô thật là mù quáng.
Trần Lực không nói thêm gì nữa, y quay người bỏ đi, để mặc Bạch Linh đứng một mình trên đỉnh đồi.
Nhưng Trần Lực đi đâu? Đương nhiên y đi giết Phong Vô Ảnh, lời của Tiêu quán chủ nói chính là lời của cha y, mẹ y và cả sư phụ y.
Đó chính là một sự tín nhiệm đặc biệt, cho dù Tiêu Trọng Nghĩa có nói gì đi nữa thì Trần Lực vẫn tin, vì đó là lời của Tiêu Trọng Nghĩa…
……………………………..
Trời mỗi lúc một sáng, đã là ngày thứ ba Đại Hoả cùng Phong Vô Ảnh cưỡi ngựa chạy băng băng về Lưu Nguyệt phái.
Phong Vô Ảnh hơi thở mỗi lúc một yếu dần, mặt mũi chàng lúc này trắng bệch như người chết, không còn một chút huyết sắc nào.
Nhưng trong tay chàng vẫn nắm chặt kiếm, nắm rất chặt. Có lẽ nếu như Phong Vô Ảnh buông tay ra, thì khi đó cũng sẽ là lúc chàng phải chết.
Đại Hoả cũng trông vô cùng thê thảm, đầu tóc gã rối bời, hai mắt trũng sâu vì mất ngủ, nhưng đôi mắt gã vẫn đăm đăm nhìn về phía trước. Suốt hai ngày nay gã liên tục cướp ngựa, sau đó đổi để lấy ra con tuấn mã khoẻ nhất, một đường chạy thẳng đến Lưu Nguyệt phái.
Suốt ba ngày nay Đại Hoả không ăn uống, cũng không tiểu tiện, gã giống như là một bức tượng chỉ biết nhìn về phía trước, chân thúc ngựa chạy không ngừng nghỉ mà thôi.
Nhưng đúng lúc này hai mắt Đại Hoả chợt sáng lên, sáng một cách rực rỡ, gã gần như cũng oà khóc:
- Thiếu gia, người hãy cố gắng, đã tới Lưu Nguyệt phái rồi!
Lạc Sơn đã ở trước mắt. Người của Lạc Sơn cũng dường như đã biết tin mà chạy ra đón. Hồ Thanh và vị trưởng lão kia quả nhiên đã gửi bồ câu đưa thư về trước, thông báo cho tông môn biết.
Nhìn Phong Vô Ảnh được chuyển sang cho một vị trưởng lão Lưu Nguyệt phái cõng trên lưng, chạy thẳng lên đỉnh núi mà Đại Hoả nước mắt chảy dầm dề.
Gã đã thành công, thiếu gia cũng thành công, nhưng gã đã mệt quá rồi, bây giờ cần phải ngủ một giấc. Đại Hoả đã thiếp đi, gã gục ngã ngay dưới chân núi Lạc Sơn.
…………………………….
Tô Khắc đã xuất hiện.
Gần như suốt ba ngày nay y luôn đi theo Đại Hoả và Phong Vô Ảnh như hình với bóng, y không đi ngựa, chỉ dựa vào khinh công của mình mà bám theo hai người, mà lại luôn giữ được một khoảng cách nhất định, khiến cả hai không thể phát hiện được.
Nhưng lúc này sau lưng Tô Khắc còn có hai người. Một thanh niên áo trắng, thân hình gầy gò, khuôn mặt trông giống như thư sinh, hông giắt theo một thanh kiếm vỏ ngoài màu nâu.
Thanh niên còn lại thì mặc y phục đen, đôi mắt lạnh lùng vô cảm đến cực điểm, dường như trong mắt y chỉ tồn tại một màu xám xịt, không có chút sinh khí. Ngược với người áo trắng thư sinh, tay y cầm một thanh kiếm đen sì. Thanh kiếm này không có vỏ, cũng không có bất kì hoạ tiết trang trí nào, nếu ai không tinh mắt thì còn nhầm lẫn nó với một khúc củi đen nhánh.
Hai người thanh niên này cùng Tô Khắc bước tới chân núi Lạc Sơn, lạnh lùng nhìn đám đệ tử Lưu Nguyệt phái đang trấn thủ dưới đó.
Một vị đệ tử lớn tuổi nhìn thấy ba người khí thế bất phàm, biết không thể mạo phạm nên vội tới chắp tay cung kính nói:
- Ba vị đường xa tới bản phái không biết có việc chỉ, xin hỏi tôn tính đại danh?
Tô Khắc chỉ mỉm cười, đáp gọn:
- Tới để giết người!
Vị đệ tử kia biến sắc, kinh hoàng lui lại, nhưng y chỉ đi được mấy bước thì thân hình đã ngã guỵ xuống. Gã thư sinh áo trắng kia không biết từ lúc nào đã rút kiếm, đường kiếm nhanh như sao băng vụt qua, cắt đứt cuống họng vị đệ tử xấu số.
- Các ngươi… các ngươi!
Đám đệ tử Lưu Nguyệt phái chưa hết hoảng sợ thì đã phát hiện ra Tô Khắc bỗng nhiên đột ngột đứng ở phía sau lưng mình, đang chậm rãi bước từng bậc thang đi lên đỉnh núi. Mệnh lệnh y để lại cũng chỉ có một:
- Giết hết!
Nhưng rồi y dường như suy nghĩ tới điều gì đó nên quay lại, mỉm cười nhìn Đại Hoả đang nằm mê man dưới đất, nói:
- Chừa lại mạng cho hắn!
…………………………………………� �……
Trần Lực vừa đến chân núi Lạc Sơn thì đã phát hiện ra một cơ man nào là xác chết. Khắp Lạc Sơn giờ đây hầu như đã biến thành một tử địa, bất cứ nơi nào Trần Lực bước chân quan thì nơi đó cũng ngập tràn đầy máu và xác người.
Tất cả đều có một điểm chung là bị kiếm chém đứt cuống họng, một kiếm rất nhanh và rất độc.
Trần Lực nhíu mày, tay siết chặt chuôi Càn Khôn kiếm, vết kiếm như thế này trong võ lâm hiện chỉ có hai người có thể chém ra, một là Lưu Tinh kiếm A Ngũ, hai là Thất Tuyệt kiếm A Thất. Nhưng Lưu Nguyệt phái chẳng phải vẫn còn hơn mười vị trưởng lão võ công cực cao sao? Nếu có họ liên thủ, thì cho dù A Nhị, A Tam của Thiên Sát xông vào cũng chưa chắc toàn mạng trở ra.
Trong lòng nghĩ thế, Trần Lực vội vã chạy thẳng vào chánh điện của Lưu Nguyệt phái.
Vẫn là máu, khắp nơi vẫn máu.
Trong chánh điện lúc này có tồn tại mười một cái xác chết đứng, những người này chính là mười một vị trưởng lão lừng danh của Lưu Nguyệt phái, nhưng không ngờ cả họ cũng đã chết!
Ánh mắt của họ hiện lên một nỗi kinh hoàng khó tả, giống như trước khi chết đã gặp phải việc gì vô cùng đáng sợ.
Trần Lực đi tới gần, chạm vào thân thể từng người. Lát sau y phát hiện ra cả mười một người này đều đã bị trúng phải một đòn nặng, mà một đòn này lại làm cho kinh mạch toàn thân họ đứt hết, lục phủ ngũ tạng gần như cũng vỡ nát ra.
Là ai mà có thể gây ra chuyện này? Muốn xuất ra một chiêu uy lực kinh thiên như thế đã khó, mà có thể nhanh đến mức khiến cho thân hình mười ba vị trưởng lão sau khi chết vẫn còn đứng vững lại càng khó hơn.
Sống lưng Trần Lực bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng y lúc này bắt đầu có một nỗi sợ hãi khó nói thành lời, cảm giác này hệt như lúc y đối đầu với Thần Lực vương Võ Thiên Nam vậy.
Bạch Linh cũng đã đuổi tới, nàng nhìn Trần Lực đang đứng trầm mặc, kinh ngạc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao Lưu Nguyệt phái lại thành ra thế này?
Trần Lực thở ra một hơi, lắc đầu đáp:
- Cô tốt nhất nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt!
- Tại sao?
- Nếu bây giờ Tiêu quán chủ có ở đây thì ta tin ông cũng sẽ làm vậy.
Bạch Linh nhíu mày, vẫn hỏi:
- Tại sao?
Trần Lực thở dài:
- Đối mặt với A Nhất, lại cộng thêm A Thất và A Ngũ thì không ai dám không bỏ chạy cả!
- A Nhất đã tới đây sao? Vậy còn Phong Vô Ảnh?
Trần Lực đáp:
- Chắc vẫn đang được Đao đế chữa trị. Nhưng khi Đao đế chữa trị cho Phong Vô Ảnh xong thì hai người bọn họ sẽ phải chết.
Trần Lực cũng chỉ vừa nghĩ ra âm mưu của Thiên Sát, thì ra chúng muốn lợi dụng đả thương Phong Vô Ảnh, sau đó để cho Đao đế chữa trị cho chàng, khi Đao đế tập trung không thể phân tâm thì A Nhất sẽ diệt hết Lưu Nguyệt phái, rồi lúc Đao đế chữa trị cho Phong Vô Ảnh xong dẫn đến kiệt sức thì sẽ giết luôn ông, đây quả là một kế hoạch đã được chuẩn bị rất kỹ càng, tỷ mĩ đến từng chi tiết. Nhưng mà hà cớ gì Tiêu quán chủ lại bảo Trần Lực đi giết Phong Vô Ảnh?
Nghĩ tới đây Trần Lực không khỏi biến sắc, y run rẩy nói:
- Chẳng lẽ Tiêu quán chủ muốn ta hợp tác A Nhất đối phó với Đao đế ư? Đúng, quả thật Tiêu quán chủ có ý như vậy. Ông đã liên minh với Thiên Sát mấy ngày trước.
Trong lòng Trần Lực chợt nỗi lên một nỗi thất vọng tràn trề.
Tiêu Trọng Nghĩa xưa nay vẫn luôn được thiên hạ tôn xưng là Chính Nghĩa đại hiệp, không ngờ hôm nay lại giúp Thiên Sát giết chết một vị võ lâm tiền bối đức cao vọng trọng là Đao đế. Thật ra Tiêu Trọng Nghĩa có xứng với hai chữ “đại hiệp” không đây?
Bạch Linh thở dài:
- Bây giờ thì anh đã thấy được bộ mặt thật của Chính Nghĩa đại hiệp phải không nào?
Trần Lực trầm mặc một lúc rồi đứng thẳng lưng dậy, khuôn mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, lẳng lặng bước lên phía đỉnh núi.
Bạch Linh kinh ngạc hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
Trần Lực vẫn liên tục bước đi, không quay lại phía sau, chỉ đáp:
- Ta đi giết Đao đế cùng Phong Vô Ảnh. Tiêu quán chủ ra lệnh như thế đương nhiên là có dụng ý của Tiêu quán chủ.
Bạch Linh lắc đầu, thở dài, con người Trần Lực quả nhiên đã bị lú lẫn đến mức hết thuốc chữa rồi.
………………………….
Đỉnh Lạc Sơn cao hơn ngàn trượng, xung quanh mây trắng lờn vờn trông như bồng lai tiên cảnh.
Ở đây tồn tại một sơn động đặc biệt, sơn động này được gọi Vạn đao chi mộ. Có tên như thế là bởi vì động này là mồ chôn của đao, là nơi gửi gắm xương cốt của các bậc tiền bối cao nhân Lưu Nguyệt phái.
Vạn đao chi mộ xưa nay chỉ có chưởng môn nhân cùng các trưởng lão quan trọng mới được bước vào. Nhưng hiện tại đang có một ngoại nhân xuất hiện trong động, vì thân phận của người này rất đặc biệt cho nên Đao đế mới phá lệ, cho phép được gã vào.
Ngoại nhân này đương nhiên là Phong Vô Ảnh.
Chàng hiện giờ đang ngồi xếp bằng trong Vạn Đao chi mộ, hai mắt nhắm nghiền, ngưng thần bế khí. Sắc mặt chàng đã khá hơn rất nhiều, cơ hồ hồi phục đến tám phần, chỉ có một số tia hắc khí lâu lâu xuất hiện chạy xung quanh mặt nhưng liền bị trấn áp.
Sau lưng chàng lúc này là một lão nhân già áo trắng râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất thanh nhàn giống như một đám mây trắng lượn lờ.
Ông lão này chính là Đao đế Nguyễn Duy Võ, nhân vật truyền thuyết của võ lâm.
Nguyễn Duy Võ hiện tại cũng đang ngồi xếp bằng nhập định sau lưng Phong Vô Ảnh, liên tục dùng chân khí truyền vào cơ thể chàng, không ngừng triệt tiêu trấn áp kịch độc.
Vị trưởng lão áo xanh ban nãy cõng Phong Vô Ảnh chạy lên đây thì đứng riêng ở một bên, thần sắc vô cùng cung kính. Đôi lúc ánh mắt y lại loé lên lệ mang, bàn tay phải siết chặt chuôi đao, nhưng hình như y có chút do dự chần chừ nên lại thôi.
Y tên là Tử Đạo Nhất, một trong những sư đệ cùng bái sư phụ năm xưa của Nguyễn Duy Võ. Địa vị của y trong Lưu Nguyệt phái cũng không hề thua ai, cơ hồ ngoài lệnh của chưởng môn nhân ra thì tất cả y đều có thể tự quyết. Nhưng gần đây thì khác, kể từ ngày Hồ Thanh trở thành Bá Hạ vương, Đao đế chuyển sang cực kì tín nhiệm Hồ Thanh, ép Tử Đạo Nhất chuyển giao quyền lực sang cho gã, đồng thời tuyên bố trong nội bộ vài năm nữa Hồ Thanh sẽ tiếp nhận chức vị chưởng môn nhân, điều này khiến Tử Đạo Nhất trong lòng uất hận không thôi.
Nếu Đao đế đã ruồng bỏ y thì y cần gì phải tiếp tục trung thành với Đao đế, hiện tại chắc chắn cả Lưu Nguyệt phái đều không biết rằng Tử Đạo Nhất đã cấu kết với Thiên Sát.
Tử Đạo Nhất sẽ giúp A Nhất giết chết Đao đế, còn A Nhất sẽ giúp Tử Đạo Nhất trở thành chưởng môn Lưu Nguyệt phái.
Sau khi Nguyễn Duy Võ chữa thương cho Phong Vô Ảnh xong thì cũng là lúc lão ta yếu nhất, Tử Đạo Nhất khi ấy chỉ cần bồi thêm một đòn, sau đó lui lại chờ bọn A Nhất, A Ngũ, A Thất cùng nhau xông vào.
Tất cả đã được dàn xếp, bố trí bài bản. Tử Đạo Nhất tin chắc sau hôm nay y sẽ trở thành chưởng môn Lưu Nguyệt phái, đứng trên đỉnh cao mà hô mưa gọi gió, y còn mơ tới một ngày trong lúc bế quan tại Vạn Đao chi mộ sẽ đột phá tới cảnh giới Đao Thần trong truyền thuyết, nhất niệm thắng thiên, trở thành võ lâm chí tôn, thiên hạ vô địch.
………………………………………..
Tô Khắc đang đứng ngoài cửa động. Hai tay y cho vào túi quần, còn đôi mắt thì đăm chiêu nhìn vào cánh cửa đá của Vạn Đao chi mộ.
Tô Khắc lúc này dường như đã biến thành một con người khác, không còn là một gã yếu nhược, dễ bị bắt nạt nữa. Thần sắc của y lúc này điềm tĩnh như mặt hồ nước mùa thu, khí chất lại giống như một ngọn núi cao sừng sững khiến người ta không thể với tới.
Cả Lưu Tinh kiếm A Ngũ và Thất Tuyệt kiếm A Thất đứng bên cạnh y, mà bất giác lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi hột. Áp lực tử Tô Khắc phát ra khiến họ không thể kìm chế được bản thân mình.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua hai người họ nhìn thấy diện mạo thật sự của A Nhất, một sát thủ trong truyền thuyết. Có điều hai người vẫn không hiểu tại sao lúc này A Nhất lại hiện thân, không dùng khăn che mặt nữa?
Tô Khắc cứ đứng vậy suốt một canh giờ, không hề cử động. Toàn thân y như hoà vào cùng cả ngọn Lạc Sơn, tạo thành một tư thế vô cùng mỹ diệu.
Nhưng càng lâu thì A Ngũ cùng A Thất càng trở nên run rẩy, tay chân như muốn khuỵ xuống. Cả hai chính là cao thủ thuộc hàng nhất lưu trên giang hồ, thế mà hiện tại lại không chống đỡ nỗi áp lực từ một người, nói ra thật lạ nhưng đây quả là sự thật!
Không để A Ngũ cùng A Thất chịu khổ quá lâu, trên đỉnh Lạc Sơn lại xuất hiện thêm ba người nữa.
Ba người này giống như hai ngọn gió nhẹ bay tới trước Vạn Đao chi mộ, quỳ xuống trước mặt Tô Khắc, chắp tay cung kính nói:
- A Tam, A Tứ, A Cửu xin ra mắt chủ nhân, chúc chủ nhân vạn thọ bình an, võ công tăng tiến, mau chóng thống nhất giang hồ.
A Tam, A Tứ, thêm hai nhân vật kinh thiên động địa nữa lại xuất hiện ở Lưu Nguyệt phái. Tất cả chỉ là nhằm đối phó với Đao đế, thật ra võ công của Đao đế hiện giờ đã đạt tới cảnh giới nào?
Tô Khắc gật đầu, ra hiệu cho cả ba đứng dậy.
A Tam và A Tứ vẫn đeo khăn che mặt như cũ, không ai thấy khuôn mặt thật của họ ra sao, chỉ có thể phân biệt họ qua đôi mắt lộ ra.
Đôi mắt của Thiết Sa chưởng Thuỷ Thượng Phi A Tứ gần giống với đôi mắt của A Thất, trong đó chỉ tồn tại một màu xám xịt, chết chóc, không chút sinh cơ. Còn đôi mắt của A Tam thì khác, đôi mắt y sáng như ban ngày, sắc bén như một thanh đao mới tuốt ra khỏi vỏ khiến người khác phải giật mình run sợ.
Liên Châu pháo Thiết Thần cước A Cửu thì đã cởi bỏ khăn che mặt ra. Tướng mạo của y nhìn rất thô kệch nhưng đầy nét chất phát, thật thà, chẳng hề giống với một tên sát thủ ác danh trùm khắp giang hồ.
Tô Khắc nhìn hết một lượt rồi gật đầu, ra vẻ hài lòng nói:
- Tốt lắm, A Nhất, A Tam, A Tứ, A Ngũ, A Thất, A Cửu đã đến đông đủ. Với thực lực như thế này ta không tin lão già kia không chết.
A Tam buộc miệng hỏi:
- Chẳng lẽ Đao đế thực sự đáng sợ đến thế sao? Ngay cả chủ nhân…
Câu nói chưa ra hết miệng thì A Tam đành nhét vào bụng lại, y không dám đắc tội với Tô Khắc.
Nhưng Tô Khắc thì vẫn thản nhiên nói:
- Võ công của Đao đế đã đạt đến mức rất cao. Nếu ta không lầm thì lão đã tiếp cận với cảnh giới Đao Thần trong truyền thuyết.
Rồi ánh mắt Tô Khắc di chuyển tới cánh cửa đá ngoài động, như nhìn xuyên suốt vào trong, tiếp:
- Các ngươi chắc hoàn toàn chưa biết sự đáng sợ của cảnh giới này. Đối với Đao Thần thì tất cả võ công đều giống như hư ảo, chỉ cần một ý niệm của y là có thể quyết định sinh tử của vạn vật, chúng sinh.
Cả năm sát thủ đều ngạc nhiên, không hiểu làm sao có thể biến ý niệm thành vũ khí giết người, lời Tô Khắc nói ra quả là một điều không tưởng.
Tô Khắc sắc mặt vẫn như thường, nói:
- Chắc các ngươi cũng nghi hoặc tại sao ta lại hiện thân, dùng mặt thật chứ gì?
Ngừng một lát rồi Tô Khắc tiếp:
- Trước đây, ta giấu mặt là vì muốn làm đại sự. Còn bây giờ là lúc thời cơ đã chín muồi, Thiên Sát chúng ta chuẩn bị ồ ạt xuất quân, dốc hết lực lượng. Nếu đã vậy thì chẳng cần giấu mặt làm gì nữa.
Y cười ha hả:
- Kể từ hôm nay tổ chức sát thủ Thiên Sát sẽ biến thành Thiên Sát môn, A Nhất ta sẽ là chưởng môn nhân, còn các ngươi sẽ lần lượt là những trưởng lão đời đầu, chúng ta sẽ thu nạp đệ tử, sau khi bình định đám quân của Lý Ngọc Vân xong sẽ công khai khiêu chiến với Hắc Long bang cùng Chính Nghĩa quán, tiếp đến…
Tô Khắc chợt ngừng lại, không nói thêm gì nữa. Y chợt cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, có lẽ vì việc chắc chắn sẽ giết được Đao đế khiến cho y hưng phấn không thôi.
Cả năm sát thủ đều đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ kế hoạch của vị chủ nhân này lại là vậy, thì ra sát thủ Thiên Sát chỉ là bước đầu kế hoạch của Tô Khắc, giúp y xây dựng một lực lượng, đồng thời khiến toàn bộ võ lâm không thể nào đánh giá đúng về Thiên Sát. Nếu đã đánh giá sai đối thủ thì chắc chắn sẽ chỉ còn một con đường chết.
Nhưng cớ làm sao Tô Khắc lại quyết định xuất đầu lộ diện. Đương nhiên trước đây y giấu mặt là vì sợ Đao đế. Đao đế cũng giống như Lý Thiết Hoành năm xưa, luôn tìm mọi cách truy sát, giết chết y.
Từ lúc Lý Thiết Hoành chết thì người khiến Tô Khắc ái ngại nhất chính là Đao đế, võ công lão ta sâu không thể lường, nhờ tuổi tác cao mà đạt đến cảnh giới không tưởng trong Đao đạo. Đối mặt với ông ta thì Tô Khắc đương nhiên chỉ còn một con đường chết, bởi vậy y phải sắp đặt một kế hoạch thật tỉ mĩ, thật chu đáo để trừ khử ông.
Hôm nay là một đêm không trăng không sao, trên bầu trời chỉ có những màu đen cô tịch và lặng lẽ.
Trần Lực ngồi trên một ngọn đồi cao đưa mắt nhìn lên bầu trời. Y cứ nhìn như thế rất lâu, không biết đang nhìn gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thanh Càn Khôn kiếm dài rộng vẫn được Trần Lực đeo ngay ngắn bên hông, từ nó toát ra một sức mạnh thần bí, vừa chính nghĩa lại vừa thâm trầm khiến cho người ta không khỏi chùn mình khi đưa mắt nhìn tới nó.
Càn Khôn kiếm chính là vũ khí lợi hại nhất của Chính Nghĩa quán, là vũ khí khi xưa được Tiêu quán chủ Tiêu Trọng Nghĩa dùng để tung hoành thiên hạ, trảm ác trừ ma, nhuộm máu không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm. Khi ấy Chính Nghĩa quán chỉ vừa mới được thành lập, uy danh còn thấp, chính là cây Càn Khôn kiếm này đã mở mang cho Tiêu Trọng Nghĩa một cơ ngơi như hiện nay. Tuy Chính Nghĩa quán được hoàng đế đứng sau lưng thao túng nhưng trong giang hồ vẫn không ai dám coi thường nó, bởi vì nó có Chính Nghĩa đại hiệp Tiêu Trọng Nghĩa, còn có một cây Càn Khôn kiếm vô địch thiên hạ!
Ba năm trước, khi Tiêu Trọng Nghĩa vừa tổ chức xong đại lễ mừng thọ lần thứ sáu mươi tư, thì ông ta đã giao lại Càn Khôn kiếm cho Trần Lực, ai cũng hiểu đây giống như là một hành động chuyển giao quyền lực của Chính Nghĩa quán. Quán chủ tương lai, nếu không có gì bất ngờ thì chín phần sẽ là Trần Lực.
Nhưng võ công Trần Lực cao tới đâu? Điều này trong giang hồ không có ai là không biết. Trần Lực từ trước tới nay chỉ ra tay có ba lần, nhưng mỗi lần đều là những trận đánh kinh thiên động địa, làm nên tên tuổi của y.
Lần thứ nhất là vào năm năm trước, khi Trần Lực vừa tròn hai mươi bảy tuổi, y được lệnh Tiêu Trọng Nghĩa tới giúp đỡ tiêu cục Bình An ở vùng Đông Triều. Tiêu cục Bình An khi ấy đang gặp phải đại hoạ lâm đầu, bốn mươi chín phương thế lực cường đạo đại giang ác từ khắp nơi đổ về, hòng cướp được một cuốn mật tịch võ công nghe đồn là xuất thân từ Thiên Trúc.
Người Trung Hoa thường nói rằng võ công của thiên hạ nguồn gốc đều xuất phát từ họ, nhưng sự thật không phải vậy. “Công phu phu xuất Thiếu Lâm” là ám chỉ mọi nguồn cơn võ thuật đều bắt nguồn từ Thiếu Lâm, nhưng cao thủ đầu tiên xuất hiện ở Thiếu Lâm là ai? Đó chính là Đạt ma sư tổ, một người Thiên Trúc chính tông.
Trần Lực khi ấy chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, chưa từng xông pha giang hồ, nhưng y chỉ cần một thân một mình đã quét tan bốn mươi chín lộ cường đạo khắp mọi nơi, đánh bại võ lâm đệ nhất đại đạo đương thời là Tà Thiên Thủ.
Lần thứ hai là vào ba năm trước, nhiệm vụ trợ giúp Cự Đao môn, một chính phái mới thành lập nhưng bị tổ chức Thiên Sát nhắm tới. Nhưng Cự Đao môn chỉ là một phái nhỏ, Thiên Sát hà cớ gì phải để ý?
Thật ra đứng đằng sau chuyện này lại là hoàng đế. Hoàng đế muốn biến Cự Đao môn thành một phương thế lực mới, cùng Chính Nghĩa quán tạo thành thế cân bằng với Thiên Sát và Hắc Long bang.
Trận chiến khi đó kinh thiên động địa. Càn Khôn kiếm Trần Lực cùng Lưu Tinh kiếm A Ngũ đấu nhau trên đỉnh Thần Sơn, kết quả cả hai bất phân thắng bại, Lưu Tinh kiếm A Ngũ đành bỏ ý định tấn công Cự Đao môn mà dẫn quân đi về.
Nhưng lần thứ ba mới là lần khiến cho tên tuổi của Trần Lực trở nên vang dội nhất. Bởi vì lần này đối thủ của y là một trong những truyền kì của võ lâm, Thần Lực vương Võ Thiên Nam. Trận này tuy Trần Lực bại, nhưng ngay cả Võ Thiên Nam cũng không thể không thừa nhận rằng Trần Lực rất giỏi, vì mến tài nên Võ Thiên Nam cũng không muốn giết y.
Có thể sống sót dưới tay đệ nhất cao thủ trong võ lâm, thành tích kinh hồn ấy có mấy ai làm được?
Năm nay Trần Lực ba mươi hai tuổi, cũng không tính là còn trẻ nữa, nhưng tướng mạo y thì lại rất trẻ. Bởi vì y còn nhiệt huyết, một người nếu còn nhiệt huyết thì không có cách gì có thể già được.
Nhưng tại sao Càn Khôn kiếm Trần Lực lúc này lại có dáng vẻ cô tịch đến thế? Chẳng lẽ y không hài lòng với những ánh hào quang xung quanh mình sao?
Trần Lực thực ra đang nghĩ đến một người, người đó là một cô gái, cũng chính là vợ sắp cưới của y.
Tiêu Ngọc Như! Con gái thứ ba của Tiêu Trọng Nghĩa! Nàng là một người con gái rất đẹp, lại rất thuỳ mị đoan trang, võ công cũng không tệ, có điều hiện giờ nàng đang nằm trong tay của Hắc Long bang. Đến chết Trần Lực cũng không thể tin được Tiêu Trọng Nghĩa lại có thể liên minh với Hắc Long bang, còn đem toàn bộ gia quyến mình giao cho Võ Thiên Nam làm con tin nữa.
Nhưng Trần Lực thật ra chưa từng tiếp xúc với Tiêu Ngọc Như, cũng không hề có bất kì tình cảm gì với cô ta. Y chỉ biết là mình được lệnh của hoàng đế phải cưới cô ta, sau đó làm con rể của Tiêu Trọng Nghĩa, dường như từ trước đến giờ cả y và Tiêu Trọng Nghĩa chỉ giống như con rối của hoàng đế, mặc ông ta sai khiến.
Trần Lực thở dài, định đứng lên thì đã thấy Bạch Linh xuất hiện sau lưng từ khi nào.
Bạch Linh mặc y phục trắng, đầu tóc búi cao, cử chỉ thoát tục hệt như tiên nữ hạ phàm, chẳng hiểu sao mỗi lần đối diện với nàng thì trong lòng Trần Lực lại có một cảm giác rung động nhè nhẹ.
Bạch Linh nhìn Trần Lực, mỉm cười nói:
- Tối thế này rồi mà anh vẫn chưa đi nghỉ à?
Trần Lực lắc đầu:
- Chỉ là có hơi chút khó ngủ.
Rồi y nhìn Bạch Linh, cũng mỉm cười:
- Chẳng phải là Bạch cô nương cũng không ngủ được sao?
Bạch Linh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, không đáp. Nàng đang nhìn về phía bầu trời đen thăm thẳm phía trên đầu, trong ánh mắt có phần mông lung.
Trần Lực đột nhiên buộc miệng hỏi:
- Bạch cô nương có phải đang nghĩ về thiếu niên bị thương trên lưng ngựa kia không?
Bạch Linh lắc đầu:
- Tôi không có quen biết gì với hắn, làm sao nghĩ tới hắn được chứ?
Trần Lực cười:
- Thật ra có thể là quen. Nếu như cô nương biết hắn là ai thì chắc hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Bạch Linh chợt quay lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trần Lực, khiến cho y lúng túng quay đi chỗ khác. Trần Lực nói tiếp:
- Mấy hôm trước tại Đại hội tỷ võ ở Đông Đô xuất hiện một thiếu niên gọi là Phong Vô Ảnh. Thiếu niên này kiếm pháp vô cùng cao minh, đã đánh bại thiếu chủ Vạn Kiếm môn là Vạn Nhật Quang, khiến cho quần hùng hoảng sợ.
Bạch Linh tỏ ra không hiểu, hỏi:
- Vậy thì việc này có liên quan gì tới ta?
Trần Lực cười, nói tiếp:
- Nhưng cũng trong đêm hôm ấy Phong Vô Ảnh đã giết chết hai người trong Tam Hà tứ hiệp, bị quần hùng vây bắt, y lộ ra thân phận là Thiếu chủ Thiên Sát. Nhưng điều kì lạ nhất chính là khi y tự thanh minh cho mình, thì đã lấy ra một miếng ngọc bội hình rồng, ngay cả Lý Ngọc Vân cũng xác nhận đây chính là vật của Lý Tình, em trai nàng ấy.
Bạch Linh kinh ngạc, vội hỏi tiếp:
- Vậy huynh ấy chính là con trai của Lý Thiết Hoành đại hiệp ư?
Trần Lực thở dài, lắc đầu:
- Điều này ta không rõ, nhưng nghe trong thư nói lại thì hình như Tô Khắc đã phản ứng, và bảo đó chỉ là trò lừa của Thiên Sát, Lý Tình đã chết mười tám năm trước, miếng ngọc bội kia đã rơi vào tay tổ chức này.
Bạch Linh như không tin vào tai mình, nàng đi lùi mấy bước, miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào! Hắn nhất định chính là Lý Tình!
- Làm sao cô nương biết hắn chính là Lý Tình? Cô nương từng gặp hắn ư?
Bạch Linh lắc đầu:
- Không, ta chưa từng gặp hắn, cũng chưa từng nói chuyện với hắn.
Trần Lực nhìn sâu vào mắt Bạch Linh, mỉm cười hỏi:
- Vậy dựa vào đâu cô nương biết hắn thực sự là Lý Tình.
Bạch Linh không trả lời được. Thật ra, đôi khi vừa nhìn thấy một người, thì ta có thể đặt hết niềm tin vào người đó, không chút nghi ngờ họ, bởi vì giữa ta và họ giống như đã từng có một mối liên kết từ trước. Lúc này Bạch Linh cũng vậy, ngay từ lần đầu nhìn thấy Phong Vô Ảnh, thì nàng đã tin y, nàng tin y chính là Lý Tình thực sự.
Trần Lực không hiểu sao trong cổ họng y lúc này lại có một cảm giác nghẹn đắng, y còn cảm thấy mình dường như hơi ghét tên Phong Vô Ảnh kia nữa, nhưng những cảm xúc này lập tức được Trần Lực che dấu đi, không biểu hiện ra bên ngoài một chút nào.
Trần Lực đứng dậy, nói:
- Thật ra cũng không khó. Nếu hắn thực sự là thiếu chủ Thiên Sát, thì chiều nay đã phải có một đoàn cao thủ hộ tống hắn, chứ làm sao vất vả đến nỗi phải đi ăn cướp ngựa được.
Bạch Linh gật đầu, đến bây giờ nàng mới nghĩ tới điều này.
- Còn nữa, nếu hắn là thiếu chủ Thiên Sát, thì chắn chắn sẽ không dám đi về hướng Lạc Sơn một cách cấp tốc như vậy. Theo như tại hạ biết, thì Đao đế Nguyễn Duy Võ xưa nay vẫn rất ghét người của Thiên Sát.
Bạch Linh ngạc nhiên hỏi:
- Sao mà anh biết nhiều vậy?
Trần Lực cười khổ:
- Vừa có mệnh lệnh yêu cầu ta tới Lưu Nguyệt phái giết hắn, cô nương nói xem liệu ta có thể không biết rõ đường đi nước bước của hắn không?
- Cái gì?
Bạch Linh sửng sờ, thân không tự chủ lui về sau mấy bước, nhìn Trần Lực với ánh mắt phức tạp:
- Anh thực sự muốn giết hắn sao? Rõ ràng anh nói hắn không phải là thiếu chủ Thiên Sát mà?
Trần Lực đáp:
- Nhưng mệnh lệnh của Tiêu quán chủ, ta đâu thể nào không nghe. Kẻ mà Tiêu quán chủ muốn giết, cho dù không phải là người Thiên Sát, thì cũng là phường gian ác đại đạo!
Bạch Linh tức giận nói:
- Anh thật mù quáng! Chẳng lẽ ông ta nói ai là gian ác anh cũng tin sao?
Trần Lực cười:
- Không những là ta tin, mà cả thiên hạ này đều tin.
Bạch Linh không thể thốt nên lời. Nhưng Trần Lực đúng là nói thật, lời của Chính Nghĩa đại hiệp Tiêu Trọng Nghĩa có ai mà dám không tin cơ chứ?
Trần Lực lạnh nhạt nói tiếp:
- Cô nương thà tin một kẻ không thân không thích, chưa từng gặp mặt mà không tin lời Tiêu quán chủ ư?
Bạch Linh cắn môi:
- Ta cũng chưa gặp Tiêu quán chủ lần nào, tại sao phải tin ông ta?
Trần Lực lắc đầu, cười khổ:
- Cô thật là mù quáng.
Trần Lực không nói thêm gì nữa, y quay người bỏ đi, để mặc Bạch Linh đứng một mình trên đỉnh đồi.
Nhưng Trần Lực đi đâu? Đương nhiên y đi giết Phong Vô Ảnh, lời của Tiêu quán chủ nói chính là lời của cha y, mẹ y và cả sư phụ y.
Đó chính là một sự tín nhiệm đặc biệt, cho dù Tiêu Trọng Nghĩa có nói gì đi nữa thì Trần Lực vẫn tin, vì đó là lời của Tiêu Trọng Nghĩa…
……………………………..
Trời mỗi lúc một sáng, đã là ngày thứ ba Đại Hoả cùng Phong Vô Ảnh cưỡi ngựa chạy băng băng về Lưu Nguyệt phái.
Phong Vô Ảnh hơi thở mỗi lúc một yếu dần, mặt mũi chàng lúc này trắng bệch như người chết, không còn một chút huyết sắc nào.
Nhưng trong tay chàng vẫn nắm chặt kiếm, nắm rất chặt. Có lẽ nếu như Phong Vô Ảnh buông tay ra, thì khi đó cũng sẽ là lúc chàng phải chết.
Đại Hoả cũng trông vô cùng thê thảm, đầu tóc gã rối bời, hai mắt trũng sâu vì mất ngủ, nhưng đôi mắt gã vẫn đăm đăm nhìn về phía trước. Suốt hai ngày nay gã liên tục cướp ngựa, sau đó đổi để lấy ra con tuấn mã khoẻ nhất, một đường chạy thẳng đến Lưu Nguyệt phái.
Suốt ba ngày nay Đại Hoả không ăn uống, cũng không tiểu tiện, gã giống như là một bức tượng chỉ biết nhìn về phía trước, chân thúc ngựa chạy không ngừng nghỉ mà thôi.
Nhưng đúng lúc này hai mắt Đại Hoả chợt sáng lên, sáng một cách rực rỡ, gã gần như cũng oà khóc:
- Thiếu gia, người hãy cố gắng, đã tới Lưu Nguyệt phái rồi!
Lạc Sơn đã ở trước mắt. Người của Lạc Sơn cũng dường như đã biết tin mà chạy ra đón. Hồ Thanh và vị trưởng lão kia quả nhiên đã gửi bồ câu đưa thư về trước, thông báo cho tông môn biết.
Nhìn Phong Vô Ảnh được chuyển sang cho một vị trưởng lão Lưu Nguyệt phái cõng trên lưng, chạy thẳng lên đỉnh núi mà Đại Hoả nước mắt chảy dầm dề.
Gã đã thành công, thiếu gia cũng thành công, nhưng gã đã mệt quá rồi, bây giờ cần phải ngủ một giấc. Đại Hoả đã thiếp đi, gã gục ngã ngay dưới chân núi Lạc Sơn.
…………………………….
Tô Khắc đã xuất hiện.
Gần như suốt ba ngày nay y luôn đi theo Đại Hoả và Phong Vô Ảnh như hình với bóng, y không đi ngựa, chỉ dựa vào khinh công của mình mà bám theo hai người, mà lại luôn giữ được một khoảng cách nhất định, khiến cả hai không thể phát hiện được.
Nhưng lúc này sau lưng Tô Khắc còn có hai người. Một thanh niên áo trắng, thân hình gầy gò, khuôn mặt trông giống như thư sinh, hông giắt theo một thanh kiếm vỏ ngoài màu nâu.
Thanh niên còn lại thì mặc y phục đen, đôi mắt lạnh lùng vô cảm đến cực điểm, dường như trong mắt y chỉ tồn tại một màu xám xịt, không có chút sinh khí. Ngược với người áo trắng thư sinh, tay y cầm một thanh kiếm đen sì. Thanh kiếm này không có vỏ, cũng không có bất kì hoạ tiết trang trí nào, nếu ai không tinh mắt thì còn nhầm lẫn nó với một khúc củi đen nhánh.
Hai người thanh niên này cùng Tô Khắc bước tới chân núi Lạc Sơn, lạnh lùng nhìn đám đệ tử Lưu Nguyệt phái đang trấn thủ dưới đó.
Một vị đệ tử lớn tuổi nhìn thấy ba người khí thế bất phàm, biết không thể mạo phạm nên vội tới chắp tay cung kính nói:
- Ba vị đường xa tới bản phái không biết có việc chỉ, xin hỏi tôn tính đại danh?
Tô Khắc chỉ mỉm cười, đáp gọn:
- Tới để giết người!
Vị đệ tử kia biến sắc, kinh hoàng lui lại, nhưng y chỉ đi được mấy bước thì thân hình đã ngã guỵ xuống. Gã thư sinh áo trắng kia không biết từ lúc nào đã rút kiếm, đường kiếm nhanh như sao băng vụt qua, cắt đứt cuống họng vị đệ tử xấu số.
- Các ngươi… các ngươi!
Đám đệ tử Lưu Nguyệt phái chưa hết hoảng sợ thì đã phát hiện ra Tô Khắc bỗng nhiên đột ngột đứng ở phía sau lưng mình, đang chậm rãi bước từng bậc thang đi lên đỉnh núi. Mệnh lệnh y để lại cũng chỉ có một:
- Giết hết!
Nhưng rồi y dường như suy nghĩ tới điều gì đó nên quay lại, mỉm cười nhìn Đại Hoả đang nằm mê man dưới đất, nói:
- Chừa lại mạng cho hắn!
…………………………………………� �……
Trần Lực vừa đến chân núi Lạc Sơn thì đã phát hiện ra một cơ man nào là xác chết. Khắp Lạc Sơn giờ đây hầu như đã biến thành một tử địa, bất cứ nơi nào Trần Lực bước chân quan thì nơi đó cũng ngập tràn đầy máu và xác người.
Tất cả đều có một điểm chung là bị kiếm chém đứt cuống họng, một kiếm rất nhanh và rất độc.
Trần Lực nhíu mày, tay siết chặt chuôi Càn Khôn kiếm, vết kiếm như thế này trong võ lâm hiện chỉ có hai người có thể chém ra, một là Lưu Tinh kiếm A Ngũ, hai là Thất Tuyệt kiếm A Thất. Nhưng Lưu Nguyệt phái chẳng phải vẫn còn hơn mười vị trưởng lão võ công cực cao sao? Nếu có họ liên thủ, thì cho dù A Nhị, A Tam của Thiên Sát xông vào cũng chưa chắc toàn mạng trở ra.
Trong lòng nghĩ thế, Trần Lực vội vã chạy thẳng vào chánh điện của Lưu Nguyệt phái.
Vẫn là máu, khắp nơi vẫn máu.
Trong chánh điện lúc này có tồn tại mười một cái xác chết đứng, những người này chính là mười một vị trưởng lão lừng danh của Lưu Nguyệt phái, nhưng không ngờ cả họ cũng đã chết!
Ánh mắt của họ hiện lên một nỗi kinh hoàng khó tả, giống như trước khi chết đã gặp phải việc gì vô cùng đáng sợ.
Trần Lực đi tới gần, chạm vào thân thể từng người. Lát sau y phát hiện ra cả mười một người này đều đã bị trúng phải một đòn nặng, mà một đòn này lại làm cho kinh mạch toàn thân họ đứt hết, lục phủ ngũ tạng gần như cũng vỡ nát ra.
Là ai mà có thể gây ra chuyện này? Muốn xuất ra một chiêu uy lực kinh thiên như thế đã khó, mà có thể nhanh đến mức khiến cho thân hình mười ba vị trưởng lão sau khi chết vẫn còn đứng vững lại càng khó hơn.
Sống lưng Trần Lực bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng y lúc này bắt đầu có một nỗi sợ hãi khó nói thành lời, cảm giác này hệt như lúc y đối đầu với Thần Lực vương Võ Thiên Nam vậy.
Bạch Linh cũng đã đuổi tới, nàng nhìn Trần Lực đang đứng trầm mặc, kinh ngạc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao Lưu Nguyệt phái lại thành ra thế này?
Trần Lực thở ra một hơi, lắc đầu đáp:
- Cô tốt nhất nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt!
- Tại sao?
- Nếu bây giờ Tiêu quán chủ có ở đây thì ta tin ông cũng sẽ làm vậy.
Bạch Linh nhíu mày, vẫn hỏi:
- Tại sao?
Trần Lực thở dài:
- Đối mặt với A Nhất, lại cộng thêm A Thất và A Ngũ thì không ai dám không bỏ chạy cả!
- A Nhất đã tới đây sao? Vậy còn Phong Vô Ảnh?
Trần Lực đáp:
- Chắc vẫn đang được Đao đế chữa trị. Nhưng khi Đao đế chữa trị cho Phong Vô Ảnh xong thì hai người bọn họ sẽ phải chết.
Trần Lực cũng chỉ vừa nghĩ ra âm mưu của Thiên Sát, thì ra chúng muốn lợi dụng đả thương Phong Vô Ảnh, sau đó để cho Đao đế chữa trị cho chàng, khi Đao đế tập trung không thể phân tâm thì A Nhất sẽ diệt hết Lưu Nguyệt phái, rồi lúc Đao đế chữa trị cho Phong Vô Ảnh xong dẫn đến kiệt sức thì sẽ giết luôn ông, đây quả là một kế hoạch đã được chuẩn bị rất kỹ càng, tỷ mĩ đến từng chi tiết. Nhưng mà hà cớ gì Tiêu quán chủ lại bảo Trần Lực đi giết Phong Vô Ảnh?
Nghĩ tới đây Trần Lực không khỏi biến sắc, y run rẩy nói:
- Chẳng lẽ Tiêu quán chủ muốn ta hợp tác A Nhất đối phó với Đao đế ư? Đúng, quả thật Tiêu quán chủ có ý như vậy. Ông đã liên minh với Thiên Sát mấy ngày trước.
Trong lòng Trần Lực chợt nỗi lên một nỗi thất vọng tràn trề.
Tiêu Trọng Nghĩa xưa nay vẫn luôn được thiên hạ tôn xưng là Chính Nghĩa đại hiệp, không ngờ hôm nay lại giúp Thiên Sát giết chết một vị võ lâm tiền bối đức cao vọng trọng là Đao đế. Thật ra Tiêu Trọng Nghĩa có xứng với hai chữ “đại hiệp” không đây?
Bạch Linh thở dài:
- Bây giờ thì anh đã thấy được bộ mặt thật của Chính Nghĩa đại hiệp phải không nào?
Trần Lực trầm mặc một lúc rồi đứng thẳng lưng dậy, khuôn mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, lẳng lặng bước lên phía đỉnh núi.
Bạch Linh kinh ngạc hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
Trần Lực vẫn liên tục bước đi, không quay lại phía sau, chỉ đáp:
- Ta đi giết Đao đế cùng Phong Vô Ảnh. Tiêu quán chủ ra lệnh như thế đương nhiên là có dụng ý của Tiêu quán chủ.
Bạch Linh lắc đầu, thở dài, con người Trần Lực quả nhiên đã bị lú lẫn đến mức hết thuốc chữa rồi.
………………………….
Đỉnh Lạc Sơn cao hơn ngàn trượng, xung quanh mây trắng lờn vờn trông như bồng lai tiên cảnh.
Ở đây tồn tại một sơn động đặc biệt, sơn động này được gọi Vạn đao chi mộ. Có tên như thế là bởi vì động này là mồ chôn của đao, là nơi gửi gắm xương cốt của các bậc tiền bối cao nhân Lưu Nguyệt phái.
Vạn đao chi mộ xưa nay chỉ có chưởng môn nhân cùng các trưởng lão quan trọng mới được bước vào. Nhưng hiện tại đang có một ngoại nhân xuất hiện trong động, vì thân phận của người này rất đặc biệt cho nên Đao đế mới phá lệ, cho phép được gã vào.
Ngoại nhân này đương nhiên là Phong Vô Ảnh.
Chàng hiện giờ đang ngồi xếp bằng trong Vạn Đao chi mộ, hai mắt nhắm nghiền, ngưng thần bế khí. Sắc mặt chàng đã khá hơn rất nhiều, cơ hồ hồi phục đến tám phần, chỉ có một số tia hắc khí lâu lâu xuất hiện chạy xung quanh mặt nhưng liền bị trấn áp.
Sau lưng chàng lúc này là một lão nhân già áo trắng râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất thanh nhàn giống như một đám mây trắng lượn lờ.
Ông lão này chính là Đao đế Nguyễn Duy Võ, nhân vật truyền thuyết của võ lâm.
Nguyễn Duy Võ hiện tại cũng đang ngồi xếp bằng nhập định sau lưng Phong Vô Ảnh, liên tục dùng chân khí truyền vào cơ thể chàng, không ngừng triệt tiêu trấn áp kịch độc.
Vị trưởng lão áo xanh ban nãy cõng Phong Vô Ảnh chạy lên đây thì đứng riêng ở một bên, thần sắc vô cùng cung kính. Đôi lúc ánh mắt y lại loé lên lệ mang, bàn tay phải siết chặt chuôi đao, nhưng hình như y có chút do dự chần chừ nên lại thôi.
Y tên là Tử Đạo Nhất, một trong những sư đệ cùng bái sư phụ năm xưa của Nguyễn Duy Võ. Địa vị của y trong Lưu Nguyệt phái cũng không hề thua ai, cơ hồ ngoài lệnh của chưởng môn nhân ra thì tất cả y đều có thể tự quyết. Nhưng gần đây thì khác, kể từ ngày Hồ Thanh trở thành Bá Hạ vương, Đao đế chuyển sang cực kì tín nhiệm Hồ Thanh, ép Tử Đạo Nhất chuyển giao quyền lực sang cho gã, đồng thời tuyên bố trong nội bộ vài năm nữa Hồ Thanh sẽ tiếp nhận chức vị chưởng môn nhân, điều này khiến Tử Đạo Nhất trong lòng uất hận không thôi.
Nếu Đao đế đã ruồng bỏ y thì y cần gì phải tiếp tục trung thành với Đao đế, hiện tại chắc chắn cả Lưu Nguyệt phái đều không biết rằng Tử Đạo Nhất đã cấu kết với Thiên Sát.
Tử Đạo Nhất sẽ giúp A Nhất giết chết Đao đế, còn A Nhất sẽ giúp Tử Đạo Nhất trở thành chưởng môn Lưu Nguyệt phái.
Sau khi Nguyễn Duy Võ chữa thương cho Phong Vô Ảnh xong thì cũng là lúc lão ta yếu nhất, Tử Đạo Nhất khi ấy chỉ cần bồi thêm một đòn, sau đó lui lại chờ bọn A Nhất, A Ngũ, A Thất cùng nhau xông vào.
Tất cả đã được dàn xếp, bố trí bài bản. Tử Đạo Nhất tin chắc sau hôm nay y sẽ trở thành chưởng môn Lưu Nguyệt phái, đứng trên đỉnh cao mà hô mưa gọi gió, y còn mơ tới một ngày trong lúc bế quan tại Vạn Đao chi mộ sẽ đột phá tới cảnh giới Đao Thần trong truyền thuyết, nhất niệm thắng thiên, trở thành võ lâm chí tôn, thiên hạ vô địch.
………………………………………..
Tô Khắc đang đứng ngoài cửa động. Hai tay y cho vào túi quần, còn đôi mắt thì đăm chiêu nhìn vào cánh cửa đá của Vạn Đao chi mộ.
Tô Khắc lúc này dường như đã biến thành một con người khác, không còn là một gã yếu nhược, dễ bị bắt nạt nữa. Thần sắc của y lúc này điềm tĩnh như mặt hồ nước mùa thu, khí chất lại giống như một ngọn núi cao sừng sững khiến người ta không thể với tới.
Cả Lưu Tinh kiếm A Ngũ và Thất Tuyệt kiếm A Thất đứng bên cạnh y, mà bất giác lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi hột. Áp lực tử Tô Khắc phát ra khiến họ không thể kìm chế được bản thân mình.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua hai người họ nhìn thấy diện mạo thật sự của A Nhất, một sát thủ trong truyền thuyết. Có điều hai người vẫn không hiểu tại sao lúc này A Nhất lại hiện thân, không dùng khăn che mặt nữa?
Tô Khắc cứ đứng vậy suốt một canh giờ, không hề cử động. Toàn thân y như hoà vào cùng cả ngọn Lạc Sơn, tạo thành một tư thế vô cùng mỹ diệu.
Nhưng càng lâu thì A Ngũ cùng A Thất càng trở nên run rẩy, tay chân như muốn khuỵ xuống. Cả hai chính là cao thủ thuộc hàng nhất lưu trên giang hồ, thế mà hiện tại lại không chống đỡ nỗi áp lực từ một người, nói ra thật lạ nhưng đây quả là sự thật!
Không để A Ngũ cùng A Thất chịu khổ quá lâu, trên đỉnh Lạc Sơn lại xuất hiện thêm ba người nữa.
Ba người này giống như hai ngọn gió nhẹ bay tới trước Vạn Đao chi mộ, quỳ xuống trước mặt Tô Khắc, chắp tay cung kính nói:
- A Tam, A Tứ, A Cửu xin ra mắt chủ nhân, chúc chủ nhân vạn thọ bình an, võ công tăng tiến, mau chóng thống nhất giang hồ.
A Tam, A Tứ, thêm hai nhân vật kinh thiên động địa nữa lại xuất hiện ở Lưu Nguyệt phái. Tất cả chỉ là nhằm đối phó với Đao đế, thật ra võ công của Đao đế hiện giờ đã đạt tới cảnh giới nào?
Tô Khắc gật đầu, ra hiệu cho cả ba đứng dậy.
A Tam và A Tứ vẫn đeo khăn che mặt như cũ, không ai thấy khuôn mặt thật của họ ra sao, chỉ có thể phân biệt họ qua đôi mắt lộ ra.
Đôi mắt của Thiết Sa chưởng Thuỷ Thượng Phi A Tứ gần giống với đôi mắt của A Thất, trong đó chỉ tồn tại một màu xám xịt, chết chóc, không chút sinh cơ. Còn đôi mắt của A Tam thì khác, đôi mắt y sáng như ban ngày, sắc bén như một thanh đao mới tuốt ra khỏi vỏ khiến người khác phải giật mình run sợ.
Liên Châu pháo Thiết Thần cước A Cửu thì đã cởi bỏ khăn che mặt ra. Tướng mạo của y nhìn rất thô kệch nhưng đầy nét chất phát, thật thà, chẳng hề giống với một tên sát thủ ác danh trùm khắp giang hồ.
Tô Khắc nhìn hết một lượt rồi gật đầu, ra vẻ hài lòng nói:
- Tốt lắm, A Nhất, A Tam, A Tứ, A Ngũ, A Thất, A Cửu đã đến đông đủ. Với thực lực như thế này ta không tin lão già kia không chết.
A Tam buộc miệng hỏi:
- Chẳng lẽ Đao đế thực sự đáng sợ đến thế sao? Ngay cả chủ nhân…
Câu nói chưa ra hết miệng thì A Tam đành nhét vào bụng lại, y không dám đắc tội với Tô Khắc.
Nhưng Tô Khắc thì vẫn thản nhiên nói:
- Võ công của Đao đế đã đạt đến mức rất cao. Nếu ta không lầm thì lão đã tiếp cận với cảnh giới Đao Thần trong truyền thuyết.
Rồi ánh mắt Tô Khắc di chuyển tới cánh cửa đá ngoài động, như nhìn xuyên suốt vào trong, tiếp:
- Các ngươi chắc hoàn toàn chưa biết sự đáng sợ của cảnh giới này. Đối với Đao Thần thì tất cả võ công đều giống như hư ảo, chỉ cần một ý niệm của y là có thể quyết định sinh tử của vạn vật, chúng sinh.
Cả năm sát thủ đều ngạc nhiên, không hiểu làm sao có thể biến ý niệm thành vũ khí giết người, lời Tô Khắc nói ra quả là một điều không tưởng.
Tô Khắc sắc mặt vẫn như thường, nói:
- Chắc các ngươi cũng nghi hoặc tại sao ta lại hiện thân, dùng mặt thật chứ gì?
Ngừng một lát rồi Tô Khắc tiếp:
- Trước đây, ta giấu mặt là vì muốn làm đại sự. Còn bây giờ là lúc thời cơ đã chín muồi, Thiên Sát chúng ta chuẩn bị ồ ạt xuất quân, dốc hết lực lượng. Nếu đã vậy thì chẳng cần giấu mặt làm gì nữa.
Y cười ha hả:
- Kể từ hôm nay tổ chức sát thủ Thiên Sát sẽ biến thành Thiên Sát môn, A Nhất ta sẽ là chưởng môn nhân, còn các ngươi sẽ lần lượt là những trưởng lão đời đầu, chúng ta sẽ thu nạp đệ tử, sau khi bình định đám quân của Lý Ngọc Vân xong sẽ công khai khiêu chiến với Hắc Long bang cùng Chính Nghĩa quán, tiếp đến…
Tô Khắc chợt ngừng lại, không nói thêm gì nữa. Y chợt cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, có lẽ vì việc chắc chắn sẽ giết được Đao đế khiến cho y hưng phấn không thôi.
Cả năm sát thủ đều đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ kế hoạch của vị chủ nhân này lại là vậy, thì ra sát thủ Thiên Sát chỉ là bước đầu kế hoạch của Tô Khắc, giúp y xây dựng một lực lượng, đồng thời khiến toàn bộ võ lâm không thể nào đánh giá đúng về Thiên Sát. Nếu đã đánh giá sai đối thủ thì chắc chắn sẽ chỉ còn một con đường chết.
Nhưng cớ làm sao Tô Khắc lại quyết định xuất đầu lộ diện. Đương nhiên trước đây y giấu mặt là vì sợ Đao đế. Đao đế cũng giống như Lý Thiết Hoành năm xưa, luôn tìm mọi cách truy sát, giết chết y.
Từ lúc Lý Thiết Hoành chết thì người khiến Tô Khắc ái ngại nhất chính là Đao đế, võ công lão ta sâu không thể lường, nhờ tuổi tác cao mà đạt đến cảnh giới không tưởng trong Đao đạo. Đối mặt với ông ta thì Tô Khắc đương nhiên chỉ còn một con đường chết, bởi vậy y phải sắp đặt một kế hoạch thật tỉ mĩ, thật chu đáo để trừ khử ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.