Quyển 1 - Chương 14: Cường nhân (1) + (2)
Văn Mặc
06/05/2013
Trên con đường quanh co, xa xa đằng kia đi tới đoàn xe hơn mười mấy người. Đoàn xe quy mô cũng không lớn lắm, chỉ có ba chiếc xe ngựa. Bất quá đi theo sau lại là mười mấy tên hắc giáp kiếm thủ cưỡi chiến mã ô, khí thế bưu hãn. Nhất là phía trước chiếc xe ngựa đầu tiên song song hai bên là bốn gã kiếm thủ mang hắc giáp to lớn, trường kiếm sau lưng rung động mạnh mẽ, mỗi một chuôi kiếm đều là trung phẩm linh kiếm. Hay nói cách khác, bốn người này thực lực đều vượt trên tứ giai linh kiếm sư.
Nhưng, một đoàn xe có lực lượng mạnh như vậy lại đi vội vàng, hơn nữa toát ra một chút chật vật. Bởi, trên giáp trụ của mười mấy tên hắc giáp kiếm thủ đều hiện đầy vết chém, trên người bọn họ bị thương không ít thì cũng nhiều, sắc mặt dù lạnh lùng đến đâu vẫn khó che dấu được vẻ uể oải.
Đến giờ ngọ, một người trung niên đi trước đoàn xe ngẩng đầu nhìn sắc trời, ghì chiến mã lại, theo sau đó đoàn xe cũng ngừng lại.
“Nghỉ ngươi tại chỗ một canh giờ”, người trung niên đó lớn tiếng ra lệnh.
Đoàn xe lập tức ngừng lại ven đường, mười mấy tên kiếm thủ trầm mặc bắt đầu bố trí cảnh giới, số khác lại chuẩn bị cơm nước.
Trung niên kia nhảy xuống chiến mã, nhìn qua sơn đạo hai bên tĩnh mịch, cau mày. Hoàn cảnh như thế này rất dễ dàng bị địch nhân lợi dụng mai phục. Nhưng không có cách nào khác, đây là con đường ngắn nhất, nếu không muốn băng qua hơn ngàn dặm đường. Thời gian càng kéo dài, ta càng bất lợi, giúp địch chiếm được tiện nghi.
Một gã hắc giáp kiếm thủ từ phía sau tiến đến, bỏ mũ trụ xuống rộ ra một khuôn mặt tuấn lãng: “Trương Đô Đốc, thuộc hạ mang theo hai người đi vào rừng tìm chút thức ăn cho tiểu thư cùng tiểu hầu gia bồi bổ thân thể”.
Trương Đô Đốc kia gật đầu: “Thiếu soái đi nhanh về nhanh, vùng sơn lâm này cũng không an toàn cho lắm”.
“Đô Đốc yên tâm, thuộc hạ sẽ nhanh chóng trở lại”. Thanh niên khẽ mỉm cười, rồi chỉ hai gã hắc giáp gần đó, ba người cùng nhau tiến vào trong sơn lâm.
Một khắc sau, ba người đã đi được hai dặm đường có dư nhưng đáng tiếc không có gặp con mồi nào cả. Người thanh niên được gọi là Thiếu soái hướng hai gã hắc giáp phất tay: “Chúng ta chia nhau hành động, gặp phải nguy hiểm hoặc tình huống không rõ ràng thì huýt còi cảnh báo”.
“Vâng, thiếu soái”. Hai gã hắc giáp gật đầu, lựa chọn phương hướng trong sơn lâm rồi đi tới.
Người thanh niên nhìn hai gã thủ hạ rời đi, tiếp tục tiến về phía trước. Đi được chừng một dặm thì gặp một khối cự thạch màu xanh dưới núi đá. Nhìn cự thạch khổng lồ này, hắn lộ ra một nụ cười quỷ dị, rút thanh đoản kiếm từ bên hông ra, khắc một ít ký hiệu đặc thù. Làm xong, hắn mới thở dài một hơi, thu thanh đoản kiếm vào lại vỏ bên hông.
Đúng lúc này, trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng còi huýt dồn dập, người thanh niên thần sắc biến đổi, do dự một chút rồi lướt về phương hướng bên đó.
Sau một chén trà, rừng rậm phía trước đột nhiên thưa thớt, không bao lâu bỗng trở nên sáng sủa. Một dòng suối hiện ra trước mặt, bên bãi đá con suối hiện ra bóng dáng của hai gã thủ hạ đi tìm thức ăn. Mà nằm dưới chân hai gã đó là một thân ảnh áo quần lam lũ, rách nát.
Người thanh niên ở trong rừng rậm quan sát một hồi tỉ mỉ, xác định không có nguy hiểm mới đi ra.
“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại huýt sáo?”
“Bẩm Thiếu soái, thuộc hạ trong khe nước phát hiện một người sắp chết, không dám tự quyết định, vì vậy mới huýt sáo để mời ngài định đoạt”. Một gã hắc giáp khom người, vội vàng nói.
Người thanh niên được gọi là thiếu soái tùy ý phất tay, đi tới người đang nằm kia, đánh giá một hồi. Tuổi tác của người này cũng không lớn, chỉ độ thiếu niên, cả người áo quần rách nát, trên thân thể có nhiều viết chém giống như bị cái gì đó sắc bén xé rách. Cả người gần như lõa lồ phơi bày đầy vết sẹo, vết thương. Có vết thương đã khô nhưng cũng có số khác da thịt trương lên, rõ ràng là do ngâm nước lâu.
“Người này chưa chết sao?” Thanh niên kiếm thủ cau mày hỏi, bởi trên người thiếu niên kia có rất nhiều chỗ vết thương vào tận xương, thậm chí còn bị thương ở những nơi yếu hại, cộng thêm ngâm nước lâu như vậy, máu vẫn có thể khô lại và vẫn còn thở, thật sự làm cho người ta khó có thể tin.
“Thuộc hạ có dò xét qua, người này chưa chết, vẫn còn một hơi thở”, tên hắc giáp kiếm thủ kia vội nói.
Người thanh niên nhăn mày, hôm nay bọn họ đã có phiền toái, thật sự bây giờ không còn sức để cứu một người sống dở chết dở như vậy nữa. Mà cho dù cứu sống lại cũng là một gánh nặng. Hơn nữa hắn cũng không phải là loại người hiệp cốt nhiệt tâm. Đang khi muốn hạ lệnh mặc kệ đối phương, ánh mắt hướng đến thanh trường kiếm trong tay thiếu niên bỗng sáng ngời.
“Lấy thanh kiếm trong tay hắn cho ta”, thanh niên ra lệnh.
Hai gã hắc giáp kiếm thủ nghe vậy, mắt lộ ra một tia quỷ dị nhưng rất nhanh biến mất, cúi thấp người nhặt thanh trường kiếm trong tay thiếu niên kia. Nhưng người thiếu niên tay cầm kiếm vô cùng chặt, hai gã thực lực nhất lưu kiếm khách ấy vậy mà phải dùng toàn lực, chỉ thiết chút nữa là bẽ gãy tay của thiếu niên mới lấy được thanh trường kiếm.
Người thanh niên kiếm thủ nhận lấy trường kiếm, trên mặt lộ ra một tia kích động, thượng phẩm linh kiếm phôi! Dĩ nhiên là thượng phẩm linh kiếm phôi!
Bất quá, đáng tiếc là kiếm đã tàn, nhìn thấy trên thân kiếm có một vết rạn, thanh niên kia không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng đây là thượng phẩm linh kiếm phôi, như vậy cũng đủ làm cho người ta phấn chấn. Đối với linh kiếm sư, có thể không có tác dụng, nhưng đối với hắn thân là kiếm khách, đây là một thanh thần binh lợi khí. Có chuôi thần binh này, lấy thực lực nhất lưu kiếm khách của hắn, hôm nay có thể cùng tứ giai linh kiếm sư đối chiến.
Trong tay hắn vốn cũng có một thanh linh kiếm phôi, nhưng lại là trung phẩm. Trung phẩm cùng thượng phẩm chỉ khác nhau một chữ cũng là khác nhau một trời một vực. Mười chuôi trung phẩm linh kiếm phôi cũng chưa chắc đổi được một thanh thượng phẩm linh kiếm phôi. Bởi chế tạo một thanh thượng phẩm linh kiếm phôi cần tài liệu hãn hữu, hai là những chú kiếm sư có thể dung luyện được những tài liệu này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cả Triệu quốc tuyết đối không nhiều hơn năm người.
“Thiếu soái, người này nên xử trí như thế nào?” Thấy người thanh niên kia cầm lấy tàn kiếm không phản ứng, một gã hắc giáp kiếm thủ lên tiếng nhắc nhở.
Thanh niên “Thiếu soái” vội ho một tiếng, trở tay đưa sống kiếm đến phía sau: “Người này có thân phận gì? Có danh bài không?”
“Thuộc hạ chưa lục soát danh bài, hẳn hắn đấu với yêu thú rồi rơi xuống nước.” Hắc giáp kiếm thủ phỏng đoán.
“Nếu như vậy trước tiên đem hắn về để cho tiểu thư định đoạt đi”. Thanh niên kiếm thủ hạ lệnh, bất quá người này thương thế khá nặng, chắc cũng khó có thể sống sót.
“Vâng.”
Hai gã hắc giáp kiếm thủ làm một băng ca đơn giản, đem người thiếu niên trọng thương đặt lên, vội vã trở về.
Khi hai gã hắc giáp kiếm thủ cùng người thanh niên mang một người xa lạ trở lại doanh địa, tất cả mọi người lộ ra vẻ cảnh giác. Trung niên được gọi là Trương Đô đốc nhìn qua thiếu niên, dùng mục quang dò hỏi.
Người thanh niên ho một tiếng: “Chúng thuộc hạ phát hiện người này cạnh con suối trong núi, tuy nhiên người này trọng thương sắp chết, chúng ta thấy chết không thể không cứu nên mang hắn trở lại, mời tiểu thư định đoạt.”
Trương Đô đốc nhìn thoáng qua thanh trường kiếm sau lưng người thanh niên, ánh mắt chợt lóe như đã hiểu cái gì. Tuy nhiên cũng không nói năng gì, đi tới băng ca kiểm tra thương thế thiếu niên một chút.
Rất nhanh phát ra một tiếng kiêu nhẹ: “Trời sinh tàn mạch?”
Lại đánh giá thiếu niên một lần nữa thật kỹ, trên mặt lộ ra một tia tiếc hận: “Đáng tiếc, đáng tiếc …”
Vốn hắn cảm giác trên người thiếu niên kia linh khí nồng hậu, còn tưởng là linh kiếm sư, lại phát hiện nguyên là do thể chất. Hơn nữa thân mắc tàn mạch, thiên tài cùng phế vật tổ hợp, thật làm cho người ta bó tay.
Bất quá người bị tàn mạch cũng không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng trung niên Đô đốc từ từ cẩn thận kiểm tra thiếu niên từ trong ra ngoài một lần nữa. Trừ linh khí cổ quái kia, cũng không phát hiện chỗ khác thường nào cả.
“Hướng tiểu thư bẩm báo đi.” Trương Đô đốc lệnh cho thuộc hạ.
“Vâng.”
Hai gã hắc giáp kiếm thủ mau chóng mang thiếu niên đi đến một cỗ xe ngựa tinh xảo. Người thanh niên kia cũng không đi theo, mà đang đem mấy con cá tươi vứt cho một gã thủ vệ khác xử lý, tiếp theo hướng trung niên kia cáo lỗi. Xong, một thân trốn qua bên để nghiên cứu thanh thượng phẩm linh kiếm phôi vừa tới tay kia.
Hai gã hắc giáp đến trước xe ngựa, cung kính nói: “Khởi bẩm tiểu thư cùng tiểu hầu gia, chúng thuộc hạ trong rừng có phát hiện một người trọng thương sắp chết, không biết định đoạt ra sao, mời tiểu thư với tiều hẩu gia chỉ thị cho.”
Trong xe ngựa trầm mặc một lúc rồi mới vang lên tiếng êm ái của một nữ tử: “Gặp nhau tức là hữu duyên, đã gặp thì không thể bỏ được, khiêng xuống chữa trị đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Hai gã hắc giáp trong lòng thầm than một hơi, sớm biết quả là như vậy, tiểu thư quá mềm lòng rồi. Hoàn cảnh bọn họ hôm nay khó khăn, thật sự bây giờ không tiện mang theo một người không biết sống chết ra sao như thế này. Dọc đường đi, những người huynh đệ bị thương của bọn họ đều tự động rời đội để không liên lụy đội ngũ. Vốn hai người không phải không định quản việc này, mà do không qua được cửa lương tâm, liền gọi Thiếu soái đến. Thiếu soái tất nhiên là người không quản sống chết của kẻ không liên quan, chỉ cần Thiếu soái hạ lệnh thì đây không phải là vấn đề của họ nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, Thiếu soái nhìn trúng thanh kiếm, cầm đồ của người ta, bất kể thật lòng hay toan tính, tự nhiên phải quản.
Hai gã đó đang muốn mang thiếu niên đi xuống trị liệu thì nữ tử trong xe nói: “Đem cái này cho hắn ăn.”
Màn xe vén lên tạo khe hở, một bàn tay trắng noãn nhắn nhụi như tinh sứ lộ ra, đem một bình sứ đặt trước xe, sau đó nhanh chóng quay về.
Hai gã hắc giáp thấy cái bình sứ kia, trong lòng dâng lên một tia ao ước cùng toan tính. Thầm mắng thiếu niên vận khí thật chó má, tiểu thư ngay cả thánh dược chữa thương cũng lấy ra, bọn hắn chỉ được đãi ngộ như vậy sau khi trọng thương.
Khiêng thiếu niên xuống dưới, lại đem vết thương xử lý một chút, tiếp theo bôi thuốc cùng băng bó kĩ. Sau đó mới lấy trong bình sứ một viên đan dược màu xanh biếc tràn đầy mùi thơm ra, hòa vào trong nước rồi rót vào miệng thiếu niên. Xong, liền đem thiếu niên vứt vào một chiếc xe ngựa chuyên chở hành lý, không quản sống chết.Rất nhanh sau đó, đoàn xe tiếp tục lên đường. Không ai chú ý đến một chiếc xe ngựa ở phía cuối, ngón tay thiếu niên nằm trong xe khẽ động.
Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Mạc Vấn là nắm thanh kiếm trong tay lại. Nhưng hắn cảm thấy tay mình trống trải, vội vàng sờ bên cạnh, cũng không có. Vì chuyển thân làm động đến thương thế trên người, hắn không khỏi đau đớn mà kêu một tiếng.
Mạc Vấn lấy hết sức để mở mắt ra, đập vào mắt hắn đầu tiên là một tấm gỗ, sau đó liền cảm thấy thân thể loạng choạng, tiếng trục xe ma sát quen thuộc, cho nên hắn biết bây giờ mình đang ở trên một chiếc xe ngựa. Mạc Vấn vội nhìn lại trên người mình, tất cả vết thương đã được băng bó, xương gãy cũng đã được chỉnh sửa.
“Tại sao ta lại ở chỗ này?” Hắn nhớ rõ lúc trước mình bị con phi viên cấp tám đuổi giết, cuối cùng bị trúng một trảo, ngã vào một dòng sông, sau đó mất đi tri giác. Nhưng đó là ở chỗ sâu trong Man Ngưu sơn, tại sao giờ lại xuất hiện nơi này. "Chẳng lẽ có người cứu mình?"
Mạc Vấn quẫy người muốn ngồi dậy, nhưng lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt đau đớn, nhất là lồng ngực bị phi viên đánh vào, chỉ cảm thấy rất đau rát đành buông tha ý nghĩ đó. Mạc Vấn nằm tại chỗ khôi phục một chút thể lực, sau đó bắt đầu đánh giá mọi thứ xung quanh.
Đây là một thùng xe ngựa rộng rãi, nhưng không gian hầu hết bị những rương lớn cùng những vật khác chiếm cứ, rõ ràng người cứu mình cũng không phải là cố ý, có lẽ là thuận tay, nếu không cũng không ném mình vào trong một chiếc xe ngựa như thế này, cũng không phái người trông coi.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, mình có thể tĩnh tâm nhanh chóng khôi phục lại kiếm khí. Hơn nửa tháng sống cuộc sống hoang dã đã làm hắn hiểu rõ một đạo lý, lý luận gì cũng là vô nghĩa, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất. Hơn nửa tháng sống trong nguy hiểm, bất cứ làm việc gì, ăn, ngủ, thậm chí đi vệ sinh đều có thể bị yêu thú tập kích. Nếu không phải hắn có tu vi linh kiếm sư, nắm giữ thức Lãnh Nguyệt từ Tiểu Hắc thì căn bản hắn không thể nào sống sót được.
Bây giờ không biết mình ở chỗ nào, cứu mình là địch hay là bạn? Những điều này cũng không cần quá quan tâm, chỉ có nhanh chóng khôi phục thực lực mới giữ được chủ động. Gặp một loạt đại biến, lại vừa trải qua gần hai mươi ngày khảo nghiệm sinh tử, hôm nay tâm trí Mạc Vấn đã hoàn toàn trưởng thành. Cái bóng Mạc Vấn trước đây đã hoàn toàn biến mất.
Hắn yên lặng vận chuyển tâm quyết, bên trong cơ thể, kiếm khí tứ tán yếu ớt chậm rãi hội tụ lại, thân thể bị thương cũng cảm thấy dễ chịu hơn, thiên địa linh khí từ đỉnh đầu hội tụ trải qua kiếm mạch luyện hóa trở thành kiếm khí.
Hắn không biết hôm nay tu vi của mình như thế nào, nhưng hắn lại dựa vào một thức Lãnh Nguyệt lại có thể hạ sát yêu thú, đương nhiên cũng không dễ dàng tí nào, bởi vì Lãnh Nguyệt là do hắn lĩnh ngộ ra vào đêm hôm đó, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ, phát ra một kiếm, kiếm khí trong cơ thể tán loạn tứ tung, mặc dù cố gắng khắc chế tuy nhiên cũng chỉ có thể đánh ra hai kiếm. Bất quá uy lực của “Lãnh Nguyệt” thì không thể nghi ngờ, trong vòng mười trượng có thể dễ dàng xé rách tầng phòng ngự của yêu thú cấp bảy. Nửa tháng an toàn trong rừng, hắn đều dựa vào thức Lãnh Nguyệt. Yêu thú thất cấp trở xuống không thể đỡ một kiếm, tuy nhiên đối với yêu thú bát cấp chẳng có uy hiếp gì, chỉ có thể xé rách da thịt của chúng, nhưng không có cách nào đả thương gân cốt. Điều này có liên quan đến tu vi của hắn.
Trải qua hai mươi ngày sinh tử rõ ràng đã có tiến bộ, sau khi hắn chém ra hai kiếm Lãnh Nguyệt thì vẫn còn thừa lại chút kiếm khí. Nếu không lần đó bị đầu phi viên kia đuổi giết, hắn không thể nào sống được.
Mạc Vấn yên lặng khôi phục thương thế, cũng không kinh động đến người cứu hắn, tự nhiên cũng không có ai cố ý gặp hắn. Trong lúc trị liệu, Mạc Vấn còn phát hiện trong cơ thể còn có một luồng linh lực ấm áp, lạ thường. Luồng linh lực này không có lực công kích nhưng đối với việc chữa trị thương thế vô cùng có hiệu quả. Lúc này, luồng linh lực đó chạy dọc quanh người, vết thương khép lại với một tốc độ cực nhanh. Theo như sự tình này thì phỏng chừng ba bốn ngày hắn có thể hổi phục.
Đối với sự việc này, mới đầu Mạc Vấn cũng kinh dị, tuy nhiên hắn cuối cùng nhìn ra được ngọn ngành. Bởi vì trước kia quanh năm hắn phải uống những thứ thuốc đại bổ trong đó có không ít thứ như nhân sâm, linh chi, hà thủ ô có linh khí nồng đậm. Đối với vị thuốc vô cùng nhạy cảm, mà linh lực ấm áp kia ẩn chứa mùi thuốc, như vậy là mình đang dùng thánh dược để chữa thương ?
Người cứu mình cũng không phải là loại keo kiệt, ít nhất có thể cho mình uống thứ thuốc thần diệu này. Có thể chữa khỏi thương thế trên người trong vòng ba bốn ngày. Theo hắn biết, loại thuốc này ở Chú Kiếm Sơn trang tuyệt đối không có.
Không biết trôi qua bao lâu, xe ngựa chấn động mạnh rồi ngừng lại. Mạc Vấn lập tức ngừng tu luyện chữa thương, tuy nhiên hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, làm ra bộ dáng hôn mê bất tỉnh. Rất nhanh sau đó bên tai truyền đến âm thanh, một gã mặc áo giáp màu đen thoáng nhìn vào trong, thấy Mạc Vấn vẫn chưa tỉnh lại, buông rèm không để ý đến nữa.
Sau đó, Mạc Vấn không chữa thương nữa mà im lặng nằm đợi. Linh giác của hắn có thể cảm ứng trong bán kính năm mươi trượng. Hôm nay cả đoàn xe đều nằm trong linh giác của hắn, trừ hơn sáu mươi người bình thường, có sáu luồng ba động của linh kiếm sư, trong đó có một luồng mạnh nhất vượt qua Ngô bá nhưng lại vô cùng mờ mịt, rõ ràng là tận lực thu liễm. Mặt khác, có bốn luồng kém hơn, cường độ cũng không khác nhau lắm, cuối cùng còn có một luồng tương đối yếu ớt. Người này ở trong chiếc xe ngựa được bốn người kia bảo vệ.
Qua được một đoạn thời gian, màn xe bị vén lên, Mạc Vấn cảm thấy thân mình bị dựng lên, một luồng ôn nhiệt sền sệt chảy vào trong miệng. Hắn nếm thì biết đó là một hỗn hợp gạo và mì. Hôm nay, gặp lúc Mạc Vấn đang đói bụng, nên hắn cũng không khách khí mà nuốt hết.
Sau khi ăn xong, Mạc Vẫn cảm thấy thân thể lần nửa bị thả về nằm lại, màn xe phát tiếng động, người kia chắc hẳn đã đi ra ngoài. Mạc Vẫn Lúc này mới hé mắt, xuyên thấu bên cửa sổ là những tia nắng ảm đạm, có vẻ như đã gần về đêm. Yên lặng thở dài, hắn lại tiếp tục nhắm mắt tu luyện tâm quyết, dùng kiếm khí chữa thương.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau, đoàn xe tiếp tục lên đường. Mặc dù không gặp một nguy hiểm nào cả, nhưng Mạc Vấn rõ ràng cảm giác được một không khí khẩn trương. Bởi vì trong đội xe rất ít người nói chuyện với nhau, thậm chí là không nói, cho nên Mạc Vấn không thể nào xác định được hôm nay mình đang ở chỗ nào cùng với thân phận đối phương.
Đối phương rõ ràng cũng ôm bụng cảnh giác đối với mình, thậm chí có chút ít bài xích. Trừ mỗi lúc đến giờ cơm, có người đem thức ăn lỏng đến, căn bản không có ai quan tâm đến thể trạng của hắn. Tuy nhiên, như vậy Mạc Vấn thì lại có chút an tâm, hắn hạ quyết tâm đợi thương thế lành hẳn sẽ rời đi, nhân tình sau này sẽ tìm cơ hội hoàn lại.
Lại thêm một ngày đi qua, trên người Mạc Vấn cùng lúc được dược vật, kiếm khí và thể chất ba thứ bồi bổ, thương thế căn bản đã khỏi hẳn.
“Trước lúc đi, phải tìm hiểu chủ nhân của đoàn xe, tìm lại kiếm của mình.” Mạc Vấn thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng trời cao cũng không cho hắn rời đi một cách yên bình. Lúc này trời gần xế chiều, đoàn xe vừa trải qua giờ ngọ nghỉ ngơi chưa tới một canh giờ, có vài luồng ba động cường đại từ phía trước truyền đến. Ngay sau đó chưa đến một hơn thở đã xuất hiện trước mặt đoàn xe. Trong lòng Mạc Vấn căng thẳng, đứng dậy nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe ngựa.
Lúc này cả đoàn xe đã ngừng lại. Phía trước có ba tên kỵ sĩ trung niên đứng thẳng hàng. Trong đó tên cầm đầu mặc cẩm y, bên hông đeo một thanh trường kiếm, râu dài bồng bềnh, như là thương nhân giàu sang. Mà người bên trái ôm thanh trường kiếm diện mục tối tăm, mặt mày dài nhỏ, đôi mắt đóng mở âm lãnh tựa độc xà. Còn tên bên phải thì cao to hùng tráng phi phàm, lưng đeo một thanh đại kiếm không vỏ, áo phanh ra để lộ lông ngực, tựa như man nhân dã thú chưa được khai hóa. Ba người đều phát ra linh lực ba động không kém, rõ ràng đều là Linh Kiếm Sư.
Đồng thời, một đoàn người đi ra từ bên trong sâm lâm, xếp thành hình quạt chậm rãi tiến về phía đoàn xe. Những người này mặc áo quần hỗn loạn, nào là trường bào, bố sam, da thú, hộ giáp, dạng y phục nào cũng có. Thậm chí là hỗn hợp, lộ ra vẻ quỷ dị kì quái, nhưng tất cả đều có ánh mắt hung ác, tỏa ra một luồng khí tức bưu hãn.
Mấy chục tên hắc giáp hộ vệ bên phía đoàn xe nhanh chóng hành động, bày ra trận hình phòng ngự đem ba chiếc xe ngựa bảo hộ bên trong. Dĩ nhiên trọng điểm là chiếc xe ngựa tinh xảo kia. Tiếp theo, hơn mời người cơ hồ cùng lúc phát ra tiếng rút kiếm, một luồng sát khí nặng nề tràn ngập. Đám người từ trong rừng đang tiến lại gần bị khí thế này chấn nhiếp, tuy nhiên bọn chúng cũng đã vây quanh đoàn xe, nhân số lên tới gần hai trăm người.
“Ha ha, không hổ là Hắc Phong thiết vệ đại danh đỉnh đỉnh. Chỉ dựa vào hơn sáu mươi người có thể đè hết khí thế của hai trăm tên thủ hạ của ta.” Trên đường, người có bộ dáng thương nhân kia cười một tiếng.
Trong đoàn xe, Trương Đô đốc giục ngựa trong đám người đi ra, nhìn chằm chằm ba người trước mặt, lạnh lùng nói: “Các ngươi là người phương nào? Ở chỗ này cản xe của chúng ta, là ý đồ gì ?”
Không đợi thương nhân kia mở miệng, tên bên phải có vóc người khôi ngô hùng tráng, cả người nhìn như một dã thú cười to nói: “Ha ha, ngươi là người ngu ngốc hả? Cả điều này cũng không biết, chúng ta đương nhiên là đến để đánh cướp. Đúng rồi, trên đường ta gặp mấy kẻ không có mắt, thuận tay chém hết. Ngươi điểm lại quân số xem có đủ hay không.”
Tên tráng hán hiện lên vẻ mặt cuồng tiếu, từ trên yên ngựa ném vài vật hình cầu đen thui xuống bãi đất trống. Những hắc cầu bị ném xuống đất đều vỡ ra, hiện rõ là những đầu người máu chảy đầm đìa. Những đầu người này mang mũ trụ giống hệt những hộ vệ hắc giáp.
Thấy những đầu người này, trong nháy mắt ánh mắt Trương Đô đốc lạnh như băng, một luồng hơi thở kinh khủng trong cơ thể bộc phát. Lúc này linh khí bị áp chế trong người hoàn toàn không thu liễm. Những người hắc giáp hộ vệ nhìn thấy đầu của đồng đội, ánh mắt mỗi một người như muốn nứt ra, con mắt chứa đầy cừu hận nhìn chằm chằm hán tử kia. Tuy nhiên kỷ luật sâu tận trong xương tủy đã không cho bọn họ vọng động, mặc dù ai nấy đều hận không thể xé xác địch nhân.
Tám đầu người trên mặt đất, chính là đoàn xe tiên phong đi tham báo, hai người một tổ chịu trách nhiệm phụ trách tình huống trước sau trái phải trong vòng mười dặm xung quanh. Mỗi người đều là kiếm khách nhất lưu, hơn nữa do bởi xuất thân, thủ đoạn giết người của bọn họ chỉ trong chớp mắt, nhưng cứ như vậy tám người lại bị giết một cách vô thanh vô tức, trước đó ngay cả tin tức đoàn xe cũng không nhận được!
Nhưng, một đoàn xe có lực lượng mạnh như vậy lại đi vội vàng, hơn nữa toát ra một chút chật vật. Bởi, trên giáp trụ của mười mấy tên hắc giáp kiếm thủ đều hiện đầy vết chém, trên người bọn họ bị thương không ít thì cũng nhiều, sắc mặt dù lạnh lùng đến đâu vẫn khó che dấu được vẻ uể oải.
Đến giờ ngọ, một người trung niên đi trước đoàn xe ngẩng đầu nhìn sắc trời, ghì chiến mã lại, theo sau đó đoàn xe cũng ngừng lại.
“Nghỉ ngươi tại chỗ một canh giờ”, người trung niên đó lớn tiếng ra lệnh.
Đoàn xe lập tức ngừng lại ven đường, mười mấy tên kiếm thủ trầm mặc bắt đầu bố trí cảnh giới, số khác lại chuẩn bị cơm nước.
Trung niên kia nhảy xuống chiến mã, nhìn qua sơn đạo hai bên tĩnh mịch, cau mày. Hoàn cảnh như thế này rất dễ dàng bị địch nhân lợi dụng mai phục. Nhưng không có cách nào khác, đây là con đường ngắn nhất, nếu không muốn băng qua hơn ngàn dặm đường. Thời gian càng kéo dài, ta càng bất lợi, giúp địch chiếm được tiện nghi.
Một gã hắc giáp kiếm thủ từ phía sau tiến đến, bỏ mũ trụ xuống rộ ra một khuôn mặt tuấn lãng: “Trương Đô Đốc, thuộc hạ mang theo hai người đi vào rừng tìm chút thức ăn cho tiểu thư cùng tiểu hầu gia bồi bổ thân thể”.
Trương Đô Đốc kia gật đầu: “Thiếu soái đi nhanh về nhanh, vùng sơn lâm này cũng không an toàn cho lắm”.
“Đô Đốc yên tâm, thuộc hạ sẽ nhanh chóng trở lại”. Thanh niên khẽ mỉm cười, rồi chỉ hai gã hắc giáp gần đó, ba người cùng nhau tiến vào trong sơn lâm.
Một khắc sau, ba người đã đi được hai dặm đường có dư nhưng đáng tiếc không có gặp con mồi nào cả. Người thanh niên được gọi là Thiếu soái hướng hai gã hắc giáp phất tay: “Chúng ta chia nhau hành động, gặp phải nguy hiểm hoặc tình huống không rõ ràng thì huýt còi cảnh báo”.
“Vâng, thiếu soái”. Hai gã hắc giáp gật đầu, lựa chọn phương hướng trong sơn lâm rồi đi tới.
Người thanh niên nhìn hai gã thủ hạ rời đi, tiếp tục tiến về phía trước. Đi được chừng một dặm thì gặp một khối cự thạch màu xanh dưới núi đá. Nhìn cự thạch khổng lồ này, hắn lộ ra một nụ cười quỷ dị, rút thanh đoản kiếm từ bên hông ra, khắc một ít ký hiệu đặc thù. Làm xong, hắn mới thở dài một hơi, thu thanh đoản kiếm vào lại vỏ bên hông.
Đúng lúc này, trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng còi huýt dồn dập, người thanh niên thần sắc biến đổi, do dự một chút rồi lướt về phương hướng bên đó.
Sau một chén trà, rừng rậm phía trước đột nhiên thưa thớt, không bao lâu bỗng trở nên sáng sủa. Một dòng suối hiện ra trước mặt, bên bãi đá con suối hiện ra bóng dáng của hai gã thủ hạ đi tìm thức ăn. Mà nằm dưới chân hai gã đó là một thân ảnh áo quần lam lũ, rách nát.
Người thanh niên ở trong rừng rậm quan sát một hồi tỉ mỉ, xác định không có nguy hiểm mới đi ra.
“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại huýt sáo?”
“Bẩm Thiếu soái, thuộc hạ trong khe nước phát hiện một người sắp chết, không dám tự quyết định, vì vậy mới huýt sáo để mời ngài định đoạt”. Một gã hắc giáp khom người, vội vàng nói.
Người thanh niên được gọi là thiếu soái tùy ý phất tay, đi tới người đang nằm kia, đánh giá một hồi. Tuổi tác của người này cũng không lớn, chỉ độ thiếu niên, cả người áo quần rách nát, trên thân thể có nhiều viết chém giống như bị cái gì đó sắc bén xé rách. Cả người gần như lõa lồ phơi bày đầy vết sẹo, vết thương. Có vết thương đã khô nhưng cũng có số khác da thịt trương lên, rõ ràng là do ngâm nước lâu.
“Người này chưa chết sao?” Thanh niên kiếm thủ cau mày hỏi, bởi trên người thiếu niên kia có rất nhiều chỗ vết thương vào tận xương, thậm chí còn bị thương ở những nơi yếu hại, cộng thêm ngâm nước lâu như vậy, máu vẫn có thể khô lại và vẫn còn thở, thật sự làm cho người ta khó có thể tin.
“Thuộc hạ có dò xét qua, người này chưa chết, vẫn còn một hơi thở”, tên hắc giáp kiếm thủ kia vội nói.
Người thanh niên nhăn mày, hôm nay bọn họ đã có phiền toái, thật sự bây giờ không còn sức để cứu một người sống dở chết dở như vậy nữa. Mà cho dù cứu sống lại cũng là một gánh nặng. Hơn nữa hắn cũng không phải là loại người hiệp cốt nhiệt tâm. Đang khi muốn hạ lệnh mặc kệ đối phương, ánh mắt hướng đến thanh trường kiếm trong tay thiếu niên bỗng sáng ngời.
“Lấy thanh kiếm trong tay hắn cho ta”, thanh niên ra lệnh.
Hai gã hắc giáp kiếm thủ nghe vậy, mắt lộ ra một tia quỷ dị nhưng rất nhanh biến mất, cúi thấp người nhặt thanh trường kiếm trong tay thiếu niên kia. Nhưng người thiếu niên tay cầm kiếm vô cùng chặt, hai gã thực lực nhất lưu kiếm khách ấy vậy mà phải dùng toàn lực, chỉ thiết chút nữa là bẽ gãy tay của thiếu niên mới lấy được thanh trường kiếm.
Người thanh niên kiếm thủ nhận lấy trường kiếm, trên mặt lộ ra một tia kích động, thượng phẩm linh kiếm phôi! Dĩ nhiên là thượng phẩm linh kiếm phôi!
Bất quá, đáng tiếc là kiếm đã tàn, nhìn thấy trên thân kiếm có một vết rạn, thanh niên kia không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng đây là thượng phẩm linh kiếm phôi, như vậy cũng đủ làm cho người ta phấn chấn. Đối với linh kiếm sư, có thể không có tác dụng, nhưng đối với hắn thân là kiếm khách, đây là một thanh thần binh lợi khí. Có chuôi thần binh này, lấy thực lực nhất lưu kiếm khách của hắn, hôm nay có thể cùng tứ giai linh kiếm sư đối chiến.
Trong tay hắn vốn cũng có một thanh linh kiếm phôi, nhưng lại là trung phẩm. Trung phẩm cùng thượng phẩm chỉ khác nhau một chữ cũng là khác nhau một trời một vực. Mười chuôi trung phẩm linh kiếm phôi cũng chưa chắc đổi được một thanh thượng phẩm linh kiếm phôi. Bởi chế tạo một thanh thượng phẩm linh kiếm phôi cần tài liệu hãn hữu, hai là những chú kiếm sư có thể dung luyện được những tài liệu này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cả Triệu quốc tuyết đối không nhiều hơn năm người.
“Thiếu soái, người này nên xử trí như thế nào?” Thấy người thanh niên kia cầm lấy tàn kiếm không phản ứng, một gã hắc giáp kiếm thủ lên tiếng nhắc nhở.
Thanh niên “Thiếu soái” vội ho một tiếng, trở tay đưa sống kiếm đến phía sau: “Người này có thân phận gì? Có danh bài không?”
“Thuộc hạ chưa lục soát danh bài, hẳn hắn đấu với yêu thú rồi rơi xuống nước.” Hắc giáp kiếm thủ phỏng đoán.
“Nếu như vậy trước tiên đem hắn về để cho tiểu thư định đoạt đi”. Thanh niên kiếm thủ hạ lệnh, bất quá người này thương thế khá nặng, chắc cũng khó có thể sống sót.
“Vâng.”
Hai gã hắc giáp kiếm thủ làm một băng ca đơn giản, đem người thiếu niên trọng thương đặt lên, vội vã trở về.
Khi hai gã hắc giáp kiếm thủ cùng người thanh niên mang một người xa lạ trở lại doanh địa, tất cả mọi người lộ ra vẻ cảnh giác. Trung niên được gọi là Trương Đô đốc nhìn qua thiếu niên, dùng mục quang dò hỏi.
Người thanh niên ho một tiếng: “Chúng thuộc hạ phát hiện người này cạnh con suối trong núi, tuy nhiên người này trọng thương sắp chết, chúng ta thấy chết không thể không cứu nên mang hắn trở lại, mời tiểu thư định đoạt.”
Trương Đô đốc nhìn thoáng qua thanh trường kiếm sau lưng người thanh niên, ánh mắt chợt lóe như đã hiểu cái gì. Tuy nhiên cũng không nói năng gì, đi tới băng ca kiểm tra thương thế thiếu niên một chút.
Rất nhanh phát ra một tiếng kiêu nhẹ: “Trời sinh tàn mạch?”
Lại đánh giá thiếu niên một lần nữa thật kỹ, trên mặt lộ ra một tia tiếc hận: “Đáng tiếc, đáng tiếc …”
Vốn hắn cảm giác trên người thiếu niên kia linh khí nồng hậu, còn tưởng là linh kiếm sư, lại phát hiện nguyên là do thể chất. Hơn nữa thân mắc tàn mạch, thiên tài cùng phế vật tổ hợp, thật làm cho người ta bó tay.
Bất quá người bị tàn mạch cũng không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng trung niên Đô đốc từ từ cẩn thận kiểm tra thiếu niên từ trong ra ngoài một lần nữa. Trừ linh khí cổ quái kia, cũng không phát hiện chỗ khác thường nào cả.
“Hướng tiểu thư bẩm báo đi.” Trương Đô đốc lệnh cho thuộc hạ.
“Vâng.”
Hai gã hắc giáp kiếm thủ mau chóng mang thiếu niên đi đến một cỗ xe ngựa tinh xảo. Người thanh niên kia cũng không đi theo, mà đang đem mấy con cá tươi vứt cho một gã thủ vệ khác xử lý, tiếp theo hướng trung niên kia cáo lỗi. Xong, một thân trốn qua bên để nghiên cứu thanh thượng phẩm linh kiếm phôi vừa tới tay kia.
Hai gã hắc giáp đến trước xe ngựa, cung kính nói: “Khởi bẩm tiểu thư cùng tiểu hầu gia, chúng thuộc hạ trong rừng có phát hiện một người trọng thương sắp chết, không biết định đoạt ra sao, mời tiểu thư với tiều hẩu gia chỉ thị cho.”
Trong xe ngựa trầm mặc một lúc rồi mới vang lên tiếng êm ái của một nữ tử: “Gặp nhau tức là hữu duyên, đã gặp thì không thể bỏ được, khiêng xuống chữa trị đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Hai gã hắc giáp trong lòng thầm than một hơi, sớm biết quả là như vậy, tiểu thư quá mềm lòng rồi. Hoàn cảnh bọn họ hôm nay khó khăn, thật sự bây giờ không tiện mang theo một người không biết sống chết ra sao như thế này. Dọc đường đi, những người huynh đệ bị thương của bọn họ đều tự động rời đội để không liên lụy đội ngũ. Vốn hai người không phải không định quản việc này, mà do không qua được cửa lương tâm, liền gọi Thiếu soái đến. Thiếu soái tất nhiên là người không quản sống chết của kẻ không liên quan, chỉ cần Thiếu soái hạ lệnh thì đây không phải là vấn đề của họ nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, Thiếu soái nhìn trúng thanh kiếm, cầm đồ của người ta, bất kể thật lòng hay toan tính, tự nhiên phải quản.
Hai gã đó đang muốn mang thiếu niên đi xuống trị liệu thì nữ tử trong xe nói: “Đem cái này cho hắn ăn.”
Màn xe vén lên tạo khe hở, một bàn tay trắng noãn nhắn nhụi như tinh sứ lộ ra, đem một bình sứ đặt trước xe, sau đó nhanh chóng quay về.
Hai gã hắc giáp thấy cái bình sứ kia, trong lòng dâng lên một tia ao ước cùng toan tính. Thầm mắng thiếu niên vận khí thật chó má, tiểu thư ngay cả thánh dược chữa thương cũng lấy ra, bọn hắn chỉ được đãi ngộ như vậy sau khi trọng thương.
Khiêng thiếu niên xuống dưới, lại đem vết thương xử lý một chút, tiếp theo bôi thuốc cùng băng bó kĩ. Sau đó mới lấy trong bình sứ một viên đan dược màu xanh biếc tràn đầy mùi thơm ra, hòa vào trong nước rồi rót vào miệng thiếu niên. Xong, liền đem thiếu niên vứt vào một chiếc xe ngựa chuyên chở hành lý, không quản sống chết.Rất nhanh sau đó, đoàn xe tiếp tục lên đường. Không ai chú ý đến một chiếc xe ngựa ở phía cuối, ngón tay thiếu niên nằm trong xe khẽ động.
Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Mạc Vấn là nắm thanh kiếm trong tay lại. Nhưng hắn cảm thấy tay mình trống trải, vội vàng sờ bên cạnh, cũng không có. Vì chuyển thân làm động đến thương thế trên người, hắn không khỏi đau đớn mà kêu một tiếng.
Mạc Vấn lấy hết sức để mở mắt ra, đập vào mắt hắn đầu tiên là một tấm gỗ, sau đó liền cảm thấy thân thể loạng choạng, tiếng trục xe ma sát quen thuộc, cho nên hắn biết bây giờ mình đang ở trên một chiếc xe ngựa. Mạc Vấn vội nhìn lại trên người mình, tất cả vết thương đã được băng bó, xương gãy cũng đã được chỉnh sửa.
“Tại sao ta lại ở chỗ này?” Hắn nhớ rõ lúc trước mình bị con phi viên cấp tám đuổi giết, cuối cùng bị trúng một trảo, ngã vào một dòng sông, sau đó mất đi tri giác. Nhưng đó là ở chỗ sâu trong Man Ngưu sơn, tại sao giờ lại xuất hiện nơi này. "Chẳng lẽ có người cứu mình?"
Mạc Vấn quẫy người muốn ngồi dậy, nhưng lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt đau đớn, nhất là lồng ngực bị phi viên đánh vào, chỉ cảm thấy rất đau rát đành buông tha ý nghĩ đó. Mạc Vấn nằm tại chỗ khôi phục một chút thể lực, sau đó bắt đầu đánh giá mọi thứ xung quanh.
Đây là một thùng xe ngựa rộng rãi, nhưng không gian hầu hết bị những rương lớn cùng những vật khác chiếm cứ, rõ ràng người cứu mình cũng không phải là cố ý, có lẽ là thuận tay, nếu không cũng không ném mình vào trong một chiếc xe ngựa như thế này, cũng không phái người trông coi.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, mình có thể tĩnh tâm nhanh chóng khôi phục lại kiếm khí. Hơn nửa tháng sống cuộc sống hoang dã đã làm hắn hiểu rõ một đạo lý, lý luận gì cũng là vô nghĩa, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất. Hơn nửa tháng sống trong nguy hiểm, bất cứ làm việc gì, ăn, ngủ, thậm chí đi vệ sinh đều có thể bị yêu thú tập kích. Nếu không phải hắn có tu vi linh kiếm sư, nắm giữ thức Lãnh Nguyệt từ Tiểu Hắc thì căn bản hắn không thể nào sống sót được.
Bây giờ không biết mình ở chỗ nào, cứu mình là địch hay là bạn? Những điều này cũng không cần quá quan tâm, chỉ có nhanh chóng khôi phục thực lực mới giữ được chủ động. Gặp một loạt đại biến, lại vừa trải qua gần hai mươi ngày khảo nghiệm sinh tử, hôm nay tâm trí Mạc Vấn đã hoàn toàn trưởng thành. Cái bóng Mạc Vấn trước đây đã hoàn toàn biến mất.
Hắn yên lặng vận chuyển tâm quyết, bên trong cơ thể, kiếm khí tứ tán yếu ớt chậm rãi hội tụ lại, thân thể bị thương cũng cảm thấy dễ chịu hơn, thiên địa linh khí từ đỉnh đầu hội tụ trải qua kiếm mạch luyện hóa trở thành kiếm khí.
Hắn không biết hôm nay tu vi của mình như thế nào, nhưng hắn lại dựa vào một thức Lãnh Nguyệt lại có thể hạ sát yêu thú, đương nhiên cũng không dễ dàng tí nào, bởi vì Lãnh Nguyệt là do hắn lĩnh ngộ ra vào đêm hôm đó, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ, phát ra một kiếm, kiếm khí trong cơ thể tán loạn tứ tung, mặc dù cố gắng khắc chế tuy nhiên cũng chỉ có thể đánh ra hai kiếm. Bất quá uy lực của “Lãnh Nguyệt” thì không thể nghi ngờ, trong vòng mười trượng có thể dễ dàng xé rách tầng phòng ngự của yêu thú cấp bảy. Nửa tháng an toàn trong rừng, hắn đều dựa vào thức Lãnh Nguyệt. Yêu thú thất cấp trở xuống không thể đỡ một kiếm, tuy nhiên đối với yêu thú bát cấp chẳng có uy hiếp gì, chỉ có thể xé rách da thịt của chúng, nhưng không có cách nào đả thương gân cốt. Điều này có liên quan đến tu vi của hắn.
Trải qua hai mươi ngày sinh tử rõ ràng đã có tiến bộ, sau khi hắn chém ra hai kiếm Lãnh Nguyệt thì vẫn còn thừa lại chút kiếm khí. Nếu không lần đó bị đầu phi viên kia đuổi giết, hắn không thể nào sống được.
Mạc Vấn yên lặng khôi phục thương thế, cũng không kinh động đến người cứu hắn, tự nhiên cũng không có ai cố ý gặp hắn. Trong lúc trị liệu, Mạc Vấn còn phát hiện trong cơ thể còn có một luồng linh lực ấm áp, lạ thường. Luồng linh lực này không có lực công kích nhưng đối với việc chữa trị thương thế vô cùng có hiệu quả. Lúc này, luồng linh lực đó chạy dọc quanh người, vết thương khép lại với một tốc độ cực nhanh. Theo như sự tình này thì phỏng chừng ba bốn ngày hắn có thể hổi phục.
Đối với sự việc này, mới đầu Mạc Vấn cũng kinh dị, tuy nhiên hắn cuối cùng nhìn ra được ngọn ngành. Bởi vì trước kia quanh năm hắn phải uống những thứ thuốc đại bổ trong đó có không ít thứ như nhân sâm, linh chi, hà thủ ô có linh khí nồng đậm. Đối với vị thuốc vô cùng nhạy cảm, mà linh lực ấm áp kia ẩn chứa mùi thuốc, như vậy là mình đang dùng thánh dược để chữa thương ?
Người cứu mình cũng không phải là loại keo kiệt, ít nhất có thể cho mình uống thứ thuốc thần diệu này. Có thể chữa khỏi thương thế trên người trong vòng ba bốn ngày. Theo hắn biết, loại thuốc này ở Chú Kiếm Sơn trang tuyệt đối không có.
Không biết trôi qua bao lâu, xe ngựa chấn động mạnh rồi ngừng lại. Mạc Vấn lập tức ngừng tu luyện chữa thương, tuy nhiên hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, làm ra bộ dáng hôn mê bất tỉnh. Rất nhanh sau đó bên tai truyền đến âm thanh, một gã mặc áo giáp màu đen thoáng nhìn vào trong, thấy Mạc Vấn vẫn chưa tỉnh lại, buông rèm không để ý đến nữa.
Sau đó, Mạc Vấn không chữa thương nữa mà im lặng nằm đợi. Linh giác của hắn có thể cảm ứng trong bán kính năm mươi trượng. Hôm nay cả đoàn xe đều nằm trong linh giác của hắn, trừ hơn sáu mươi người bình thường, có sáu luồng ba động của linh kiếm sư, trong đó có một luồng mạnh nhất vượt qua Ngô bá nhưng lại vô cùng mờ mịt, rõ ràng là tận lực thu liễm. Mặt khác, có bốn luồng kém hơn, cường độ cũng không khác nhau lắm, cuối cùng còn có một luồng tương đối yếu ớt. Người này ở trong chiếc xe ngựa được bốn người kia bảo vệ.
Qua được một đoạn thời gian, màn xe bị vén lên, Mạc Vấn cảm thấy thân mình bị dựng lên, một luồng ôn nhiệt sền sệt chảy vào trong miệng. Hắn nếm thì biết đó là một hỗn hợp gạo và mì. Hôm nay, gặp lúc Mạc Vấn đang đói bụng, nên hắn cũng không khách khí mà nuốt hết.
Sau khi ăn xong, Mạc Vẫn cảm thấy thân thể lần nửa bị thả về nằm lại, màn xe phát tiếng động, người kia chắc hẳn đã đi ra ngoài. Mạc Vẫn Lúc này mới hé mắt, xuyên thấu bên cửa sổ là những tia nắng ảm đạm, có vẻ như đã gần về đêm. Yên lặng thở dài, hắn lại tiếp tục nhắm mắt tu luyện tâm quyết, dùng kiếm khí chữa thương.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau, đoàn xe tiếp tục lên đường. Mặc dù không gặp một nguy hiểm nào cả, nhưng Mạc Vấn rõ ràng cảm giác được một không khí khẩn trương. Bởi vì trong đội xe rất ít người nói chuyện với nhau, thậm chí là không nói, cho nên Mạc Vấn không thể nào xác định được hôm nay mình đang ở chỗ nào cùng với thân phận đối phương.
Đối phương rõ ràng cũng ôm bụng cảnh giác đối với mình, thậm chí có chút ít bài xích. Trừ mỗi lúc đến giờ cơm, có người đem thức ăn lỏng đến, căn bản không có ai quan tâm đến thể trạng của hắn. Tuy nhiên, như vậy Mạc Vấn thì lại có chút an tâm, hắn hạ quyết tâm đợi thương thế lành hẳn sẽ rời đi, nhân tình sau này sẽ tìm cơ hội hoàn lại.
Lại thêm một ngày đi qua, trên người Mạc Vấn cùng lúc được dược vật, kiếm khí và thể chất ba thứ bồi bổ, thương thế căn bản đã khỏi hẳn.
“Trước lúc đi, phải tìm hiểu chủ nhân của đoàn xe, tìm lại kiếm của mình.” Mạc Vấn thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng trời cao cũng không cho hắn rời đi một cách yên bình. Lúc này trời gần xế chiều, đoàn xe vừa trải qua giờ ngọ nghỉ ngơi chưa tới một canh giờ, có vài luồng ba động cường đại từ phía trước truyền đến. Ngay sau đó chưa đến một hơn thở đã xuất hiện trước mặt đoàn xe. Trong lòng Mạc Vấn căng thẳng, đứng dậy nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe ngựa.
Lúc này cả đoàn xe đã ngừng lại. Phía trước có ba tên kỵ sĩ trung niên đứng thẳng hàng. Trong đó tên cầm đầu mặc cẩm y, bên hông đeo một thanh trường kiếm, râu dài bồng bềnh, như là thương nhân giàu sang. Mà người bên trái ôm thanh trường kiếm diện mục tối tăm, mặt mày dài nhỏ, đôi mắt đóng mở âm lãnh tựa độc xà. Còn tên bên phải thì cao to hùng tráng phi phàm, lưng đeo một thanh đại kiếm không vỏ, áo phanh ra để lộ lông ngực, tựa như man nhân dã thú chưa được khai hóa. Ba người đều phát ra linh lực ba động không kém, rõ ràng đều là Linh Kiếm Sư.
Đồng thời, một đoàn người đi ra từ bên trong sâm lâm, xếp thành hình quạt chậm rãi tiến về phía đoàn xe. Những người này mặc áo quần hỗn loạn, nào là trường bào, bố sam, da thú, hộ giáp, dạng y phục nào cũng có. Thậm chí là hỗn hợp, lộ ra vẻ quỷ dị kì quái, nhưng tất cả đều có ánh mắt hung ác, tỏa ra một luồng khí tức bưu hãn.
Mấy chục tên hắc giáp hộ vệ bên phía đoàn xe nhanh chóng hành động, bày ra trận hình phòng ngự đem ba chiếc xe ngựa bảo hộ bên trong. Dĩ nhiên trọng điểm là chiếc xe ngựa tinh xảo kia. Tiếp theo, hơn mời người cơ hồ cùng lúc phát ra tiếng rút kiếm, một luồng sát khí nặng nề tràn ngập. Đám người từ trong rừng đang tiến lại gần bị khí thế này chấn nhiếp, tuy nhiên bọn chúng cũng đã vây quanh đoàn xe, nhân số lên tới gần hai trăm người.
“Ha ha, không hổ là Hắc Phong thiết vệ đại danh đỉnh đỉnh. Chỉ dựa vào hơn sáu mươi người có thể đè hết khí thế của hai trăm tên thủ hạ của ta.” Trên đường, người có bộ dáng thương nhân kia cười một tiếng.
Trong đoàn xe, Trương Đô đốc giục ngựa trong đám người đi ra, nhìn chằm chằm ba người trước mặt, lạnh lùng nói: “Các ngươi là người phương nào? Ở chỗ này cản xe của chúng ta, là ý đồ gì ?”
Không đợi thương nhân kia mở miệng, tên bên phải có vóc người khôi ngô hùng tráng, cả người nhìn như một dã thú cười to nói: “Ha ha, ngươi là người ngu ngốc hả? Cả điều này cũng không biết, chúng ta đương nhiên là đến để đánh cướp. Đúng rồi, trên đường ta gặp mấy kẻ không có mắt, thuận tay chém hết. Ngươi điểm lại quân số xem có đủ hay không.”
Tên tráng hán hiện lên vẻ mặt cuồng tiếu, từ trên yên ngựa ném vài vật hình cầu đen thui xuống bãi đất trống. Những hắc cầu bị ném xuống đất đều vỡ ra, hiện rõ là những đầu người máu chảy đầm đìa. Những đầu người này mang mũ trụ giống hệt những hộ vệ hắc giáp.
Thấy những đầu người này, trong nháy mắt ánh mắt Trương Đô đốc lạnh như băng, một luồng hơi thở kinh khủng trong cơ thể bộc phát. Lúc này linh khí bị áp chế trong người hoàn toàn không thu liễm. Những người hắc giáp hộ vệ nhìn thấy đầu của đồng đội, ánh mắt mỗi một người như muốn nứt ra, con mắt chứa đầy cừu hận nhìn chằm chằm hán tử kia. Tuy nhiên kỷ luật sâu tận trong xương tủy đã không cho bọn họ vọng động, mặc dù ai nấy đều hận không thể xé xác địch nhân.
Tám đầu người trên mặt đất, chính là đoàn xe tiên phong đi tham báo, hai người một tổ chịu trách nhiệm phụ trách tình huống trước sau trái phải trong vòng mười dặm xung quanh. Mỗi người đều là kiếm khách nhất lưu, hơn nữa do bởi xuất thân, thủ đoạn giết người của bọn họ chỉ trong chớp mắt, nhưng cứ như vậy tám người lại bị giết một cách vô thanh vô tức, trước đó ngay cả tin tức đoàn xe cũng không nhận được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.