Truyền Kiếm

Quyển 4 - Chương 130: Không đề

Văn Mặc

27/05/2013

Hai dải cầu vồng từ phía chân trời phóng nhanh tới, dừng lại trên không trung rồi chuyển hướng bay vào trong cốc .

"Tham kiến Đại trưởng lão!"

"Bái kiến Đại trưởng lão!"

Linh quang thu lại hiện ra hai lão nhân một nam một nữ tóc bạc trắng, da dẻ hồng hào đứng trên đỉnh núi. Sáu vị trưởng lão Kiếm Cương của Tâm Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn đã chờ sẵn từ lâu lập tức tiến lên nghênh đón .

Hai người này chính là Đại trưởng lão đương thời của Tâm Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn. Không biết có phải là Linh Kiếm Sư nước Triệu âm thịnh dương suy hay không mà Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn và Dục Kiếm Môn đều là nữ, thậm chí ngay cả đệ tử nòng cốt trong môn đa phần cũng đều là nữ .

"Ừm." Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn nhẹ gật đầu, nhàn nhạt hỏi: "Tình hình nơi này như thế nào ?"

Một vị Linh Kiếm Sư Kiếm Cương trung kỳ của Kiếm Quang Môn lập tức kính cẩn trả lời:"Hồi bẩm Đại trưởng lão, từ ba ngày trước sau khi dư nghiệt Dục Kiếm Môn trốn vào Thất Huyễn Linh Dục kiếm trận liền án binh bất động, chúng ta theo chỉ thị của Đại trưởng chỉ nên không tấn công, không để một tên dư nghiệt nào của Dục Kiếm môn đào tẩu."

"Tốt lắm." Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn hài lòng gật đầu, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía sương mù bảy màu trong hạp cốc: "Tuyệt Tình Cốc đã bị hai đại kiếm môn chúng ta công phá, hai nơi linh mạch chủ yếu cũng đã rơi vào tay chúng ta. Hiện giờ Dục Kiếm Môn đã như chó nhà có tang, chỉ cần chúng ta diệt trừ được Lạc Tâm, Dục Kiếm Môn sẽ không còn đất dung thân ở Triệu Quốc nữa !"

Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn mỉm cười: "Bây giờ chúng ta cũng nên gặp mặt vị đồng đạo Dục Kiếm Môn này một chút ."

Hai cường giả Kiếm Cương Viên Mãn bay lên không trung, lơ lửng phía trên vùng sương mù bảy màu .

"Lạc Tâm, bạn cũ đã đến, sao còn không ra gặp mặt ?" Thanh âm của Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn truyền ra rất xa .

Sương mù bảy màu phía dưới vẫn yên ả như trước, không có bất kỳ phản ứng gì .

Hai vị Đại trưởng lão đều nhíu mày, Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn hừ lạnh một tiếng: "Lạc Tâm, chúng ta vì kính trọng ngươi là tôn sư một phái mới cho người mặt mũi mà ra đây nói chuyện, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt !"

Bên trong kiếm trận Thất Huyễn Linh Dục vẫn yên lặng như tờ, không có âm thanh nào đáp lại.

Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn cười lạnh nói: "Lạc Tâm! Chuyện đã tới nước này ngươi vẫn còn ngoan cố hay sao ? Chẳng lẽ ngươi không biết bản thân đã rơi vào đường cùng không còn chút hi vọng nào nữa. Ngươi có thể không nghĩ cho bản thân, nhưng tính mạng của hơn bốn mươi tên môn hạ đệ tử lại có thể vì sự cố chấp của ngươi mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục đấy."

Lần này chỉ sau vài nhịp thở, trong sương mù bảy màu truyền ra một tiếng than nhẹ.



"Hai vị nhất định phải đuổi tận giết tuyệt mới cam lòng sao ?"

Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn nói: "Không phải chúng ta muốn đuổi tận giết tuyệt, mà là Dục Kiếm Môn của ngươi không thức thời ! Một vị Thái Thượng trưởng lão Ma Linh Tông là Thượng tông của các ngươi trùng kích bình cảnh thất bại đã tẩu hỏa nhập ma mà chết, trong khi một vị lão tổ Kiếm Nguyên của Thượng tông Cực Dương Tông chúng ta lại từ chiến trường Ngoại Vực trở về. Hiện nay bài danh của toàn bộ Tử Vân Tinh Các đã có sự thay đổi, Dục Kiếm Môn các ngươi ở nơi này vùng vẫy thì có ích gì ?"

Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn nói tiếp: "Lạc Tâm, ngươi và ta cũng đã có hơn ba trăm năm giao tình, sự tình Dục Kiếm Môn ngày hôm nay cũng là ý trời khó tránh. Chỉ cần ngươi tự sát tại đây, lệnh cho Dục Kiếm Môn từ nay về sau rời khỏi nước Triệu, bổn tọa có thể cam đoan với ngươi không làm khó thêm bất cứ người nào, hơn nữa còn dùng lễ tiễn bọn họ lên đường "

"Hai vị xem ra nhất định phải lấy mạng Lạc Tâm rồi." Trong sương mù bảy màu lại truyền ra một tiếng than .

Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn đều hừ một tiếng, không trả lời.

"Nhưng mà Lạc Tâm cũng sẽ không khoanh tay chịu chết, nếu hai vị muốn muốn lấy mạng Lạc Tâm, xin mời cứ tự nhiên ra tay." Giọng nói Lạc Tâm vọng lại từ xa.

"Hừ! Thật không hổ là Đại trưởng lão Ma Môn, quả nhiên là cứng đầu cứng cổ ! Có chết cũng phải kéo theo những đệ tử vô tội đi cùng. Phác kiếm hữu, không cần cùng bà ta phí nước bọt, nếu đã không thức thời thì cũng đừng trách bọn ta lòng dạ ác độc !"

Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn vung tay chém xuống một kiếm, một luồng kiếm quang dài ngàn trượng cắt ngang qua toàn bộ lớp sương mù rồi ầm ầm bổ xuống.

Sương mù bảy màu nồng đậm bị luồng kiếm quang chém xuống biến mất hơn một phần năm tạo ra một lỗ thủng khổng lồ, sương mù bị tách ra hai bên ép sát mặt đất hai ba mươi trượng mới chịu dừng lại, sau đó nhờ lực lượng kiếm trận tự động hợp lại .

"Chỉ bằng vào kiếm trận cấp độ này mà muốn ngăn cản chúng ta sao ?"

Khóe miệng Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn hiện lên vẻ trào phúng, Linh kiếm dưới chân hóa thành luồng sáng chui vào Kiếm nang, thân thể cũng rơi tự do vào trong sương mù bảy màu. Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn vẫn ngự kiếm lơ lửng phía trên vùng sương mù, lẳng lặng quan sát phía dưới. Kiếm trận nhị giai trung phẩm có thể vây khốn được Linh Kiếm Sư Kiếm Cương trung kỳ, nhưng đối với Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn mà nói thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ cần phí một chút thời gian mà thôi.

Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn trực tiếp rơi vào trong sương mù bảy màu mà không hề gặp trở ngại, vững vàng đứng trên mặt đất. Nhưng ngay khi chân lão vừa mới chạm đất, sương mù bảy màu xung quanh nhanh chóng biến mất.

Ánh mắt Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn lộ vẻ nghi hoặc? Tình huống hiện tại thật khác xa so với tưởng tượng ban đầu. Theo lẽ thường sẽ phải gặp phải sự phản kháng quyết liệt, nhưng không ngờ không những không gặp phải phục kích mà ngay cả Thất Huyễn Linh Dục kiếm trận cũng chủ động tránh lui. Lạc Tâm nữ nhân kia chẳng lẽ đã hối hận rồi sao ?

Ngay khi lão còn đang nghi hoặc, mặt đất dưới chân bỗng bùng lên ngọn lửa màu hồng, không gian xung quanh thoáng chốc đã hóa thành một biển lửa .

Sắc mặt Đại trưỡng lão Kiếm Quang Môn chợt biến đổi, từ trên người lập xuất ra một tầng kiếm ảnh bao phủ toàn bộ cơ thể. Nhưng sóng lửa nóng rực bao phủ xung quanh thiêu đốt không ngừng làm tầng kiếm ảnh bên ngoài biến dạng vài chỗ. Tình hình này làm cho sắc mặt lão lại trở nên khó coi, lão cảm thấy bên trong ngọn lửa kia ẩn chứa một cỗ lực lượng cuồng bạo có thể lập tức thiêu rụi một tên Linh Kiếm Sư Kiếm Cương trung kỳ thành tro tàn ! Nếu như cẩn thận quan sát, có thể nhận ra ngọn lửa này là do những sợi kiếm khí nhỏ như sợi tóc cấu thành, hơn nữa còn là kiếm khí đã hoàn toàn thực chất hóa ! Theo thuật ngữ của Linh Kiếm Sư còn gọi là Kiếm Cương .

"Đây là kiếm trận nhị giai trung phẩm sao ? Uy lực tuyệt đối không thua gì nhị giai siêu phẩm !"

Sắc mặt Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn tái nhợt, hắn hiểu rằng mình đã trúng kế của Lạc Tâm, trong lòng cực kỳ sợ hãi : "Lạc Tâm! Ngươi có kiếm trận nhị giai siêu phẩm thì sao chứ ? Bổn tọa hôm nay sẽ hủy đi chỗ dựa cuối cùng này của ngươi. "



Hắn vung tay ra, Linh kiếm liền xuất hiện trong tay rồi chém về phía trước một kiếm. Kiếm quang sáng chói như cầu vồng phóng ra, biển lửa mãnh liệt lập tức bị kiếm quang xé rách dạt ra hai bên .

Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn thở phào nhẹ nhõm, có thể bị một kiếm toàn lực của mình bức lui, uy lực của biển lửa này cũng không mạnh như trong tưởng tượng, nhiều lắm cũng chỉ là cấp độ nhị giai thượng phẩm. Nhưng lão còn chưa kịp cảm thấy may mắn, biển lửa lại phát sinh dị biến .

Chỉ thấy kiếm mang Cực Quang sau khi lao qua biển lửa chợt va vào một bức tường vô hình, giống như hòn đá rơi xuống mặt nước làm hiện ra từng tầng sóng gợn. Một vòng xoáy đen tuyền do Thủy Linh kiếm khí hình thành hiện ra, nó không ngừng vặn vẹo chấn động, trong thời gian ngắn đã cắn nuốt hoàn toàn kiếm mang Cực Quang .

Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn sắc mặt đại biến, kiếm trận Thủy Hỏa lưỡng cực ! Chuyện gì thế này ? Hai luồng lực lượng xung khắc sao lại có thể kết hợp được với nhau ?

Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo lại làm lão càng thêm kinh hãi, từng luồng kiếm khí hệ Kim từ trên trời giáng xuống hóa thành những cơn gió cuồng bạo cuốn toàn bộ biển lửa vào trong .

Gió trợ thế lửa, biển lửa cuồng bạo lập tức càng thêm dữ dội gấp bội ! Kiếm khí hệ Kim lăng lệ ẩn như muốn xé toang trời đất hung hăng cào xé kiếm ảnh hộ thể của Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn. Hai luồng lực lượng kết hợp công kích khiến cho kiếm ảnh bao phủ bên ngoài biến mất hơn một nửa chỉ còn lại một tầng mỏng mà thôi .

Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn hồn phi phách tán, vội vàng thúc dục Linh kiếm trong tay, một hư ảnh Kiếm Linh rất lớn từ kiếm thể lập tức hiện ra, trước khi kiếm ảnh bị phá hủy khó khăn bảo hộ thân thể vào trong. Cơn bão Kiếm Cương có thuộc tính Kim Hỏa dường như vô cùng vô tận tấn công mãnh liệt, hình thể Kiếm Linh thoáng chốc đã không còn nhìn ra hình dạng nhưng vẫn kiên cường chống đỡ .

Thở phào một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn biến đổi liên lục, lão cuống cuồng nghĩ cách thoát hiểm. Hiện giờ trong đầu lão đã không còn ý nghĩ phá trận nữa mà chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Kiếm trận có thể dung hợp ba loại thuộc tính Kim Thủy Hỏa ! Thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng, bản thân lão cũng chưa bao giờ gặp qua .

Bên ngoài kiếm trận, tầng sương mù bảy trong mắt người ngoài cũng không có bất kỳ biến hóa gì. Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn lông mày nhíu chặt, vị đồng đạo Kiếm Quang Môn tiến vào trong Thất Huyễn Linh Dục kiếm trận đã hơn một khắc thời gian, nhưng cứ như viên đá rơi vào lòng hồ, một chút động tĩnh cũng không thấy .

Sự tình có phần quỷ dị làm sắc mặt Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn càng thêm âm trầm. Với thực lực của Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn thì phá một cái kiếm trận nhị giai trung phẩm dễ như trở bàn tay, nhưng một khắc đã qua mà sương mù bẩy mầu phía dưới vẫn không có biến hóa gì, điều này chỉ có một lý do để giải thích đó là Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn vẫn chưa phá được kiếm trận. Nhưng khả năng này sao có thể xảy ra ? Đường đường là Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn chỉ cần dùng sức mạnh cũng có thể phá vỡ kiếm trận này, mà dù không thành công thì cũng phải có chút động tĩnh gì chứ ?

Lập tức bà ta nghĩ ngay tới một cái khả năng, nhưng lại không dám thừa nhận, thì thào lẩm bẩm: "Không thể nào ! tuyệt đối không thể nào, bà ta đã trúng Diệt Trần Kiếm Cương và Cực Quang Kiếm Cương, cho dù có linh đan nhị giai tuyệt phẩm hỗ trợ cũng không thể hóa giải nhanh như vậy, chí ít thì cũng cần hơn ba ngày nữa!"

Nhưng nếu không phải Lạc Tâm ra tay thì người nào lại có khả năng giữ chân một gã Kiếm Cương viên mãn không một tiếng động ? Tận đáy lòng bà ta không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi, đây là sự sợ hãi thuần túy về mặt tinh thần không quan hệ tới cảnh giới cao thấp.

Sắc mặt bà ta thay đổi liên tục, cuối cùng trong lòng cũng đưa ra quyết định, lớn giọng hô: "Kim kiếm hữu! Phá trận vẫn thuận lợi chứ ? Có cần bổn tọa giúp một tay không ?"

Tiếng nói được nội lực truyền đi, lực xuyên thấu rất mạnh, phạm vi mười dặm xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng trong sương mù bảy màu vẫn không có động tĩnh gì truyền ra .

Đệ tử của hai đại kiếm môn đứng phía trên hạp cốc bắt đầu xôn sao. Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, thời gian Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn xuống dưới đã lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì, rõ ràng là đã xảy ra chuyện bất ngờ. Bây giờ lại nghe Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn lên tiếng thăm dò giống như đang hỏi thăm, chẳng khác gì đã xác nhận suy đoán của bọn họ ! Nhất là những Linh Kiếm Sư của Kiếm Quang Môn, cả đám sắc mặt đại biến. Đại trưởng lão chính là xương sống của kiếm môn, họ thường thường đều là người mạnh nhất và nhiều tuổi nhất trong môn phái, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ là tổn thất không thể bù đắp được .

"Phác kiếm hữu, xin hãy xuất thủ trợ giúp, Kiếm Quang Môn chúng ta vô cùng cảm kích." Tên trưởng lão Kiếm Cương trung kỳ duy nhất của Kiếm Quang Môn vội vàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook