Truyền Kiếm

Quyển 5 - Chương 367: Bức bách

Văn Mặc

04/12/2013

Thời gian đã trôi qua hơn một canh giờ, chư nữ La Sát trong Âm huyệt vẫn hoàn toàn không có câu trả lời. Đinh Hải nhìn thoáng qua Bạch Hiểu trong tay mình, gã cười nhạt một tiếng: “Xem ra những tỷ muội kia của ngươi cũng không coi trọng sự an nguy của ngươi như ta tưởng.”

Bạch Hiểu hừ lạnh một tiếng, nàng mỉa mai: “Đã làm cho tính toán của ngươi đi vào dĩ vãng hả? Đinh Hải, ngươi phản bội La Sát Kiếm Tông, chẳng lẽ không sợ hai vị tiền bối hỏi tội sao?”

Đinh Hải nhíu mày, sắc mặt gã trở nên tối tăm, gã khẽ hừ: “Trước tiên ngươi vẫn nên quan tâm đến bản thân mình trước đi! Hai người bọn họ, một người hiện tại thì đang ở bên ngoài tiền tuyến Huyết Hồn Hải cách xa mấy vạn dặm, một người thì đến nay tung tích đều không có chút nào! Các ngươi cho rằng mình còn có cơ hội nhìn thấy bọn hắn hay sao? Nói cho ngươi biết, Nhị minh chủ và Tứ minh chủ của Huyết Lang Minh hiện tại chỉ sợ đã chiếm được sơn môn La Sát Kiếm Tông rồi! Chờ đến lúc giải quyết đám nữ nhân các ngươi xong, toàn bộ La Sát Kiếm Tông sẽ không còn tồn tại nữa!”

“Những nữ nhân này xem ra cũng không phải đám ngực to không có não, thế nhưng đây mới chỉ là món khai vị mà thôi, tiếp theo đây cũng không biết các nàng còn có thể bình tĩnh được như vậy nữa hay không.” Trong mắt Đinh Hải hiện lên một tia tàn độc.

Trong lòng Bạch Hiểu xuất hiện một chút cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”

Đinh Hải cười lạnh: “Đối với nữ nhân mà nói, thì điểm yếu lớn nhất chính là thân phận nữ nhân này. Dù cho có tu vi cao thâm cường đại đi nữa, thì các ngươi vẫn chỉ là nữ nhân mà thôi!”

“Vân Thanh Trúc, ta cho các ngươi thêm trăm tức thời gian nữa, sau trăm tức nếu như vẫn không đầu hàng, ta sẽ lột sạch toàn thân đại tỷ của các ngươi, để mặc cho đệ tử Huyết Lang Minh cưỡng hiếp. Ta nói vậy các ngươi đã hiểu rõ chứ!”

Sắc mặt Bạch Hiểu tái nhợt rồi đột nhiên hiện ra một tia đỏ ửng không khỏe, gấp nộ công tâm (gấp gáp, tức giận), nhiệt hỏa trong lòng nàng bỗng dâng lên.

“Đinh Hải! Ngươi vô sỉ!” Âm thanh tức giận của Vân Thanh Trúc từ dưới Âm huyệt phía xa truyền tới, còn có rất nhiều lời quát mắng của những đệ tử La Sát khác.

“Đinh Hải! Nếu ngươi dám làm như vậy! Chúng ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”

“Đinh Hải! Tên phản đồ nhà ngươi sẽ chết không yên thân!”

Nghe một loạt tiếng mắng chửi, trên mặt Đinh Hải hiện lên một tia vui vẻ trào phúng: “Quả nhiên nữ nhân vẫn chỉ là nữ nhân, Bạch Chưởng Tông, ngươi cho rằng những tỷ muội kia của ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”

Trên mặt Bạch Hiểu không còn chút máu nào, bờ môi nàng bởi vì quá tức giận mà hơi run lên, cuối cùng nàng khàn giọng nói: “Ngươi sẽ không được như ý đâu.”

“Vậy chúng ta cùng chờ xem.” Đinh Hải mỉm cười, trong miệng gã nhẹ nhàng phát ra hai chữ: “Một tức.”

Âm thanh không lớn, nhưng đã có Kiếm Nguyên quán chú, từng người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng. Tiếng quát mắng của chúng nữ dưới Âm huyệt bỗng chốc im bặt lại, lẫn trong tiếng gió có thể nghe được cả một vài tiếng khóc nghẹn ngào.

“Hai tức, ba tức…”

Vẻ tươi cười trên mặt Đinh Hải càng đậm hơn, tới lúc gã đếm đến năm tức, âm thanh bên dưới Âm huyệt đã bật ra. Đủ loại âm thanh cãi lộn lẫn cả tiếng la khóc ầm ĩ truyền ra ngoài.

“Đừng cản ta! Ta muốn đi cứu đại tỷ!”

“Chúng ta cùng liều mạng với bọn hắn!”

Đinh hải không thèm quản đến tranh luận bên dưới, gã tính toán một hồi, cuối cùng hai chữ “Mười tức” cũng được phun ra nhanh gọn.

“Đã đến giờ, xem ra các ngươi thật sự không quan tâm tới đại tỷ của các ngươi. Ta đây cũng chỉ có thể thực hiện lời hứa của mình rồi.” Đinh Hải vẫy tay một cái về phía Kiếm phủ bày trận của Huyết Lang Minh: “Trước tiên mười người cảm thấy hứng thú hãy tới đây, nữ nhân này bổn tọa để cho các ngươi tùacute; xử trí. Nhưng phải xử lí ở tại đây!”

Đệ tử Huyết Lang Minh có thành phần phức tạp, tam giáo cửu lưu các loại nhân cách đều có cả, không thiếu những tên cùng hung cực ác lẫn thế hệ biến thái. Chỉ do dự một chút, rồi ngay sau đó có mấy thân ảnh chạy tới.

“Ha ha, là một Chưởng Tông của Kiếm Tông cấp cao, có chết cũng đáng!”

“Đừng ai nghĩ có thể tranh đoạt với lão tử! Lão tử là người đầu tiên!”



“Chỉ dựa vào một mình ngươi sao? Muốn lên trước thì cũng phải là lão tử! Ngươi chỉ là tên đến sau thôi?”

Bảy tám người xông tới, ánh mắt tham lam âm thanh tà dục không kiêng nể gì hết, tất cả quét mắt lên thân thể Bạch Hiểu. Nếu không phải Đinh Hải vẫn còn đứng ở bên cạnh thì chỉ sợ mấy người bọn hắn đã sớm nhào lên rồi.

“Đinh Hải! Ngươi sẽ chết không yên đâu!” Bạch Hiểu tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đinh Hải hừ lạnh một tiếng: “Ta nhắc lại, ngươi vẫn nên chú ý tới bản thân ngươi trước đi. Ta xem những tỷ muội kia của ngươi liệu có thể bảo trì bình tĩnh được nữa không!”

Nói xong tay phải gã dùng sức, chuẩn bị đẩy Bạch Hiểu qua bên kia.

“Dừng tay!”

Một tiếng quát chói tai từ trong Âm huyệt truyền ra, thân ảnh Vân Thanh Trúc xuất hiện ở lối vào Âm huyệt từ lúc nào. Đồng thời, một loạt thân ảnh của chư nữ La Sát cũng xuất hiện phía sau nàng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ tuyệt vọng nồng đậm.

“Thanh Trúc! Ngươi làm gì thế? Mau quay trở lại!” Bạch Hiểu mở to mắt gầm lên. Nhưng tu vi của nàng đã bị phong bế, trong thâm hải này âm thanh của nàng có thể nói là không chút tác động nào.

Tay phải Đinh Hải vận sức giữ chặt Bạch Hiểu, Bạch Hiểu rốt cuộc cũng không thể thốt ra lời nào nữa. Đinh Hải lạnh lùng nhìn Bạch Hiểu, bởi vì nàng huyết khí không thông mà giờ đây khuôn mặt đã hơi đỏ lên: “Tốt nhất ngươi nên an phận một chút.”

Giương mắt nhìn chúng nữ Vân Thanh Trúc một cái, Đinh Hải thản nhiên nói: “Tất cả các ngươi mau giao nộp Linh kiếm cùng kiếm nang ra đây.”

Mặt mũi Vân Thanh Trúc tràn đầy bi phẫn, hàm răng nàng cắn nát môi dưới, một tia máu đỏ tươi chảy ra. Cuối cùng Vân Thanh Trúc cũng phải vươn tay vứt Linh kiếm trong tay ra ngoài, đông thời nàng cũng tháo kiếm nang bên hông xuống và ném ra. Chúng nữ đằng sau cũng lần lượt ném Linh kiếm và kiếm nang ra.

Đinh Hải đánh mắt với bảy tám tên Linh Kiếm sư ở bên cạnh kia, mấy người kia không cam lòng hung hăng nhìn chằm chằm vào thân thể Bạch Hiểu, chúng không tình nguyện bay xuống phía dưới. Lập tức Linh kiếm cùng kiếm nang của chư nữ La Sát đã bị thu thập hết.

Ánh mắt Vân Thanh Trúc biến ảo vài cái nhưng không ai phát hiện ra.

Đinh Hải nhìn nàng một cái, gã lạnh lùng cười: “Vân Thanh Trúc, ta khuyên các ngươi, tốt nhất là nên an phận một chút. Đôi khi chết cũng không phải cách giải quyết vấn đề đâu, mấu chốt của vấn đề là người muốn chết lại không được chết! Các ngươi nếu có bất kì một ai dám có dị động, ta sẽ lập tức lột bỏ hết y phục của nàng!”

Sắc mặt Vân Thanh Trúc trắng bệch, hàm răng nghiến chặt: “Đinh Hải, ngươi là đồ hèn hạ!”

Đám nữ tử La Sát cũng nhao nhao biến đổi sắc mặt, thần sắc cả đám hiện vẻ bối rối. Các nàng đúng là đã mang ý chí quyết tử, chuẩn bị thừa dịp đám đệ tử Huyết Lang Minh lao tới lập tức sẽ tự bạo. Đối với đám nữ tử vẻn vẹn chưa tới năm mươi tuổi như các nàng, chết cũng không có gì đáng sợ cả. Đinh Hải thoáng cái đã nhìn thấu ý đồ của cả bọn, phá hỏng tất cả các ý niệm vọng động trong đầu các nàng!

“Các tỷ muội, ta thực sự xin lỗi mọi người…” Bạch Hiểu tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Đinh Hải cười hắc hắc, gã không cố kỵ gì nữa, trực tiếp để cho đám Linh Kiếm sư của Huyết Lang Minh đã chờ sẵn ở đằng sau vọt tới thu thập thành quả thắng lợi.

Mấy trăm tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh cùng ra tay, bọn hắn thi triển thủ pháp giam cầm tu vi của chư nữ La Sát, để đề phòng các nàng tự bạo.

Giống một con hổ đã mất khả năng chống cự, Bạch Hiểu mở to đôi mắt, nàng quát lên một cách thê lương: “Thanh Trúc! Các ngươi muốn ta chết không nhắm mắt sao?”

Toàn thân Vân Thanh Trúc run lên, trên mặt nàng hiện lên dáng vẻ muốn giãy giụa kịch liệt. Đám Linh Kiếm sư của Huyết Lang Minh đang xông lên kia lập tức hoảng sợ, nhất thời cả đám dừng lại không dám tiến lên.

Sắc mặt Đinh Hải thay đổi, gã tát một cái lên mặt Bạch Hiểu: “Tiện nhân!”

“Ngơ ngẩn ở đó làm gì? Nhanh nhanh phong bế tu vi các nàng lại!”

Hơn trăm tên Linh Kiếm sư của Huyết Lang Minh tiếp tục kiên trì tiến lên phía trước, rất nhanh bọn hắn đã đến trước mặt đám người Vân Thanh Trúc.



Khóe miệng Bạch Hiểu đang rỉ máu, nàng muốn la lên một lần nữa, nhưng Đinh Hải không cho nàng cơ hội, gã điểm lên huyệt phong kín kinh mạch của lưỡi nàng. Bạch Hiểu không thể thốt ra một câu nào nữa.

Trải qua một chút giãy giụa, rốt cục lại một lần nữa trên mặt Vân Thanh Trúc xuất hiện ánh mắt kiên định. Chân Âm Kiếm Cương vận chuyển, kiếm quang đen kịt trực tiếp từ trong cơ thể nàng bắn ra, trực tiếp xuyên thủng qua gã Linh Kiếm sư của Huyết Lang Minh xông tới gần nhất!

Một tiếng hừ lạnh vang lên: “Bây giờ mới phản kháng, các ngươi chưa nhận ra là đã muộn rồi sao?”

Một ngón tay của Thương Bá Thiên điểm lên tấm Kiếm Đồ màu máu kia, vô số đạo huyết quang nổ tung như Hỏa Thụ Ngân Hoa, sau đó đột nhiên tất cả rủ xuống, lập tức bao phủ chư nữ La Sát!

Vân Thanh Trúc vận hết sức thúc giục Chân Âm Kiếm Cương, nàng muốn tránh khỏi vòng bao phủ của huyết quang. Nhưng sự chênh lệch thực lực lúc này đã hiện ra, nàng căn bản không thể tránh thoát được, cuối cùng bị từng điểm huyết quang đẩy lui Châm Âm Kiếm Cương vào trong cơ thể nàng. Những nữ La Sát còn lại thì càng bất lực hơn, ở dưới luồng linh lực khổng lồ của Kiếm Đồ Tam giai căn bản là không cách nào chống cự!

Nếu các nàng kết thành kiếm trận, để cho khí cơ tương liên với nhau, hoặc là có Linh kiếm trong tay thì còn có thể có một phần cơ hội chiến đấu. Nhưng hiện tại tất cả đều đã chậm rồi.

“Các tỷ muội, ta thực sự xin lỗi mọi người.” Vẻ mặt Vân Thanh Trúc lộ vẻ sầu thảm.

“Tứ tỷ! Tỷ đừng nói như vậy, đây là sự lựa chọn của chúng ta, muội muội đi trước một bước!” Một nữ La Sát Kiếm Cương sơ kỳ hét to một tiếng. Nàng nghịch chuyển Kiếm Cương bắt đầu tự bạo, từng tia hắc quang từ trong cơ thể nàng tràn ra ngoài.

“Tứ tỷ! Trên đường xuống hoàng tuyền chúng ta vẫn là tỷ muội!”

“Muội đi trước dọn đường cho các tỷ tỷ!”

Âm thanh vang lên liên tiếp, một nữ La Sát bắt đầu phát động bí pháp tự bạo.

“Muốn chết ư? Không dễ như vậy đâu!”

Thương Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, lão vung tay đánh ra một đạo bổn mạng Kiếm Nguyên vào Kiếm Đồ. Linh lực của huyết sắc Kiếm Đồ lập tức tăng vọt, uy năng trói buộc các nữ La Sát của huyết sắc kiếm quang trong chốc lát được tăng mạnh, đã áp chế được rất nhiều Kiếm Cương nghịch chuyển trong cơ thể các nữ La Sát. Chỉ có một bộ phận nhỏ là có thể tự bạo thành công, bọn họ hóa thành một chùm ô quang đen kịt rồi tiêu tán mất.

“Đại tỷ! Thanh Trúc thực sự xin lỗi! Ta đi trước một bước!” Vân Thanh Trúc hai mắt đỏ bừng hô lớn một tiếng. Nàng bắt đầu nghịch chuyển Kiếm Cương, thân là Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn, Thương Bá Thiên muốn chỉ dựa vào Kiếm Đồ để ngăn chặn tất cả tu vi của nàng là điều không thể. Dù sao thì ở đây cũng có hơn hai ngàn Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh.

“Mẹ kiếp! Thật không ngờ tới các ngươi!” Đinh Hải nổi giận cực kỳ. Tuy chỉ có một bộ phận rất nhỏ có thể tự bạo thành công, nhưng từng đó cũng đã lên tới con số hai trăm rồi, đây chính là một tổn thất cực lớn! Nhất là tu vi càng cao thì càng khó ngăn cản hơn, rất nhiều Linh Kiếm sư đã ngoài Kiếm Cương trung hậu kỳ bên trong cơ thể bọn họ đã bắt đầu chảy ra từng tia ô quang đen kịt, Kiếm Đồ cũng sắp không thể áp chế được rồi!

Đúng lúc này, một cỗ Kiếm Ý đáng sợ từ phía thâm hải đằng xa lao tới! Sát cơ nồng đậm làm xuất hiện một chiến trường giết chóc đầy huyết tinh trước mặt tất cả những người ở đây, sát ý lạnh thấu xương gần như đã làm đóng băng cả mặt biển!

Bên trong Kiếm Ý ẩn chứa một ý chí không thể kháng cự, oanh kích lên tâm thần của từng nữ La Sát, cắt đứt tất cả bí thuật mà các nàng đang thi triển.

Vân Thanh Trúc phun ra một ngụm máu đen, nàng cũng bị đả thương tâm thần một chút, đương nhiên là không thể thi triển bí pháp được nữa. Nhưng trên khuôn mặt nàng lại không có vẻ không vui nào, ngược lại thay vào đó là vẻ mặt vui mừng. Đối với các nàng mà nói thì cỗ Kiếm Ý này thực sự là quá quen thuộc!

Đám nữ La Sát phía sau cũng nhao nhao lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

“Sát Lục Kiếm Ý! Ý cảnh hòa hợp!” Sắc mặt Thương Bá Thiên đại biến. Phương thức dùng Kiếm Ý gây chấn động ý chí của người khác như này, chỉ có Kiếm Ý đạt tới mức hòa hợp chuyển hóa dần thành thực chất mới có thể làm được!

“Là cao nhân phương nào?” Thương Bá Thiên cao giọng quát hỏi. Một thân tu vi Kiếm Nguyên Viên Mãn của lão được xuất ra, Xích Huyết Kiếm Ý hàm mà không phát, cả người không giận tự uy.

Trả lời lại lão chính là một đạo huyết sắc kiếm quang sáng chói, phá vỡ thâm uyên vạn trượng, oanh kích trùng điệp lên huyết sắc Kiếm Đồ trên cao, trực tiếp xuyên thủng tấm Kiếm Đồ!

Oanh!

Nước biển bị luồng linh lực cuồng bạo trùng kích bắn tung tóe, tạo thành một làn sóng xung kích đáng sợ. Đám đệ tử Huyết Lang Minh gần tấm Kiếm Đồ không gặp may, toàn bộ mấy trăm tòa Kiếm phủ bị cuốn vào trong, ngã trái ngã phải, một phần nhỏ thì trực tiếp văng tung tóe vỡ nát. Những Linh Kiếm sư không có Kiếm phủ phòng hộ kia thì lại càng bị đánh bay loạn xạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook