Quyển 1 - Chương 25: Kiếm thế cường hóa
Văn Mặc
06/05/2013
Bàng Quang đâu còn có được sự trấn định ban nãy, hoảng sợ thối lui về phía sau, đụng vào chiếc ghế sau lưng đồng thời ngã xuống đất, sau đó liền lăn một vòng xông về phía tên linh kiếm sư lục giai kia, giống như chỉ có tới bên cạnh đối phương mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn.
“Ta chưa từng nói rằng ta là kiếm khách.”
Mạc Vấn bình thản nói, trường kiếm trong tay run lên, không có bất kỳ một tia kiếm khí hay linh khí ba động, đấu lạp trên đầu tên ngũ giai linh kiếm sư trước mặt đột nhiên vỡ thành hai mảnh rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt đang nhăn nhó với vẻ khó hiểu, kinh nghi, sợ hãi. Mà khuôn mặt này đúng là người mới lúc nãy mua hàn thiết từ tay hắn, đường chủ Kiếm Sư Đường - Liễu Đao.
“Không có khả năng, ngươi không thể sử dụng kiếm khí, kiếm của ngươi cũng không phải là linh kiếm, sao có thể phá vỡ được kiếm khí của ta?” Liễu Đao chăm chú nhìn Mặc Vấn, hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống.
“Ta nói rồi, ta chưa từng nhận mình là kiếm khách.” Mạc Vấn nhấn mạnh lần thứ hai, cổ tay lật lại, trường kiếm chém xuống một cách tự nhiên lưu loát, tốc độ không nhanh nhưng khi vào trong mắt Liễu Đao thì hắn lại căn bản không biết ngăn cản như thế nào, tựa như một kiếm “Tiên Nhân Chi Lộ” bình thường lúc trước của Mạc Vấn đã dễ dàng phá vỡ kiếm khí của hắn đồng thời chĩa thằng vào cổ họng hắn, mà một kiếm này “Đầu Thạch Vấn Lộ” càng làm cho hắn không thể chống đỡ, trơ mắt nhìn nó cắt đi gân tay ở cổ tay phải, linh kiếm trong tay rốt cuộc không cầm được nữa, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.
“Sang!” Hai gã Linh Kiếm Sư khác cũng không chịu nổi áp lực mà rút ra nửa thanh kiếm, tên lục Linh Kiếm sư lục giai kia cũng xê dịch chân phải đi nửa bước, tùy thời có thể chuẩn bị xuất thủ. Tình cảnh trước mặt hôm nay thật là quỷ dị. Một thiếu niên không sử dụng bất cứ kiếm khí hay linh lực gì, chỉ bằng kiếm thức đơn giản nhất trong Đại Chu Thiên Kiếm Quyết, hai kiếm liền phế đi một tên Linh Kiếm Sư ngũ giai. Thiếu niên trước mặt này căn bản không giống như biểu hiện bên ngoài của hắn, không chỉ đơn giản là một kiếm khách.
“Ngươi … Ngươi dám phế ta...” Liễu Đao nhìn cổ tay mình một cách khó tin, toàn thân kịch liệt run rẩy.
“Không. Sao ngươi có thể phế ta? Ta là người của Thanh Thành Liễu gia. Sao ngươi dám phế ta cơ chứ?” Liễu Đao quát ầm lên một cách oán độc.
Mạc Vấn khẽ nhíu mày, hắn đã từng nghe nói đến Thanh Thành Liễu gia khi còn ở sơn trang, đó là bá chủ của Thanh Châu, có cùng tính chất với Mạc gia Chú Kiếm Sơn trang bọn họ. Nhưng cũng không phải là một tòa thành trì được triều đình công nhận, mà là một trang viên do gia tộc thành lập được người Liễu gia gọi là Thanh Thành mà thôi. Tổng thể thực lực không kém, nhưng so với Chú Kiếm sơn trang bọn họ thì thua kém rất xa. Trong gia tộc chỉ vẻn vẹn có một người lão tổ thực lực đạt tới bát giai, liền có thể xưng bá ở nơi Thanh Châu xa xôi này, nhưng Linh Kiếm Sư thất giai cũng có không ít. Với thực lực hiện tại của Mạc Vấn hôm nay xác thực không dễ trêu vào, nhưng mười sáu năm làm phế vật, trong bất chợt có được lực lượng cường đại, tâm tư vội vàng này không phải nói áp chế là có thể áp chế, trong nội tâm thậm chí dâng lên ý niệm muốn tranh phong cùng đối phương.
Điều tức tâm tình kích động trong một lúc, hoàn toàn bất chấp uy hiếp của Liễu Đao, nhìn về Linh Kiếm Sư lục giai trốn phía sau lưng Bàng Quang.
“Ngươi, ngươi đừng tới đây!” Bàng Quang đang quan sát tình hình xung quanh, thấy vậy thì như bị bò cạp châm một cái, cả người co lại nhảy lùi về phía sau, mạnh miệng quát to: “Lên, đều lên cho ta. Ai giết người này sẽ được thưởng trăm cân huyền thiết.”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, trăm cân huyền thiết giá trị vạn kim, cũng đủ để so với một thanh thượng phẩm linh kiếm. Lập tức, ba gã Linh Kiếm Sư vốn đang do dự đều hít thở dồn dập.
Hai gã Linh Kiếm Sư ngũ giai không nhẫn nại được nữa, linh kiếm xuất vỏ, hai đạo kiếm khí trái phải đồng thời bắn ra, một trước một sau giao thoa chém về phía Mạc Vấn, nhìn thấy kết cục của Liễu Đao thì bọn họ liền chọn cách đánh từ xa.
Trường kiếm của Mạc Vấn chuyển một cái, tùy ý vạch ra hai đường kiếm, hai đạo kiếm khí với khí thế phi phàm ầm ầm tiêu tán trong không khí.
Hai gã Linh Kiếm Sư ngũ giai toàn thân chấn động, không phải là kinh hãi, mà là hoảng sợ. Người khác có thể không biết, nhưng là người phát ra hai đạo kiếm khí kia, hai người lại vô cùng rõ ràng cảm ứng được thiếu niên trước mặt này tùy ý vạch ra hai kiếm lại chém vào nơi yếu nhất của kiếm khí, trực tiếp chặn đứng hai đạo kiếm khí của họ. Loại nhãn lực kiếm thuật này đừng nói là siêu nhất lưu kiếm khách, cho dù là Linh Kiếm Sư cao giai cũng không nhất định có khả năng làm được.
Thấy hai gã thủ hạ có chút sợ hãi lui lại, Bàng Quang hổn hển kêu lên: “Khốn kiếp, nuôi các ngươi lâu như vậy, ngay cả tên tiểu tử này cũng không xử lý được, các ngươi còn làm được gì chứ?”
Tượng đất còn có ba phần nộ khí, huống chi đường đường là Linh Kiếm Sư ngũ giai, vốn ban đầu bọn họ được Tàng Trân Lâu cung phụng, ngày thường Tàng Trân Lâu cung cấp tư nguyên cho bọn hắn tu luyện, nên khi Tàng Trân Lâu gặp phiền toái liền xuất thủ giải quyết, nhưng không có nghĩa là trở thành tay chân của Tàng Trân Lâu. Việc làm lần này của Bàng Quang rõ ràng là đã vi phạm vào tôn chỉ của Tàng Trân Lâu, bọn hắn có quyền cự tuyệt. Cho nên lúc này nghe Bàng Quang quát mắng thì không khỏi tức giận, liếc mắt nhìn nhau liền chắp tay nói với Mạc Vấn: “Các hạ, việc này là chúng ta có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn, có chỗ nào mạo phạm xin tha thứ, chúng ta sẽ không nhúng tay vào ân oán của ngươi và Bàng Quang nữa, cáo từ!”
Hai người nói xong liền thu kiếm, nhún người hướng về phía đầu bậc thang, xem chừng là có ý định rời khỏi nơi này.
“Khốn kiếp, các ngươi dám rời đi? Không sợ ta làm cho Tàng Trân Lâu thu hồi tất cả chi phí trước kia của các ngươi sao?” Bàng Quang chỉ vào hai người giận dữ hét.
Một tên Linh Kiếm Sư ngũ giai ngoảnh lại liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chuyện ngày hôm nay chúng ta sẽ báo cáo đúng sự thật lên tổng lâu ở Thanh Châu, đúng sai đều do đại chấp sự quyết định.”
“Ngươi, các ngươi…” Bàng Quang nghẹn họng, chỉ vào bóng lưng của hai người nói không ra lời, tiếp theo hắn liền cảm thấy hoa mắt, cái tên Linh Kiếm Sư lục giai luôn đứng trước người hắn làm lá chắn không chào mà đi, lắc mình vọt xuống lầu.
Bàng Quang ngây dại, một hồi bố cục vốn đã chắc thắng, hiện tại chính mình ngược lại trở thành con rùa đen trong hũ, đứng ngây ngốc ở đó.
Mạc Vấn liếc mắt nhìn hắn, đưa tay đem khối huyền thiết đặt trên khay cầm lên, sau khi nắm được, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, bởi vì khoáng thạch nhìn không quá nửa nắm tay này lại nặng hơn mười cân.
“Vật này là ta nhặt được ở đây, đúng chứ?” Mạc Vấn nhìn nữ hài té ngồi trên mặt đất phía sau mình, nhẹ giọng hỏi.
Nữ hài khẽ nhếch cái miệng nhỏ, ngây ngốc gật đầu, nhưng lập tức nghĩ ra điều gì, sắc mặt chợt trắng bệch liên tục lắc đầu, hoảng sở rụt thân thể về phía sau.
Mạc Vấn nhìn về phía Bàng Quang hỏi: “Ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Ta… A, không, không có ý kiến.” Bàng Quang nuốt nước miếng, lắc đầu liên tục như máy, chờ Mạc Vấn đi xuống lầu rồi hắn mới phản ứng lại, phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.
“Huyền thiết. Huyền thiết của ta, khốn kiếp. Tàng Trân Lâu là sản nghiệp của Tả tướng đương triều - Nghiêm Tùng đại nhân. Ngươi dám đoạt đồ vật của Nghiêm Tùng đại nhân. Tội ngươi đáng chết vạn lần!!!”
***
Trở lại nơi ở của phủ thành chủ, Mạc Vấn gấp rút khoanh chân ngồi, hai tay cầm lấy huyền thiết toàn lực hấp thu tinh khí trong đó, từng sợi thiết anh tinh khí tinh thuần bị thân thể hắn tham lam hấp thu, chậm rãi tăng trưởng cường độ.
Khi một luồng tinh khí cuối cùng bị thân thể thôn phệ, Mạc Vấn mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã có những tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào, thời gian đã trôi qua cả một đêm. Cúi đầu nhìn huyền thiết trong tay, vẻ sáng bóng bên trên đã hoàn toàn biến mất, trở lại là màu xám giống như quặng sắt hỗn tạp bình thường, hơn nữa cũng nhẹ hơn, khẽ bóp một cái liền vỡ thành một đám vụn sắt rơi xuống vạt áo.
Mạc Vấn nắm chặt hai tay, chợt vung nắm đấm, vù vù, âm thanh như tiếng kim loại xé rách không khí lăng không vang lên.
Choang! Kiếm phôi của linh kiếm thượng phẩm mà Ngô Bá tặng xuất vỏ, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên lưỡi kiếm. Kiếm phôi của thượng phẩm linh kiếm này sắc bén dị thường, nhưng cũng chỉ để lại một vệt trắng trên ngón tay, ngay cả da cũng không rách.
Thân thể này … Trong mắt Mạc Vấn lóe lên những tia sáng trước nay chưa từng có, bởi vì lúc này hắn đã tìm được một phương pháp để trở nên mạnh mẽ, hấp thu kim loại tinh khí lại có thể rèn luyện thân thể. Hiện tại thân thể của mình có lẽ đã đạt tới mức độ cứng rắn của trung phẩm thượng vị linh kiếm, nếu hấp thu nhiều kim anh tinh khí hơn nữa, thân thể sẽ đạt tới mức độ nào đây? Thượng phẩm linh kiếm? Cực phẩm linh kiếm? Hay cao hơn nữa?
Trên lầu các ở hậu viện phủ thành chủ, Trương Tể thất thanh nói: “Ngươi nói cái gì? Đường chủ Kiếm Sư đường Liễu Đao bị người ta cắt đứt gân tay bên phải?”
Một gã Đô thống Hắc Phong Thiết Vệ có thực lực Linh Kiếm Sư ngũ giai nhẹ gật đầu.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta.”
“Thuộc hạ phụng mệnh theo dõi Liễu Đao, xế chiều hôm qua thấy hắn tiến vào Tàng Trân Lâu, khoảng chừng một canh giờ sau từ trong lầu đi ra thì gân tay bên phải đã bị người ta chặt đứt. Đúng rồi, thuộc hạ còn chứng kiến Văn Mặc giáo tập, hắn đi ra ngoài trước Liễu Đao, hộ vệ của Tàng Trân Lâu dường như rất sợ hắn.”
“Văn Mặc!” Phương Nhu đứng sau Trương Tể kêu lên một tiếng thất thanh.
Trương Tế hai mắt sáng lên, thì thào nói: “Là hắn, khó trách… Rốt cuộc thực lực của ngươi đạt đến mức nào?”
“Đô Đốc, hôm nay Liễu Đao đã rời khỏi thành Phi Thạch, vị trí Đường chủ Kiếm Sư Đường bỏ trống, chúng ta nên làm thế nào?” Đô Thống hỏi.
“Kiếm Sư Đường mặc dù không có Linh Kiếm Sư cao giai, nhưng nhìn chung thực lực không kém, hiện tại đúng lúc để chúng ta thu hồi, Phó Thanh, ngươi cầm thành chủ lệnh phù đi tiếp nhận Kiếm Sư Đường. Ta cho ngươi thời gian một ngày để thu xếp, sáng mai ta muốn nhìn thấy người của Tiểu Hầu gia đứng gác tại thao trường thành Đông.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Người Đô thống được gọi là Phó Thanh này lĩnh mệnh đi, toàn thân tản ra một cỗ khí thế sát phạt, hôm nay nhất định là một ngày đổ máu.
Trương Tể nhìn bóng lưng của Phó Thanh, trầm mặc nói: “Văn Mặc, ngươi lại gây ra cho chúng ta một rắc rối lớn rồi.”
Phương Nhu không hiểu hỏi: “Trương thúc, thế nào lại là rắc rối? Không phải Văn công tử vừa giải quyết cho chúng ta một việc lớn sao? Bằng không chúng ta sao có thể thuận lợi thu hồi Kiếm Sư Đường?”
Trương Tể lắc đầu cười khổ nói: “Tiểu thư, ngươi có biết Liễu Đao là ai không?”
“Hắn không phải là Đường chủ Kiếm Sư Đường sao?” Phương Nhu kinh ngạc hỏi.
“Không chỉ là Đường chủ Kiếm Sư Đường, hắn còn là quân cờ mà Thanh Thành Liễu gia an bài tại thành Phi Thạch này, chủ yếu phụ trách thu mua da yêu thú cùng thu thập khoáng thạch quý hiếm để làm tài liệu chế tạo áo giáp, đồng thời giám sát thị trường. Phi Thạch Thành là căn nguyên chế tạo áo giáp lớn của Liễu gia, tầm quan trọng không cần nói cũng rõ, Văn Mặc bức một con chó rời đi, nhưng có thể sẽ đưa tới một đám lang sói.”
Phương Nhu sợ hãi nói: “Không phải còn có Trương thúc sao?”
“Thân thể của ta cần một tháng mới có thể khỏi hẳn, chỉ sợ bọn hắn không để cho chúng ta thời gian dài như vậy.” Trương Tể thở dài nói.
“Không phải còn có Văn công tử sao?” Phương Nhu bồi thêm một câu trong lòng, trộm liếc nhìn Trương Tể, bộ dáng chột dạ giống như đạo tặc.
“Được rồi, không nói tới những việc này nữa, ngày mai là ngày chúng ta đọ sức lần đầu với các thế lực cũ của thành Phi Thạch, nhất định phải sắp xếp chu đáo chặt chẽ. Tiểu thư, Văn Mặc công tử thân là người hướng dẫn kiếm thuật cho Tiểu Hầu gia, trường hợp ngày mai cũng nên có mặt, đừng quên mời hắn.”
“Ta biết, Trương thúc.” Phương Nhu nghĩ tới việc sắp được gặp Mạc Vấn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
“Ta chưa từng nói rằng ta là kiếm khách.”
Mạc Vấn bình thản nói, trường kiếm trong tay run lên, không có bất kỳ một tia kiếm khí hay linh khí ba động, đấu lạp trên đầu tên ngũ giai linh kiếm sư trước mặt đột nhiên vỡ thành hai mảnh rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt đang nhăn nhó với vẻ khó hiểu, kinh nghi, sợ hãi. Mà khuôn mặt này đúng là người mới lúc nãy mua hàn thiết từ tay hắn, đường chủ Kiếm Sư Đường - Liễu Đao.
“Không có khả năng, ngươi không thể sử dụng kiếm khí, kiếm của ngươi cũng không phải là linh kiếm, sao có thể phá vỡ được kiếm khí của ta?” Liễu Đao chăm chú nhìn Mặc Vấn, hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống.
“Ta nói rồi, ta chưa từng nhận mình là kiếm khách.” Mạc Vấn nhấn mạnh lần thứ hai, cổ tay lật lại, trường kiếm chém xuống một cách tự nhiên lưu loát, tốc độ không nhanh nhưng khi vào trong mắt Liễu Đao thì hắn lại căn bản không biết ngăn cản như thế nào, tựa như một kiếm “Tiên Nhân Chi Lộ” bình thường lúc trước của Mạc Vấn đã dễ dàng phá vỡ kiếm khí của hắn đồng thời chĩa thằng vào cổ họng hắn, mà một kiếm này “Đầu Thạch Vấn Lộ” càng làm cho hắn không thể chống đỡ, trơ mắt nhìn nó cắt đi gân tay ở cổ tay phải, linh kiếm trong tay rốt cuộc không cầm được nữa, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.
“Sang!” Hai gã Linh Kiếm Sư khác cũng không chịu nổi áp lực mà rút ra nửa thanh kiếm, tên lục Linh Kiếm sư lục giai kia cũng xê dịch chân phải đi nửa bước, tùy thời có thể chuẩn bị xuất thủ. Tình cảnh trước mặt hôm nay thật là quỷ dị. Một thiếu niên không sử dụng bất cứ kiếm khí hay linh lực gì, chỉ bằng kiếm thức đơn giản nhất trong Đại Chu Thiên Kiếm Quyết, hai kiếm liền phế đi một tên Linh Kiếm Sư ngũ giai. Thiếu niên trước mặt này căn bản không giống như biểu hiện bên ngoài của hắn, không chỉ đơn giản là một kiếm khách.
“Ngươi … Ngươi dám phế ta...” Liễu Đao nhìn cổ tay mình một cách khó tin, toàn thân kịch liệt run rẩy.
“Không. Sao ngươi có thể phế ta? Ta là người của Thanh Thành Liễu gia. Sao ngươi dám phế ta cơ chứ?” Liễu Đao quát ầm lên một cách oán độc.
Mạc Vấn khẽ nhíu mày, hắn đã từng nghe nói đến Thanh Thành Liễu gia khi còn ở sơn trang, đó là bá chủ của Thanh Châu, có cùng tính chất với Mạc gia Chú Kiếm Sơn trang bọn họ. Nhưng cũng không phải là một tòa thành trì được triều đình công nhận, mà là một trang viên do gia tộc thành lập được người Liễu gia gọi là Thanh Thành mà thôi. Tổng thể thực lực không kém, nhưng so với Chú Kiếm sơn trang bọn họ thì thua kém rất xa. Trong gia tộc chỉ vẻn vẹn có một người lão tổ thực lực đạt tới bát giai, liền có thể xưng bá ở nơi Thanh Châu xa xôi này, nhưng Linh Kiếm Sư thất giai cũng có không ít. Với thực lực hiện tại của Mạc Vấn hôm nay xác thực không dễ trêu vào, nhưng mười sáu năm làm phế vật, trong bất chợt có được lực lượng cường đại, tâm tư vội vàng này không phải nói áp chế là có thể áp chế, trong nội tâm thậm chí dâng lên ý niệm muốn tranh phong cùng đối phương.
Điều tức tâm tình kích động trong một lúc, hoàn toàn bất chấp uy hiếp của Liễu Đao, nhìn về Linh Kiếm Sư lục giai trốn phía sau lưng Bàng Quang.
“Ngươi, ngươi đừng tới đây!” Bàng Quang đang quan sát tình hình xung quanh, thấy vậy thì như bị bò cạp châm một cái, cả người co lại nhảy lùi về phía sau, mạnh miệng quát to: “Lên, đều lên cho ta. Ai giết người này sẽ được thưởng trăm cân huyền thiết.”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, trăm cân huyền thiết giá trị vạn kim, cũng đủ để so với một thanh thượng phẩm linh kiếm. Lập tức, ba gã Linh Kiếm Sư vốn đang do dự đều hít thở dồn dập.
Hai gã Linh Kiếm Sư ngũ giai không nhẫn nại được nữa, linh kiếm xuất vỏ, hai đạo kiếm khí trái phải đồng thời bắn ra, một trước một sau giao thoa chém về phía Mạc Vấn, nhìn thấy kết cục của Liễu Đao thì bọn họ liền chọn cách đánh từ xa.
Trường kiếm của Mạc Vấn chuyển một cái, tùy ý vạch ra hai đường kiếm, hai đạo kiếm khí với khí thế phi phàm ầm ầm tiêu tán trong không khí.
Hai gã Linh Kiếm Sư ngũ giai toàn thân chấn động, không phải là kinh hãi, mà là hoảng sợ. Người khác có thể không biết, nhưng là người phát ra hai đạo kiếm khí kia, hai người lại vô cùng rõ ràng cảm ứng được thiếu niên trước mặt này tùy ý vạch ra hai kiếm lại chém vào nơi yếu nhất của kiếm khí, trực tiếp chặn đứng hai đạo kiếm khí của họ. Loại nhãn lực kiếm thuật này đừng nói là siêu nhất lưu kiếm khách, cho dù là Linh Kiếm Sư cao giai cũng không nhất định có khả năng làm được.
Thấy hai gã thủ hạ có chút sợ hãi lui lại, Bàng Quang hổn hển kêu lên: “Khốn kiếp, nuôi các ngươi lâu như vậy, ngay cả tên tiểu tử này cũng không xử lý được, các ngươi còn làm được gì chứ?”
Tượng đất còn có ba phần nộ khí, huống chi đường đường là Linh Kiếm Sư ngũ giai, vốn ban đầu bọn họ được Tàng Trân Lâu cung phụng, ngày thường Tàng Trân Lâu cung cấp tư nguyên cho bọn hắn tu luyện, nên khi Tàng Trân Lâu gặp phiền toái liền xuất thủ giải quyết, nhưng không có nghĩa là trở thành tay chân của Tàng Trân Lâu. Việc làm lần này của Bàng Quang rõ ràng là đã vi phạm vào tôn chỉ của Tàng Trân Lâu, bọn hắn có quyền cự tuyệt. Cho nên lúc này nghe Bàng Quang quát mắng thì không khỏi tức giận, liếc mắt nhìn nhau liền chắp tay nói với Mạc Vấn: “Các hạ, việc này là chúng ta có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn, có chỗ nào mạo phạm xin tha thứ, chúng ta sẽ không nhúng tay vào ân oán của ngươi và Bàng Quang nữa, cáo từ!”
Hai người nói xong liền thu kiếm, nhún người hướng về phía đầu bậc thang, xem chừng là có ý định rời khỏi nơi này.
“Khốn kiếp, các ngươi dám rời đi? Không sợ ta làm cho Tàng Trân Lâu thu hồi tất cả chi phí trước kia của các ngươi sao?” Bàng Quang chỉ vào hai người giận dữ hét.
Một tên Linh Kiếm Sư ngũ giai ngoảnh lại liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chuyện ngày hôm nay chúng ta sẽ báo cáo đúng sự thật lên tổng lâu ở Thanh Châu, đúng sai đều do đại chấp sự quyết định.”
“Ngươi, các ngươi…” Bàng Quang nghẹn họng, chỉ vào bóng lưng của hai người nói không ra lời, tiếp theo hắn liền cảm thấy hoa mắt, cái tên Linh Kiếm Sư lục giai luôn đứng trước người hắn làm lá chắn không chào mà đi, lắc mình vọt xuống lầu.
Bàng Quang ngây dại, một hồi bố cục vốn đã chắc thắng, hiện tại chính mình ngược lại trở thành con rùa đen trong hũ, đứng ngây ngốc ở đó.
Mạc Vấn liếc mắt nhìn hắn, đưa tay đem khối huyền thiết đặt trên khay cầm lên, sau khi nắm được, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, bởi vì khoáng thạch nhìn không quá nửa nắm tay này lại nặng hơn mười cân.
“Vật này là ta nhặt được ở đây, đúng chứ?” Mạc Vấn nhìn nữ hài té ngồi trên mặt đất phía sau mình, nhẹ giọng hỏi.
Nữ hài khẽ nhếch cái miệng nhỏ, ngây ngốc gật đầu, nhưng lập tức nghĩ ra điều gì, sắc mặt chợt trắng bệch liên tục lắc đầu, hoảng sở rụt thân thể về phía sau.
Mạc Vấn nhìn về phía Bàng Quang hỏi: “Ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Ta… A, không, không có ý kiến.” Bàng Quang nuốt nước miếng, lắc đầu liên tục như máy, chờ Mạc Vấn đi xuống lầu rồi hắn mới phản ứng lại, phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.
“Huyền thiết. Huyền thiết của ta, khốn kiếp. Tàng Trân Lâu là sản nghiệp của Tả tướng đương triều - Nghiêm Tùng đại nhân. Ngươi dám đoạt đồ vật của Nghiêm Tùng đại nhân. Tội ngươi đáng chết vạn lần!!!”
***
Trở lại nơi ở của phủ thành chủ, Mạc Vấn gấp rút khoanh chân ngồi, hai tay cầm lấy huyền thiết toàn lực hấp thu tinh khí trong đó, từng sợi thiết anh tinh khí tinh thuần bị thân thể hắn tham lam hấp thu, chậm rãi tăng trưởng cường độ.
Khi một luồng tinh khí cuối cùng bị thân thể thôn phệ, Mạc Vấn mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã có những tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào, thời gian đã trôi qua cả một đêm. Cúi đầu nhìn huyền thiết trong tay, vẻ sáng bóng bên trên đã hoàn toàn biến mất, trở lại là màu xám giống như quặng sắt hỗn tạp bình thường, hơn nữa cũng nhẹ hơn, khẽ bóp một cái liền vỡ thành một đám vụn sắt rơi xuống vạt áo.
Mạc Vấn nắm chặt hai tay, chợt vung nắm đấm, vù vù, âm thanh như tiếng kim loại xé rách không khí lăng không vang lên.
Choang! Kiếm phôi của linh kiếm thượng phẩm mà Ngô Bá tặng xuất vỏ, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên lưỡi kiếm. Kiếm phôi của thượng phẩm linh kiếm này sắc bén dị thường, nhưng cũng chỉ để lại một vệt trắng trên ngón tay, ngay cả da cũng không rách.
Thân thể này … Trong mắt Mạc Vấn lóe lên những tia sáng trước nay chưa từng có, bởi vì lúc này hắn đã tìm được một phương pháp để trở nên mạnh mẽ, hấp thu kim loại tinh khí lại có thể rèn luyện thân thể. Hiện tại thân thể của mình có lẽ đã đạt tới mức độ cứng rắn của trung phẩm thượng vị linh kiếm, nếu hấp thu nhiều kim anh tinh khí hơn nữa, thân thể sẽ đạt tới mức độ nào đây? Thượng phẩm linh kiếm? Cực phẩm linh kiếm? Hay cao hơn nữa?
Trên lầu các ở hậu viện phủ thành chủ, Trương Tể thất thanh nói: “Ngươi nói cái gì? Đường chủ Kiếm Sư đường Liễu Đao bị người ta cắt đứt gân tay bên phải?”
Một gã Đô thống Hắc Phong Thiết Vệ có thực lực Linh Kiếm Sư ngũ giai nhẹ gật đầu.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta.”
“Thuộc hạ phụng mệnh theo dõi Liễu Đao, xế chiều hôm qua thấy hắn tiến vào Tàng Trân Lâu, khoảng chừng một canh giờ sau từ trong lầu đi ra thì gân tay bên phải đã bị người ta chặt đứt. Đúng rồi, thuộc hạ còn chứng kiến Văn Mặc giáo tập, hắn đi ra ngoài trước Liễu Đao, hộ vệ của Tàng Trân Lâu dường như rất sợ hắn.”
“Văn Mặc!” Phương Nhu đứng sau Trương Tể kêu lên một tiếng thất thanh.
Trương Tế hai mắt sáng lên, thì thào nói: “Là hắn, khó trách… Rốt cuộc thực lực của ngươi đạt đến mức nào?”
“Đô Đốc, hôm nay Liễu Đao đã rời khỏi thành Phi Thạch, vị trí Đường chủ Kiếm Sư Đường bỏ trống, chúng ta nên làm thế nào?” Đô Thống hỏi.
“Kiếm Sư Đường mặc dù không có Linh Kiếm Sư cao giai, nhưng nhìn chung thực lực không kém, hiện tại đúng lúc để chúng ta thu hồi, Phó Thanh, ngươi cầm thành chủ lệnh phù đi tiếp nhận Kiếm Sư Đường. Ta cho ngươi thời gian một ngày để thu xếp, sáng mai ta muốn nhìn thấy người của Tiểu Hầu gia đứng gác tại thao trường thành Đông.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Người Đô thống được gọi là Phó Thanh này lĩnh mệnh đi, toàn thân tản ra một cỗ khí thế sát phạt, hôm nay nhất định là một ngày đổ máu.
Trương Tể nhìn bóng lưng của Phó Thanh, trầm mặc nói: “Văn Mặc, ngươi lại gây ra cho chúng ta một rắc rối lớn rồi.”
Phương Nhu không hiểu hỏi: “Trương thúc, thế nào lại là rắc rối? Không phải Văn công tử vừa giải quyết cho chúng ta một việc lớn sao? Bằng không chúng ta sao có thể thuận lợi thu hồi Kiếm Sư Đường?”
Trương Tể lắc đầu cười khổ nói: “Tiểu thư, ngươi có biết Liễu Đao là ai không?”
“Hắn không phải là Đường chủ Kiếm Sư Đường sao?” Phương Nhu kinh ngạc hỏi.
“Không chỉ là Đường chủ Kiếm Sư Đường, hắn còn là quân cờ mà Thanh Thành Liễu gia an bài tại thành Phi Thạch này, chủ yếu phụ trách thu mua da yêu thú cùng thu thập khoáng thạch quý hiếm để làm tài liệu chế tạo áo giáp, đồng thời giám sát thị trường. Phi Thạch Thành là căn nguyên chế tạo áo giáp lớn của Liễu gia, tầm quan trọng không cần nói cũng rõ, Văn Mặc bức một con chó rời đi, nhưng có thể sẽ đưa tới một đám lang sói.”
Phương Nhu sợ hãi nói: “Không phải còn có Trương thúc sao?”
“Thân thể của ta cần một tháng mới có thể khỏi hẳn, chỉ sợ bọn hắn không để cho chúng ta thời gian dài như vậy.” Trương Tể thở dài nói.
“Không phải còn có Văn công tử sao?” Phương Nhu bồi thêm một câu trong lòng, trộm liếc nhìn Trương Tể, bộ dáng chột dạ giống như đạo tặc.
“Được rồi, không nói tới những việc này nữa, ngày mai là ngày chúng ta đọ sức lần đầu với các thế lực cũ của thành Phi Thạch, nhất định phải sắp xếp chu đáo chặt chẽ. Tiểu thư, Văn Mặc công tử thân là người hướng dẫn kiếm thuật cho Tiểu Hầu gia, trường hợp ngày mai cũng nên có mặt, đừng quên mời hắn.”
“Ta biết, Trương thúc.” Phương Nhu nghĩ tới việc sắp được gặp Mạc Vấn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.