Quyển 3 - Chương 121: Diễn Tâm Ảo Cảnh
Văn Mặc
27/05/2013
"A"
Tên Linh Kiếm sư đột nhiên gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã thẳng xuống mặt đất, thất khiếu chậm rãi chảy ra một dòng máu tươi, đang hôn mê mà thân hình co quắp lại run lên bần bật.
Chung Ly Minh Hac đang đứng sau lưng những đệ tử Kiếm Quang Môn lập tức hét lớn:
"Ngũ sư đệ !!! Ngươi dám giết Ngũ sư đệ !!! Nạp mạng đi !!!" Lão nhân có chu vi Kiếm Mạch hậu kỳ cuồng nộ quát lên một tiếng, từ trong Kiếm nang phóng xuất Linh kiếm nhằm đầu Mạc vấn chém xuống.
Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ toàn lực đánh ra một kích, hoàng sắc kiếm quang phóng lên cao hơn mười trượng, xuyên thủng toàn bộ nóc tòa tửu lâu. Uy thế của Kiếm Thánh bao trùm đến một nửa Sơn Dương thành, khiến toàn bộ Linh Kiếm sư ở bên trong đồng loạt cảm ứng được, kinh hãi nhìn về phía cột sáng trên cao.
Đối mặt với một kích như sét giật của Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ, Mạc vấn nét mặt không thay đổi, bình tĩnh đứng thẳng lên, Bình Bộ Thanh Vân thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh đâm thẳng về phía kiếm quang chói sáng kia.
Oanh !!!
Kiếm quang, kiếm khí bắn ra bốn phía, toàn bộ tầng cao nhất tửu lâu bị xé ra thành bảy tám phần. Mạc vấn thân hình phảng phất tựa như Ma Thần từ trong luồng kiếm quang nát vụn kia
lao ra, ngoài trừy phục có chút tổn hại, toàn thân không hề có bất kỳ vết thương nào.
"Cái gì ? " Lão nhân kia sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Mạc Vấn khuân mặt không cảm xúc, linh quang trong tay lóe lên, từ đó xuất hiện một lưỡi kiếm khí xanh đậm, đúng là " Lam Tinh kiếm" lấy được từ Đại Diễn điện trong "Đầm Lầy Mê Vụ". Tam giai Linh kiếm Lam Tinh kiếm sắc bén đến không ngờ, nhẹ
nhàng xuyên qua hộ thể linh quang của lão nhân như qua tờ giấy mỏng, sau đó hướng về phía trái tim mà đâm tới.
"Tên nhãi ranh, ngươi dám !!!"
Chung Ly Minh Hạc ngẩng cao đầu, tay đánh một đạo kiếm quang về phía Mạc vấn. Thân là Linh Kiếm sư đạt đến Kiếm cương cảnh giới, đã ngưng luyện ra được kiếm cương nên mỗi đạo kiếm khí phóng ra đều cực kỳ cô đọng, ngắn độ vài thước, nhìn qua vô cùng bình thường, có cảm giác như còn không bằng được một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ.
Nhưng chính cái kiếm quang dài vài thước này lại ẩn chứa lực phá hoại đến cực điểm lại khiến Mạc vấn có cảm giác nguy hiểm chết người. Hắn hít sâu một hơi, đem Lam Tinh kiếm chắn ngang trước người, đạo kiếm quang kia đâm thẳng vào giữa thân kiếm.
Đang!!
Thân hình Mạc vấn như bị thiên thạch đâm trúng, ngay lập tức bắn ngược về phía sau, hai chân miết xuống sàn gỗ phía dưới làm vụn gỗ bay ra tán loạn, tạo ra hai cái rãnh sâu hoắm, khó khăn lắm mới dừng lại ở vách tường tửu lâu.
"Ồ" Chung Ly Minh Hạc lộ ra ánh mắt không thể tin nổi, kinh hãi nhìn đạo kiếm khí trong tay Mạc vấn.
"Linh Kiếm? Không đúng!!! Là Kiếm phôi!!! Tamgiai Kiếm Phôi!!!"
Đồng tử Chung Ly Minh Hạc co rút lại, hơi thở trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm vào Lam Tinh kiếm trên tay Mạc vấn.
"Tiểu bối!!! Kiếm phôi của ngươi từ đâu mà có?"
Mạc Vấn giễu cợt cười nhẹ: "Ngươi muốn có lắm hay sao?
"Hay cho một tên tiểu bối! Xem ra ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt" Chung Ly Minh Hạc tức giận hừ một tiếng, tay phải chợt nhấc, một thanh Linh kiếm toàn thân màu trắng bạc xuất hiện, linh áp khổng lồ bắn ra bốn phía.
Giờ phút này Chung Ly Minh Hạc đã thật sự có ý lấy mạng người, mục đích ban đầu đã hoàn toàn quên sạch, Tam giai Kiếm phôi đủ để làm cho bất kỳ một gã Kiếm cương cảnh giới Linh Kiếm sư nào cũng phải động tâm rồi.
Mạc Vấn đối với ý định của Chung Ly Minh Hạc hoàn toàn không bất ngờ, vẻ e sợ không hề có trên nét mặt, vung tay lên cao, bắn từng luồng sáng đen nhánh vào bốn phía tửu lâu, đúng là Mạc vấn dùng cương Nham Luyện tế ra Thiên Phù Kiếm 365 miếng Thiên Phù Kiếm đã bị hủy hơn nửa khi đại phá cấm sơn, hiện giờ chi còn lại hơn 100 miếng, nhưng như vạy cũng đã đủ cho Mạc Vấn bố trí một Nhị giai cấm trận đơn giản.
Chứng kiến Mạc vấn phóng xuất vài thanh cương Nham Phù Kiếm, Chung Ly Minh Hạc rốt cục biến sắc: "Ngươi mà cũng am hiểu về cấm trận!"
Nhưng ngay sau đó Chung Ly Minh Hạc lại cười lạnh: "Bản tọa nghĩ không ra ngươi dựa vào cái gì, ra là dựa vào đống phù kiếm này, ngươi cho rằng có thể nhờ vào cấm trận mà chống lại bản tọa được sao?"
"Không phải thử xong sẽ biết ngay hay sao" Mạc vấn thờ ơ trả lời, sau đấy phất tay đem mấy thanh phù kiếm ném ra.
Ngay khi thanh phù kiếm cuối cùng nhập vào vị trí, một đợt sóng chấn động khác thường bao phủ toàn bộ tửu lầu, tiếp theo toàn bộ khung cảnh nằm trong phạm vi này bắt đầu phát sinh biến hóa.
"Chuyện gì vừa xẩy ra? Đây là nơi nào?"
"Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"
Vài đệ tử Kiếm Quang môn đứng sau lưng Chung Ly Minh Hạc hốt hoảng kêu la liên tục, ra là cảnh vật xung quanh đám người này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khoảng không gian đen kịt, xung quanh bốn phía có ánh sao lấp lánh như có như không, bọn hắn đang đứng ngay bên trong không gian vô định này nên không tránh khỏi phải hoảng hốt.
"Bình tĩnh lại! Đây chỉ là ảo giác!" Chung Ly Minh Hạc quát lớn.
Tuy sắc mặt hắn trấn tĩnh nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, huyễn cảnh trước mắt lợi hại hơn suy nghĩ của hắn, linh thức đã đảo qua vài lần mà vẫn không có cách nào xuyên qua được, huyễn cảnh này tựa hồ có thể hạn chế được linh thức.
Nghe Chung Ly Minh Hạc quát lên như vậy, những đệ tử này cuối cùng đã trấn định trở lại, bắt đầu thử tìm kiếm sơ hở bên trong huyễn cảnh.
Tửu lâu thì vẫn là tửu lâu, Mạc vấn nhìn quanh thấy đám Linh Kiếm sư này bị hắn dùng Diễn Tâm Ảo cảnh quấy nhiễu tâm thức, khẽ nói: "Cuộc săn bắt đầu”.
Diễn Tâm Ảo cảnh này là do hắn tham khảo Diễn Tinh Thần Cấm trong không gian Diễn Tâm Thần cảnh mà mô phỏng lại, nên đương nhiên không có khả năng dung nạp tinh thần của Linh Kiếm sư, không gian này hoàn toàn là hư ảo, chỉ là huyễn cảnh hư không đang quấy nhiễu tâm trí những Linh Kiếm sư này là do tinh thần của hắn phóng xuất ra, chỉ cần những người bên trong không phá được tinh thần của hắn thì chỉ có thể đắm chìm vĩnh viễn trong huyễn cảnh này mà không thể thoát ra.
Thân hình Mạc vấn lóe lên, xuất hiên bên người một gã đệ tử Kiếm Quang môn, đem Lam Tinh kiếm nhẹ nhàng đâm thủng trái tim hắn rồi xoáy tung tâm phế.
Tên đệ tử Kiếm Quang môn kêu lên một tiếng thảm thiết, từ trong mắt đám đồng môn thấy lồng ngực hắn đột nhiên bắn ra máu huyết tung tóe, từ đó lộ ra mũi kiếm sáng loáng, còn chưa để ai kịp phản ứng, mũi kiếm kia liền biến mất vô tung vô ảnh.
"Thất sư đệ”
"Lão Thất"
Tròng mắt những đệ tử Kiếm Quang môn kia như muốn nứt ra, nhưng căn bản không thể làm gì, bởi ngay đến cái bóng của địch nhân bọn hắn cũng không thể nhìn thấy.
"A"
Lại một tiếng hét thảm vang lên, một gã Kiếm Mạch sơ kỳ đệ tử Kiếm Quang môn đồng dạng bị xuyên thủng trái tim.
Chung Ly Minh Hạc phẫn nộ quát lớn, hai bên huyệt Thái Dương vẫn đập thình thịch: "Tất cả mọi người đứng vào một chỗ. Dùng kiếm quang hộ thể."
Những đệ tử Kiếm Quang môn may mắn sống sót lập tức tựa lưng vào nhau đứng sát vào một chỗ, làm thành một vòng tròn, kiếm quang hiển lộ tất cả đem toàn bộ thân hình bảo phủ lại. Tuy bọn hắn biết rõ linh quang yếu ớt này không thể ngăn chặn được trường kiếm sắc bén của địch nhân nhưng cũng tự an ủi mình được đôi chút.
Vụt!!!
Một thanh u lam trường kiếm đâm xuyên qua hộ thể linh quang của một gã đệ tử Kiếm Quang môn, sau đó xuyên thủng trái tim gã, những cũng vì vậy mà gây ra dao động mãnh liệt.
Đôi mắt Chung Ly Minh Hạc đang nhắm nghiền bỗng mở bừng ra: "Tìm được ngươi rồi".
Thân hình lóe lên một cái, Chung Ly Minh Hạc liền xuất hiện tại một vị trí trong hư không mà chém ngang ra một kiếm.
Đang!!!
Tiếng kim loai va chạm dữ dội vang lên, trong huyễn cảnh vẫn không có một bóng người, nhưng trong thực tế thân thể Mạc Vấn bị chém xéo một kích bay ngang ra ngoài, đập thẳng vào một cửa hàng bên cạnh tửu lâu, làm tòa nhà vỡ tung thành một đống gạch vụn.
Từ trong đống đổ nát trèo ra ngoài, Mạc vấn ho ra một búng máu, có chút kinh ngạc nhìn lên thân ảnh già nua bên trên tửu lâu, Kiếm cương cảnh giới Linh Kiếm sư quả nhiên mạnh mẽ y như tưởng tượng của hắn, nếu không phải có Lam Tinh kiếm hộ thể, một kiếm kia có lẽ sẽ cắt ngang lưng hắn ngay tại chỗ.
"Lão già này đã thấy được sơ hở của ta, xem ra phải xử lý hắn trước tiên rồi". Mạc vấn ầm thầm suy nghĩ, rồi lặng lẽ đi lên tửu lâu một lần nữa., chỉ là lần này hắn không tùy tiện ra tay, cũng không tới gần quá mức, chỉ đứng trong góc thận trọng nhìn chăm chú vào Chung Ly Minh Hạc.
Diễn TâmẢo cảnh của hắn có sơ hơ là không thể che mắt được những người có linh thức mạnh mẽ, chỉ một chút xung động nhỏ cũng có thể phát hiện ra. Đương nhiên sơ hở này cũng chỉ là tương đối, nếu như cảnh giới của Mạc vấn viên mãn, hoặc đẳng cấp của Diễn Thiên Thần Giám tăng lên, uy lực Diễn Tâm Ảo cảnh cũng theo đó mà được tăng cường. Chỉ là dưới tình trạng của Mạc vấn ngày hôm này, Diễn Tâm Ảo cảnh chỉ có thể miễn cưỡng ảnh hưởng tới Linh Kiếm sư Kiếm cương sơ cảnh, đối Linh Kiếm sư cảnh giới cao hơn chỉ sợ tác dụng càng thêm nhỏ bé.
Cẩn thận quan sát một chút, Mạc vấn không thấy Chung Ly Minh Hạc có bất kỳ cử động nào khác, liền lặng lẽ tiếp cận, hắn đi vô cùng chậm chạp, không hề có một tiếng động nào, thậm chí còn không làm không khí xung quanh lưu chuyển.
Đến khi Mạc Vấn tiến đến đứng đối diện với Chung Ly Minh Hạc hiện đang ở ngay trước mắt, Chung Ly Minh Hạc vẫn lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền tựa hồ không phát hiện ra hắn.
Mạc Vấn chậm rãi nâng Lam Tinh kiếm lên rồi dùng sức nhắm vào vị trí trái tim Chung Ly Minh Hạc mà đâm.
Mũi kiếm Lam Tinh phóng tới đâm rách ngoại y của Chung Ly Minh Hạc, tách đôi làn da bên ngoài, xuyên thẳng đến cơ nhục bên trong, ngay lúc mũi kiếm định tiến sâu vào một bước nữa, thân thể Chung Ly Minh Hạc trào ra một luồng kháng lực cực mạnh, mặc cho hắn cố sức ra sao cũng không thể đâm thêm một tấc nào.
Một bàn tay bỗng nhiên bắt lấy mũi kiếm, Lam Tinh kiếm sắc bén vậy mà không thể làm cho bàn tay kia thương tổn một chút nào.
"Bắt được ngươi rồi"
Chung Ly Minh Hạc mở bừng đôi mắt, tay phải vung lên, linh kiếm quét ngang ra phía trước, chỉ là không chém trúng một ai cả.
Mạc Vấn khi Lam Tinh kiếm không thể đâm sâu thêm vào liền biết tình hình không ổn, ngay lúc Chung Ly Minh Hạc duỗi tay bắt kiếm hắn liền co rút thân hình, bắn thẳng về phía trước, lấy tay thay kiếm hung hăng đâm thẳng vào lồng ngực Chung Ly Minh Hạc.
Tố chất thân thể Mạc vấn có thể so với Nhất giai Thượng phẩm Linh kiếm, một chỉ này của hắn cũng tương đương với dùng Thượng phẩm Linh kiếm đâm một kích.
Nhưng kết quả lại làm cho Mạc vấn thất vọng, móng tay của hắn khó khăn lắm mới xuyên qua da thịt Chung Ly Minh Hạc, đã liền có cảm giác như đâm vào tấm da trâu cứng rắn, chấn động dội lại làm các các tay gần như sắp gẫy.
Chung Ly Minh Hạc buông Lam Tinh kiếm ra, tay trái bất ngờ bắt lấy cổ tay Mạc vấn, trong mắt đầy vẻ trào phúng: "Tiểu bối, không phải là Kiếm cương, ngươi không thể biết Kiếm cương mãnh mẽ thế nào đâu".
Cổ tay bị nắm chặt, toàn bộ thân hình Mạc vấn đã ở ngay trong tầm mắt Chung Ly Minh Hạc, chỉ là giờ phút này Mạc vấn trong mắt tuy có nét ngạc nhiên, nhưng cũng không hoảng hốt, hắn bình tĩnh nhìn Chung Ly Minh Hạc: "Đây mà cũng gọi là cương khí sao?".
"Xuống địa ngục ngươi sẽ biết ngay"
Chung Ly Minh Hạc hừ lạnh một tiếng, linh kiếm không do dự nhắm vào cổ Mạc vấn chém xuống.
Tên Linh Kiếm sư đột nhiên gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã thẳng xuống mặt đất, thất khiếu chậm rãi chảy ra một dòng máu tươi, đang hôn mê mà thân hình co quắp lại run lên bần bật.
Chung Ly Minh Hac đang đứng sau lưng những đệ tử Kiếm Quang Môn lập tức hét lớn:
"Ngũ sư đệ !!! Ngươi dám giết Ngũ sư đệ !!! Nạp mạng đi !!!" Lão nhân có chu vi Kiếm Mạch hậu kỳ cuồng nộ quát lên một tiếng, từ trong Kiếm nang phóng xuất Linh kiếm nhằm đầu Mạc vấn chém xuống.
Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ toàn lực đánh ra một kích, hoàng sắc kiếm quang phóng lên cao hơn mười trượng, xuyên thủng toàn bộ nóc tòa tửu lâu. Uy thế của Kiếm Thánh bao trùm đến một nửa Sơn Dương thành, khiến toàn bộ Linh Kiếm sư ở bên trong đồng loạt cảm ứng được, kinh hãi nhìn về phía cột sáng trên cao.
Đối mặt với một kích như sét giật của Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ, Mạc vấn nét mặt không thay đổi, bình tĩnh đứng thẳng lên, Bình Bộ Thanh Vân thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh đâm thẳng về phía kiếm quang chói sáng kia.
Oanh !!!
Kiếm quang, kiếm khí bắn ra bốn phía, toàn bộ tầng cao nhất tửu lâu bị xé ra thành bảy tám phần. Mạc vấn thân hình phảng phất tựa như Ma Thần từ trong luồng kiếm quang nát vụn kia
lao ra, ngoài trừy phục có chút tổn hại, toàn thân không hề có bất kỳ vết thương nào.
"Cái gì ? " Lão nhân kia sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Mạc Vấn khuân mặt không cảm xúc, linh quang trong tay lóe lên, từ đó xuất hiện một lưỡi kiếm khí xanh đậm, đúng là " Lam Tinh kiếm" lấy được từ Đại Diễn điện trong "Đầm Lầy Mê Vụ". Tam giai Linh kiếm Lam Tinh kiếm sắc bén đến không ngờ, nhẹ
nhàng xuyên qua hộ thể linh quang của lão nhân như qua tờ giấy mỏng, sau đó hướng về phía trái tim mà đâm tới.
"Tên nhãi ranh, ngươi dám !!!"
Chung Ly Minh Hạc ngẩng cao đầu, tay đánh một đạo kiếm quang về phía Mạc vấn. Thân là Linh Kiếm sư đạt đến Kiếm cương cảnh giới, đã ngưng luyện ra được kiếm cương nên mỗi đạo kiếm khí phóng ra đều cực kỳ cô đọng, ngắn độ vài thước, nhìn qua vô cùng bình thường, có cảm giác như còn không bằng được một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ.
Nhưng chính cái kiếm quang dài vài thước này lại ẩn chứa lực phá hoại đến cực điểm lại khiến Mạc vấn có cảm giác nguy hiểm chết người. Hắn hít sâu một hơi, đem Lam Tinh kiếm chắn ngang trước người, đạo kiếm quang kia đâm thẳng vào giữa thân kiếm.
Đang!!
Thân hình Mạc vấn như bị thiên thạch đâm trúng, ngay lập tức bắn ngược về phía sau, hai chân miết xuống sàn gỗ phía dưới làm vụn gỗ bay ra tán loạn, tạo ra hai cái rãnh sâu hoắm, khó khăn lắm mới dừng lại ở vách tường tửu lâu.
"Ồ" Chung Ly Minh Hạc lộ ra ánh mắt không thể tin nổi, kinh hãi nhìn đạo kiếm khí trong tay Mạc vấn.
"Linh Kiếm? Không đúng!!! Là Kiếm phôi!!! Tamgiai Kiếm Phôi!!!"
Đồng tử Chung Ly Minh Hạc co rút lại, hơi thở trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm vào Lam Tinh kiếm trên tay Mạc vấn.
"Tiểu bối!!! Kiếm phôi của ngươi từ đâu mà có?"
Mạc Vấn giễu cợt cười nhẹ: "Ngươi muốn có lắm hay sao?
"Hay cho một tên tiểu bối! Xem ra ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt" Chung Ly Minh Hạc tức giận hừ một tiếng, tay phải chợt nhấc, một thanh Linh kiếm toàn thân màu trắng bạc xuất hiện, linh áp khổng lồ bắn ra bốn phía.
Giờ phút này Chung Ly Minh Hạc đã thật sự có ý lấy mạng người, mục đích ban đầu đã hoàn toàn quên sạch, Tam giai Kiếm phôi đủ để làm cho bất kỳ một gã Kiếm cương cảnh giới Linh Kiếm sư nào cũng phải động tâm rồi.
Mạc Vấn đối với ý định của Chung Ly Minh Hạc hoàn toàn không bất ngờ, vẻ e sợ không hề có trên nét mặt, vung tay lên cao, bắn từng luồng sáng đen nhánh vào bốn phía tửu lâu, đúng là Mạc vấn dùng cương Nham Luyện tế ra Thiên Phù Kiếm 365 miếng Thiên Phù Kiếm đã bị hủy hơn nửa khi đại phá cấm sơn, hiện giờ chi còn lại hơn 100 miếng, nhưng như vạy cũng đã đủ cho Mạc Vấn bố trí một Nhị giai cấm trận đơn giản.
Chứng kiến Mạc vấn phóng xuất vài thanh cương Nham Phù Kiếm, Chung Ly Minh Hạc rốt cục biến sắc: "Ngươi mà cũng am hiểu về cấm trận!"
Nhưng ngay sau đó Chung Ly Minh Hạc lại cười lạnh: "Bản tọa nghĩ không ra ngươi dựa vào cái gì, ra là dựa vào đống phù kiếm này, ngươi cho rằng có thể nhờ vào cấm trận mà chống lại bản tọa được sao?"
"Không phải thử xong sẽ biết ngay hay sao" Mạc vấn thờ ơ trả lời, sau đấy phất tay đem mấy thanh phù kiếm ném ra.
Ngay khi thanh phù kiếm cuối cùng nhập vào vị trí, một đợt sóng chấn động khác thường bao phủ toàn bộ tửu lầu, tiếp theo toàn bộ khung cảnh nằm trong phạm vi này bắt đầu phát sinh biến hóa.
"Chuyện gì vừa xẩy ra? Đây là nơi nào?"
"Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"
Vài đệ tử Kiếm Quang môn đứng sau lưng Chung Ly Minh Hạc hốt hoảng kêu la liên tục, ra là cảnh vật xung quanh đám người này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khoảng không gian đen kịt, xung quanh bốn phía có ánh sao lấp lánh như có như không, bọn hắn đang đứng ngay bên trong không gian vô định này nên không tránh khỏi phải hoảng hốt.
"Bình tĩnh lại! Đây chỉ là ảo giác!" Chung Ly Minh Hạc quát lớn.
Tuy sắc mặt hắn trấn tĩnh nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, huyễn cảnh trước mắt lợi hại hơn suy nghĩ của hắn, linh thức đã đảo qua vài lần mà vẫn không có cách nào xuyên qua được, huyễn cảnh này tựa hồ có thể hạn chế được linh thức.
Nghe Chung Ly Minh Hạc quát lên như vậy, những đệ tử này cuối cùng đã trấn định trở lại, bắt đầu thử tìm kiếm sơ hở bên trong huyễn cảnh.
Tửu lâu thì vẫn là tửu lâu, Mạc vấn nhìn quanh thấy đám Linh Kiếm sư này bị hắn dùng Diễn Tâm Ảo cảnh quấy nhiễu tâm thức, khẽ nói: "Cuộc săn bắt đầu”.
Diễn Tâm Ảo cảnh này là do hắn tham khảo Diễn Tinh Thần Cấm trong không gian Diễn Tâm Thần cảnh mà mô phỏng lại, nên đương nhiên không có khả năng dung nạp tinh thần của Linh Kiếm sư, không gian này hoàn toàn là hư ảo, chỉ là huyễn cảnh hư không đang quấy nhiễu tâm trí những Linh Kiếm sư này là do tinh thần của hắn phóng xuất ra, chỉ cần những người bên trong không phá được tinh thần của hắn thì chỉ có thể đắm chìm vĩnh viễn trong huyễn cảnh này mà không thể thoát ra.
Thân hình Mạc vấn lóe lên, xuất hiên bên người một gã đệ tử Kiếm Quang môn, đem Lam Tinh kiếm nhẹ nhàng đâm thủng trái tim hắn rồi xoáy tung tâm phế.
Tên đệ tử Kiếm Quang môn kêu lên một tiếng thảm thiết, từ trong mắt đám đồng môn thấy lồng ngực hắn đột nhiên bắn ra máu huyết tung tóe, từ đó lộ ra mũi kiếm sáng loáng, còn chưa để ai kịp phản ứng, mũi kiếm kia liền biến mất vô tung vô ảnh.
"Thất sư đệ”
"Lão Thất"
Tròng mắt những đệ tử Kiếm Quang môn kia như muốn nứt ra, nhưng căn bản không thể làm gì, bởi ngay đến cái bóng của địch nhân bọn hắn cũng không thể nhìn thấy.
"A"
Lại một tiếng hét thảm vang lên, một gã Kiếm Mạch sơ kỳ đệ tử Kiếm Quang môn đồng dạng bị xuyên thủng trái tim.
Chung Ly Minh Hạc phẫn nộ quát lớn, hai bên huyệt Thái Dương vẫn đập thình thịch: "Tất cả mọi người đứng vào một chỗ. Dùng kiếm quang hộ thể."
Những đệ tử Kiếm Quang môn may mắn sống sót lập tức tựa lưng vào nhau đứng sát vào một chỗ, làm thành một vòng tròn, kiếm quang hiển lộ tất cả đem toàn bộ thân hình bảo phủ lại. Tuy bọn hắn biết rõ linh quang yếu ớt này không thể ngăn chặn được trường kiếm sắc bén của địch nhân nhưng cũng tự an ủi mình được đôi chút.
Vụt!!!
Một thanh u lam trường kiếm đâm xuyên qua hộ thể linh quang của một gã đệ tử Kiếm Quang môn, sau đó xuyên thủng trái tim gã, những cũng vì vậy mà gây ra dao động mãnh liệt.
Đôi mắt Chung Ly Minh Hạc đang nhắm nghiền bỗng mở bừng ra: "Tìm được ngươi rồi".
Thân hình lóe lên một cái, Chung Ly Minh Hạc liền xuất hiện tại một vị trí trong hư không mà chém ngang ra một kiếm.
Đang!!!
Tiếng kim loai va chạm dữ dội vang lên, trong huyễn cảnh vẫn không có một bóng người, nhưng trong thực tế thân thể Mạc Vấn bị chém xéo một kích bay ngang ra ngoài, đập thẳng vào một cửa hàng bên cạnh tửu lâu, làm tòa nhà vỡ tung thành một đống gạch vụn.
Từ trong đống đổ nát trèo ra ngoài, Mạc vấn ho ra một búng máu, có chút kinh ngạc nhìn lên thân ảnh già nua bên trên tửu lâu, Kiếm cương cảnh giới Linh Kiếm sư quả nhiên mạnh mẽ y như tưởng tượng của hắn, nếu không phải có Lam Tinh kiếm hộ thể, một kiếm kia có lẽ sẽ cắt ngang lưng hắn ngay tại chỗ.
"Lão già này đã thấy được sơ hở của ta, xem ra phải xử lý hắn trước tiên rồi". Mạc vấn ầm thầm suy nghĩ, rồi lặng lẽ đi lên tửu lâu một lần nữa., chỉ là lần này hắn không tùy tiện ra tay, cũng không tới gần quá mức, chỉ đứng trong góc thận trọng nhìn chăm chú vào Chung Ly Minh Hạc.
Diễn TâmẢo cảnh của hắn có sơ hơ là không thể che mắt được những người có linh thức mạnh mẽ, chỉ một chút xung động nhỏ cũng có thể phát hiện ra. Đương nhiên sơ hở này cũng chỉ là tương đối, nếu như cảnh giới của Mạc vấn viên mãn, hoặc đẳng cấp của Diễn Thiên Thần Giám tăng lên, uy lực Diễn Tâm Ảo cảnh cũng theo đó mà được tăng cường. Chỉ là dưới tình trạng của Mạc vấn ngày hôm này, Diễn Tâm Ảo cảnh chỉ có thể miễn cưỡng ảnh hưởng tới Linh Kiếm sư Kiếm cương sơ cảnh, đối Linh Kiếm sư cảnh giới cao hơn chỉ sợ tác dụng càng thêm nhỏ bé.
Cẩn thận quan sát một chút, Mạc vấn không thấy Chung Ly Minh Hạc có bất kỳ cử động nào khác, liền lặng lẽ tiếp cận, hắn đi vô cùng chậm chạp, không hề có một tiếng động nào, thậm chí còn không làm không khí xung quanh lưu chuyển.
Đến khi Mạc Vấn tiến đến đứng đối diện với Chung Ly Minh Hạc hiện đang ở ngay trước mắt, Chung Ly Minh Hạc vẫn lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền tựa hồ không phát hiện ra hắn.
Mạc Vấn chậm rãi nâng Lam Tinh kiếm lên rồi dùng sức nhắm vào vị trí trái tim Chung Ly Minh Hạc mà đâm.
Mũi kiếm Lam Tinh phóng tới đâm rách ngoại y của Chung Ly Minh Hạc, tách đôi làn da bên ngoài, xuyên thẳng đến cơ nhục bên trong, ngay lúc mũi kiếm định tiến sâu vào một bước nữa, thân thể Chung Ly Minh Hạc trào ra một luồng kháng lực cực mạnh, mặc cho hắn cố sức ra sao cũng không thể đâm thêm một tấc nào.
Một bàn tay bỗng nhiên bắt lấy mũi kiếm, Lam Tinh kiếm sắc bén vậy mà không thể làm cho bàn tay kia thương tổn một chút nào.
"Bắt được ngươi rồi"
Chung Ly Minh Hạc mở bừng đôi mắt, tay phải vung lên, linh kiếm quét ngang ra phía trước, chỉ là không chém trúng một ai cả.
Mạc Vấn khi Lam Tinh kiếm không thể đâm sâu thêm vào liền biết tình hình không ổn, ngay lúc Chung Ly Minh Hạc duỗi tay bắt kiếm hắn liền co rút thân hình, bắn thẳng về phía trước, lấy tay thay kiếm hung hăng đâm thẳng vào lồng ngực Chung Ly Minh Hạc.
Tố chất thân thể Mạc vấn có thể so với Nhất giai Thượng phẩm Linh kiếm, một chỉ này của hắn cũng tương đương với dùng Thượng phẩm Linh kiếm đâm một kích.
Nhưng kết quả lại làm cho Mạc vấn thất vọng, móng tay của hắn khó khăn lắm mới xuyên qua da thịt Chung Ly Minh Hạc, đã liền có cảm giác như đâm vào tấm da trâu cứng rắn, chấn động dội lại làm các các tay gần như sắp gẫy.
Chung Ly Minh Hạc buông Lam Tinh kiếm ra, tay trái bất ngờ bắt lấy cổ tay Mạc vấn, trong mắt đầy vẻ trào phúng: "Tiểu bối, không phải là Kiếm cương, ngươi không thể biết Kiếm cương mãnh mẽ thế nào đâu".
Cổ tay bị nắm chặt, toàn bộ thân hình Mạc vấn đã ở ngay trong tầm mắt Chung Ly Minh Hạc, chỉ là giờ phút này Mạc vấn trong mắt tuy có nét ngạc nhiên, nhưng cũng không hoảng hốt, hắn bình tĩnh nhìn Chung Ly Minh Hạc: "Đây mà cũng gọi là cương khí sao?".
"Xuống địa ngục ngươi sẽ biết ngay"
Chung Ly Minh Hạc hừ lạnh một tiếng, linh kiếm không do dự nhắm vào cổ Mạc vấn chém xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.