Quyển 2 - Chương 53: Bão gió kiếm hội (2)
Văn Mặc
06/05/2013
“Ta tới tiếp ngươi!”
Một thân ảnh như một cơn lốc cuốn về phía lôi đài, vững vàng đứng ở trên. Người này nhìn khoảng năm mươi tuổi, trong tay cầm một thanh linh kiếm nhỏ dài, linh lực hành Kim nồng đậm từ trên tỏa ra, đó cũng là một tên cường giả cấp tám!
“Ta là chủ nhân Phi Mã mục trường Cát Như Phong, tới lĩnh giáo kiếm thuật của Liệt bảo chủ!”
Bảo chủ Liệt Vân bảo cười ha hả:
“Cát đương gia, ngươi tu luyện kiếm quyết hành Kim, bị kiếm quyết hành Hỏa của ta khắc chế, vậy mà cũng dám lên đây so chiêu?”
Cát Như Phong cười nhạt:
“Vàng thật không sợ lửa, Liệt bảo chủ có thể thử một lần!”
“Được! Vậy hôm nay ta sẽ thử ngươi!”
Bảo chủ Liệt Vân bảo hừ lạnh một tiếng, kiếm khí nóng rực tỏa ra, một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng chém tới!
Cát Như Phong không chút yếu thế, một đạo kiếm khí cùng kích thước sắc bén nghênh đón, rất nhanh chiến đấu với bảo chủ Liệt Vân bảo cùng một chỗ.
Hai người đều có tu vị cấp tám sơ kỳ, Cát Như Phong còn cao hơn một chút, nhưng vẫn không thể chiếm ưu thế về thuộc tính, nhất thời hai bên lực lượng ngang nhau. Chỉ có điều trong trận chiến giữa các Linh kiếm sư càng cao cấp càng nhanh chóng, tới trình tự của bọn họ, mỗi chiêu mỗi thức đánh ra đều mang lực lượng phá hoại kinh khủng, chỉ cần chút sai lầm nhỏ bé đã có thể phân ra thắng bại.
Chỉ vẻn vẹn trong mười hơi thở, bảo chủ Liệt Vân bảo đã bị Cát Như Phong một kiếm phá vỡ kiếm khí hộ thể, trên tay xuất hiện một vết thương, bảo chủ Liệt Vân bảo cũng là người hảo sảng, trực tiếp nhảy xuống đài nhận thua.
Sau đó một tên cường giả cấp tám đi lên Thiên Kiếm thai, tu luyện kiếm quyết hành Thủy, tu vị mạnh hơn Cát Như Phong một bậc, hai người giao thủ được mười chiêu thì Cát Như Phong bị đối phương chấn bay khỏi Thiên kiếm thai.
Trên dãy núi, Mạc Vẫn nhìn chiến đấu trên Thiên Kiếm thai ở chủ phong, nói trong lòng không lo lắng là giả, đại bá, nhị bá giờ đang ở đâu, liệu họ có tham gia hay không? Nếu bị thương thì phải làm sao? Trước kia tuy rằng Tam gia cũng tham gia Thái Hồ kiếm hội nhưng không có ý tranh đoạt vị trí đó. Mà ngay cả phụ thân có tu vị cấp tám đỉnh, hơn nữa Linh kiếm tuyệt phẩm Xích tiêu cùng bí quyết Phần Thiên kiếm, có thể phát huy sức chiến đấu so với cấp chín trung kỳ, hoàn toàn có thể tranh đoạt xếp hạng thiên hạ thập đại Linh kiếm sư, nhưng trong Thái Hồ kiếm hội lần trước, phụ thân lên sân cũng chỉ đấu với mấy tên Linh kiếm sư cấp tám, kết quả cuối cùng cũng chỉ xếp hạng mười bảy trên Linh kiếm bảng. Hiện giờ hắn thực lo lắng hai vị bá phụ không nhịn được, lên sân chiến đấu, mặc dù kiếm hội đã có quy định tới điểm là lập tức dừng, không thể cố ý đả thương người nhưng linh kiếm không có mắt, ai cũng không dám cam đoan khẳng định sẽ không bị thương.
Thời gian trôi qua, kiếm hội ngày càng gay cần, điều Mạc Vấn lo cũng thành sự thực, đại bá Mộ Lôi đã lên sân, hiện giờ Mạc Vấn đã có thể nhìn rõ thực lực của đại bá, cấp tám đỉnh! Hơn nữa, cộng thêm kiếm kỹ bí truyền của Mộ gia khẳng định có thể đánh một trận với Linh kiếm sư cấp chín sơ kỳ, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ!
Quả nhiên không ngoài dự liệu, sau khi đánh bại vài tên Linh kiếm sư cấp tám, cuối cùng thắng hiểm một tên Linh kiếm sư cấp chín sơ kỳ, lực lượng không còn đầy đủ, cuối cùng bị một tên Linh kiếm sư cấp chín sơ kỳ khác đánh bại.
Chứng kiến đại bá rơi xuống kiếm thai, Mạc Vấn siết chặt tay, cưỡng ép xúc động, không lập tức lao xuống.
Linh kiếm sư cấp chín ra tay cũng là đại biểu kiếm hội tiến vào giai đoạn cuối, cũng là giai đoạn chiến đấu đặc sắc nhất, kịch liệt nhất. Linh kiếm sư cấp chín chiến đấu càng khiến lòng người rung động hơn Linh kiếm sư cấp tám, từng đạo kiếm khí dài hơn mười trượng bay khắp nơi, bao phủ toàn bộ Thiên Kiếm thai, thậm chí cho dù ở ngoài ngàn trượng bọn họ vẫn có thể cảm giác được khí tức sắc bén lạnh lẽo.
“Hắc, vốn còn tưởng kiếm hội sẽ xuất hiện vài con hắc mã, không ngờ tới cuối vẫn chỉ là mấy lão già này đấu nhanh, không có chút ý nghĩa!”
Một tên khách xem bất mãn, oán hận nói.
“Tất cả đều đồn đại Nguyệt và Tịch Vân trên Danh kiếm bảng cùng Thanh Kiếm bảng đã có thực lực vấn đỉnh Linh kiếm sư, nhưng đến giờ vẫn không xuất hiện, xem ra là không ra mặt. Hừ, ta vốn vì các nàng mới tới đây, nghe nói hai người đều là nhân gian tuyệt sắc, nghiêng nước nghiên thành, đáng tiếc là không có duyên gặp mặt.”
“Thứ ba song bảng, quỷ kiếm Văn Mặc cũng không kém, nếu hắn tới đây vậy khẳng định cũng có cơ hội tranh một thanh.”
“Người kia biến mất đã hơn một lăm, e là cơ hội xuất hiện không lớn.”
Mấy người xung quanh nghị luận theo, ba người Lâm Dịch theo bản năng nhìn thoáng qua Mạc Vấn, tuy rằng không tin vị quỷ kiếm Văn mặc kia và vị huynh đệ theo chân bọn họ là cùng một người, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong. Bản thân Mạc Vấn thì giống như không nghe thấy điều gì, chăm chú nhìn chiến đấu trên đài.
Trên Thiên Kiếm thai, một trận giao phong cuối cùng cũng sắp phân ra kết quả, hai người giao thủ đứng thứ nhất và thứ hai Thượng giới kiếm hội, tu vi đều đạt tới cấp chín đỉnh, áp chế tất cả những cường giả khác một đầu. Khi hai người này lên đài cũng chính là lúc vị trí Linh kiếm sư sắp được thay đổi.
Cuối cùng, Thượng giới thứ hai vẫn kém một chiêu, bị thượng giới thứ nhất dùng kiếm khí hành Kim cực mạnh phá vỡ kiếm khí hộ thể, ảm đạm nhận thua.
“Ân huynh quả nhiên cao minh, tiểu đệ cam bái hạ phong.”
Hoàng Hạc Tùng thu kiếm lại, cười khổ mà bái.
Ân Thiên Hoa cười ha hả:
“Hiền đệ chớ đa lễ, vi huynh chẳng qua là lớn hơn vài tuổi mà thôi. Nếu hiền đệ có thêm vài năm, e là vi huynh không thể làm gì được kiếm linh hộ thể.”
Hoàng Hạc Tùng nhếch mép, lộ ra một nụ cười gượng gạo, ngạo ý và vẻ khinh thường trong giọng đối phương sao hắn lại không nghe ra? Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, hiện giờ đối phương có tư cách để kiêu ngạo, đành chắp tay:
“Hiện giờ tiểu đệ đã thua, trong sân không còn ai là đối thủ của Ân huynh, minh chủ Phạt ma đương nhiên là thuộc về Ân huynh, tiểu đệ xin chúc mừng trước!”
Ân Thiên Hoa ngẩng đầu cười dài, trước kia cũng từng đạt được đệ nhất kiếm hội, nhưng nào có phong quang như hiện giờ? Phạt ma minh chủ! Hiệu lệnh thiên hạ, Linh kiếm sư ai dám không nghe. Nếu là trước kia hắn nghĩ cũng không dám, nhưng giờ lại rơi ở trên thân, sao có thể không kích động, không thất thố?!!
“Còn ai dám chiến một trận với lão phu?”
Ân Thiên Hoa ngạo nghễ nhìn xuống dưới đài, Linh kiếm trong tay khẽ minh, linh áp nhàn nhạt phóng ra toàn trường.
Toàn trường trầm mặc, không ai dám đứng ra ứng chiến, đông đảo cường giả mang theo ánh mắt vẻ không cam lòng, hâm mộ đầy phức tạp nhìn thân ảnh khí phách trên đài.
“Ai! Nếu biết sẽ chọn minh chủ, vậy thì đã mới lão tổ tông đi ra, nếu vậy thì sao có thể đến lượt Ân lão thất phu?”
Một tên gia chủ đỉnh cấp thế gia bóp tay, thở dài nói.
Không riêng gì hắn, bất kỳ đỉnh cấp thế gia nào ở đây có ai không ẩn dấu thực lực? Dù ít dù nhiều, khẳng định đều có một hai vị cường giả lớn tuổi trấn áp trong tộc, hơn nữa đều là cường giả cấp chín đỉnh! Có người hối hận sắp đập đầu vào tường.
Hoàng gia nhìn lên Kiếm đình thai, Trung Sơn vương Bạch Lâm vẻ mặt cẩn thận ngồi đối diện phía dưới một cô gái mặt đeo lụa trắng, nói:
“Vân tiên tử, hiện giờ kiếm hội đã phân chia thắng bại, người xem khi nào tuyên bố kết quả?”
Người trẻ tuổi ngồi cạnh thiếu nữ đeo lụa trắng, liếc mắt qua, thản nhiên nói:
“Chờ một chút.”
Bạch Lâm không biết thân phận cụ thể của người trẻ tuổi kia, nhưng đối phương ngang hàng với thiếu nữ đeo lụa trắng, căn bản không phải thứ Vương gia như hắn có thể đắc tội, vì vậy nghe xong không dám nhiều lời, ngồi xuống chỗ cũ.
Thiếu nữ đeo lụa trắng hai mắt vốn khép hờ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía kiếm thai:
“Đến đây.”
Ân Thiên Hoa kêu lên mấy tiếng, không ai dám ứng chiến, một cảm giác sung sướng kiếm áp thiên hạ tỏa khắp thân thể, tiếng cười không khỏi điên cuồng phát ra.
Nhưng trong lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng từ trên bầu trời truyền xuống:
“Lão nhân, đừng cười nữa, ngươi cười rất khó coi.”
Ân Thiên Hoa đang si mê trong cảm giác thoải mái thiếu chút nữa nghẹn chết, chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận phóng thẳng lên não, Thiên môn đóng chặt trên đỉnh đầu hình như cũng khẽ giật.
“Ai? Là chuột nhắt phương nào””
Ân Thiên Hoa tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn về phía giọng nói truyền ra, nhưng nói đó trống không, ngay cả con chim nhỏ cũng chẳng có.
Tiếp theo, giọng nói kia lại truyền tới từ phía sau:
“Lão nhân, đừng nhìn, bản công tử ở trong này.’
Ân Thiên Hoa biến sắc, cơn giận biến mất không thấy đâu, mạnh mẽ dậm một bước, thân thể như một mũi tên bắn ra ngoài vài chục trượng, sau đó mới xoay người quan sát, chỉ thấy một thiếu niên kiếm khách chừng mười bảy mười tám tuổi không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên đài, đang thưởng thức một đóa hoa nhỏ, nhàn nhã thoải mái đứng.
Ân Thiên Hoa chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh hướng về não, trong lòng cảm thấy kinh sợ. Quá quỷ dị! Thiếu niên này từ khi nào xuất hiện, hắn căn bản không biết, ngay cả phát hiện ra chút gì cũng không.
Kỳ thật không riêng gì hắn, tất cả những người chung quanh đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên không rõ đi lên từ lúc nào kia, giống như là đột nhiên xuất hiện vậy!
Quanh thân núi, đông đảo quần hùng đều ồ lớn, đứng dậy.
“Ngươi là ai? Sao lại đi lên? Tại sao ta không biết?”
“Thật trẻ, là nam!”
“Đáng tiếc không phải Nguyệt và Tịch Vân.”
Hồ Sơn kêu ‘a’ một tiếng, sợ hãi hô:
“Đại ca, Nhị ca! Sao ngời này trông quen mắt vậy? A? Đây chẳng phải là Văn Mặc sao?
Hồ Sơn vội vàng gỡ Thiên lý nhãn xuống, nhìn sang bên cạnh, phát hiện Mạc Vấn vẫn đứng cạnh, trong đầu không khỏi mơ hồ.
Vẫn phải xuất hiện! Mạc Vấn thở dài, kéo ra một mảnh vải, che kín mặt mũi. Lâm Dịch và Yến Minh cũng thu thiên lý nhãn, kinh ngạc nhìn về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn thở dài:
“Sau này sẽ giải thích với các ngươi, hiện giờ e rằng trên đảo sẽ rối loạn, các ngươi tốt nhất nhanh chóng rời khỏi.”
“Rối loạn? Rời khỏi?”
Lâm Dịch và yến Minh nhìn nhau, có chút suy nghĩ, nhưng lại càng nhiều nghi hoặc hơn. Chỉ có điều bọn họ không chút nghi ngờ lời của Mạc Vấn.
“Chúng ta rời khỏi, vậy còn ngươi?”
Lâm Dịch hỏi.
Mạc Vấn nhìn thoáng qua kiếm đình ở trên chủ phong:
“Ta còn có việc cần làm, các ngươi không cần lo lắng!”
Ba người Lâm Dịch không hỏi lại, từ khi nhìn thấy Mạc Vấn ở Thái Tân thành, bọn họ đã có giác ngộ hai bên không phải cùng ở một thế giới, bởi vậy dù có lo lắng cũng không miễn cưỡng ở lại hỗ trợ, thực lực của bọn hắn cũng không giúp được gì.
“Tốt lắm, Văn huynh đệ hay bảo trọng, chúng ta tạm thời ở lại Vân châu, nếu có gì muốn hỗ trợ thì hãy tới đó tìm chúng ta.”
Nhìn ba người vội vàng xuống núi, đi về phía ngoài đảo, Mạc Vấn thu hồi ánh mắt, tập trung về phía trên kiếm thai.
“Ngươi là người phương nào?”
Ân Thiên Hoa lớn tiếng quát, dùng giọng nói che dấu sợ hãi trong lòng.
Thiếu niên cười hắc hắc:
“Đương nhiên là người tới tranh vị trí minh chủ. Ngươi tự đi xuống hay để bản công tử giúp ngươi?!!”
Ân Thiên Hoa vô cùng tức giận vì sự cuồng vọng của đối phương, tuy rằng kiên kị đối phương xuất hiện quỷ dị, nhưng dù thế nào với niên kỷ vậy cũng khẳng định không quá lợi hại, vì vậy quát lớn:
“Tiếu bối càn rỡ! Hôm nay lão phu sẽ thay cha mẹ giáo huấn ngươi thế nào là kính già yêu trẻ!’
Một thân ảnh như một cơn lốc cuốn về phía lôi đài, vững vàng đứng ở trên. Người này nhìn khoảng năm mươi tuổi, trong tay cầm một thanh linh kiếm nhỏ dài, linh lực hành Kim nồng đậm từ trên tỏa ra, đó cũng là một tên cường giả cấp tám!
“Ta là chủ nhân Phi Mã mục trường Cát Như Phong, tới lĩnh giáo kiếm thuật của Liệt bảo chủ!”
Bảo chủ Liệt Vân bảo cười ha hả:
“Cát đương gia, ngươi tu luyện kiếm quyết hành Kim, bị kiếm quyết hành Hỏa của ta khắc chế, vậy mà cũng dám lên đây so chiêu?”
Cát Như Phong cười nhạt:
“Vàng thật không sợ lửa, Liệt bảo chủ có thể thử một lần!”
“Được! Vậy hôm nay ta sẽ thử ngươi!”
Bảo chủ Liệt Vân bảo hừ lạnh một tiếng, kiếm khí nóng rực tỏa ra, một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng chém tới!
Cát Như Phong không chút yếu thế, một đạo kiếm khí cùng kích thước sắc bén nghênh đón, rất nhanh chiến đấu với bảo chủ Liệt Vân bảo cùng một chỗ.
Hai người đều có tu vị cấp tám sơ kỳ, Cát Như Phong còn cao hơn một chút, nhưng vẫn không thể chiếm ưu thế về thuộc tính, nhất thời hai bên lực lượng ngang nhau. Chỉ có điều trong trận chiến giữa các Linh kiếm sư càng cao cấp càng nhanh chóng, tới trình tự của bọn họ, mỗi chiêu mỗi thức đánh ra đều mang lực lượng phá hoại kinh khủng, chỉ cần chút sai lầm nhỏ bé đã có thể phân ra thắng bại.
Chỉ vẻn vẹn trong mười hơi thở, bảo chủ Liệt Vân bảo đã bị Cát Như Phong một kiếm phá vỡ kiếm khí hộ thể, trên tay xuất hiện một vết thương, bảo chủ Liệt Vân bảo cũng là người hảo sảng, trực tiếp nhảy xuống đài nhận thua.
Sau đó một tên cường giả cấp tám đi lên Thiên Kiếm thai, tu luyện kiếm quyết hành Thủy, tu vị mạnh hơn Cát Như Phong một bậc, hai người giao thủ được mười chiêu thì Cát Như Phong bị đối phương chấn bay khỏi Thiên kiếm thai.
Trên dãy núi, Mạc Vẫn nhìn chiến đấu trên Thiên Kiếm thai ở chủ phong, nói trong lòng không lo lắng là giả, đại bá, nhị bá giờ đang ở đâu, liệu họ có tham gia hay không? Nếu bị thương thì phải làm sao? Trước kia tuy rằng Tam gia cũng tham gia Thái Hồ kiếm hội nhưng không có ý tranh đoạt vị trí đó. Mà ngay cả phụ thân có tu vị cấp tám đỉnh, hơn nữa Linh kiếm tuyệt phẩm Xích tiêu cùng bí quyết Phần Thiên kiếm, có thể phát huy sức chiến đấu so với cấp chín trung kỳ, hoàn toàn có thể tranh đoạt xếp hạng thiên hạ thập đại Linh kiếm sư, nhưng trong Thái Hồ kiếm hội lần trước, phụ thân lên sân cũng chỉ đấu với mấy tên Linh kiếm sư cấp tám, kết quả cuối cùng cũng chỉ xếp hạng mười bảy trên Linh kiếm bảng. Hiện giờ hắn thực lo lắng hai vị bá phụ không nhịn được, lên sân chiến đấu, mặc dù kiếm hội đã có quy định tới điểm là lập tức dừng, không thể cố ý đả thương người nhưng linh kiếm không có mắt, ai cũng không dám cam đoan khẳng định sẽ không bị thương.
Thời gian trôi qua, kiếm hội ngày càng gay cần, điều Mạc Vấn lo cũng thành sự thực, đại bá Mộ Lôi đã lên sân, hiện giờ Mạc Vấn đã có thể nhìn rõ thực lực của đại bá, cấp tám đỉnh! Hơn nữa, cộng thêm kiếm kỹ bí truyền của Mộ gia khẳng định có thể đánh một trận với Linh kiếm sư cấp chín sơ kỳ, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ!
Quả nhiên không ngoài dự liệu, sau khi đánh bại vài tên Linh kiếm sư cấp tám, cuối cùng thắng hiểm một tên Linh kiếm sư cấp chín sơ kỳ, lực lượng không còn đầy đủ, cuối cùng bị một tên Linh kiếm sư cấp chín sơ kỳ khác đánh bại.
Chứng kiến đại bá rơi xuống kiếm thai, Mạc Vấn siết chặt tay, cưỡng ép xúc động, không lập tức lao xuống.
Linh kiếm sư cấp chín ra tay cũng là đại biểu kiếm hội tiến vào giai đoạn cuối, cũng là giai đoạn chiến đấu đặc sắc nhất, kịch liệt nhất. Linh kiếm sư cấp chín chiến đấu càng khiến lòng người rung động hơn Linh kiếm sư cấp tám, từng đạo kiếm khí dài hơn mười trượng bay khắp nơi, bao phủ toàn bộ Thiên Kiếm thai, thậm chí cho dù ở ngoài ngàn trượng bọn họ vẫn có thể cảm giác được khí tức sắc bén lạnh lẽo.
“Hắc, vốn còn tưởng kiếm hội sẽ xuất hiện vài con hắc mã, không ngờ tới cuối vẫn chỉ là mấy lão già này đấu nhanh, không có chút ý nghĩa!”
Một tên khách xem bất mãn, oán hận nói.
“Tất cả đều đồn đại Nguyệt và Tịch Vân trên Danh kiếm bảng cùng Thanh Kiếm bảng đã có thực lực vấn đỉnh Linh kiếm sư, nhưng đến giờ vẫn không xuất hiện, xem ra là không ra mặt. Hừ, ta vốn vì các nàng mới tới đây, nghe nói hai người đều là nhân gian tuyệt sắc, nghiêng nước nghiên thành, đáng tiếc là không có duyên gặp mặt.”
“Thứ ba song bảng, quỷ kiếm Văn Mặc cũng không kém, nếu hắn tới đây vậy khẳng định cũng có cơ hội tranh một thanh.”
“Người kia biến mất đã hơn một lăm, e là cơ hội xuất hiện không lớn.”
Mấy người xung quanh nghị luận theo, ba người Lâm Dịch theo bản năng nhìn thoáng qua Mạc Vấn, tuy rằng không tin vị quỷ kiếm Văn mặc kia và vị huynh đệ theo chân bọn họ là cùng một người, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong. Bản thân Mạc Vấn thì giống như không nghe thấy điều gì, chăm chú nhìn chiến đấu trên đài.
Trên Thiên Kiếm thai, một trận giao phong cuối cùng cũng sắp phân ra kết quả, hai người giao thủ đứng thứ nhất và thứ hai Thượng giới kiếm hội, tu vi đều đạt tới cấp chín đỉnh, áp chế tất cả những cường giả khác một đầu. Khi hai người này lên đài cũng chính là lúc vị trí Linh kiếm sư sắp được thay đổi.
Cuối cùng, Thượng giới thứ hai vẫn kém một chiêu, bị thượng giới thứ nhất dùng kiếm khí hành Kim cực mạnh phá vỡ kiếm khí hộ thể, ảm đạm nhận thua.
“Ân huynh quả nhiên cao minh, tiểu đệ cam bái hạ phong.”
Hoàng Hạc Tùng thu kiếm lại, cười khổ mà bái.
Ân Thiên Hoa cười ha hả:
“Hiền đệ chớ đa lễ, vi huynh chẳng qua là lớn hơn vài tuổi mà thôi. Nếu hiền đệ có thêm vài năm, e là vi huynh không thể làm gì được kiếm linh hộ thể.”
Hoàng Hạc Tùng nhếch mép, lộ ra một nụ cười gượng gạo, ngạo ý và vẻ khinh thường trong giọng đối phương sao hắn lại không nghe ra? Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, hiện giờ đối phương có tư cách để kiêu ngạo, đành chắp tay:
“Hiện giờ tiểu đệ đã thua, trong sân không còn ai là đối thủ của Ân huynh, minh chủ Phạt ma đương nhiên là thuộc về Ân huynh, tiểu đệ xin chúc mừng trước!”
Ân Thiên Hoa ngẩng đầu cười dài, trước kia cũng từng đạt được đệ nhất kiếm hội, nhưng nào có phong quang như hiện giờ? Phạt ma minh chủ! Hiệu lệnh thiên hạ, Linh kiếm sư ai dám không nghe. Nếu là trước kia hắn nghĩ cũng không dám, nhưng giờ lại rơi ở trên thân, sao có thể không kích động, không thất thố?!!
“Còn ai dám chiến một trận với lão phu?”
Ân Thiên Hoa ngạo nghễ nhìn xuống dưới đài, Linh kiếm trong tay khẽ minh, linh áp nhàn nhạt phóng ra toàn trường.
Toàn trường trầm mặc, không ai dám đứng ra ứng chiến, đông đảo cường giả mang theo ánh mắt vẻ không cam lòng, hâm mộ đầy phức tạp nhìn thân ảnh khí phách trên đài.
“Ai! Nếu biết sẽ chọn minh chủ, vậy thì đã mới lão tổ tông đi ra, nếu vậy thì sao có thể đến lượt Ân lão thất phu?”
Một tên gia chủ đỉnh cấp thế gia bóp tay, thở dài nói.
Không riêng gì hắn, bất kỳ đỉnh cấp thế gia nào ở đây có ai không ẩn dấu thực lực? Dù ít dù nhiều, khẳng định đều có một hai vị cường giả lớn tuổi trấn áp trong tộc, hơn nữa đều là cường giả cấp chín đỉnh! Có người hối hận sắp đập đầu vào tường.
Hoàng gia nhìn lên Kiếm đình thai, Trung Sơn vương Bạch Lâm vẻ mặt cẩn thận ngồi đối diện phía dưới một cô gái mặt đeo lụa trắng, nói:
“Vân tiên tử, hiện giờ kiếm hội đã phân chia thắng bại, người xem khi nào tuyên bố kết quả?”
Người trẻ tuổi ngồi cạnh thiếu nữ đeo lụa trắng, liếc mắt qua, thản nhiên nói:
“Chờ một chút.”
Bạch Lâm không biết thân phận cụ thể của người trẻ tuổi kia, nhưng đối phương ngang hàng với thiếu nữ đeo lụa trắng, căn bản không phải thứ Vương gia như hắn có thể đắc tội, vì vậy nghe xong không dám nhiều lời, ngồi xuống chỗ cũ.
Thiếu nữ đeo lụa trắng hai mắt vốn khép hờ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía kiếm thai:
“Đến đây.”
Ân Thiên Hoa kêu lên mấy tiếng, không ai dám ứng chiến, một cảm giác sung sướng kiếm áp thiên hạ tỏa khắp thân thể, tiếng cười không khỏi điên cuồng phát ra.
Nhưng trong lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng từ trên bầu trời truyền xuống:
“Lão nhân, đừng cười nữa, ngươi cười rất khó coi.”
Ân Thiên Hoa đang si mê trong cảm giác thoải mái thiếu chút nữa nghẹn chết, chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận phóng thẳng lên não, Thiên môn đóng chặt trên đỉnh đầu hình như cũng khẽ giật.
“Ai? Là chuột nhắt phương nào””
Ân Thiên Hoa tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn về phía giọng nói truyền ra, nhưng nói đó trống không, ngay cả con chim nhỏ cũng chẳng có.
Tiếp theo, giọng nói kia lại truyền tới từ phía sau:
“Lão nhân, đừng nhìn, bản công tử ở trong này.’
Ân Thiên Hoa biến sắc, cơn giận biến mất không thấy đâu, mạnh mẽ dậm một bước, thân thể như một mũi tên bắn ra ngoài vài chục trượng, sau đó mới xoay người quan sát, chỉ thấy một thiếu niên kiếm khách chừng mười bảy mười tám tuổi không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên đài, đang thưởng thức một đóa hoa nhỏ, nhàn nhã thoải mái đứng.
Ân Thiên Hoa chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh hướng về não, trong lòng cảm thấy kinh sợ. Quá quỷ dị! Thiếu niên này từ khi nào xuất hiện, hắn căn bản không biết, ngay cả phát hiện ra chút gì cũng không.
Kỳ thật không riêng gì hắn, tất cả những người chung quanh đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên không rõ đi lên từ lúc nào kia, giống như là đột nhiên xuất hiện vậy!
Quanh thân núi, đông đảo quần hùng đều ồ lớn, đứng dậy.
“Ngươi là ai? Sao lại đi lên? Tại sao ta không biết?”
“Thật trẻ, là nam!”
“Đáng tiếc không phải Nguyệt và Tịch Vân.”
Hồ Sơn kêu ‘a’ một tiếng, sợ hãi hô:
“Đại ca, Nhị ca! Sao ngời này trông quen mắt vậy? A? Đây chẳng phải là Văn Mặc sao?
Hồ Sơn vội vàng gỡ Thiên lý nhãn xuống, nhìn sang bên cạnh, phát hiện Mạc Vấn vẫn đứng cạnh, trong đầu không khỏi mơ hồ.
Vẫn phải xuất hiện! Mạc Vấn thở dài, kéo ra một mảnh vải, che kín mặt mũi. Lâm Dịch và Yến Minh cũng thu thiên lý nhãn, kinh ngạc nhìn về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn thở dài:
“Sau này sẽ giải thích với các ngươi, hiện giờ e rằng trên đảo sẽ rối loạn, các ngươi tốt nhất nhanh chóng rời khỏi.”
“Rối loạn? Rời khỏi?”
Lâm Dịch và yến Minh nhìn nhau, có chút suy nghĩ, nhưng lại càng nhiều nghi hoặc hơn. Chỉ có điều bọn họ không chút nghi ngờ lời của Mạc Vấn.
“Chúng ta rời khỏi, vậy còn ngươi?”
Lâm Dịch hỏi.
Mạc Vấn nhìn thoáng qua kiếm đình ở trên chủ phong:
“Ta còn có việc cần làm, các ngươi không cần lo lắng!”
Ba người Lâm Dịch không hỏi lại, từ khi nhìn thấy Mạc Vấn ở Thái Tân thành, bọn họ đã có giác ngộ hai bên không phải cùng ở một thế giới, bởi vậy dù có lo lắng cũng không miễn cưỡng ở lại hỗ trợ, thực lực của bọn hắn cũng không giúp được gì.
“Tốt lắm, Văn huynh đệ hay bảo trọng, chúng ta tạm thời ở lại Vân châu, nếu có gì muốn hỗ trợ thì hãy tới đó tìm chúng ta.”
Nhìn ba người vội vàng xuống núi, đi về phía ngoài đảo, Mạc Vấn thu hồi ánh mắt, tập trung về phía trên kiếm thai.
“Ngươi là người phương nào?”
Ân Thiên Hoa lớn tiếng quát, dùng giọng nói che dấu sợ hãi trong lòng.
Thiếu niên cười hắc hắc:
“Đương nhiên là người tới tranh vị trí minh chủ. Ngươi tự đi xuống hay để bản công tử giúp ngươi?!!”
Ân Thiên Hoa vô cùng tức giận vì sự cuồng vọng của đối phương, tuy rằng kiên kị đối phương xuất hiện quỷ dị, nhưng dù thế nào với niên kỷ vậy cũng khẳng định không quá lợi hại, vì vậy quát lớn:
“Tiếu bối càn rỡ! Hôm nay lão phu sẽ thay cha mẹ giáo huấn ngươi thế nào là kính già yêu trẻ!’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.