Quyển 2 - Chương 46: Biệt ly
Văn Mặc
06/05/2013
Phẩm Yêu Lâu vốn chẳng qua chỉ là một tửu lâu bình thường có một cái tên khác ở Phi Thạch Thành nhưng từ hai năm trước khi tân thành chủ chấp chính, nó đột nhiên đổi tên thành Phẩm Yêu Lâu. Từ đó bắt đầu cung cấp các loại thịt yêu thú các loại đã qua xử lý, hơn nữa ngon hơn rất nhiều các tửu lâu khác nên nhanh chóng trở thành tửu lâu nổi danh nhất, lớn nhất Phi Thạch Thành.
Bởi vì tòa tửu lâu này có nhiều món ăn làm từ yêu thú, cho dù là loại bay trên trời hay đi ở dưới đất, phàm là những loại yêu thú trung cấp, hạ cấp có thể ăn được thịt thì đều có ở đây, thậm chí thỉnh thoảng còn có những món được chế biến bằng yêu thú cao cấp. Trong các tửu lâu ở Phi Thạch Thành có mỗi quán này có được điều đó.
Kiếm khách và linh kiếm sư đàm luận với nhau chủ đề nhiều nhất là gì? Tất nhiên phải là yêu thú. Vì vậy Phẩm Yêu Lâu đã trở thành chỗ thường xuyên để các kiếm khách và linh kiếm sư lui tới. Nếu như đã tới Phi Thạch Thành mà chưa thưởng thức tiệc rượu yêu thú ở Phẩm Yêu Lâu thì không ai nhận mình đã tới Phi Thạch Thành.
Thưòng lui tới Phẩm Yêu Lâu đều là những người có danh tiếng, có địa vị. Nhưng mấy ngày gần đây lượng khách càng ngày càng ít, đương nhiên những tửu lâu khác thì đừng có nói đến, có thể có vài khách vào cửa đã là không tệ rồi. Mỗi một ngày thực khách vào Phẩm Yêu Lâu hình như lại ít đi mấy người, chưởng quầy nhìn thoáng qua hơn mười người thực khách le que bèn thở dài, chẳng biết ngày mai lại có mấy vị khách quen nữa bỏ đi?
Một gã linh kiếm sư phong trần mệt mỏi tiến vào tửu lâu. Gã xách một con vật đi thẳng tới quầy.
"Nói đi, bao nhiêu tiền?"
Chưởng quầy thò tay gẩy gẩy hai con yêu thú nho nhỏ muốn xem gầy béo thế nào: "Đao chuỷ áp thú, vận khí không tồi lắm. Chúng đã chết chưa quá ba ngày, vẫn còn tươi lắm, đại khái có thể lọc ra hai ba cân để dùng. Một lời nhé, mười lượng bạc."
Linh kiếm sư gật đầu: "Không cần đưa tiền, mang cho ta rượu và thức ăn. Hôm nay ta muốn ăn một bữa ngon lành để ngày mai yên tâm lên đường."
Chưởng quầy dặn bảo bọn nhỏ mang thịt yêu thú đi rồi quay đầu lại hỏi: "Thế nào? Cũng muốn tham gia Thái Hồ kiếm hội chăng?"
"Chuyện đó đương nhiên, thịnh hội mười năm một lần, thân là linh kiếm sao có thể bỏ qua đây? Không biết lần này lại có bao nhiêu cường giả leo được lên lâm linh kiếm bảng."
Bọn thực khách đương ngồi, có một gã linh kiếm sư nghe vậy rung đùi đắc ý nói:" Có người trèo lên bảng thì dĩ nhiên là có người rớt xuống. Hắc hắc không biết năm kia cái vị quỷ kiếm Văn Mặc đại náo Thanh Thành có tranh nổi một chỗ trong thập đại linh kiếm sư."
"Ta thấy chắc chắn xếp trong năm người hàng đầu." Có người đáp lại.
Có gã ở trong góc nổi giọng châm biếm: "Nhóm năm người hàng đầu hả? Hắc hắc, phàm có thể tiếp được một kiếm của Kiếm Thánh mà không chết thì phải là ba người hàng đầu!"
Đúng rồi, tương truyền vị quỷ kiếm Văn Mạc sau khi cứu Phương tiểu thư của Phủ thành chủ chúng ta liền biến mất. Chẳng ai biết đi phương nào. Các ngươi nói đi, hắn và Phương tiểu thư của chúng ta có quan hệ gì không? Dám xông thẳng vào Thanh Thành, ngay cả chỗ được mệnh danh là tam đại bí địa cũng dám coi là địch!" Một thực khách than thở.
" Lời đồn đại cho rằng gã thiếu niên kia là kiếm sư đến từ một quốc gia phía nam nước Triệu, hắn đến nước Triệu để lịch lãm và vô tình gặp Phương tiểu thư. Sau đó hắn bị tư sắc của tiểu thư chúng ta khuynh đảo nên cam tâm theo đuổi. Nghe nói người này làm giáo tập kiếm thuật cho tiểu Thành chủ đại nhân. Sau khi đánh một trên với Thanh Thành thì bị bại lộ thân phận nên bị sư môn triệu hồi."
"Hừ! Hừ! Hừ! Lão lý đã không biết thì đừng nói lung tung. Sao ngươi biết quỷ kiếm đã trở về nước hả? Ngươi đã nhìn thấy hắn sao? Ta xem ra hắn vẫn đang ở Phi Thạch Thành chúng ta! Năm ngoái hai gã linh kiếm sư thất giai ở trong thành gây chuyện, kết quả ngày hôm sau đã bị treo ở cửa thành ba ngày ba đêm! Còn có lần một gã linh kiếm sư bát giai đi ngang qua nơi đây muốn mượn cớ cưỡng ép Huyễn lang kiếm Định bắc hầu. Đêm đó y bị gọt sạch râu và tóc. Y không biết ai làm nhưng sau đó không dám đặt nửa bước chân vào Phi Thạch Thành nữa! Ngươi cho rằng ai dám làm điều này?" Một thực khách lớn giọng chất vấn.
Những thực khách khác đều gật đầu, miệng bảo có lý.
"Nói vậy, vị quỷ kiếm đại nhân này vẫn đang ở đâu đó quanh chúng ta sao?" Một người trẻ tuổi dè dặt hỏi.
"Đương nhiên." Một thực khách hiện vẻ tự hào, đắc chí: "Có khi còn đang ngồi ăn với chúng ta cũng nên, có khi là người ngồi bên cạnh người đó."
Lời của thực khách khiến cho mọi người cười vang một trận. Một vị hét tướng: "Lão Mã ngươi thấy ta có giống không?"
"Phì! Hình dạng ngươi như thế kia, răng cửa mất một nửa đúng thật vũ nhục hình tượng Quỷ kiếm."
Phần đông thực khách lại cười to lần nữa.
Trong lúc đó, ở một góc, một gã kiếm khách đầu đội rộng vành lặng lẽ ngồi yên. Hắn với không khí vui tươi trong đại sảnh dường như khác hẳn nhau. Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cơn gió thổi qua nâng tấm khăn che lên. Nếu như có tân khách năm trước ở Thanh Thành may mắn chứng kiến trận chiến ấy nhất định sẽ nhận ra gương mặt này đúng là tên thiếu niên kia xông thẳng vào Thanh Thành hoành tảo quần hùng.
"Đã hai năm rồi..." Mạc Vấn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương đông: "Cũng đã đến lúc trở về thôi."
Ngày ấy đuổi Phương Nhu về Phi Thạch Thành xong, Mạc Vấn không đi ngay mà vẫn ở lại Phi Thạch Thành, vừa là tiềm tu, vừa bảo vệ tỷ đệ Phương Nhu. Trải qua trận chiến ở Thanh Thành, hắn biết rõ bản thân quả thật không khác ếch ngồi đáy giếng, mới có chút thực lực đã đắc chí. Đúng là bản thân đã sai mười phần. Trên đời này còn rất nhiều người có thể đánh bại mình dễ dàng. Như cái lão Hoắc trưởng lão hay bạch y thiếu nữ đó thôi. Sau khi suy nghĩ thật kỹ Mạc Vấn quyết định tạm hoãn về nhà ít nhất cho đến khi hắn dùng hết đồ đoạt được ở Đại hoang sơn. Đúng thật, giờ đây hắn đã tiến sâu thêm một tầng nữa rồi.
Vì thế hắn cứ ở lại Phi Thạch Thành, đương nhiên cũng là từ một nơi bí mật gần đó còn bản thân hắn hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người. Trận chiến Thanh Thành đưa uy danh của hắn lên cao, tất nhiên cũng sẽ đưa tới nhiều phiền phức. Nếu còn ở ngoài sáng thì mỗi ngày sẽ có người đến bái phỏng để khiêu chiến, thật là phiền toái cho hắn. Đương nhiên quan trọng nhất là tên lão giả Kiếm Thánh Hoắc trưởng lão kia! Đêm đó tuy rằng tập kích đánh lui đối phương nhưng không chừng một ngày nào đó lão sẽ trở lại trả thù. Hắn không muốn lại liên lụy tỷ đệ Phương Nhu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hơn một năm rồi. Ngày Mạc Vấn rời khỏi sơn trang đã được hai năm. Lúc này hắn đã tròn mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi! Vóc người hay tướng mạo đã hoàn toàn thay đổi cứ như thể là người khác. Giờ đây ai nhìn được là cái đứa bệnh tật năm xưa nữa. Thân hình tuy lớn lên nhưng không cao lớn lắm nhưng trông cực kỳ rắn chắc, khoẻ mạnh.
Thành quả hơn một năm tiềm tu cũng tương đối rõ rệt, Hỗn Nguyên kiếm khí và vân vũ kiếm khí đều đạt đến trình độ thất giai đỉnh, phỏng chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đột phá đến bát giai. Đây chính là công lao của Băng Vân kiếm và lam ngọc Tiểu Kiếm. Sức bền bỉ của thân thể tiến bộ thấy rõ, khu quặng mỏ trong Đại hoang sơn đã được phủ thành chủ tiếp quản nên Mạc Vấn không thiếu khoáng thạch để tu luyện. Sự cứng cỏi của thân thể đã đạt tới trình độ linh kiếm thượng phẩm, tầng tuyệt phẩm đã chỉ còn là vấn đề thời gian. Thế nhưng tinh khí Huyền thiết trợ giúp càng ngày càng ít nên muốn trong khoảng thời gian ngắn mà đột phá thì không thể nào được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn quyết định ra đi.
Đứng dậy đi tới quầy, Mạc Vấn bỏ lại một túi tiền nhỏ: "Chuẩn bị một ít thịt muối thượng đẳng và bánh rán, ngày mai ta tới lấy."
Chưởng quầy nhìn hắn một cái thật cẩn thận rồi đáp: "Mua hết cả số này sao?"
Mạc Vấn gật đầu.
"Các hạ cũng muốn đi Thái Hồ sao." Ánh mắt chưởng quầy phức tạp.
"Thái Hồ hả?" Đột nhiên Mạc Vấn khẽ giật mình rồi gật đầu. " Qua đó xem chút trước vậy."
Trên mặt chưởng quầy lộ ra vẻ vui mừng, trên mặt nồng đậm sự tôn kính nói rằng: "Lấy thân phận các hạ quả thật nên đến. Các hạ yên tâm, những đồ ngài cần, ngày mai tiểu nhân sẽ chuẩn bị đầy đủ hết."
Nhìn bóng lưng Mạc Vấn biến mất cửa tửu lâu chưởng quầy than nhẹ một tiếng: "Sau này sợ rằng không có thịt yêu thú cao cấp nữa rồi. Ai! May là trong kho hàng còn có chút đồ trữ lại đủ cho mấy tháng tới."
Mạc Vấn rời tửu lâu, hắn đi thẳng đến phủ thành chủ. Hắn không vào theo cửa lớn mà theo một cửa ngầm tiến vào hậu viên.
"Công tử." Một gã linh kiếm sư tứ giai từ chỗ tối hiện thân hướng về phía Mạc Vấn kính cẩn hành lễ.
Mạc Vấn khẽ gật đầu: "Tiểu thư và thành chủ có ở đây không?"
"Bẩm công tử, tiểu thư Vọng Nguyệt lâu còn sáng sớm nay thành chủ đã dẫn Hộ thành quân ra khỏi thành săn thú. Đến giờ vẫn chưa về."
"Ngươi đi đi."
Tên linh kiếm sư ran dạ rồi ẩn vào trong bóng tối. Mạc Vấn liếc nhìn sâu trong hậu viên, hắn thở dài một hơi, nhún chân biến mất.
Ở Vọng Nguyệt lâu, Phương Nhu đang gảy huyền cầm. Một khúc nhạc du dương thê lương theo bàn tay thoăn thoắt vang lên. Mạc Vấn đứng ở phía sau của nàng lẳng lặng nghe.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên dây đàn đứt. Tiếng đàn thê lương im bặt. Phương Nhu ngồi yên, nàng không ngoái lại nhìn. Từ lúc hắn xuất hiện phía sau, nàng đã biết bởi khí tức quen thuộc khi nàng ở trên lưng hắn khi ở Thanh Thành đã khắc sâu tận đáy lòng. Đúng là khắc cốt minh tâm.
"Ngươi phải đi sao?"
Mạc Vấn trầm mặc, hắn nhẹ nhàng đáp: " Ừ."
"Có quay lại không?" Hai tay Phương Nhu ấn chặt phím đàn, nàng cố gắng không để cho bản thân lộ rõ tình cảm.
Mạc Vấn lại trầm mặc, thật lâu sau mới trả lời: "Không biết."
Hai tay Phương Nhu khẽ run lên, bởi vì dùng sức quá độ. Ngón tay trắng nõn bấm cung đàn mạnh quá trở nên trắng bệch. Hồi lâu hai bàn tay mới trở lại như thường. Nàng buông huyền cầm, từ từ đứng lên sau đó quay lại.
Khuôn mặt nàng đã không có quá nhiều đau thương, chỉ có hai mắt hơi có vẻ mọng đỏ. Nàng cố gắng trấn định, nhoẻn miệng cười với Mạc Vấn: "Đa tạ ngươi, một năm qua chiếu cố tỷ đệ chúng ta."
Trong lòng Mạc Vấn không thoải mái giống như có một thứ gì chẹn trong lồng ngực: "Đừng khách sáo."
Phương Nhu thản nhiên cười, nàng lấy một vặt trong tay áo ra :"Vật này đối với ta thì vô dụng. Nó được phụ thân lấy từ trong cổ động ra. Ta nghĩ ở trong tay ngươi hẳn là phát huy tác dụng lớn."
Ánh mắt Mạc Vấn chấn động nhìn vào ngọc giản trong tay Phương Nhu. Hắn do dự rồi cũng nhận lấy ngọc giản: "Cảm ơn."
Trong lòng Phương Nhu đau nhói nhưng vẫn cố nén nước mắt: "Coi như là ta và đệ đệ trả tình nghĩ của ngươi. Ngươi không cần cảm tạ."
Mạc Vấn nhìn nàng, hắn do dự một lúc lâu rồi bỏ lại một câu: "Có cơ hội ta sẽ trở lại."
Phương Nhu chấn động toàn thân, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì trong lầu các đã không có một bóng người. Cái thân ảnh như ảo ảnh trong mơ không còn lưu lại...
Bởi vì tòa tửu lâu này có nhiều món ăn làm từ yêu thú, cho dù là loại bay trên trời hay đi ở dưới đất, phàm là những loại yêu thú trung cấp, hạ cấp có thể ăn được thịt thì đều có ở đây, thậm chí thỉnh thoảng còn có những món được chế biến bằng yêu thú cao cấp. Trong các tửu lâu ở Phi Thạch Thành có mỗi quán này có được điều đó.
Kiếm khách và linh kiếm sư đàm luận với nhau chủ đề nhiều nhất là gì? Tất nhiên phải là yêu thú. Vì vậy Phẩm Yêu Lâu đã trở thành chỗ thường xuyên để các kiếm khách và linh kiếm sư lui tới. Nếu như đã tới Phi Thạch Thành mà chưa thưởng thức tiệc rượu yêu thú ở Phẩm Yêu Lâu thì không ai nhận mình đã tới Phi Thạch Thành.
Thưòng lui tới Phẩm Yêu Lâu đều là những người có danh tiếng, có địa vị. Nhưng mấy ngày gần đây lượng khách càng ngày càng ít, đương nhiên những tửu lâu khác thì đừng có nói đến, có thể có vài khách vào cửa đã là không tệ rồi. Mỗi một ngày thực khách vào Phẩm Yêu Lâu hình như lại ít đi mấy người, chưởng quầy nhìn thoáng qua hơn mười người thực khách le que bèn thở dài, chẳng biết ngày mai lại có mấy vị khách quen nữa bỏ đi?
Một gã linh kiếm sư phong trần mệt mỏi tiến vào tửu lâu. Gã xách một con vật đi thẳng tới quầy.
"Nói đi, bao nhiêu tiền?"
Chưởng quầy thò tay gẩy gẩy hai con yêu thú nho nhỏ muốn xem gầy béo thế nào: "Đao chuỷ áp thú, vận khí không tồi lắm. Chúng đã chết chưa quá ba ngày, vẫn còn tươi lắm, đại khái có thể lọc ra hai ba cân để dùng. Một lời nhé, mười lượng bạc."
Linh kiếm sư gật đầu: "Không cần đưa tiền, mang cho ta rượu và thức ăn. Hôm nay ta muốn ăn một bữa ngon lành để ngày mai yên tâm lên đường."
Chưởng quầy dặn bảo bọn nhỏ mang thịt yêu thú đi rồi quay đầu lại hỏi: "Thế nào? Cũng muốn tham gia Thái Hồ kiếm hội chăng?"
"Chuyện đó đương nhiên, thịnh hội mười năm một lần, thân là linh kiếm sao có thể bỏ qua đây? Không biết lần này lại có bao nhiêu cường giả leo được lên lâm linh kiếm bảng."
Bọn thực khách đương ngồi, có một gã linh kiếm sư nghe vậy rung đùi đắc ý nói:" Có người trèo lên bảng thì dĩ nhiên là có người rớt xuống. Hắc hắc không biết năm kia cái vị quỷ kiếm Văn Mặc đại náo Thanh Thành có tranh nổi một chỗ trong thập đại linh kiếm sư."
"Ta thấy chắc chắn xếp trong năm người hàng đầu." Có người đáp lại.
Có gã ở trong góc nổi giọng châm biếm: "Nhóm năm người hàng đầu hả? Hắc hắc, phàm có thể tiếp được một kiếm của Kiếm Thánh mà không chết thì phải là ba người hàng đầu!"
Đúng rồi, tương truyền vị quỷ kiếm Văn Mạc sau khi cứu Phương tiểu thư của Phủ thành chủ chúng ta liền biến mất. Chẳng ai biết đi phương nào. Các ngươi nói đi, hắn và Phương tiểu thư của chúng ta có quan hệ gì không? Dám xông thẳng vào Thanh Thành, ngay cả chỗ được mệnh danh là tam đại bí địa cũng dám coi là địch!" Một thực khách than thở.
" Lời đồn đại cho rằng gã thiếu niên kia là kiếm sư đến từ một quốc gia phía nam nước Triệu, hắn đến nước Triệu để lịch lãm và vô tình gặp Phương tiểu thư. Sau đó hắn bị tư sắc của tiểu thư chúng ta khuynh đảo nên cam tâm theo đuổi. Nghe nói người này làm giáo tập kiếm thuật cho tiểu Thành chủ đại nhân. Sau khi đánh một trên với Thanh Thành thì bị bại lộ thân phận nên bị sư môn triệu hồi."
"Hừ! Hừ! Hừ! Lão lý đã không biết thì đừng nói lung tung. Sao ngươi biết quỷ kiếm đã trở về nước hả? Ngươi đã nhìn thấy hắn sao? Ta xem ra hắn vẫn đang ở Phi Thạch Thành chúng ta! Năm ngoái hai gã linh kiếm sư thất giai ở trong thành gây chuyện, kết quả ngày hôm sau đã bị treo ở cửa thành ba ngày ba đêm! Còn có lần một gã linh kiếm sư bát giai đi ngang qua nơi đây muốn mượn cớ cưỡng ép Huyễn lang kiếm Định bắc hầu. Đêm đó y bị gọt sạch râu và tóc. Y không biết ai làm nhưng sau đó không dám đặt nửa bước chân vào Phi Thạch Thành nữa! Ngươi cho rằng ai dám làm điều này?" Một thực khách lớn giọng chất vấn.
Những thực khách khác đều gật đầu, miệng bảo có lý.
"Nói vậy, vị quỷ kiếm đại nhân này vẫn đang ở đâu đó quanh chúng ta sao?" Một người trẻ tuổi dè dặt hỏi.
"Đương nhiên." Một thực khách hiện vẻ tự hào, đắc chí: "Có khi còn đang ngồi ăn với chúng ta cũng nên, có khi là người ngồi bên cạnh người đó."
Lời của thực khách khiến cho mọi người cười vang một trận. Một vị hét tướng: "Lão Mã ngươi thấy ta có giống không?"
"Phì! Hình dạng ngươi như thế kia, răng cửa mất một nửa đúng thật vũ nhục hình tượng Quỷ kiếm."
Phần đông thực khách lại cười to lần nữa.
Trong lúc đó, ở một góc, một gã kiếm khách đầu đội rộng vành lặng lẽ ngồi yên. Hắn với không khí vui tươi trong đại sảnh dường như khác hẳn nhau. Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cơn gió thổi qua nâng tấm khăn che lên. Nếu như có tân khách năm trước ở Thanh Thành may mắn chứng kiến trận chiến ấy nhất định sẽ nhận ra gương mặt này đúng là tên thiếu niên kia xông thẳng vào Thanh Thành hoành tảo quần hùng.
"Đã hai năm rồi..." Mạc Vấn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương đông: "Cũng đã đến lúc trở về thôi."
Ngày ấy đuổi Phương Nhu về Phi Thạch Thành xong, Mạc Vấn không đi ngay mà vẫn ở lại Phi Thạch Thành, vừa là tiềm tu, vừa bảo vệ tỷ đệ Phương Nhu. Trải qua trận chiến ở Thanh Thành, hắn biết rõ bản thân quả thật không khác ếch ngồi đáy giếng, mới có chút thực lực đã đắc chí. Đúng là bản thân đã sai mười phần. Trên đời này còn rất nhiều người có thể đánh bại mình dễ dàng. Như cái lão Hoắc trưởng lão hay bạch y thiếu nữ đó thôi. Sau khi suy nghĩ thật kỹ Mạc Vấn quyết định tạm hoãn về nhà ít nhất cho đến khi hắn dùng hết đồ đoạt được ở Đại hoang sơn. Đúng thật, giờ đây hắn đã tiến sâu thêm một tầng nữa rồi.
Vì thế hắn cứ ở lại Phi Thạch Thành, đương nhiên cũng là từ một nơi bí mật gần đó còn bản thân hắn hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người. Trận chiến Thanh Thành đưa uy danh của hắn lên cao, tất nhiên cũng sẽ đưa tới nhiều phiền phức. Nếu còn ở ngoài sáng thì mỗi ngày sẽ có người đến bái phỏng để khiêu chiến, thật là phiền toái cho hắn. Đương nhiên quan trọng nhất là tên lão giả Kiếm Thánh Hoắc trưởng lão kia! Đêm đó tuy rằng tập kích đánh lui đối phương nhưng không chừng một ngày nào đó lão sẽ trở lại trả thù. Hắn không muốn lại liên lụy tỷ đệ Phương Nhu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hơn một năm rồi. Ngày Mạc Vấn rời khỏi sơn trang đã được hai năm. Lúc này hắn đã tròn mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi! Vóc người hay tướng mạo đã hoàn toàn thay đổi cứ như thể là người khác. Giờ đây ai nhìn được là cái đứa bệnh tật năm xưa nữa. Thân hình tuy lớn lên nhưng không cao lớn lắm nhưng trông cực kỳ rắn chắc, khoẻ mạnh.
Thành quả hơn một năm tiềm tu cũng tương đối rõ rệt, Hỗn Nguyên kiếm khí và vân vũ kiếm khí đều đạt đến trình độ thất giai đỉnh, phỏng chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đột phá đến bát giai. Đây chính là công lao của Băng Vân kiếm và lam ngọc Tiểu Kiếm. Sức bền bỉ của thân thể tiến bộ thấy rõ, khu quặng mỏ trong Đại hoang sơn đã được phủ thành chủ tiếp quản nên Mạc Vấn không thiếu khoáng thạch để tu luyện. Sự cứng cỏi của thân thể đã đạt tới trình độ linh kiếm thượng phẩm, tầng tuyệt phẩm đã chỉ còn là vấn đề thời gian. Thế nhưng tinh khí Huyền thiết trợ giúp càng ngày càng ít nên muốn trong khoảng thời gian ngắn mà đột phá thì không thể nào được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn quyết định ra đi.
Đứng dậy đi tới quầy, Mạc Vấn bỏ lại một túi tiền nhỏ: "Chuẩn bị một ít thịt muối thượng đẳng và bánh rán, ngày mai ta tới lấy."
Chưởng quầy nhìn hắn một cái thật cẩn thận rồi đáp: "Mua hết cả số này sao?"
Mạc Vấn gật đầu.
"Các hạ cũng muốn đi Thái Hồ sao." Ánh mắt chưởng quầy phức tạp.
"Thái Hồ hả?" Đột nhiên Mạc Vấn khẽ giật mình rồi gật đầu. " Qua đó xem chút trước vậy."
Trên mặt chưởng quầy lộ ra vẻ vui mừng, trên mặt nồng đậm sự tôn kính nói rằng: "Lấy thân phận các hạ quả thật nên đến. Các hạ yên tâm, những đồ ngài cần, ngày mai tiểu nhân sẽ chuẩn bị đầy đủ hết."
Nhìn bóng lưng Mạc Vấn biến mất cửa tửu lâu chưởng quầy than nhẹ một tiếng: "Sau này sợ rằng không có thịt yêu thú cao cấp nữa rồi. Ai! May là trong kho hàng còn có chút đồ trữ lại đủ cho mấy tháng tới."
Mạc Vấn rời tửu lâu, hắn đi thẳng đến phủ thành chủ. Hắn không vào theo cửa lớn mà theo một cửa ngầm tiến vào hậu viên.
"Công tử." Một gã linh kiếm sư tứ giai từ chỗ tối hiện thân hướng về phía Mạc Vấn kính cẩn hành lễ.
Mạc Vấn khẽ gật đầu: "Tiểu thư và thành chủ có ở đây không?"
"Bẩm công tử, tiểu thư Vọng Nguyệt lâu còn sáng sớm nay thành chủ đã dẫn Hộ thành quân ra khỏi thành săn thú. Đến giờ vẫn chưa về."
"Ngươi đi đi."
Tên linh kiếm sư ran dạ rồi ẩn vào trong bóng tối. Mạc Vấn liếc nhìn sâu trong hậu viên, hắn thở dài một hơi, nhún chân biến mất.
Ở Vọng Nguyệt lâu, Phương Nhu đang gảy huyền cầm. Một khúc nhạc du dương thê lương theo bàn tay thoăn thoắt vang lên. Mạc Vấn đứng ở phía sau của nàng lẳng lặng nghe.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên dây đàn đứt. Tiếng đàn thê lương im bặt. Phương Nhu ngồi yên, nàng không ngoái lại nhìn. Từ lúc hắn xuất hiện phía sau, nàng đã biết bởi khí tức quen thuộc khi nàng ở trên lưng hắn khi ở Thanh Thành đã khắc sâu tận đáy lòng. Đúng là khắc cốt minh tâm.
"Ngươi phải đi sao?"
Mạc Vấn trầm mặc, hắn nhẹ nhàng đáp: " Ừ."
"Có quay lại không?" Hai tay Phương Nhu ấn chặt phím đàn, nàng cố gắng không để cho bản thân lộ rõ tình cảm.
Mạc Vấn lại trầm mặc, thật lâu sau mới trả lời: "Không biết."
Hai tay Phương Nhu khẽ run lên, bởi vì dùng sức quá độ. Ngón tay trắng nõn bấm cung đàn mạnh quá trở nên trắng bệch. Hồi lâu hai bàn tay mới trở lại như thường. Nàng buông huyền cầm, từ từ đứng lên sau đó quay lại.
Khuôn mặt nàng đã không có quá nhiều đau thương, chỉ có hai mắt hơi có vẻ mọng đỏ. Nàng cố gắng trấn định, nhoẻn miệng cười với Mạc Vấn: "Đa tạ ngươi, một năm qua chiếu cố tỷ đệ chúng ta."
Trong lòng Mạc Vấn không thoải mái giống như có một thứ gì chẹn trong lồng ngực: "Đừng khách sáo."
Phương Nhu thản nhiên cười, nàng lấy một vặt trong tay áo ra :"Vật này đối với ta thì vô dụng. Nó được phụ thân lấy từ trong cổ động ra. Ta nghĩ ở trong tay ngươi hẳn là phát huy tác dụng lớn."
Ánh mắt Mạc Vấn chấn động nhìn vào ngọc giản trong tay Phương Nhu. Hắn do dự rồi cũng nhận lấy ngọc giản: "Cảm ơn."
Trong lòng Phương Nhu đau nhói nhưng vẫn cố nén nước mắt: "Coi như là ta và đệ đệ trả tình nghĩ của ngươi. Ngươi không cần cảm tạ."
Mạc Vấn nhìn nàng, hắn do dự một lúc lâu rồi bỏ lại một câu: "Có cơ hội ta sẽ trở lại."
Phương Nhu chấn động toàn thân, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì trong lầu các đã không có một bóng người. Cái thân ảnh như ảo ảnh trong mơ không còn lưu lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.